Lâm Thành thật ra cũng không xa Hắc Mộc Nhai, ra khỏi tửu lâu, liền có người của Nhật Nguyệt thần giáo đưa ngựa đến.

“Công tử, hay là chúng ta cưỡi chung một con đi!” Nhìn thấy con ngựa cao to, lông bờm đỏ thẫm uy vũ, Dương Liên Đình khóe miệng kịch liệt co rút, điềm tĩnh nghiêm mặt cọ cọ bên người Âu Dương Minh Nhật.

Quét mắt nhìn hắn một cái, Âu Dương Minh Nhật đầu ngón tay quấn thêm một vòng kim tuyến, trên mặt biểu tình lạnh nhạt như nước, “Sợ là khiến ngươi thất vọng rồi, Trại Hoa Đà ta cũng sẽ không cưỡi ngựa.”

Sẽ không sẽ không cùng, nhưng mà ―― công tử, ngươi này một bộ “ta sẽ không”, tại sao khẩu khí lại thản nhiên như vậy a, thật sự là đại trượng phu sao? Dương Liên Đình trố mắt, chợt nhớ tới trong cốt truyện công tử không thể đi lại, mãi đến kết cục mới có thể đứng lên, không khỏi trách cứ chính mình nói không biết suy nghĩ.

Sẽ không cưỡi ngựa? Này......

Nghe được hai người nói chuyện, Trương Đào sửng sốt, nhìn Âu Dương Minh Nhật vẻ ngoài quý công tử, không cưỡi ngựa cũng là chuyện bình thường. Nhưng nhìn về phía Dương Liên Đình kia bộ dạng rất tráng kiện uy vũ, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, lập tức nói: “Tại hạ đi tìm một chiếc xe ngựa đến.”

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Dương Liên Đình sờ sờ cái mũi, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, một bộ “hôm nay thời tiết tốt lắm, ánh mặt trời không tồi” không nhìn hắn.

“Nếu ngồi xe ngựa, đến tối cũng sẽ không tới được Hắc Mộc Nhai.” Đông Phương Bất Bại sớm đã xoay người lên ngựa, lúc này thấy bọn họ còn đang chậm chạp, lại nghe muốn đi tìm xe ngựa, mi tâm nhăn lại thành chữ nhất, cưỡi ngựa đến bên cạnh Âu Dương Minh Nhật, “Đi lên!” Nói xong liền đưa tay qua.

Âu Dương Minh Nhật từ trước tới nay không quen cùng người khác đụng chạm quá mức thân cận, nhìn bàn tay đưa đến trước mặt, không hề động đậy.

“Bổn tọa cũng không để ý, ngươi sao lại chậm chạp như vậy?” Đông Phương Bất Bại phượng mâu nhẹ giương.

“Phiền toái rồi.” Nhớ ra còn có người đang chờ được cứu trị, Âu Dương Minh Nhật liền bỏ đi dư dự, cầm lấy tay y.

“Ngồi sau.” Bỏ lại một câu, Đông Phương Bất Bại trực tiếp kéo hắn đến phía sau, sau đó liền vung roi phi ngựa chạy đi.

Các giáo chúng thấy vậy cũng đều lên ngựa.

A uy! Giáo chủ, công tử, các ngươi có cần đi vội như vậy hay không chứ?

Nhìn thấy mọi người phải rời khỏi, Dương Liên Đình trợn tròn mắt.

“Nghe nói tiểu tử ngươi cũng là người của thần giáo, cư nhiên ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi? Mau lên đây, đừng lãng phí thời gian.” Nhìn thấy kẻ còn đang ngây người sững sờ, Trương Đào không kiên nhẫn nói.

Là “từng” là người của Nhật Nguyệt thần giáo có được không? Hơn nữa, chẳng lẽ Nhật Nguyệt thần giáo có quy định nhất định phải biết cưỡi ngựa sao? Ngươi có cần phải nói vậy không a!

Nhìn thấy người kia vẻ mặt xem thường, Dương Liên Đình trong lòng mắng một câu, vẫn là lệ rơi đầy mặt leo lên ngựa của hắn.

Võ công hai người đều không kém, tuy là cùng cưỡi, nhưng cơ hồ không hề đụng chạm.

“Trại Hoa Đà,  tại sao ngươi lại quen biết giáo chúng của thần giáo ta?” Đi được một đoạn đường, Đông Phương Bất Bại thả chậm tốc độ, thuận miệng hỏi.

Đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh hai bên, Âu Dương Minh Nhật nói: “Chỉ là người lạ, hữu duyên tương ngộ.”

“Người lạ mà lại ra tay cứu giúp? Quy của của Trại Hoa Đà đâu? Hơn nữa, còn muốn người quan trọng của bổn tọa?” Khẽ cười một tiếng, nhưng trong mắt Đông Phương Bất Bại lại không có ý cười.

“Chỉ cần Trại Hoa Đà ta nhìn thuận mắt, lại có gì là không thể?” Nói xong, không hiểu sao lại nhớ tới nữ tử lãnh diễm tuyệt mỹ, ngạo khí bức nhân kia, cái gọi là “Tam bất cứu” của Trại Hoa Đà đã từng hữu dụng qua? Động tác quấn sợi kim tuyến vô ý tăng thêm lực đạo, đem bàn tay trắng nõn qua cắt ra một vết máu, Âu Dương Minh Nhật lúc này mới chợt bừng tỉnh.

“Hay cho một câu nhìn thuận mắt!” Thấp giọng nói nhỏ một câu, Đông Phương Bất Bại rõ ràng không tin, nhưng cũng không muốn nhiều lời.

Cưỡi ngựa được nửa ngày, khi ánh nắng chiều tà buông đầy trời, đoàn người cuối cùng cũng tới chân Hắc Mộc Nhai.

Theo đường Trương Đào dẫn đi, Đám người Đông Phương Bất Bại trực tiếp đi vào viện tử của Chu Tước đường đường chủ dưới chân núi.

“Đường chủ từ ngày hôn mê đến giờ liền không hề tỉnh lại.” Dẫn ba người tới phòng, Trương Đào đẩy cửa ra sau nói.

Phiêu mắt liếc nhìn nam tử trung niên đang nhắm mắt nằm trên giường, nhân lúc không có người chú ý, Dương Liên Đình liền lui đến một góc, tận lực thu nhỏ sợ tồn tại của mình, ngồi xuống ghế.

Nếu đã đáp ứng cứu người, Âu Dương Minh Nhật cũng không hàm hồ, tay trái khẽ nâng, đem thiên cơ kim tuyến bắn ra.

Sợi kim tuyến bay tới giường, nhanh chóng quần vào cổ tay người đang nằm, Âu Dương Minh Nhật ngưng thần, hai ngón tay bên tay phải đặt lên trên sợi kim tuyến, bắt đầu xem mạch.

“Trúng độc.” Sau một lát, Âu Dương Minh Nhật rung tay thu hồi kim tuyến, thản nhiên nói.

“Có thể giải không?” Nghe hắn chẩn bệnh, Đông Phương Bất Bại nghiền ngẫm nói. Ánh mắt rơi xuống bàn tay thon dài cân xứng, trắng nõn không tỳ vết của hắn, thầm nghĩ tay một người nam nhân tại sao so với nữ tử còn đẹp hơn, nhưng nghĩ tới dung mao tinh xảo đẹp đẽ của hắn, liền cũng lạnh nhạt.

Âu Dương Minh Nhật vuốt cằm, phân phó: “Cởi áo hắn ra, đặt ngồi xếp bằng trên giường.”

Trương Đào nghe phân phó, đưa mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy y gật đầu, liền không dám trì hoãn, nhanh chóng tiến lên theo lời mà làm.

Khoát tay ý bảo hắn lui sang một bên, Âu Dương Minh Nhật tay phải ở trong trường tụ (tay áo dài rộng) hơi rũ ra, mấy mai ngân châm đã cầm ở trong tay. Nhãn thần nghiêm túc, không hề do dự, liền một hơi đem ngân châm đâm vào chín huyết vị trước ngực Vương đường chủ, sau đó vận khí lên thiên cơ tuyến di động tới các ngân châm.

Nhìn động tác của hắn tựa hành vân lưu thủy, Đông Phương Bất Bại ánh mắt khẽ chớp, chưa từng thấy có người chỉ việc giải độc cũng có thể làm thành cảnh đẹp ý vui như thế.

Mà một bên Dương Liên Đình đã sớm xem đến ngây người.

Thiên cơ kim tuyến cùng công tử quả thực vô cùng phù hợp mà~!

Đem vào đạo nội lực hợp với thiên cơ kim tuyến để đưa vào ngân châm, Âu Dương Minh Nhật lướt nhanh di động ngân châm, khiến cho huyệt đạo trên ngực Vương đường chủ biến hóa vị trí.

Sau nửa canh giờ, một chưởng chụp lên vai trái Vương đường chủ, khiến y phun ra một ngụm máu đen, Âu Dương Minh Nhật tay trái nhẹ giương cao, thu nội kình vô hình ở ngân châm trên người Vương đường chủ.

Thấy trên trán công tử đọng lại vài giọt mồ hôi tinh mịn, Dương Liên Đình bật người dậy, chân chó chạy tới dâng lên khăn tay, giọng điệu quan tâm, “Công tử, ngươi không sao chứ?”

Khoát tay, Âu Dương Minh Nhật vẫn chưa đứng dậy khỏi giường, cẩn thận thu lại ngân châm, rồi một vòng lại một vòng đem kim tuyến quấn lại trên tay.

Quét mắt nhìn người trên giường đều đặn hít thở, không còn giống vừa rồi hô hấp mỏng manh, Đông Phương Bất Bại lại nhìn về phía người ngồi ở trước giường đang cuốn lại vòng kim tuyến. Thấy gương mặt hắn vốn đã trắng giờ lại nhợt nhạt đi vài phần, trong lòng Đông Phương Bất Bại đoán được người này có thể bị trọng thương cách đây không lâu, chỉ sợ là còn chưa khỏi hẳn, “Xin hỏi Trại Hoa Đà thần y, hắn trúng loại độc gì?”

“Vô độc chi độc. Hắn hẳn là bị một loại trùng chuyên sống ở nơi tối tăm ẩm ướt nhiều cây cối, sau khi trở về lại uống rượu mới có thể như thế. Trùng, rượu vốn không có độc, cùng ở trong cơ thể lại tương hỗ, hỗ trợ lẫn nhau mới tạo ra độc, nội trong bảy ngày không giải, liền cả đời bất tỉnh.” Nói đến y thuật, Âu Dương Minh Nhật trong mắt hiện ra quang hoa.

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại nói: “Sắc trời đã muộn, nếu độc đã giải, thần y cũng nên nghỉ ngơi trước đi!” Nói xong, quét mắt nhìn Trương Đào.

“Thần y, bên này, xin mời!” Trương Đào nhanh chóng chạy qua dẫn đường.

“Tra rõ Trại Hoa Đà người này. Thuận tiện đi tìm hiểu một chút Vương đường chủ ngày hôm trước đã đi nơi nào.”

Đợi cho Âu Dương Minh Nhật cùng Dương Liên Đình đi theo Trương Đào ra ngoài, Đông Phương Bất Bại ngưng thần nhìn về phía người trên giường, trong mắt lướt qua một mạt lãnh lệ.

“Dạ!” Ở chỗ tối một người đáp lại, lập tức phi thân biến mất.

***

Ban đêm, trăng sáng ít sao, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.

Âu Dương Minh Nhật một mình ngồi ở trong viện độc ẩm, nguyệt quang sáng tỏ rọi chiếu trên người hắn, càng tôn thêm vẻ xuất trần tựa như một trích tiên nơi trần thế, thanh khiết không nhiễm một hạt bụi.

Vầng trăng vẫn sáng rọi không thay đổi, mà cố nhân nay ở đâu?

Nhìn lên vầng trăng rằm loan loan tròn trịa, Âu Dương Minh Nhật im lặng thở dài mấy tiếng.

Khi mới vào Tứ Phương thành trong lòng ẩn ẩn tràn đầy chờ mong; khi mới tương ngộ Thượng Quan Yến lại có chút ý nguyện phóng túng; khi ngắm nhìn Thiên Hạp quyết chiến thì đao kiếm hữu tình người vô tình; khi Lộng Nguyệt công tử đưa tới ván cờ bảo ngọc trân lung khiêu chiến...... cho tới cuối cùng......

Kí ức ngày xưa từng màn từng màn lướt qua trong đầu, Âu Dương Minh Nhật khóe môi cong nhẹ, giương lên một nụ cười chua sót.

Hắn tinh thông thiên văn tinh tượng, hiển nhiên đã biết mình cùng Thượng Quan Yến mạng tinh đã tận, hao phí cả đời để chế tạo ra kim đan giao cùng nàng, hắn thấy mình thật may mắn, vui mừng chính mình đã luyện ra khỏa đan dược kia.

Hắn biết, tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời nữ tử thánh khiết nghĩa tình này là cùng Tư Mã Trường Phong mãi sánh bước bên nhau, kết tóc thề nguyện, vĩnh viễn rời xa giang hồ. Cho nên, chẳng sợ tiếc nuối, hắn cũng muốn thúc đẩy hôn sự của bọn họ, chỉ vì, hắn Âu Dương Minh Nhật đã lập lời thề, bất luận trời long đất lở, vật đổi sao dời, một ngày kia, hắn nhất định làm cho nàng có được vui vẻ, hạnh phúc chân chính!

Hắn vẫn nghĩ, chỉ cần chân ý thật tình, chung quy có thể hóa giải cừu hận hai đời người. Nhưng mà, hắn sai lầm rồi, biết bao lao lực, hao tốn tâm tư đổi lại những thời khắc ôn nhu ngắn ngủi, bất quá chỉ là giả tạo, không phải chân tâm, không thể thắng được thời gian.

Phụ thân mãi chấp mê bất ngộ(khăng khăng cố chấp, không chịu tỉnh ngộ), đánh tan ước nguyện hắn luôn khao khát – cuộc sống an nhàn phụ từ tử hiếu – tựa như bọt nước mỏng manh.

Cuối cùng, trận chiến tại thành lâu kia vẫn là không thể tránh né.

Một bên là phụ thân ruột thịt, một bên là bằng hữu, đã tới lúc này rồi, ai cũng không muốn dừng tay.

Lấy thân đỡ lấy song chưởng ngoan liệt kia, hắn đành phải lấy mệnh chính mình kiên trì giữ lấy đạo hiếu, đành mắc nợ bằng hữu.

Thành lâu đã hạ, hắn không hối hận, nhưng hôm nay, hắn đang đối mặt với cái gì đây?

Hắn từng nói: Lộng Nguyệt công tử, cõi hồng trần này nếu không có ngươi, Minh Nhật ta thật tịch liêu...

Nhưng hôm nay, trong cõi hồng trần tưởng thật mà giả, như hiện thực lại là mộng ảo này, chỉ có một mình Âu Dương Minh Nhật hắn, phải đối mặt sao đây?

Nâng tay uống cạn một chén rượu, Âu Dương Minh Nhật lấy ra trúc tiêu luôn mang bên người, bắt đầu thổi.

Di! Là công tử đang thổi tiêu sao?

Dương Liên Đình nằm lăn qua lăn lại trên giường trong phòng nghe được tiếng tiêu liền ngồi dậy, nghĩ nghĩ nhưng lại không đi ra ngoài.

Nghe tiếng tiêu bi thương kia, hắn ôm đầu gối ngồi trên giường.

Tuy rằng nhìn thấy công tử, giáo chủ rất đẹp rất tốt, nhưng là nàng vẫn là rất muốn trở về nhà! Nàng lại không có làm chuyện gì, không phải chỉ là suốt đêm đọc đồng nghiệp văn về công tử thôi sao, như thế nào tỉnh lại lại đi tới “Tiếu ngạo” chứ~!

Đúng vậy! Tiếu ngạo, đã tận mắt thấy giáo chủ đại nhân, rồi cả Hắc Mộc Nhai, nếu còn không biết đây là nơi nào, nàng liền thật sự là một kẻ đại ngốc!

Nhưng mà, như vậy công tử cũng giống như nàng, cũng là xuyên tới đây đi?

Hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, Dương Liên Đình thở dài.

Tiếng tiêu u uẩn phiền muộn trong viện tử vang lên, như mang theo cả tâm tình của người thổi tiêu lúc này.

Nam tử một thân hồng y đứng sau cây cột ở hành lang uốn khúc, lặng nhìn thân ảnh tịch liêu ngồi một mình trong viện tử, nghe tiếng tiêu của người nọ, ánh mắt liền tối sầm lại. Chân nâng đến giữa không trung, rồi lại đột nhiên lui trở về, nhìn người nọ lâm vào hồi ức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện