Trận tuyết này cứ đứt quãng buông xuống suốt sáu-bảy ngày, đến lúc tuyết ngừng, thời khắc quan trọng của một năm cũng đã đến.

Năm trước vào đêm ba mươi giao thừa, Nhật Nguyệt thần giáo bày một bữa tiệc thật lớn, các hương chủ trên Hắc Mộc Nhai đều vinh hạnh có thể ngồi một bàn dùng bữa với giáo chủ đại nhân.

Chẳng qua là, năm nay, Đông Phương Bất Bại lại không muốn lãng phí thời gian trên người bọn họ, liền vung tay, để cho mỗi người bọn họ về nhà đón giao thừa.

Nói cho cùng, một đám người trên dưới thần giáo tụ tập mở tiệc đón giao thừa sẽ ồn ào náo nhiệt cỡ nào, nhưng làm sao có thể so được với sự ấm áp yên vui khi trải qua thời khắc quan trọng này cùng gia đình!

Do vậy, người trong thần giáo khi nhận được lệnh này thì hoàn toàn không có gì là không vui, đều vui tươi hớn hở về nhà đón giao thừa.

“Đông Phương huynh đệ, hay là hôm nay hai chúng ta đón giao thừa đi, chúng ta tối nay không say không về!”. Sau khi hầu hết mọi người đã rời đi, Đồng Bách Hùng vẫn còn ngồi trên ghế quay ra nói với Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại đứng lên, “Không cần đâu, ý tốt của Đồng đại ca ta xin ghi nhớ.”

“Ta…”

Giáo chủ muốn không say không về đó cũng không phải là cùng ngươi, con gấu ngu xuẩn này! Thấy Đồng Bách Hùng còn muốn nói nữa, Tang Tam Nương đang muốn rời đi liền thuận tay lôi theo hắn.

“Tam Nương, lão Đồng ta còn chưa nói hết…”

Nghe tiếng kêu la kia ngày càng xa, Đông Phương Bất Bại cong môi, nhấc chân đi ra ngoài.

Lúc này đã là buổi chiều, bầu trời có chút u ám, chỉ là, dù có thế nào thì cũng không có thứ gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của y.

Đến khi Đông Phương Bất Bại trở lại viện tử, liền thấy người nọ vẫn ngồi trên bộ bàn ghế bằng đá dưới tàng cây mai – hệt như lúc trước khi y đến Thành Đức điện, thần sắc chuyên chú nhìn thế cờ trên bàn.

Một cơn gió lạnh vù vù thổi qua, sắc mặt Đông Phương Bất Bại đen dần, người này còn không biết vào trong nhà sao? Đồng thời, lại có chút tâm lý giận cá chém thớt với Giả Bố – người dâng tặng ván cờ cổ bày thế Trân lung kì trận này.

“Ngươi đã về.” Khóe mắt liếc thấy người kia đang đi tới, Âu Dương Minh Nhật hạ quân cờ đen vẫn đang mân mê trong tay xuống, cũng không tiếp tục suy nghĩ tìm ra cách giải thứ ba của kì trận này nữa, đứng dậy đi ra đón y.

Đông Phương Bất Bại liếc hắn, ánh mắt tỏ rõ vẻ không vui.

“Nhất thời nổi hứng, ta quên mất không vào phòng.” Nhớ lại trước khi đi y đã dặn mình phải vào phòng mà nghiên cứu cái này, Âu Dương Minh Nhật cười cười lấy lòng, giải thích.

Đưa tay phủi rơi cánh hoa mỏng manh còn vương trên vai hắn, nhìn nụ cười trên gương mặt anh tuấn đó, sắc mặt Đông Phương Bất Bại cũng mềm mại đi nhiều, kéo tay hắn, vừa đi vào phòng vừa hỏi, “Hôm nay giao thừa, có món gì đặc biệt muốn ăn không, để ta cho người đi chuẩn bị.”

“Không phải nói là trong giáo có đại tiệc sao?”

“Hủy rồi.”

Trong góc phòng luôn bày mấy chậu than nóng, vừa mở cửa bước vào, bầu không khí ấm áp liền ập tới.

Tiếp theo cũng không có chuyện gì, hai người liền ngồi trên tháp mềm trải đệm, rảnh rỗi câu được câu không trò chuyện.

Mùa đông giá rét, sắc trời cũng tối lại rất nhanh, lại ngồi thêm một lát, sau đó hai người liền đi ra gian ngoài.

Không có ai ở gian phòng ngoài đó, song trên bàn đã được bày biện đầy đủ các món ăn phong phú đa dạng.

Lúc dùng bữa, hai người cũng không trò chuyện nữa, chỉ là trên mặt cả hai vẫn luôn nồng đậm ý cười ấm áp. Lúc thì gắp cho đối phương mấy đũa thức ăn, lúc thì ngẩng đầu cười với người kia một cái, bầu không khí ấm áp đến mức không nói nên lời.

Dùng xong bữa cơm này, Đông Phương Bất Bại còn chưa hết hứng, liền xách rượu lên bàn rồi kéo người kia phi thân ra ngoài, sau đó hạ xuống mái nhà.

Thành Đức điện được xây dựng ở nơi cao nhất trên Hắc Mộc Nhai, lúc này đứng trên mái nhà, ngẩng đầu lên có thể thấy những đốm sao nhỏ lấp lánh trên màn trời đen thăm thẳm, cúi đầu có thể thấy vô số mái nhà của trăm họ san sát nhau, tất cả đều đang sáng đèn.

Phẩy tay phủi rơi hết lớp tuyết đọng trên mái ngói, Đông Phương Bất Bại kéo hắn ngồi xuống.

Thấy có vẻ như tâm tình y rất tốt, trên gương mặt kia đầu là sự vui vẻ khoái hoạt không hề che giấu, tâm tư Âu Dương Minh Nhật cũng theo đó mà càng ấm áp thêm mấy phần.

Nâng vò rượu trong tay rót một ngụm lớn vào miệng, Đông Phương Bất Bại tựa đầu vào vai hắn, nụ cười bên khóe miệng cũng tươi hơn, “Ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, có thể cùng ngươi đón thêm một tuổi đời.”

Rõ ràng là thanh âm đầy vui sướng, song nương theo một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Âu Dương Minh Nhật lại nghe được thật rõ sâu trong lời nói đó ẩn chứa ít nhiều xót xa.

Những năm tháng trước đây, dù thế nào đi nữa, ở cùng hắn luôn có sư phụ, hoặc Dịch Sơn. Mà người này…

Âu Dương Minh Nhật ôm lấy bờ vai y, hơi hạ mắt nhìn y đầy yêu thương, “Dù cho biển cả có hóa thành nương dâu, cả đời này nguyện mãi mãi bên ngươi, lòng này vĩnh viễn sẽ không thay đổi!”

Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, Đông Phương Bất Bại cười không ra tiếng, ngay sau đó liền vùi mặt vào cổ hắn.

Chẳng biết lúc nào, đột nhiên “Đùng ―― ” một tiếng.

Nghe được tiếng nổ, Đông Phương Bất Bại nghiêng mặt nhìn qua, liền thấy giữa bầu trời đen thẳm điểm vài đốm sao kia lúc này đang sáng rực với những chùm pháo hoa rực rỡ. Y cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Thật đẹp.”

Nhìn nụ cười đơn thuần nhàn nhạt trên khuôn mặt y, Âu Dương Minh Nhật cười, gật đầu, “Đúng vậy.”

Thấy hắn miệng thì đáp lại, nhưng ánh mắt lại rơi xuống người mình, trên mặt Đông Phương Bất Bại trên mặt thoáng qua chút bối rối, liền nâng tay uống thêm ngụm rượu.

Nghĩ lại, trong khi dùng bữa y cũng đã uống không ít rượu, Âu Dương Minh Nhật liền cướp lấy vò rượu trong tay y, rót hết số còn lại vào miệng mình.

Cầm lấy vò rượu từ trong tay hắn về, lắc lắc, y phát hiện bên trong đến một giọt rượu cũng không còn, đuôi mày Đông Phương Bất Bại nhẹ giương, liền lập tức ném vò rượu đi, quay sang dán lên môi hắn.

Nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, Đông Phương Bất Bại đưa lưỡi vào trong miệng hắn, cướp lấy chỗ rượu còn chưa kịp nuốt xuống kia về miệng mình.

Bờ môi đang triền miên với giáo chủ đại nhân vẽ lên một nét cười có chút bất đắc dĩ, ngay sau đó Âu Dương Minh Nhật liền giơ tay đè lại cổ y, vươn lưỡi chủ động dây dưa không dứt với y.

Chỗ rượu còn chưa kịp nuốt xuống kia vì nụ hôn mãnh liệt của hai người mà tràn ra khỏi khóe miệng, mang theo phần nào hơi thở kiều diễm sắc tình.

” Ưm…”

Đến tận khi Đông Phương Bất Bại khó khăn thở dốc, Âu Dương Minh Nhật mới buông lỏng vòng tay ôm y, sau đó lấy khăn tay lau đi vết rượu còn ướt đẫm trên khóe môi y.

Đông Phương Bất Bại thở hổn hển dựa vào lồng ngực hắn, mắt phượng nửa híp nửa mở ngắm nhìn từng đợt pháo hoa nổ tung trên bầu trời rồi lại hoàn toàn biến mất, bờ môi nhẹ nhàng cong lên.

Pháo hoa cứ phóng như vậy chừng hơn một canh giờ mới kết thúc, song tiếng trống chiêng cùng pháo dây đốt rộn rã dưới sườn núi vẫn vang lên không ngừng suốt cả một đêm.

Mãi đến khi phía chân trời dần hóa thành màu sáng bàng bạc, tiếng tiêu du dương vang lên trầm bổng mà êm ái. Xong một khúc tiêu, Âu Dương Minh Nhật liền thu lại tiêu, ôm lấy người bên cạnh nhẹ nhàng phi thân về phòng.

***

Sang năm mới, cuộc sống trở nên nhàn nhã, bởi vì Đông Phương Bất Bại cảm thấy hứng thú, Âu Dương Minh Nhật liền luận bàn võ học với y.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Đông Phương Bất Bại dường như có chút giác ngộ, sau khi thương lượng với Âu Dương Minh Nhật xong liền thông báo bế quan.

Mặc dù trước khi bế quan Đông Phương Bất Bại cũng không rõ ràng tuyên bố rằng để Âu Dương Minh Nhật thay mặt xử lý giáo vụ, nhưng các đường chủ trong thần giáo vẫn cứ theo thói quen mang công văn giấy tờ đến cho hắn giải quyết.

Hai tháng sau, một ngày nọ đám người Tần Vĩ Bang đột nhiên nhận được tin tức của giáo chúng trông coi cửa nhai chuyển tới, nói rằng công tử mang theo một chút đồ dùng đơn giản, muốn hạ nhai.

Nghe nói vậy, trong lòng bọn họ cả kinh. Nếu lỡ giáo chủ xuất quan mà thấy người không có ở đó, bọn họ còn có thể sống sao? Nghĩ như vậy, mấy người liền vội vã chạy tới.

“Trại Hoa Đà, ngươi đây là muốn đi đâu?” Đồng Bách Hùng hỏi trước.

Nhìn mấy người trước mặt, Âu Dương Minh Nhật vuốt nhẹ lọn tóc mai, “Sao, chẳng lẽ ta không thể rời đi?”

“Tất nhiên không phải.” Tần Vĩ Bang vội vàng nói: “Chẳng qua là lúc này giáo chủ đang bế quan, hay là công tử ở lại chờ giáo chủ xuất hiện rồi hãy đi.”

“Công tử muốn đi đâu, tại hạ đi cùng.” Giả Bố nói.

“Ta chỉ là muốn xuống núi mua một điền trang, các ngươi không cần lo lắng.” Biết rằng mấy người này cũng được coi là thuộc hạ thân tín của Đông Phương Bất Bại, Âu Dương Minh Nhật nói một câu coi như giải thích.

“Có phải viện tử người đang ở không thoải mái?” Nghĩ lại viện tử của giáo chủ đang sống nằm ở vị trí hơi vắng vẻ khuất bóng trên nhai, Tần Vĩ Bang lại nói: “Nếu vậy, phía đông còn có rất nhiều viện tử trống, công tử có thể đi xem một chút.”

“Lúc đầu ta nói với Đông Phương huynh đệ rằng sẽ đổi cho y một viện tử khác lớn hơn, y còn không vui. Trại Hoa Đà, nếu ngươi không thích ở lại đó, vậy thì tùy tiện chọn một chỗ trên Hắc Mộc Nhai này, lão Đồng ta sẽ cho người xây cho ngươi một tòa viện tử mới a!” Đồng Bách Hùng hùng hồn nói.

“Phong cảnh trên nhai tuy tốt, càng cao lại càng thấy rét lạnh.” Bỏ lại một lời tựa như có thâm ý, Âu Dương Minh Nhật quay người bước tiếp.

Hắc Mộc Nhai vừa cao lại vừa hiểm, bất kể là trên hay dưới đều rất bất tiện, nhưng quan trọng hơn ―― cao xử bất thắng hàn!

Nếu hắn đã có suy nghĩ muốn bầu bạn một đời một kiếp với người nọ, tất nhiên phải cho y một nơi gọi là “nhà”. Mà Hắc Mộc Nhai, cũng như Thiên Sơn ngày trước hắn từng ở, mang một vẻ thanh lãnh cô tịch, không phải một nơi thích hợp để xây dựng “nhà” của hai người.

Giáo chúng canh giữ cửa nhai nhìn nhìn hai vị đường chủ cùng một vị trưởng lão đứng phía sau hắn, không lên tiếng, song cũng cản đường tỏ ý không cho đi.

Âu Dương Minh Nhật có chút mất kiên nhẫn, vung tay lên, một khối lệnh bài gỗ màu đen chạm trổ hoa văn phức tạp hiện ra trước mắt bọn họ.

Đừng nói là mấy giáo chúng nhỏ nhoi kia, ngay cả đám người Tần Vĩ Bang nhìn thấy Hắc Mộc lệnh đại diện cho giáo chủ kia cũng không khỏi cả kinh, ngay sau đó lập tức ra lệnh cho mấy giáo chúng kia tránh ra nhường đường.

Tuy Âu Dương Minh Nhật nói rằng hắn sẽ không hoàn toàn rời khỏi Hắc Mộc Nhai, nhưng nghĩ lại giáo chủ đại nhân xưa nay hỉ nộ vô thường, từ khi hắn đến tính tình mới thu liễm lại không ít, mấy người vẫn có chút không yên lòng.

Dẫu sao, nếu hắn đi thật, chờ tới lúc giáo chủ xuất quan rồi, bọn họ đi đâu mà tìm một công tử tuấn dật nho nhã, khí chất xuất trần như vậy tới bồi a!

Thấy đường chủ Thanh Long đường – Giả Bố có vẻ muốn đi theo mình, Âu Dương Minh Nhật cũng mặc kệ hắn, tiếp tục bước đi.

Vòng qua vòng lại dưới chân núi gần Hắc Mộc Nhai mấy ngày, cuối cùng Âu Dương Minh Nhật chọn trúng một mảnh đất ở ngay bên ngoài thành Bình Định.

Mảnh đất kia cách Hắc Mộc Nhai không xa, ra vào thành mua bán gì hay xử lý công việc cũng rất thuận lơi, hơn nữa phiến đất đó là đất bùn màu mỡ, rất thích hợp trồng thảo dược, nói tóm lại là rất tốt.

Sau khi chọn xong địa điểm, Giả Bố nhanh chóng cho thuộc hạ tìm thợ về xây nhà.

Âu Dương Minh Nhật cũng không cự tuyệt sự hỗ trợ của hắn, trực tiếp giao cho hắn bản vẽ của điền trang cùng tiền bạc xây dựng.

Vốn là tính chuẩn bị tiền lấy từ trong giáo, lúc này Giả Bố cầm trong tay một xấp ngân phiếu dày, không khỏi kinh ngạc.

Dù sao hắn cũng chưa từng nghe nói công tử có sản nghiệp kinh doanh gì.

Đến tận sau khi đi theo hắn ít ngày, Giả Bố mới hiểu được, vị này mới thực sự là kẻ có tiền! Tùy tiện đi chẩn bệnh một cái, thu một lần tiền xem bệnh cũng đủ cho người bình thường sống mấy đời.

Tuy vậy, Giả Bố cũng biết, những bệnh nhân mời hắn tới xem bệnh, hầu như đều là những người bị các đại phu khác nhận định rằng không thể cứu được nữa, cho nên chỗ tiền xem bệnh kia trong mắt bọn họ cũng không coi là đắt.

Ba tháng sau, bên ngoài thành Bình Định mọc lên một điền trang thanh bình mà hoa lệ.

Một năm sau, tin tức bên trong Bình Định châu, Hà Bắc có một vị thần y “Trại Hoa Đà” được lan truyền rộng rãi trong giang hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện