Âm thanh hợp tấu đàn – tiêu tràn ngập khu vườn, chẳng những khiến người ta nghe vào mà quên đi những thứ tầm thường, cũng dẫn tới không ít chim và bướm vờn quanh hai người.
Không ai chú ý, khúc nhạc từ từ đi đến hồi kết, chỉ nghe một tiếng “tangg” mạnh mẽ vang lên, tiếng đàn dừng lại, tiếng tiêu cũng vụt tắt theo.
Hai người ngồi đối diện nhau cùng mỉm cười, lúc này, chỉ có im lặng mới thay thế được bao cảm xúc rung động kia.
Một lát sau, nhân khi tâm tình không tệ, Đông Phương Bất Bại quay ra nhìn sang người đang quỳ dưới đất, “Huyền Nhất đâu? “
Là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, trong tay y tất nhiên có một vài thế lực bí mật. Mà dưới tay Đông Phương Bất Bại thì có bốn mươi người, chia ra thành bốn nhóm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Nhóm chữ Thiên thì luôn canh giữ và ở lại Hắc Mộc Nhai, nhóm chữ Địa và Hoàng thì phân bố khắp nơi trong giang hồ, còn nhóm chữ Huyền thì luôn đi theo giáo chủ, để có thể tùy thời nhận lệnh làm việc.
Thấy y hỏi, nét mặt của ám vệ áo đen mang khúc phổ về tuy không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức báo lại cho y tình huống của Huyền Nhất lúc này.
Nghe nói, Đông Phương Bất Bại trào phúng cười phụt một tiếng, “Đám người kia quả nhiên toàn là kẻ ngốc. “
“Có muốn đi theo ta một chuyến không?” Đưa trả cây tiêu cho Âu Dương Minh Nhật, Đông Phương Bất Bại đứng lên nói.
Cầm lấy cây tiêu, đồng thời mượn lực từ đó mà đứng lên, Âu Dương Minh Nhật đứng lên bên cạnh y, tỏ ý đi theo.
Phía bên này hai người chuẩn bị đuổi theo, còn phía bên kia, Huyền Nhất cũng đã bị cản lại ngay trước khu rừng nhỏ.
“Sao lại cản đường ta?” Thấy đám người võ lâm chính phái kia ngăn mình lại song cũng không có ý định lập tức động thủ, nét mặt cũng không có sự căm ghét hay vẻ sung sướng khi bắt được một ma đầu, có vẻ như bọn họ chưa biết mình là người của Nhật Nguyệt thần giáo, Huyền Nhất lạnh lùng hỏi.
Mấy kẻ tham gia bao vây quay ra nhìn nhau một hồi, trong chốc lát không ai lên tiếng trả lời.
Nếu như đơn độc đuổi theo người này thì còn dễ nói, dứt khoát xông lên cướp là được. Nhưng hôm nay, từng này võ lâm nhân sĩ đang tập trung chỗ này, mà bọn họ mỗi kẻ đều tự xưng là danh môn chính phái, tất nhiên không thể tùy tiện ra tay.
“Nếu không có nguyên nhân, vậy tại hạ cáo từ.” Thấy bọn họ không tiến không lùi, cũng không nói một lời, Huyền Nhất liền thử thăm dò xem có thể an toàn rời đi không.
“Hôm nay bọn ta tập trung ở đây, tất nhiên không thể để cho người của ma giáo chạy mất!” Mọi người quanh đây trầm mặc một chút, bỗng nhiên một kẻ nhìn lùn lùn kêu to, rồi lập tức đánh một chưởng về phía Huyền Nhất.
Nghe được lời này, mọi người có chút kinh ngạc, song ngay sau đó rất nhiều kẻ trưng ra vẻ mặt chính khí cuồn cuộn rút vũ khí ra.
Thấy kẻ vừa kêu lên kia là Dư Thương Hải phái Thanh Thành, Định Dật sư thái phái Hằng Sơn nhíu nhíu mày, khi bà đang muốn đề nghị hỏi rõ, thì đã thấy rất nhiều người xông tới.
Trong lòng bà đại để biết những người này không phân tốt xấu như vậy là vì lý do gì, trong lòng Định Dật sư thái có chút phẫn nộ. Thấy lúc này nói bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng gì, bà liền quay ra nói với chưởng môn phái Hoa Sơn: “Nhạc sư huynh, chỗ này cũng không cần thiết phải ở lại, ta nghĩ chúng ta nên rời đi trước đi. “
“Bây giờ chưa biết rõ người nọ có phải là người của ma giáo hay không, Nhạc mỗ đang muốn đứng đây quan sát một chút. Nếu như mọi người đang hiểu lầm người nọ, như vậy sẽ phải có người bảo vệ hắn ….” Nhạc Bất Quần nhìn về phía một đám người đang đánh nhau, hòa nhã nói.
Nghe vậy, sắc mặt Định Dật sư thái mới dễ nhìn hơn một chút, không khỏi tán thưởng gật đầu, “Vậy ta mang mấy đệ tử bản phái đi trước vậy, đành phiền hà Nhạc sư huynh ở lại nơi này.” Nói xong, liền dẫn đệ tử trong môn rời đi.
Võ công của người mặc áo đen đang bị quần ẩu kia không tệ, dù đánh với chưởng môn của phái Thanh Thành cũng là ngang tay, không thua kém nhiều lắm. Chỉ là sau đó lại có chừng mười người gia nhập vào, lúc này mới làm xuất hiện được vài vết thương trên người hắn.
“Cậy đông hiếp ít, quả nhiên là quy củ đời đời truyền lại của những kẻ danh môn chính phải. “
Một đạo cười chúm chím thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, mang theo nội lực uy áp làm cho mọi người ở đây không khỏi khó chịu, lông mi liền nhíu lại, dù cho đánh nhau người cũng cảnh giác ngừng tay.
Đến khi đạo thanh âm kia sau khi rơi xuống, mọi người hướng xung nhìn quanh, cũng không có phát hiện ở nơi nào có người.
Lẽ nào mới vừa thanh âm là xuất hiện ảo giác hay sao? “A!”
Đang lúc mọi người đang dáo dác nhìn quanh, ai đó đột nhiên kêu lên.
Lập tức ánh mắt của toàn bộ nhân sĩ võ lâm tập trung hết lên người gã, rồi nương theo ánh mắt gã nhìn về phái bên trái, nơi đó ―― thình lình xuất hiện hai người!
Nhìn chằm chằm một trong số hai người mới xuất hiện một hồi, Dư Thương Hải cười “khà khà” hai tiếng, “Y là Đông Phương Bất Bại!” Khóa mắt đồng thời phiêu về phía người mặc áo đen, gã không khỏi suy nghĩ: Giáo chủ ma giáo nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện đây, như vậy xem ra kẻ mặc áo đen kia chắc chắn là người của ma giáo rồi, xem ra gã đây cũng là chó ngáp phải ruồi. Có thể khiến Đông Phương Bất Bại tự mình qua đây, như vậy chín phần mười là quyển sách trong ngực kẻ này chính là bí tịch rồi. Chỉ là, ở đây có nhiều người như vậy, phải làm sao mới có thể thu bí tịch vào tay đây?
Nghe được bốn chữ “Đông Phương Bất Bại”, vẻ mặt mọi người nhất thời biến đổi, không ít người còn thốt lên vài tiếng hoảng sợ lẻ tẻ, có không ít kẻ nhát gan đã chậm rãi lén lút lùi ra phía sau tìm đường chạy trốn.
“Vị đứng bên cạnh Đông Phương giáo chủ kia có phải là thần y nổi danh khắp thiên hạ mấy năm gần đây – “Trại Hoa Đà” không?” Nhìn thấy nam tử mặc y phục vàng kim đã từng có duyên gặp gỡ một lần, lại liên tưởng đến những miêu tả trong giang hồ, Nhạc Bất Quần lập tức bước lên phía trước một bước.
Đối với cái người luôn toát ra khí chất quân tử đoan chính này Âu Dương Minh Nhật cũng co chút ấn tượng, nhưng nhìn sâu vào đáy mắt của hắn, thấy được chút gì đó không phù hợp với vẻ ngoài của hắn, ánh mắt Âu Dương Minh Nhật liền rời đi.
Trong giang hồ, Nhạc Bất Quần vốn được gọi kèm với cái danh hiệu đẹp đẽ – “Quân tử kiếm”, lần này tới Lưu phủ, Nhạc Bất Quần cũng không hề bày ra cái tư thái chưởng môn tài trí hơn người mà kiêu ngạo như mấy người khác. Bất kì kẻ nào đến nói chuyện với hắn, dù đó có là một kẻ vô danh tiểu tốt, hay là những kẻ mang danh chẳng mấy tốt đẹp, hắn cũng đều tiếp chuyện, nói nói cười cười. Vì vậy, ấn tượng của những người quanh đây với hắn rất tốt, cũng chính vì vậy, họ bắt đầu thấy chướng mắt dáng vẻ không thèm để ai vào trong mắt của nam tử xa lạ kia.
“Hừ! Chỉ là một tên mặt trắng học đàn bà điểm son trên trán, có cái gì để đắc ý chứ?” Một đại hán vẻ mặt khinh thường, tỏ vẻ bất công thay Nhạc Bất Quần.
Nếu như binh thường, Nhạc Bất Quần sẽ quay ra an ủi người vừa ra mặt thay mình vài câu, nhân tiện thể hiện sự rộng lượng không chấp nhặt của mình một hồi. Nhưng khi hắn chuẩn bị làm thế, một ánh mắt trầm tĩnh mà cơ linh tựa như có thể nhìn thấu tất cả đảo qua, khiến trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi bị nhìn thấy, trong chốc lát, hắn tạm thời không nói được gì.
Nam tử áo vàng bên cạnh hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng cao ngạo của chính bản thân hắn, rồi lại ẩn ẩn sự khinh thường, thấy vậy, tim Đông Phương Bất Bại đập mạnh không ngừng. Nếu không phải đang có một đám người thiếu đánh đứng bên kia, chắc hẳn y sẽ nhịn không được…
Đông Phương Bất Bại đang có chút hối hận vì nhất thời nhàm chán mà chạy tới đây, hiện tại nghe được lời nói không hay từ kẻ kia, ánh mắt đột nhiên trở nên ngoan độc, cách không mà lấy một mảnh lá khô trên mặt đất vào tay, rồi vận lực bắn ra.
Đến khi đại hán kia ôm đao ngã xuống, mọi người bất giác nhìn vào kẻ đã thành thi thể ấy. Ngay khi nhận ra giữa mi tâm hắn cắm một mảnh lá khô, những kẻ có mắt lúc này bắt đầu trầm lòng xuống.
Có thể dùng lá cây giết người đã là bất phàm, mà ma đầu kia lại còn dùng một mảnh lá khô yếu ớt tưởng như chỉ cần mạnh tay một cái là nát vụn mà giết người, như vậy xem ra, võ công của y đã lợi hại hơn mấy năm trước không ít rồi.
Mọi người bị một màn kia của Đông Phương Bất Bại làm cho kinh hãi, trong nháy mắt lập tức im lặng. Nhưng Thiên Môn đạo nhân phái Thái Sơn từ trước đến nay căm hận nhất là ma giáo, bây giờ nhìn thấy giáo chủ của ma giáo, mặc dù biết rõ không thể địch lại, song vẫn không thể kiềm chế mà rút kiếm đánh về phía Đông Phương Bất Bại.
Vì lời nói ngu ngốc của kẻ không có mắt vừa rồi mà tâm tình Đông Phương Bất Bãi vẫn luôn không vui, thấy có thêm một tên ngu ngốc lao tới, ánh mắt y lóe lên tia sáng lạnh lẽo, vung tay xông lên tiếp chiêu.
Dựa vào võ công hiện tại của y, đương nhiên Âu Dương Minh Nhật sẽ không lo lắng. Dù vậy, khi hắn đi đến trước mặt Huyền Nhất, phần lớn sự chú ý của hắn vẫn đặt lên người giáo chủ nhà mình
“Công tử.” mặc dù không phải ám vệ bên người, Huyền Nhất vẫn biết người này có địa vị không thể đo được trong lòng giáo chủ, hơn nữa hiểu rõ y thuật của hắn cùng võ nghệ, giọng nói hắn toát lên sự cung kính từ sâu trong lòng.
Âu Dương Minh Nhật không nói, tay rung lên trực tiếp bắn thiên cơ tuyến quấn lấy cổ tay Huyền Nhất. Chỉ mất một thời gian ngắn hắn đã thu lại kim tuyến, lại lấy hai bình sứ trên người mình ném cho hắn.
Nhưng, Huyền Nhất còn chưa kịp nhận lấy, đột nhiên một vệt đỏ bắt qua, giữa đường cướp đi hai cái bình sứ đó.
“Ngươi đi về chữa thương. “
Huyền Nhất vừa ngẩng đầu, đã nghe Đông Phương Bất Bại thản nhiên phân phó, vì vậy hắn liền quay sang nói với người bên cạnh: “Đa tạ công tử.” Nói xong liền rời đi.
Gật đầu đáp lại, Âu Dương Minh Nhật chuyển ánh mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, trên mặt lãnh đạm lộ ra nụ cười bất đắt dĩ.
“Nhạc chưởng môn, nếu ma đầu kia đã tới, sợ là chúng ta cũng không dễ dàng rời đi như vậy. Ta thấy ma đầu kia có vẻ rất quan tâm tới nam tử này, không bằng chúng ta liên thủ bắt hắn trước.” Dư Thương Hải nảy sinh âm mưu ác độc trong lòng, suy nghĩ: chỉ cần cái kẻ mang danh Quân tử kiếm kia cùng gã liên thủ ra tay, bắt được nam tử nọ. Đến lúc đó ma đầu kia sợ ném chuột vỡ đồ, đừng nói là bí tịch, có khi ngay cả bảo vật trấn phái cũng có thể mang ra không chừng.
Nhạc Bất Quần liếc nhìn gã, “Chẳng lẽ Dư quan chủ không biết võ công của người này cũng không phải dạng tầm thường? “
Sự việc ở Sóc Châu trước, Dư Thương Hải tất nhiên nhớ kỹ, hắn cười lạnh một tiếng: “Võ công của tiểu tử đó quả thật không tệ, nhưng nếu chúng ta liên thủ mang nội lực ra liều một trận với hắn, còn sợ bắt không được sao? “
Hai người liên thủ, còn muốn đấu nội lực với một tiểu bối, đây cũng không khỏi có chút hèn hạ.
Nhưng mà, cái vị “Quân tử kiếm” trong chốn giang hồ này sau khi trầm ngâm một lát, vẫn gật đầu, “Mặc dù làm như vậy không phải chuyện quân tử nên làm, nhưng vì võ lâm đồng đạo nơi này, Nhạc mỗ cũng chỉ có thể cùng Dư quan chủ thử một lần xem sao. “
Tử Hà thần công phái Hoa Sơn được ca ngợi là bí kíp nội công giang hồ thuộc hạng thượng thừa, so đấu với một thanh niên cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, vậy mà còn gọi là “thử một lần”.
Dư Thương Hải nghe vậy, nhìn qua hắn, ha ha cười vài tiếng, trong mắt lướt qua một tia trào phúng.
Hai người liếc nhau, đồng thời lập tức phi thân về phía nam tử áo vàng đó.
Nghe tiếng xé gió hướng về phía mình, Âu Dương Minh Nhật ngước mắt, thiên cơ tuyến vốn im lặng trong tay lập tức bắn về phái hai kẻ tấn công.
Dây dưa với hắn một hồi không phân thắng bại, mắt thấy Thiên Môn đạo nhân bên kia đã hộc máu ngã xuống đất, Dư Thương Hải và Nhạc Bất Quần liếc nhìn nhau, lập tức liều mạng bất chấp bàn tay có thể bị thương, vươn ra nắm lấy dây kim tuyến.
Nội lực hai người truyền dọc theo kim tuyến phóng về phía người điều khiển, hai luồng nội lực thâm hậu hợp lại mạnh mẽ vô cùng, khiến dây lay động mãnh liệt.
Vừa quay đầu đã chứng kiến cảnh tượng như vậy, Đông Phương Bất Bại lập tức phẫn nộ, một tay vung lên, toàn bộ những kẻ chuẩn bị xông tới lập tức ngã rầm xuống đất hết.
Không ai chú ý, khúc nhạc từ từ đi đến hồi kết, chỉ nghe một tiếng “tangg” mạnh mẽ vang lên, tiếng đàn dừng lại, tiếng tiêu cũng vụt tắt theo.
Hai người ngồi đối diện nhau cùng mỉm cười, lúc này, chỉ có im lặng mới thay thế được bao cảm xúc rung động kia.
Một lát sau, nhân khi tâm tình không tệ, Đông Phương Bất Bại quay ra nhìn sang người đang quỳ dưới đất, “Huyền Nhất đâu? “
Là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, trong tay y tất nhiên có một vài thế lực bí mật. Mà dưới tay Đông Phương Bất Bại thì có bốn mươi người, chia ra thành bốn nhóm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Nhóm chữ Thiên thì luôn canh giữ và ở lại Hắc Mộc Nhai, nhóm chữ Địa và Hoàng thì phân bố khắp nơi trong giang hồ, còn nhóm chữ Huyền thì luôn đi theo giáo chủ, để có thể tùy thời nhận lệnh làm việc.
Thấy y hỏi, nét mặt của ám vệ áo đen mang khúc phổ về tuy không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức báo lại cho y tình huống của Huyền Nhất lúc này.
Nghe nói, Đông Phương Bất Bại trào phúng cười phụt một tiếng, “Đám người kia quả nhiên toàn là kẻ ngốc. “
“Có muốn đi theo ta một chuyến không?” Đưa trả cây tiêu cho Âu Dương Minh Nhật, Đông Phương Bất Bại đứng lên nói.
Cầm lấy cây tiêu, đồng thời mượn lực từ đó mà đứng lên, Âu Dương Minh Nhật đứng lên bên cạnh y, tỏ ý đi theo.
Phía bên này hai người chuẩn bị đuổi theo, còn phía bên kia, Huyền Nhất cũng đã bị cản lại ngay trước khu rừng nhỏ.
“Sao lại cản đường ta?” Thấy đám người võ lâm chính phái kia ngăn mình lại song cũng không có ý định lập tức động thủ, nét mặt cũng không có sự căm ghét hay vẻ sung sướng khi bắt được một ma đầu, có vẻ như bọn họ chưa biết mình là người của Nhật Nguyệt thần giáo, Huyền Nhất lạnh lùng hỏi.
Mấy kẻ tham gia bao vây quay ra nhìn nhau một hồi, trong chốc lát không ai lên tiếng trả lời.
Nếu như đơn độc đuổi theo người này thì còn dễ nói, dứt khoát xông lên cướp là được. Nhưng hôm nay, từng này võ lâm nhân sĩ đang tập trung chỗ này, mà bọn họ mỗi kẻ đều tự xưng là danh môn chính phái, tất nhiên không thể tùy tiện ra tay.
“Nếu không có nguyên nhân, vậy tại hạ cáo từ.” Thấy bọn họ không tiến không lùi, cũng không nói một lời, Huyền Nhất liền thử thăm dò xem có thể an toàn rời đi không.
“Hôm nay bọn ta tập trung ở đây, tất nhiên không thể để cho người của ma giáo chạy mất!” Mọi người quanh đây trầm mặc một chút, bỗng nhiên một kẻ nhìn lùn lùn kêu to, rồi lập tức đánh một chưởng về phía Huyền Nhất.
Nghe được lời này, mọi người có chút kinh ngạc, song ngay sau đó rất nhiều kẻ trưng ra vẻ mặt chính khí cuồn cuộn rút vũ khí ra.
Thấy kẻ vừa kêu lên kia là Dư Thương Hải phái Thanh Thành, Định Dật sư thái phái Hằng Sơn nhíu nhíu mày, khi bà đang muốn đề nghị hỏi rõ, thì đã thấy rất nhiều người xông tới.
Trong lòng bà đại để biết những người này không phân tốt xấu như vậy là vì lý do gì, trong lòng Định Dật sư thái có chút phẫn nộ. Thấy lúc này nói bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng gì, bà liền quay ra nói với chưởng môn phái Hoa Sơn: “Nhạc sư huynh, chỗ này cũng không cần thiết phải ở lại, ta nghĩ chúng ta nên rời đi trước đi. “
“Bây giờ chưa biết rõ người nọ có phải là người của ma giáo hay không, Nhạc mỗ đang muốn đứng đây quan sát một chút. Nếu như mọi người đang hiểu lầm người nọ, như vậy sẽ phải có người bảo vệ hắn ….” Nhạc Bất Quần nhìn về phía một đám người đang đánh nhau, hòa nhã nói.
Nghe vậy, sắc mặt Định Dật sư thái mới dễ nhìn hơn một chút, không khỏi tán thưởng gật đầu, “Vậy ta mang mấy đệ tử bản phái đi trước vậy, đành phiền hà Nhạc sư huynh ở lại nơi này.” Nói xong, liền dẫn đệ tử trong môn rời đi.
Võ công của người mặc áo đen đang bị quần ẩu kia không tệ, dù đánh với chưởng môn của phái Thanh Thành cũng là ngang tay, không thua kém nhiều lắm. Chỉ là sau đó lại có chừng mười người gia nhập vào, lúc này mới làm xuất hiện được vài vết thương trên người hắn.
“Cậy đông hiếp ít, quả nhiên là quy củ đời đời truyền lại của những kẻ danh môn chính phải. “
Một đạo cười chúm chím thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, mang theo nội lực uy áp làm cho mọi người ở đây không khỏi khó chịu, lông mi liền nhíu lại, dù cho đánh nhau người cũng cảnh giác ngừng tay.
Đến khi đạo thanh âm kia sau khi rơi xuống, mọi người hướng xung nhìn quanh, cũng không có phát hiện ở nơi nào có người.
Lẽ nào mới vừa thanh âm là xuất hiện ảo giác hay sao? “A!”
Đang lúc mọi người đang dáo dác nhìn quanh, ai đó đột nhiên kêu lên.
Lập tức ánh mắt của toàn bộ nhân sĩ võ lâm tập trung hết lên người gã, rồi nương theo ánh mắt gã nhìn về phái bên trái, nơi đó ―― thình lình xuất hiện hai người!
Nhìn chằm chằm một trong số hai người mới xuất hiện một hồi, Dư Thương Hải cười “khà khà” hai tiếng, “Y là Đông Phương Bất Bại!” Khóa mắt đồng thời phiêu về phía người mặc áo đen, gã không khỏi suy nghĩ: Giáo chủ ma giáo nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện đây, như vậy xem ra kẻ mặc áo đen kia chắc chắn là người của ma giáo rồi, xem ra gã đây cũng là chó ngáp phải ruồi. Có thể khiến Đông Phương Bất Bại tự mình qua đây, như vậy chín phần mười là quyển sách trong ngực kẻ này chính là bí tịch rồi. Chỉ là, ở đây có nhiều người như vậy, phải làm sao mới có thể thu bí tịch vào tay đây?
Nghe được bốn chữ “Đông Phương Bất Bại”, vẻ mặt mọi người nhất thời biến đổi, không ít người còn thốt lên vài tiếng hoảng sợ lẻ tẻ, có không ít kẻ nhát gan đã chậm rãi lén lút lùi ra phía sau tìm đường chạy trốn.
“Vị đứng bên cạnh Đông Phương giáo chủ kia có phải là thần y nổi danh khắp thiên hạ mấy năm gần đây – “Trại Hoa Đà” không?” Nhìn thấy nam tử mặc y phục vàng kim đã từng có duyên gặp gỡ một lần, lại liên tưởng đến những miêu tả trong giang hồ, Nhạc Bất Quần lập tức bước lên phía trước một bước.
Đối với cái người luôn toát ra khí chất quân tử đoan chính này Âu Dương Minh Nhật cũng co chút ấn tượng, nhưng nhìn sâu vào đáy mắt của hắn, thấy được chút gì đó không phù hợp với vẻ ngoài của hắn, ánh mắt Âu Dương Minh Nhật liền rời đi.
Trong giang hồ, Nhạc Bất Quần vốn được gọi kèm với cái danh hiệu đẹp đẽ – “Quân tử kiếm”, lần này tới Lưu phủ, Nhạc Bất Quần cũng không hề bày ra cái tư thái chưởng môn tài trí hơn người mà kiêu ngạo như mấy người khác. Bất kì kẻ nào đến nói chuyện với hắn, dù đó có là một kẻ vô danh tiểu tốt, hay là những kẻ mang danh chẳng mấy tốt đẹp, hắn cũng đều tiếp chuyện, nói nói cười cười. Vì vậy, ấn tượng của những người quanh đây với hắn rất tốt, cũng chính vì vậy, họ bắt đầu thấy chướng mắt dáng vẻ không thèm để ai vào trong mắt của nam tử xa lạ kia.
“Hừ! Chỉ là một tên mặt trắng học đàn bà điểm son trên trán, có cái gì để đắc ý chứ?” Một đại hán vẻ mặt khinh thường, tỏ vẻ bất công thay Nhạc Bất Quần.
Nếu như binh thường, Nhạc Bất Quần sẽ quay ra an ủi người vừa ra mặt thay mình vài câu, nhân tiện thể hiện sự rộng lượng không chấp nhặt của mình một hồi. Nhưng khi hắn chuẩn bị làm thế, một ánh mắt trầm tĩnh mà cơ linh tựa như có thể nhìn thấu tất cả đảo qua, khiến trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi bị nhìn thấy, trong chốc lát, hắn tạm thời không nói được gì.
Nam tử áo vàng bên cạnh hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng cao ngạo của chính bản thân hắn, rồi lại ẩn ẩn sự khinh thường, thấy vậy, tim Đông Phương Bất Bại đập mạnh không ngừng. Nếu không phải đang có một đám người thiếu đánh đứng bên kia, chắc hẳn y sẽ nhịn không được…
Đông Phương Bất Bại đang có chút hối hận vì nhất thời nhàm chán mà chạy tới đây, hiện tại nghe được lời nói không hay từ kẻ kia, ánh mắt đột nhiên trở nên ngoan độc, cách không mà lấy một mảnh lá khô trên mặt đất vào tay, rồi vận lực bắn ra.
Đến khi đại hán kia ôm đao ngã xuống, mọi người bất giác nhìn vào kẻ đã thành thi thể ấy. Ngay khi nhận ra giữa mi tâm hắn cắm một mảnh lá khô, những kẻ có mắt lúc này bắt đầu trầm lòng xuống.
Có thể dùng lá cây giết người đã là bất phàm, mà ma đầu kia lại còn dùng một mảnh lá khô yếu ớt tưởng như chỉ cần mạnh tay một cái là nát vụn mà giết người, như vậy xem ra, võ công của y đã lợi hại hơn mấy năm trước không ít rồi.
Mọi người bị một màn kia của Đông Phương Bất Bại làm cho kinh hãi, trong nháy mắt lập tức im lặng. Nhưng Thiên Môn đạo nhân phái Thái Sơn từ trước đến nay căm hận nhất là ma giáo, bây giờ nhìn thấy giáo chủ của ma giáo, mặc dù biết rõ không thể địch lại, song vẫn không thể kiềm chế mà rút kiếm đánh về phía Đông Phương Bất Bại.
Vì lời nói ngu ngốc của kẻ không có mắt vừa rồi mà tâm tình Đông Phương Bất Bãi vẫn luôn không vui, thấy có thêm một tên ngu ngốc lao tới, ánh mắt y lóe lên tia sáng lạnh lẽo, vung tay xông lên tiếp chiêu.
Dựa vào võ công hiện tại của y, đương nhiên Âu Dương Minh Nhật sẽ không lo lắng. Dù vậy, khi hắn đi đến trước mặt Huyền Nhất, phần lớn sự chú ý của hắn vẫn đặt lên người giáo chủ nhà mình
“Công tử.” mặc dù không phải ám vệ bên người, Huyền Nhất vẫn biết người này có địa vị không thể đo được trong lòng giáo chủ, hơn nữa hiểu rõ y thuật của hắn cùng võ nghệ, giọng nói hắn toát lên sự cung kính từ sâu trong lòng.
Âu Dương Minh Nhật không nói, tay rung lên trực tiếp bắn thiên cơ tuyến quấn lấy cổ tay Huyền Nhất. Chỉ mất một thời gian ngắn hắn đã thu lại kim tuyến, lại lấy hai bình sứ trên người mình ném cho hắn.
Nhưng, Huyền Nhất còn chưa kịp nhận lấy, đột nhiên một vệt đỏ bắt qua, giữa đường cướp đi hai cái bình sứ đó.
“Ngươi đi về chữa thương. “
Huyền Nhất vừa ngẩng đầu, đã nghe Đông Phương Bất Bại thản nhiên phân phó, vì vậy hắn liền quay sang nói với người bên cạnh: “Đa tạ công tử.” Nói xong liền rời đi.
Gật đầu đáp lại, Âu Dương Minh Nhật chuyển ánh mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, trên mặt lãnh đạm lộ ra nụ cười bất đắt dĩ.
“Nhạc chưởng môn, nếu ma đầu kia đã tới, sợ là chúng ta cũng không dễ dàng rời đi như vậy. Ta thấy ma đầu kia có vẻ rất quan tâm tới nam tử này, không bằng chúng ta liên thủ bắt hắn trước.” Dư Thương Hải nảy sinh âm mưu ác độc trong lòng, suy nghĩ: chỉ cần cái kẻ mang danh Quân tử kiếm kia cùng gã liên thủ ra tay, bắt được nam tử nọ. Đến lúc đó ma đầu kia sợ ném chuột vỡ đồ, đừng nói là bí tịch, có khi ngay cả bảo vật trấn phái cũng có thể mang ra không chừng.
Nhạc Bất Quần liếc nhìn gã, “Chẳng lẽ Dư quan chủ không biết võ công của người này cũng không phải dạng tầm thường? “
Sự việc ở Sóc Châu trước, Dư Thương Hải tất nhiên nhớ kỹ, hắn cười lạnh một tiếng: “Võ công của tiểu tử đó quả thật không tệ, nhưng nếu chúng ta liên thủ mang nội lực ra liều một trận với hắn, còn sợ bắt không được sao? “
Hai người liên thủ, còn muốn đấu nội lực với một tiểu bối, đây cũng không khỏi có chút hèn hạ.
Nhưng mà, cái vị “Quân tử kiếm” trong chốn giang hồ này sau khi trầm ngâm một lát, vẫn gật đầu, “Mặc dù làm như vậy không phải chuyện quân tử nên làm, nhưng vì võ lâm đồng đạo nơi này, Nhạc mỗ cũng chỉ có thể cùng Dư quan chủ thử một lần xem sao. “
Tử Hà thần công phái Hoa Sơn được ca ngợi là bí kíp nội công giang hồ thuộc hạng thượng thừa, so đấu với một thanh niên cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, vậy mà còn gọi là “thử một lần”.
Dư Thương Hải nghe vậy, nhìn qua hắn, ha ha cười vài tiếng, trong mắt lướt qua một tia trào phúng.
Hai người liếc nhau, đồng thời lập tức phi thân về phía nam tử áo vàng đó.
Nghe tiếng xé gió hướng về phía mình, Âu Dương Minh Nhật ngước mắt, thiên cơ tuyến vốn im lặng trong tay lập tức bắn về phái hai kẻ tấn công.
Dây dưa với hắn một hồi không phân thắng bại, mắt thấy Thiên Môn đạo nhân bên kia đã hộc máu ngã xuống đất, Dư Thương Hải và Nhạc Bất Quần liếc nhìn nhau, lập tức liều mạng bất chấp bàn tay có thể bị thương, vươn ra nắm lấy dây kim tuyến.
Nội lực hai người truyền dọc theo kim tuyến phóng về phía người điều khiển, hai luồng nội lực thâm hậu hợp lại mạnh mẽ vô cùng, khiến dây lay động mãnh liệt.
Vừa quay đầu đã chứng kiến cảnh tượng như vậy, Đông Phương Bất Bại lập tức phẫn nộ, một tay vung lên, toàn bộ những kẻ chuẩn bị xông tới lập tức ngã rầm xuống đất hết.
Danh sách chương