Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Sau khảo sát định kỳ là đổi chỗ ngồi.

Cố Tu Hạc vẫn ngồi yên chỗ cũ, Khương Hành cũng không đi. Lần này Trần Tuyết ngồi cùng tổ với cô, nhưng là ngồi phía sau.

"Cậu tiến bộ lớn quá, vừa nãy lớp trưởng đến văn phòng nói chủ nhiệm lớp cười nở hoa tưng bừng, còn bảo muốn đưa chúng ta đi nướng BBQ, không biết thiệt hay giả?"

"BBQ?"

Phong cách Tây à? Trần Tuyết cười: "Số một số hai của khối đều ở lớp chúng ta, cậu nói xem cô có vui không? Sáng nay tớ thấy mặt của chủ nhiệm ban nhất đen sì, cười chết tớ."

Nói tới đây, cô nàng đột nhiên quay đầu nhìn sang chỗ nữ sinh ở tổ một, nhỏ giọng nói: "Cậu cũng chưa thấy Lưu Mộng Dao đâu, nghe người ta nói tối hôm qua còn gọi điện thoại khóc lóc ỉ ôi, lần này rớt khỏi top 10 cơ mà."

Cô biết Lưu Mộng Dao. Mấy ngày trước còn mời ăn cơm, ăn xong nghe Trần Tuyết lảm nhảm. Khảo sát lần trước vì cô chuyển đến nên Lưu Mộng Dao trở thành top 10 của khối, còn nói xấu sau lưng cô.

"Trách sao được tớ đây."

Khương Hành nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Trần Tuyết che miệng cười.

Tiết đầu chiều là tiết của chủ nhiệm lớp, được cô đổi thành tiết nói chuyện, phân tích một chút trường hợp khảo sát lần này, sau đó nói thứ bảy này đi ăn nướng BBQ.

Nói vừa xong, lớp học lập tức phát ra một trận thét chói tai.

Khương Hành cũng vui vẻ, dùng sức vỗ tay.

Cố Tu Hạc bên cạnh nhìn qua, duỗi tay muốn lấy lại bài tập.

Khương Hành nhanh chóng đè lại, không cho hắn cướp đi: "Một xíu một xíu thôi."

Thật là keo kiệt.

Nhanh chóng cúi đầu tiếp tục chép. Cô đang chép bài tập sách luyện tập môn vật lý, hắn đã làm xong.

Nướng BBQ vào thứ bảy, Khương Hành cũng không có tâm tư ăn cơm với Mục Cảnh Sơ. Thứ sáu mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho tiệc nướng BBQ, đặt xe buýt, mua dụng cụ BBQ, thịt, rau dưa, gia vị......

Cố Tu Hạc thuộc ban cán sự, bị phân đi mua thịt. Khương Hành lo hắn bị hố, xung phong nhận việc đưa hắn đi.

Hai người chạy đi mua vào giờ nghỉ trưa, bỏ qua mấy món đồ đóng hộp, cuối cùng mua thịt lưng, thịt bò, cánh gà......

Khương Hành nói ngọt khiến ông chủ còn miễn phí cho hai thứ nữa.

Cố Tu Hạc đi theo sau cô, yên lặng xách đồ.

Đi mua đồ vào giờ nghỉ trưa, chân cũng rã rời. Tan học chiều cũng chẳng buồn đi tìm gì ăn.

Uyển chuyển từ chối lời mời của Mục Cảnh Sơ, cũng không biết có phải ảo giác của Khương Hành hay không, cô cảm thấy ánh mắt Mục Cảnh Sơ nhìn mình lạnh băng.

Khương Hành cũng không ngốc, lúc này lại như phát hiện ra cái gì. Lần trước cô đã có chút nghi ngờ rồi, giờ càng thêm xác định Mục Cảnh Sơ hẳn là đã thích Cố Tu Hạc.

Kỳ thật sách cũng không miêu tả rõ tình cảm của hai người, Mục Cảnh Sơ vẫn luôn xem Cố Tu Hạc như đối thủ, sau đó là chú ý không ngờ. Lần đầu tiên thể hiện rung động là ở lễ Giáng Sinh, thái độ Cố Tu Hạc lạnh nhạt khơi dậy bản tính chinh phục của cậu ta, hai người vì một chuyện nhỏ mà đánh nhau. Trong đêm tối, ánh mắt Cố Tu Hạc sắc bén như đao...... Đây là lằn đầu Mục Cảnh Sơ nhìn thấy một mặt khác của hắn, không ngờ là trái tim hắn nhảy bình bịch.

Hiện tại mặc kệ nguyên nhân gì dẫn tới lệch lạc khỏi nguyên tác, Khương Hành đoán Mục Cảnh Sơ có thể đang hiểu lầm chuyện gì nên mới cố ý tới tiếp cận cô.

Nếu vậy liền không khó lý giải cho sự chủ động của hắn.

Trong sách, tuy Mục Cảnh Sơ ngày thường biểu hiện dịu dàng nhưng chỉ là nguỵ trang. Cậu ta không để ý bất cứ ai cả, đặc biệt là nữ sinh.

Tuy Khương Hành yêu chết mặt ngoài của cậu ta, còn ở trước mặt Cố Tu Hạc khoe khoang đủ loại nhưng cũng không dám đi khiêu chiến thật. Cô còn chưa có tự luyến như vậy.

Hiện tại chỉ là may mắn, may mắn cô đã chuẩn bị cả hai phía. Tiếp theo cũng không thèm để ý Mục Cảnh Sơ nữa. Nếu Mục Cảnh Sơ đã thích Cố Tu Hạc, cô liền chuyển trọng tâm sang Cố Tu Hạc vậy.

Làm hắn rời xa tên Mục Cảnh Sơ kia ra một chút.

Sáng sớm thứ bảy, ban hai tập hợp trước cổng lớn trường học.

Địa điểm vui chơi là bên cạnh một bờ hồ ở ngoại thành. Nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, thường xuyên nhìn thấy người đến câu cá, còn có tình nhân ở đây chụp ảnh cưới.

Hồ có một cái tên rất êm tai, hồ Tiên Tử. Hồ này còn liên quan đến truyền thuyết của địa phương. Có một cái cầu bắc qua hồ, hai bên bờ đều gieo trồng hoa hoa cỏ cỏ, tu bổ thật xinh đẹp. Hồ như cái hồ lô, giữa mặt hồ rộng lớn còn tu sửa một cái đình.

Tiệc BBQ ở cạnh đình.

Lớp thuê bốn cái giá nướng BBQ, các giáo viên đều tới, thuần thục dựng giá lên, vừa nói vừa cười.

Khương Hành thoăn thoắt xen kẽ ở bốn cái giá nướng, chỉ một lát sau liền gắp đầy một cái bát lớn, chạy đến trước mặt Cố Tu Hạc: "Tớ biết ngay cậu sẽ không đi lấy, mau, tớ lại đi cướp."

Nói xong nhét bát vào tay Cố Tu Hạc, lại lấy trong túi ra một cái bát khác chạy vù đi.

Cố Tu Hạc cúi đầu nhìn, trợn mắt há miệng.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bạn học oán giận: "Khương Hành, sao lại tới nữa?"

"Đây là của tớ, Khương Hành xếp hàng! Xếp hàng!"

"Cô giáo bất công!"

"......"

Sau đó liền nhìn thấy, còn chưa được bao lâu, người nào đó lại mang theo một bát đầy trở lại.

Hai túi áo phình phình, cũng không biết bỏ cái gì trong đấy.

Khương Hành ngồi xuống đối diện Cố Tu Hạc, nhìn hắn cầm chén không nhúc nhích, còn vẻ mặt kỳ quái: "Sao không ăn? Cố ý cướp cho cậu đó."

Xong rồi còn nghiêm túc nói: "Chúng ta giao tiền."

Lại từ túi lấy ra hai quả quýt nhỏ nhét vào tay hắn: "Cay thì ăn một quả."

Chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Cố Tu Hạc nhìn trong tay nhiều hơn hai quả quýt nhỏ, cúi đầu trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Ngẩng đầu liền thấy Khương Hành đối diện ăn đến mức hai má phúng phính.

Cô cũng đang nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo.

Mà cách đó không xa, rất nhiều người đang xếp hàng chờ xiên nướng BBQ chín, vô cùng náo nhiệt.

Lại không có người nào giống cô, nhớ hắn đang ngồi trong góc.

Cố Tu Hạc cũng không biết nên bày ra tâm tình gì, hắn thật ra rất ghét người khác tới gần.

Mà người trước mắt này, như luôn chống đối với hắn, luôn ríu rít vờn quanh hắn, đuổi cũng không đi.

Chẳng sợ hắn nhiều lần cố ý bày kế, cô đều không có phản ứng, quả thực vừa ngây vừa ngốc.

Hắn rõ ràng nên ghét bỏ......

Nhíu mày, khi hắn không nghĩ ra được gì, bỗng nhiên Khương Hành đối diện không biết nhìn thấy gì, sắc mặt biến đổi.

Ngẩn người, theo tầm mắt cô nhìn qua, sau đó liền thấy một gương mặt âm u phía xa.

Là Tạ Sầm.

Không biết vì sao, Cố Tu Hạc đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng có chút nhạt nhẽo vô vị.

Tạ Sầm đen mặt đến gần, tầm mắt nhìn qua nhìn lại hai người vài lần.

Cuối cùng cắn răng nói: "Quả nhiên cậu thích tiểu bạch kiểm này?"

Cố Tu Hạc cúi đầu không nói lời nào.

Khương Hành đối diện giật giật môi, cảm thấy không thể giao tiếp với người này: "Cậu ấy tốt hơn cậu nhiều."

Tay cầm xiên tre của Cố Tu Hạc căng thẳng.

Tạ Sầm thấy Khương Hành không phủ nhận, giận quá mà cười, sau đó gật đầu, tàn nhẫn nghiến răng nghiến lợi: "Được, rất tốt. Khương Hành, cậu đừng hối hận."

Lập tức xoay người rời đi.

Khương Hành chớp chớp mắt, không biết cậu ta có ý gì, đối với bóng người kia buông lời hung ác: "Không hối hận."

Người vừa đi, Cố Tu Hạc như lơ đãng hỏi một câu: "Cậu không thích cậu ta?"

Vẻ mặt Khương Hành kiểu 'cái này còn hỏi': "Nếu thích cậu ta thì đến Nhất Trung làm gì?"

Sau đó tự nhiên nói: "Tớ thích người có thành tích tốt, đương nhiên không phải ai có thành tích tốt cũng thích. Như nguỵ quân tử Mục Cảnh Sơ tớ không thích, làm màu."

Rồi dựa sát vào, hạ giọng nói: "Tớ nghi cậu ta trước đây cố ý tiếp cận tớ là muốn âm thầm diệt trừ đối thủ này. May sao tớ tỉnh ngộ sớm, bằng không đã thích cậu ta rồi. Cậu cũng phải cẩn thận một chút, tớ cảm thấy mục tiêu cuối cùng của cậu ta là cậu. Cậu ngây thơ như vậy, dễ lừa hơn tớ nhiều."

"......"

Cố Tu Hạc vẻ mặt phức tạp nhìn cô một cái, sau đó khẽ ừ một tiếng, cũng không biết nghĩ tới cái gì, có chút không được tự nhiên quay đầu đi, vành tai ửng đỏ.

Khương Hành không để ý hắn khác thường, nhíu mày buồn rầu: "Tạ Sầm là đồ điên, vừa rồi cậu ta hiểu lầm chắc rồi. Còn không biết định tung ra hư chiêu gì, cậu cẩn thận một chút, nếu cậu ta bắt nạt......"

"Nếu bắt nạt tôi, cậu định thế nào?" Đôi mắt Cố Tu Hạc bình tĩnh hỏi cô.

"......"

Cô cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Nhưng Khương Hành vẫn rất nghĩa khí vỗ tay hắn, nghiêm túc nói: "Tớ sẽ liều mạng với cậu ta."

Cố Tu Hạc rũ mắt nhìn cô, ngay sau đó cười khẽ một tiếng, hơi cong môi.

Khuôn mặt lạnh nhạt đó giờ vì khóe miệng cong cong mà bừng sức sống, như hoa đào tháng ba nở rộ sau đông, mắt phượng hơi cong mang theo một tia sáng mông lung, lại giống gió xuân thổi lăn tăn mặt hồ.

Khương Hành nhìn đến ngây người.

Chơi cả một ngày, đoàn người lục đục về thành phố vào hai giờ chiều. Mấy ngày nay mẹ Khương đi đế đô họp, cha Khương lại càng bận hơn. Ông phải theo dõi một án tử lớn, chỉ sợ tháng này không thể về nhà.

Khương Hành không muốn về sớm như vậy, cùng Trần Tuyết đi mua quần áo rồi xem phim.

Hai người chơi đến 9 giờ rồi về nhà, trời đã tối sầm.

Sau đó Khương Hành xui xẻo phát hiện mình tìm không thấy chìa khóa nhà.

"......" Rơi rồi?

Rất có khả năng.

Lúc nãy mua đồ nên mở túi rất nhiều lần.

Di động chỉ còn 2%, Khương Hành vội nhắn tin cho Trần Tuyết.

Ừa, không trả lời.

Di động gia hỏa này cũng không gọi được, có lẽ còn chưa về tới nhà, chờ cô nàng trả lời chỉ sợ đã nửa đêm.

Điện thoại Khương Hành chỉ lưu mấy số thôi.

Giờ đã gần nửa đêm, cô không muốn tìm giáo viên, cha Khương mẹ Khương có gọi cũng vô ích, còn lại chỉ có......

Do dự một lát liền quyết đoán gọi đến một dãy số.

Cũng may đối phương bắt máy rất nhanh.

"Alo?"

Điện thoại truyền đến một tiếng trầm thấp.

Khương Hành nhanh chóng nói: "Tớ tìm không thấy chìa khoá nên không về được nhà. Cậu có thể mang chứng minh thư cho tớ mượn một chút, mượn thêm tiền......" Lúc này còn chưa lưu hành quét mã điện thoại.

Tiền mang theo hôm nay đều tiêu hết rồi, muốn ở khách sạn cũng không được.

Nam sinh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ngồi xe đến hẻm Mưa Anh Đào, tôi tới tìm cậu......"

Lời nói còn chưa nói xong, điện thoại Khương Hành liền tự động tắt.

Cũng may còn nghe được những lời này.

Hẻm Mưa Anh Đào đúng không?

OK.

Tiền ngồi giao thông công cộng vẫn phải có.

Khương Hành nhẹ thở trong lòng, thời điểm mấu chốt Cố Tu Hạc vẫn thật đáng tin cậy.

Vội xách theo một túi đồ lớn xuống xe, sau đó ngồi ở bến xe buýt. Chờ tới một lát liền thấy Cố Tu Hạc cũng vừa xuống xe.

Tuy rằng trời tối nhưng cũng có thể nhìn thấy sắc mặt cực xấu của đối phương.

Khương Hành thấy người lại đây, lập tức chân chó xách theo đồ vật chạy đến: "Bệ hạ, ngài đã tới rồi?"

Cố Tu Hạc cong khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười.

Nhận đồ trong tay cô, đi đến bên cạnh ga, cũng không nói lời nào.

Khương Hành không dám chọc hắn, ngoan ngoãn chờ ở một bên.

Xe đêm không nhiều, cũng may vận khí bọn họ không tồi, chờ một lúc liền có một chiếc tới.

Cố Tu Hạc đi trước.

Hai người xuống xe ở một khu dân cư cũ.

Khương Hành kỳ lạ hỏi: "Đi đâu á? Không phải ở khách sạn hả?"

Cố Tu Hạc lạnh nhạt liếc cô một cái: "Không có tiền."

Khương Hành lấy lòng nhìn hắn: "Sẽ có mà."

Cố Tu Hạc nhẹ ờ một tiếng, căn bản không tin.

Xách đồ đi trước, dẫn theo Khương Hành đến trước một đống phòng ở cũ nát. Trời quá tối nên nhìn không rõ, chỉ thấy bên trên có vài hộ gia đình đang sáng đèn.

Bọn họ đến lầu 3, Cố Tu Hạc thuần thục lấy ra chìa khóa.

Bật đèn, đóng cửa.

Trong nháy mắt phòng sáng trưng.

Khương Hành vòng qua hắn vào nhà.

Quay đầu xem xét, nhà ở rất nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn hết. Không có phòng, giường đặt luôn ở bên góc trái phòng khách. Giường gỗ thường kê sát tường, bên cửa sổ đặt một cái bàn cũ, sách vở bày biện ngăn nắp.

Đối diện giường là phòng bếp và WC.

Phòng tuy rằng đơn sơ nhưng sạch sẽ ngăn nắp giống hệt hắn.

Nơi này là nhà hắn thuê.

Khương Hành cũng không đòi hỏi, tùy tiện đi dạo một vòng, sau đó hỏi: "Có nước nóng không? Tớ muốn đi tắm."

Hôm nay ăn BBQ, tối lại cùng Trần Tuyết ăn cá nướng, người toàn mùi không là mùi.

Cố Tu Hạc đưa lưng về phía cô, động tác đặt đồ vật hơi dừng lại, trầm giọng nói: "Có."

Lại thêm một câu: "Không có quần áo cho cậu thay."

"Quần áo cũ thì sao? Quần dài là được rồi."

"...... Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện