Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Thứ hai đầu tuần đến rất nhanh.

Mỗi tuần một lần, học sinh cả trường phải tập trung sinh hoạt cùng nhau (ngoại khoá). Khi lớp tự học kết thúc, toàn bộ giáo viên và học sinh phải tập hợp ở sân thể dục tập thể dục buổi sáng, sau đó lãnh đạo sẽ lên đài nói chuyện, đôi khi còn có đại diện học sinh lên phát biểu.

Đầu tiên là luyện tập.

Ban hai giữa sân xếp thành hai tổ lớn. Nữ sinh không nhiều, chỉ đứng hơn một nửa hàng, phía sau đều là nam sinh. Khương Hành cũng được xem là cao, đứng thứ hai từ dưới lên hàng nữ, Cố Tu Hạc đứng bên phải phía sau.

Hôm nay chủ nhiệm ban một bắt hắn đi lên kiểm điểm, Khương Hành còn nhớ rõ việc này, trong lòng có chút lo lắng, quay đầu nhìn hắn vài lần.

Không chỉ có cô, những người trong lớp cũng nhìn hắn.

Vừa rồi khi xuống lầu, vài nam sinh trong lớp còn đi qua vỗ vai an ủi hắn tỏ vẻ đồng tình. Còn có người kiến nghị hắn gọi cho chủ nhiệm lớp. Nếu chủ nhiệm lớp biết cô vừa mới đi mà học sinh ban hai đã bị bắt nạt thì chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.

Thần sắc Cố Tu Hạc lạnh nhạt, chỉ gật đầu, không rõ có ý gì.

Lúc này hắn vẫn bình tĩnh như thể không đặt chuyện này trong lòng.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Khương Hành, hắn còn có tâm tình cong môi.

Khương Hành tức giận trừng hắn một cái, không hiểu sao lúc này còn cười được.

Cố Tu Hạc bật cười ra tiếng. Sau khi kết thúc thể dục buổi sáng, có một giáo viên đột nhiên đi lên thì thầm với mấy lãnh đạo trên đài. Cũng không biết nói gì, sắc mặt mấy vị lãnh đạo biến đổi, vội vội vàng vàng xuống đài rời đi.

Một màn này khiến động tác học sinh dần chậm lại, tò mò quay đầu xem các lãnh đạo đi đường nào, sau đó khe khẽ thảo luận. Sân thể dục chỉ còn tiếng nhạc thể dục ồn ào.

Giáo viên ở dưới cũng không hiểu gì nhưng vẫn ổn định trật tự, không cho học sinh châu đầu ghé tai.

Hôm nay không còn chuyện gì khác, thể dục buổi sáng xong thì lập tức giải tán.

Việc ngoài ý muốn là mấy tiết sáng giáo viên cũng không tới dạy, chỉ để cho bọn họ tự học.

Vừa thấy liền biết trường học đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Sau đó Khương Hành liền nghe được dưa lớn.

Giữa trưa, Khương Hành cùng Trần Tuyết đi ăn cơm, nghe cô nàng kích động nói: "Cậu biết sao lại thế này không? Một vị lãnh đạo của trường bị báo cáo nhận hối lộ, có quan hệ trực tiếp với Dương Quỷ Tử, bị ảnh hưởng nặng nề. Phòng giáo dục tỉnh bị kinh động, buổi sáng còn có cảnh sát đến đây, giờ đang điều tra rõ việc này nè."

Dương Quỷ Tử là biệt danh học sinh ban một đặt cho chủ nhiệm lớp bọn họ. Cô ta họ Dương, mọi người đều không thích cô ta. Dạy tiếng Anh không đâu vào với đâu nhưng ngày nào cũng khoe với lớp mình ra nước ngoài thường xuyên, cái gì mà nước ngoài tốt hơn nhiều, sính ngoại vô cùng.

Giờ bọn họ phải học lại hết.

"Mấy hôm trước tớ có kể cái bạn top 1 ngày xưa của ban một á, nhớ không? Là cậu ấy báo đó, hơn nữa không báo đến phòng giáo dục của thành phố mà báo lên tỉnh luôn. Giỏi thật đó. Mấy ngày nay nước ta mở họp, luôn cường điệu phải xây dựng bộ máy chính trị trong sạch hoá, tin tức đưa lên cả rồi. Tớ nghe ba tớ nói, vào khoảng thời gian này mỗi năm thì trên trung ương sẽ phái người xuống kiểm tra. Mà họ nghiêm khắc lắm. Giờ thì hay rồi, trực tiếp đụng vào họng súng luôn."

"Đã sớm nghe nói bả có người nâng đỡ, xui xẻo chưa."

Tô Tiểu Thắng ngồi ở bên cạnh cô nàng, nghe xong lời này còn nhỏ giọng bổ sung: "Việc này tớ biết một chút, phòng ngủ của tớ có một đứa ban một kể, thứ năm tuần trước mẹ của Trịnh Gia Uy cầm 50 quả trứng gà đến đưa cho Dương Quỷ Tử. Cũng không biết mẹ nó nghe ai nói, biết con trai bị Dương Quỷ Tử ghét nên xách một rổ trứng gà đến, nhưng bị mắng đến mức máu chó phun đầy đầu ở văn phòng, một chút mặt mũi cũng không cho."

"Nhà Trịnh Gia Uy chả khá giả gì. Ba nó đang bị bệnh, 50 quả trứng gà với nhà nó được xem là thứ quý nhất rồi. Mà quá đáng hơn là bả còn làm trò nói chuyện này cho mọi người ở lớp, lại mắng Trịnh Gia Uy một trận. Việc này nếu là ai đó thì chịu sao nổi? Còn bảo mình không phải loại người như vậy, tớ nghĩ bả ghét trứng gà thì có."

"......"

Khương Hành cùng Trần Tuyết trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới nơi này còn có chuyện như vậy nữa.

Nhưng Dương Quỷ Tử đúng là quá đáng.

Cố Tu Hạc ngồi bên Khương Hành thần sắc bình tĩnh, nghe mấy chuyện này nhưng mí mắt cũng không buồn nâng, như thể không quan tâm thị phi của ai với ai.

So với chuyện này, hắn càng để ý xem Khương Hành có phải lại kén ăn hay không. Gắp đồ ăn cô không ăn sang khay mình, mà một miếng khoai tây trong khay hắn cũng không thèm đụng.

Khương Hành cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, gắp đồ ăn trong bát hắn ăn.

Hắn luôn bắt nạt cô, dù sao cũng phải đòi lại xíu xíu chứ.

Trần Tuyết với Tô Tiểu Thắng ngồi đối diện ăn ý liếc nhau, trong mắt toàn là nỗi bi thương.

Sau đó yên lặng cúi đầu ăn.

Hai người này buồn nôn quá, có mấy miếng cơm mà cũng có thể ăn ra hoa được.

Chuyện sau đó liền không có bất ngờ gì xảy ra. Chủ nhiệm ban một bị đình chỉ tạm thời, từ ngày đó liền không thấy người ở trường nữa. Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió, thành phố lại lớn như vậy. Có học sinh ở gần nhà Dương Quỷ Tử truyền ra, nói ba và chồng của Dương Quỷ Tử đều đã bị bắt. Ba cô ta là hiệu trưởng cũ của Nhất Trung, từ một giáo viên bình thường bò lên được vị trí kia, sau đó lại lên tới phòng giáo dục. Mấy năm làm hiệu trưởng, Nhất Trung bị hắn làm cho chướng khí mù mịt, cũng may sau này đi rồi mới có Nhất Trung của hiện tại.

Con của hắn không phải quang minh chính đại thi vào, đừng nói là Dương Quỷ Tử dựa quan hệ mà xin vào một trường sơ trung. Mới dạy được mấy năm thì được ba cô ta nhét vào Nhất Trung. Đây chưa thấm vào đâu. Quá đáng nhất là người ta điều tra ra được ba với chồng cô ta nhận hối lộ và tiết lộ đề thi. Con số cha con nhận hối lộ suốt mấy năm nay lên tới một trăm vạn. Con số ấy ở một tiểu thành thị như này chính là giá trên trời.

Việc này Khương Hành có biết một chút. Tuy cha Khương không phụ trách án này nhưng không biết Dương Quỷ Tử bà bà nghe được ở đâu bảo cha Khương đang làm ở cục cảnh sát, cố ý tới nhà tìm cha Khương giúp đỡ. Thế là cha Khương thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.

Phải để mẹ Khương nhờ đồng nghiệp của ông đưa cô ta đi.

Mẹ Khương cũng biết việc này, lắc đầu: "Đúng là loại người nào cũng có, năm nay con gái của chị Lưu khoa mẹ cũng thi, hai tháng mà người gầy mất vài cân. Con nhà người ta cực khổ học tập mấy năm, còn người này lại làm ra mấy chuyện đen tối. Đúng là một mẩu cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo."

Hôm sau Khương Hành đi học lại nghe kể trước kia Dương Quỷ Tử là tiểu tam thượng vị, không chỉ cướp chồng bạn học mà còn cướp cả công việc của người ta. Năm đó trường học thông báo tuyển dụng, vốn mời bạn học của cô ta nhưng lại bị cô ta dùng quan hệ cướp mất.

Chuyện này nghe từ học sinh khối dưới nói, vì người bị cướp việc là chị họ của cậu ta. Trước đây chị bận bàn chuyện cưới hỏi nên không giải quyết được gì cả.

Tóm lại kết quả là một nhà Dương Quỷ Tử đều xui xẻo, ở ác gặp dữ.

Lúc đầu Khương Hành cũng thích nghe Trần Tuyết bát quái. Nhưng nghe nhiều lại cảm thấy không đúng chỗ nào, như thể sau lưng tất cả chuyện này đều có một bàn tay vô hình điều khiển. Từ chuyện mẹ của cậu học sinh ban một bị mắng, học sinh kia bị Dương Quỷ Tử nhục nhã trên lớp, sau đó cậu ta thu thập chứng cứ báo cáo, lại đến ba và chồng Dương Quỷ Tử bị buộc tội ngồi tù. Tất cả hành vi phạm tội dần dần bị vạch trần, bị người người thóa mạ.

Đi từng bước một......

Quá cẩn thận, sự việc này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cứ như một câu trả lời cho đề toán mãn phân, nói có sách mách có chứng, logic rõ ràng, bước đi không chút cẩu thả.

Nhưng cũng quá...... Trùng hợp......

Khương Hành cảm thấy dùng từ trùng hợp cũng không chuẩn xác cho lắm. Thật ra cô không biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào, chỉ là có một loại cảm giác trong chuyện này còn có chi tiết gì bị xem nhẹ. Nhưng cô nghĩ thế nào cũng không ra.

Thậm chí cô còn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá. Nếu ai có bản lĩnh như vậy thì chẳng phải muốn lên trời cũng được hay sao? Tất cả diễn biến đều nằm trong phán đoán của hắn, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay. Cho dù là cô hay Trần Tuyết cũng đảm đương tốt tác dụng khuếch tán sự việc.

Mà hắn lại gạt đi sạch sẽ, không người nào biết hắn là ai.

Đáng sợ quá, Khương Hành thà tin mình nghĩ nhiều còn hơn.

Vì chuyện lần này mà có mấy lãnh đạo của trường từ chức ban hai tạm thời không có chủ nhiệm.

Không có chủ nhiệm ban một, Khương Hành thấy bầu trời sáng sủa hơn nhiều.

Cuối tuần, Cố Tu Hạc xin nghỉ một ngày đưa Khương Hành đến sở thú chơi.

Giờ hắn quay lại kèm Đậu Đậu học, tiền lương tăng lên một trăm ba. Không còn cách nào khác, sơ nhị càng về sau càng vất vả hơn, nhất là hoá học và vật lý. Tuy thành tích Đậu Đậu tiến bộ rõ rệt nhưng đều là nhờ Cố Tu Hạc giảng giải kiến thức cặn kẽ. Kiểu bỏ 1 được 3 này giáo viên tuyệt đối không làm được. Không có Cố Tu Hạc, thành tích của Đậu Đậu lập tức lùi lại mấy bậc. Tuy chỉ bị tụt lùi vài bậc nhưng cũng đủ làm cho người ta sốt ruột rồi.

Mấy hôm trước bà Vương đi tìm cho Đậu Đậu một gia sư khác, Đậu Đậu còn khóc lóc nói chỉ cần Cố ca. Không còn cách nào khác, bà Vương đành phải lên lầu tìm Khương Hành.

Hai người gặp nhau ở cửa tiểu khu.

Bên cạnh sở thú có một ngọn núi rất nổi tiếng. Hai người chuẩn bị xem mấy con thú xong sẽ đi leo núi nên hôm nay Khương Hành mặc váy, nghĩ lát nữa nóng, mặc váy leo núi cũng khá tiện.

Váy hoa đen dài bằng lụa mỏng, đeo đai màu da xinh đẹp, áo tay phồng trông vừa phục cổ vừa ưu nhã. Làn da Khương Hành trắng trẻo, mặc đồ đen cũng đẹp, trông ít đi một phần non nớt, nhiều thêm vài phần thanh lệ.

Hai người khởi hành sớm, lúc này mặt trời còn chưa nóng. Khương Hành mặc vậy hơi trống nhưng áo tay phồng to rộng, không có áo khoác gì có thể phối chung nên cô cứ để vậy đi xuống.

Cố Tu Hạc đeo ba lô, nhìn cô mặc ít như vậy liền nhíu mày: "Sao không mặc thêm áo khoác?"

"Không lạnh." Khương Hành không cần suy nghĩ liền nói.

Cố Tu Hạc nắm lấy tay cô "Hừ" một tiếng.

Nhìn như đang cười nhưng ánh mắt lại có chút lạnh.

Khương Hành có chút chột dạ: "Đợi xíu nữa sẽ nóng á."

Xe buýt tới, cô vội rút tay chạy lên, sợ hắn bắt mình về mặc thêm áo.

Áo thì không thêm nhưng sau khi Cố Tu Hạc lên xe thì cởi áo khoác của mình cho cô mặc.

Khương Hành không vui mặc vào, miệng oán giận: "Tí cởi ra kiểu gì cũng bị nhăn."

"Nhăn thì nhăn, quần áo ai mà không có mấy vết nhăn?"

"......" Không thể giao tiếp.

Cũng may sở thú vẫn rất vui. Hai người nhìn voi ngắm khỉ...... Khương Hành còn bảo hắn chụp chung với mình mấy tấm ảnh nhưng hắn chỉ dùng duy nhất một biểu cảm.

Sở thú không lớn, ngắm xong mới 9 giờ sáng, hai người lại sang bên cạnh leo núi. Núi rất cao, khi lên đến đỉnh thì đã gần chiều.

Trên đường, ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều người nhân dịp cuối tuần đến chơi. Có một nhà ba người, có vài đôi tình nhân.

Nhưng đỉnh núi không có ai, mọi người chỉ leo một nửa liền dừng lại.

Khương Hành ngồi trên một hòn đá lớn, Cố Tu Hạc ngồi xổm trước người cô xoa chân cho cô.

Chân thiếu nữ trắng nõn nằm trong lòng bàn tay to của hắn, ngón chân mượt mà. Cũng không biết do trời sinh hay là do hôm nay đi đường nhiều, móng chân có chút hồng hồng.

Hắn cũng không chê bẩn, dùng nước khoáng rửa sạch chân cho cô. Sau khi lấy giấy lau khô thì nhẹ nhàng xoa nắn.

Không có phương pháp gì đặc biệt nhưng lại thoải mái hơn nhiều.

Nhưng Khương Hành vẫn giận, gõ lên tay hắn hai cái: "Tớ đã nói không leo rồi, cậu cứ một hai đòi phải leo lên. Cậu nhìn xem xung quanh đều là cây thì có gì đẹp hả? Lát nữa thì trời tối mất rồi."

Nam sinh bị cô gõ hai cái cũng không buông tay. Hắn cúi đầu, khóe miệng cong thành một độ cong, thần sắc trên mặt vui sướng, nhẹ nhàng đáp lại: "Sợ cái gì, không phải tôi ở đây sao?"

"......" Bởi vì cậu ở đây nên mới sợ đó.

Giờ cô phát hiện tên này còn có tiềm chất biến thái nữa.

Khương Hành biết nói gì nữa cũng vô dụng, lấy ba lô bên cạnh hắn tìm đồ ăn.

Lúc mở ba lô, tâm trạng tốt lên không ít. Toàn là mấy thứ cô thích ăn, còn có hộp sushi nhôm, vừa nhìn liền biết là hắn làm.

Nhưng cô vẫn không cho Cố Tu Hạc sắc mặt tốt, trừng hắn một cái, còn dùng ngón tay chỉ bắp chân mình: "Nơi đó cũng phải xoa."

Nhờ ơn của hắn nên cô mới phải đi đường dài như vậy.

Cố Tu Hạc bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn cô: "Xoa bao lâu?"

Khương Hành hung dữ: "Không được lười biếng, đều do cậu hại hết."

Cố Tu Hạc nhận mệnh cúi đầu: "Được rồi, xoa cho cậu."

Hắn nói được làm được, sau khi xoa hai bàn chân xong lại xoa bắp chân cho cô.

Nhưng khi xoa chân xong, đang đi giày cho cô, hắn lại đột nhiên cúi đầu, mặt gần sát mu bàn chân cô, môi mềm ấm nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Động tác mềm nhẹ, hô hấp chậm rãi như đang đối đãi với bảo vật trân quý nhất trên đời.

Hôn xong hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, con ngươi thâm thúy trầm tịch. Sâu bên trong lốm đốm tia sáng như ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi trên mặt đất sau lưng hắn.

Cảm giác tê dại từ mu bàn chân một đường lan đến đại não.

Khương Hành đỏ bừng mặt. Trong chớp mắt không dám đối diện với hắn. Hừ hừ cả ngày không nổi một câu: "Cậu...... Cậu... Hôi."

Cố Tu Hạc cười: "Không hôi, thơm lắm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện