Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Buổi sáng, Cố Tu Hạc nhận được điện thoại.
Bên kia truyền đến giọng nữ ác liệt quen thuộc: "Bà muốn tôi hỏi xem hôm nay anh có đi thăm ba anh không?"
Là em họ Cố Quyên của hắn.
Hiện giờ ba cô ta cũng đã vào tù nên khi đi thăm cô ta cũng đi cùng, trước kia chỉ có một mình bà nội đi.
Hắn đi? Cố Tu Hạc lạnh lùng đáp: "Không đi."
"Thật máu lạnh." Em họ hắn trào phúng.
Cố Tu Hạc cong khóe miệng. Hắn họ Cố, tất nhiên máu lạnh.
Hắn không cắt điện thoại, vì hắn biết còn có chuyện chưa nói nữa. Quả nhiên, bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói của một bà lão: "Tiểu Hạc à, lần trước ba con nói đồ ăn trong đấy không ăn được, bảo chúng ta mang đồ ăn cho hắn......"
Cố Tu Hạc lập tức ngắt lời: "Không có tiền, tìm tôi vô ích."
Bên kia em họ hắn dường như cũng đã nghe thấy, tức giận đến lớn tiếng nói: "Bà, bà gọi điện thoại cho hắn làm gì? Đây là súc sinh đó."
Bà lão thở dài: "Tàn nhẫn giống mẹ nó."
Cố Tu Hạc nghe xong cười lạnh, cong khóe miệng. Hắn không chút dao động trả về một câu: "Còn kém các người nhiều lắm, vì tiền mà đưa cả con trai, anh trai vào tù."
"Con......" Bà lão chột dạ.
Cố Tu Hạc không muốn dong dài, cắt điện thoại, sắc mặt âm trầm.
Cuộc gọi vừa tắt, điện thoại lại vang lên, nhíu mày cầm lên xem. Khi nhìn thấy số điện thoại, u ám trên mặt hắn tiêu tán đi một chút, không tự giác mà thay bằng một nụ cười nhạt.
Nhấn nghe xong, bên kia liền truyền đến âm thanh hưng phấn: "Đoán xem tớ ở đâu?"
Cố Tu Hạc ngầm hiểu, chớp chớp mắt, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng miệng lại cố ý hỏi: "Ở đâu? Đoán không được."
Bên kia truyền đến tiếng cười đắc ý của Khương Hành: "Cậu mở cửa xem......" sẽ biết.
Lời còn chưa nói xong, cửa đột nhiên mở ra, đối diện với khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Cố Tu Hạc.
Khương Hành sửng sốt, sau đó phản ứng lại. Gia hỏa này đã đoán được rồi, vừa nãy cố ý nói như vậy thôi.
Tức giận trừng hắn một cái, thật không thú vị.
Đẩy hắn ra rồi đi vào trong.
Cố Tu Hạc đóng cửa lại, đuổi theo nhận đồ trong tay cô: "Mua cái gì thế?"
"Tự xem đi."
Khương Hành nghênh ngang đi vào phòng hắn. Cô cũng mang theo bài tập để làm với hắn. Một mình cô ở nhà không tập trung viết bài được, toàn muốn chơi điện thoại thôi.
Khi Cố Tu Hạc rửa sạch trái cây vào phòng liền nhìn thấy cô nằm trên giường chơi điện thoại, cặp bị ném qua một bên.
Trầm mặc một chút, rõ ràng là cô muốn đổi một chỗ để yên tâm thoải mái chơi hơn.
Hắn vỗ đầu cô: "Dậy ăn vải."
Khương Hành buông di động, bò từ trên giường dậy. Vừa chuẩn bị duỗi tay lột vỏ thì một quả vải trắng nõn liền đưa tới bên miệng cô.
Đôi mắt khẽ đảo, há miệng ăn hết.
Cô nhìn hắn cười tít mắt, còn chỉ chỉ khay dâu tây: "Còn muốn nữa."
Cố Tu Hạc cong khóe môi, lập tức ngồi xuống giường đặt khay hoa quả lên đùi mình, cúi đầu bóc đài dâu tây cho cô.
Khương Hành dựa vào lưng hắn, há miệng chờ đút.
Đang ăn chăm chú, đột nhiên Khương Hành nói một câu: "Nãy đi siêu thị đụng phải Mục Cảnh Sơ đó. Cậu ta nói mấy câu khó hiểu quá, tớ mặc kệ hắn luôn."
Khương Hành nghiêng đầu trộm đánh giá thần sắc Cố Tu Hạc. Trong lòng cô có chút lo lắng, thậm chí còn thấy áy náy nhưng đồng thời còn có chút vui vẻ.
Không hiểu sao xuyên sách một lần lại kiếm được bạn trai.
Tội lỗi tội lỗi.
Tay Cố Tu Hạc khựng lại, hỏi: "Thế à?"
Giọng nói bình tĩnh, mặt cũng không có cảm xúc dư thừa, nhìn như không bận tâm.
Tiếp tục bóc vải.
Khương Hành gật đầu hé miệng ăn, lúng búng: "Kỳ quái nhỉ, sau này cậu cách hắn xa một chút, tớ nghe người ta nói gia cảnh nhà cậu ta tốt lắm. Nhưng nếu gia cảnh tốt thì tại sao lại đến thành phố nhỏ này học tập? Cứ thấy có cái gì đó sai sai. Cậu vốn xui xẻo, cứ tránh xa cậu ta một chút cho chắc."
Cô nhớ tối hôm qua cha Khương nói về cha hắn, rằng chuyện năm đó có khúc mắc oan uổng.
Cha Khương vẫn nhớ chuyện Cố Tu Hạc giúp Khương Hành lần trước, luôn muốn giúp đỡ hắn một chút gì đó. Khương Hành nghĩ đến người cha xui xẻo trong sách của hắn, oan uổng trong tù nhiều năm không nói, vừa mới ra tù đã bỏ mạng. Cố Tu Hạc ủy khuất cũng chưa từng than thở chút gì.
Nếu có thể làm rõ mọi chuyện sớm một chút thì tốt rồi. Như vậy Cố Tu Hạc cũng không cần đeo danh con trai của tội phạm cưỡng dâm nữa.
Vì thế cô bóng gió cho cha Khương chuyện có khả năng cha Cố Tu Hạc năm đó bị oan. Cha Khương điều tra một lát, lại phát hiện trong đó có rất nhiều chỗ không khớp.
Việc này Khương Hành không nói với Cố Tu Hạc, sợ chọc vào vết đau của hắn.
Khương Hành thấy hắn nửa ngày không nói chuyện, cho rằng hắn không để trong lòng, trực tiếp ngang ngược vô lý nói: "Tớ mặc kệ, tớ không thích hắn. Sau này cậu cách xa cậu ta một chút, cậu ta nguy hiểm lắm."
Cô không biết Mục Cảnh Sơ thích Cố Tu Hạc bao nhiêu, cô chỉ biết cuối cùng thiếu niên đáng thương trước mắt này vì cứu người kia mà chết.
Trong sách, hắn từ hai bàn tay trắng trở thành một cảnh sát thiên tài khiến tất cả tội phạm nghe tên mà sợ vỡ mật. Quá trình đó nhấp nhô qua vô số bụi gai như thế nào người thường không thể tưởng tượng được. Tiền đồ hắn vốn rất đẹp, không nên vì một hành động cảm tính mà đem sinh mệnh dừng lại vĩnh viễn ở tuổi 27.
Khương Hành đau lòng hắn, hy vọng hắn có thể sống tốt.
Nam sinh đột nhiên xoay đầu nhìn, ngả ngớn cười: "Lo lắng cho tôi như vậy?"
Nói rồi đứng lên, đặt khay lên bàn sách cách đó không xa, sau đó tiện tay kéo màn xuống.
Nhà ở trong nháy mắt tối sầm lại. Khương Hành chưa kịp phản ứng lại đã thấy hắn tiến lại gần mình, còn cởi áo ném xuống giường.
Cô chớp chớp mắt, cảm thấy dáng vẻ này của hắn có chút nguy hiểm, xoay người muốn trốn.
Nhưng động tác của nam sinh càng nhanh hơn, một phen túm chặt chân cô. Một chân hắn uốn gối đè trên giường, mặt mày mang theo vài phần tà khí, khàn giọng nói: "Ăn no chưa? Hiện tại đến phiên tôi ăn."
Nói xong liền nâng chân cô, vươn một ngón tay kéo làn váy của cô lên cao, dần lộ ra đôi chân cân xứng.
Hắn chậm rãi cúi xuống, cúi đầu hôn lên cẳng chân trắng nõn như ngọc của Khương Hành.
Hôm nay cô muốn xinh đẹp đi gặp hắn nên khi ra cửa mặc một bộ váy dài trắng bồng.
Lúc này đúng là tiện lợi cho hắn.
Khương Hành xấu hổ buồn bực, hung hăng nói: "Cậu không được bắt nạt tớ."
Tay nam sinh vuốt ve cẳng chân, môi hôn lên trên, nghe xong lời này cười, ngẩng đầu nhìn cô chế nhạo: "Bắt nạt còn ít?"
"......"
......
Ba Cố Tu Hạc ra tù.
Việc này là cha Khương nói với Khương Hành.
Chuyện năm đó không đủ chứng cứ. Trong hồ sơ, nhà kia tố cáo ba Cố Tu Hạc cưỡng gian đã bốc hơi sau một đêm, hiện giờ liên hệ với thân thích thì họ nói nhà kia năm đó trúng vé số ra nước ngoài sống, chưa bao giờ trở về.
Mà cảnh sát lúc trước phụ trách án này đã về hưu, cũng có thăng chức. Nếu không phải cha Khương quan tâm việc này, căn bản không ai nghĩ tới vụ án nhỏ mười năm trước này.
Cha Khương vì năm ngoái hai lần lập công lớn, hiện tại nghiễm nhiên thành phó lãnh đạo cục cảnh sát. Nhưng ông cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng Khương Hành chưa từng nghĩ, tuy lúc trước ba Cố Tu Hạc bị oan phải ngồi tù nhưng cũng không chứng minh được ông ta là người tốt.
Buổi trưa, hai người ở lớp học ăn cơm, đồ ăn là Cố Tu Hạc mang.
Ăn được một nửa, điện thoại hắn vang lên.
Cố Tu Hạc nhìn dãy số, trầm mặc một chút liền click mở loa ngoài.
Bên trong truyền đến tiếng bà lão khóc lóc kể lể: "Tiểu Hạc nha, ba con trộm hết tiền của chú con, chắc chắn là muốn đi đánh bạc. Con mau trở về nhìn xem......"
Cố Tu Hạc nghe xong cười lạnh: "Tìm tôi có ích lợi gì? Là ác nghiệt của các người."
Khương Hành: "......"
Bà lão bên kia như bị những lời này kích thích, dồn dập thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng cắn răng nói: "Ý con là gì? Dù chuyện gì xảy ra thì đó cũng là ba con."
Cố Tu Hạc lạnh nhạt nói: "Cho nên?"
Có chút không kiên nhẫn nói: "Cảnh cáo một lần cuối, đừng làm phiền ta."
Trực tiếp tắt điện thoại, căn bản không cho người kia cơ hội đáp lại.
Hắn cong khóe miệng, trong mắt có chút lạnh lùng.
Cúi đầu chuẩn bị tiếp tục ăn, sau đó như nghĩ tới cái gì, động tác trên tay khựng lại, xoay đầu nhìn Khương Hành. Thấy cô đang nhìn mình, trong mắt mang theo vài phần sâu thẳm, nhẹ giọng hỏi: "Sợ?"
Nhấp nhấp miệng, hắn buông đũa xuống, cầm cái cốc bên cạnh uống miếng nước, động tác có chút nóng nảy. Lại lần nữa quay đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên bình tĩnh mà đen tối, thanh âm trầm đi vài phần: "Không phải cậu nói giữa chúng ta không có bí mật sao? Cậu xem đi, tớ làm được rồi."
"Ba tôi là dạng người lụn bại, tôi không có cảm tình với bọn họ."
Không phải.
Hai người không phải cha con sao?
Sao cô lại có cảm giác......
Trong mắt Khương Hành có chút phức tạp, cô không biết nên nói như thế nào.
Cố Tu Hạc thấy Khương Hành không nói chuyện, trong mắt dần lạnh đi.
Môi mỏng mím chặt thành một đường.
Khương Hành có chút chột dạ, cô cảm thấy mình có khả năng đang làm chuyện xấu, vội bắt lấy tay Cố Tu Hạc, do dự mở miệng: "Quan hệ của cậu với cha không tốt sao?"
Nghĩ một hồi lại cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn, vừa nãy hắn đã nói rồi.
Nhìn vào đôi mắt của hắn, trong lòng có chút ảo não. Sau đó căng da đầu nói cho hắn nghe chuyện cha Khương kể với mình, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi tớ nghe thấy được, vậy cha cậu có tới gây phiền toái với cậu không?"
Cô chưa bao giờ nghĩ còn có tình huống này.
Sách không nhắc tới chuyện này, chỉ biết ba hắn bị ngồi tù oan, mẹ thì bỏ theo người khác. Từ nhỏ hắn đã sống cùng chú thím.
Mà cha hắn, mới ra tù không bao lâu liền cùng chú thím hắn phát sinh tranh chấp, ngoài ý muốn tử vong. Chú thím hắn vốn đang muốn giấu xác hắn thì bị hàng xóm phát hiện.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện chân tướng năm đó.
Cố Tu Hạc nhướn mày nhìn cô, đại khái là chưa từng nghĩ đến người đàn ông kia ra tù sớm hơn một năm là nhờ cô.
Xác thật rất phiền toái, bất kể là người đàn bà kia hay ông ta, hắn cũng không muốn tai họa này tới.
Chỉ là không nghĩ tới kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Nhớ tới người phụ nữ kia, trong mắt Cố Tu Hạc nhiều thêm vài phần hung ác nham hiểm lạnh lẽo. Nhưng khi đối diện với Khương Hành, hắn lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Không phải chuyện gì lớn, ra thì ra. Không lâu nữa sẽ vào lại thôi."
Khương Hành còn tưởng ba hắn lại phạm tội quan trọng gì, vừa rồi còn nghe được bài bạc gì đó, trên mặt 囧 một cái. Không rõ ba hắn đã làm gì mà hắn lại chán ghét như vậy.
Cô nắm tay Cố Tu Hạc, trong lòng lo lắng: "Vậy cậu cẩn thận một chút, nếu bị ba đánh thì cậu phải phản kích, không thể đứng bất động."
Còn nhớ chuyện lúc trước hắn bị chú thím đả thương, cô có cảm giác ai cũng có thể bắt nạt hắn.
Cố Tu Hạc cười: "Ông ta không dám tới tìm tôi. Ông ta hận người khác."
Khương Hành nhìn hắn, thấy thần sắc trên mặt hắn không giống như đang nói dối, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi đúng là không nhắm vào hắn.
Cố Tu Hạc nhìn dáng vẻ hung dữ của cô, tươi cười trên mặt lại gia tăng.
Nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ những lời này chỉ để an ủi Khương Hành mà thôi.
Quả nhiên tối mấy ngày sau đó, cửa nhà Cố Tu Hạc bị người ta vội vàng gõ dồn dập. Hắn có vẻ đã sớm đoán được, bình tĩnh ra ngoài mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.
Thật ra cũng không tính là xa lạ bởi nhìn mặt mày hai người có chút giống nhau. Chú hai lớn lên giống bà nội, lùn lùn gầy gầy trông có vẻ đáng khinh. Còn người đàn ông này có vóc dáng cao ráo, tuy rằng đầu đã cạo hết tóc nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vài phần đoan chính.
Nếu xấu xí thì năm đó người đàn bà kia còn lâu mới chọn trúng ông ta.
Người đàn ông như có chút ngoài ý muốn nhìn Cố Tu Hạc, nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói: "Lớn như vậy lại không giống tao tí nào."
Miệng tỏa mùi khó chịu: "Nghe nói mày đang có tiền, mượn một ít."
Cố Tu Hạc lãnh đạm từ chối: "Tôi không có."
"Sao có thể không có? Con mẹ kỹ nữ kia của mày lại bỏ mặc mày sao? Không phải ả là phu nhân sao?"
Cố Tu Hạc lạnh nhạt, trào phúng đáp lại: "Bà ta có thể đưa ông vào tù, còn quản tôi làm gì?"
Lời này chọc trúng chỗ đau của người đàn ông. Ông ta oán hận ném tàn thuốc: "Mẹ nó, tiện nhân."
Ngay sau đó hung tợn nhìn Cố Tu Hạc: "Mày có cho hay không? Không cho tao sẽ đi tìm tình nhân nhỏ của mày, nghe nói ba của bạn gái mày là cảnh sát, về sau tao sẽ không phải sợ gì hết ha ha ha. Thực sự có tiền đồ, so với tao có tiền đồ hơn nhiều."
Sắc mặt Cố Tu Hạc trong nháy mắt trở nên khó coi, đè thấp giọng nói: "Ông lặp lại lần nữa thử xem?"
Người đàn ông đứng trước cửa khinh miệt xì một tiếng, bắt đầu quát mắng: "Như thế nào, còn để bụng? Đàn bà đều là đồ đê tiện......"
Như đang phát tiết hận thù trong nội tâm.
Cố Tu Hạc nhìn ông ta mắng, trên mặt không có một tia dao động. Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói: "Chờ."
Hắn không bảo người đàn ông vào nhà, xoay người về phòng cầm hai ngàn tệ ra: "Chỉ có nhiêu đây thôi."
Người đàn ông nhận tiền đếm đếm, nhếch môi cười. Cầm tiền vỗ vỗ lên mặt Cố Tu Hạc: "Đúng là con trai ngoan của tao. Nhìn mày si tình như vậy, con bé kia chắc là xinh đẹp lắm nhỉ. Ông đây khuyên mày một câu, đàn bà xinh đẹp cũng không thể chiều chuộng đâu."
Cố Tu Hạc cảm thấy lời này có chút châm chọc, ông ta cùng người đàn bà kia có cái gì khác nhau.
Nhìn người đàn ông rời đi, con ngươi hắn không có một tia độ ấm.