Trâu Noãn vừa nghe, nháy mắt đã tỉnh táo lại, sau đó thì... tủi thân sắp khóc đến nơi, "Đông Nương, bà chạy đi đâu vậy. Bà không sao chứ..."Giọng nói của cô, có hóa thành tro cũng nghe ra đượcTối qua cô bị cảnh sát đưa đi, bọn họ tìm mãi không thấy cô đâu, điện thoại tắt nguồn nên hệ thống định vị cũng không dò ra được’Bởi vậy, mấy cô gái cả đêm không ngủ, ở nhà chờ đợi’Biết cô không bị đưa tới Cục Cảnh sát, nhưng lại sợ cô bị hãm hại gì đó’“Cái gì? Điện thoại của Đông Nương Đông Nương, bà ở đâu vậy!” Tô Đát Quý nghe thấy giọng nói của Trâu Noãn liền bừng tỉnh, nháy mắt lao tới, hét rống lên vào điện thoại’Còn Phong Tiểu Mạn lẳng lặng nhìn bọn họ, cười nhẹ nhõm, sau đó, khẽ nhắm mắt lại, cho đôi mắt cả đêm đã nhìn chằm chằm vào máy tính được nghỉ ngơi’Trong lòng Đông Túy cảm thấy ấm áp vô cùng, ở thành phố xa lạ này, nghe được tiếng bọn họ, thật tốt..’“Tôi không sao, giờ đang ở Liêu Thành Kế hoạch hôm qua sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?” Chuyện đã xảy ra, Đông Túy không muốn nghĩ lại làm gì, chỉ muốn biết kết quả thôi’“Sau đó kế hoạch hủy bỏ rồi’Bà không ở đây’Hơn nữa, hình như bọn họ phát hiện có người theo dõi, trở nên cảnh giác, chỉ sợ trong thời gian tới sẽ không hành động gì đâu’Đông Nương, bao giờ thì bà về? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trâu Noãn hỏi dồn dập’Đông Túy khẽ thở dài: “Tôi với tên khốn hôm qua trước kia có chút hiềm khích, nên giờ hắn lấy hết đồ của tôi rồi ném tôi đến Liêu Thành.” “Liêu Thành? Má nó, chỗ đó thật sự là cách xa nghìn dặm đó’Đông Nương, vậy chẳng phải là bà không có tiền rồi sao? Để tôi chuẩn bị cho bà...” Tô Đát Quý muốn nói chuyện, nhưng cứ với miệng tới lại bị Trâu Noãn đưa tay ngăn cản’Đông Túy vô tình liếc mắt nhìn, phát hiện cách đó không xa, một tia phản quang hắt ra từ trong xe, đúng lúc ánh mặt trời chiếu xuống, chắc chắn là tia sáng phản chiếu từ ống kính ống nhòm’Xem ra là có người theo dõi? Có vẻ, tên tiểu tử thổi kia còn chưa từ bỏ, vừa hay, cô cũng có món nợ phải tính sổ’Dám trên cơ Đông Túy ấy à? Đông Túy từ nhỏ đến lớn nào đã bao giờ cam chịu thiệt thòi, ai khiến cô chịu thiệt, cô nhất định sẽ trả lại gấp đôi’Đông Túy cười nhạt một tiếng, làm bộ như không thấy, vừa đi vừa tiếp tục nói chuyện với Trâu Noãn’“Không sao, giờ bà gửi tiền cho tôi, tôi cũng không nhận được’Nói như vậy, bên kia tạm thời sẽ không có hành động gì đúng không?” “Đúng thế, Đông Nương”“Vậy được, đại khái khoảng hai ba ngày nữa tôi về, mấy người không cần lo lắng đâu.” Nói gì thì năng lực sinh tồn của cô cũng mạnh nhất trong số bốn người đó’Thấy Đông Túy nói như vậy, Trâu Noãn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Vậy được rồi, bà ở bên ngoài cẩn thận chút nha, chơi vui vẻ.” “Được, hẹn gặp lại’Có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Cúp điện thoại, một mình Đông Túy liêu xiêu đi giữa thành phố xa lạ này’Kiếm tiền ấy à..’đôi khi, rất đơn giản’Có điều, trước khi kiểm tiền, vẫn phải lấp đầy bụng cái đã’Ngẩng đầu lên nhìn thấy một quán mì, Đông Túy bước từng bước dài đi vào, nghỉ chân một chút’“Ông chủ, mì Lan Châu bao nhiêu tiền?” Đông Túy ngồi trên chiếc ghế gần quạt nhất và hỏi’“Mười tệ một bát!” “Cho tôi một bát, nhiều thịt, không hành, ít cay, nhiều mì với nước dùng một chút.” “Xong ngay! Một bát mì Lan Châu!” Giữa thời tiết oi bức, ngồi trong nhà hưởng thụ gió mát thổi tới là một chuyện hạnh phúc biết bao’Đông Tây ngồi khoanh tay, hơi thần người ra, nghĩ xem nên giải quyết người đang ở phía sau nhìn chằm chằm mình kia như thế nào’Hai người chính là oan gia ngõ hẹp, không vì gây sự thì đã chẳng quen biết’Nhưng đụng đến rồi..’đôi bên đều chẳng phải dạng vừa’“Quý cô, mì của cô tới đây!” Ông chủ tiệm để trần cánh tay đầy mồ hôi, bưng một bát mì sợi vừa nóng hổi ra, đặt trước mặt Đông Túy’“Cảm ơn ông chủ.” Nhẹ nhàng cảm ơn, Đông Túy cầm đũa chuẩn bị giải quyết vấn đề phiền toái của cái bụng’Nhưng bên cạnh đột nhiên có một người đi vào, khàn giọng gọi: “À..’ông chủ.” Đông Túy quay đầu nhìn ông lão kia, dáng người cùng xuống, làn da ngăm đen, nếp nhăn đầy trên mặt, hai mắt đục ngầu không che giấu được những đổi thay của năm tháng’Ông lão ăn mặc cực kỳ rách rưới’Xem ra’Đúng, xem ra chính là người ăn xin’Hơn nữa, lúc đi lại còn đi cà nhắc’Ông chủ trưởng có khách tới cửa, vẻ mặt vốn đang tươi cười, nhưng khi quay đầu nhìn thấy ông lão thì ánh mắt liền lạnh đi’“Đi đi đi đi, chỗ chúng tôi làm ăn nhỏ, không có tiền, ông tới nhà khác đi!” Trên thế giới này ăn mày nhiều vô kể, thật giả không phân biệt được’Ông chủ khó chịu phất tay đuổi người đi, vẻ mặt hoàn toàn không kiên nhẫn’Nhưng ông lão trái lại xấu hổ cười cười, “Cậu trai à, cậu nghe tôi nói, tôi chỉ cần một miếng cơm thừa thôi..’Tôi đói đã một ngày nay rồi...” Ông chủ thấy hiện tại đang có khách, cũng không tiện làm chuyện gì quá khó coi, lấy từ trong túi áo ra năm tệ lẻ đưa cho ông lão, “Đây đây, ông mua bừa cái gì mà ăn, đừng cản trở tôi buôn bán! Chỗ tôi không có cơm thừa!”Trong mắt ông chủ, rõ ràng là ông lão đang kiểm chuyện’Đồ khách ăn thừa y đều đổ vào thùng, giờ ông lão này đến nói muốn xin cơm? Chẳng lẽ y đem cả thùng ra cho lão? Hay là làm riêng một bát cho lão đây? Không đáng! Hơn nữa, cả người ông lão bốc mùi tanh hôi mà ngồi đây sẽ ảnh hưởng đến quán ăn! Cho mấy đồng tiền đuổi đi cho xong chuyện’Thế nhưng, ông lão lại đẩy trả ông chủ năm tệ, vẫn lặp lại câu nói kia, “Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần cơm thôi, quân nhân tụi tui, không thể lấy không tiền của dân chúng...” Đông Túy vẫn dòng tai nghe lý do thoái thác của ông lão, đúng thật, nếu cố ý xin cơm mà không phải xin tiền, như vậy, ông là người có tôn nghiêm, cũng có quy tắc sinh tồn của riêng mình’Ông chủ lâm vào thế bí, nhưng Đông Túy lại đứng lên, “Ông ơi, ngồi đây đi, cháu không muốn ăn, ông ăn đi’Đúng rồi, ông chủ, tiền mì đây.” Đông Túy đặt mười tệ lên bàn, đỡ ông lão ngồi vào chỗ mình’Nếu khách hàng chủ động nhường, ông chủ cũng không thể nói gì hơn’Chỉ có thể cười ngượng ngùng’“Cảm ơn con nha, cô bé” Ông lão liên tục nói cảm ơn, Đông Túy khoát tay, ý nói không cần, xoay người rời đi’Đông Túy nhường bát mì này, không chỉ là vì ông lão có phẩm hạnh cao hơn những người ăn xin khác, có tôn nghiêm’Mà còn có một câu khiển Đông Túy cảm động hơn là vì ông nói, quân nhân bọn họ, không thể lấy không tiền của dân chúng..’Cho nên, Đông Túy gần như có thể đoán ra thân phận của ông lão, dựa theo tuổi tác mà tính thì chắc chắn là quân nhân Trung Quốc thế kỷ trước mới có phẩm hạnh như vậy’Quân nhân thế kỷ trước là thế hệ quang vinh nhất và cũng là thế hệ khổ cực nhất’Vì Trung Quốc của thế kỷ trước suy bại bậc nhất’Quả thực, rất nhiều quân nhân khi đó có huy chương vinh dự và vinh quang, được xã hội giúp đỡ, được tôn sùng’Nhưng mà cũng có vài người, vì không được học hành đầy đủ, bị tàn tật bởi chiến tranh, vì mình là binh sĩ cấp thấp, không có chỗ dựa nào cả, cho nên không vợ không con’Như vậy, tất cả những gì họ có được cũng chỉ là một tờ giấy chứng nhận quân nhân vinh quang, một tờ giấy bỏ đi chẳng có tác dụng gì cả’Từ xưa đến nay, thế giới này chưa từng công bằng tuyệt đối.
Danh sách chương