Một mạch vội vội vàng vàng xông vào bệnh viện, căn phòng cấp cứu ánh đèn hồng chợt lóe thật dọa người, tôi không biết cái đó biểu hiện hàm nghĩa gì.
Vào gian phòng của Từ Dương Văn, trong phòng có rất nhiều người lo lắng tựa hồ như đang đợi tôi.
Không ít người lôi kéo tay của tôi, không ít người vội vàng chạy tới đầu giường Từ Dương Văn, nhẹ nhàng mà khẩn thiết gọi: “Từ tiên sinh, Lý tiên sinh tới rồi.”
Trương Bành theo tôi vào bệnh viện, lúc này an tĩnh đi ra bên ngoài.
Y tá khuyến cáo mọi người không nên quấy rầy bệnh nhân, lại có tiếng than nhẹ, Từ Dương Văn rốt cuộc từ từ tỉnh lại.
“Tuệ Dương..”
Mọi người xôn xao đi ra ngoài, chỉ còn mình tôi ở lại.
Tôi đi tới đầu giường, nhìn hắn một thân lụa trắng, mặt không chút máu, hơi thở mỏng manh.
“Tuệ Dương..”
Hắn mỗi lần nói một chữ, đều khiến tôi sợ hắn ở lần nói kế tiếp liền mất hô hấp.
Tôi nói: “Từ Dương Văn, tôi ở đây.”
Hắn nỗ lực mở to mắt ra nhìn tôi, phảng phất như muốn đem hình dáng của tôi khắc sâu vào tâm trí. Tôi cho rằng, ánh mắt như mang hút lấy linh hồn tôi, nếu như hắn chết có thể mang luôn cả linh hồn tôi xuống địa ngục.
“Có điều gì muốn nói, tôi đang nghe.”
Tiếp theo, hắn nói ba chữ.
Tôi cứ ngỡ rằng hắn sẽ nói: “Vì sao?” nhưng tôi sai rồi, hắn hấp hối nói: “Tôi yêu em.”
Tôi cười nhạt: “Tốt, tôi nghe thấy, tôi đã biết.”
Bỏ qua ánh mắt hắn nhìn khiến tôi phát sợ, tôi xoay người đi ra ngoài.
Trương Bành ở ngoài cửa chờ tôi, đều đều đứng cùng một chỗ với bạn bè của Từ Dương Văn, không có tiếng giằng co nào cả.
Tôi đối y nói: “Đi thôi.”
Y đi tới, kéo tay tôi rời đi.
Tôi vẫn không có nói một chữ nào hơn, cơm cũng không ăn, trở lại giường ngồi yên trên đó.
Trương Bành nói: “Tôi đưa gian phòng cho cậu mượn.”
Y đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Tôi cứ như vậy ngồi, thẳng đến khi trăng đã lên cao, gió xuyên qua cửa sổ mà thổi tới.
Ba giờ sáng, Trương Bành mở cửa đi tới bên cạnh tôi.
Y nhẹ nhàng: “Từ Dương Văn sau phẫu thuật gặp biến chứng, cấp cứu không được, vừa mất.”
Tôi không khóc.
Tôi nói: “Anh ta ngày hôm nay đã nói ——- anh ta yêu tôi.”
Trương Bành nửa quỳ trước mặt, nhìn như thấu tâm hồn tôi.
“Tôi đợi gì đó, đã không có khả năng nữa rồi. Chú ngữ của cậu, làm sao có thể thực hiện đây.” Trương Bành nói: “Tuệ Dương, Từ Duơng Văn không thương cậu. Ba chữ hắn nói trước khi chết kia là để tuyệt đường hạnh phúc suốt đời của cậu.”
Tôi gật đầu: “Không sai, cho đến cuối đời, Lý Tuệ Dương nhất định là vì Từ Dương Văn mà thương tâm, này đây, dữ ái vô quan (cùng yêu không quan hệ).
Tôi cúi đầu hướng lên môi Trương Bành mà hôn.
“Thữ hôn cũng vẫn là dữ ái vô quan.” Tôi nói: “Trương Bành, tôi rất xin lỗi.”
.
.
.
.
–Hoàn chính văn–
Vào gian phòng của Từ Dương Văn, trong phòng có rất nhiều người lo lắng tựa hồ như đang đợi tôi.
Không ít người lôi kéo tay của tôi, không ít người vội vàng chạy tới đầu giường Từ Dương Văn, nhẹ nhàng mà khẩn thiết gọi: “Từ tiên sinh, Lý tiên sinh tới rồi.”
Trương Bành theo tôi vào bệnh viện, lúc này an tĩnh đi ra bên ngoài.
Y tá khuyến cáo mọi người không nên quấy rầy bệnh nhân, lại có tiếng than nhẹ, Từ Dương Văn rốt cuộc từ từ tỉnh lại.
“Tuệ Dương..”
Mọi người xôn xao đi ra ngoài, chỉ còn mình tôi ở lại.
Tôi đi tới đầu giường, nhìn hắn một thân lụa trắng, mặt không chút máu, hơi thở mỏng manh.
“Tuệ Dương..”
Hắn mỗi lần nói một chữ, đều khiến tôi sợ hắn ở lần nói kế tiếp liền mất hô hấp.
Tôi nói: “Từ Dương Văn, tôi ở đây.”
Hắn nỗ lực mở to mắt ra nhìn tôi, phảng phất như muốn đem hình dáng của tôi khắc sâu vào tâm trí. Tôi cho rằng, ánh mắt như mang hút lấy linh hồn tôi, nếu như hắn chết có thể mang luôn cả linh hồn tôi xuống địa ngục.
“Có điều gì muốn nói, tôi đang nghe.”
Tiếp theo, hắn nói ba chữ.
Tôi cứ ngỡ rằng hắn sẽ nói: “Vì sao?” nhưng tôi sai rồi, hắn hấp hối nói: “Tôi yêu em.”
Tôi cười nhạt: “Tốt, tôi nghe thấy, tôi đã biết.”
Bỏ qua ánh mắt hắn nhìn khiến tôi phát sợ, tôi xoay người đi ra ngoài.
Trương Bành ở ngoài cửa chờ tôi, đều đều đứng cùng một chỗ với bạn bè của Từ Dương Văn, không có tiếng giằng co nào cả.
Tôi đối y nói: “Đi thôi.”
Y đi tới, kéo tay tôi rời đi.
Tôi vẫn không có nói một chữ nào hơn, cơm cũng không ăn, trở lại giường ngồi yên trên đó.
Trương Bành nói: “Tôi đưa gian phòng cho cậu mượn.”
Y đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Tôi cứ như vậy ngồi, thẳng đến khi trăng đã lên cao, gió xuyên qua cửa sổ mà thổi tới.
Ba giờ sáng, Trương Bành mở cửa đi tới bên cạnh tôi.
Y nhẹ nhàng: “Từ Dương Văn sau phẫu thuật gặp biến chứng, cấp cứu không được, vừa mất.”
Tôi không khóc.
Tôi nói: “Anh ta ngày hôm nay đã nói ——- anh ta yêu tôi.”
Trương Bành nửa quỳ trước mặt, nhìn như thấu tâm hồn tôi.
“Tôi đợi gì đó, đã không có khả năng nữa rồi. Chú ngữ của cậu, làm sao có thể thực hiện đây.” Trương Bành nói: “Tuệ Dương, Từ Duơng Văn không thương cậu. Ba chữ hắn nói trước khi chết kia là để tuyệt đường hạnh phúc suốt đời của cậu.”
Tôi gật đầu: “Không sai, cho đến cuối đời, Lý Tuệ Dương nhất định là vì Từ Dương Văn mà thương tâm, này đây, dữ ái vô quan (cùng yêu không quan hệ).
Tôi cúi đầu hướng lên môi Trương Bành mà hôn.
“Thữ hôn cũng vẫn là dữ ái vô quan.” Tôi nói: “Trương Bành, tôi rất xin lỗi.”
.
.
.
.
–Hoàn chính văn–
Danh sách chương