Viên Giác dở khóc dở cười nhìn cậu:

- Thiếu niên, đầu óc em có sao không?Đây là bản đăng ký thành viên.

Nói rồi anh lấy ra một cây kim, dưới sự phản đối của Đức mà trích của nó một tí ti huyết. Mặc kệ cậu la oai oái, anh dán ngón tay đó lên tấm thẻ. Chỗ máu dính vào tấm thẻ của Đức chợt tan vào tấm thẻ, màu đỏ tươi của máu lan dần lên khắp các pháp trận. Đức đã sớm sử dụng Quét Hình để ghi lại mọi đặc tính của cái ma pháp trận này nhằm gửi cho Alice phân tích. Lúc này Viên Giác lại lấy ra một chiếc nhẫn màu đen với ma pháp trận màu xanh lá cây phát sáng dọc theo thân nhẫn cho Đức, ra hiệu để cậu đeo vào. Ngay lập tức khi cậu đeo vào, cậu cảm thấy có một sự kết nối vô hình giữa cậu và chiếc nhẫn. Khi Đức nhập tâm vào sự kết nối này, cậu cảm thấy chiếc nhẫn đang chất vấn cậu.

Nó chất vấn rằng, cậu tên là gì.

Như một sự lôi kéo trong vô thức, cậu không hề suy nghĩ gì. Từ danh sách của Hệ thống, một cái tên dường như đặc biệt kêu gọi cậu. Cái tên này so với những cái tên khác thì có phần bình thường, nhưng nó dường như sinh ra là dành cho cậu. Cậu, chẳng phải cũng là một người bình thường hay sao? Sự thay đổi của hệ thống dành cho cậu là rất lớn, nhưng cậu vẫn là một con người bình thường, có chăng là khác trước mà thôi. Trên đời này vốn không tồn tại cái gọi là kỳ lạ hay kỳ tích, vì tất cả đều có xác xuất để xảy ra. Có chăng, thì nó hiếm hơn mà thôi.

“Chân Vũ”

Cái tên dường như đã được đặt ra cho cậu kể từ thời hồng hoang đến nay, âm thầm chờ đợi ngày cậu thốt ra.

- Chân Vũ sao? Tên hay đấy.

Viên Giác gật đầu cười với Đức. Sau đó anh chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cậu:

- Vũ, chiếc nhẫn đó chính là thứ để biểu thị thân phận của đệ. Khi nào rảnh hãy tự mình nghiên cứu nó, chiếc nhẫn này có rất nhiều công năng thú vị.

Nói đoạn, anh khoanh tay nhìn cậu:

- Ôi, thật là nhiều thứ phải phổ cập cho đệ. Không biết nên giới thiệu cái gì tiếp đây.

Đức liếc nhìn đồng hồ, cậu nhận ra rằng đã sáu giờ rồi. Mẹ cậu hẹn về lúc bảy giờ, cậu nên rời khỏi. Cậu ngập ngừng:

- Anh, em…..

- Muốn quay lại phàm giới sao? Vậy chúng ta cần phải đi đến vị trí được quy định.

Viên Giác dẫn cậu đi về phía cuối con đường, chỉ cho cậu thấy một khoảng không gian có vạch phấn trắng cùng một cái biển biểu tượng hai đường thẳng song song:

- Chú ý nhé, khi cậu rời khỏi Linh giới để đến phàm giới và ngược lại, cậu sẽ xuất hiện tại vị trí tương ứng với nơi cậu xuất phát, vì hai vị diện này vốn song song với nhau. Bởi vậy nên cậu không muốn bất chợt xuất hiện tại giữa đường cao tốc, hay là hầm sâu hố lửa gì đó đâu. Bởi vậy người của Linh Giới đã thiết kế ra vô số các khoảng “vị trí quy định” cho những ai muốn tiến vào phàm giới và ngược lại. Những vị trí quy định này là một số ma pháp trận đánh dấu vô hình, chỉ cần sử dụng dụng cụ đặc thù là có thể tìm ra. Ví dụ như chiếc nhẫn trên tay cậu. Ngoài ra, ở trong Hóa Đạo Tự của chúng ta những không gian này đã được đánh dấu bằng sơn trắng và biển báo cho tiện.

Hai người bước vào phạm vi được đánh dấu. Viên Giác gật đầu với Đức, sau đó “vụt” một tiếng lập tức biến mất. Đức ra lệnh với hệ thống:

- Hệ thống, rời khỏi Linh Giới.

Mọi thứ lại tối sầm, sau đó nhanh chóng sáng trở lại. Khi mở mắt ra, Đức phát hiện bản thân đang đứng trong một căn phòng kho. Cậu mò mẫm đẩy cửa bước ra, may mà ánh điện vẫn lờ mờ. Viên Giác đang đứng ở đầu bên kia cánh cửa, anh cười cười:

- Cũng nhanh đấy nhỉ. Nhà đệ ở đâu? Đức nhận ra bản thân đang đứng trong một hiệu thuốc, cô gái bán hàng chỉ liếc nhìn qua hai người rồi thản nhiên tiếp tục công việc. Cậu nhận ra chiếc nhẫn mà cô đang đeo có cùng loại với mình. Cậu nói cho sư huynh biết địa chỉ nhà của mình. Viên Giác mỉm cười phất tay, một trường tinh thần lực vô hình tỏa ra từ anh lan tỏa đến tất cả những ai đang ở xung quanh trừ cô gái bán hàng và Đức. Đôi mắt của mọi người đều trở nên không có tiêu cự. Sau đó anh bám vào vai cậu bằng tay trái, còn tay phải bóp nát một lá bùa giấy. Lá bùa tỏa ra ánh sáng rực rỡ, rồi cả hai biến mất. Lúc này mọi người mới tỉnh lại. Ta vừa mới quên gì sao?

Lần này Viên Giác trực tiếp đưa Đức về đến trước cửa nhà cậu. Đức vội vàng đẩy cửa mời sư huynh đi vào. Anh thong dong bước vào, cười cười nhìn Đức:

- Ngầu không?

- Dạ có ạ!

- Muốn học không?

- Dạ có ạ!

Viên Giác ngồi xuống, Đức ngay lập tức nịnh nót rót ra một cốc nước cho anh. Anh thong dong uống nước, sau đó tủm tỉm trả lời:

- Đệ cũng đã là một đệ tử của chính Hóa Đạo Tự, thậm chí là chân truyền của phương trượng. Bởi vậy nên việc học tập và trau dồi là không thể thiếu được!

Nói rồi anh dang tay nhìn Đức, hỏi:

- Vũ, đệ có biết cái quan trọng nhất của Phật giáo là gì không?

- Dạ em không?

- Đó chính là Văn, Tư và Tu. Văn là lắng nghe, học hỏi. Một con người mà không lắng nghe hay học hỏi thì mãi mãi sẽ chìm trong vô minh mà thôi. Nhưng lắng nghe rồi thì không đủ. Chỉ biết học vẹt là sai lầm. Bởi vậy nên đệ còn phải Tư. Tư chính là suy nghĩ về những điều mà mình đã lắng nghe được. Mà suy nghĩ rồi thì phải làm, phải sửa. Chữ Tu có nghĩa là sửa, sai đâu thì sửa đó! Người ta vẫn nói, tu là sửa mà. Tại tuổi của đệ, hầu hết người ta đều đã là Linh Sư, thậm chí là Linh Vương rồi! Bởi vậy nên đệ cần phải cố gắng rất nhiều mới đuổi kịp được người ta. Bởi vậy nên anh có suy nghĩ như này. Cuối tháng này, huynh đệ chúng ta cùng tiến vào Đại Việt Học Viện!

Đại Việt Học Viện! Đức cảm thấy kinh hoàng. À sau đó cậu lại thấy bình thường, vì cậu thực ra không biết đây là cái gì:

- Sư huynh, em còn việc h….

- Anh biết rồi, Đại Việt Học Viện có khoa sáng và khoa chiều, em học đại học ở phàm giới cũng chỉ một buổi thôi chứ? Buổi còn lại em sẽ tiến vào Linh giới để đi học. Mà tốt nhất em nên bàn bạc với cha mẹ đi, tìm một cái lí do nào đó để có thể sống tại Hóa Đạo Tự để dễ bề học hành.

Viên Giác giống như sư phụ mình đều là người cực kỳ nghiêm túc, ý kiến quyết ra đều không cho phép người khác kịp nói gì. Một cái phất tay, anh biến mất, để lại Đức há hốc mồm ngồi đó.

Điều khiến Đức cảm thấy im lặng là, sư huynh vậy mà kém cậu một tuổi.

Nhưng hiện nay đã là Tư Lương Kỳ nhị cấp, tương đương với Linh Vương nhị cấp.

Trâu bò cũng vừa thôi chứ?

Tự ổn định lại tinh thần, Đức suy nghĩ tiếp về tương lai của bản thân. Ước nguyện ban đầu của cậu đó là chữa khỏi bệnh, sau đó thì an ổn sống một cuộc đời tự tại. Nhưng trải qua tiếp xúc với Linh giới, cậu đã có một chút gì đó không ổn định trong lòng rồi. Đức chợt nhận ra, cậu có khát vọng không nhỏ với việc khám phá Linh giới. Sự tò mò của cậu vốn không phải là không có, mà chẳng qua là do từ trước đến nay đã bị hoàn cảnh của cậu che lấp mà thôi.

Lúc này, mẹ cậu từ trong bếp đi ra mới nhận ra rằng Đức đã về. Bà nhanh chóng giục cậu đi rửa tay rồi vào ăn cơm. Bữa tối đầm ấm chỉ có ba người, nhưng rất vui vẻ và hạnh phúc. Dượng của cậu đến bây giờ vẫn chưa hết ngạc nhiên khi nghe tin bệnh của cậu đã biến mất một cách kỳ tích. Ông cười suốt cả buổi, nhưng Đức thấy nước mắt của ông có rơi xuống.

Làm cha, ai mà chẳng yêu thương con cái mình?

Tối đó, Đức nằm ngửa nhìn trần nhà. Cậu suy nghĩ rất nhiều, về tương lai, về hệ thống,….

- Hệ thống, mục đích tồn tại của ngươi là gì?

- Chủ nhân, ngài còn quá yếu kém để biết. Nó chỉ có hại không có lợi cho ngài!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện