Buổi tối, Thẩm Thất dựa vào trong lòng Hàn Sâm, nàng không biết tại sao mình lại không có dũng khí chất vấn Hàn Sâm chuyện xảy ra ở Mai phủ ngày hôm nay, bởi vì tình cảnh hiện nay của Hàn Sâm, Thẩm Thất cho rằng y còn
cần phải dựa vào thế lực của Thẩm gia ở Lan Lăng mới có thể thâm nhập ở
chỗ này, cho nên ngày thường nàng không hề lo ngại gì. Nhưng hôm nay lúc nàng nhìn thấy ánh mắt của Hàn Sâm thì mới phát hiện ra có lẽ Hàn Sâm
không kiêng dè Thẩm gia như nàng nghĩ.
Thẩm Thất xoay người nhìn Hàn Sâm đang nhắm mắt ngủ, ánh mắt miêu tả dáng vẻ tuấn mỹ của y, bỗng nhiên nàng nghĩ đến, có lẽ sinh cho y một đứa bé càng có thể bắt lấy tâm của y. Về phần Mai Nhược Hàm, đương nhiên y sẽ từ từ lạnh nhạt dần.
Thẩm Thất nghĩ đến đây liền không nhịn được, nàng hơi ngồi dậy, đỏ mặt từ từ nhắm hai mắt dùng đầu lưỡi liếm liếm môi của Hàn Sâm, sau đó bắt chước động tác ngày thường của y, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của Hàn Sâm, hơi hơi đánh động vài cái. Mắt thấy hầu kết của Hàn Sâm lên xuống giật giật, Thẩm Thất giảo hoạt cười cười, lại cúi xuống liếm liếm chỗ hầu kết kia, ngón tay nhọn nhẹ nhàng vẽ vài vòng ở gần rốn của Hàn Sâm, về phần động tác kế tiếp nàng lại không biết.
Bất quá chuyện kế tiếp tự có người sẽ chủ động, Hàn Sâm xoay người đè lên người Thẩm Thất, “Vốn thương nàng cưỡi ngựa cả ngày.”
Thẩm Thất từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi dài bởi vì khẩn trương mà kích động lên, chỉ là hai cánh tay lại vịn chặt vào eo của Hàn Sâm. Cho dù Hàn Sâm cắn lên xương quai xanh của nàng khiến nàng run rẩy thì tay của nàng cũng không thả lỏng.
Sáng hôm sau, lúc Hàn Sâm rời giường, nhẹ nhàng giúp nàng đắp kín chăn, nhưng hiện giờ Thẩm Thất rời khỏi nhiệt độ ấm áp kia của Hàn Sâm liền lập tức tỉnh dậy, “Dậy rồi sao?”
“Nàng ngủ thêm một lát nữa đi.” Hàn Sâm cài cúc áo lại.
Thẩm Thất ngồi dậy, lắc đầu, “Không cần, thiếp muốn dùng bữa với chàng, dùng bữa một mình rất chán.” Thẩm Thất gọi Tiền nhi tiến vào hầu hạ, cố chấp giữ vững tinh thần bồi Hàn Sâm cùng nhau dùng điểm tâm.
Mới dùng cơm được một chút, Thẩm Thất lại nghe thấy Biện Trác ở ngoài cửa nói vọng vào: “Vương gia, các nàng đã tới.” Dứt lời còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất kinh ngạc trong lòng, lại nghe thấy Hàn Sâm nói : “Ừm, để các nàng thu xếp trước đi, sau đó lại đây vấn an Vương phi.” Thẩm Thất để đũa xuống, mặc dù nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết nhất định không phải là chuyện có thể khiến cho người ta vui vẻ.
“Tại sao lại không ăn?” Hàn Sâm nhìn nhìn Thẩm Thất.
“Không có khẩu vị.” Thẩm Thất cong môi lên, chờ Hàn Sâm nói với nàng chuyện vừa rồi.
“Là ai nói muốn hai người cùng ăn cơm mới có khẩu vị, chẳng lẻ muốn bốn năm người cùng ăn với nàng, nàng mới có khẩu vị sao?” Hàn Sâm cười cười, cầm lấy bát đũa của Thẩm Thất, đút cho nàng một miếng, “Mau ăn đi, nếu nàng gầy đi thì nhạc phụ nhạc mẫu lại trách ta.”
“Chàng sợ bọn họ trách chàng chứ không phải là chàng yêu thương thiếp đúng không?” Thẩm Thất lắc lắc ống tay áo của Hàn Sâm.
Hàn Sâm tức giận cười cười, “Nàng thật đúng là yêu tinh phiền thoái mà.” Hàn Sâm lại đút cho Thẩm Thất một miếng cơm.
Hạ nhân chung quanh nhìn thấy muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có Thẩm Thất mỗi lần ăn một miếng cơm lại đỏ mặt một lần, rồi lại luyến tiếc buông tha loại hưởng thụ này, vừa đắc ý vừa thẹn thùng. “Thiếp muốn ăn cái kia.” Ánh mắt của Thẩm Thất lướt qua đĩa măng giòn ở trên bàn, Hàn Sâm lại gắp đút cho nàng.
Sau khi Biện Trác lui xuống không bao lâu thì dẫn một đoàn người đến, dẫn đầu là hai cẩm y nữ tử.
“Thiếp thân La thị ( Triệu thị ) vấn an Vương gia, Vương Phi.” Hai nữ tử kia cúi người hành lễ.
Theo sau đó là một giọng nói non nớt: “Nhi tử vấn an phụ vương, mẫu phi.” Là một bé trai khoảng chừng ba tuổi.
“Tử Sung lại đây.” Hàn Sâm với vẫy vẫy tay với đứa bé kia, “Bài học sao rồi, gần đây đọc sách gì?” Tử Sung đứng thẳng lưng, không có sắc thái làm nũng sau khi đã lâu không gặp phụ thân của tiểu hài tử, “Gần đây mẫu thân đang dạy con 《 Luận Ngữ 》.”
“Ừm.” Hàn Sâm gật gật đầu.
Cả người Thẩm Thất lạnh như băng nhìn một màn trước mắt, lấy thân phận địa vị của Hàn Sâm có thị thiếp là chuyện bình thường, chỉ là Thẩm Thất vẫn không muốn nghĩ tới phương diện này, nhưng đến lúc người ta xuất hiện trước mặt mình thì nàng không thể không suy nghĩ.
Việc này xuất hiện quá đột ngột, một chút chuẩn bị Thẩm Thất cũng không có, chỉ có thể xấu hổ ngồi ở đó.
“Dùng điểm tâm không?” Hàn Sâm lên tiếng hỏi.
La thị giương mắt nhìn nhìn Hàn Sâm, giống như là đang điều tra ý chân thật của y.
“Chưa ăn thì ngồi xuống cùng ăn đi.” Hàn Sâm rất tự nhiên nói.
Nhìn ở trong mắt Thẩm Thất, nhất định lúc trước Hàn Sâm thường xuyên dùng cơm chung với bọn họ, thì ra y không phải chỉ bồi một mình mình, Thẩm Thất lập tức lại ủy khuất trong lòng.
Nàng mắt lạnh quan sát hai nữ tử trước mắt, tuổi tác cũng không lớn, bất quá so với mình thì lớn hơn một chút. La thị kia mặc một bộ váy hoa gấm màu lam với trăm con bươm bướm mà các quý phụ nhân ở kinh thành Tây Hoa thích mặc, trên đầu mang theo một cây trâm vàng, thoạt nhìn là y phục của trắc phi nên mặc, đứa bé kia nắm chặt tay La thị, chắc hẳn là do nàng sinh ra, chỉ sợ đây là trưởng tử của Hàn Sâm. Dung mạo của La thị trang nhã đoan chính, bị Thẩm Thất nhìn như vậy không tỏ vẻ khó chịu, cũng không né tránh, xem ra không phải là người dễ đối phó.
Triệu thị kia thì mặc váy gấm màu đỏ thẫm, hoa văn lá trúc vàng, dáng người cao gầy, thanh ngạo bất quần, mặc dù dung mạo không bằng mình nhưng cũng coi như là giai nhân tuyệt đại, cũng khó trách Hàn Sâm có thể xem vừa mắt.
Thẩm Thất đánh giá hai nữ tử này một phen, không có người nào là thô tục không chịu được, cái này càng làm cho Thẩm Thất có cảm giác khủng hoảng, không thể không nghĩ đến đánh đòn phủ đầu.
Sau khi đợi thị nữ đem bát đũa lên xong, Thẩm Thất luôn ngẩn người nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, ý bảo y tiếp tục đút cơm cho nàng. Thẩm Thất cũng biết mình làm như vậy là không phóng khoáng, nhưng nàng không chịu đựng nổi, nhất định phải để cho các nàng biết, nàng mới là nhân vật chính ở nơi này.
“Nàng không sợ Tử Sung cười nàng sao?” Hàn Sâm không tiếp tục động tác lúc trước.
“Không sợ.” Thẩm Thất quyệt miệng, bày ra bộ dạng chàng không đút ta sẽ không ăn.
“Nếu như không có khẩu vị vậy thì để Tiền nhi tìm một chút món khai vị sơn tra cho nàng.”
Thẩm Thất thấy sau khi hai người này đến đây, Hàn Sâm lập tức thay đổi thái độ, trong lòng liền không vui, cảm thấy Hàn Sâm để ý cảm nhận của các nàng hơn là mình. Rõ ràng hai người đang tốt đẹp lại đột nhiên xuất hiện thêm hai người nữ tử, hiển nhiên nếu không có lệnh của Hàn Sâm, các nàng sẽ không tự mình từ kinh thành đến Lan Lăng, Thẩm Thất càng nghĩ càng tức giận, đứng lên quay đầu bước đi. Tiền nhi đuổi theo sát phía sau Thẩm Thất, “Chủ tử.”
“Chàng có đuổi theo không?” Thẩm Thất để ý nhất chính là cái này.
“Không có.”
Thẩm Thất thở hổn hển ngồi ở trên giường, “Đi điều tra lai lịch của hai người kia.” Có câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’. Thẩm Thất cũng không kiêng kị các nàng, chẳng qua thấy La thị sinh hài tử trước cho nên lúc nào nàng cũng không vừa mắt.
Thẩm Thất xoay người nhìn Hàn Sâm đang nhắm mắt ngủ, ánh mắt miêu tả dáng vẻ tuấn mỹ của y, bỗng nhiên nàng nghĩ đến, có lẽ sinh cho y một đứa bé càng có thể bắt lấy tâm của y. Về phần Mai Nhược Hàm, đương nhiên y sẽ từ từ lạnh nhạt dần.
Thẩm Thất nghĩ đến đây liền không nhịn được, nàng hơi ngồi dậy, đỏ mặt từ từ nhắm hai mắt dùng đầu lưỡi liếm liếm môi của Hàn Sâm, sau đó bắt chước động tác ngày thường của y, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của Hàn Sâm, hơi hơi đánh động vài cái. Mắt thấy hầu kết của Hàn Sâm lên xuống giật giật, Thẩm Thất giảo hoạt cười cười, lại cúi xuống liếm liếm chỗ hầu kết kia, ngón tay nhọn nhẹ nhàng vẽ vài vòng ở gần rốn của Hàn Sâm, về phần động tác kế tiếp nàng lại không biết.
Bất quá chuyện kế tiếp tự có người sẽ chủ động, Hàn Sâm xoay người đè lên người Thẩm Thất, “Vốn thương nàng cưỡi ngựa cả ngày.”
Thẩm Thất từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi dài bởi vì khẩn trương mà kích động lên, chỉ là hai cánh tay lại vịn chặt vào eo của Hàn Sâm. Cho dù Hàn Sâm cắn lên xương quai xanh của nàng khiến nàng run rẩy thì tay của nàng cũng không thả lỏng.
Sáng hôm sau, lúc Hàn Sâm rời giường, nhẹ nhàng giúp nàng đắp kín chăn, nhưng hiện giờ Thẩm Thất rời khỏi nhiệt độ ấm áp kia của Hàn Sâm liền lập tức tỉnh dậy, “Dậy rồi sao?”
“Nàng ngủ thêm một lát nữa đi.” Hàn Sâm cài cúc áo lại.
Thẩm Thất ngồi dậy, lắc đầu, “Không cần, thiếp muốn dùng bữa với chàng, dùng bữa một mình rất chán.” Thẩm Thất gọi Tiền nhi tiến vào hầu hạ, cố chấp giữ vững tinh thần bồi Hàn Sâm cùng nhau dùng điểm tâm.
Mới dùng cơm được một chút, Thẩm Thất lại nghe thấy Biện Trác ở ngoài cửa nói vọng vào: “Vương gia, các nàng đã tới.” Dứt lời còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất kinh ngạc trong lòng, lại nghe thấy Hàn Sâm nói : “Ừm, để các nàng thu xếp trước đi, sau đó lại đây vấn an Vương phi.” Thẩm Thất để đũa xuống, mặc dù nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết nhất định không phải là chuyện có thể khiến cho người ta vui vẻ.
“Tại sao lại không ăn?” Hàn Sâm nhìn nhìn Thẩm Thất.
“Không có khẩu vị.” Thẩm Thất cong môi lên, chờ Hàn Sâm nói với nàng chuyện vừa rồi.
“Là ai nói muốn hai người cùng ăn cơm mới có khẩu vị, chẳng lẻ muốn bốn năm người cùng ăn với nàng, nàng mới có khẩu vị sao?” Hàn Sâm cười cười, cầm lấy bát đũa của Thẩm Thất, đút cho nàng một miếng, “Mau ăn đi, nếu nàng gầy đi thì nhạc phụ nhạc mẫu lại trách ta.”
“Chàng sợ bọn họ trách chàng chứ không phải là chàng yêu thương thiếp đúng không?” Thẩm Thất lắc lắc ống tay áo của Hàn Sâm.
Hàn Sâm tức giận cười cười, “Nàng thật đúng là yêu tinh phiền thoái mà.” Hàn Sâm lại đút cho Thẩm Thất một miếng cơm.
Hạ nhân chung quanh nhìn thấy muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có Thẩm Thất mỗi lần ăn một miếng cơm lại đỏ mặt một lần, rồi lại luyến tiếc buông tha loại hưởng thụ này, vừa đắc ý vừa thẹn thùng. “Thiếp muốn ăn cái kia.” Ánh mắt của Thẩm Thất lướt qua đĩa măng giòn ở trên bàn, Hàn Sâm lại gắp đút cho nàng.
Sau khi Biện Trác lui xuống không bao lâu thì dẫn một đoàn người đến, dẫn đầu là hai cẩm y nữ tử.
“Thiếp thân La thị ( Triệu thị ) vấn an Vương gia, Vương Phi.” Hai nữ tử kia cúi người hành lễ.
Theo sau đó là một giọng nói non nớt: “Nhi tử vấn an phụ vương, mẫu phi.” Là một bé trai khoảng chừng ba tuổi.
“Tử Sung lại đây.” Hàn Sâm với vẫy vẫy tay với đứa bé kia, “Bài học sao rồi, gần đây đọc sách gì?” Tử Sung đứng thẳng lưng, không có sắc thái làm nũng sau khi đã lâu không gặp phụ thân của tiểu hài tử, “Gần đây mẫu thân đang dạy con 《 Luận Ngữ 》.”
“Ừm.” Hàn Sâm gật gật đầu.
Cả người Thẩm Thất lạnh như băng nhìn một màn trước mắt, lấy thân phận địa vị của Hàn Sâm có thị thiếp là chuyện bình thường, chỉ là Thẩm Thất vẫn không muốn nghĩ tới phương diện này, nhưng đến lúc người ta xuất hiện trước mặt mình thì nàng không thể không suy nghĩ.
Việc này xuất hiện quá đột ngột, một chút chuẩn bị Thẩm Thất cũng không có, chỉ có thể xấu hổ ngồi ở đó.
“Dùng điểm tâm không?” Hàn Sâm lên tiếng hỏi.
La thị giương mắt nhìn nhìn Hàn Sâm, giống như là đang điều tra ý chân thật của y.
“Chưa ăn thì ngồi xuống cùng ăn đi.” Hàn Sâm rất tự nhiên nói.
Nhìn ở trong mắt Thẩm Thất, nhất định lúc trước Hàn Sâm thường xuyên dùng cơm chung với bọn họ, thì ra y không phải chỉ bồi một mình mình, Thẩm Thất lập tức lại ủy khuất trong lòng.
Nàng mắt lạnh quan sát hai nữ tử trước mắt, tuổi tác cũng không lớn, bất quá so với mình thì lớn hơn một chút. La thị kia mặc một bộ váy hoa gấm màu lam với trăm con bươm bướm mà các quý phụ nhân ở kinh thành Tây Hoa thích mặc, trên đầu mang theo một cây trâm vàng, thoạt nhìn là y phục của trắc phi nên mặc, đứa bé kia nắm chặt tay La thị, chắc hẳn là do nàng sinh ra, chỉ sợ đây là trưởng tử của Hàn Sâm. Dung mạo của La thị trang nhã đoan chính, bị Thẩm Thất nhìn như vậy không tỏ vẻ khó chịu, cũng không né tránh, xem ra không phải là người dễ đối phó.
Triệu thị kia thì mặc váy gấm màu đỏ thẫm, hoa văn lá trúc vàng, dáng người cao gầy, thanh ngạo bất quần, mặc dù dung mạo không bằng mình nhưng cũng coi như là giai nhân tuyệt đại, cũng khó trách Hàn Sâm có thể xem vừa mắt.
Thẩm Thất đánh giá hai nữ tử này một phen, không có người nào là thô tục không chịu được, cái này càng làm cho Thẩm Thất có cảm giác khủng hoảng, không thể không nghĩ đến đánh đòn phủ đầu.
Sau khi đợi thị nữ đem bát đũa lên xong, Thẩm Thất luôn ngẩn người nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, ý bảo y tiếp tục đút cơm cho nàng. Thẩm Thất cũng biết mình làm như vậy là không phóng khoáng, nhưng nàng không chịu đựng nổi, nhất định phải để cho các nàng biết, nàng mới là nhân vật chính ở nơi này.
“Nàng không sợ Tử Sung cười nàng sao?” Hàn Sâm không tiếp tục động tác lúc trước.
“Không sợ.” Thẩm Thất quyệt miệng, bày ra bộ dạng chàng không đút ta sẽ không ăn.
“Nếu như không có khẩu vị vậy thì để Tiền nhi tìm một chút món khai vị sơn tra cho nàng.”
Thẩm Thất thấy sau khi hai người này đến đây, Hàn Sâm lập tức thay đổi thái độ, trong lòng liền không vui, cảm thấy Hàn Sâm để ý cảm nhận của các nàng hơn là mình. Rõ ràng hai người đang tốt đẹp lại đột nhiên xuất hiện thêm hai người nữ tử, hiển nhiên nếu không có lệnh của Hàn Sâm, các nàng sẽ không tự mình từ kinh thành đến Lan Lăng, Thẩm Thất càng nghĩ càng tức giận, đứng lên quay đầu bước đi. Tiền nhi đuổi theo sát phía sau Thẩm Thất, “Chủ tử.”
“Chàng có đuổi theo không?” Thẩm Thất để ý nhất chính là cái này.
“Không có.”
Thẩm Thất thở hổn hển ngồi ở trên giường, “Đi điều tra lai lịch của hai người kia.” Có câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’. Thẩm Thất cũng không kiêng kị các nàng, chẳng qua thấy La thị sinh hài tử trước cho nên lúc nào nàng cũng không vừa mắt.
Danh sách chương