Trên giường, phía sau tấm màn che, lộ ra một tia noãn ý ái muội, cẩm bị (áo ngủ bằng gấm) tinh xảo mở rộng, để lộ làn da trắng nõn, non mềm khiến người ta muốn nếm thử tư vị.

Một cánh tay vươn đến, đem cẩm bị nhẹ kéo xuống một chút, nhẹ nhàng xoa xoa nơi trắng mịn mềm yếu hơi nhô lên.

“Ân.” Một tiếng rên nhẹ truyền ra.

Bàn tay tại nơi mềm yếu kia nhẹ nhàng vỗ vỗ, tiếng hừ nhẹ trở nên lớn hơn một chút.

Một tiếng thở dài bất đắc dĩ, bàn tay lại vỗ mạnh thêm, trên khối thịt mềm mềm trắng nõn, xuất hiện năm dấu tay hồng hồng nhàn nhạt.

Người trên giường rốt cuộc động đậy, chậm rãi bò dậy, cẳng chân nhỏ tròn lửng ngắn ngủn gập lại, bàn tay nhỏ bé trắng mịn bụ bẫm vươn ra, sờ sờ cái mông trắng như tuyết vừa bị đánh, dẩu cái mỏ ra, “Phụ thân, tại sao?”

“Tại sao? Rời giường.”

“Xoạt” một tiếng, màn giường bị kéo ra, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, noãn ý ái muội bị xóa tan.

Tiểu Tứ Tử trần trụi, bọc một cái cẩm bị vẻ mặt lờ đờ ngồi trên giường, đô đô miệng nhìn Công Tôn, tay vẫn sờ cái mông vừa bị Công Tôn vỗ.

“Ai cho ngươi ngủ mà không mặc quần áo? Sẽ bị cảm lạnh biết không.” Công Tôn trừng mắt, vươn tay nhéo bụng Tiểu Tứ Tử, thịt chỗ này, vừa mềm vừa non, trắng trắng mập mập.

Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng, nói, “Vừa mới tắm xong.”

“Tắm xong thì không phải đã mặc lý y (áo lót) cho ngươi sao?” Công Tôn hỏi, “Tại sao lại cởi ra nha?”

“Ngắn.” Tiểu Tứ Tử vung vẩy tiểu khố xái bằng tơ tằm, nói, “Mặc khó chịu.”

“Thật không?” Công Tôn sửng sốt, vươn tay đo đo cái chân ngắn của Tiểu Tứ Tử, nói, “U, dài thêm chút rồi?”

“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử cũng lên tinh thần.

“Tỉnh ngủ chưa?” Công Tôn mặc y phục cho bé, nói, “Phụ thân dẫn ngươi đi hiệu may mua hai bộ mới?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu.

.

Vừa nãy, ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử đi khắp sân tìm Miêu Miêu, bất quá Triển Chiêu đã ra ngoài, trong viện cũng không có con mèo nào, Tiểu Tứ Tử chạy quá nhanh, không cẩn thận vấp phải vạt áo, té ngã dính một thân đầy bùn.

Công Tôn ôm bé đi tắm, tắm xong, để bé ngủ trưa… Bất quá Tiểu Tứ Tử từ trước tới nay đi ngủ, một khi đã ngủ, không đến bốn năm canh giờ sẽ không tỉnh lại, mỗi ngày khi ngủ trưa, Công Tôn đều phải kiểm soát trong vòng nửa canh giờ, nếu không thì buổi tối sẽ không ngủ được.

.

“Cửu Cửu đâu?” Tiểu Tứ Tử ló đầu ra ngoài nhìn quanh.

“Có chuyện nên tiến cung rồi.” Công Tôn nói.

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, ngước mắt nhìn Công Tôn.

“Nhìn cái gì?” Công Tôn trừng bé, “Bây giờ nhận Cửu Cửu rồi nên không nhận phụ thân phải không?”

“Mới không có.” Tiểu Tứ Tử thắt đai lưng, hỏi, “Phụ thân, chúng ta mở một y quán tại Khai Phong phủ đi.”

Công Tôn ngẩn người, thấp giọng nói, “Mở y quán gì a.”

Tiểu Tứ Tử mặc y phục, vươn hai tay ôm cổ Công Tôn, nói, “Phụ thân không phải nói, muốn mở một y quán ở một địa phương lớn sao? Có thể bán dược, còn có thể chữa bệnh.”

Công Tôn cười cười, nói, “Muốn thì muốn a, bất quá cửa hàng ở Khai Phong phủ này quá đắt.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong, chớp chớp mắt, hỏi, “Cần bao nhiêu bạc nha?”

Công Tôn nhéo nhéo khuôn mặt của bé, nói, “Chuyện của người lớn, tiểu hài tử ngươi đừng có quan tâm.”

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Nhưng ta muốn phụ thân ở lại Khai Phong phủ.”

Công Tôn suy nghĩ một chút, khe khẽ thở dài, nói, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta cứ trụ lại lâu như vậy, cũng không phải cách nha.”

“Ngô?” Tiểu Tứ Tử có chút khẩn trương, hỏi, “Vì sao nha? Tiểu Tứ Tử không muốn đi.”

Công Tôn bật cười, nói, “Ngươi nghĩ a, chúng ta không có lý do gì ở lại Khai Phong phủ, vụ án của Hình Hoài Châu Tướng quân đã kết thúc, phong thấp của lão Thái Phi cũng trị… Chúng ta ở tại Khai Phong phủ, ăn dùng đều là của Bao đại nhân, không thân chẳng quen, làm sao có thể ở lại? Khai Phong phủ là nha môn thanh liêm, mỗi một phân tiền đều là dành cho bách tính. Hơn nữa, ta ở chỗ này cũng không thể hành y dạy học như trong thôn, cái gì cũng không làm… Chung quy cũng không phải cách.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong, có chút khó hiểu, hỏi, “Vậy… Miêu Miêu bọn họ vì sao có thể ở lại trong Khai Phong phủ? Bọn họ cũng không nộp tiền thuê đất.”

“A.” Công Tôn bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, nói, “Triển Chiêu bọn họ là người của Khai Phong phủ a, hoàng thượng phong quan, là quan sai, lệ thuộc Khai Phong phủ, là làm việc cho Bao đại nhân, đương nhiên sẽ ở đây.” Nói xong, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nói thầm, “Ta đã nói ngươi gần đây nặng thêm một chút mà, thì ra do cao hơn, xem ra xiêm y đều phải thay đổi.”

Tiểu Tứ Tử tuy rằng nhỏ, bất quá biết, Công Tôn dưỡng mình lớn lên tốn rất nhiều tiền, mặc dù có phòng sản (bất động sản), nhưng đó là của tổ tiên lưu lại, cũng không thể bán. Công Tôn tuy rằng rất tiết kiệm, nhưng mua cho bé đều là những thứ tốt nhất, giống như tiểu khố xái vừa nãy, bé nhớ kỹ là cái gì tơ tơ, cần tới một lượng bạc một cái.

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử nói, “Chúng ta không mua nữa, cái kia còn có thể mặc.”

Công Tôn nở nụ cười, nhéo mặt bé, “Tại sao lại không mua? Y phục nhỏ chật chội khó chịu.”

Tiểu Tứ Tử nói, “Ân… Tiểu Tứ Tử tiết kiệm tiền cho phụ thân.”

Công Tôn sửng sốt, ngực rất là thoải mái, nói, “Đừng ngốc, y phục phụ thân mua được, hơn nữa, ngươi còn nhỏ mà, chuyện kiếm bạc dưỡng phụ thân, đợi sau này ngươi trưởng thành, sẽ làm.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, nghĩ sau này lớn lên sẽ cho phụ thân sống hảo, nhưng xòe bàn tay đếm ngón tay, đợi bé lớn lên chí ít còn đến mười năm… Nói cách khác, phụ thân còn phải khổ cực thêm mười năm sao…

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Vậy vì sao Miêu Miêu cùng Bao Bao bọn họ có bạc? Bọn họ cũng không xem bệnh cũng không dạy học.”

Công Tôn ôm bé đi trên đường phố náo nhiệt, nói, “Bởi vì bọn họ là quan sai a, quan sai thì sẽ được nhà nước cấp bổng lộc, ăn là công lương, mỗi tháng có thu nhập cố định.”

“Cửu Cửu cũng vậy sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Vì sao, Cửu Cửu có nhiều bạc như vậy?”

Công Tôn gật đầu, “Cửu Cửu là Vương gia, lại là binh mã Đại Nguyên Soái, bổng lộc nhiều, lại là hoàng thân quốc thích.”

Tiểu Tứ Tử trợn tròn mắt nhìn, sờ sờ cằm.

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử cúi đầu, tay nhỏ bé vuốt cằm tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó, liền cười hỏi, “Làm sao vậy Tiểu Tứ Tử? Nghĩ ra chủ ý hư hỏng gì sao?”

“Nào có.” Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nhìn những cửa hàng san sát hai bên, trong lòng nghĩ, nếu là Tiểu Tứ Tử có bạc thì tốt rồi, mua cho phụ thân một cửa hàng, có thể mở cho phụ thân một y quán… Hoặc là, phụ thân nếu có chức vị ở Khai Phong phủ thì tốt rồi, có thể an an tâm tâm trụ lại.

.

Cả hai đi vào một hiệu may ở phía nam đường lớn, hiệu may này rất là khí phái, Tiểu Tứ Tử lần đầu tiên thấy được một cửa hàng lớn như vậy, thật nhiều y phục nga.

Lúc Công Tôn đi vào, thì có hỏa kế tiến đến, nói, “Ơ, đây không phải Công Tôn thần y sao, mua xiêm y a?”

Công Tôn cười cười, gật đầu có chút bất đắc dĩ, Khai Phong phủ hiện tại hầu hết mọi người đều nhận ra y, liền nói với hỏa kế, “Muốn mua cho Tiểu Tứ Tử một cái lý y.”

“Có!” Hỏa kế nhanh nhẹn nói, “Chúng ta ở đây lý y tơ tằm thượng hảo, chuyên dành cho tiểu oa nhi mặc, vừa mềm mại lại vừa trơn a!”

“Thật không?” Công Tôn nghe xong cũng hiểu được không tệ, hỏi, “Có mẫu không?”

“Có có.” Hỏa kế đi vào lấy ra cuộn vải, đưa cho Công Tôn xem, Công Tôn vươn tay sờ sờ cuộn vải, cảm thấy rất mềm mại, liền hỏi, “Bao nhiêu bạc một cái?”

Hỏa kế cười nói, “Không đắt, ba lượng bạc một cái, đo đo cho Tiểu Tứ Tử, làm theo yêu cầu, buổi tối là có thể lấy.”

Tiểu Tứ Tử trong đầu tính tính toán toán, ba lượng bạc một bộ xiêm y a? So với một lượng bạc còn đắt hơn… Một lượng bạc có thể ăn được vài ngày, đồ vật ở Khai Phong phủ, sao mà đắt quá vậy a? “Ân.” Công Tôn cân nhắc, ba lượng bạc đích thật là hơi đắt một chút, nhưng Tiểu Tứ Tử mặc thoải mái là quan trọng nhất, vừa định mở miệng, chợt nghe phía sau có một thanh âm nói, “Mua năm bộ, thay đổi mà mặc.”

Công Tôn vừa nghe thanh âm có chút quen tai, quay đầu lại, Tiểu Tứ Tử cũng thấy được, nói, “Tiểu Tiểu Bàn.”

Người vào —— là Bàng Dục.

Bàng Dục sau khi thương thế lành, thu liễm không ít, hơn nữa trước trước sau sau, Công Tôn cứu hắn hai lần, tuy rằng Triệu Phổ khiến hắn ăn không ít khổ cực, nhưng hắn thật ra cũng không chán ghét bọn họ, thậm chí đối với người của Khai Phong phủ cũng có chút hảo cảm, hôm nay vừa lúc đi dạo, từ thật xa thấy được Công Tôn trong hiệu may, chạy đến.

Hỏa kế vừa nghe năm bộ, vui vẻ đi vào lấy thước cuộn ra, đo y phục cho Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn ngăn trở bạc mà Bàng Dục đưa qua, nói với hỏa kế, “Chỉ hai bộ là được, ta trả.”

“Ai, tiên sinh sao lại khách khí như vậy a.” Bàng Dục nói, “Ngươi đã cứu ta vài lần, ta phải tìm một cơ hội báo đáp chứ?”

Công Tôn cười cười, cũng không tranh cãi với hắn, chỉ nói, “An Lạc Hầu, ta nhưng là ở trong Khai Phong phủ, ta không dám thu bạc của ngươi a.”

Bàng Dục nhíu nhíu khóe miệng, vừa nghĩ đến khuôn mặt đen của Bao Chửng thì bắp chân cũng có chút run run, liền cười gượng hai tiếng, thu hồi ngân phiếu, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử nha, tuổi của ngươi bây giờ lớn nhanh lắm, chắc chắn thường phải thay đổi y phục, ngoại y phỏng chừng cũng phải thay đổi đó.”

Tiểu Tứ Tử vừa nghe, càng thêm càng thêm lo lắng, thầm nhủ, một cái lý y đã ba lượng, vậy ngoại y không phải càng thêm đắt tiền sao? Bạc của phụ thân đều bị mình tiêu hết rồi, phụ thân thì không thể mua xiêm y, phụ thân dễ nhìn như vậy!

Công Tôn có chút buồn cười, Tiểu Tứ Tử tựa hồ suy nghĩ nhiều, sớm biết sẽ không nói cho nó về chuyện bạc và cửa hiệu, kỳ thực trong lòng Công Tôn biết rõ, tuy rằng không thể kiếm được nhiều bạc, nhưng an an dật dật cả đời thì không thành vấn đề, lúc này đã khiến Tiểu Tứ Tử băn khoăn.

.

Sau đó, Tiểu Tứ Tử đứng đo y phục, Công Tôn chờ một bên, thấy Bàng Dục thần thanh khí sảng, lòng bàn tay cũng không còn bầm đen, đương nhiên cái mông cũng không còn sưng, liền hỏi, “Độc trên người An Lạc Hầu đều giải rồi?”

“Đều giải.” Bàng Dục cười nói, “Lần này nhờ có tiên sinh.”

Công Tôn nhìn Bàng Dục một chút, thấy hắn hòa hòa khí khí nói nói, không có một thân bĩ khí như xưa, còn rất đứng đắn, cũng hi vọng hắn sửa đổi được.

Hỏa kế đo y phục cho Tiểu Tứ Tử xong, liền ghi lại thước tấc, nói một lát làm xong phái người đưa đến Khai Phong phủ cho Công Tôn. Công Tôn tạ qua hỏa kế, rồi ôm Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, đi dạo ha?”

“Hảo.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Bàng Dục ngay bên cạnh, vốn định nói muốn theo đồng hành, nhưng do dự Công Tôn có ghét bỏ mình hay không, ngay lúc này, đột nhiên, hắn thấy phía trước có khoảng hơn mười người đi tới, trông những người đó đều như côn đồ vô lại. Trên tay mỗi người đều cầm vài thứ, tựa hồ là trứng gà hoặc là hòn đá các loại… Bàng Dục có chút khó hiểu, bất quá mắt của đám người này, đều nhìn Công Tôn.

Bàng Dục ngẩn người, đang muốn nói, chì thấy những người đó đột nhiên chạy vụt tới, từ trong giỏ lấy ra mấy cái trứng gà, rồi ném về phía Công Tôn, miệng nói, “Công Tôn Sách, cút khỏi Khai Phong phủ!”

Công Tôn cả kinh, ngẩng đầu, một đám người hùng hổ xông tới, vội vàng bảo vệ Tiểu Tứ Tử.

Bàng Dục đang ở bên cạnh, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, xòe quạt, che mặt chắn trước người Công Tôn, bị trúng một thân trứng gà.

“Uy, các ngươi làm gì?!” Thủ hạ của Bàng Dục đều vọt tới, những kẻ đó ném hết trứng gà trong tay xoay người bỏ chạy, ồn ào, “Công Tôn Sách, còn dám xuất hiện tại Khai Phong phủ, thấy ngươi một lần đánh một lần, cẩn thận nhi tử của ngươi!”

Bàng Dục một thân trứng gà, ngửi ngửi, cau mày giơ chân phân phó thủ hạ, “Bắt sống cho ta, chộp lại hỏi xem tên vương bát đản nào giở trò quỷ!”

Có nhiều người qua đường đều thấy, cũng nói, “Tác nghiệt a, ngay cả thần y cũng dám đánh!”

Công Tôn sợ bóng sợ gió một hồi, nhìn Tiểu Tứ Tử trong lòng, hỏi, “Tiểu Tứ Tử?”

Tiểu Tứ Tử sợ hãi, ôm Công Tôn ô ô khóc, Công Tôn vỗ bé, nói, “Không có gì a, đừng sợ.”

Bàng Dục cũng quay đầu lại, nói, “Đừng sợ, Tiểu Tứ Tử, ta bảo thủ hạ bắt bọn họ lại, đánh bọn họ một trận đưa đến Khai Phong phủ!”

Công Tôn ngước mắt, thấy Bàng Dục một thân trứng gà loang lổ, cả bộ y phục quý giá đẹp đẽ đều bẩn, có chút áy náy cũng có chút cảm kích nói, “Đa tạ An Lạc Hầu tương trợ.”

“Không có gì.” Bàng Dục lau lau mặt, hỏi, “Tiên sinh ngươi đắc tội ai? Ngươi trụ ở Khai Phong phủ lại là tình nhân của Vương gia, ai dám trêu ngươi?”

Công Tôn vỗ Tiểu Tứ Tử, bất đắc dĩ lắc đầu —— Muốn y rời khỏi Khai Phong phủ? Này có chút kỳ quái.

“Hầu gia.” Lúc này, thủ hạ của Bàng Dục đã trở về.

“Người đâu?” Bàng Dục hỏi.

Mọi người nhún vai, nói, “Đều là một vài tiểu lưu manh, chui vào đoàn người thì không thấy tăm hơi.”

“Ăn hại a!” Bàng Dục gõ đầu họ, “Chỉ có vài tên côn đồ cũng không bắt được, chỉ biết có ăn!”

Lúc này, người trong hiệu may cùng nhiều người qua đường đều khuyên Công Tôn nhanh chóng trở về, để Bao đại nhân hảo hảo điều tra.

Công Tôn gật đầu, tạ ơn mọi người, ôm Tiểu Tứ Tử quay về Khai Phong, Bàng Dục tiễn y một đoạn, thấy được đại môn Khai Phong phủ, thì không tiễn nữa, nhìn Công Tôn an toàn vào cửa, Bàng Dục xoay người trở về, nói, “Nương, cả một thân đều là trứng gà.”

Đám thủ hạ tùy tùng bên cạnh đột nhiên nói, “Gia, ngài vừa rồi thực suất!”

“Thật không a?” Bàng Dục thích chí, lại tiến lên phía trước vài bước, từ phía hoàng cung, một cỗ kiệu cùng một con ngựa đi tới.

Ngồi trên lưng ngựa chính là Triệu Phổ, mà cỗ kiệu, hẳn là Bao Chửng.

Hai người đi không nhanh, Bao Chửng vén mành, cùng Triệu Phổ nói chuyện.

Bàng Dục vừa thấy Bao Chửng liền cảm thấy sợ, xoay người muốn chạy, lại nghe Triệu Phổ gọi, “An Lạc Hầu, trùng hợp a, thương tích đều ổn chứ?”

Bàng Dục đứng lại, quay đầu lại xấu hổ đối Triệu Phổ cười cười, “Vương gia, Bao Tướng.”

Triệu Phổ sửng sốt, Bàng Dục tạo hình rất đặc biệt a, một thân y phục quý giá lại dính đầy cái gì đó dính dính nhầy nhầy a? Trứng gà?

Bao Chửng cũng thấy được, lắc đầu, ông cho rằng Bàng Dục lại đánh nhau, thầm nhủ —— Bàng Dục này, phỏng chừng cả đời này cũng không sửa được.

Bàng Dục cũng không quá để ý, còn muốn nhanh chạy, một tùy tùng bên cạnh lớn gan nói, “Cửu Vương gia, Bao đại nhân, tiểu Hầu Gia của chúng ta bị một thân trứng gà là vì giúp đỡ Công Tôn tiên sinh, hắn còn tiễn người về đó.”

“Cái gì?” Triệu Phổ cùng Bao Chửng đều sửng sốt.

Bàng Dục quay đầu lại nhìn tùy tùng nọ, ý là —— Ngươi còn nói cái gì nha, nhanh chạy đi.

Tùy tùng nghĩ công tử nhà mình khó khăn lắm mới làm được chuyện tốt, vậy mà không có người khen hắn hảo, có chút không phục, đã đem chuyện ở hiệu may nói qua một lần.

Hắn vừa dứt lời, Bao Chửng nhíu chặt đôi mày, mà mặt Triệu Phổ triệt để biến sắc.

.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh trên nóc nhà cũng liếc mắt nhìn nhau —— Hôm nay tất cả ảnh vệ đều phái đi làm việc, mọi người nghĩ Công Tôn và Tiểu Tứ Tử ở lại Khai Phong phủ chắc chắn không có việc gì, không ngờ…

Tử Ảnh vừa nghĩ đến Tiểu Tứ Tử chắc chắn bị dọa, hận đến ngứa răng, “Nương, đứa nào dám đụng tới người của Vương gia, đừng để ta biết là ai, lão tử sẽ dùng trứng gà ném chết hắn!”

Giả Ảnh thì lại nhíu mày nghĩ —— Cút khỏi Khai Phong?

.

Triệu Phổ nghe xong, đối Bàng Dục chắp tay, nói, “Hôm nay đa tạ tiểu Hầu Gia.” Nói xong, thúc ngựa, Hắc Kiêu biết tâm tình của Triệu Phổ hiện tại kém đến cực độ, tung vó phi về trước, chạy về Khai Phong phủ.

Bàng Dục có chút sững sờ, ngoáy ngoáy lỗ tai, vừa nãy Triệu Phổ mới nói cái gì?

Đám tùy tùng đều ồn ào, “Khó lường nha Hầu Gia, Cửu Vương gia tạ ơn ngươi.”

Bàng Dục ưỡn ngực, cũng cực hả dạ, chợt nghe Bao Chửng nói, “Hầu Gia.”

Bàng Dục ngẩng đầu, Bao Chửng lần đầu tiên nhìn hắn mà không nhíu mày, thầm nhủ —— Ách, Bao hắc tử còn có lúc hiền lành như vậy a.

Bao Chửng cười cười, nói, “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, bản chất của Hầu Gia thật tốt, hôm nay Bao Chửng ban đầu đã hiểu lầm Hầu Gia, còn thỉnh Hầu Gia tha thứ.”

Bàng Dục sửng sốt… Thầm nhủ, Bàng Dục hắn hôm nay có chuyện gì vậy? Triệu Phổ cảm tạ hắn, Bao Chửng xin lỗi hắn.

Bao Chửng gật đầu, cáo biệt Bàng Dục, bảo kiệu phu nhanh chóng về Khai Phong phủ.

.

Khi Bàng Dục đi về đều cảm thấy bay bổng lâng lâng, có chút mơ màng không thực.

Sau khi về đến nhà, đám thủ hạ đem sự tình nói cho Bàng Cát, Bàng Cát nghe xong mừng đến thiếu chút nữa buột miệng gọi Bàng Dục là cha, vội vàng… Mở tiệc rượu, chúc mừng!

Bàng Dục mọi người trong toàn bộ Thái Sư phủ như đang ăn tết, kích động như vậy, cũng có chút mờ mịt —— Bàng Dục hắn trước đây, thực sự hư hỏng như vậy sao?!

.

Triệu Phổ nổi giận đùng đùng chạy về Khai Phong phủ, vừa lúc Triển Chiêu cũng trở về, cùng Triệu Phổ chào hỏi, Triệu Phổ chỉ vội vã gật đầu một cái, chạy vù đến tiểu viện của Công Tôn.

Triển Chiêu có chút khó hiểu, hỏi Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đang theo vào, “Xảy ra chuyện gì?”

Hai người kể lại cho Triển Chiêu một lần, Triển Chiêu nhíu mày, xoay người đi ra ngoài, Giả Ảnh đuổi theo, nói, “Triển huynh, có đầu mối sao?”

Triển Chiêu nói, “Trên đất Khai Phong chỉ có vài tên côn đồ, ta đại khái có thể điều tra ra.”

“Ta cũng đi.” Giả Ảnh nói, đối Tử Ảnh chỉa chỉa trong viện, ý bảo hắn nói với Triệu Phổ, Tử Ảnh gật đầu, Giả Ảnh cùng Triển Chiêu đi ra cửa.

.

Triệu Phổ đi vào trong viện, Công Tôn đang ngồi trong sân, Tiểu Tứ Tử vẫn nằm trong lòng y, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vành mắt hồng hồng. Triệu Phổ liền cảm giác tâm trạng căng thẳng. Lại nhìn Công Tôn —— Triệu Phổ thở phào nhẹ nhõm, may là da thịt không bị tổn thương… Để hắn biết ai dám đụng vào hai người này, hắn không thể không chặt từng đầu ngón tay của bọn chúng xuống.

Công Tôn trấn an Tiểu Tứ Tử một lúc, ngước mắt, thì thấy Triệu Phổ đứng ở nơi nào, liền hỏi, “Đã về?”

Triệu Phổ gật đầu, đi đến bên bàn ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn hắn, “Cửu Cửu.”

Triệu Phổ vươn tay bế bé lên, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, làm sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử không nói lời nào, chui vào trong lòng Triệu Phổ trốn.

Công Tôn khẽ nhíu mày, Tiểu Tứ Tử chắc chắn bị dọa sợ, tình cảnh lúc ấy thật dọa người, cũng may là có Bàng Dục ở đó.

“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.

Công Tôn do dự một chút, nghĩ có nên nói cho Triệu Phổ biết hay không.

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nói, “Ta gặp Bàng Dục ngoài cửa.”

Công Tôn sửng sốt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Nhận được là ai sao?”

Công Tôn lắc đầu, nói, “Không thấy quá rõ, như là du côn.”

Tử Ảnh tiến vào, “Vương gia, Giả Ảnh cùng Triển đại nhân đi thăm dò.”

Triệu Phổ gật đầu, nói, “Khẳng định có người ở phía sau sai sử.” Nói xong, kêu tất cả ảnh vệ đi thăm dò, lại phân phó, từ nay về sau, mỗi ngày chí ít phải có hai người bảo hộ Công Tôn và Tiểu Tứ Tử.

“Dạ!” Các ảnh vệ cũng tức giận về chuyện này, đều tự tán đi tìm đầu mối.

.

Triệu Phổ thấy Công Tôn tựa hồ có chút tâm sự, trong lòng lo lắng, cúi đầu, vươn tay nâng cằm Công Tôn lên.

Công Tôn khó hiểu, nhìn Triệu Phổ.

“Thư ngốc.” Triệu Phổ nói, “Không có lần sau đâu, từ nay về sau ai cũng không thể khiến ngươi bị tổn thương.”

Công Tôn gật đầu.

Triệu Phổ nhoẻn miệng, “Vậy ngươi cười một cái cho ta xem, nhìn ngươi sầu mi khổ kiểm lòng ta muộn phiền.”

Công Tôn sửng sốt, có chút mất tự nhiên, muốn xoay mặt đi, nhưng Triệu Phổ không buông tay, nói, “Cười một cái cho ta xem.”

Công Tôn bất đắc dĩ, người này có đôi khi cũng thật kỳ quái, liền hơi nhoẻn miệng.

Triệu Phổ vừa thấy Công Tôn nở nụ cười, lập tức cảm thấy xác hồn thư sướng, đứng lên, thấy Tiểu Tứ Tử còn nằm ì trong ngực, liền nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi là tiểu nam tử hán mà, vừa rồi có bảo hộ phụ thân không?”

Tiểu Tứ Tử chậm rãi ngẩng đầu, nắn nắn ngón tay cúi mặt, thành thật lắc đầu.

“Đáng đánh!” Triệu Phổ nhíu mày, “Còn sợ sao? Những người đó khi dễ phụ thân ngươi.”

Tiểu Tứ Tử cau mày lại, lắc đầu, “Không sợ!”

Triệu Phổ gật đầu, “Hảo, còn khóc nữa không?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

“Vậy lần sau lại gặp phải thì sao?” Triệu Phổ hỏi tiếp.

Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử phải bảo vệ phụ thân.”

“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, “Nói vậy mới phải.”

Tiểu Tứ Tử liền thực sự ngừng khóc, cũng hết sợ, Công Tôn thầm nghĩ —— Triệu Phổ cũng thật là tài, Tiểu Tứ Tử trước đây mỗi khi bị chấn kinh, cũng phải hơn một ngày mới hồi phục tinh thần.

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử ngừng khóc, cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Bao Chửng đến hỏi y tình hình cụ thể, Công Tôn liền kể lại cho Bao Chửng.

.

Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, ôm cổ Triệu Phổ, nhỏ giọng hỏi, “Cửu Cửu, ngươi có thích phụ thân hay không nha?”

Triệu Phổ sửng sốt, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nghiêm túc, liền bất giác mở miệng, “Thích.”

Tiểu Tứ Tử cười, “Phải thích cả đời nga.”

Triệu Phổ cười gật đầu, “Thích cả đời.”

Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ móc ngoéo, sau đó ghé vào bên tai Triệu Phổ, thì thầm đem sở thích, thói quen, suy nghĩ, ước mơ, phiền não còn có dự định của Công Tôn, toàn bộ đều nói cho Triệu Phổ nghe.

Triệu Phổ sau khi nghe xong, gật đầu nói, “Tiểu Tứ Tử.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn cách đó không xa một chút, sâu kín nói, “Phụ thân ngươi muốn sao trên trời, ta cũng hái xuống cho y.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Cửu Cửu tài giỏi nhất.”

Triệu Phổ nghe được trong bụng cũng thoải mái chút, rồi cảm thấy thức giận đến nghẹt phổi, ngầm mắng má nó —— Mụ nội nó, tức chết lão tử, thư ngốc này nhiều tâm sự như vậy hắn dĩ nhiên một chút cũng chưa từng phát hiện, còn để y bị khi dễ, còn để Bàng Dục chơi trội… Đừng để hắn biết kẻ nào muốn chết, gia gia không phế hắn đi sẽ không họ Triệu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện