“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử chạy ào đến nhào vào lòng Công Tôn, Công Tôn nhanh chóng ôm lấy bé, hỏi, “Chuyện gì vậy?”

“Quỷ quỷ!” Tiểu Tứ Tử liều mạng chui chui vào lòng Công Tôn, Thạch Đầu thì liều mạng chui chui vào lòng Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ đi ra đại trướng, chỉ thấy bên trong quân doanh rối loạn, nhịn không được nhíu mày, “Con mẹ nó hoảng cái gì?”

“Vương gia.” Lúc này, Tử Ảnh và Giả Ảnh đáp xuống bên cạnh Triệu Phổ, giơ tay chỉ vào bầu trời phía trước.

Triệu Phổ ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy giữa nửa bầu trời, có một màn đen chậm rãi đến gần, trầm tĩnh nhìn kỹ, thì thấy trong bức màn đen đó có rất nhiều hình người, giống như hồn phách vặn vẹo giãy dụa, trên không trung ngoại trừ gió to và tiếng gào thét, còn xen vào tiếng kêu thảm thiết bén nhọn khàn khàn.

Triệu Phổ nhíu mày, hỏi Giả Ảnh, “Từ đâu tới?”

Giả Ảnh nói, “Vừa từ trên núi bay xuống, không biết là cái gì, âm phong trận trận.”

Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã đi tới, thấy áng mây đen kia đang ùn ùn kéo đến, bên trong như có người gào khóc thảm thiết.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đang chui rúc trong lòng mình đi ra đại trướng.

Triệu Phổ nhìn y, hỏi, “Thư ngốc, biết đó là cái gì không?”

Công Tôn khẽ nhíu mày, nhìn áng mây kỳ quái đó, cũng có chút mờ mịt lắc đầu.

Đồng thời, có nhiều binh sĩ ngất xỉu và nôn mửa.

Công Tôn sửng sốt, có độc? Nhưng cũng không ngửi được mùi gì cả, hay là giấu trong mây đen? “Chẳng lẽ đúng như lời đạo sĩ đó nói?” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói với Tử Ảnh, “Đi gọi tên đạo sĩ kia đến, xem hắn có thể giải quyết hay không.”

“Dạ.” Tử Ảnh chạy đi, không bao lâu, đã dẫn đạo sĩ kia tiến đến.

Đạo sĩ sau khi tiến đến, đem gùi sách phía sau đặt lên mặt đất, mở cái che, từ bên trong rút ra một thanh bảo kiếm ngắn nhỏ.

Rồi hắn lại lấy ra một cái hồ lô, mở nút đậy, đem thứ nước màu đỏ rưới lên bảo kiếm, sau đó dùng mồi lửa đốt lên… Phừng một tiếng, mồi lửa châm vào bảo kiếm, thư sinh nọ cầm kiếm dựa theo một bộ nước cờ cổ quái mà huy vũ, sau đó, cuồng phong gào thét. Rất nhanh, lửa trên bảo kiếm của hắn bị thổi tắt, áng phù vân quỷ dị trên bầu trời cũng bị trận cuồng phong này thổi tan… Không thấy bóng hình.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đều nhướng mi —— Thú vị!

Âu Dương Thiếu Chinh nhìn động tác của đạo sĩ nọ, quay đầu lại nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhếch môi cười, vô cùng trầm tĩnh.

Lúc này, Công Tôn đã đứng ngay đại trướng, bất quá Triệu Phổ chắn trước cửa, không cho y đi ra, y đành phải ôm Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ quan sát, Tiểu Lương Tử đã ở bên cạnh y, vịn vào mép cửa nhìn ra bên ngoài, cảm thấy đạo sĩ này rất là thần kỳ.

Thấy cuồng phong ngừng, Công Tôn vỗ nhẹ Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, không sợ, đã đi rồi.”

Tiểu Tứ Tử mở mắt liếc qua chỗ xa xa, lại nhìn khắp nơi một chút, hỏi Công Tôn, “Quỷ quỷ đi hết rồi sao?”

“Đi hết rồi.” Công Tôn nhéo nhéo mặt bé, nói, “Xuống dưới có được hay không? Phụ thân đi xem các tướng sĩ bị thương.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Công Tôn đặt bé xuống đất, đi qua lấy hòm thuốc.

Triệu gia quân đều là những tướng sĩ được huấn luyện bài bản kỹ càng, vừa rồi có một bộ phận binh sĩ chưa thấy qua mây đen lại càng hoảng sợ, nhưng rất nhanh đều khôi phục tinh thần, giúp đỡ nhóm Tử Ảnh, đem các tướng sĩ ngã xuống đất nôn mửa nâng đến một bên, Công Tôn xách theo hòm thuốc đi đến, bắt mạch cho một người trong số đó.

Công Tôn chẩn một hồi, khẽ nhíu mày… Mạch tượng của tướng sĩ này phi thường kỳ lạ. Y nhìn sắc mặt của tướng sĩ nọ, chỉ thấy hắn đã hôn mê, sắc mặt tái nhợt môi không có huyết sắc, tựa hồ là trúng độc.

“Bọn họ bị trúng tà.” Lúc này, thư sinh gọi là Tống Thanh Minh đã đi tới, từ trong lòng móc ra một mảnh phù chú, bảo người mang tới một chén rượu gạo, đem phù chú đốt thành tro bụi, bỏ vào trong chén rượu, ngồi xổm xuống cho tướng sĩ nọ dùng.

Công Tôn sốt ruột, ngăn cản hắn, “Phù chú làm sao có thể trị bệnh?”

“Đã bảo rồi, hắn bị trúng tà.” Tống Thanh Minh cười nói, “Tiên sinh xem ra đối với kỳ hoàng chi thuật chỉ biết nửa vời, là một lang trung gà mờ.”

Công Tôn bị hắn mỉa mai một câu, ngẩn người, y từ khi hành y tới nay, thật đúng là chưa từng nghe người khác bảo mình gà mờ, đều được người ta gọi là thần y.

Tống Thanh Minh đem rượu cho tướng sĩ kia nhấp một ngụm… Kỳ quái chính là, tướng sĩ kia liền tỉnh lại, ngồi dậy, đầu không choáng cũng không buồn nôn nữa.

Công Tôn khẽ nhíu mày, vươn tay, bắt mạch cho tướng sĩ kia… Mạch tượng tựa hồ khôi phục lại bình thường.

Công Tôn hơi khó hiểu, Tống Thanh Minh đã đứng lên, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, trong ánh mắt đó còn có chút đắc ý, nói, “Vương gia, ta chính là đệ tử của Thiên Sơn Hoa Vân Quan – Hoa Thiên chân nhân, đi ngang qua Loan Thúy Thập Tam Phong này, phát hiện vùng này yêu khí tung hoành, oán linh vô số, trong mấy ngày nay tất sẽ có tai vạ, cho nên mới đến xem thử, phát hiện đại quân đóng quân ngay chỗ này, vì không muốn tạo ra thương vong hàng loạt, cho nên mới đến hỗ trợ. Ta ngưỡng mộ tiếng tăm của Cửu Vương gia đã lâu, theo ta được biết, ngoại tộc giỏi dùng yêu pháp chú thuật, cho nên ta mới muốn tận chút lực lượng non yếu, trợ giúp Vương gia một tay, không biết ý Vương gia như thế nào?”

Triệu Phổ nhìn nhìn hắn, một lúc lâu mới gật đầu cười nói, “Vậy đương nhiên rất tốt.”

Giả Ảnh và Tử Ảnh đều không nói lời nào, Âu Dương Thiếu Chinh cũng nhíu mày liếc nhìn Triệu Phổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều yên lặng.

Công Tôn thì lại hiếu kỳ cầm chén rượu vừa cho tướng sĩ kia uống quan sát, còn ngửi ngửi.

“Như vậy đi, ngươi ở tạm trong quân, Giả Ảnh, chuẩn bị trướng bồng cho hắn.” Triệu Phổ nói, liếc nhìn Giả Ảnh.

Giả Ảnh theo Triệu Phổ nhiều năm, mỗi một ánh mắt của Triệu Phổ, hắn đại thể đều có thể đoán được ý tứ, hôm nay, ý của Triệu Phổ hắn đã minh bạch, người này tương đối khả nghi, thả chạy rong ở bên ngoài không bằng nuôi ngay trước mắt, xem hắn rốt cuộc tính làm cái quỷ gì.

Sau đó, Giả Ảnh mang theo vài binh sĩ đi chuẩn bị trướng bồng cho Tống Thanh Minh.

Triển Chiêu có chút khó hiểu hỏi Tống Thanh Minh, “Tống đạo trưởng, vừa nãy cái kia… là vật gì vậy?”

“Là oán linh.” Tống Thanh Minh nói, “Vùng này giết chóc quá nặng, lại có người dùng một ít chiêu hồn thuật gà mờ, cho nên khiến oán linh tụ tập, những sĩ binh té xỉu này đều tương đối mẫn cảm, do đó thoáng cái đã bị tà linh ảnh hưởng, sau đó sinh ra khó ở.”

Triển Chiêu nghe xong thì nhướng nhướng mi, tâm nói, đúng là huyễn hoặc.

Bạch Ngọc Đường đứng ở xa lắng nghe, hắn không quá tin những chuyện về quỷ thần này, hơn nữa đạo sĩ này cho hắn cảm giác cổ quái, nhìn không thuận mắt lắm, nên không đến gần.

Công Tôn bưng chén nghiên cứu một chút, lại bắt mạch cho binh sĩ kia, mở một phương thuốc, bảo các binh sĩ hốt thuốc, nấu uống.

Các tướng sĩ cầm phương thuốc đi, Tống Thanh Minh ở một bên thấy được, mỉm cười hỏi Công Tôn, “Tiên sinh xưng hô như thế nào?”

Công Tôn nói, “Công Tôn Sách.”

“Nga…” Tống Thanh Minh gật đầu, lúc này, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu chạy đến, đứng bên cạnh Công Tôn, ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn Tống Thanh Minh.

Tống Thanh Minh thấy được bé, có chút giật mình, hài tử này thật khả ái.

Tiểu Tứ Tử nhìn Tống Thanh Minh, ánh mắt đó có chút như hổ đói rình mồi, sau khi liếc hắn một hồi, quay đầu lại hỏi Công Tôn, “Phụ thân, các binh binh làm sao vậy?”

Công Tôn vỗ vỗ đầu bé, nói, “Không có gì, nôn mửa bình thường đều do tỳ vị không điều hòa mà ra, bất quá tỳ vị dẫn tới nôn mửa đại thể đều nương theo đau bụng, các binh binh nôn mửa đồng thời còn choáng váng ngất xỉu, là bởi vì hút vào dược vật trong khói đen, hơn nữa do hoảng sợ nên khí nghịch, trong nhất thời liền đau gan thần trí rối loạn. Có câu khí nghịch thì tinh thần bất an, nghịch lại lần nữa thì tinh thần thanh minh, gặp phải tình huống này, chỉ cần uống chút rượu, kích thích một chút, liền có thể thức tỉnh. Bất quá muốn trị gốc, tốt nhất là dùng dược vật thúc đẩy cho tiêu chảy, như vậy có thể thanh gan dưỡng tỳ, chống khí nghịch ngừng nôn mửa.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười, Triệu Phổ thì lại giật giật khóe miệng.

Công Tôn nói ra một chuỗi dài, tựa hồ là giảng giải dược lý cho Tiểu Tứ Tử, kỳ thực tổng kết lại rất đơn giản, trong mây mù có khói độc, các tướng sĩ bị kinh hách cộng thêm hít vào khói độc mới buồn nôn. Lúc này, mặc kệ có phù chú hay không, chỉ cần uống chút rượu kích thích một chút, thì có thể tỉnh lại, ít ở đằng kia mà giả thần giả quỷ.

Quả nhiên, nhìn lại Tống Thanh Minh kia, chỉ thấy trên mặt hơi biến sắc, liếc nhìn Công Tôn.

Triệu Phổ hỏi, “Tống đạo sĩ là đồ đệ của ai?”

“Hoa Thiên chân nhân của Thiên Sơn Hoa Vân Quan.” Tống Thanh Minh nói.

Triệu Phổ hỏi Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử, “Hoa Thiên chân nhân là ai?”

“Là một vị tiền bối của đạo gia.” Công Tôn nói, “Hoa Thiên chân nhân là môn hạ của đạo môn tông tộc Lạc Thiên Sư, Hoa Thiên chân nhân, Hoa Dương chân nhân, Hoa Bắc chân nhân, Hoa Tường chân nhân, đều là những người tài giỏi.”

“Công Tôn tiên sinh cũng nghe qua những thần nhân này sao?” Tống Thanh Minh cười cười với Công Tôn, có chút tự hào nói, “Không sai, đây đều là tiền bối có bối phận sư thúc là của ta, Lạc Thiên Sư là sư tổ ta.”

Công Tôn gật đầu, nhìn Triệu Phổ, nói, “Ta cùng với Lạc Thiên Sư có giao tình, trên chiếc gùi mà lão hay đeo, có đồ án bện bằng cây mây đặc biệt của phái Thiên Sơn, hẳn là không phải giả.”

Triệu Phổ nhướng mi một cái, nhìn lại Tống Thanh Minh, chỉ thấy trên mặt hắn ửng đỏ, trong lòng kinh ngạc, thư sinh này tuổi còn trẻ mà lại có giao tình với sư tổ hắn.

Suy nghĩ một chút cảm thấy không rất đáng tin, bèn nói, “Công Tôn tiên sinh nói thật sao? Sư tổ ta vân du giang hồ đã nhiều năm, chưa từng nghe qua ông kết giao bạn vong niên.”

Công Tôn cũng không nói thêm gì với hắn, chỉ nói với Triệu Phổ, “Bảo các tướng sĩ đem bụi đất mà mây đen vừa lướt qua rơi xuống đều gom lại, bỏ vào hộp. Sau đó toàn doanh trên dưới dùng dấm nóng hắt lên mặt đất và trướng bồng.”

Triệu Phổ gật đầu, ra hiệu bảo các ảnh vệ, làm theo!

Sau đó, quân binh trong doanh đều tán đi, quay về với nhiệm vụ của mình.

Tiểu Tứ Tử xách hai má Thạch Đầu bị Công Tôn ôm vào trong đại doanh, Triệu Phổ cũng quay về.

Tống Thanh Minh được sắp xếp trong một trướng bồng tại quân doanh, Giả Ảnh an bài người nghiêm mật giám thị.

.

“Vương gia, có thể để tiểu tử đó ở lại sao?” Âu Dương Thiếu Chinh nhịn không được bèn hỏi, “Cái miệng không lông, người còn khùng điên, hoặc là một kẻ không biết trời cao đất rộng, hoặc là lòng mang ý xấu.”

Triệu Phổ nhìn hắn một chút, nói, “Tiểu tử ngươi đừng chửi bậy, ngươi có bản lĩnh thì nói xem, vừa nãy luồng yêu khí gì đó, làm ra bằng cách nào?”

Âu Dương Thiếu Chinh nhìn Công Tôn, như vậy là nói, tiên sinh khẳng định biết.

Công Tôn cũng lắc đầu, nói, “Cái này ta cũng không biết, cho nên mới bảo gom hết bùn đất lại, ngày mai xem.”

Âu Dương Thiếu Chinh có chút nhụt chí.

Triệu Phổ thấy lúc này sắc trời đã tối, bèn phân phó mọi người tán đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục bàn luận.

Đợi mọi người đi, Công Tôn ngồi ở trên giường, Tiểu Tứ Tử dựa vào người y nhéo Thạch Đầu, Công Tôn bóp vai cho bé, Tiểu Tứ Tử vừa chơi xúc cúc, chân tay tê rần, Công Tôn biết bé thường ngày không thích hoạt động, hôm nay lại chơi đùa hăng hái như vậy, buổi tối ngủ nếu không xoa bóp, sáng mai phỏng chừng đến bò cũng bò không nổi.

Triệu Phổ đi đến, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ngươi thật sự quen với sư tổ của đạo sĩ kia sao?”

Công Tôn hơi sửng sốt, gật đầu, “Ừ, khi lão vân du tứ phương, đã tới Nhã Trúc thôn, là một lão đầu quái dị, nghe nói ta đánh cờ giỏi, liền nằng nặc đòi đánh cờ với ta, thua thì không chịu đi, xỏ lá.” Vừa nói, vừa vỗ cái mông Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, còn nhớ gia gia xấu tính không?”

“Ngô? Nhớ rõ nha!” Tiểu Tứ Tử thở phì phì bò dậy, nói, “Gia gia xấu tính đáng ghét nhất, còn giành thức ăn của Tiểu Tứ Tử.”

“Ai.” Công Tôn nhéo bé, “Người ta chỉ giành của ngươi mấy miếng bánh ngọt, còn tặng bảo bối cho ngươi sao ngươi không nói?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, từ trong lòng móc ra một thứ nho nhỏ, đưa cho Triệu Phổ xem.

Triệu Phổ tiến tới nhìn một chút, chỉ thấy là một dây chuyền hình cái mõ, rất tinh xảo, điêu khắc từ gỗ mun, công pháp tinh tế.

“Đây là lão tặng cho Tiểu Tứ Tử, nghe nói có thể trừ tà.” Công Tôn nói.

“Viết phong thư cho lão được không?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn suy nghĩ một chút, gật đầu, lấy ra giấy bút viết cho Lạc Thiên Sư một phong thư, Triệu Phổ phái người suốt đêm đưa đến Thiên Sơn.

“Thư ngốc, ngươi có tin quỷ thần hay không?” Triệu Phổ lại hỏi Công Tôn.

“Hm…” Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Cũng không phải không tin, vạn vật tồn tại trên thế gian, nhất định có đạo lý của chúng, chỉ là, trừ bỏ những đạo lý tồn tại kia, thì sẽ có thứ không tồn tại.”

Triệu Phổ nghe được thì nhíu mày, khó hiểu nhìn Công Tôn, “Nói tiếng người hả? Nghe không hiểu.”

Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Ngươi nghĩ đi, lý do mà quỷ thần tồn tại là vì có người tin, tin thì sẽ có không tin đúng không? Ngươi cùng một người tin quỷ thần nói quỷ thần không tồn tại, cùng một người không tin thì lại nói quỷ thần có tồn tại, vậy tự nhiên sẽ không hợp.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói, “Nhột nha, phụ thân ơi nhột quá.” Thì ra Công Tôn đã ấn tới huyệt vị phía sau bên dưới của Tiểu Tứ Tử.

“Nhột hả?” Công Tôn tiếp tục cười ấn ấn, “Thêm vài cái.”

“Nha.” Tiểu Tứ Tử bị đè lại ai ai kêu ầm lên, nắm đuôi Thạch Đầu, “Thạch Đầu nhột quá nha.” Sau đó lại cười khúc khích.

Công Tôn xem ra không phải lần đầu tiên chơi đùa với Tiểu Tứ Tử như vậy.

Triệu Phổ ở một bên nhìn, đột nhiên có chút cảm khái, Công Tôn dù chỉ chơi đùa với Tiểu Tứ Tử, cũng sẽ rất vui vẻ… mình hình như không khiến y vui vẻ bao nhiêu, nhưng lại thường khiến y tức giận.

Đêm đó, Triệu Phổ đi ngủ, cùng hắn nằm trên một giường vẫn là Tiêu Lương với tư thế ngủ cực kỳ bất nhã.

Triệu Phổ cả đêm đều phải bò dậy đắp lại chăn cho nó, thằng nhãi ranh.

.

Màn đêm buông xuống, Công Tôn cũng ngủ không được, tâm sự nặng nề nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, Tống Thanh Minh này lai lịch không rõ ràng, tuy rằng trang phục của hắn là thuộc Thiên Sơn không sai, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng… Triệu Phổ an bài hắn trong quân doanh, phỏng chừng cũng chính là vì để dễ giám thị.

Đang nghĩ, thì cảm giác Tiểu Tứ Tử trong lòng giãy giãy, Công Tôn cúi đầu, thấy Tiểu Tứ Tử mở to một đôi mắt sáng nhìn mình, Công Tôn có chút giật mình, hỏi, “Tiểu Tứ Tử làm sao vậy? Còn chưa ngủ?”

Tiểu Tứ Tử chun mũi, dẩu mỏ.

Công Tôn vươn tay bóp cái mỏ nhọn của bé, cười hỏi, “Gì vậy hả?”

“Phụ thân… ngốc quá đi.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói.

Công Tôn sửng sốt, tự hỏi, hôm nay là ngày gì hả? Tống Thanh Minh kia nói y là lang trung gà mờ, Tiểu Tứ Tử còn nói y ngốc. Công Tôn vươn tay, thọt lét Tiểu Tứ Tử.

“Hì hì hì.” Tiểu Tứ Tử vùi trong chăn mà cười, Thạch Đầu trong lòng bé chui vào trong chăn, chổng vó tiếp tục ngủ.

“Sao lại nói phụ thân ngốc hả?” Công Tôn ngắt bụng Tiểu Tứ Tử, hỏi bé.

“Vừa nãy đạo sĩ kia nói phụ thân như vậy, sao không hảo hảo giáo huấn hắn?” Tiểu Tứ Tử bất mãn nói.

Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Hắn nói ta thế nào?”

“Hắn tại trước mặt Cửu Cửu, nói xấu phụ thân!” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Lại còn khoe khoang, nói giỏi hơn phụ thân.”

Công Tôn sửng sốt, nửa ngày mới nhịn không được mà bật cười, nhéo má Tiểu Tứ Tử, nói, “Ha, tiểu ngốc tử ngươi a, bình thường không để lộ, thì ra bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?”

“Mới không phải.” Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu chui vào chăn cọ cọ, nói, “Bởi vì phụ thân rất ngốc, cho nên, Tiểu Tứ Tử phải giúp phụ thân để ý Cửu Cửu, như vậy Cửu Cửu mới không bị người khác cướp đi.”

“Nói bậy bạ gì đó hả.” Công Tôn bóp mũi Tiểu Tứ Tử, “Làm gì có.”

“Lần trước, Đản Đản cũng muốn cướp Cửu Cửu!” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm, “Cửu Cửu uy phong như vậy suất như vậy.”

Công Tôn nhịn không được bèn cười nói, “Ngươi thật đúng là hướng về hắn a, cứ nói tốt cho hắn mãi thôi.”

“Cái đó, Cửu Cửu vốn rất tốt, phụ thân phải giữ chặt.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, “Cửu Cửu chiếu cố phụ thân, như vậy Tiểu Tứ Tử mới yên tâm.”

Công Tôn ngẩn người, nói, “Ngươi không phải đã nói, lớn lên chiếu cố phụ thân sao? Muốn chối bỏ sao?”

“Nhưng hiện tại Tiểu Tứ Tử còn chưa có lớn lên, cho nên muốn Cửu Cửu chiếu cố phụ thân.” Nói rồi Tiểu Tứ Tử nắm lọn tóc rũ trước ngực Công Tôn, hỏi, “Phụ thân, vậy ngươi nói, ngươi có thích Cửu Cửu hay không?”

Công Tôn không lên tiếng, nhìn nơi khác.

Tiểu Tứ Tử tức giận, nói, “Phụ thân, nếu như để Cửu Cửu bị đoạt đi rồi, Tiểu Tứ Tử sẽ không để ý phụ thân nữa.”

Công Tôn giật mình mở to hai mắt, vươn tay vỗ mông Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ cùng y đối mặt, bất khuất.

Công Tôn bị dáng vẻ của bé chọc cười, nói, “Tiểu hài tử đừng lo chuyện của người lớn.”

Tiểu Tứ Tử xoay mặt, ôm Thạch Đầu xoay người ngủ, “Mặc kệ, Tiểu Tứ Tử muốn Cửu Cửu làm mẫu thân!” Nói xong, trùm chăn kín đầu ngủ.

Công Tôn dở khóc dở cười, y bị Tiểu Tứ Tử làm cho cơn buồn ngủ bay đi sạch, đành phải lật qua lật lại trên giường, thấy chú heo nhỏ bên cạnh không bao lâu đã khò khò ngủ say, Công Tôn hận đến nghiến ngứa cả răng, vươn tay ngắt cái mông của bé.

Giường bên kia, Triệu Phổ mặt hướng ra ngoài, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, tựa hồ đang gặp mộng đẹp.

.

Sáng sớm hôm sau, Công Tôn bị một trận lay động kịch liệt làm cho tỉnh lại, y có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngước mắt, thì thấy Tiểu Tứ Tử vẻ mặt lo lắng nói, “Phụ thân mau thức dậy nha!”

Công Tôn tối hôm qua thức đến gà gáy mới ngủ được, nhìn sắc trời bên ngoài, đã sáng bừng rồi, bên giường của Triệu Phổ trống trơn, Tiêu Lương cũng không ở đó.

Công Tôn ngồi dậy, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Chuyện gì vậy?”

“Phụ thân mau thức dậy, Cửu Cửu và đạo sĩ kia đang nói chuyện phiếm kìa.”

Công Tôn ngẩn ra, ngáp một cái mới hiểu được, đạo sĩ kia là Tống Thanh Minh, liền mặc y phục, thấy Tiểu Tứ Tử hung thần ác sát, bèn cười hỏi, “Nói chuyện phiếm thì sao?”

“Phụ thân đáng ghét.” Tiểu Tứ Tử phồng má.

Công Tôn thở dài, nói, “Được rồi, phụ thân dậy rồi, ngươi ăn điểm tâm chưa?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, nói, “Bên ngoài, mọi người đang ăn.”

Công Tôn gật đầu, mặc y phục rửa mặt, rồi liền kéo Tiểu Tứ Tử ra ngoài.

.

Tới cửa, trước hết nghe được tiếng cười truyền đến.

Triệu Phổ đang ngồi bên bàn cùng Tống Thanh Minh vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện, Tống Thanh Minh không biết nói cái gì, không chỉ Triệu Phổ, còn có Âu Dương Thiếu Chinh và Triển Chiêu đều cười.

Bạch Ngọc Đường không ở đó, chẳng biết đã đi đâu.

Công Tôn bị Tiểu Tứ Tử lôi kéo đi qua.

“Tiên sinh sớm.” Triển Chiêu cùng Công Tôn chào hỏi, Công Tôn gật đầu nói sớm, nhìn lại Triệu Phổ, chỉ thấy hắn tựa hồ tâm tình rất tốt, kéo Công Tôn ngồi xuống, nói, “Thư ngốc, ngồi đi, vừa nãy Tống đạo sĩ kể vài đầu mối về Ô Vu tộc, thực sự thú vị.”

Công Tôn có chút hiếu kỳ, liền hỏi Triệu Phổ, “Đầu mối gì?”

Không đợi Triệu Phổ mở miệng, chợt nghe Tống Thanh Minh nói, “Không biết tiên sinh lý giải bao nhiêu về Ô Vu tộc?”

Công Tôn lắc đầu, “Không quá rõ… Ai nha.” Còn chưa dứt lời, bị Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi ngắt một cái.

Công Tôn dở khóc dở cười nhìn bé, dáng vẻ của Tiểu Tứ Tử như muốn nói ‘phụ thân không tiền đồ, mẫu thân bị người ta dụ dỗ bỏ đi’, khiến Công Tôn có chút vô lực.

Sau đó, Tống Thanh Minh kể một ít về đầu mối mà hắn hiểu biết về Ô Vu tộc, Công Tôn nghe xong… vô thức liếc nhìn Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ cười hỏi, “Thế nào a thư ngốc? Tống tiên sinh thật là thông thái phải không?”

Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút ủy khuất, bé cho rằng Cửu Cửu thích nhất phụ thân mình, vậy mà trước mặt phụ thân lại đi khích lệ người khác.

Công Tôn nghe xong, không hề mất hứng, trái lại nở nụ cười gật đầu với Triệu Phổ, “Ừ! Đúng vậy!”



Sau đó, mọi người cùng nhau dùng bữa, rất vui vẻ hòa thuận, Tiểu Tứ Tử thì lại buồn bã ỉu xìu, bởi vì Cửu Cửu cứ thường xuyên khích lệ Tống Thanh Minh, không chịu để ý Công Tôn, Công Tôn thì lại không tỏ ra mất hứng chút nào.

Tiểu Tứ Tử từ trên đùi Công Tôn bò xuống, ôm Thạch Đầu, chạy ra xa.

Công Tôn sửng sốt, hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, ngươi không ăn sao?”

“Ăn no rồi.” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ nói.

Tiêu Lương vội cầm một quả trứng luộc nước trà đuổi theo, Công Tôn cũng muốn đi, bàn tay đặt trên đùi bị Triệu Phổ bắt được, Công Tôn đành phải ngồi im, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Tiểu Tứ Tử đi tới phía sau trướng bồng, ngồi chồm hổm mất hứng, cầm một cây gậy nhỏ, chọt chọt hòn đá nhỏ dưới đất.

Tiêu Lương đuổi theo ở phía sau, gọi, “Cẩn Nhi?”

Tiểu Tứ Tử vẻ mặt thương tâm, Cửu Cửu cũng bị đoạt đi rồi.

“Ăn trứng luộc nước trà không?” Tiêu Lương ngồi xổm xuống bóc vỏ trứng gà cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử ủy khuất lắc đầu.

“Vậy ăn tiểu lung bao không?” Một giọng nói truyền đến, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đều sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt là một mảng trắng như tuyết, ngẩng mặt cao hơn nữa, thì thấy đó là Bạch Ngọc Đường không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt hai đứa.

“Bạch Bạch?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm hai gói giấy dầu đưa cho Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, bên trong là hai gói bánh bao gạch cua hấp.

“Từ Dĩnh Xương phủ mua về, món ăn nổi danh ở đây, nếm thử.” Bạch Ngọc Đường tìm một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện hai đứa trẻ.

Tiểu Tứ Tử cầm bánh bao gạch cua, ngửi thấy thơm quá a, nhưng lại không muốn ăn, vẫn còn hơi tức giận.

Bạch Ngọc Đường ngồi đối diện bọn nó, cầm một cành cây, tựa hồ rất buồn chán.

Tiêu Lương nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ngũ gia, ngươi không theo bọn họ cùng ăn điểm tâm sao?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, nói, “Bọn họ có chính sự phải làm, ta lười diễn kịch, cho nên không giúp được gì.”

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương khó hiểu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường giúp Tiểu Tứ Tử mở gói giấy dầu kia, lấy ra một cái bánh bao gạch cua đút vào miệng bé, nói, “Phụ thân ngươi và Triệu Phổ, bọn họ hợp tác đối phó Tống Thanh Minh.”

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, đều có chút giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Nhưng, Cửu Cửu chưa nói với phụ thân, phụ thân làm sao biết?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi, rõ ràng phụ thân vừa mới thức dậy a.

“Cho nên mới nói hai người bọn họ trời sinh một đôi.” Bạch Ngọc Đường giúp Tiểu Tứ Tử lau nước dùng bên khóe miệng, nói, “Cái này gọi là tâm linh tương thông.”

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, suy xét một chút, mây đen trong ngực soạt một cái bay đi hết, bổ nhào tới ôm Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch giỏi nhất!”

Bạch Ngọc Đường thấy cặp ‘móng vuốt’ dính đầu dầu mỡ của Tiểu Tứ Tử trây trét lên tay áo trắng như tuyết của mình, khóc không ra nước mắt, bất quá thấy bé tựa hồ đã vui vẻ trở lại, cũng thở phào xoa xoa đầu bé.

Thạch Đầu ở trong lòng Tiểu Tứ Tử liều mạng bò lên đùi Bạch Ngọc Đường, tiến tới liếm liếm mặt hắn.

Bạch Ngọc Đường không cho, Thạch Đầu nhanh chóng liếm hai cái, mê mẩn đến choáng váng chới với bị Bạch Ngọc Đường xách cổ nhét vào trong lòng Tiểu Tứ Tử, quơ quào loạn xạ —— Sàm sỡ được mỹ nam rồi! Hạnh phúc vô vàn a!

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, cầm bánh bao gạch cua hoan hoan hỉ hỉ chạy về, bò lên trên đùi Công Tôn, ngoan ngoãn ăn bánh bao, còn đút vào miệng Công Tôn hai cái.

Công Tôn khó hiểu nhìn bé, tâm nói, tiểu ngốc tử này sao lại ngoan lại rồi?

Triệu Phổ cười hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, ai đưa bánh bao cho ngươi?”

“Bạch Bạch.” Tiểu Tứ Tử trả lời.

Công Tôn trong lòng hiểu rõ.

Triển Chiêu ở một bên nâng chén trà, nhịn không được chậc chậc hai tiếng, Bạch Ngọc Đường phía sau trướng bồng xa xa đang xem địa hình đồ chợt cảm thấy tóc gáy dựng thẳng.

Tống Thanh Minh hỏi Triệu Phổ, “Vương gia, ngài nghĩ, kế sách mà ta vừa nói có được không?”

Triệu Phổ nghe xong nhìn nhìn mọi người, tất cả mọi người cười mà không nói, Triệu Phổ suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hm, ta thấy, có thể!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện