Cửa Hoàng cung.

“Ngươi hạnh phúc không?”

Diệp Nhiên cười hỏi Dạ Hối đối diện.

“Cũng không tệ lắm! Ngươi thì sao?”

Quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Hạo Thiên đang thì thầm với Diệp Minh Hàn, cười vẻ mặt không chút hảo ý, tuy rằng trên mặt mang theo lạnh lùng cùng chán ghét, ánh mắt lại là ý cười nhu hòa.

“Cũng cũng không tệ lắm!”

Diệp Nhiên nhìn Diệp Minh Hàn vẻ mặt băng lãnh bị Dạ Hạo Thiên kéo một chỗ, cười ôn nhu, trong mắt tình ý vô vàn.

Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn nhau cười, đều là thỏa mãn cùng sung sướng.

Chúng ta đến từ cùng một thời không, lại ở một thời không khác gặp nhau, sau đó lại tìm kiếm được người mình yêu, hơn nữa người mình yêu lại còn là phụ thân đời này của mình.

Cái gọi là duyên phận, bất quá chỉ là như thế này!

Hai người cười, đồng thời đi đến cạnh ái nhân.

“Ta nói, không cần!”

Diệp Minh Hàn lạnh lùng nhìn Dạ Hạo Thiên, cự tuyệt.

“Làm sao vậy phụ thân?”

Diệp Nhiên cười đi đến bên Diệp Minh Hàn, mà Dạ Hối thì đứng cạnh Dạ Hạo Thiên.

“Nhiên nhi a, ngươi nhìn phụ thân ngươi xem! Rất không biết tốt xấu! Sư huynh tặng cho hắn loại dược hắn rất cần, nhưng lại ra sức khước từ, còn một bộ muốn giết người, chậc chậc...... làm một sư huynh cũng thật không dễ dàng a!”

Dạ Hạo Thiên quơ quơ cái chai trong tay, nói chính là vạn phần ủy khuất, mà Dạ Hối cạnh hắn khi nhìn thấy cái chai thì đen mặt.

“Dược gì a? Nếu phụ thân cần dùng thì thu đi!”

Diệp Nhiên rất thông minh, vừa thấy biểu tình mấy người liền đoán được trong chai là cái gì, bất quá......

Diệp Nhiên cười quay đầu nhìn Diệp Minh Hàn, Diệp Minh Hàn giật mình, tay nâng lên lại buông xuống.

“Ai nha, nếu Nhiên nhi cũng đã mở miệng, vậy ngươi nhận đi! Đừng cùng sư huynh khách khí!”

Dạ Hạo Thiên tà tà cười, nhanh chóng nhét vào tay Diệp Minh Hàn.

Diệp Minh Hàn nhìn Diệp Nhiên, lại nhìn cái chai trong tay, cuối cùng vẫn là cất nó vào tay áp, nhưng ánh mắt nhìn Dạ Hạo Thiên lại sắc bén như kiếm.

Dạ Hạo Thiên trả lại một nụ cười vô lại, nhún nhún vai, một bộ ta là vì tốt cho ngươi.

“Cung chủ, Thiếu chủ.”

Phi Dương cùng Thiệu Hoa đánh xe ngựa đừng lại trước cửa cung, nhảy xuống hướng Diệp Minh Hàn cùng Diệp Nhiên chắp tay thi lễ.

“Ân, ta cùng phụ thân đi trước! Sư huynh, Dạ Hối hết thảy cẩn thận!”

Diệp Nhiên hơi lo lắng nhìn Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối.

“Yên tâm đi Nhiên nhi, một lần giáo huấn là đủ rồi, kế tiếp ngươi nhìn xem sư huynh ta đáp lễ bọn chúng thế nào!”

Dạ Hạo Thiên không cho là đúng cười cười, trong mắt lại lạnh như băng.

Hại sư phó của ta, tổn thương sư đệ cùng ái nhân của ta, còn hại ta đã trúng một chưởng cùng một bạt tai, phần đại lễ này thật phải hậu tạ a!

“Trên đường cẩn thận!”

Dạ Hối nhìn Diệp Nhiên phất tay.

“Tự chú ý, có việc cho ta biết!”

Diệp Minh Hàn bỏ lại một câu, liền ôm Diệp Nhiên lên xe ngựa.

“Bệ hạ, Ngũ hoàng tử, cáo từ!”

Phi Dương cùng Thiệu Hoa cũng hướng Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối chắp tay thi lễ nhảy lên vị trí của xa phu.

“Giá!”

Nhìn hoàng cung dần dần rời xa, Diệp Nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Chuyến đi hoàng cung này mạo hiểm vạn phần, đau lòng, thương tâm, khổ sở, sợ hãi...... thể nghiệm một lần tất cả những gì mà trước kia chưa từng thể nghiệm, thiếu chút nữa......

Ngẩng đầu nhìn người đang ôm chặt y, khẽ cười nhẹ, lại tràn đầy thâm tình.

“Phụ thân, ta yêu ngươi!”

Lúc trúng chung, không phải chưa từng sợ hãi, chỉ sợ chính mình nhất thời chịu không nổi cơn đau mà buông tha tất thảy.

Nhưng, mỗi lúc muốn buông tha, lại nghĩ nhất định phải nhẫn, nhất định không thể để đôi mắt sáng trong như trăng của người nọ phủ kín tuyệt vọng cùng tro bụi. Nhất định phải mở mắt ra, tự mình nói cho hắn, câu mà y vẫn chưa kịp nói ra!

Ta yêu ngươi!

Đơn giản ba từ, bao hàm không biết bao nhiêu tình cảm không thể bộc lộ qua lời nói? Một câu đơn giản nhất, nhưng cũng là câu nói thâm tình nhất trên đời, phân lượng trong đó, không nhiều không ít, chỉ có một tấm lòng.

Xe ngựa đi năm ngày mới về nhà, vừa xuống xe Diệp Nhiên đã bị mọi người chạy ra vây quanh, đánh giá, hỏi han.

Nhưng Diệp Nhiên lúc này không có tâm tình để ý họ, nhìn mọi người cười xin lỗi, kéo Diệp Minh Hàn đi thẳng vào phòng.

“Thiếu chủ làm sao vậy?”

Nhìn thấy Diệp Nhiên vội vàng mà đi, cùng với Diệp Minh Hàn bị kéo theo sau mặt không chút thay đổi, mọi người đổi lại ngăn đón Thiệu Hoa cùng Phi Dương.

Lại xảy ra chuyện gì? Khi tin tức trúng chung Diệp Nhiên được truyền về Ngạo Hàn Cung, đám người Tiêu Tuấn dù rất bận rộn nhưng lại không kiềm nổi lo lắng trong lòng, liên tiếp vài ngày chưa từng ngủ ngon, biết Diệp Nhiên vô sự, trong Ngạo Hàn cung chỉ kém đốt pháo chúc mừng, hôm nay thật vất vả nhìn thấy Diệp Nhiên bình yên quay về, lại......

“Từ ngày Thiếu chủ gặp chuyện không may, Cung chủ đến bây giờ cũng không chợp mắt......”

Thiệu Hoa bất đắc dĩ thở dài.

“Đi thôi, ta kể cho các người chuyện phát sinh thời gian qua, về phần Cung chủ, cứ giao cho Thiếu chủ được rồi, mọi người không cần đi quấy rầy bọn họ.”

Vào phòng, Diệp Nhiên liền ấn Diệp Minh Hàn ngã vào trên giường.

“Phụ thân, ngủ!”

“Hảo!”

Diệp Minh Hàn nghe lời nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức lại mở mắt ra, trong mắt đầy thấp thỏm lo âu.

“Phụ thân, Nhiên nhi ở đây, Nhiên nhi cùng ngươi, ngủ đi!”

Nằm trên người Diệp Minh Hàn, chôn mặt vào vùng cồ lành lạnh của hắn, để hắn cảm nhận được nhiệt độ của mình.

“Hảo!”

Diệp Minh Hàn vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng Diệp Nhiên, nhắm mắt lại, Diệp Nhiên nghe tiếng hô hấp bình ổn, nhưng mà, trong chốc lát, Diệp Minh Hàn lại mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh, nào có chút buồn ngủ?

“Phụ thân...... sao lại thế này? Nhiên nhi không phải đã an toàn rồi sao? Nhiên nhi không phải đang hảo hảo cùng ngươi sao? Vì sao còn bất an như vậy?”

Diệp Nhiên vươn tay phủ lên đôi gò má lạnh lẽo kia, bất đắc dĩ thở dài.

Nếu không phải y trong lúc vô tình tỉnh lại một lần, thì y nào biết rằng người nọ chưa từng chợp mắt.

Khi y ngủ, người nọ bình tĩnh nhìn y, ngay từ đầu còn tưởng rằng là ngẫu nhiên, không nghĩ tới chỉ lưu ý một chút, liền phát hiện hàng đêm đều thế, mãi đến tận bình minh.

Hơn nữa hai ngày y trúng chung, người này thế nhưng có hơn mười ngày chưa từng chợp mắt.

Diệp Minh Hàn nhắm mắt không nói, môi mân chặt, tay cũng nắm đến trắng bệch.

Không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ!

Một khi nhắm mắt lại, thì thân ảnh người nọ với sắc mặt tái nhợt, vô thanh vô tức té trên đất, tuy rằng thân thể người nọ ấm áp, nhưng trong đầu lại cứ nhớ đến ngày đó, khi hắn ôm y, thân thể lại lạnh như băng.

Ta như vậy, làm sao để ngủ được đây?

Nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Diệp Minh Hàn, thanh âm ôn nhu của Diệp Nhiên mềm nhẹ vang lên.

“Phụ thân, nhắm mắt lại, Nhiên nhi ngay cạnh ngươi, Nhiên nhi sẽ cùng ngươi, mặc kệ khi nào ngươi tỉnh lại, Nhiên nhi đều ở đây, mở mắt ra liền có thể thấy Nhiên nhi, cho nên không cần bất an, ngủ đi phụ thân...... Nhiên nhi sẽ một mực ở đây......”

Nhìn Diệp Minh Hàn lẳng lặng nhắm mắt lại, thanh âm Diệp Nhiên lại càng hạ thấp, mãi đến khi hô hấp Diệp Minh Hàn bắt đầu vững vàng, Diệp Nhiên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Về sau đều phải dùng cách này hống hắn ngủ sao? Loại phương pháp này chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc, chỉ một lát hắn vẫn sẽ tỉnh lại, phải làm sao bây giờ?

Cố tình dược vật đối hắn vô dụng......

Phụ thân, ta phải làm sao mới có thể khử đi bất an trong lòng ngươi đây?

Hơi nâng người lên, muốn kéo chăn đắp lên người Diệp Minh Hàn, Diệp Minh Hàn lại đột nhiên hô to một tiếng”Nhiên nhi”, y lập tức cả kinh ngồi xuống.

Cơ hồ là lập tức ôm Diệp Nhiên vào lòng, hai tay siết chặt, mãnh liệt bất an làm thân thể run nhè nhẹ.

Nhìn thấy sợ hãi cùng khủng hoảng trong mắt Diệp Minh Hàn, tâm Diệp Nhiên như bị thắt lại.

Sao lại thế này? Sao lại có thể để con người ngạo thị thiên hạ này lộ ra biểu tình yếu ớt như chim sợ cành cong thế kia? Sao lại thế được?

Phụ thân...... Phụ thân, ta phải làm sao mới có thể xóa đi ký ức đau thương đó trong ngươi?

——————————————————————————————————————————————————————

Hết đệ nhất quyển – Vết thương trong ký ức
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện