Khi động tình, lòng đề phòng rất ít, huống chi Ngu Quân Duệ toàn tâm toàn ý thích Diệp Tố Huân, sao còn phòng bị nàng? Cái hất kia của Diệp Tố Huân khiến hắn đập đầu vào đại thụ rồi ngất đi.
Ngu Quân Duệ tỉnh vì dầm mưa lúc nửa đêm, mưa không lớn, rơi vào lá cây lộp bộp, lộp bộp. Mới vừa vào thu, mưa đêm cũng rất mát, nhưng trong núi, nhiệt độ lại càng thấp xuống, Ngu Quân Duệ giống như không còn cảm giác, vẫn nằm đó, tùy mưa rơi xuống, thấm ướt người.
”Quân Duệ ca ca, hạt mưa thật trong suốt, nhìn kĩ...” Bên tai vang lên giọng nói ngây thơ thanh thúy của Diệp Tố Huân kiếp trước.
Kiếp trước Diệp Tố Huân thích nhất trời đổ mưa, bởi vì mỗi ngày mưa, thì hắn không cần ra ngoài xử lí công việc, chỉ ở lại để cho cùng nàng, Diệp Tố Huân thích nhất cuốn chăn bông quanh người, giống như con nhộng lớn tựa vào lòng hắn, để hắn ôm nàng ngồi trước cửa sổ nhìn mưa bụi bay tán loạn.
Ôm giai nhân trong lòng, lưỡng tình tương duyệt, mưa gió lạnh lẽo không làm bớt một mảnh ấm áp của họ...
Thân thiết ngày xưa làm nổi bật nguội lạnh hôm nay, hạt mưa mang theo trống vắng dài lâu, lộp bộp lộp bộp giống như đục khoét lòng hắn.
Lúc ánh rạng đông lộ ra phía chân trời, mưa ngừng, ánh mặt trời soi sáng, đỏ bừng khiến mắt đau nhức.
Trốn tránh là hành vi người nhu nhược, Ngu Quân Duệ ngồi dậy, nhìn ánh bình minh tươi đẹp diễm lệ, tự nói: “Mà thôi, nàng muốn kết thúc, vậy ta làm theo mong muốn của nàng, cần gì dây dưa đau khổ làm hại nàng lưu lạc ở ngoài không dám lộ diện.”
Tố Tố quần áo sạch sẽ, bộ dáng an nhàn, dĩ nhiên không phải là sống nhiều ngày trong núi, hỏi người đường đi, Ngu Quân Duệ đi về phía Hoa gia trang.
Lúc thấy sơn trang, Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng thở ra, xem ra Diệp Tố Huân ở trong sơn trang này, không cần tìm ở đâu xa, rất nhanh đã liền có thể tìm được nàng.
Sáng sớm, khói bếp lượn lờ, sơn trang bị bao phủ trong đám sương, Ngu Quân Duệ cúi đầu đánh giá mình một lúc, một thân trường bào đã bị mưa ướt đẫm, dính sát trên người. Bùn đất, lá cây, cánh hoa, cái gì cũng có, mang bộ dạng này đến nghe ngóng, chỉ sợ mọi người đều không để ý đều không để ý mình. Muốn trở về biệt trang nhà mình thay y phục, mũi chân điểm nhẹ, nhưng cả người nặng nề, thật không có khí lực.
Ngu Quân Duệ ngơ ngẩn cười khổ, bộ dáng như thế, kiếp trước Tố Tố thấy chắc chắn đau lòng rơi nước mắt, nhưng hôm qua Tố Tố lại không lưu tình chút nào bỏ qua mình.
”Không có, chưa thấy lần nào.”
”Không có.”
...
Ngu Quân Duệ gõ cửa từng nhà nhưng không ai nói đã gặp Diệp Tố Huân hắn miêu tả.
Bộ dáng Diệp Tố Huân ngày ấy, không thể nào sống trong rừng, chẳng lẽ nàng chán ghét mình như thế, biết mình tìm nàng sắp phát điên mà vẫn ẩn nấp? Hỏi tất cả mọi người vẫn không thu hoạch được gì, đã gần đến buổi trưa, Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy toàn thân như bị ngũ mã phanh thây, không còn tri giác.
Rõ ràng mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi nhưng tại sao không muốn dừng lại, tuy thoạt nhìn Diệp Tố Huân rất khá nhưng không tìm được thì vẫn lo lắng.
Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong nội tâm Ngu Quân Duệ vừa hối hận vừa đau, hối hận mình quá lỗ mãng, đau đớn vì Diệp Tố Huân tuyệt tình như vậy.
Bản thân lừa gạt không cho nàng về nhà chỉ bởi vì không nỡ, ngày ấy cũng thẩm du cho nàng trút giận, sau đó hai người lưu luyến triền miên lại không thể tưởng được nàng lại tức giận không muốn kết duyên cùng mình.
Từ sau khi sống lại, mỗi ngày mình muốn cái gì? Chính là muốn sống chung với Diệp Tố Huân. Ngu Quân Duệ thầm nói trong lòng: Tố Tố, thả nàng, có phải ta sẽ tiến vào đường chết không?
Yêu say đắm, tâm ma, thật đúng là khiến người ta sống không bằng chết.
Tố Tố, rốt cuộc nàng muốn cái gì? Mang theo kí ức triền miên nọ, gả cho nam nhân khác?
Trong mười gia đình này, chắc chắn sẽ có Tố Tố ở. Ngu Quân Duệ lặng yên nghĩ đến, đột nhiên, hắn nhớ tới một viện không tầm thường.
Ở nhà khác, trong sân đều có phơi quả, trong nhà có già có trẻ, chỉ duy nhất trong một viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ vật gì cũng không có, trong viện chỉ có đôi phu thê già sống, lúc này tinh tế nhớ lại, thần thái cử chỉ của đôi phu thê này giống như hạ nhân giữ nhà.
Vừa rồi mình có vào hỏi, hai vợ chồng chỉ lắc đầu một cái, một lời nói thêm cũng không có, không giống người khác, còn tò mò hỏi cô nương đang tìm là gì của hắn.
Ngu Quân Duệ nhìn lướt qua xung quanh, hắn có trí nhớ kinh người, rẽ vào mấy khúc ngoặt, đã tìm được viện hắn thấy bất thường.
Viện này đúng là nguyên quán Hoa phu nhân, phu thê nô bộc trông coi đã được Trình phu nhân dặn dò, nếu có người đến tìm thì đừng nói Diệp Tố Huân ra, Ngu Quân Duệ gõ cửa lần nữa, lão bộc mở cửa thấy là thiếu niên vừa nãy, bất giác có chút có chút bối rối e ngại, ánh mắt trốn tránh không nhìn thẳng Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ nhìn gần lão bộc, từng bước một tới gần, lão bộc kia chột dạ, lui lại mấy bước, Ngu Quân Duệ đang muốn cưỡng bức, khóe mắt chợt thấy quần áo màu sắc rực rỡ ở khe hở dưới đài phơi quần áo.
Diệp Tố Huân đi vội, xiêm y kia còn chưa kịp xử lý sạch sẽ. Lão bộc nhìn Ngu Quân Duệ lấy xiêm y ra ngây dại, há mồm muốn giải thích. Ngu Quân Duệ căn bản không hỏi ông, đẩy ông sang một bên, bắt đầu tìm từng gian phòng.
Phòng bên ngoài giống nông viện nhìn ra so với bình thường nhưng giường chiếu ở trong lại khác, Ngu Quân Duệ xuất thân trong nhà phú quý, vừa nhìn đã nhận ra đây không phải gia đình của người bình thường.
Tất cả gian phòng đều đã tìm, không có người, Ngu Quân Duệ cho ra kết luận —— đây là nguyên quán (nơi ở của tổ tiên) của một nhà phú quý, Diệp Tố Huân đã rời đi.
Trong tình huống đặc biệt phải dùng thủ đoạn, thực chất bên trong Ngu Quân Duệ cũng không phải người nhân từ nương tay, ngoại trừ đối với Diệp Tố Huân, cho tới bây giờ hắn đều lạnh lùng ngoan lệ với người khác. Cũng không sử dụng nhiều thủ đoạn, hắn vừa hơi dùng lực nắm tay lão bộc, lão phụ ở cạnh đã khóc, hô hào, nói ra tất cả.
Bà cũng không biết nhiều lắm, tuy là Trình phu nhân thường đến nhưng cuối cùng cũng không phải người nhà họ Hoa, cũng không thân cận với phu thê lão bộc. Bởi vì Diệp Tố Huân mất ký ức, nên không nói nhiều lắm, không tìm bọn họ bắt chuyện, Ngu Quân Duệ chỉ biết Diệp Tố Huân cùng Trình phu nhân, Trình Sâm một chỗ nhưng lại không biết chuyện Diệp Tố Huân đã mất trí nhớ.
Diệp Tố Huân và Trình phu nhân, không cần lo lắng an nguy. Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhớ tới Trình Sâm và Diệp Tố Huân một chỗ, bình ngũ vị bị vỡ, mặn, chua, cay, đắng cuồn cuộn trong cổ, khó có thể chịu nổi.
”Tiểu thư không có việc gì!” Lục La và Tử Điệp nghe nói Diệp Tố Huân bình an, mừng đến ôm nhau khóc.
” Tố Tố không muốn trở về, các ngươi đến Trình gia hỏi xem, nếu là nàng muốn về nhà, ta sẽ bẩm với phụ thân, đưa mọi người về.” Ngu Quân Duệ đè xuống đau xót trong lòng, bình tĩnh lưu lại một câu này, quay người ra khỏi Lê Viên.
”Tiểu thư không muốn trở về?” Lục La và Tử Điệp hai mặt nhìn nhau, một lát sau, hai người đồng loạt phẫn nộ.
Không nói tiểu thư nhà mình đã dây dưa không rõ với Ngu Quân Duệ, những biểu hiện gần đây của Ngu Quân Duệ, hai người Lục La đều thấy, cũng cảm động đến rối tinh rối mù.
Trước đó có tin tiểu thư nhà mình hãm vào thanh lâu, thế mà Ngu Quân Duệ đều thẩm tra khắp nơi, không có nửa ý ghét bỏ, sau đó chạy lên núi tìm không quản ngày đêm. Nhìn thân thể gầy gò của Ngu Quân Duệ, hai người vụng trộm cao hứng thay tiểu thư nhà mình, bội phục ánh mắt tiểu thư nhà mình, tìm được một ý lang quân đáng tin cậy.
”Rốt cuộc tiểu thư bị sao vậy?”
Ôm nghi vấn như vậy, một khắc Lục La và Tử Điệp cũng ngừng, bẩm Lưu Thị, mang theo hai ma ma quản sự và kiệu phu giơ kiệu đến Trình gia đón người.
Diệp Tố Huân và Trình phu nhân đi Giới Lăng, các nàng tự nhiên không thấy người.
”Chuyện này là sao?”
Hai người Lục La không có kế sách khả thi, đành trở về Ngu gia tìm Ngu Quân Duệ.
”Không về Trình gia?” Ngu Quân Duệ thất thần, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Vậy các ngươi an tâm chờ trong phủ, Tố Tố ở cùng Trình phu nhân, không cần lo lắng.”
Trình phu nhân mang Diệp Tố Huân và Trình Sâm đi đâu? Ngu Quân Duệ cũng nghĩ không ra, hắn nhờ Trình Hạo nghe ngóng, Trình Hạo cũng không thăm dò được gì. Phong thái Trình Sâm không thua gia huynh Ngu gia huynh, Ngu Quân Duệ nghĩ đến có một người như vậy cạnh Diệp Tố Huân, trong lòng không an ổn.
Không cần tìm Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ cũng chẳng quan tâm việc buôn bán, hắn bị Ngu Diệu Sùng điều đi tiếp khách, một khắc cũng không được im lặng.
Những ngày này Ngu gia đều có người tới chuc mừng, tặng lễ, Ngu Diệu Sùng giả trang an nhàn nhưng lại nở hoa trong bụng.
Ngu Quân Diệp cáu kỉnh, khóa mình trong Lan Viên, mỗi ngày ba bữa cơm chỉ ăn được một nửa, Ngu Diệu Sùng tức giận đến đến mắng không phải chửi không xong, trải qua mấy ngày, ông ta ý thức được, chủ khảo chỉ là đồng xu không có ý nghĩa, kết thân với Diêu gia mới là yếu tố quan trọng nhất mà quan viên tranh nhau.
Hôn sự của Ngu Quân Diệp và Diêu Ý Chân, trừ phi Diêu gia muốn từ hôn, ông ta sẽ kiên quyết không mở lời.
Biết Diệp Tố Huân không lưu lạc thanh lâu, Ngu Diệu Sùng tự nhiên cao hứng, song khi Ngu Quân Duệ muốn điều hạ nhân trong phủ giúp đỡ tìm kiếm, ông ta lịa không đồng ý.
Hầu phủ bây giờ đã khác xưa, khách nhân lui tới nhiều như vậy, hạ nhân trong phủ căn bản không đủ dùng, Lưu Uyển Ngọc biến mất, chị dâu Lưu Thị gấp đến độ ốm đau trên giường, những ngày này Lưu Thị lo lắng nhà mẹ đẻ, bắt đầu xử lí mọi chuyện bừa bãi, lại rút đi một ít người, đâu thể để quan viên tới Ngu gia chế giễu chứ?
Nghe nói Diệp Tố Huân bình an không có việc gì, ở cùng Trình phu nhân, Ngu Diệu Sùng vạn phần mừng rỡ. Mặc dù Anh quốc công cũng chỉ là thừa kế nhưng mà Trình Sâm được hoàng đế thưởng thức, tiền đồ vô lượng, Trình gia không giống phủ thừa kế bình thường, Diệp Tố Huân được Trình phu nhân yêu mến, xuất thân không thể nghi ngờ sẽ cao hơn vài bậc.
Ngu Diệu Sùng nghe chủ ý của con thứ hai, cái nào cũng rất tốt, lại thấy thất vọng với Ngu Quân Diệp, trong lúc vô hình có ít phần nể trọng Ngu Quân Duệ, lại nói về xuất thân của Diêu Ý Chân, dù thế nào Diệp Tố Huân cũng không so được với nàng, có thể cho con thứ hai. Hôn sự hai đứa con trai tiến hành song song, có thể hợp sức để cửa Ngu gia sáng rọi.
Tuy đường làm quan rộng mở nhưng trong nội tâm Ngu Diệu Sùng cũng ẩn ẩn có chút sầu lo, nghe Diêu Nghiệp nói, Diêu Ý Chân thích con trai cả của ông ta nhưng sau khi Diệp Tố Huân biến mất, Diêu Ý Chân thế mà ra ra vào vào cùng Ngu Quân Duệ, một ít quan viên có giao tình còn hỏi ông ta, thành thân với Diêu gia, rốt cuộc là đứa con trai nào.
Ngu Quân Duệ tỉnh vì dầm mưa lúc nửa đêm, mưa không lớn, rơi vào lá cây lộp bộp, lộp bộp. Mới vừa vào thu, mưa đêm cũng rất mát, nhưng trong núi, nhiệt độ lại càng thấp xuống, Ngu Quân Duệ giống như không còn cảm giác, vẫn nằm đó, tùy mưa rơi xuống, thấm ướt người.
”Quân Duệ ca ca, hạt mưa thật trong suốt, nhìn kĩ...” Bên tai vang lên giọng nói ngây thơ thanh thúy của Diệp Tố Huân kiếp trước.
Kiếp trước Diệp Tố Huân thích nhất trời đổ mưa, bởi vì mỗi ngày mưa, thì hắn không cần ra ngoài xử lí công việc, chỉ ở lại để cho cùng nàng, Diệp Tố Huân thích nhất cuốn chăn bông quanh người, giống như con nhộng lớn tựa vào lòng hắn, để hắn ôm nàng ngồi trước cửa sổ nhìn mưa bụi bay tán loạn.
Ôm giai nhân trong lòng, lưỡng tình tương duyệt, mưa gió lạnh lẽo không làm bớt một mảnh ấm áp của họ...
Thân thiết ngày xưa làm nổi bật nguội lạnh hôm nay, hạt mưa mang theo trống vắng dài lâu, lộp bộp lộp bộp giống như đục khoét lòng hắn.
Lúc ánh rạng đông lộ ra phía chân trời, mưa ngừng, ánh mặt trời soi sáng, đỏ bừng khiến mắt đau nhức.
Trốn tránh là hành vi người nhu nhược, Ngu Quân Duệ ngồi dậy, nhìn ánh bình minh tươi đẹp diễm lệ, tự nói: “Mà thôi, nàng muốn kết thúc, vậy ta làm theo mong muốn của nàng, cần gì dây dưa đau khổ làm hại nàng lưu lạc ở ngoài không dám lộ diện.”
Tố Tố quần áo sạch sẽ, bộ dáng an nhàn, dĩ nhiên không phải là sống nhiều ngày trong núi, hỏi người đường đi, Ngu Quân Duệ đi về phía Hoa gia trang.
Lúc thấy sơn trang, Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng thở ra, xem ra Diệp Tố Huân ở trong sơn trang này, không cần tìm ở đâu xa, rất nhanh đã liền có thể tìm được nàng.
Sáng sớm, khói bếp lượn lờ, sơn trang bị bao phủ trong đám sương, Ngu Quân Duệ cúi đầu đánh giá mình một lúc, một thân trường bào đã bị mưa ướt đẫm, dính sát trên người. Bùn đất, lá cây, cánh hoa, cái gì cũng có, mang bộ dạng này đến nghe ngóng, chỉ sợ mọi người đều không để ý đều không để ý mình. Muốn trở về biệt trang nhà mình thay y phục, mũi chân điểm nhẹ, nhưng cả người nặng nề, thật không có khí lực.
Ngu Quân Duệ ngơ ngẩn cười khổ, bộ dáng như thế, kiếp trước Tố Tố thấy chắc chắn đau lòng rơi nước mắt, nhưng hôm qua Tố Tố lại không lưu tình chút nào bỏ qua mình.
”Không có, chưa thấy lần nào.”
”Không có.”
...
Ngu Quân Duệ gõ cửa từng nhà nhưng không ai nói đã gặp Diệp Tố Huân hắn miêu tả.
Bộ dáng Diệp Tố Huân ngày ấy, không thể nào sống trong rừng, chẳng lẽ nàng chán ghét mình như thế, biết mình tìm nàng sắp phát điên mà vẫn ẩn nấp? Hỏi tất cả mọi người vẫn không thu hoạch được gì, đã gần đến buổi trưa, Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy toàn thân như bị ngũ mã phanh thây, không còn tri giác.
Rõ ràng mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi nhưng tại sao không muốn dừng lại, tuy thoạt nhìn Diệp Tố Huân rất khá nhưng không tìm được thì vẫn lo lắng.
Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong nội tâm Ngu Quân Duệ vừa hối hận vừa đau, hối hận mình quá lỗ mãng, đau đớn vì Diệp Tố Huân tuyệt tình như vậy.
Bản thân lừa gạt không cho nàng về nhà chỉ bởi vì không nỡ, ngày ấy cũng thẩm du cho nàng trút giận, sau đó hai người lưu luyến triền miên lại không thể tưởng được nàng lại tức giận không muốn kết duyên cùng mình.
Từ sau khi sống lại, mỗi ngày mình muốn cái gì? Chính là muốn sống chung với Diệp Tố Huân. Ngu Quân Duệ thầm nói trong lòng: Tố Tố, thả nàng, có phải ta sẽ tiến vào đường chết không?
Yêu say đắm, tâm ma, thật đúng là khiến người ta sống không bằng chết.
Tố Tố, rốt cuộc nàng muốn cái gì? Mang theo kí ức triền miên nọ, gả cho nam nhân khác?
Trong mười gia đình này, chắc chắn sẽ có Tố Tố ở. Ngu Quân Duệ lặng yên nghĩ đến, đột nhiên, hắn nhớ tới một viện không tầm thường.
Ở nhà khác, trong sân đều có phơi quả, trong nhà có già có trẻ, chỉ duy nhất trong một viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ vật gì cũng không có, trong viện chỉ có đôi phu thê già sống, lúc này tinh tế nhớ lại, thần thái cử chỉ của đôi phu thê này giống như hạ nhân giữ nhà.
Vừa rồi mình có vào hỏi, hai vợ chồng chỉ lắc đầu một cái, một lời nói thêm cũng không có, không giống người khác, còn tò mò hỏi cô nương đang tìm là gì của hắn.
Ngu Quân Duệ nhìn lướt qua xung quanh, hắn có trí nhớ kinh người, rẽ vào mấy khúc ngoặt, đã tìm được viện hắn thấy bất thường.
Viện này đúng là nguyên quán Hoa phu nhân, phu thê nô bộc trông coi đã được Trình phu nhân dặn dò, nếu có người đến tìm thì đừng nói Diệp Tố Huân ra, Ngu Quân Duệ gõ cửa lần nữa, lão bộc mở cửa thấy là thiếu niên vừa nãy, bất giác có chút có chút bối rối e ngại, ánh mắt trốn tránh không nhìn thẳng Ngu Quân Duệ.
Ngu Quân Duệ nhìn gần lão bộc, từng bước một tới gần, lão bộc kia chột dạ, lui lại mấy bước, Ngu Quân Duệ đang muốn cưỡng bức, khóe mắt chợt thấy quần áo màu sắc rực rỡ ở khe hở dưới đài phơi quần áo.
Diệp Tố Huân đi vội, xiêm y kia còn chưa kịp xử lý sạch sẽ. Lão bộc nhìn Ngu Quân Duệ lấy xiêm y ra ngây dại, há mồm muốn giải thích. Ngu Quân Duệ căn bản không hỏi ông, đẩy ông sang một bên, bắt đầu tìm từng gian phòng.
Phòng bên ngoài giống nông viện nhìn ra so với bình thường nhưng giường chiếu ở trong lại khác, Ngu Quân Duệ xuất thân trong nhà phú quý, vừa nhìn đã nhận ra đây không phải gia đình của người bình thường.
Tất cả gian phòng đều đã tìm, không có người, Ngu Quân Duệ cho ra kết luận —— đây là nguyên quán (nơi ở của tổ tiên) của một nhà phú quý, Diệp Tố Huân đã rời đi.
Trong tình huống đặc biệt phải dùng thủ đoạn, thực chất bên trong Ngu Quân Duệ cũng không phải người nhân từ nương tay, ngoại trừ đối với Diệp Tố Huân, cho tới bây giờ hắn đều lạnh lùng ngoan lệ với người khác. Cũng không sử dụng nhiều thủ đoạn, hắn vừa hơi dùng lực nắm tay lão bộc, lão phụ ở cạnh đã khóc, hô hào, nói ra tất cả.
Bà cũng không biết nhiều lắm, tuy là Trình phu nhân thường đến nhưng cuối cùng cũng không phải người nhà họ Hoa, cũng không thân cận với phu thê lão bộc. Bởi vì Diệp Tố Huân mất ký ức, nên không nói nhiều lắm, không tìm bọn họ bắt chuyện, Ngu Quân Duệ chỉ biết Diệp Tố Huân cùng Trình phu nhân, Trình Sâm một chỗ nhưng lại không biết chuyện Diệp Tố Huân đã mất trí nhớ.
Diệp Tố Huân và Trình phu nhân, không cần lo lắng an nguy. Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhớ tới Trình Sâm và Diệp Tố Huân một chỗ, bình ngũ vị bị vỡ, mặn, chua, cay, đắng cuồn cuộn trong cổ, khó có thể chịu nổi.
”Tiểu thư không có việc gì!” Lục La và Tử Điệp nghe nói Diệp Tố Huân bình an, mừng đến ôm nhau khóc.
” Tố Tố không muốn trở về, các ngươi đến Trình gia hỏi xem, nếu là nàng muốn về nhà, ta sẽ bẩm với phụ thân, đưa mọi người về.” Ngu Quân Duệ đè xuống đau xót trong lòng, bình tĩnh lưu lại một câu này, quay người ra khỏi Lê Viên.
”Tiểu thư không muốn trở về?” Lục La và Tử Điệp hai mặt nhìn nhau, một lát sau, hai người đồng loạt phẫn nộ.
Không nói tiểu thư nhà mình đã dây dưa không rõ với Ngu Quân Duệ, những biểu hiện gần đây của Ngu Quân Duệ, hai người Lục La đều thấy, cũng cảm động đến rối tinh rối mù.
Trước đó có tin tiểu thư nhà mình hãm vào thanh lâu, thế mà Ngu Quân Duệ đều thẩm tra khắp nơi, không có nửa ý ghét bỏ, sau đó chạy lên núi tìm không quản ngày đêm. Nhìn thân thể gầy gò của Ngu Quân Duệ, hai người vụng trộm cao hứng thay tiểu thư nhà mình, bội phục ánh mắt tiểu thư nhà mình, tìm được một ý lang quân đáng tin cậy.
”Rốt cuộc tiểu thư bị sao vậy?”
Ôm nghi vấn như vậy, một khắc Lục La và Tử Điệp cũng ngừng, bẩm Lưu Thị, mang theo hai ma ma quản sự và kiệu phu giơ kiệu đến Trình gia đón người.
Diệp Tố Huân và Trình phu nhân đi Giới Lăng, các nàng tự nhiên không thấy người.
”Chuyện này là sao?”
Hai người Lục La không có kế sách khả thi, đành trở về Ngu gia tìm Ngu Quân Duệ.
”Không về Trình gia?” Ngu Quân Duệ thất thần, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Vậy các ngươi an tâm chờ trong phủ, Tố Tố ở cùng Trình phu nhân, không cần lo lắng.”
Trình phu nhân mang Diệp Tố Huân và Trình Sâm đi đâu? Ngu Quân Duệ cũng nghĩ không ra, hắn nhờ Trình Hạo nghe ngóng, Trình Hạo cũng không thăm dò được gì. Phong thái Trình Sâm không thua gia huynh Ngu gia huynh, Ngu Quân Duệ nghĩ đến có một người như vậy cạnh Diệp Tố Huân, trong lòng không an ổn.
Không cần tìm Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ cũng chẳng quan tâm việc buôn bán, hắn bị Ngu Diệu Sùng điều đi tiếp khách, một khắc cũng không được im lặng.
Những ngày này Ngu gia đều có người tới chuc mừng, tặng lễ, Ngu Diệu Sùng giả trang an nhàn nhưng lại nở hoa trong bụng.
Ngu Quân Diệp cáu kỉnh, khóa mình trong Lan Viên, mỗi ngày ba bữa cơm chỉ ăn được một nửa, Ngu Diệu Sùng tức giận đến đến mắng không phải chửi không xong, trải qua mấy ngày, ông ta ý thức được, chủ khảo chỉ là đồng xu không có ý nghĩa, kết thân với Diêu gia mới là yếu tố quan trọng nhất mà quan viên tranh nhau.
Hôn sự của Ngu Quân Diệp và Diêu Ý Chân, trừ phi Diêu gia muốn từ hôn, ông ta sẽ kiên quyết không mở lời.
Biết Diệp Tố Huân không lưu lạc thanh lâu, Ngu Diệu Sùng tự nhiên cao hứng, song khi Ngu Quân Duệ muốn điều hạ nhân trong phủ giúp đỡ tìm kiếm, ông ta lịa không đồng ý.
Hầu phủ bây giờ đã khác xưa, khách nhân lui tới nhiều như vậy, hạ nhân trong phủ căn bản không đủ dùng, Lưu Uyển Ngọc biến mất, chị dâu Lưu Thị gấp đến độ ốm đau trên giường, những ngày này Lưu Thị lo lắng nhà mẹ đẻ, bắt đầu xử lí mọi chuyện bừa bãi, lại rút đi một ít người, đâu thể để quan viên tới Ngu gia chế giễu chứ?
Nghe nói Diệp Tố Huân bình an không có việc gì, ở cùng Trình phu nhân, Ngu Diệu Sùng vạn phần mừng rỡ. Mặc dù Anh quốc công cũng chỉ là thừa kế nhưng mà Trình Sâm được hoàng đế thưởng thức, tiền đồ vô lượng, Trình gia không giống phủ thừa kế bình thường, Diệp Tố Huân được Trình phu nhân yêu mến, xuất thân không thể nghi ngờ sẽ cao hơn vài bậc.
Ngu Diệu Sùng nghe chủ ý của con thứ hai, cái nào cũng rất tốt, lại thấy thất vọng với Ngu Quân Diệp, trong lúc vô hình có ít phần nể trọng Ngu Quân Duệ, lại nói về xuất thân của Diêu Ý Chân, dù thế nào Diệp Tố Huân cũng không so được với nàng, có thể cho con thứ hai. Hôn sự hai đứa con trai tiến hành song song, có thể hợp sức để cửa Ngu gia sáng rọi.
Tuy đường làm quan rộng mở nhưng trong nội tâm Ngu Diệu Sùng cũng ẩn ẩn có chút sầu lo, nghe Diêu Nghiệp nói, Diêu Ý Chân thích con trai cả của ông ta nhưng sau khi Diệp Tố Huân biến mất, Diêu Ý Chân thế mà ra ra vào vào cùng Ngu Quân Duệ, một ít quan viên có giao tình còn hỏi ông ta, thành thân với Diêu gia, rốt cuộc là đứa con trai nào.
Danh sách chương