Type: Jennifer Nguyen

Tin hay không? Vân Thư tự sát, uống thuốc độc.

Lúc Hoa Thái U cùng Tiêu Mạc Dự tới căn nhà nhỏ, sai dịch khám tử thi đã nghiệm rõ nguyên nhân cái chết của Vân Thư, đám người trong thanh lâu nghe tin chạy tới cũng đã giải tán gần hết, chỉ còn lại mấy người phụ trách lo hậu sự, trong đó có Hình ma ma và Tử Vũ.

Vân Thư và Tử Vũ đều được dạy dỗ dưới cùng một tay Hình ma ma, hai người tuổi tác tương đương, cũng có thể coi là cùng lớn lên. Có điều giữa các cô nương ở thanh lâu cơ bản không tồn tại thứ gọi là tình cảm sâu đậm, quá lắm cũng chỉ hợp tính nết có thể nói được dăm ba câu hoặc giả làm đôi bên không có gì coi là tranh chấp, đấu đá.

Tử Vũ và Hình ma ma chỉnh đốn kỹ lưỡng lại quần áo dung mạo cho Vân Thư, không ai nói gì cũng chẳng ngậm ngùi rơi lệ, nỗi buồn giống như phảng phát trên khuôn mặt nhưng xem ra vẫn bình tĩnh. Có lẽ bản thân họ là người đã nhìn thấy cảnh tượng tụ tán sinh tử quá nhiều nên đã quen rồi chăng.

Do vậy Hoa Thái U cũng không tiện thể hiện sự bị thương.

Quen biết chưa tới một năm, không thể coi đã hiểu nhau, cũng không thể coi là thân, lần nào gặp gỡ cũng chỉ dăm câu ba tiếng, chủ yếu là về Ức Nhi.

Nàng bi thương gì chứ, lập dị.

Ức Nhi vừa nhìn thấy mẹ đẻ đã mấy ngày không gặp, vô cùng phấn khởi.

Hoa Thái U vừa đặt cậu bé lên giường, cu cậu đã bò vội vàng tới bên cạnh Vân Thư, vòng tay ôm chặt cổ mẹ.

Cu cậu cọ khuôn mặt vào mặt mẹ, giơ đôi tay nhỏ vuốt ve mẹ, tiếp đó nghển mặt nhìn chăm chú vào đôi mắt mẹ từ đầu tới giờ vẫn nhắm nghiền, dường như cu cậu có phần mệt mỏi.

Tại sao mẹ không thèm đếm xỉa tới Ức Nhi vậy? Tại sao mẹ không bế Ức Nhi? Mặt của mẹ tại sao lại lạnh như vậy…

Cu cậu vừa nghiêng đầu nghĩ ngợi, vừa nằm xuống cạnh mẹ, giơ bàn chân nhỏ lên tự chơi một mình.

Mẹ mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi, Ức Nhi không được làm ồn, Ức Nhi ngoan…

Có lẽ Vân Thư ra đi không đau đớn lắm, cô ấy nằm ngửa lặng lẽ, xem ra rất giống với đang ngủ.

Có điều khuôn mặt mộc mạc thường ngày đã được trang điểm vô cùng xinh đẹp, bộ váy vải đã được thay bằng bộ váy áo bảy màu sặc sỡ.

Hình ma ma khẽ phủi đi mấy hạt bụi vương trên mặt Vân Thư. “Khả năng trang điểm của con nha đầu này không hề suy giảm, đúng là không uổng phí công dạy dỗ của ta”.

Tử Vũ giúp Vân Thư chỉnh lại bộ váy áo phẳng phiu không chút nhăn nhúm: “Tiền làm bộ quần áo này là tiểu nữ cho cô ta đó, đã mấy năm rồi nhưng không hề phai chút màu nào”.

Ức Nhi nhíu mày nhìn họ, như thể đang trách họ làm phiền sự nghỉ ngơi của mẹ mình.

Hình ma ma nói tiếp: “Đi sớm kể cũng hay, con trẻ sẽ nhanh chóng quên sự tồn tại của người mẹ này, tránh sau này nhớ ra lại buồn”.

Tử Vũ đáp: “Không chỉ con trẻ, tất cả mọi người cũng sẽ nhanh chóng quên cô ta”.

Hoa Thái U chêm vào: “Ức Nhi nhìn này, mẹ ruột con vốn xinh đẹp thế này, thật đáng tiếc, con chưa từng được nhìn mẹ con nhảy. Nếu được nhảy với bộ váy áo này, chắc chắn sẽ rất đẹp”.

Tử Vũ nói: “Đúng vậy, sẽ rất đẹp. Nếu không đẹp, làm sao lọt vào mắt người đàn ông đó chứ? Nếu không đẹp, làm sao xảy ra một loạt những sự việc tiếp theo? Như vậy cô ta cũng không phải chịu nhiều đau khổ và tội lỗi rồi phải sa chân tới bước đường cùng như hiện giờ”.

Hình ma ma than: “Được rồi được rồi, mỗi người có số phận của mình, đó là lựa chọn của cô ta, trách được ai chứ. Con nha đầu này trông có vẻ yếu mềm, nhưng thực tế lại là người cương quyết vô cùng. Cũng giống như việc năm xưa cô ta cố chấp may bộ váy áo nhảy này và chỉ nhảy vì một người đàn ông. Bà chủ Hoa đừng qua luyến tiếc, bộ quần áo này sẽ tung xoè thế nào khi người chủ mặc nó múa, chúng ta đều chưa từng được nhìn. Còn người duy nhất được ngắm nhìn kia, e là hắn đã quên tiệt từ lâu rồi”.

Hoa Thái U thắc mắc: “Tại sao cô nương Vân Thư lại muốn chết vậy?”.

Tử Vũ đáp: “Sống đã không có niềm vui, chết có gì phải sợ”.

Hình ma ma tiếp lời: “Khi tim người ta tuyệt vọng rồi, thì sẽ chết thôi”.

Hoa Thái U lại thắc mắc: “Nhưng cô nương ấy còn có Ức Nhi, sao có thể tuyệt vọng chứ?”.

Hình ma ma đáp: “Khi một người phụ nữ chỉ có thể dồn hết hy vọng của đời mình vào đứa con của mình, đó chính là tuyệt vọng. May mà Ức Nhi còn có cha mẹ nuôi, chắc con nha đầu này cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa”.

Mưa gió bên ngoài dường như mạnh hơn, thi thoảng lại có những giọt nước nhỏ bay vào từ khe cửa sổ đã đóng chặt rồi rơi xuống đuôi tóc, tà áo của Vân Thư.

Hình ma ma và Tử Vũ ngay lập tức lấy tay áo của mình lau khô cho Vân Thư, họ lau vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, cứ như thể lo sợ hành động của mình sẽ đánh thức người đang chìm trong giấc mơ kia dậy…

Hoa Thái U sụt sùi quay đầu đi, nàng tự nhủ với mình không thể hành động trái ngược với mọi người ở đây được.

Nàng đảo mắt quanh một vòng, chợt nhiên cảm thấy trống trải, lòng nàng trống rỗng, căn nhà cũng trống không.

Hoa Thái U hỏi tiếp: “Thế còn đống tay nải kia đâu? Mười mấy cái lận, trước đây được chất đống gọn ghẽ ở kia”.

Tử Vũ đáp: “Đốt rồi, mấy hôm trước lúc tiểu nữ tới tìm cô ta lấy quần áo đã giặt xong vừa hay nhìn thấy”.

Hình ma ma nói: “Không chỉ số tay nải đó, mà còn mọi vật dụng có liên quan giữa con nha đầu này và Ức Nhi, chỉ ngoại trừ bộ váy nhảy này ra mà thôi. Chắc sau khi chôn cất xong xuôi, trên đời này sẽ chẳng còn thứ gì có liên quan tới con nha đầu này nữa rồi”.

Đột nhiên Hoa Thái U nhớ ra chuyện gì, hôm Vân Thư đưa Ức Nhi tới trang viên, Ức Nhi mặc trên người bộ quần áo mà Cầu tiên sinh đặc biệt chọn mua theo yêu cầu của Tiêu Mạc Dự mấy ngày trước khi nhận cu cậu làm con nuôi. Chất vải cũng như kiểu dáng của bộ quần áo này rất đẹp, giá cả đương nhiên không rẻ chút nào, Vân Thư còn nói phải ăn mặc thế này mới long trọng.

Còn thường ngày, Vân Thư luôn cho Ức Nhi mặc quần áo mình tự tay may cho con, rẻ thôi, có điều rất vừa.

Cô nương này thực sự cố ý không để lại cho dù cả một đường kim mũi chỉ cho con trai.

Có lẽ, lúc đó cô nương này đã quyết định sẽ chấm dứt sinh mạng của mình từ lâu rồi.

Số tư trang đủ cho Ức Nhi dùng tới khi cu cậu hai mươi tuổi đã hao tổn biết bao tâm huyết của cô nương Vân Thư, vậy mà chỉ với một mồi lửa đã thiêu rụi thành tro.

“Tại sao lại tuyệt tình như vậy chứ?” Có phải vì không muốn xuất thân của mình mang tới sự xấu hổ nhục nhã cho đứa con còn sau này chăng?

Không! Cho dù sau này Ức Nhi công thành danh toại nổi danh bốn biển, cũng không thể không nhận cô mà. Ai dám khinh thường nó, ai dám bất kính với cô nương chứ? Cô nương thông minh, kiên cường như vậy, sao lại có thể xuất hiện ý nghĩ hồ đồ tạo ra việc không thể cứu vãn này?

Cô nương bắt ta sau này phải nói với Ức Nhi thế nào đây, lẽ nào, sẽ mãi mãi không nhắc tới, người mẹ đẻ mang thai chín tháng mười ngày cho nó thành hình có máu có thịt có sinh mạng là cô nương sao…” – Hoa Thái U thầm nghĩ. Nhìn Ức Nhi dựa chặt vào người mẹ trên giường, cảm thấy vô cùng thương cảm, liền nhẹ nhàng đi ra.

Mấy người trong thanh lâu lo liệu hậu sự đang đứng bàn tán bên ngoài nhà, Tiêu Mạc Dự đứng một mình bên cửa nhìn màn mưa giăng giăng bên ngoài.

Hoa Thái U nhẹ nhàng đi thẳng về phía Tiêu Mạc Dự.

“Cổ Ý đâu rồi?”

“Đi đặt quan tài rồi. Tuy cô nương Vân Thư là người trong lầu của nàng, nhưng rốt cuộc Ức Nhi lại là con nuôi của ta, do vậy Tiêu gia cũng nên góp sức lo liệu việc tang của mẹ nó. Ta đã bàn bạc xong xuôi với họ rồi, nàng có ý kiến gì không?”

“Thiếp còn có thể đưa ra ý kiến gì chứ?”

Hoa Thái U khẽ cười đáp: “Vân Thư chỉ là người sai bảo bình thường, đâu có phải cô nương nổi nhất, nếu không tồn tại mối quan hệ này của chàng, e là đã không có cái gọi là việc tang, mọi chuyện đương nhiên do chàng quyết định rồi”.

“Có phải nàng đang trách ta tự ý nhúng tay vào, đã làm hỏng quy định của Tiêu Kim lầu?”

“Làm sao thiếp lại trách chàng chứ?”

Hoa Thái U nhìn mép áo bào đã ướt đẫm do mưa tạt: “Mọi việc chàng làm đều hợp tình hợp lý, bất kỳ ai cũng đều không thể moi ra chút sai sót nào”.

Tiêu Mạc Dự khẽ nhíu mày, tiếp đó cầm ô lên: “Đi cùng ta một lát”.

“Vâng”.

Tiếng sấm đã ngừng, mưa đã dần nhỏ lại, có điều gió càng lúc càng to, trời dần buốt giá.

Hoa Thái U chợt rung mình, bỗng nàng nghe thấy một cơn ho khẽ từ phía Tiêu Mạc Dự đang đi bên cạnh.

Hoa Thái U thở dài đứng lại: “Về thôi, đi dạo trong mưa có lẽ phù hợp với những cơn mưa bụi ở Giang Nam hơn”.

Tiêu Mạc Dự dừng bước: “Nàng có điều gì muốn nói với ta đúng không?”.

“Cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, mấy ngày nữa hãy nói cũng không sao.”

“Ta không muốn giữa chúng ta xuất hiện bất cứ một hiểu lầm nào nữa, có gì thì nàng hãy nói luôn đi”.

Hoa Thái U nhìn xoáy vào Tiêu Mạc Dự hỏi: “Hôm ở sơn trang đó, chàng có phát hiện ra Vân Thư có gì bất ổn không vậy?”.

Bàn tay cầm ô của Tiêu Mạc Dự bỗng chốc siết chặt lai, khớp tay chàng trắng bệch, chàng khẽ nghiêng chiếc ô qua bên nàng một chút: “Nàng cho là ta biết nguyên nhân cô nương ấy tự vẫn?”.

“Nếu không phải như vậy, thì lúc Cổ Ý tới báo tin này, sắc mặt chàng đã không khó coi như vậy. Nếu không phải vậy, thì người từ trước tới giờ không thích dầm mưa như chàng, trước đây sẽ không đứng ở trước cửa lâu như vậy, càng không thể có chuyện mặc cho mình ướt đẫm vì mưa như lúc này được.”

“Hoa Thái U à, ta từng nói nàng rất hiểu ta đúng không?”

Hoa Thái U lắc đầu, cười méo mó, chàng cất giọng khàn khan nói tiếp: “Ta biết người đàn ông đó, người đó là bạn cũ ở kinh thành của ta”.

Hoa Thái U ngỡ ngàng, ngay lập tức hít một hơi dài, cố gắng điều khiển tâm trạng của bản thân: “Hắn nhờ chàng tới đón Vân Thư tới kinh thành?”.

“Huynh ấy nhờ ta tới xem xem cô nương sống tốt không.”

“Chỉ là xem xem? Vậy nếu tốt thì sao, không tốt thì sao? Có liên can gì tới hắn chứ? Hắn có tư cách gì mà yêu cầu chàng tới xem? Tại sao chàng lại phải giúp hắn? Liệu có phải nếu Vân Thư vẫn là cô nương số một của Tiêu Kim lầu, sống chuỗi ngày kẻ đưa người đón như trước kia, thì hắn có thể yên lòng rồi đúng không? Cảm thấy bản thân mình thật sáng suốt, không coi lời hứa đối với một cô gái phong trần ra gì. Không biết chừng còn cảm thấy bản thân kiểu gì thỉnh thoảng cũng có thể nhớ tới đối phương, và như vậy cũng có thể coi là đã tình sâu nghĩa nặng tới mức cảm động trời đất chăng”.

Tiêu Mạc Dự thở dài, giơ tay ấn vai nàng: “Không phải như nàng nghĩ đâu, gia đình của huynh ấy vô cùng phức tạp, hoàn cảnh hiện tại của người ấy cũng rất khó khăn. Do vậy mãi vẫn không có cách nào về tìm Vân Thư được, càng không có cách nào để thực hiện lời hứa năm xưa. Lần này, được biết ta sắp tới Ung thành, liền đích thân tới nhờ ta gắng sức thay huynh ấy chăm sóc Vân Thư. Chỉ có điều không ngờ…”.

“Chỉ là không ngờ, Vân Thư lại ngốc tới vậy, giữ thân, chung tình với hắn còn sinh cho hắn một cậu con trai nữa.”

Hoa Thái U lạnh lùng nói tiếp: “Đàn bà có thể không cần nhưng không thể không cần con nối dõi. Cốt nhục con nhà danh giá, há có thể cho phép lưu lạc bên ngoài, càng không thể ở nơi như thế này. Thiếp nói vậy chắc không có gì sai?”.

Mắt Tiêu Mạc Dự sững lại, giọng chàng xa xăm: “Lẽ nào nàng nghi ngờ, ta giúp huynh ấy đoạt Ức Nhi khỏi Vân Thư sao?”.

“Lẽ nào chàng chưa nói cho hắn chuyện về Ức Nhi? Lẽ nào hắn không yêu cầu chàng đưa Ức Nhi về?”

“Nàng nghi ngờ chính ta đã bức chết Vân Thư?”

Ngón tay Tiêu Mạc Dự lạnh ngắt, mặc dù còn cách hàng tầng áo, vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương đó.

Hoa Thái U nhìn khuôn mặt trắng bệch của chàng cùng đôi môi bợt bạt không chút sắc đỏ mà trái tim như thắt lại, nàng ngước đầu nhìn khuôn mặt xương xương của chàng, run run hỏi: “Hãy nói với thiếp, chàng không làm vậy”.

Một hồi lâu sau, Tiêu Mạc Dự mới khẽ hỏi vặn: “Những gì ta nói, nàng tin không?”.

Tin.

Từ này đã được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Cũng chính từ này luôn nằm chắn ngang giữa chàng và nàng.

Đã yêu chàng, thì nên tin chàng.

Đúng là nàng yêu chàng, nhưng…

Tiêu Mạc Dự đặt chiếc ô vào tay Hoa Thái U, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Đôi khi nàng rất hiểu ta, nhưng cũng có lúc nàng lại mắc sai lầm khủng khiếp. Ví như lúc này ta mặc cho mưa dầm ướt người, không phải vì trong lòng bất ổn càng không phải do có điều đáng hổ thẹn trong lòng mà là vì không muốn nàng bị lạnh”.

Chàng quay người, bước vào làn mưa thu.

Nước mua chảy xuống từ đuôi tóc thấm ướt nửa thân áo, còn ở sau lưng nước mưa thấm xuống từ góc áo bào, hoà vào với bùn đất dưới chân.

Mùa thu ở Trại Bắc còn lạnh hơn cả mùa đông ở Giang Nam, Tiêu Mạc Dự vốn không chịu được lạnh, hiện giờ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, chàng sao có thể chịu được chứ…

“Thiếp tin chàng!”

Hoa Thái U chạy đuổi theo sau, nàng giơ ô, che mưa cho chàng: “Bởi vì chàng từng nói rằng, sẽ không làm tổn hại tới người thiếp quan tâm. Hơn nữa, từ nhỏ chàng cũng không có mẹ, làm sao chàng có thể nhẫn tâm để Ức Nhi giống chúng ta chứ”.

“Xin lỗi…”

Tiêu Mạc Dự vẫn không ngoảnh lại, dường như giọng chàng trở nên run rẩy trong mưa: “Ta vốn định sắp xếp để Vân Thư rời đi trước, chờ mọi sự ổn thoả xong, sẽ để cô ấy và Ức Nhi đoàn tụ rõ ràng cô nương ấy đã đồng ý với ta, ta đâu có ngờ…”.

“Có lẽ, là vì thân phận của người đó khiến Vân Thư cảm thấy, cả đời này cũng không thể ở cùng nhau được, nên không muốn tiếp tục chờ đợi…”

“Nhưng ta chỉ nói cho cô ấy rằng người đó đến từ một gia đình giàu có ở kinh thành mà thôi, hoàn toàn không nói rõ thân phận cụ thể, sao cô ấy lại tuyệt vọng như vậy…”

Tiêu Mạc Dự trầm ngâm một lát, lúc quay người lại, sắc mặt và giọng nói đã ổn định hơn: “Người đã chết rồi, những gì từ giờ về sau ta với nàng có thể làm, chính là chăm sóc Ức Nhi cẩn thận”.

“Chàng sẽ giao Ức Nhi cho người đó sao?”

“Chung quy họ vẫn là cha con ruột với nhau mà.”

“Rốt cuộc người đó là ai?”

“Hiện giờ ta nói nàng cũng không biết đâu, chờ sau này khi chúng ta đưa Ức Nhi vào kinh, nàng tự nhiên sẽ biết thôi.”

Hoa Thái U gật đầu: “Việc tương lai hãy nói chuyện sau vậy!”.

Nàng im lặng một lát, rồi lại nhìn ra màn mưa phía xa cười: “Thiếp hãy còn nhớ chàng đã từng nhận lời thiếp, cho dù có người phải tạm thời rời xa, thì cuối cùng cũng sẽ trở về. Chỉ có điều, người rời ra lần này, lại vĩnh viễn không thể quay về được nữa…”.

Nàng không nhìn thấy, sắc mặt Tiêu Mạc Dự lúc này giống như những bọt nước toé lên lúc giọt mưa rơi xuống mặt đất vậy, dường như trong suốt và lạnh lẽo…

Tang lễ của Vân Thư rất đơn giản, lúc mai táng, Hoa Thái U không đi, chỉ có Tiêu Mạc Dự bế theo Ức Nhi tham gia.

Ngày hôm đó trời rất âm u, Hoa Thái U thẫn thờ leo lên nóc cao nhất của Tiêu Kim lầu, hai bầu rượu đặt bên cạnh nàng.

“A Thái, nàng đang chờ ta uống rượu cùng?”

“Thường Ly… thì ra huynh vẫn chưa đi…”

Nguỵ Lưu mặc áo bào đen, mái tóc đen nhánh, trông tuấn tú phong độ vộ cùng.

“Vừa có công chuyện nên phải lùi lại mấy ngày.”

“À…”

“Nàng không quan tâm xem ta có chuyện gì sao?”

“Thứ có thể khiến huynh thay đổi hành trình, nhất định phải là việc công quan trọng, ta hỏi để làm gì chứ?”

“Thì ra trong mắt nàng, ta lại là người vô tình cứng nhắc như vậy.”

“Ta nói vậy là khen huynh một lòng một dạ vì việc công, coi đại cục làm trọng được không vậy?”

Nguỵ Lưu cười lớn, chàng cúi người lấy một bầu rượu, mở nắp, tiếp đó dốc bầu rượu xuống dưới, rượu chảy lan theo mái xuống đất, hương thơm nồng.

Hoa Thái U nhìn số tiền giấy long lánh kia, bất giác mũi cay cay: “Vân Thư, ta ở đây tiễn cô nương chặng cuối. Giao Ức Nhi cho ta, cô nương cứ yên tâm, ta thề sẽ không để nó phải chịu chút ấm ức nào. Nó tuyệt đối sẽ không phải là đứa trẻ không có mẹ, nó còn có ta…”.

Đặt bầu rượu xuống, Nguỵ Lư lại cầm bầu rượu còn lại lên ngửa cổ uống ừng ực, chờ tới lúc Hoa Thái U phản ứng trở lại, đã chẳng còn giọt nào.

“Dù gì huynh cũng phải để lại cho ta một chút chứ.”

“Ai bảo nàng chỉ kiếm có hai bầu thôi.”

“Ta đâu có ba tay.”

“Ai bảo nàng không phải vậy chứ?”

“…”

Nguỵ Lưu cười rồi vén áo ngồi xuống: “Ta sợ nàng uống say rồi, sẽ khóc rất khó coi đó”.

Hoa Thái U trừng mắt nhìn Nguỵ Lưu: “Sao dân nữ phải khóc chứ?”.

“Bởi vì muốn khóc thôi.”

Hoa Thái U trừng mắt nhìn chằm chằm: “Sao dân nữ lại muốn khóc?”.

“Bởi vì buồn.”

Hoa Thái U tiếp tục lườm hỏi: “Sao dân nữ lại buồn?”.

“Bởi vì người nàng quan tâm chết rồi.”

Hoa Thái U đã không thể tiếp tục lườm được nữa, nàng chớp mắt nói: “Đại nhân thấy chưa, đều tại đại nhân đó!”.

Nguỵ Lưu xoa xoa đầu Hoa Thái U.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện