Type: Jennifer Nguyen
Đàn ông chung quy cũng có thể coi là loài sinh vật tương đối giữ chữ tín, đặc biệt là trong làm ăn, do vậy Tiêu Mạc Dự nói được làm được, vừa sáng bảnh mắt ngày hôm sau đã thảnh thơi phất tay áo tới Tiêu Kim lầu.
Lúc này, Hoa Thái U vừa mới bưng bát cơm lên miệng, nhìn thấy Tiêu Mạc Dự ngạo nghễ đứng trước mặt ngay lấp tức đã cảm thấy no.
“Cô cứ ăn tự nhiên, không cần phải để ý tới ta.”
“Ta vốn cũng định coi ngươi không tồn tại, có điều sức mạnh của món ăn ngon lành lại không cho phép nhìn mà như không!”
Tiêu Mạc Dự nghe thấy vậy liền sầm mặt: “Hoa cải dầu, không cho phép cô tiếp tục thơn thớt như vậy!”.
Hoa Thái U đập mạnh bát cơm xuống bàn: “Liên quan quái gì tới ngươi chứ!”.
“Thô tục!”
“Nghe không lọt tai thì biến!”
Hai người cứ lời đi tiếng lại như vậy, giống như sắp rơi vào trạng thái ẩu đả tới nơi, hết người này trợn mắt trắng dã lườm đối phương lại tới kẻ kia, cứ lườm nguýt một hồi như vậy, cuối cùng Tiêu Mạc Dự hít một hơi dài, nghiến răng nói: “Chờ khi nào làm xong việc ta tự nhiên sẽ đi thôi”.
Theo sự ngầm mặc định nhiều năm lại đây, người nói trước thường tỏ ý hoà giải, người còn lại không tiếp tục quấy rồi, do vậy Hoa Thái U đành phải cứng nhắc được đà hỏi tiếp: “Vậy dám hỏi Tiêu công tử, tới tìm tú bà ta đây vì chuyện gì vậy?”.
Hai cách xưng hô này khiến Tiêu Mạc Dự nhíu mày khó chịu, giơ quạt gấp đập khẽ mấy cái vào lòng bàn tay, tiếp đó nhìn xuống Hoa Thái U, vén áo sang một bên ngồi xuống: “Chẳng có việc to tát gì đâu, có điều đi một vòng quanh thành vẫn không thể tìm được quán ăn nào hợp khẩu vị, cho nên muốn tới đây thử vận may thôi”.
“Việc ngươi gọi là chờ để làm xong, chính là tới xin ăn sao?”
Là đại công tử Tiêu gia được ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ, do vậy Tiêu Mạc Dự trong cuộc sống thường nhật cầu kỳ tới mức khiến người ta phải ngả mũ. Từ đầu Hoa Thái U đã cho rằng, nếu ai đó có thù cần báo đối với anh chàng này, thực ra là chuyện vô cùng dễ dàng. Ví như, bị miệng giếng chuyên dụng phủ họ Tiêu, sẽ có thể khiến cho con cá mực không uống được nước ở đâu ngoài chỗ này biến hành một con cá chết khô; hoặc giả chỉ cần một mồi lửa để đốt luôn xưởng may chuyên cung cấp chất liệu tơ làm áo cho phủ họ Tiêu, cũng có thể khiến cho con cá mực chỉ chuyên mặc loại quần áo bằng chất liệu này phải loã lồ thành con cá chết vì xấu hổ… Nói tóm lại, rất dễ để có thể biến người này thành một con cá chết.
Hoa Thái U thực sự không hiểu trong hai năm vừa qua anh chàng tung hoàn ngang dọc làm ăn ra sao, lẽ nào còn mang theo đội ngũ rầm rộ bên người để phụ trách vận chuyển mọi thứ dầu đèn củi lửa chuyên dụng độc quyền, còn có cả bà lão đầu bếp đã quen hầu anh chàng sao? Đột nhiên Hoa Thái U nhớ tới quãng thời gian nàng còn ở Tiêu gia, dường như nàng chưa từng quan tâm xem cuộc sống của Cá mực nhỏ được xếp đặt thế nào trong quá trình đi khắp nơi khảo sát thương hiệu sau khi tiếp quản gia sản gia tộc. Dường như, người thê tử trên danh nghĩa là nàng đây, quả thực có chút gì đó không phải đạo cho lắm…
Có điều mặc dù trong lòng Hoa Thái U nghĩ vậy, nhưng mỗi khi mở miệng Hoa Thái U lại vẫn hậm hực: “Việc này e là khó đáp ứng được, chỗ ta chỉ có cơm nhạt trà thô tâm thường của bách tính, sợ là không đáp ứng được cái miệng sành ăn của ngươi, tốt nhất ngươi hãy đi chỗ khác thử vận may đi!”.
Tiêu Mạc Dự hoàn toàn không quan tâm tới sự châm chọc trong lời nói của Hoa Thái U, chàng nghiêng đầu nhìn bát cháo bày trên bàn: “Cháo bỏ bách hợp đúng không? Thôi thì món này đi, cho ta một suất nhé!”.
Người phương bác ăn vốn chén to kho mặn khác hẳn cách sống tinh tế của người phương nam, chỉ cần nhìn từ phương diện ẩm thực cũng nhận thấy rõ ràng. Tuy Hoa Thái U sinh ra và lớn lên ở Mạc Bắc, nhưng dù gì cũng sống nhiều năm ở Tiêu gia – vốn là đại diện cho cuộc sống cầu kỳ xa xỉ đất Giang Nam, nên khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Ví như cứ mỗi sáng mùa hè, đều phải uống một bát cháo nóng nấu với bách hợp, vừa dưỡng vị lại ngon miệng.
Nói thực ra, thói quen này của nàng là do Tiêu Mạc Dự ban tặng cho.
Nhớ thời Hoa Thái U mới đặt chân vào phủ họ Tiêu, do không chịu được khí trời oi bức mùa hè của phương nam, hễ nhìn thấy đồ ăn, đặc biệt là canh nóng cháo nóng liền buồn nôn, chẳng thể ăn được thứ gì.
Tiêu Mạc Dự thấy vậy liền nghĩ ra một cách, mang hết đồ ăn và canh vào để trong hầm nước đá dung để cất giữ rượu ngon một lúc rồi mới ăn. Thử một vài lần, hiệu quả rất tốt. Do vậy việc đầu tiên Hoa Thái U làm sau khi thực dậy mỗi buổi sáng, chín là sai người hầu để nồi cháo to vào hầm nước đá, phải một canh giờ sau mới lấy ra ăn, lúc đó ăn thì thật đã.
Có điều thật tiếc sau đó không lâu Hoa Thái U ốm một trân ra trò. Truy tìm nguyên do, chính là do thứ cháo được làm lạnh kia, đã tụ hàn khí làm tổn thưởng tì vị. Tiêu lão gia đã nổi cơn thịnh nộ vì chuyện này, sém chút còn định lôi gia pháp ra với ông tướng lắm sáng kiến kia.
Tiêu Mạc Dự tuy hoàn toàn không so đo với Hoa Thái U, có điều nhìn thấy nàng vốn khoẻ như vâm vậy mà chỉ thoáng chốc đã biến thành con mèo hen đáng thương thế này, trong lòng dâng lên nỗi ái ngại khó tả, liền sai người hầu ngày ngày nấu cháo bách hợp, còn tự tay bưng lên trước giường bệnh Hoa Thái U, ân cần thổi bớt nóng rồi múc từng thìa bón cho nàng.
Sau khi khỏi bệnh, Hoa Thái U vẫn kiên định nguyên tắc làm người phải ân oán phân minh, nàng trịnh trọng bày tỏ sự cảm ơn đối với Tiêu Mạc Dự vì quãng thời gian chăm sóc tận tình kia. Bất ngờ, lại nhận được câu trả lời làm nàng chưng hửng: “Chỉ vì ta sợ cha trách phạt, nên mới làm vậy cho cha xem mà thôi. Vả lại, tới giờ ngươi vẫn không biết ngay từ đầu ta đã cố ý hại ngươi sao? Đúng là đồ Hoa cải dầu ngốc nghếch chẳng có đầu óc!”.
Câu trả lời của Tiêu Mạc Dự khiến Hoa Thái U nhảy dựng lên lia mạnh một quyền vào chiếc cằm của tên đáng ghét đang ngoác miệng cười to kia, để lại một mảng bầm tím phải rất lâu sau mới tan. “Thế nào, chắc bà chủ Hoa vốn nổi tiếng hào sảng, phóng khoáng, sẽ không keo kiệt với ta một bát cháo chứ hả?”
Bộ dạng nhăn nhở khẽ vẩy quật của Tiêu Mạc Dự khiến Hoa Thái U phải khó khan lắm mới kiềm chế được cảm xúc định thêm chút sắc màu cho cằm của gã đáng ghét này, nàng đẩy bát cháo trước mặt: “Lấy luôn suất này đi, có ăn không?”.
“Đây chắc là bữa sáng của cô phải không? Cô đã động vào chưa đấy?”
“Ngươi còn chê sao?”
“Đương nhiên!”
“Trước đây ta đã ăn rất nhiều đồ người để thừa, đã bao giờ ta ghét bỏ đâu!”
“Bởi vì cô tham ăn.”
“Là ta không nhẫn tâm lãng phí mà thôi! Ngươi luôn là như vậy mới ăn một thìa liền bỏ, lãng phí lương thực sẽ bị trời đánh đó, ngươi có biết không hả?”
“Vào bụn của chó mèo có khác gì vào bụng của cô đâu nhỉ? Hơn nữa, rõ ràng là ta sạch hơn cô, mà ta đã sạch hơn cô, thì cô dựa vào đâu mà ruồng bỏ ta chứ?”
“…”
Đột nhiên Hoa Thái U nghẹn lời, lần nào đấu khẩu với Cá mực nhỏ, cũng giống như Cá mực nhỏ động thủ với cô vậy, nàng luôn là người đuối lý.
Nàng liền giằng lấy bát cháo, bưng lên, ngửa cổ húp mấy ngụm đã sạch bách, tiếp đó đặt mạnh xuống bàn, tức giận nhìn Tiêu Mạc Dự.
Tiêu Mạc Dự cũng chẳng thèm đếm xỉa, chỉ liếc mắt, thủng thẳng buông một câu: “Tướng ăn vẫn bất nhã như trước, hơn nữa, mau chùi miệng đi, còn dính cháo kia kìa, thật là khó coi!”.
Cuối cùng Hoa Thái U không chịu nổi nữa, nàng vừa quẹt miệng vừa vỗ bàn: “Cá mực nhỏ, chỗ này là Tiêu Kim lầu, là địa bàn của ta, không phải của họ Tiêu nhà các ngươi. Ta cũng không còn là người họ Tiêu nữa, ta muốn làm gì thì làm nhé, ngươi dựa vào đâu mà khoa chân múa tay vậy?”.
Đối lập với cơn giận đang bốc cao của Hoa Thái U, Tiêu Mạc Dự trái lại tỏ ra rất điềm đạm, thong thả sửa sang tay áo vốn chẳng có vết nhàu nào, rồi cúi người đá đôi giày mới trắng trẻo, tiếp đó ung dung ngồi xuống. Cuối cùng Tiêu Mạc Dự cất giọng thành khẩn phân bua: “Bà chủ Hoa à, ta đã dùng ngân lượng bao luôn chỗ này rồi, nên chí ít cũng có quyền nói đúng không? Thực ra nói một cách nghiêm túc thì, bắt đầu từ hôm nay, ta mới là chủ nhân của chỗ này. Theo quy định của ngành này, cô phải phục vụ để ta hài lòng mới phải. Điều này cũng đồng nghĩa với việc nhất cử nhất động của cô chí ít cũng phải lọt mắt ta mới được. Do vậy, rất tiếc phải nói rằng đây không còn là địa bàn của cô, cô cũng không thể thích làm gì thì làm nữa, muốn thế nào thì thế ấy được. Ngoài ra cũng vô cùng xin lỗi thông báo rằng ta đích thực có thể khoa chân múa tay, có thể quản được cô đấy”.
Con người ta khi phải chịu nỗi sợ hãi quá mức, thì đại não sẽ xuất hiện sự trống rỗng trong giây lát, cả trong hành vi cũng sẽ xuất hiện tình trạng mất điều khiển, chức năng ngôn ngữ cũng sẽ theo đó mà khiếm khuyết. Biểu hiện rõ ràng nhất, chỉ cần dùng bốn từ có thể hình dung ra – hoàn toàn hoá thạch.
Tiêu Mạc Dự cũng không tỏ ra quá nóng vội, anh chàng chậm rãi đứng lên, thủng thẳng cất bước ngắm nghía xung quanh một vòng, tiếp đó dừng chân trước bồn hoa thưởng thức trong giây lát, cuối cùng trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười nhạt xem ra có vẻ hài lòng quay lại, tiếp đó giơ quạt gõ nhẹ vào đỉnh đầu Hoa Thái U – lúc này vẫn chưa hồi phục từ trạng thái hoá thạch: “Bà chủ Hoa à, chỗ ở của bà tuy cũng thường thôi, hoàn toàn không đáng với cái giá đó, nhưng được cái thanh tịnh, do vậy tuy ta có cảm thấy hơi chịu thiệt một chút, nhưng chung quy cũng vì điềm này nên cũng không so đo nữa. Không những thế ta còn tin rằng, bà chủ Hoa chắc chắn sẽ dùng hình thức khác để đền đáp cho ta, tất nhiên sẽ khiến cho các khách hàng của Tiêu Kim Lầu phải cam tâm tình nguyện tiêu tiền, đúng không nào?”.
Dường như thần kinh đại não vừa bị đứt của Hoa Thái U cuối cùng đã hồi phục thành công: “Ta là tú bà, ta không tiếp khách, chỗ ở này của ta không bao được!”.
“Bà chủ Hoa nói sai rồi.”
Tiêu Mạc Dự phe phẩy chiếc quạt gấp hai lần than: “Vạn vật trong thế gian này đều có giá của nó, chỉ cần cân nhắc xem cái giá đưa ra có hợp lý hay không mà thôi. Ví như giá của bà chủ Hoa không phải là thứ mà người bình thường có thể trả được, trên thực tế, ngoài ta ra, e là chẳng có ai bằng lòng trả giá cao như vậy đâu, bởi vì vật cũng không xứng với giá mà. Do vậy, vụ làm ăn này có thuận buồm xuôi gió hay không đều lệ thuộc vào tiền đề quan trọng sau đây, một bên muốn ra đòn bên kia muốn chịu đòn, hai bên đồng lòng. Nói hơi thô một chút, ta muốn mua, còn bà chủ Hoa nguyện bán thôi”.
Giọng điệu sặc mùi gian thương của Tiêu Mạc Dự khiến Hoa Thái U nghẹn cổ: “Bán cái đầu ngươi ấy? Ai nói ta bằng lòng chứ?”.
“Chết thật, suýt nữa quên mất.”
Tiêu Mạc dự làm bộ sực nhớ ra điều gì, anh chàng móc ra một tờ giấy từ ống tay áo, tiếp đó mở rộng đặt lên bàn: “Đây là khế ước ta bao Đại viên, thời gian là một năm, tới hạn nếu còn có ý bao tiếp, có thể tiếp tục làm khế ước với giá ưu đãi giảm hai mươi phần tram. Về cơ bản trong khế ước đều là những điều khoản theo thông lệ, ngoại trừ điều khoản này: Chủ nhân trước Hoa Thái U trong thời gian khế ước có hiệu lực trừ phi được sự cho phép của chủ bao Tiêu Mạc Dự, còn không hàng ngày cứ tời giờ mão phải ở trong Đại viên, nếu vi phạm khế ước phải bồi thường gấp mười lần tổng giá trị khế ước bằng ngân lượng, hạn trong ba ngày phải thanh toán hết. Nếu tới hạn không thể trả hết, sẽ phải bán thân làm nô lệ cho chủ bao tới khi bồi thường xong xuôi mới có thể được tự do trở lại. Nếu thanh toán toàn bộ tiền vi phạm kế ước trong thời gian quy định thì khế ước này không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục có hiệu lực”.
Tới lúc này Hoa Thái U mới coi như thực sự tin rằng con Cá mực nhỏ này chính xác có chút bản lĩnh trong lĩnh vực làm ăn buôn bán. Chỉ cần nhìn người ta soạn thảo khế ước, nếu muốn biết thứ kín kẽ tới mức đến giọt nước cũng không lọt, cái gì gọi là bảo vệ và đề cao lợi ích của bên mua ở mức cao nhất, thứ gì gọi là điềm đạm bóp chết tử huyệt của đối phương để bên kia chỉ có thể ngoan ngoãn nghĩ tới khế ước chứ chẳng thể để tâm tới việc gì khác? Thì chỉ cần tham khảo khế ước được đóng dấu cá nhân của Tiêu Mạc dự và dấu của Tiêu Kim lầu là đủ.
Mười lần tổng giá trị khế ước, đủ để mua luôn cả toà Tiêu Kim lầu này, không những thế không phải là cái giá rẻ bèo năm xưa nàng may mắn vớ được, mà là giá thị trường thực tế. Hiện giờ Tiêu Kim lầu trên danh nghĩa là sản nghiệp lấy tên nàng, nhưng nàng cũng ngầm hiểu rằng mình thực sự không thể bán được nó dưới danh nghĩa cá nhân, cho dù có thể bán được thì trong ba ngày ngắn ngủi kia e là chẳng ai có thể xoay được số tiền lớn.
Nói tóm lại, cho dù có giết nàng đi cũng không đền được.
Tiêu Mạc Dự giống như còn sợ nàng chưa hoàn toàn hết hy vọng, tiếp tục làm hết trách nhiệm, bổ sung thêm: “Tuy bà chủ Hoa là người sở hữu Tiêu Kim lầu này, nhưng vẫn là một phần tử trong đây, do vậy con dấu công này có thể toàn quyền đại diện cho bà. Theo chị Tiền và Hạ tiên sinh của quý lầu nói, đây cũng là quy định trong ngành của các người”.
Chị Tiền, Hạ tiên sinh…
Tới lúc này Hoa Thái U thực sự giống như bị sét đánh ngang tai, tuyệt vọng cùng cực, bi thảm tột độ!
Một kẻ keo kiệt trong mắt chỉ có tiền chỉ hận một nỗi không thể kết hôn đẻ con với bạc, gã còn lại chỉ cần phù hợp với quy định của lầu xanh không hề do dự làm theo, vậy mà nàng giao hết mọi việc liên quan tới khế ước mua bán của Tiêu Kim lầu cho hai kẻ này nắm giữ. Nào ngờ, lại có ngày chính bản thân nàng cũng biến thành vậy quy đổi, không những thế còn bị quy đổi tới sạch sẽ, nhanh chóng thế này, đến một chút cơ hội để phản kích cũng chẳng có.
Cũng có thể coi như hơn một năm trở lại đây Hoa Thái U đã trải qua nhiều việc, thấy được chút sóng gió, sau một loạt các sự việc dồn dập nàng vẫn có thể nahnh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu tạo ra những cố gắng cuối cùng.
Hoa Thái U nhanh chóng cúi người, với thái độ mềm mỏng, quyết định dùng tình và lý để lay động Tiêu Mạc Dự, thậm chí còn dùng sắc để dụ dỗ Tiêu Mạc Dự: “Cá mực nhỏ à, chúng ta đừng làm ầm lên nữa được không? Ta không một lời nhắn nhủ đã tự ý viết giấy từ vợ thế này, đúng là có phần không chu đáo, không nghĩ tới cảm giác của ngươi, có khả năng còn tổn hại đến thể diện của ngươi nữa, ta có lời xin lỗi tới ngươi. Nhưng sự việc đã qua lâu rồi, không đáng để lại lôi ra hành nhau thế này, còn kéo theo cả một lượng lớn ngân lượng nữa. Giữa ta và ngươi đã không còn dây mơ rễ má gì, vậy thì hãy cố sống tử tế cuộc đời của mỗi người, ngươi cứ làm nho thương Giang Nam của mình, ta làm tú bà Trại Bắc của ta. Huống hồ, ngươi cũng không thể ở lại nơi này quá lâu, vậy thì khế ước này còn có ý nghĩa gì chứ?”.
Tiêu Mạc Dự vốn đang chăm chú lắng nghe, đôi lúc còn gật gù đồng ý, trông bộ dạng giống như rất tán đồng vậy, điều này khiến trong lòng Hoa Thái U dâng lên một tia hy vọng, nàng tiếp tục thuyết khách: “Chi bằng bây giờ ta cùng ngươi đi tìm chị Tiền và Hạ tiên sinh, thôi thì nể mặt ta, chí ít cũng có tể trả lại cho ngươi tám mươi phần trăm giá trị hợp đồng, tuy có mất mát đôi chút, nhưng dù gì cũng hơn là đổ hết xuống sông xuống biển, đúng không?”.
“Ừ, cô nói cũng có lý đấy.”
Tiêu Mạc Dự nhíu mày suy nghĩ một lát, tiếp đó nói với Hoa Thái U lúc này đang mở to mắt tràn trề hy vọng chờ đợi bằng chất giọng đầy nam tính của mình: “Nhưng ta lại chẳng dễ dàng làm như vậy đâu”.
Nếu như không nể Tiêu bá bá, chắc Hoa Thái U từ lâu đã lôi cả mười tám đời tổ tông họ Tiêu ra rồi. Nàng hít sâu rồi lại hít sâu, liều mạng giữ được chút lý trí còn sót lại cuối cùng trước khi giãy chết: “Người không còn ở lại Ung thành bao lâu nữa, chờ tới khi ngươi đi rồi, ta chẳng phải lại có thể muốn thế nào được thế ấy sao? Ngươi là thương nhân, làm gì phải làm trò buôn bán lỗ vốn thế này? Lẽ nào tiền bạc Tiêu gia đã nhiều tới mức có thể tuỳ tiện vung ra cửa số thế này sao?”.
Tiêu Mạc Dự vẫn thong thả như cũ: “Ai nói ta chuẩn bị đi chứ? Lần tới Ung thành này, ta có ý định mở thêm chi nhánh và khai thông con đường vận chuyển. Có lẽ một hai năm chưa chắc đã có kết quả, nếu bất lợi, có khả năng còn phải ở đây tới ba bốn năm ấy chứ. Nói tóm lại, mặc cô nghĩ thế nào, thì việc này ta đã quyết rồi. Cô ngay lập tức sai người dọn dẹp cho ta một phòng, yêu cầu cụ thể chắc cô đã biết, chiều nay ta sẽ dọn tới”.
Thấy Tiêu Mạc Dự nói xong định quay người bỏ đi, Hoa Thái U cuối cùng không thể nhịn được nữa, nàng lớn tiếng gầm lên: “Họ Tiêu kia, rốt cuộc ngươi có ý gì vậy? Ngươi đang chơi ta phải không? Hay đang báo thù vậy? Có điều ta làm vậy lẽ nào không phải là điều ngươi muốn sao? Đã không có ý với nhau, nhìn nhau thấy ghét thế này, sao không dứt khoát một nhát đứt đôi để đôi bên được tự do? Mấy năm ở Tiêu gia, ta và ngươi tuy luôn đối đầu chan chat, nhưng tới giờ nghĩ lại chẳng qua chỉ là trò con trẻ mà thôi. Cho dù giữa chúng ta không còn tình cảm sâu nặng, nhưng cũng chưa tới mức hận đúng không? Lẽ nào, ngươi nhất định muốn huỷ hoại luôn cả duyên phận thanh mai trúc mã giữa chúng ta sao? Trong lòng ngươi có người khác, vậy thì ta cũng xin chúc phúc, ta cũng muốn tác hợp cho ngươi mà. Nhưng ngươi lại không cho phép ta cũng có cơ hội tìm được hạnh phúc thuộc về mình sao? Làm người cho dù làm bất kỳ chuyện gì cũng phải công bằng một chút được không vậy? Tiêu Mạc Dự, hãy nể tình Tiêu bá bá, đừng để ta phải ghét ngươi, đừng để ta phải hận ngươi!”.
Tiêu Mạc Dự đứng xoay lưng về phía nàng im lặng trong giây lát, tiếp đó khẽ ngẩng đầu lên, gió thổi tới làm mấy lọn tóc và vạt áo bay bay, chàng lạnh lùng cười nhạt rồi buông một câu hững hờ. “Có phải cô hận ta vì ta đã có người khác không vậy? Vậy thì cô cứ hận đi, hận bao lâu cũng được”.
Hoa Thái U tức giận đáp: “Còn tưởng ngươi khác đám đàn ông kia, không ngờ cũng là phường có mới nới cũ, đam mê tửu sắc. Sao vậy? Nhìn thấy gái đẹp bên ngoài, quên mất biểu muội dịu dàng đang đau khổ chờ đợi ở nhà sao?”.
Tiêu Mạc Dự khẽ gật đầu, dường như đường nét trên khuôn mặt căng ra, tiếp đó lạnh lùng buông một câu: “Cô nên cảm ơn những người đàn ông thế này, nếu không quán Tiêu Kim lầu này lấy gì mà sống? Cô còn biết dựa vào cái gì mà đứng ở đây nói chuyện công bằng với ta chứ!”.
Nói rồi chàng phẩy tay áo bỏ đi.
Có lẽ anh chàng đi có phần vội, nên đã tác động tới vết thương ở lưng, Tiêu Mạc Dự khẽ dừng bước, giơ tay đỡ lưng.
Đúng lúc này, Hạ tiên sinh đi qua, ông ta quan sát Tiêu Mạc Dự từ đầu tới chân một lượt, trên khuôn mặt lộ rõ nét thăm dò tìm hiểu đầy kinh nghiệm: “Theo cách tối qua tại hạ dạy cho các hạ, sao có thể làm tổn thương tới lưng được chứ? Có phải các hạ đã nhịn quá lâu, nhất thời dấn quá đà? Hay là mới được nếm mùi mây mưa, không hãm được phanh dẫn tới tần suất quá nhiều? Nào, nào, nào, chúng ta tìm nơi nào đó tiếp tục thảo luận đi!”.
Tiêu Mạc Dự thất kinh tới mức còn quên luôn cả phép tắc xã giao, co giò chạy một mạch, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Hạ tiên sinh đứng ngây tại chỗ một lát, tiếp đó đưa mắt sang nhìn Hoa Thái U đang nổi cơn tam bành thắc mắc: “Này? Sao bà chủ vẫn là gái trinh vậy? Lẽ nào, Tiêu ca tìm người khác luyện kỹ năng thành thục, sau đó mới tới giao hợp với bà, tạo ấn tượng đêm đầu mỹ mãn cho bà chủ?”
Đáp lại câu hỏi của gã, là một cú đấm như trời giáng từ không trung bổ xuống…
Chị Tiền họ Tiền, cũng rất yêu tiền, yêu tiền còn yêu hơn bản thân, tới mức có thể phát cuồng vì tiền…
Người này trông bộ dạng lúc nào cũng lờ đờ, nhưng hễ nhìn thấy ngân lương hoặc vật gì đáng tiền mắt liền sáng ngay. Những lúc khác, cho dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt, cô ta vẫn ngồi tính toán không thèm ngước mắt lên.
Lúc Hoa Thái U đang tức lồng lộn dùng chân đẩy cửa phòng tài vụ định tìm chị Tiền nói lý, người phụ nữ mặc áo màu bạc đang vùi đầu sau đống sổ sách chỉ khẽ ngước mắt lười nhác hỏi: “Nếu không phải vì nể tình hiện giờ cô cũng đáng mấy đồng tiền, thì từ lâu tôi đã đẩy cô xuống bếp xẻ thịt làm nhân bán theo cân rồi!”.
“Tay hòm chìa khoá nơi trọng địa, kẻ tự tiện vào ắt sẽ chết.”
Những từ ngữ sặc mùi chết chóc kia được dán trên cửa coi như câu đối, còn có một tấm hoành phi – “Không nộp tiền, giết”.
Hoa Thái U nghĩ tới câu đối trên liền run rẩy, lúc này nàng mới nhận thấy mình đã phạm vào điều cấm kỵ của kẻ bệnh hoạn điên cuồng kia, “Tay hòm chìa khoá là nhà ta, ta chỉ yêu mỗi nơi này”, cơn giận ngay lập tức nguôi đi tám phần.
Tới lúc một giọng nói tràn ngập tình yêu thương, vô cùng nhân hậu cất lên, thì hai phần còn lại cũng theo đó mà thua trận luôn: “Cô tới thật đúng lúc, ta cũng đang định đi tìm cô đây! Chúng ta cần nhanh chóng học một vài kỹ năng phục vụ khách. Thực ra, để đối phó với đàn ông, chỉ cần mấy chiêu rất dễ. Nào, Hình ma ma đây sẽ dạy cho cô”.
Người xuất hiện là một phụ nữ đẫy đà chừng năm mươi, trông khuôn mặt rất nhân hậu hệt như Quan thế âm Bồ Tát vậy, có điều đây là cơn ác mộng kinh hãi nhất của tuyệt đại đa số cô nương trong Tiêu Kim lầu.
Nói một cách đơn giản, cho dù trong tay bà ta có là Trương Phi hay Lý Quỳ thì bà ta cũng khiến cho họ hát nhẹ nhàng, nhảy dịu dàng, vừa đau vừa buồn lại vừa đáng yêu nở nụ cười lẳng tới tận xương với khách…
“Không không không… không cần đâu, chúng ta tiếp tục, tiếp tục…”
Hoa Thái U gật đầu, cúi người cười trừ định chuồn, lúc này Cầu tiên sinh – người từ nãy tới giờ vui vẻ đứng ở bên xem tuồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta thấy, chúng ta vốn không cần phải phí sức đâu, đã là phụ thê với nhau rồi, lẽ nào còn không biết nên phục tùng thế nào để đối phương hài lòng chứ? Không những thế, để kiếm được một khoản tiền lớn thế này cho Tiêu Kim lầu, tất nhiên bà chủ Hoa sẽ tận tâm tận lực thôi”.
Tuy đang vô cùng tức tối, nhưng Hoa Thái U chỉ có thể chửi thầm trong lòng, nàng vẫn cười trừ: “Cầu tiên sinh nói chí phải, ta đây đang định đi chuẩn bị…”.
Hoa Thái U cẩn thận rút lui, khẽ tay đóng cửa. Nàng vừa đang quay người liền nhìn thấy Hạ tiên sinh với một cục u to trên đầu đang đứng đó hấp háy đôi mắt vô tội, ngây thơ thắc mắc: “Sao vậy, không có tuồng hay à?”.
Hoa Thái U cau mặt, gằn giọng chất vấn: “Quan hệ giữa ta và tên họ Tiêu kia, là do ngươi nói cho họ đúng không?”.
“Thuộc hạ chỉ có hứng thú với kinh nghiệm phòng the lần đầu của hắn thôi, còn những thứ khác thuộc hạ chẳng thèm quan tâm.”
“Vậy tại sao họ đều biết vậy?”
Hạ tiên sinh nhìn nàng bằng ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Nếu không có nguồn cơn gì bất thường với bà chủ, thì ai lại tiêu nhiều tiền vì bà như vậy chứ? Tiêu tiền thuê bà chủ thì thà ném xuống sông còn có cảm giác thành tựu hơn”.
“… Ngươi nói chuyện làm ơn đừng vô nhân tính như vậy…”
Không ngờ câu nói trên lại khiến Hạ tiên sinh tỏ nét mặt với chiêu bài học thuật quen thuộc: “Thứ thuộc hạ có là nhân tính, chính bà chủ không có mới phải. Nhân tính là gì chứ? Tức là người phải có tính dục, cho dù không biết mình họ gì, cũng phải có nhu cầu tình dục. Nếu không, sẽ tạo ra tình hình bi thảm giống như bà chủ đây vô cùng chậm chạp trong một lĩnh vực nào đó. Cho nên thuộc hạ đề nghị, bà chủ phải nhanh chóng bổ túc sự khiếm khuyết này, nếu tình trạng này cứ tiếp tục diễn ra, e là hại người hại cả ta nữa đấy”.
Nói rồi, Hạ tiên sinh ngầng cao đầu, ưỡn ngực bước vào phòng thủ quỹ.
Còn Hoa Thái U chỉ còn biết cứng họng lặng lẽ nhìn theo cánh cửa lại một lần nữa được đóng kín.
Mấy đại quản sự đều đồng ý không những thế còn vô cùng vui vẻ trước việc nàng bị “bao”. E là ngoài ngoan ngoãn nghe lệnh ra, nàng chẳng còn thể làm được gì khác.
Có điều…
Bốn đại quản sự bình thường người nào bận việc của người nấy, rất hiếm khi chạm mặt nhau cùng một chỗ thế này, không những thế lại còn tụ tập ở nơi tay hòm chìa khoá người không phận sự miễn lại gần này, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Hoa Thái U nghĩ đi nghĩ lại, cho dù có chuyện gì, thì cũng đều do họ giải quyết, thực ra chẳng liên quan gì tới bà chủ như nàng cả.
Chỗ này tuy trên danh nghĩa là địa bàn của nàng, nhưng hoàn toàn không nằm trong tay nàng. Sự thực là, nàng giống như người đi chơi xa ở bên ngoài, cố tình không nghe cũng không hỏi, luông giữ khoảng cách. Nàng luôn coi chỗ này chỉ là nơi đặt chân tạm thời, không biết lúc nào sẽ rời đi. Điều này cũng giống như việc nàng rời khỏi Mạc Bắc, rồi rời khỏi Tiêu gia… mà đã như vậy, hà cớ gì phải nhọc công đầu tư tình cảm? Nếu tới lúc nào đó có lỡ có quan hệ lằng nhằng gì đó, nếu phải dứt bỏ, sẽ rất đau đớn...
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hoa Thái U quyết định đi tìm con trai nuôi của mình. Chắc chắn nét mặt bụ bẫm, đáng yêu của cu cậu sẽ làm dịu nỗi lòng đau khổ của nàng.
Nàng đi về hướng nam, chưa đầy một khắc đã tới một nơi vắng vẻ, chỗ đó có hai gian nhà gạch cũ, tuy rất đơn sơ nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Từ đằng xa nàng đã nhìn thấy ai đó đang chơi đùa với Ức Nhi ở bãi đất trống trước nhà…
“Thường Ly, tại sao huynh lại ở đây vậy?”
Nguỵ Lưu nhìn thấy Hoa Thái U cũng cảm thấy hơi bất ngờ. “Chẳng phải bà chủ Hoa phải đi bàn bạc chuyện quan trọng sao? Tại sao kết thức nhanh vậy chứ?”.
“Từ xưa tới nay dân nữ luôn làm việc hiệu quả…”
“Vừa rồi đi tìm bà chủ Hoa nhưng không gặp, do vậy mới quyết định đi dạo loanh quanh, không hay không biết lại đi tới đây, vừa hay thấy Ức Nhi liền ở lại chơi với cu cậu một lát.”
Nguỵ Lưu vừa giải thích xong, thì một người con gái mặc trang phục màu hồng từ trong nhà vén rèm đi ra.
Người con gái này có dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, khuôn mặt không hề trang điềm nhưng toát lên vẻ đẹp tực tranh vẽ, người đó chính là mẹ của Ức Nhi – Vân Thư. Nhận thấy người mới tới, Vân Thư vội cười đon đả: “Bà chủ Hoa cũng tới sao? Xin chờ một lát, Vân Thư đi rót trà cho bà”.
Tiếp đó đưa tách trà trong tay cho Nguỵ Lưu, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ có trà nhạt tiếp đãi, chỉ mong Nguỵ công tử không ghét bỏ”.
“Phu nhân qua khách khí rồi.”
Nguỵ Lưu cảm ơn rồi đỡ lấy: “Ta còn mong được phu nhân tha tội mạo muội làm phiền nữa kìa”.
“Nguỵ công tử quá lời rồi, đã là bạn của bà chủ Hoa thì không phải người ngoài.”
Hoa Thái U đỡ lấy đứa bé: “Con trai ngoan, để mẹ đưa con đi chơi, chúng ta không nghe những lời khách sáo dài dòng lôi thôi”.
Nguỵ Lưu và Vân Thư đều không nén được cười.
“Ta cũng làm phiền lâu rồi, nên cáo từ thôi.”
“Vậy cùng đi nào, dân nữ đưa Ức Nhi đi chơi.”
Hoa Thái U giơ cánh tay mũm mỉm như ngó sen của Ức Nhi vẫy vẫy về phía Vân Thư: “Tạm biệt mẹ đẻ đi, bọn ta sẽ về nhanh thôi.”
Cậu bé đang tầm mọc răng phun ra một đống bong bóng…
Đi cùng Nguỵ Lưu, Hoa Thái U vừa bế Ức Nhi vừa vui vẻ ngắm nhìn bướm vờn hoa bên đường, chẳng mấy chốc mồ hôi đầm đìa.
Nguỵ Lưu vẫn thủng thẳng đi sau xem Hoa Thái U cười đùa ầm ĩ cuối cùng cũng mở miệng: “A Thái à, nàng có tâm sự?”.
Nguỵ Lư nói không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.
“Đâu có, đại nhân không thấy dân nữ rất vui sao?”
Hoa Thái U mặt ửng đỏ, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nguỵ Lưu quan sát nàng một lượt, rồi chậm rãi buông một câu: “Cố tình ra vẻ tâm trạng tốt, giống như một chậu rau cải đã bị đốt cháy đen còn cố chau chuốt, thảm hại không nỡ nhìn”.
“…”
Hoa Thái U không biết bị nói trung tâm trạng hay bị chọc cho tức nữa, nàng sầm mặt nói: “Thường Ly, đôi khi ta thật sự rất hận cái miệng của ngài!”.
“Tức là lại bị ta nói trúng rồi đúng không?”
Nguỵ Lưu vừa nói xong, liền đỡ lấy Ức Nhi trong tay nàng: “Trước tiên hãy lau mồ hôi đoi đã, có gì hãy nói sau!”.
“Thực ra là chuyện tốt mà.”
Hoa Thái U lấy khăn tay lau qua trước trán, ngoác miệng cười như thể tự chế giễu: “Tú bà đây bị người ta bao rồi, không những thế còn với giá trên trời nữa kìa!”.
“Chúc mừng. Khả năng quay vòng vốn của Tiêu gia quả nhiên phi phàm.”
Nguỵ Lưu cũng lấy khăn tay lau mặt cho Ức Nhi, cậu nhỏ rất gần gũi với chàng, nó cứ khua khua tay định lấy hạt trân châu trên mũ ô sa của chàng, chàng vừa cười ha hả vừa nghiêng đầu tránh.
Lúc nói câu trên, giọng điệu của chàng ta thản nhiên, như thể buột miệng nói ra vậy, không có gì khác thường, cũng không thể nhìn ra có chút manh mối nào, nhưng Hoa Thái U lại cảm thấy toàn thân tê dại khác thường.
Có lẽ việc ngay lập tức đoán ra ai đã bao nàng là chuyện không khó, nhưng chỉ từ khoản chi lớn mà ngay lập tức liên tưởng tới tình hình quay vòng vốn của một thương gia thì không đơn giản chút nào.
Từ việc hiểu biết về Tiêu Mạc Dự của Nguỵ Lưu, dường như chàng ta rất lưu ý tới Tiêu gia.
Hai người một kẻ nam một người bắc, trước đây chưa từng qua lại, lẽ nào lại có liên quan tới việc sáng nay Cá mực nhỏ nói muốn mở một chi nhánh ở đây?
Nguỵ Lưu…
Dường như lúc ở bên chàng ta, Hoa Thái U luôn có cảm giác an toàn kỳ lạ, nàng thường bất giác kể cho chàng ta nghe mọi bí mật.
Sự thật là, trước mặt chàng ta, nàng dường như chưa từng có gì bí mật, có vẻ như chàng rất dễ dàng nhìn thấu nàng. Còn nàng thì chẳng có cách nào nhìn ra được chút tình cảm chân thật bị che giấu trong đôi mắt đen láy bình tĩnh của chàng ta.
Có phải do nguyên nhân này, cho nên nàng mới cảm thấy chàng ta sâu xa không thể đoán định, thậm chí còn có phần đáng sợ nữa?
“Sao vậy A Thái, có phải nóng quá không vậy?”
Nguỵ Lưu đang chơi đùa cùng Ức Nhi bỗng đưa mắt nhìn Hoa Thái U đang đỏ mặt, nét mặt rõ ràng hơi nghệt ra, chàng vội vàng đi lên trước một bước, quan tâm hỏi han, rồi tiện tay lấy khăn tay lau những vệt mồ hôi còn sót lại trên mặt cho nàng.
Động tác trên rất tự nhiên, tự nhiên tới mức như đã từng làm nhiều lần rồi, như thể quan hệ giữa hai người đã rất thân mật. Hoa Thái U khẽ nhắm mắt, ngửa mặt theo bản năng, mặc cho chàng dịu dàng lướt nhẹ khăn tay trên mặt nàng.
Bóng đàn ông cao lớn, tuấn tú, một tay ôm đứa bé cười khanh khách, tay còn lại cầm khăn tay lau mặt cho người con gái trước mặt.
Người đàn ông ấy không những rất tập trung mà còn rất ân cần, còn người con gái xem bộ dáng rất yêu kiều và còn hơi có vẻ dựa dẫm.
Bất luận là ai, bất luận là quan sát từ góc độ nào, cảnh này đúng là “bức tranh cả nhà ba người đi chơi” tràn ngập sự ấm cúng, thân mật.
Mọi thứ đều đẹp đẽ là thế…
Chỉ tiếc, những thứ đẹp đẽ xưa nay đều dễ dàng bị phá hỏng.
“Hai người mới sáng sớm đã tới ngắm hoa, đúng là cao hứng thật đấy!”
Chất giọng nho nhã, nhẹ nhàng, cùng giọng điệu văn hoa đầy phép tắc cùng với cử chỉ thong dong kia nữa…
Tiêu Mạc Dự rảo bước đi tới trước mặt Nguỵ Lưu, cười tươi hớn hở, chắp tay nói: “Hôm qua tại hạ đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, lại dám xưng huynh gọi đệ với Nguỵ thành chủ, ngàn lần mong chuộc tội”.
“Tiêu công tử hà cớ gì phải như vậy?”
Nguỵ Lưu đã cất lại khăn tay, đồng thời giơ tay đỡ Tiêu Mạc Dự hành lễ, vừa nói: “Ta cũng ngưỡng mộ Giang Nam nho thương nổi danh từ lâu, luôn muốn tìm cơ hội tương giao. Nào ngờ lại ở ngay trước mặt mà không biết, quả là xấu hổ”.
Tiêu Mạc Dự cũng chẳng cố chấp hành lễ, liền đứng thẳng người: “Tới quý thành, nhưng chưa gửi thiệp thăm hỏi, chính vì điều này đã tạo thành sự hiểu lầm sau này, đều do lỗi của tại hạ mà ra.
“Nếu nói vậy, không ngay lập tức đón tiếp Tiêu công tử danh khắp Giang Nam vào Ung Phủ, đó là chưa làm tròn đạo đãi khách của thành chủ như ta, cũng là sự sơ suất trong việc đôn đốc giám sát.”
“Vậy thì, coi như hoà nhé.”
“Vẫn tiếp tục xưng hô như trước!”
Hai người nhất tề cười to, vô cùng sảng khoái.
Liền sau đó, Tiêu Mạc Dự hỏi: “Vốn định hôm nay mở tiệc ra mắt mời Nguỵ huynh, có điều do có chút việc riêng nên phải huỷ. Không biết tối mai huynh có thời gian ghé qua không?”.
“Thịnh tình của Tiêu huynh, sao nỡ khước từ chứ? Có điều tiệc gặp mặt kia phải do ta mở mới đúng.”
“Cũng được, cung kính không bằng tuân lệnh. Ngày tháng còn dài, ắt có dịp mời lại.”
“Tiêu huynh đúng là người thẳng thắn, tối mai ta sẽ phái người tới mời huynh.”
“Cung kính chờ đợi.”
Tiêu Mạc Dự gật đầu đáp lễ, tiếp đó chắp tay nói: “Không dám làm phiền Nguỵ huynh lâu, tại hạ xin phép cáo từ, ngày mai sẽ uống một trận ra trò.”
Nguỵ Lưu đáp lễ nói: “Không say không về…”.
Tiêu Mạc Dự quay người giơ tay về phía Hoa Thái U từ nãy tới giờ bị coi như không khí, làm bộ mời, nét mặt hết sức hữu hảo, hiền từ: “Việc riêng của ta, đành phiền bà chủ Hoa vậy”.
Nguỵ Lưu đang bế cu cậu Ức Nhi liền cười hoà nhã: “A Thái à, nàng làm việc của mình đi, ta sẽ đưa Ức Nhi về”.
Vậy là Hoa Thái U im lặng từ đầu tới cuối, khẽ cứng nhắc đi trước mặt Tiêu Mạc Dự. Nàng có cảm giác một luồng khí lạnh âm u ở phía sau cứ bay qua bay lại…
Vừa bước vào cổng Đại viên, Tiêu Mạc Dự vẫn giữ im lặng cả chặng đường cuối cùng cũng cất tiếng, giọng lạnh lùng tới mức có thể biến không khí thành đá: “Bà chủ Hoa, ta hơi mệt một chút, xin hỏi có thể nghỉ ở phòng nào đây?”.
Hoa Thái U thấy Tiêu Mạc Dự sầm mặt đen như nhọ nồi – dấu hiệu đang cố ý tìm cớ gây sự, trong lúc không hiểu đầu cua tai nheo thế nào Hoa Thái U bất giác cảm thấy bực bội: “Chẳng phải ngươi nói chiều mới tới sao? Lúc này là lúc nào chứ? Đương nhiên vẫn chưa thu xếp xong”.
Tiêu Mạc Dự khẽ rướn mày, bộc trực nói: “Ta đã ăn bữa trưa xong rồi”.
Hoa Thái U nghe thấy vậy sững người, không nén được cơn giận: “Nên bây giờ là buổi chiều sao?”.
“Không sai!”
“Ngươi tưởng mình là ai vậy? Lẽ nào mặt trời mặt trăng đợi quay quanh một mình người sao? Nếu ngươi coi bữa cơm đó là bữa tối, chắc bây giờ sao giăng đầy trời rồi đúng không?”
Tiêu Mạc Dự tiến lên một bước về phía trước, nghển cổ nhìn xuống đối phương, cả người toát ra mùi bá đạo không thèm lý lẽ: “Tóm lại cô hãy nhớ kỹ, bắt đầu từ giờ này phút này, ở Đại viên ta nói gì thì là thứ đó. Cho dù không phải sao giăng đầy trời, ta cũng có thể yêu cầu đèn đuốc rực trời!”.
Hoa Thái U phải gắng sức lắm mới dẹp được cơn bồng bột động thủ đánh lệch mặt gã đáng ghét trước mặt, nàng khẽ nhếch miệng nở nụ cười giả tạo nghề nghiệp tiêu biểu: “Được rồi, người bỏ tiền là đại gia, đương nhiên ngài đã nói gì thì là vậy, còn phía ta sẽ đi làm việc ngài sai bảo, phiền ngài chờ ở ngoài sảnh một lát!”.
Nói rồi nàng quay người bỏ đi, chưa đi được bao lâu, chợt nghe thấy Tiêu Mạc Dự khẽ gọi: “Hoa cải dầu à…”.
Hoa Thái U khẽ dừng bước nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ cứng nhắc đáp: “Tiêu công tử còn có điều gì cần dặn dò sao?”.
Tiêu Mạc Dự vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, dường như chàng hơi chần chừ giây lát, tới lúc tiếp tục mở miệng đột nhiên lại ấp úng hiếm gặp: “Thực ra trước đó ta vừa tới Nguỵ phủ…”.
Hoa Thái U quay người lại, nhìn Tiêu Mạc Dự kỳ lạ: “Nói vậy là ngươi vừa đi thăm Thường Ly sao? Ngươi về sớm vậy là vì không tìm thấy chàng ta? Vậy lúc ngươi vừa gặp chàng ta tại sao không nhắc?”.
Nét mặt Tiêu Mạc Dự vừa giãn ra một chút bỗng chốc lại khó chịu trở lại, chàng nhíu mày hỏi: “Cô rất thân với hắn ư? Tên tục của thành chủ cô có thể tuỳ tiện gọi như vậy sao?”.
“Chính bản thân huynh ấy bảo ta xưng hô như vậy!”
Hoa Thái U nổi cơn tam bành trước sự khinh miệt cũng như trách cứ vô cớ của Tiêu Mạc Dự: “Hơn nữa, ta thì sao cơ? Lẽ nào tú bà thì không thể thân mật với thành chủ? Tú bà thì là người thấp kém hơn người khác một bậc sao? Nếu coi thường ta, ngươi hãy tránh xa ra một chút! Kẻo ta lại làm ô nhục tới thanh danh nho thương Giang Nam của Tiêu đại công tử!”.
Tiêu Mạc Dự điên cuồng gầm lên: “Hoa cải dầu! Cô biết rõ ta không có ý đó!”.
“Thế rốt cuộc công tử có ý gì?”
“Ta…” Tiêu Mạc Dự thở phì phò mấy cái, cuối cùng nóng nảy xua tay: “Được rồi, được rồi! Xem ra nói với cô cũng không thể thông được! Mau đi thu don cho ta một căn phòng, lát nữa ta còn có việc phải ra ngoài!”.
Hoa Thái U cũng chẳng thèm đếm xỉa tới loại người hỉ nộ thất thường này, nàng tức giận cất bước đi thẳng vào phòng của mình.
Tiêu Mạc Dự chắp tay sau lưng đi tới dưới bóng cây ngô đồng ở góc sân, cúi đầu nhìn thấy mấy phiến là rơi trên mặt đất, tiếp đó thở dài buồn bã.
Chàng vội vã về như thế này, chính xác là do Nguỵ Lưu, có điều cũng không phải là vì chuyến thăm này.
Cảnh tượng mùi mẫn giữa Hoa Thái U với Nguỵ Lưu chàng nhìn thấy ở cánh đồng hoa ban nãy…
Chàng không muốn để họ tiếp tục có cơ hội ở bên nhau.
Nhưng, phải làm thế nào mới có thể khiến nàng hiểu đây? Cho dù nàng có hiểu, liệu nàng có chấp nhận tất cả?...
Hoa Thái U sai người quét dọn qua gian phòng phía đông, tiếp đó còn bày biện lại đồ đạc. Tuy nàng không hoàn toàn hiểu rõ thói quen cũng như sở thích của Tiêu Mạc Dự, nhưng dù gì cũng biết được đại thể. Cụ thể là không dùng đồ vàng bạc mà phải là đồ ngọc, nhưng màu sắc tổng thể không được quá tươi tắn mà phải nhã nhặn rõ nét, các đồ treo rườm rà thông thường chàng không cần, nhưng không thể thiếu bút mực giấy nghiên. Đầu giường phải hướng hướng đông, cuối giường phải hướng tây, bên phải giường phải ở cạnh tường, ruột chăn phải là lụa, rèm cửa phải chạm đất, trên đài nến nhất định phải có một lớp váng nến mỏng, bình phong lưu ly nhất định phải là màu tím nhạt u uất…
Cuối cùng lại phải sửa lại đôi chút theo ý của Tiêu Mạc Dự, mấy gần hai canh giờ mới coi như bố trí thỏa đáng.
Căn phòng này chỉ cách căn Hoa Thái U đang ở một dãy hành lang, kích cỡ cũng như kết cấu cũng cơ bản giống nhau.
Căn phòng ba gian với một phòng khách, được tách riêng bằng một chiếc cửa tròn và một tấm màn, ánh sáng bên trong rất tốt, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, các sửa sang cũng như bố trí được nghiên cứu kỹ lưỡng.
Tiêu Mạc Dự nhìn quanh một vòng cẩn thận, xem ra có thể tạm coi là hài lòng.
Trải qua buổi chiều dọn dẹp, sức lực của Hoa Thái U gần như tiêu hao gần hết, nàng chủ động lên tiếng: “Ta biết không thể so với chỗ ở của Tiêu công tử ở Tiêu phủ được, nhưng thời gian gấp rút như vậy cũng chỉ có thể tạm sắp đặt vậy thôi, sau này nếu cần gì sẽ dần bố trí thêm”.
Dường như nghĩ một lúc thấy không cam tâm, nàng lại chọc thêm một câu: “Ai bảo công tử hết lần này tới lần khác tìm nỗi khổ để hứng chịu như vậy chứ, dù gì Tiêu công tử cũng là người có tiền, cứ mặc sức mà phá hoại đi.”
Tiêu Mạc Dự thấy nàng nói vậy, không nhịn được cười nói: “Đã rất tốt rồi, cơ bản không cần phải thay đổi gì.”
Hoa Thái U cảm thấy rất ngạc nhiên: “Thế này mà được sao? Từ lúc nào Tiêu công tử lại yêu cầu thấp như vậy?”
“Rời nhà ra ngoài, rất nhiều việc đều phải tối giản, há có thể giống như ở nhà được.”
“Thế sao…” Hoa Thái U nghi ngờ nhìn gian phòng bên ngoài được sắp xếp giống như một thư phòng nhỏ: “Lẽ nào công tử thật sự không mang theo bà giúp việc già đi cùng sao? Thôi thì cứ nói thẳng ra trước, nếu theo yêu cầu của công tử, người ở chỗ này của ta nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nha đầu sai khiến vặt mà thôi, còn nếu muốn phục dịch kè kè bên cạnh e là không thể hợp tâm ý của công tử đâu.”
Tiêu Mạc Dự lắc đầu phân bua: “Ta không cần a hoàn theo sát bên.”
“Vậy việc ăn uống nghỉ ngơi thường ngày của công tử phải làm sao?”
Hoa Thái U nhìn vào bao tiền to của Tiêu Mạc Dự, tiếp đó nháy nháy mắt tinh anh: “Mấy hôm trước Hạ tiên sinh mới mua được một nhóm kĩ nam, hay là chọn ra một người nhanh nhẹn để Tiêu công tử sai khiến?”
“… Không cần!” Tiêu Mạc Dự hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tình: “Những việc vặt trong cuộc sống ta có thể tự lo được”.
Hoa Thái U vô cùng ngỡ ngàng.
Lẽ nào một gã trai mà từ nhỏ đã có hai nha đầu kè kè bên cạnh, cùng bốn vị ma ma chuyên dạy dỗ, chỉ cần đưa mắt một cái đã ngay lập tức có người hầu hạ chu tòa mọi nhu cầu của mình, đã thực sự thay đổi tâm tính sao?
Bị Hoa Thái U nhìn soi mói tới mức nổi da gà, Tiêu Mạc Dự tới sờ vào trán nàng: “Hoa cải dầu, cô điên à?”
“Ta e là ngươi mới điên đó!”
Hoa Thái U kịp thời lui về phía sau, tránh chàng: “Vậy lần này Tiêu công tử đến một mình sao? Hay phải nói là công tử luôn hành tẩu giang hồ một mình sao? Chỉ dựa vào sức trói gà không chặt này của công tử, mà đi đường lại chẳng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Là do công tử quá may mắn hay là thế sự lúc này quá thái bình?”.
Tay của Tiêu Mạc Dự dừng ở giữa không trung một lát, rồi ngay lập tức thu lại, giọng điệu bình thản như không: “Đương nhiên ta không thể đi một mình rồi, chí ít cũng cần người phụ trách liên lạc. Nếu đường xa, hiểm trở, đương nhiên phải có vệ sĩ đi cùng. Nếu phải giải quyết công việc trọng đại, còn phải có chủ quan liên quan tham gia. Như lần xuất hành này chẳng hạn, đi cùng ta là đoàn tuỳ tùng hơn ba mươi người. Có điều, họ đều sống ở nơi khác, chia nhau xử lý công việc, lúc nào cần mới tới tìm ta, đương nhiên, nếu ta có việc cũng sẽ đi tìm họ”.
Sau khi giải thích sơ qua, Tiêu Mạc Dự ngừng lại trong giây lát, chàng khẽ thở dài than: “Hoa cải dầu, lẽ nào nàng vẫn cho rằng ta là đại thiếu gia được bao bọc, chiều chuộng không biết chút thế sự nào sao?”.
Câu nói cuối cùng của Tiêu Mạc Dự lộ rõ vẻ bất lực và rầu rĩ, khiến Hoa Thái U hoang mang: “Ta… chẳng phải ta đã lâu chưa gặp lại ngươi... cho nên mới không rõ ngươi đã thay đổi thế nào…”.
“Cho dù nàng không bỏ đi, e là cũng không hay biết giống như vậy thôi.”
“Ừ…” Hoa Thái U chấp nhận. Nàng vừa định đi lại nghe thấy Tiêu Mạc Dự chêm thêm một câu: “Theo quy định trong ngành của các người, nàng đã được ta bao rồi, thì không thể lằng nhằng với gã đàn ông nào khác, đúng không nhỉ?”.
Hoa Thái U nhất thời không kịp phản ứng trước hàm ý của Tiêu Mạc Dự, nàng bất giác chẳng biết nên giận hay nên cười nữa, phải mất một lúc lâu sau, cuối cùng cũng chọn được thái độ lạnh nhạt đáp lại: “Tiêu công tử, ta nghĩ ta cần phải giải thích cho công tử một chút, cái từ ‘lằng nhằng không rõ ràng’ có ý chỉ sự giao dịch về tiền hoặc xác thịt. Do vậy, ta chỉ cần không thu tiền của đàn ông khác, cũng không lên giường của đàn ông khác, thì không coi là vi phạm khế ước”.
Tiêu Mạc Dự sững người, nhưng ngay lập tức chuyển tử trang thái xấu hổ sang tức giận: “Ta đã nói qua rồi, mọi sự ở đây do ta quyết! Bây giờ ta quy định, cái gọi là ‘lằng nhằng không rõ’ còn bao gồm cười cười nói nói, lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác ở chốn đông người!”.
Hoa Thái U không thể nhịn thêm được nữa, nàng lớn tiếng: “Cá mực nhỏ! Ngươi hãy rõ ràng đi nhé! Hiện giờ ta đã không còn bất kỳ quan hệ nào với ngươi, chảng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Ngươi không có quyền hạn chế tự do của ta, ta cũng không cần phải vì ngươi mà giữ đạo của người phụ nữ. Ta không còn là người đàn bà mặc định mang theo họ của ngươi, cần phải dựa vào ngươi mới có thể sinh tồn. Do vậy, ngươi hãy mau chóng cất ngay cái gọi là khống chế dục vọng và chiếm hữu dục vọng mà ngươi cho là phải kia! Chỉ cần không làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm tới bản khế ước kia, cho dù ta có thân mật bỡn cợt với đàn ông khác ở trên phố lúc thanh thiên bạch nhật thì cũng chẳng liên quan quái gì tới ngươi!”.
Hoa Thái U còn chưa dứt lời, Tiêu Mạc Dự đã hùng hục xông lên, không gian phòng có hạn, chàng ta lại tay chân dài, vừa hay đã túm được cổ Hoa Thái U, rồi ép chặt nào vào tường.
Phản ứng bản năng của Hoa Thái U định đánh ngã Tiêu Mạc Dự, tiếp đó hai tay sẽ túm lấy huyệt mạch môn của chàng, nhưng nàng không ra tay bởi độ siết trên cổ đang dần lỏng ra.
Ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc Dự vốn tưởng đang hăng máu giống như chú gà chọi, bỗng dàn khôi phục được vẻ nho nhã thường ngày, khuôn mặt đỏ bừng như gà chọi của chàng cũng dần lộ màu trắng bình thường, đột nhiên Hoa Thái U cảm thấy rất kinh ngạc.
“Cá mực nhỏ, ngươi sao vậy? Bị ma ám, trúng tà hay là não hỏng mất rồi?”
Tiêu Mạc Dự bất lực cười méo mó, khẽ hỏi vặn: “Hoa cải dầu, lẽ nào chúng ta không thể quên hết mọi ân oán trước kia chung sống hoà thuận sao?”.
Hoa Thái U chỉ cảm thấy toàn thân rung động…
Bàn tay nàng đang nắm chặt huyệt mạch môn của chàng ngay lập tức chuyển thế, Hoa Thái U trầm ngâm phán: “Khí huyết không thuận, rối loạn nhịp tim, tâm thần bấn loạn, xem ra công tử cần nhanh chóng tìm một đại phu tới hạ hoả…”.
“Hoa cải dầu!”
Tiêu Mạc Dự cuối cùng không thể tiếp tục điềm tĩnh, chàng nghiêng hẳn người về phía trước, như thể muốn choáng hết không gian giữa hai người: “Ta đang rất nghiêm túc nói chuyện với nàng, ta hy vọng trong một năm ở lại đây, ta muốn chúng ta không cãi cọ, không đánh nhau cũng không chiến tranh lạnh với nhau nữa, ta muốn chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, bình tĩnh làm việc, sống với nhau hoà thuận!”.
Mắt của Tiêu Mạc Dự bị hàng mi rợp che phủ, tự nhiên trở nên vô cùng trong sáng, càng thêm phần sâu xa trong ánh nắng phảng phất bụi li ti kia. Hơi thở Tiêu Mạc Dự phả lên mặt Hoa Thái U nóng hổi mà buồn buồn.
Lòng Hoa Thái U khẽ lay động, nhưng trên nét mặt lại đột nhiên nhíu: “Nếu Tiêu công tử còn không tránh ra, nước mũi của ta sẽ bắn vào miệng công tử đấy”.
Tiêu Mạc Dự bất giác cảm thấy buồn nôn, vội vàng lùi về phía sau: “Hoa cải dầu, cô có thể đừng ghê gớm như vậy không?”.
Hoa Thái U day day mũi, cười hì hì: “Cách nghĩ của công tử hay lắm, có điều ta vẫn giữ nguyên ý kiến”.
“Cô có ý gì vậy?”
“Ý là, ta cảm thấy chuyện này chi bằng cứ để Hạ tiên sinh nghiên cứu niềm hoan lạc giường chiếu xem ra đáng tin hơn.”
“Không thử một lần làm sao biết?”
“Được thôi, bây giờ chúng ta sẽ thử một chút nhé.”
Hoa Thái U nghiêm túc e hèm: “Vừa rồi Tiêu công tử nói, ta không thể nói nói cười cười, lôi lôi kéo kéo với người đàn ông nào khác tại chốn đông người, đúng không?”.
Tiêu Mạc Dự không hiểu nàng muốn làm gì, đành phải gật đầu.
“Nói một cách khác, ta có thể cùng với người đàn ông khác ở chốn không đèn không đóm không người qua lại, ví như muốn làm gì thì làm nấy ở trong một căn phòng ngủ nào đó tại Nguỵ phủ đúng không?”
Một lát sau một tiếng hét đinh tai nhức óc khiến vô số những con chim đang đậu gần đó bay tán loạn: “Hoa cải dầu! Cô dám!”.
“Nhìn xem, nhìn xem, lại dở chứng rồi đó…”
Nửa ngày tiếp theo, quả nhiên giữa Hoa Thái U và Tiêu Mạc Dự không hề xảy ra bất cứ chuyện va chạm gì, bởi hai người cơ bản không gặp nhau…
Tiêu Mạc Dự ra ngoài từ tối qua mãi tới chạng vạng chiều hôm nay mới về, sau khi vội vàng thay quần áo xong liền được người Nguỵ Lưu cử tới mời đi dự tiệc. Tổng cộng Tiêu Mạc Dự chỉ nói được với Hoa Thái U đúng một câu: “Trâm cài tóc của cô xấu hoắc”.
Sau khi chàng đi, Hoa Thái U nhận thấy vẫn còn sớm, liền quyết định tranh thủ vẫn chưa tới giờ giới nghiêm trong quy định khế ước liền vội vàng ra ngoài hóng gió.
Tiết trời cuối hạ đầu thu có phần nóng bức, Hoa Thái U không buồn đi về phía phố chợ ồn ào, nàng men theo một con đường rợp bóng cây yên tĩnh dài hun hút không có mục đích.
Chưa đi được bao xa, chợt nàng nghe thấy thi thoảng từ trong hàng cây phát ra tiếng động kỳ lạ, liền tập trung quan sát, thì ra là một đôi nam nữ, lúc thì chỉ một phía lên tiếng lúc thì nghe thấy cả hai bên đồng thanh, ngữ điệu lên xuống xen kẽ, anh rên một câu ả rền một tiếng…
Đúng là một bức Xuân cung đồ được phối thêm âm thanh…
Hoa Thái U lặng lẽ gạt mồ hôi trên trán, tiếp đó nghe thấy âm thanh đó sau một tiếng rên vang đồng thanh tắt lịm, nàng hồi tưởng tới nội dung dạy của Hạ tiên sinh, dường như tiếng kêu này đồng nghĩa với việc sau giai đoạn nước rút kết thúc, đôi bên đều đạt được cao trào, nói một cách khác là đã xong việc.
Hoa Thái U đang định lặng lẽ bỏ đi, thì đôi nam nữ trong lùm cây đã đang vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, với năng suất này…
Hoa Thái U nhất thời sùng bái không nói nên lời, đang định trốn nhưng đã không còn kịp nữa, nàng đành phải dứt khoát ra vẻ vừa đi ngang qua, rồi chào một tiếng cho phải đạo.
Có điều, khi nàng nhìn thấy rõ đôi “uyên ương dã chiến” này, Hoa Thái U giống như bị hoá thạch… bởi cô nương kia là Phong Diễm.
Cái tên Phong Diễm này là do cô nàng tự đặt cho mình, lấy nghĩa ghép của hai từ lẳng lơ và diễm lệ.
Cô nương này là cô nương nổi nhất của Tiêu Kim lầu, năm nay mới hai mươi hai cái xuân xanh, điểm khác biệt giữa cô nương này với Tử Vũ và Vân Thư – những cô nương chủ yếu tấn công đàn ông trên lĩnh vực tinh thần thì phương hướng tấn công chính của cô nàng là xác thịt.
Phong Diễm giống như tên của mình, lẳng lơ cùng cực diễm lệ tuyệt đỉnh, chỉ cần đưa tay nhấc chân, khẽ vuốt tóc cười đã có thể khiến cho tất cả đàn ông thần hồn điên đảo toàn thân mềm nhũn rồi.
Thực ra phàm là gái lầu xanh, bất luận là do nguyên cớ gì vào ngành này, trong lòng người nào người nấy đều dù ít dù nhiều có chút oán trách, thương xót, ruồng rẫy, vứt bỏ, hoặc tự mình khinh bỉ bản thân, hận ông trời bất công.
Nhưng Phong Diễm hoàn toàn không như vậy, cô nương này cảm thấy như được hưởng thụ từ sâu thẳm trong nội tâm.
Đối với cô ta, đàn ông đạt được khoái lạc từ trên người cô ta, vậy sao cô ta lại không thể có khoái cảm như vậy chứ? Đàn ông có thể “chỉ cần nhục dục bất cần yêu”, cô nàng cũng hệt như vậy.
Do vậy, đây là một cuộc mua bán đôi bên đều ở thế thắng, có điều quay lại phân tích rốt cuộc ai làm ai vui, cũng thật khó phán xét.
Đương nhiên, không phải loại đàn ông nào cũng tiếp Phong Diễm. Yêu cầu của cô ta thực ra cũng rất đơn giản, chỉ cần là người trả nổi tiền, đồng thời trông vừa mắt là được.
Có điều, Hoa Thái U chưa từng nghĩ tới một điều, người có thể khiến Phong Diễm vừa mắt lại là… một hoà thượng.
Đàn ông chung quy cũng có thể coi là loài sinh vật tương đối giữ chữ tín, đặc biệt là trong làm ăn, do vậy Tiêu Mạc Dự nói được làm được, vừa sáng bảnh mắt ngày hôm sau đã thảnh thơi phất tay áo tới Tiêu Kim lầu.
Lúc này, Hoa Thái U vừa mới bưng bát cơm lên miệng, nhìn thấy Tiêu Mạc Dự ngạo nghễ đứng trước mặt ngay lấp tức đã cảm thấy no.
“Cô cứ ăn tự nhiên, không cần phải để ý tới ta.”
“Ta vốn cũng định coi ngươi không tồn tại, có điều sức mạnh của món ăn ngon lành lại không cho phép nhìn mà như không!”
Tiêu Mạc Dự nghe thấy vậy liền sầm mặt: “Hoa cải dầu, không cho phép cô tiếp tục thơn thớt như vậy!”.
Hoa Thái U đập mạnh bát cơm xuống bàn: “Liên quan quái gì tới ngươi chứ!”.
“Thô tục!”
“Nghe không lọt tai thì biến!”
Hai người cứ lời đi tiếng lại như vậy, giống như sắp rơi vào trạng thái ẩu đả tới nơi, hết người này trợn mắt trắng dã lườm đối phương lại tới kẻ kia, cứ lườm nguýt một hồi như vậy, cuối cùng Tiêu Mạc Dự hít một hơi dài, nghiến răng nói: “Chờ khi nào làm xong việc ta tự nhiên sẽ đi thôi”.
Theo sự ngầm mặc định nhiều năm lại đây, người nói trước thường tỏ ý hoà giải, người còn lại không tiếp tục quấy rồi, do vậy Hoa Thái U đành phải cứng nhắc được đà hỏi tiếp: “Vậy dám hỏi Tiêu công tử, tới tìm tú bà ta đây vì chuyện gì vậy?”.
Hai cách xưng hô này khiến Tiêu Mạc Dự nhíu mày khó chịu, giơ quạt gấp đập khẽ mấy cái vào lòng bàn tay, tiếp đó nhìn xuống Hoa Thái U, vén áo sang một bên ngồi xuống: “Chẳng có việc to tát gì đâu, có điều đi một vòng quanh thành vẫn không thể tìm được quán ăn nào hợp khẩu vị, cho nên muốn tới đây thử vận may thôi”.
“Việc ngươi gọi là chờ để làm xong, chính là tới xin ăn sao?”
Là đại công tử Tiêu gia được ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ, do vậy Tiêu Mạc Dự trong cuộc sống thường nhật cầu kỳ tới mức khiến người ta phải ngả mũ. Từ đầu Hoa Thái U đã cho rằng, nếu ai đó có thù cần báo đối với anh chàng này, thực ra là chuyện vô cùng dễ dàng. Ví như, bị miệng giếng chuyên dụng phủ họ Tiêu, sẽ có thể khiến cho con cá mực không uống được nước ở đâu ngoài chỗ này biến hành một con cá chết khô; hoặc giả chỉ cần một mồi lửa để đốt luôn xưởng may chuyên cung cấp chất liệu tơ làm áo cho phủ họ Tiêu, cũng có thể khiến cho con cá mực chỉ chuyên mặc loại quần áo bằng chất liệu này phải loã lồ thành con cá chết vì xấu hổ… Nói tóm lại, rất dễ để có thể biến người này thành một con cá chết.
Hoa Thái U thực sự không hiểu trong hai năm vừa qua anh chàng tung hoàn ngang dọc làm ăn ra sao, lẽ nào còn mang theo đội ngũ rầm rộ bên người để phụ trách vận chuyển mọi thứ dầu đèn củi lửa chuyên dụng độc quyền, còn có cả bà lão đầu bếp đã quen hầu anh chàng sao? Đột nhiên Hoa Thái U nhớ tới quãng thời gian nàng còn ở Tiêu gia, dường như nàng chưa từng quan tâm xem cuộc sống của Cá mực nhỏ được xếp đặt thế nào trong quá trình đi khắp nơi khảo sát thương hiệu sau khi tiếp quản gia sản gia tộc. Dường như, người thê tử trên danh nghĩa là nàng đây, quả thực có chút gì đó không phải đạo cho lắm…
Có điều mặc dù trong lòng Hoa Thái U nghĩ vậy, nhưng mỗi khi mở miệng Hoa Thái U lại vẫn hậm hực: “Việc này e là khó đáp ứng được, chỗ ta chỉ có cơm nhạt trà thô tâm thường của bách tính, sợ là không đáp ứng được cái miệng sành ăn của ngươi, tốt nhất ngươi hãy đi chỗ khác thử vận may đi!”.
Tiêu Mạc Dự hoàn toàn không quan tâm tới sự châm chọc trong lời nói của Hoa Thái U, chàng nghiêng đầu nhìn bát cháo bày trên bàn: “Cháo bỏ bách hợp đúng không? Thôi thì món này đi, cho ta một suất nhé!”.
Người phương bác ăn vốn chén to kho mặn khác hẳn cách sống tinh tế của người phương nam, chỉ cần nhìn từ phương diện ẩm thực cũng nhận thấy rõ ràng. Tuy Hoa Thái U sinh ra và lớn lên ở Mạc Bắc, nhưng dù gì cũng sống nhiều năm ở Tiêu gia – vốn là đại diện cho cuộc sống cầu kỳ xa xỉ đất Giang Nam, nên khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Ví như cứ mỗi sáng mùa hè, đều phải uống một bát cháo nóng nấu với bách hợp, vừa dưỡng vị lại ngon miệng.
Nói thực ra, thói quen này của nàng là do Tiêu Mạc Dự ban tặng cho.
Nhớ thời Hoa Thái U mới đặt chân vào phủ họ Tiêu, do không chịu được khí trời oi bức mùa hè của phương nam, hễ nhìn thấy đồ ăn, đặc biệt là canh nóng cháo nóng liền buồn nôn, chẳng thể ăn được thứ gì.
Tiêu Mạc Dự thấy vậy liền nghĩ ra một cách, mang hết đồ ăn và canh vào để trong hầm nước đá dung để cất giữ rượu ngon một lúc rồi mới ăn. Thử một vài lần, hiệu quả rất tốt. Do vậy việc đầu tiên Hoa Thái U làm sau khi thực dậy mỗi buổi sáng, chín là sai người hầu để nồi cháo to vào hầm nước đá, phải một canh giờ sau mới lấy ra ăn, lúc đó ăn thì thật đã.
Có điều thật tiếc sau đó không lâu Hoa Thái U ốm một trân ra trò. Truy tìm nguyên do, chính là do thứ cháo được làm lạnh kia, đã tụ hàn khí làm tổn thưởng tì vị. Tiêu lão gia đã nổi cơn thịnh nộ vì chuyện này, sém chút còn định lôi gia pháp ra với ông tướng lắm sáng kiến kia.
Tiêu Mạc Dự tuy hoàn toàn không so đo với Hoa Thái U, có điều nhìn thấy nàng vốn khoẻ như vâm vậy mà chỉ thoáng chốc đã biến thành con mèo hen đáng thương thế này, trong lòng dâng lên nỗi ái ngại khó tả, liền sai người hầu ngày ngày nấu cháo bách hợp, còn tự tay bưng lên trước giường bệnh Hoa Thái U, ân cần thổi bớt nóng rồi múc từng thìa bón cho nàng.
Sau khi khỏi bệnh, Hoa Thái U vẫn kiên định nguyên tắc làm người phải ân oán phân minh, nàng trịnh trọng bày tỏ sự cảm ơn đối với Tiêu Mạc Dự vì quãng thời gian chăm sóc tận tình kia. Bất ngờ, lại nhận được câu trả lời làm nàng chưng hửng: “Chỉ vì ta sợ cha trách phạt, nên mới làm vậy cho cha xem mà thôi. Vả lại, tới giờ ngươi vẫn không biết ngay từ đầu ta đã cố ý hại ngươi sao? Đúng là đồ Hoa cải dầu ngốc nghếch chẳng có đầu óc!”.
Câu trả lời của Tiêu Mạc Dự khiến Hoa Thái U nhảy dựng lên lia mạnh một quyền vào chiếc cằm của tên đáng ghét đang ngoác miệng cười to kia, để lại một mảng bầm tím phải rất lâu sau mới tan. “Thế nào, chắc bà chủ Hoa vốn nổi tiếng hào sảng, phóng khoáng, sẽ không keo kiệt với ta một bát cháo chứ hả?”
Bộ dạng nhăn nhở khẽ vẩy quật của Tiêu Mạc Dự khiến Hoa Thái U phải khó khan lắm mới kiềm chế được cảm xúc định thêm chút sắc màu cho cằm của gã đáng ghét này, nàng đẩy bát cháo trước mặt: “Lấy luôn suất này đi, có ăn không?”.
“Đây chắc là bữa sáng của cô phải không? Cô đã động vào chưa đấy?”
“Ngươi còn chê sao?”
“Đương nhiên!”
“Trước đây ta đã ăn rất nhiều đồ người để thừa, đã bao giờ ta ghét bỏ đâu!”
“Bởi vì cô tham ăn.”
“Là ta không nhẫn tâm lãng phí mà thôi! Ngươi luôn là như vậy mới ăn một thìa liền bỏ, lãng phí lương thực sẽ bị trời đánh đó, ngươi có biết không hả?”
“Vào bụn của chó mèo có khác gì vào bụng của cô đâu nhỉ? Hơn nữa, rõ ràng là ta sạch hơn cô, mà ta đã sạch hơn cô, thì cô dựa vào đâu mà ruồng bỏ ta chứ?”
“…”
Đột nhiên Hoa Thái U nghẹn lời, lần nào đấu khẩu với Cá mực nhỏ, cũng giống như Cá mực nhỏ động thủ với cô vậy, nàng luôn là người đuối lý.
Nàng liền giằng lấy bát cháo, bưng lên, ngửa cổ húp mấy ngụm đã sạch bách, tiếp đó đặt mạnh xuống bàn, tức giận nhìn Tiêu Mạc Dự.
Tiêu Mạc Dự cũng chẳng thèm đếm xỉa, chỉ liếc mắt, thủng thẳng buông một câu: “Tướng ăn vẫn bất nhã như trước, hơn nữa, mau chùi miệng đi, còn dính cháo kia kìa, thật là khó coi!”.
Cuối cùng Hoa Thái U không chịu nổi nữa, nàng vừa quẹt miệng vừa vỗ bàn: “Cá mực nhỏ, chỗ này là Tiêu Kim lầu, là địa bàn của ta, không phải của họ Tiêu nhà các ngươi. Ta cũng không còn là người họ Tiêu nữa, ta muốn làm gì thì làm nhé, ngươi dựa vào đâu mà khoa chân múa tay vậy?”.
Đối lập với cơn giận đang bốc cao của Hoa Thái U, Tiêu Mạc Dự trái lại tỏ ra rất điềm đạm, thong thả sửa sang tay áo vốn chẳng có vết nhàu nào, rồi cúi người đá đôi giày mới trắng trẻo, tiếp đó ung dung ngồi xuống. Cuối cùng Tiêu Mạc Dự cất giọng thành khẩn phân bua: “Bà chủ Hoa à, ta đã dùng ngân lượng bao luôn chỗ này rồi, nên chí ít cũng có quyền nói đúng không? Thực ra nói một cách nghiêm túc thì, bắt đầu từ hôm nay, ta mới là chủ nhân của chỗ này. Theo quy định của ngành này, cô phải phục vụ để ta hài lòng mới phải. Điều này cũng đồng nghĩa với việc nhất cử nhất động của cô chí ít cũng phải lọt mắt ta mới được. Do vậy, rất tiếc phải nói rằng đây không còn là địa bàn của cô, cô cũng không thể thích làm gì thì làm nữa, muốn thế nào thì thế ấy được. Ngoài ra cũng vô cùng xin lỗi thông báo rằng ta đích thực có thể khoa chân múa tay, có thể quản được cô đấy”.
Con người ta khi phải chịu nỗi sợ hãi quá mức, thì đại não sẽ xuất hiện sự trống rỗng trong giây lát, cả trong hành vi cũng sẽ xuất hiện tình trạng mất điều khiển, chức năng ngôn ngữ cũng sẽ theo đó mà khiếm khuyết. Biểu hiện rõ ràng nhất, chỉ cần dùng bốn từ có thể hình dung ra – hoàn toàn hoá thạch.
Tiêu Mạc Dự cũng không tỏ ra quá nóng vội, anh chàng chậm rãi đứng lên, thủng thẳng cất bước ngắm nghía xung quanh một vòng, tiếp đó dừng chân trước bồn hoa thưởng thức trong giây lát, cuối cùng trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười nhạt xem ra có vẻ hài lòng quay lại, tiếp đó giơ quạt gõ nhẹ vào đỉnh đầu Hoa Thái U – lúc này vẫn chưa hồi phục từ trạng thái hoá thạch: “Bà chủ Hoa à, chỗ ở của bà tuy cũng thường thôi, hoàn toàn không đáng với cái giá đó, nhưng được cái thanh tịnh, do vậy tuy ta có cảm thấy hơi chịu thiệt một chút, nhưng chung quy cũng vì điềm này nên cũng không so đo nữa. Không những thế ta còn tin rằng, bà chủ Hoa chắc chắn sẽ dùng hình thức khác để đền đáp cho ta, tất nhiên sẽ khiến cho các khách hàng của Tiêu Kim Lầu phải cam tâm tình nguyện tiêu tiền, đúng không nào?”.
Dường như thần kinh đại não vừa bị đứt của Hoa Thái U cuối cùng đã hồi phục thành công: “Ta là tú bà, ta không tiếp khách, chỗ ở này của ta không bao được!”.
“Bà chủ Hoa nói sai rồi.”
Tiêu Mạc Dự phe phẩy chiếc quạt gấp hai lần than: “Vạn vật trong thế gian này đều có giá của nó, chỉ cần cân nhắc xem cái giá đưa ra có hợp lý hay không mà thôi. Ví như giá của bà chủ Hoa không phải là thứ mà người bình thường có thể trả được, trên thực tế, ngoài ta ra, e là chẳng có ai bằng lòng trả giá cao như vậy đâu, bởi vì vật cũng không xứng với giá mà. Do vậy, vụ làm ăn này có thuận buồm xuôi gió hay không đều lệ thuộc vào tiền đề quan trọng sau đây, một bên muốn ra đòn bên kia muốn chịu đòn, hai bên đồng lòng. Nói hơi thô một chút, ta muốn mua, còn bà chủ Hoa nguyện bán thôi”.
Giọng điệu sặc mùi gian thương của Tiêu Mạc Dự khiến Hoa Thái U nghẹn cổ: “Bán cái đầu ngươi ấy? Ai nói ta bằng lòng chứ?”.
“Chết thật, suýt nữa quên mất.”
Tiêu Mạc dự làm bộ sực nhớ ra điều gì, anh chàng móc ra một tờ giấy từ ống tay áo, tiếp đó mở rộng đặt lên bàn: “Đây là khế ước ta bao Đại viên, thời gian là một năm, tới hạn nếu còn có ý bao tiếp, có thể tiếp tục làm khế ước với giá ưu đãi giảm hai mươi phần tram. Về cơ bản trong khế ước đều là những điều khoản theo thông lệ, ngoại trừ điều khoản này: Chủ nhân trước Hoa Thái U trong thời gian khế ước có hiệu lực trừ phi được sự cho phép của chủ bao Tiêu Mạc Dự, còn không hàng ngày cứ tời giờ mão phải ở trong Đại viên, nếu vi phạm khế ước phải bồi thường gấp mười lần tổng giá trị khế ước bằng ngân lượng, hạn trong ba ngày phải thanh toán hết. Nếu tới hạn không thể trả hết, sẽ phải bán thân làm nô lệ cho chủ bao tới khi bồi thường xong xuôi mới có thể được tự do trở lại. Nếu thanh toán toàn bộ tiền vi phạm kế ước trong thời gian quy định thì khế ước này không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục có hiệu lực”.
Tới lúc này Hoa Thái U mới coi như thực sự tin rằng con Cá mực nhỏ này chính xác có chút bản lĩnh trong lĩnh vực làm ăn buôn bán. Chỉ cần nhìn người ta soạn thảo khế ước, nếu muốn biết thứ kín kẽ tới mức đến giọt nước cũng không lọt, cái gì gọi là bảo vệ và đề cao lợi ích của bên mua ở mức cao nhất, thứ gì gọi là điềm đạm bóp chết tử huyệt của đối phương để bên kia chỉ có thể ngoan ngoãn nghĩ tới khế ước chứ chẳng thể để tâm tới việc gì khác? Thì chỉ cần tham khảo khế ước được đóng dấu cá nhân của Tiêu Mạc dự và dấu của Tiêu Kim lầu là đủ.
Mười lần tổng giá trị khế ước, đủ để mua luôn cả toà Tiêu Kim lầu này, không những thế không phải là cái giá rẻ bèo năm xưa nàng may mắn vớ được, mà là giá thị trường thực tế. Hiện giờ Tiêu Kim lầu trên danh nghĩa là sản nghiệp lấy tên nàng, nhưng nàng cũng ngầm hiểu rằng mình thực sự không thể bán được nó dưới danh nghĩa cá nhân, cho dù có thể bán được thì trong ba ngày ngắn ngủi kia e là chẳng ai có thể xoay được số tiền lớn.
Nói tóm lại, cho dù có giết nàng đi cũng không đền được.
Tiêu Mạc Dự giống như còn sợ nàng chưa hoàn toàn hết hy vọng, tiếp tục làm hết trách nhiệm, bổ sung thêm: “Tuy bà chủ Hoa là người sở hữu Tiêu Kim lầu này, nhưng vẫn là một phần tử trong đây, do vậy con dấu công này có thể toàn quyền đại diện cho bà. Theo chị Tiền và Hạ tiên sinh của quý lầu nói, đây cũng là quy định trong ngành của các người”.
Chị Tiền, Hạ tiên sinh…
Tới lúc này Hoa Thái U thực sự giống như bị sét đánh ngang tai, tuyệt vọng cùng cực, bi thảm tột độ!
Một kẻ keo kiệt trong mắt chỉ có tiền chỉ hận một nỗi không thể kết hôn đẻ con với bạc, gã còn lại chỉ cần phù hợp với quy định của lầu xanh không hề do dự làm theo, vậy mà nàng giao hết mọi việc liên quan tới khế ước mua bán của Tiêu Kim lầu cho hai kẻ này nắm giữ. Nào ngờ, lại có ngày chính bản thân nàng cũng biến thành vậy quy đổi, không những thế còn bị quy đổi tới sạch sẽ, nhanh chóng thế này, đến một chút cơ hội để phản kích cũng chẳng có.
Cũng có thể coi như hơn một năm trở lại đây Hoa Thái U đã trải qua nhiều việc, thấy được chút sóng gió, sau một loạt các sự việc dồn dập nàng vẫn có thể nahnh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu tạo ra những cố gắng cuối cùng.
Hoa Thái U nhanh chóng cúi người, với thái độ mềm mỏng, quyết định dùng tình và lý để lay động Tiêu Mạc Dự, thậm chí còn dùng sắc để dụ dỗ Tiêu Mạc Dự: “Cá mực nhỏ à, chúng ta đừng làm ầm lên nữa được không? Ta không một lời nhắn nhủ đã tự ý viết giấy từ vợ thế này, đúng là có phần không chu đáo, không nghĩ tới cảm giác của ngươi, có khả năng còn tổn hại đến thể diện của ngươi nữa, ta có lời xin lỗi tới ngươi. Nhưng sự việc đã qua lâu rồi, không đáng để lại lôi ra hành nhau thế này, còn kéo theo cả một lượng lớn ngân lượng nữa. Giữa ta và ngươi đã không còn dây mơ rễ má gì, vậy thì hãy cố sống tử tế cuộc đời của mỗi người, ngươi cứ làm nho thương Giang Nam của mình, ta làm tú bà Trại Bắc của ta. Huống hồ, ngươi cũng không thể ở lại nơi này quá lâu, vậy thì khế ước này còn có ý nghĩa gì chứ?”.
Tiêu Mạc Dự vốn đang chăm chú lắng nghe, đôi lúc còn gật gù đồng ý, trông bộ dạng giống như rất tán đồng vậy, điều này khiến trong lòng Hoa Thái U dâng lên một tia hy vọng, nàng tiếp tục thuyết khách: “Chi bằng bây giờ ta cùng ngươi đi tìm chị Tiền và Hạ tiên sinh, thôi thì nể mặt ta, chí ít cũng có tể trả lại cho ngươi tám mươi phần trăm giá trị hợp đồng, tuy có mất mát đôi chút, nhưng dù gì cũng hơn là đổ hết xuống sông xuống biển, đúng không?”.
“Ừ, cô nói cũng có lý đấy.”
Tiêu Mạc Dự nhíu mày suy nghĩ một lát, tiếp đó nói với Hoa Thái U lúc này đang mở to mắt tràn trề hy vọng chờ đợi bằng chất giọng đầy nam tính của mình: “Nhưng ta lại chẳng dễ dàng làm như vậy đâu”.
Nếu như không nể Tiêu bá bá, chắc Hoa Thái U từ lâu đã lôi cả mười tám đời tổ tông họ Tiêu ra rồi. Nàng hít sâu rồi lại hít sâu, liều mạng giữ được chút lý trí còn sót lại cuối cùng trước khi giãy chết: “Người không còn ở lại Ung thành bao lâu nữa, chờ tới khi ngươi đi rồi, ta chẳng phải lại có thể muốn thế nào được thế ấy sao? Ngươi là thương nhân, làm gì phải làm trò buôn bán lỗ vốn thế này? Lẽ nào tiền bạc Tiêu gia đã nhiều tới mức có thể tuỳ tiện vung ra cửa số thế này sao?”.
Tiêu Mạc Dự vẫn thong thả như cũ: “Ai nói ta chuẩn bị đi chứ? Lần tới Ung thành này, ta có ý định mở thêm chi nhánh và khai thông con đường vận chuyển. Có lẽ một hai năm chưa chắc đã có kết quả, nếu bất lợi, có khả năng còn phải ở đây tới ba bốn năm ấy chứ. Nói tóm lại, mặc cô nghĩ thế nào, thì việc này ta đã quyết rồi. Cô ngay lập tức sai người dọn dẹp cho ta một phòng, yêu cầu cụ thể chắc cô đã biết, chiều nay ta sẽ dọn tới”.
Thấy Tiêu Mạc Dự nói xong định quay người bỏ đi, Hoa Thái U cuối cùng không thể nhịn được nữa, nàng lớn tiếng gầm lên: “Họ Tiêu kia, rốt cuộc ngươi có ý gì vậy? Ngươi đang chơi ta phải không? Hay đang báo thù vậy? Có điều ta làm vậy lẽ nào không phải là điều ngươi muốn sao? Đã không có ý với nhau, nhìn nhau thấy ghét thế này, sao không dứt khoát một nhát đứt đôi để đôi bên được tự do? Mấy năm ở Tiêu gia, ta và ngươi tuy luôn đối đầu chan chat, nhưng tới giờ nghĩ lại chẳng qua chỉ là trò con trẻ mà thôi. Cho dù giữa chúng ta không còn tình cảm sâu nặng, nhưng cũng chưa tới mức hận đúng không? Lẽ nào, ngươi nhất định muốn huỷ hoại luôn cả duyên phận thanh mai trúc mã giữa chúng ta sao? Trong lòng ngươi có người khác, vậy thì ta cũng xin chúc phúc, ta cũng muốn tác hợp cho ngươi mà. Nhưng ngươi lại không cho phép ta cũng có cơ hội tìm được hạnh phúc thuộc về mình sao? Làm người cho dù làm bất kỳ chuyện gì cũng phải công bằng một chút được không vậy? Tiêu Mạc Dự, hãy nể tình Tiêu bá bá, đừng để ta phải ghét ngươi, đừng để ta phải hận ngươi!”.
Tiêu Mạc Dự đứng xoay lưng về phía nàng im lặng trong giây lát, tiếp đó khẽ ngẩng đầu lên, gió thổi tới làm mấy lọn tóc và vạt áo bay bay, chàng lạnh lùng cười nhạt rồi buông một câu hững hờ. “Có phải cô hận ta vì ta đã có người khác không vậy? Vậy thì cô cứ hận đi, hận bao lâu cũng được”.
Hoa Thái U tức giận đáp: “Còn tưởng ngươi khác đám đàn ông kia, không ngờ cũng là phường có mới nới cũ, đam mê tửu sắc. Sao vậy? Nhìn thấy gái đẹp bên ngoài, quên mất biểu muội dịu dàng đang đau khổ chờ đợi ở nhà sao?”.
Tiêu Mạc Dự khẽ gật đầu, dường như đường nét trên khuôn mặt căng ra, tiếp đó lạnh lùng buông một câu: “Cô nên cảm ơn những người đàn ông thế này, nếu không quán Tiêu Kim lầu này lấy gì mà sống? Cô còn biết dựa vào cái gì mà đứng ở đây nói chuyện công bằng với ta chứ!”.
Nói rồi chàng phẩy tay áo bỏ đi.
Có lẽ anh chàng đi có phần vội, nên đã tác động tới vết thương ở lưng, Tiêu Mạc Dự khẽ dừng bước, giơ tay đỡ lưng.
Đúng lúc này, Hạ tiên sinh đi qua, ông ta quan sát Tiêu Mạc Dự từ đầu tới chân một lượt, trên khuôn mặt lộ rõ nét thăm dò tìm hiểu đầy kinh nghiệm: “Theo cách tối qua tại hạ dạy cho các hạ, sao có thể làm tổn thương tới lưng được chứ? Có phải các hạ đã nhịn quá lâu, nhất thời dấn quá đà? Hay là mới được nếm mùi mây mưa, không hãm được phanh dẫn tới tần suất quá nhiều? Nào, nào, nào, chúng ta tìm nơi nào đó tiếp tục thảo luận đi!”.
Tiêu Mạc Dự thất kinh tới mức còn quên luôn cả phép tắc xã giao, co giò chạy một mạch, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Hạ tiên sinh đứng ngây tại chỗ một lát, tiếp đó đưa mắt sang nhìn Hoa Thái U đang nổi cơn tam bành thắc mắc: “Này? Sao bà chủ vẫn là gái trinh vậy? Lẽ nào, Tiêu ca tìm người khác luyện kỹ năng thành thục, sau đó mới tới giao hợp với bà, tạo ấn tượng đêm đầu mỹ mãn cho bà chủ?”
Đáp lại câu hỏi của gã, là một cú đấm như trời giáng từ không trung bổ xuống…
Chị Tiền họ Tiền, cũng rất yêu tiền, yêu tiền còn yêu hơn bản thân, tới mức có thể phát cuồng vì tiền…
Người này trông bộ dạng lúc nào cũng lờ đờ, nhưng hễ nhìn thấy ngân lương hoặc vật gì đáng tiền mắt liền sáng ngay. Những lúc khác, cho dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt, cô ta vẫn ngồi tính toán không thèm ngước mắt lên.
Lúc Hoa Thái U đang tức lồng lộn dùng chân đẩy cửa phòng tài vụ định tìm chị Tiền nói lý, người phụ nữ mặc áo màu bạc đang vùi đầu sau đống sổ sách chỉ khẽ ngước mắt lười nhác hỏi: “Nếu không phải vì nể tình hiện giờ cô cũng đáng mấy đồng tiền, thì từ lâu tôi đã đẩy cô xuống bếp xẻ thịt làm nhân bán theo cân rồi!”.
“Tay hòm chìa khoá nơi trọng địa, kẻ tự tiện vào ắt sẽ chết.”
Những từ ngữ sặc mùi chết chóc kia được dán trên cửa coi như câu đối, còn có một tấm hoành phi – “Không nộp tiền, giết”.
Hoa Thái U nghĩ tới câu đối trên liền run rẩy, lúc này nàng mới nhận thấy mình đã phạm vào điều cấm kỵ của kẻ bệnh hoạn điên cuồng kia, “Tay hòm chìa khoá là nhà ta, ta chỉ yêu mỗi nơi này”, cơn giận ngay lập tức nguôi đi tám phần.
Tới lúc một giọng nói tràn ngập tình yêu thương, vô cùng nhân hậu cất lên, thì hai phần còn lại cũng theo đó mà thua trận luôn: “Cô tới thật đúng lúc, ta cũng đang định đi tìm cô đây! Chúng ta cần nhanh chóng học một vài kỹ năng phục vụ khách. Thực ra, để đối phó với đàn ông, chỉ cần mấy chiêu rất dễ. Nào, Hình ma ma đây sẽ dạy cho cô”.
Người xuất hiện là một phụ nữ đẫy đà chừng năm mươi, trông khuôn mặt rất nhân hậu hệt như Quan thế âm Bồ Tát vậy, có điều đây là cơn ác mộng kinh hãi nhất của tuyệt đại đa số cô nương trong Tiêu Kim lầu.
Nói một cách đơn giản, cho dù trong tay bà ta có là Trương Phi hay Lý Quỳ thì bà ta cũng khiến cho họ hát nhẹ nhàng, nhảy dịu dàng, vừa đau vừa buồn lại vừa đáng yêu nở nụ cười lẳng tới tận xương với khách…
“Không không không… không cần đâu, chúng ta tiếp tục, tiếp tục…”
Hoa Thái U gật đầu, cúi người cười trừ định chuồn, lúc này Cầu tiên sinh – người từ nãy tới giờ vui vẻ đứng ở bên xem tuồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta thấy, chúng ta vốn không cần phải phí sức đâu, đã là phụ thê với nhau rồi, lẽ nào còn không biết nên phục tùng thế nào để đối phương hài lòng chứ? Không những thế, để kiếm được một khoản tiền lớn thế này cho Tiêu Kim lầu, tất nhiên bà chủ Hoa sẽ tận tâm tận lực thôi”.
Tuy đang vô cùng tức tối, nhưng Hoa Thái U chỉ có thể chửi thầm trong lòng, nàng vẫn cười trừ: “Cầu tiên sinh nói chí phải, ta đây đang định đi chuẩn bị…”.
Hoa Thái U cẩn thận rút lui, khẽ tay đóng cửa. Nàng vừa đang quay người liền nhìn thấy Hạ tiên sinh với một cục u to trên đầu đang đứng đó hấp háy đôi mắt vô tội, ngây thơ thắc mắc: “Sao vậy, không có tuồng hay à?”.
Hoa Thái U cau mặt, gằn giọng chất vấn: “Quan hệ giữa ta và tên họ Tiêu kia, là do ngươi nói cho họ đúng không?”.
“Thuộc hạ chỉ có hứng thú với kinh nghiệm phòng the lần đầu của hắn thôi, còn những thứ khác thuộc hạ chẳng thèm quan tâm.”
“Vậy tại sao họ đều biết vậy?”
Hạ tiên sinh nhìn nàng bằng ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Nếu không có nguồn cơn gì bất thường với bà chủ, thì ai lại tiêu nhiều tiền vì bà như vậy chứ? Tiêu tiền thuê bà chủ thì thà ném xuống sông còn có cảm giác thành tựu hơn”.
“… Ngươi nói chuyện làm ơn đừng vô nhân tính như vậy…”
Không ngờ câu nói trên lại khiến Hạ tiên sinh tỏ nét mặt với chiêu bài học thuật quen thuộc: “Thứ thuộc hạ có là nhân tính, chính bà chủ không có mới phải. Nhân tính là gì chứ? Tức là người phải có tính dục, cho dù không biết mình họ gì, cũng phải có nhu cầu tình dục. Nếu không, sẽ tạo ra tình hình bi thảm giống như bà chủ đây vô cùng chậm chạp trong một lĩnh vực nào đó. Cho nên thuộc hạ đề nghị, bà chủ phải nhanh chóng bổ túc sự khiếm khuyết này, nếu tình trạng này cứ tiếp tục diễn ra, e là hại người hại cả ta nữa đấy”.
Nói rồi, Hạ tiên sinh ngầng cao đầu, ưỡn ngực bước vào phòng thủ quỹ.
Còn Hoa Thái U chỉ còn biết cứng họng lặng lẽ nhìn theo cánh cửa lại một lần nữa được đóng kín.
Mấy đại quản sự đều đồng ý không những thế còn vô cùng vui vẻ trước việc nàng bị “bao”. E là ngoài ngoan ngoãn nghe lệnh ra, nàng chẳng còn thể làm được gì khác.
Có điều…
Bốn đại quản sự bình thường người nào bận việc của người nấy, rất hiếm khi chạm mặt nhau cùng một chỗ thế này, không những thế lại còn tụ tập ở nơi tay hòm chìa khoá người không phận sự miễn lại gần này, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Hoa Thái U nghĩ đi nghĩ lại, cho dù có chuyện gì, thì cũng đều do họ giải quyết, thực ra chẳng liên quan gì tới bà chủ như nàng cả.
Chỗ này tuy trên danh nghĩa là địa bàn của nàng, nhưng hoàn toàn không nằm trong tay nàng. Sự thực là, nàng giống như người đi chơi xa ở bên ngoài, cố tình không nghe cũng không hỏi, luông giữ khoảng cách. Nàng luôn coi chỗ này chỉ là nơi đặt chân tạm thời, không biết lúc nào sẽ rời đi. Điều này cũng giống như việc nàng rời khỏi Mạc Bắc, rồi rời khỏi Tiêu gia… mà đã như vậy, hà cớ gì phải nhọc công đầu tư tình cảm? Nếu tới lúc nào đó có lỡ có quan hệ lằng nhằng gì đó, nếu phải dứt bỏ, sẽ rất đau đớn...
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hoa Thái U quyết định đi tìm con trai nuôi của mình. Chắc chắn nét mặt bụ bẫm, đáng yêu của cu cậu sẽ làm dịu nỗi lòng đau khổ của nàng.
Nàng đi về hướng nam, chưa đầy một khắc đã tới một nơi vắng vẻ, chỗ đó có hai gian nhà gạch cũ, tuy rất đơn sơ nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Từ đằng xa nàng đã nhìn thấy ai đó đang chơi đùa với Ức Nhi ở bãi đất trống trước nhà…
“Thường Ly, tại sao huynh lại ở đây vậy?”
Nguỵ Lưu nhìn thấy Hoa Thái U cũng cảm thấy hơi bất ngờ. “Chẳng phải bà chủ Hoa phải đi bàn bạc chuyện quan trọng sao? Tại sao kết thức nhanh vậy chứ?”.
“Từ xưa tới nay dân nữ luôn làm việc hiệu quả…”
“Vừa rồi đi tìm bà chủ Hoa nhưng không gặp, do vậy mới quyết định đi dạo loanh quanh, không hay không biết lại đi tới đây, vừa hay thấy Ức Nhi liền ở lại chơi với cu cậu một lát.”
Nguỵ Lưu vừa giải thích xong, thì một người con gái mặc trang phục màu hồng từ trong nhà vén rèm đi ra.
Người con gái này có dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, khuôn mặt không hề trang điềm nhưng toát lên vẻ đẹp tực tranh vẽ, người đó chính là mẹ của Ức Nhi – Vân Thư. Nhận thấy người mới tới, Vân Thư vội cười đon đả: “Bà chủ Hoa cũng tới sao? Xin chờ một lát, Vân Thư đi rót trà cho bà”.
Tiếp đó đưa tách trà trong tay cho Nguỵ Lưu, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ có trà nhạt tiếp đãi, chỉ mong Nguỵ công tử không ghét bỏ”.
“Phu nhân qua khách khí rồi.”
Nguỵ Lưu cảm ơn rồi đỡ lấy: “Ta còn mong được phu nhân tha tội mạo muội làm phiền nữa kìa”.
“Nguỵ công tử quá lời rồi, đã là bạn của bà chủ Hoa thì không phải người ngoài.”
Hoa Thái U đỡ lấy đứa bé: “Con trai ngoan, để mẹ đưa con đi chơi, chúng ta không nghe những lời khách sáo dài dòng lôi thôi”.
Nguỵ Lưu và Vân Thư đều không nén được cười.
“Ta cũng làm phiền lâu rồi, nên cáo từ thôi.”
“Vậy cùng đi nào, dân nữ đưa Ức Nhi đi chơi.”
Hoa Thái U giơ cánh tay mũm mỉm như ngó sen của Ức Nhi vẫy vẫy về phía Vân Thư: “Tạm biệt mẹ đẻ đi, bọn ta sẽ về nhanh thôi.”
Cậu bé đang tầm mọc răng phun ra một đống bong bóng…
Đi cùng Nguỵ Lưu, Hoa Thái U vừa bế Ức Nhi vừa vui vẻ ngắm nhìn bướm vờn hoa bên đường, chẳng mấy chốc mồ hôi đầm đìa.
Nguỵ Lưu vẫn thủng thẳng đi sau xem Hoa Thái U cười đùa ầm ĩ cuối cùng cũng mở miệng: “A Thái à, nàng có tâm sự?”.
Nguỵ Lư nói không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.
“Đâu có, đại nhân không thấy dân nữ rất vui sao?”
Hoa Thái U mặt ửng đỏ, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nguỵ Lưu quan sát nàng một lượt, rồi chậm rãi buông một câu: “Cố tình ra vẻ tâm trạng tốt, giống như một chậu rau cải đã bị đốt cháy đen còn cố chau chuốt, thảm hại không nỡ nhìn”.
“…”
Hoa Thái U không biết bị nói trung tâm trạng hay bị chọc cho tức nữa, nàng sầm mặt nói: “Thường Ly, đôi khi ta thật sự rất hận cái miệng của ngài!”.
“Tức là lại bị ta nói trúng rồi đúng không?”
Nguỵ Lưu vừa nói xong, liền đỡ lấy Ức Nhi trong tay nàng: “Trước tiên hãy lau mồ hôi đoi đã, có gì hãy nói sau!”.
“Thực ra là chuyện tốt mà.”
Hoa Thái U lấy khăn tay lau qua trước trán, ngoác miệng cười như thể tự chế giễu: “Tú bà đây bị người ta bao rồi, không những thế còn với giá trên trời nữa kìa!”.
“Chúc mừng. Khả năng quay vòng vốn của Tiêu gia quả nhiên phi phàm.”
Nguỵ Lưu cũng lấy khăn tay lau mặt cho Ức Nhi, cậu nhỏ rất gần gũi với chàng, nó cứ khua khua tay định lấy hạt trân châu trên mũ ô sa của chàng, chàng vừa cười ha hả vừa nghiêng đầu tránh.
Lúc nói câu trên, giọng điệu của chàng ta thản nhiên, như thể buột miệng nói ra vậy, không có gì khác thường, cũng không thể nhìn ra có chút manh mối nào, nhưng Hoa Thái U lại cảm thấy toàn thân tê dại khác thường.
Có lẽ việc ngay lập tức đoán ra ai đã bao nàng là chuyện không khó, nhưng chỉ từ khoản chi lớn mà ngay lập tức liên tưởng tới tình hình quay vòng vốn của một thương gia thì không đơn giản chút nào.
Từ việc hiểu biết về Tiêu Mạc Dự của Nguỵ Lưu, dường như chàng ta rất lưu ý tới Tiêu gia.
Hai người một kẻ nam một người bắc, trước đây chưa từng qua lại, lẽ nào lại có liên quan tới việc sáng nay Cá mực nhỏ nói muốn mở một chi nhánh ở đây?
Nguỵ Lưu…
Dường như lúc ở bên chàng ta, Hoa Thái U luôn có cảm giác an toàn kỳ lạ, nàng thường bất giác kể cho chàng ta nghe mọi bí mật.
Sự thật là, trước mặt chàng ta, nàng dường như chưa từng có gì bí mật, có vẻ như chàng rất dễ dàng nhìn thấu nàng. Còn nàng thì chẳng có cách nào nhìn ra được chút tình cảm chân thật bị che giấu trong đôi mắt đen láy bình tĩnh của chàng ta.
Có phải do nguyên nhân này, cho nên nàng mới cảm thấy chàng ta sâu xa không thể đoán định, thậm chí còn có phần đáng sợ nữa?
“Sao vậy A Thái, có phải nóng quá không vậy?”
Nguỵ Lưu đang chơi đùa cùng Ức Nhi bỗng đưa mắt nhìn Hoa Thái U đang đỏ mặt, nét mặt rõ ràng hơi nghệt ra, chàng vội vàng đi lên trước một bước, quan tâm hỏi han, rồi tiện tay lấy khăn tay lau những vệt mồ hôi còn sót lại trên mặt cho nàng.
Động tác trên rất tự nhiên, tự nhiên tới mức như đã từng làm nhiều lần rồi, như thể quan hệ giữa hai người đã rất thân mật. Hoa Thái U khẽ nhắm mắt, ngửa mặt theo bản năng, mặc cho chàng dịu dàng lướt nhẹ khăn tay trên mặt nàng.
Bóng đàn ông cao lớn, tuấn tú, một tay ôm đứa bé cười khanh khách, tay còn lại cầm khăn tay lau mặt cho người con gái trước mặt.
Người đàn ông ấy không những rất tập trung mà còn rất ân cần, còn người con gái xem bộ dáng rất yêu kiều và còn hơi có vẻ dựa dẫm.
Bất luận là ai, bất luận là quan sát từ góc độ nào, cảnh này đúng là “bức tranh cả nhà ba người đi chơi” tràn ngập sự ấm cúng, thân mật.
Mọi thứ đều đẹp đẽ là thế…
Chỉ tiếc, những thứ đẹp đẽ xưa nay đều dễ dàng bị phá hỏng.
“Hai người mới sáng sớm đã tới ngắm hoa, đúng là cao hứng thật đấy!”
Chất giọng nho nhã, nhẹ nhàng, cùng giọng điệu văn hoa đầy phép tắc cùng với cử chỉ thong dong kia nữa…
Tiêu Mạc Dự rảo bước đi tới trước mặt Nguỵ Lưu, cười tươi hớn hở, chắp tay nói: “Hôm qua tại hạ đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, lại dám xưng huynh gọi đệ với Nguỵ thành chủ, ngàn lần mong chuộc tội”.
“Tiêu công tử hà cớ gì phải như vậy?”
Nguỵ Lưu đã cất lại khăn tay, đồng thời giơ tay đỡ Tiêu Mạc Dự hành lễ, vừa nói: “Ta cũng ngưỡng mộ Giang Nam nho thương nổi danh từ lâu, luôn muốn tìm cơ hội tương giao. Nào ngờ lại ở ngay trước mặt mà không biết, quả là xấu hổ”.
Tiêu Mạc Dự cũng chẳng cố chấp hành lễ, liền đứng thẳng người: “Tới quý thành, nhưng chưa gửi thiệp thăm hỏi, chính vì điều này đã tạo thành sự hiểu lầm sau này, đều do lỗi của tại hạ mà ra.
“Nếu nói vậy, không ngay lập tức đón tiếp Tiêu công tử danh khắp Giang Nam vào Ung Phủ, đó là chưa làm tròn đạo đãi khách của thành chủ như ta, cũng là sự sơ suất trong việc đôn đốc giám sát.”
“Vậy thì, coi như hoà nhé.”
“Vẫn tiếp tục xưng hô như trước!”
Hai người nhất tề cười to, vô cùng sảng khoái.
Liền sau đó, Tiêu Mạc Dự hỏi: “Vốn định hôm nay mở tiệc ra mắt mời Nguỵ huynh, có điều do có chút việc riêng nên phải huỷ. Không biết tối mai huynh có thời gian ghé qua không?”.
“Thịnh tình của Tiêu huynh, sao nỡ khước từ chứ? Có điều tiệc gặp mặt kia phải do ta mở mới đúng.”
“Cũng được, cung kính không bằng tuân lệnh. Ngày tháng còn dài, ắt có dịp mời lại.”
“Tiêu huynh đúng là người thẳng thắn, tối mai ta sẽ phái người tới mời huynh.”
“Cung kính chờ đợi.”
Tiêu Mạc Dự gật đầu đáp lễ, tiếp đó chắp tay nói: “Không dám làm phiền Nguỵ huynh lâu, tại hạ xin phép cáo từ, ngày mai sẽ uống một trận ra trò.”
Nguỵ Lưu đáp lễ nói: “Không say không về…”.
Tiêu Mạc Dự quay người giơ tay về phía Hoa Thái U từ nãy tới giờ bị coi như không khí, làm bộ mời, nét mặt hết sức hữu hảo, hiền từ: “Việc riêng của ta, đành phiền bà chủ Hoa vậy”.
Nguỵ Lưu đang bế cu cậu Ức Nhi liền cười hoà nhã: “A Thái à, nàng làm việc của mình đi, ta sẽ đưa Ức Nhi về”.
Vậy là Hoa Thái U im lặng từ đầu tới cuối, khẽ cứng nhắc đi trước mặt Tiêu Mạc Dự. Nàng có cảm giác một luồng khí lạnh âm u ở phía sau cứ bay qua bay lại…
Vừa bước vào cổng Đại viên, Tiêu Mạc Dự vẫn giữ im lặng cả chặng đường cuối cùng cũng cất tiếng, giọng lạnh lùng tới mức có thể biến không khí thành đá: “Bà chủ Hoa, ta hơi mệt một chút, xin hỏi có thể nghỉ ở phòng nào đây?”.
Hoa Thái U thấy Tiêu Mạc Dự sầm mặt đen như nhọ nồi – dấu hiệu đang cố ý tìm cớ gây sự, trong lúc không hiểu đầu cua tai nheo thế nào Hoa Thái U bất giác cảm thấy bực bội: “Chẳng phải ngươi nói chiều mới tới sao? Lúc này là lúc nào chứ? Đương nhiên vẫn chưa thu xếp xong”.
Tiêu Mạc Dự khẽ rướn mày, bộc trực nói: “Ta đã ăn bữa trưa xong rồi”.
Hoa Thái U nghe thấy vậy sững người, không nén được cơn giận: “Nên bây giờ là buổi chiều sao?”.
“Không sai!”
“Ngươi tưởng mình là ai vậy? Lẽ nào mặt trời mặt trăng đợi quay quanh một mình người sao? Nếu ngươi coi bữa cơm đó là bữa tối, chắc bây giờ sao giăng đầy trời rồi đúng không?”
Tiêu Mạc Dự tiến lên một bước về phía trước, nghển cổ nhìn xuống đối phương, cả người toát ra mùi bá đạo không thèm lý lẽ: “Tóm lại cô hãy nhớ kỹ, bắt đầu từ giờ này phút này, ở Đại viên ta nói gì thì là thứ đó. Cho dù không phải sao giăng đầy trời, ta cũng có thể yêu cầu đèn đuốc rực trời!”.
Hoa Thái U phải gắng sức lắm mới dẹp được cơn bồng bột động thủ đánh lệch mặt gã đáng ghét trước mặt, nàng khẽ nhếch miệng nở nụ cười giả tạo nghề nghiệp tiêu biểu: “Được rồi, người bỏ tiền là đại gia, đương nhiên ngài đã nói gì thì là vậy, còn phía ta sẽ đi làm việc ngài sai bảo, phiền ngài chờ ở ngoài sảnh một lát!”.
Nói rồi nàng quay người bỏ đi, chưa đi được bao lâu, chợt nghe thấy Tiêu Mạc Dự khẽ gọi: “Hoa cải dầu à…”.
Hoa Thái U khẽ dừng bước nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ cứng nhắc đáp: “Tiêu công tử còn có điều gì cần dặn dò sao?”.
Tiêu Mạc Dự vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, dường như chàng hơi chần chừ giây lát, tới lúc tiếp tục mở miệng đột nhiên lại ấp úng hiếm gặp: “Thực ra trước đó ta vừa tới Nguỵ phủ…”.
Hoa Thái U quay người lại, nhìn Tiêu Mạc Dự kỳ lạ: “Nói vậy là ngươi vừa đi thăm Thường Ly sao? Ngươi về sớm vậy là vì không tìm thấy chàng ta? Vậy lúc ngươi vừa gặp chàng ta tại sao không nhắc?”.
Nét mặt Tiêu Mạc Dự vừa giãn ra một chút bỗng chốc lại khó chịu trở lại, chàng nhíu mày hỏi: “Cô rất thân với hắn ư? Tên tục của thành chủ cô có thể tuỳ tiện gọi như vậy sao?”.
“Chính bản thân huynh ấy bảo ta xưng hô như vậy!”
Hoa Thái U nổi cơn tam bành trước sự khinh miệt cũng như trách cứ vô cớ của Tiêu Mạc Dự: “Hơn nữa, ta thì sao cơ? Lẽ nào tú bà thì không thể thân mật với thành chủ? Tú bà thì là người thấp kém hơn người khác một bậc sao? Nếu coi thường ta, ngươi hãy tránh xa ra một chút! Kẻo ta lại làm ô nhục tới thanh danh nho thương Giang Nam của Tiêu đại công tử!”.
Tiêu Mạc Dự điên cuồng gầm lên: “Hoa cải dầu! Cô biết rõ ta không có ý đó!”.
“Thế rốt cuộc công tử có ý gì?”
“Ta…” Tiêu Mạc Dự thở phì phò mấy cái, cuối cùng nóng nảy xua tay: “Được rồi, được rồi! Xem ra nói với cô cũng không thể thông được! Mau đi thu don cho ta một căn phòng, lát nữa ta còn có việc phải ra ngoài!”.
Hoa Thái U cũng chẳng thèm đếm xỉa tới loại người hỉ nộ thất thường này, nàng tức giận cất bước đi thẳng vào phòng của mình.
Tiêu Mạc Dự chắp tay sau lưng đi tới dưới bóng cây ngô đồng ở góc sân, cúi đầu nhìn thấy mấy phiến là rơi trên mặt đất, tiếp đó thở dài buồn bã.
Chàng vội vã về như thế này, chính xác là do Nguỵ Lưu, có điều cũng không phải là vì chuyến thăm này.
Cảnh tượng mùi mẫn giữa Hoa Thái U với Nguỵ Lưu chàng nhìn thấy ở cánh đồng hoa ban nãy…
Chàng không muốn để họ tiếp tục có cơ hội ở bên nhau.
Nhưng, phải làm thế nào mới có thể khiến nàng hiểu đây? Cho dù nàng có hiểu, liệu nàng có chấp nhận tất cả?...
Hoa Thái U sai người quét dọn qua gian phòng phía đông, tiếp đó còn bày biện lại đồ đạc. Tuy nàng không hoàn toàn hiểu rõ thói quen cũng như sở thích của Tiêu Mạc Dự, nhưng dù gì cũng biết được đại thể. Cụ thể là không dùng đồ vàng bạc mà phải là đồ ngọc, nhưng màu sắc tổng thể không được quá tươi tắn mà phải nhã nhặn rõ nét, các đồ treo rườm rà thông thường chàng không cần, nhưng không thể thiếu bút mực giấy nghiên. Đầu giường phải hướng hướng đông, cuối giường phải hướng tây, bên phải giường phải ở cạnh tường, ruột chăn phải là lụa, rèm cửa phải chạm đất, trên đài nến nhất định phải có một lớp váng nến mỏng, bình phong lưu ly nhất định phải là màu tím nhạt u uất…
Cuối cùng lại phải sửa lại đôi chút theo ý của Tiêu Mạc Dự, mấy gần hai canh giờ mới coi như bố trí thỏa đáng.
Căn phòng này chỉ cách căn Hoa Thái U đang ở một dãy hành lang, kích cỡ cũng như kết cấu cũng cơ bản giống nhau.
Căn phòng ba gian với một phòng khách, được tách riêng bằng một chiếc cửa tròn và một tấm màn, ánh sáng bên trong rất tốt, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, các sửa sang cũng như bố trí được nghiên cứu kỹ lưỡng.
Tiêu Mạc Dự nhìn quanh một vòng cẩn thận, xem ra có thể tạm coi là hài lòng.
Trải qua buổi chiều dọn dẹp, sức lực của Hoa Thái U gần như tiêu hao gần hết, nàng chủ động lên tiếng: “Ta biết không thể so với chỗ ở của Tiêu công tử ở Tiêu phủ được, nhưng thời gian gấp rút như vậy cũng chỉ có thể tạm sắp đặt vậy thôi, sau này nếu cần gì sẽ dần bố trí thêm”.
Dường như nghĩ một lúc thấy không cam tâm, nàng lại chọc thêm một câu: “Ai bảo công tử hết lần này tới lần khác tìm nỗi khổ để hứng chịu như vậy chứ, dù gì Tiêu công tử cũng là người có tiền, cứ mặc sức mà phá hoại đi.”
Tiêu Mạc Dự thấy nàng nói vậy, không nhịn được cười nói: “Đã rất tốt rồi, cơ bản không cần phải thay đổi gì.”
Hoa Thái U cảm thấy rất ngạc nhiên: “Thế này mà được sao? Từ lúc nào Tiêu công tử lại yêu cầu thấp như vậy?”
“Rời nhà ra ngoài, rất nhiều việc đều phải tối giản, há có thể giống như ở nhà được.”
“Thế sao…” Hoa Thái U nghi ngờ nhìn gian phòng bên ngoài được sắp xếp giống như một thư phòng nhỏ: “Lẽ nào công tử thật sự không mang theo bà giúp việc già đi cùng sao? Thôi thì cứ nói thẳng ra trước, nếu theo yêu cầu của công tử, người ở chỗ này của ta nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nha đầu sai khiến vặt mà thôi, còn nếu muốn phục dịch kè kè bên cạnh e là không thể hợp tâm ý của công tử đâu.”
Tiêu Mạc Dự lắc đầu phân bua: “Ta không cần a hoàn theo sát bên.”
“Vậy việc ăn uống nghỉ ngơi thường ngày của công tử phải làm sao?”
Hoa Thái U nhìn vào bao tiền to của Tiêu Mạc Dự, tiếp đó nháy nháy mắt tinh anh: “Mấy hôm trước Hạ tiên sinh mới mua được một nhóm kĩ nam, hay là chọn ra một người nhanh nhẹn để Tiêu công tử sai khiến?”
“… Không cần!” Tiêu Mạc Dự hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tình: “Những việc vặt trong cuộc sống ta có thể tự lo được”.
Hoa Thái U vô cùng ngỡ ngàng.
Lẽ nào một gã trai mà từ nhỏ đã có hai nha đầu kè kè bên cạnh, cùng bốn vị ma ma chuyên dạy dỗ, chỉ cần đưa mắt một cái đã ngay lập tức có người hầu hạ chu tòa mọi nhu cầu của mình, đã thực sự thay đổi tâm tính sao?
Bị Hoa Thái U nhìn soi mói tới mức nổi da gà, Tiêu Mạc Dự tới sờ vào trán nàng: “Hoa cải dầu, cô điên à?”
“Ta e là ngươi mới điên đó!”
Hoa Thái U kịp thời lui về phía sau, tránh chàng: “Vậy lần này Tiêu công tử đến một mình sao? Hay phải nói là công tử luôn hành tẩu giang hồ một mình sao? Chỉ dựa vào sức trói gà không chặt này của công tử, mà đi đường lại chẳng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Là do công tử quá may mắn hay là thế sự lúc này quá thái bình?”.
Tay của Tiêu Mạc Dự dừng ở giữa không trung một lát, rồi ngay lập tức thu lại, giọng điệu bình thản như không: “Đương nhiên ta không thể đi một mình rồi, chí ít cũng cần người phụ trách liên lạc. Nếu đường xa, hiểm trở, đương nhiên phải có vệ sĩ đi cùng. Nếu phải giải quyết công việc trọng đại, còn phải có chủ quan liên quan tham gia. Như lần xuất hành này chẳng hạn, đi cùng ta là đoàn tuỳ tùng hơn ba mươi người. Có điều, họ đều sống ở nơi khác, chia nhau xử lý công việc, lúc nào cần mới tới tìm ta, đương nhiên, nếu ta có việc cũng sẽ đi tìm họ”.
Sau khi giải thích sơ qua, Tiêu Mạc Dự ngừng lại trong giây lát, chàng khẽ thở dài than: “Hoa cải dầu, lẽ nào nàng vẫn cho rằng ta là đại thiếu gia được bao bọc, chiều chuộng không biết chút thế sự nào sao?”.
Câu nói cuối cùng của Tiêu Mạc Dự lộ rõ vẻ bất lực và rầu rĩ, khiến Hoa Thái U hoang mang: “Ta… chẳng phải ta đã lâu chưa gặp lại ngươi... cho nên mới không rõ ngươi đã thay đổi thế nào…”.
“Cho dù nàng không bỏ đi, e là cũng không hay biết giống như vậy thôi.”
“Ừ…” Hoa Thái U chấp nhận. Nàng vừa định đi lại nghe thấy Tiêu Mạc Dự chêm thêm một câu: “Theo quy định trong ngành của các người, nàng đã được ta bao rồi, thì không thể lằng nhằng với gã đàn ông nào khác, đúng không nhỉ?”.
Hoa Thái U nhất thời không kịp phản ứng trước hàm ý của Tiêu Mạc Dự, nàng bất giác chẳng biết nên giận hay nên cười nữa, phải mất một lúc lâu sau, cuối cùng cũng chọn được thái độ lạnh nhạt đáp lại: “Tiêu công tử, ta nghĩ ta cần phải giải thích cho công tử một chút, cái từ ‘lằng nhằng không rõ ràng’ có ý chỉ sự giao dịch về tiền hoặc xác thịt. Do vậy, ta chỉ cần không thu tiền của đàn ông khác, cũng không lên giường của đàn ông khác, thì không coi là vi phạm khế ước”.
Tiêu Mạc Dự sững người, nhưng ngay lập tức chuyển tử trang thái xấu hổ sang tức giận: “Ta đã nói qua rồi, mọi sự ở đây do ta quyết! Bây giờ ta quy định, cái gọi là ‘lằng nhằng không rõ’ còn bao gồm cười cười nói nói, lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác ở chốn đông người!”.
Hoa Thái U không thể nhịn thêm được nữa, nàng lớn tiếng: “Cá mực nhỏ! Ngươi hãy rõ ràng đi nhé! Hiện giờ ta đã không còn bất kỳ quan hệ nào với ngươi, chảng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Ngươi không có quyền hạn chế tự do của ta, ta cũng không cần phải vì ngươi mà giữ đạo của người phụ nữ. Ta không còn là người đàn bà mặc định mang theo họ của ngươi, cần phải dựa vào ngươi mới có thể sinh tồn. Do vậy, ngươi hãy mau chóng cất ngay cái gọi là khống chế dục vọng và chiếm hữu dục vọng mà ngươi cho là phải kia! Chỉ cần không làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm tới bản khế ước kia, cho dù ta có thân mật bỡn cợt với đàn ông khác ở trên phố lúc thanh thiên bạch nhật thì cũng chẳng liên quan quái gì tới ngươi!”.
Hoa Thái U còn chưa dứt lời, Tiêu Mạc Dự đã hùng hục xông lên, không gian phòng có hạn, chàng ta lại tay chân dài, vừa hay đã túm được cổ Hoa Thái U, rồi ép chặt nào vào tường.
Phản ứng bản năng của Hoa Thái U định đánh ngã Tiêu Mạc Dự, tiếp đó hai tay sẽ túm lấy huyệt mạch môn của chàng, nhưng nàng không ra tay bởi độ siết trên cổ đang dần lỏng ra.
Ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc Dự vốn tưởng đang hăng máu giống như chú gà chọi, bỗng dàn khôi phục được vẻ nho nhã thường ngày, khuôn mặt đỏ bừng như gà chọi của chàng cũng dần lộ màu trắng bình thường, đột nhiên Hoa Thái U cảm thấy rất kinh ngạc.
“Cá mực nhỏ, ngươi sao vậy? Bị ma ám, trúng tà hay là não hỏng mất rồi?”
Tiêu Mạc Dự bất lực cười méo mó, khẽ hỏi vặn: “Hoa cải dầu, lẽ nào chúng ta không thể quên hết mọi ân oán trước kia chung sống hoà thuận sao?”.
Hoa Thái U chỉ cảm thấy toàn thân rung động…
Bàn tay nàng đang nắm chặt huyệt mạch môn của chàng ngay lập tức chuyển thế, Hoa Thái U trầm ngâm phán: “Khí huyết không thuận, rối loạn nhịp tim, tâm thần bấn loạn, xem ra công tử cần nhanh chóng tìm một đại phu tới hạ hoả…”.
“Hoa cải dầu!”
Tiêu Mạc Dự cuối cùng không thể tiếp tục điềm tĩnh, chàng nghiêng hẳn người về phía trước, như thể muốn choáng hết không gian giữa hai người: “Ta đang rất nghiêm túc nói chuyện với nàng, ta hy vọng trong một năm ở lại đây, ta muốn chúng ta không cãi cọ, không đánh nhau cũng không chiến tranh lạnh với nhau nữa, ta muốn chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, bình tĩnh làm việc, sống với nhau hoà thuận!”.
Mắt của Tiêu Mạc Dự bị hàng mi rợp che phủ, tự nhiên trở nên vô cùng trong sáng, càng thêm phần sâu xa trong ánh nắng phảng phất bụi li ti kia. Hơi thở Tiêu Mạc Dự phả lên mặt Hoa Thái U nóng hổi mà buồn buồn.
Lòng Hoa Thái U khẽ lay động, nhưng trên nét mặt lại đột nhiên nhíu: “Nếu Tiêu công tử còn không tránh ra, nước mũi của ta sẽ bắn vào miệng công tử đấy”.
Tiêu Mạc Dự bất giác cảm thấy buồn nôn, vội vàng lùi về phía sau: “Hoa cải dầu, cô có thể đừng ghê gớm như vậy không?”.
Hoa Thái U day day mũi, cười hì hì: “Cách nghĩ của công tử hay lắm, có điều ta vẫn giữ nguyên ý kiến”.
“Cô có ý gì vậy?”
“Ý là, ta cảm thấy chuyện này chi bằng cứ để Hạ tiên sinh nghiên cứu niềm hoan lạc giường chiếu xem ra đáng tin hơn.”
“Không thử một lần làm sao biết?”
“Được thôi, bây giờ chúng ta sẽ thử một chút nhé.”
Hoa Thái U nghiêm túc e hèm: “Vừa rồi Tiêu công tử nói, ta không thể nói nói cười cười, lôi lôi kéo kéo với người đàn ông nào khác tại chốn đông người, đúng không?”.
Tiêu Mạc Dự không hiểu nàng muốn làm gì, đành phải gật đầu.
“Nói một cách khác, ta có thể cùng với người đàn ông khác ở chốn không đèn không đóm không người qua lại, ví như muốn làm gì thì làm nấy ở trong một căn phòng ngủ nào đó tại Nguỵ phủ đúng không?”
Một lát sau một tiếng hét đinh tai nhức óc khiến vô số những con chim đang đậu gần đó bay tán loạn: “Hoa cải dầu! Cô dám!”.
“Nhìn xem, nhìn xem, lại dở chứng rồi đó…”
Nửa ngày tiếp theo, quả nhiên giữa Hoa Thái U và Tiêu Mạc Dự không hề xảy ra bất cứ chuyện va chạm gì, bởi hai người cơ bản không gặp nhau…
Tiêu Mạc Dự ra ngoài từ tối qua mãi tới chạng vạng chiều hôm nay mới về, sau khi vội vàng thay quần áo xong liền được người Nguỵ Lưu cử tới mời đi dự tiệc. Tổng cộng Tiêu Mạc Dự chỉ nói được với Hoa Thái U đúng một câu: “Trâm cài tóc của cô xấu hoắc”.
Sau khi chàng đi, Hoa Thái U nhận thấy vẫn còn sớm, liền quyết định tranh thủ vẫn chưa tới giờ giới nghiêm trong quy định khế ước liền vội vàng ra ngoài hóng gió.
Tiết trời cuối hạ đầu thu có phần nóng bức, Hoa Thái U không buồn đi về phía phố chợ ồn ào, nàng men theo một con đường rợp bóng cây yên tĩnh dài hun hút không có mục đích.
Chưa đi được bao xa, chợt nàng nghe thấy thi thoảng từ trong hàng cây phát ra tiếng động kỳ lạ, liền tập trung quan sát, thì ra là một đôi nam nữ, lúc thì chỉ một phía lên tiếng lúc thì nghe thấy cả hai bên đồng thanh, ngữ điệu lên xuống xen kẽ, anh rên một câu ả rền một tiếng…
Đúng là một bức Xuân cung đồ được phối thêm âm thanh…
Hoa Thái U lặng lẽ gạt mồ hôi trên trán, tiếp đó nghe thấy âm thanh đó sau một tiếng rên vang đồng thanh tắt lịm, nàng hồi tưởng tới nội dung dạy của Hạ tiên sinh, dường như tiếng kêu này đồng nghĩa với việc sau giai đoạn nước rút kết thúc, đôi bên đều đạt được cao trào, nói một cách khác là đã xong việc.
Hoa Thái U đang định lặng lẽ bỏ đi, thì đôi nam nữ trong lùm cây đã đang vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, với năng suất này…
Hoa Thái U nhất thời sùng bái không nói nên lời, đang định trốn nhưng đã không còn kịp nữa, nàng đành phải dứt khoát ra vẻ vừa đi ngang qua, rồi chào một tiếng cho phải đạo.
Có điều, khi nàng nhìn thấy rõ đôi “uyên ương dã chiến” này, Hoa Thái U giống như bị hoá thạch… bởi cô nương kia là Phong Diễm.
Cái tên Phong Diễm này là do cô nàng tự đặt cho mình, lấy nghĩa ghép của hai từ lẳng lơ và diễm lệ.
Cô nương này là cô nương nổi nhất của Tiêu Kim lầu, năm nay mới hai mươi hai cái xuân xanh, điểm khác biệt giữa cô nương này với Tử Vũ và Vân Thư – những cô nương chủ yếu tấn công đàn ông trên lĩnh vực tinh thần thì phương hướng tấn công chính của cô nàng là xác thịt.
Phong Diễm giống như tên của mình, lẳng lơ cùng cực diễm lệ tuyệt đỉnh, chỉ cần đưa tay nhấc chân, khẽ vuốt tóc cười đã có thể khiến cho tất cả đàn ông thần hồn điên đảo toàn thân mềm nhũn rồi.
Thực ra phàm là gái lầu xanh, bất luận là do nguyên cớ gì vào ngành này, trong lòng người nào người nấy đều dù ít dù nhiều có chút oán trách, thương xót, ruồng rẫy, vứt bỏ, hoặc tự mình khinh bỉ bản thân, hận ông trời bất công.
Nhưng Phong Diễm hoàn toàn không như vậy, cô nương này cảm thấy như được hưởng thụ từ sâu thẳm trong nội tâm.
Đối với cô ta, đàn ông đạt được khoái lạc từ trên người cô ta, vậy sao cô ta lại không thể có khoái cảm như vậy chứ? Đàn ông có thể “chỉ cần nhục dục bất cần yêu”, cô nàng cũng hệt như vậy.
Do vậy, đây là một cuộc mua bán đôi bên đều ở thế thắng, có điều quay lại phân tích rốt cuộc ai làm ai vui, cũng thật khó phán xét.
Đương nhiên, không phải loại đàn ông nào cũng tiếp Phong Diễm. Yêu cầu của cô ta thực ra cũng rất đơn giản, chỉ cần là người trả nổi tiền, đồng thời trông vừa mắt là được.
Có điều, Hoa Thái U chưa từng nghĩ tới một điều, người có thể khiến Phong Diễm vừa mắt lại là… một hoà thượng.
Danh sách chương