Vô Danh trong lòng âm thầm lắc đầu, Hồ tộc hắn là không có nghe qua, đem danh tự này ra để đe dọa hắn, vậy coi như liền vô dụng. Vô Danh lắc đầu nói:

- Ta không cần biết ngươi là cái gì Hồ tộc, ta chỉ cần biết ngươi hôm nay đá ta một cước, vậy ngươi cũng đừng hòng rời đi.

Vô Danh trong lúc nói ra lời này, thần niệm của hắn liền phát hiện Nguyệt Nhi cùng với Vũ Thủy Yên đang đi gần tới chỗ này. Vô Danh liền muốn lấy Khai Thiên Dạ Đao xuống giết Hồ Thanh Thanh.

Hồ Thanh Thanh thấy Vô Danh mang đao ra định giết nàng thì khuân mặt lập tức trở nên hoảng hốt, nàng vội vàng nói:

- Đạo hữu, khoan hãy động thủ, ta là người của Hồ tộc, Hồ tộc thế nhưng là nằm trong bát đại Cổ tộc của Cổ Vực, nếu như đạo hữu giết ta mà nói vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội với Hồ tộc không thể nghi ngờ.

Vô Danh vốn muốn động thủ, nhưng khi hắn nghe thấy hai chữ Cổ Vực thì hắn cảm giác được đây cũng không phải thế lực bình thường gì, mà Hồ tộc kia chẳng những là nằm trong Cổ Vực mà còn là trong tám đại cổ tộc, vừa nói ra liền biết Hồ tộc này mạnh mẽ như thế nào. Vô Danh ngược lại cũng khá tò mò, hắn cũng không biết Cổ Vực là nằm ở đâu. Vô Danh nhìn Hồ Thanh Thanh rồi nói:

- Cổ Vực là ở đâu, còn nữa, tám đại cổ tộc rốt cuộc là cái dạng gì.

Hồ Thanh Thanh nghe thấy Vô Danh không động thủ thì mới thở ra một hơi, vừa nãy nếu không phải nàng cố gắng nói hết trong một hơi, có khi nàng liền bị người kia giết chết. Hồ Thanh Thanh ôm quyền nói:

- Cổ Vực là một đại vực nằm trong Tam Sinh tiểu thế giới, bên trong Cổ Vực này có rất nhiều cổ tộc cùng với các chủng tộc khác. Trong đó tám đại cổ tộc là tám cổ tộc mạnh nhất trong cổ vực, thực lực phi thường cường hãn, mỗi tộc đều có đỉnh cấp cường giả trấn giữ trong tộc.

Vô Danh vừa nghe tới Tam Sinh tiểu thế giới thì cũng có chút ngạc nhiên, hắn đúng thật là chưa có nghe qua Tam Sinh tiểu thế giới. Mà theo như lời Hồ Thanh Thanh nói, nàng Hồ tộc hẳn là nằm trong tám đại cổ tộc, mà tám đại cổ tộc này chắc chắn là cực kỳ khủng bố, nếu quả thực giết nàng thì cũng có chút rắc rối. Vô Danh lúc này lại hỏi:

- Vậy ngươi biết như thế nào đi Tam Sinh tiểu thế giới sao? Hồ Thanh Thanh nghe xong thì gật đầu nói:

- Cái này ta đương nhiên biết, nếu ngươi muốn tới mà nói, vậy có thể theo cái ngọc giản này đi.

Hồ Thanh Thanh vừa nói vừa đưa cho Vô Danh một miếng ngọc giản, sau khi Vô Danh nắm lấy miếng ngọc giản này thì liền quét thần niệm vào trong, quả nhiên đây chính là ngọc giản hướng dẫn đi Tam Sinh tiểu thế giới.

Hồ Thanh Thanh thấy Vô Danh xem ngọc giản thì cũng liền bổ sung một câu:

- Ngươi muốn đi Tam Sinh tiểu thế giới ngược lại cũng không có bao nhiêu vấn đề, thế nhưng ngươi muốn đi vào Cổ Vực vậy thì rất khó khăn, bởi vì không phải ai cũng có thể tiến vào Cổ Vực này.

Hồ Thanh Thanh trong lời nói còn mang theo chút tự hào, nàng là người của Hồ tộc cho nên đi lại ở Cổ Vực này ngược lại cũng hết sức tự do. Vô Danh thì cũng không quá quan tâm, hắn lại hỏi:

- Ngươi nói ngươi là người của Hồ tộc, mà Hồ tộc nằm trong tám đại cổ tộc, vậy tại sao ban nãy ngươi còn bị đám người kia đuổi theo. Cái này cũng có chút không hợp lý đi.

Hồ Thanh Thanh nghe Vô Danh hỏi câu này thì ngược lại là có chút đỏ mặt, quả thực là nàng Hồ tộc nhưng lại bị bọn người kia đuổi theo muốn cướp đoạt Thần Nguyên Thảo. Hồ Thanh Thanh giọng nói có chút ngượng ngùng nhưng cũng mang theo sự tức giận:

- Ta quả thực là người của Hồ tộc, thế nhưng ba người ban nãy là Tam Ma ở trong Ma Vực, Ma Vực và Cổ Vực tự nhiên là không đội trời chung, bọn người Ma Vực đó hết sức độc ác, ta thực lực không đấu lại ba người bọn chúng cho nên bị đuổi giết cũng là bình thường.

Mà đúng lúc này, Hồ Thanh Thanh vừa mới nói xong thì Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên cũng đã đi tới, hai người rất nhanh liền đứng sau Vô Danh. Ngay khi hai người Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên vừa mới tới, Hồ Thanh Thanh ngược lại cũng là nhìn thấy, chẳng mấy chốc nàng liền bị sắc đẹp của hai người làm cho kinh ngạc. Khi Hồ Thanh Thanh nhìn thấy Vũ Thủy Yên thì hai mắt lại càng kinh ngạc hơn, bởi vì Thủy Yên nhìn rất giống một người trong tộc của nàng.

Vô Danh rõ ràng cũng là nhìn thấy ánh mắt của Hồ Thanh Thanh, hắn lập tức quay lại nhìn hai người Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên, sau đó hắn chỉ vào Vũ Thủy Yên rồi nói với Hồ Thanh Thanh:

- Ngươi biết muội ấy sao??

Hồ Thanh Thanh còn đang kinh ngạc nhìn Vũ Thủy Yên thì liền bị câu hỏi của Vô Danh cắt đứt, Hồ Thanh Thanh lắc đầu nói:

- Không, ta không biết nàng, thế nhưng nàng nhìn rất giống một người trong tộc của ta. Không đúng, nàng chắc chắn còn là người trong tộc của ta.

Hồ Thanh Thanh lúc đầu còn có chút bình tĩnh, nhưng ngay sau đó nàng liền giật mình kinh ngạc, nàng không ngờ rằng cô gái nhỏ nhắn ở trước mặt kia lại là người trong tộc của nàng.

Vô Danh nghe Hồ Thanh Thanh nói vậy thì rất là không tin tưởng, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, Vô Danh nói:

- Ngươi chắc chắn những gì ngươi vừa nói chứ?

Hồ Thanh Thanh ngược lại là không dám nói dối, nàng nhìn Vô Danh rồi gật đầu nói:

- Ta chắc chắn. Nàng không những nhìn giống một người trong tộc của ta, mà đồng thời ta còn cảm nhận được ở nàng có cùng huyết mạch. Ta chắc chắn là không nhìn nhầm.

Vũ Thủy Yên lúc đầu tới còn không biết là có chuyện gì xảy ra, lúc sau nàng càng nghe lại càng không hiểu gì hết. Vũ Thủy Yên nhìn Hồ Thanh Thanh nói:

- Vị tỷ tỷ này, ta thế nhưng là không có quen biết tỷ, tại sao tỷ lại nói ta có cùng huyết mạch với tỷ.

Hồ Thanh Thanh hay là còn có chút nhẫn nại giải thích, nàng lập tức lấy ra trong người một cuộn tranh sau đó mở ra rồi nhìn Vũ Thủy Yên nói:

- Tiểu muội muội, muội có biết người này không.

Ngay khi Hồ Thanh Thanh mở ra bức tranh kia, Vô Danh và Nguyệt Nhi cũng là đồng thời nhìn tới, ngay khi hai người nhìn thấy người trong bức tranh thì cũng giật mình sửng sốt. Còn Vũ Thủy Yên lúc này thì sớm đã kích động không nói lên lời, hai mắt của nàng lập tức đỏ ửng như muốn khóc. Vũ Thủy Yên nức nở nói:

- Mẫu thân, đây là mẫu thân của ta…

Ngay khi Hồ Thanh Thanh thấy biểu hiện của Vũ Thủy Yên thì ngay lập tức liền khẳng định Vũ Thủy Yên chắc chắn là con gái của Thanh Nhi công chúa. Hồ Thanh Thanh ngược lại cũng rất là kích động, không ngờ ở đây nàng lại có thể nhìn thấy con gái của Thanh Nhi công chúa. Hồ Thanh Thanh lúc này thở ra một hơi, ơn giời, nàng được cứu sống rồi. Hồ Thanh Thanh nhìn Vũ Thủy Yên rồi nói:

- Tiểu muội muội, muội chắc đây là mẫu thân của muội chứ.

Vũ Thủy Yên hai mắt tràn lệ, nàng gật gật đầu nói:

- Ta chắc chắn, chắc chắn đây là mẫu thân của ta. Tỷ tỷ, ngươi biết mẫu thân của ta ở nơi nào sao.

Hồ Thanh Thanh nhìn Vũ Thủy Yên rồi gật đầu nói:

- Ta đương nhiên biết mẫu thân của muội ở đâu, nhưng mà ta còn chưa có biết tên của muội.

Vũ Thủy Yên nghe Hồ Thanh Thanh nói biết mẫu thân nàng đang ở đâu thì trong lòng rất là vui mừng, nàng đưa tay lau nước mắt rồi nói:

- Ta tên là Vũ Thủy Yên.

Vô Danh lúc này cũng đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, hắn lúc này cũng không tiện ở lại đây lâu, liền nhường chỗ cho hai người kia nói chuyện vậy. Còn về Thần Nguyên Thảo với Hồ Thanh Thanh đạp hắn một cước, hắn lúc này cũng chẳng buồn tính toán. Vô Danh lập tức ra dấu cho Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi đồng dạng cũng hiểu là chuyện gì, nàng lập tức theo Vô Danh đi ra chỗ khác nhường chỗ cho Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên nói chuyện.

Hồ Thanh Thanh ánh mắt rất là cảm kích Vô Danh, đồng dạng trong lòng cũng thầm cảm ơn Vũ Thủy Yên, nếu không phải Vũ Thủy Yên tới đúng lúc thì nàng liền muốn bị Vô Danh chém chết mất. Hồ Thanh Thanh đi tới bên cạnh Vũ Thủy Yên vỗ vai nàng rồi nói:

- Được rồi, vậy ta từ này liền gọi muội là Thủy Yên, muội gọi ta Thanh tỷ là được.

(Hôm nay đổi mới liền đến đây, các vị bằng hữu ngủ ngon.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện