Vô Danh ánh mắt vẫn nhìn về hướng đi vào dãy sơn mạch này, hắn cảm nhận được ấn ký của mình đang tới ngày càng gần. Lúc trước hắn âm thầm để lại ấn ký ở trên người của Đại Ma, ấn ký này là một loại ấn ký phụ cốt, cực kỳ khó phát hiện, muốn hủy đi được loại ấn ký này cũng là cực kỳ khó khăn. Trừ khi có tu vi cao hơn đối phương hoặc có một mồi lửa tốt, nếu không thì không thể loại bỏ đi ấn ký này.
Ấn ký phụ cốt này hắn là học được ở trong miếng ngọc giản có ghi lại ẩn nặc thuật, là miếng ngọc giản hắn bị một con chim thả rơi vào đầu, thật sự là quá trùng hợp. Ở trong miếng ngọc giản này có ghi lại ẩn nặc thuật cùng cách tạo ra ấn ký phụ cốt, lúc đầu tu vi của hắn không đủ cho nên không thể nhìn ra bên trong ngọc giản còn ghi lại cách tạo ấn ký phụ cốt. Mãi cho đến gần một tháng trước hắn nghỉ ngơi thì mới đem ra mấy thứ đồ cũ nhìn lại, không ngờ xem trong viên ngọc giản kia lại có ấn ký phụ cốt, điều này khiến cho hắn cực kỳ rung động, nếu không phải hắn ngẫu nhiên đem miếng ngọc giản này ra nhìn lại thì quả thật là hắn không biết bên trong còn có ghi lại một loại ấn ký đặc biệt tới như vậy.
Sau sự việc đó Vô Danh lập tức cảm thấy miếng ngọc giản không hề tầm thường, thần niệm của hắn đã quét qua nhiều lần nhưng cũng không có phát hiện gì đặc biệt, hắn nghĩ trong miếng ngọc giản đó có lẽ cũng chỉ có ghi lại ẩn nặc thuật cùng phụ cốt ấn ký mà thôi, dù sao hai loại đó cùng thuộc một loại phương diện.
Ẩn nặc thuật kia đồng dạng cũng không hề tầm thường, nhưng sau khi trong người hắn xuất hiện vũ trụ mạch lạc thì hắn cũng không thường xuyên dùng tới loại ẩn nặc thuật đó nữa. Vũ trụ mạch lạc của hắn có tác dụng còn mạnh mẽ hơn cả ẩn nặc thuật, người khác muốn nhìn ra tu vi của hắn thì còn lâu mới có thể nhìn thấy được. Thế nhưng mà ẩn nặc thuật vẫn là còn có chút tác dụng đối với hắn, công hiệu ẩn nấp của nó cũng rất là tốt, có thể ngụy trang khiến người khác khó phát hiện ra, điểm này đối với hắn vẫn có rất nhiều tác dụng, hắn vẫn có lúc thường xuyên sử dụng.
Vô Danh ánh mắt vẫn rất là bình tĩnh nhìn về phía trước, ấn ký xuất hiện trong đầu của hắn cũng càng lúc càng tới gần, hắn vẫn yên lặng chờ đợi trên dãy núi. Lúc này Hồ Thanh Thanh giọng nói có chút không hiểu nổi truyền ra:
- Vô huynh, ta thế nhưng cảm thấy chuyện này có chút không đúng. Đám người kia dường như là không cần tìm kiếm chúng ta, bọn chúng là trực tiếp đi thẳng tới nơi này, giống như là đã biết chúng ta vẫn luôn ở đây vậy.
Vô Danh nghe vậy thì chỉ cười, hắn đương nhiên nhận ra vấn đề này, chẳng qua là hắn cũng không thèm để ý tới mà thôi, đó cũng là một phần trong kế hoạch của hắn. Vô Danh cười nói:
- Tất nhiên là có chỗ không đúng, bọn người đó hay là theo ấn ký để lại tìm tới đây đi.
Hồ Thanh Thanh nghe vậy thì liền giật mình, giọng nói có chút không tin tưởng, nàng nói:
- Chuyện này làm sao có thể chứ, ta trước đó cũng đã kiểm tra rất kỹ ở trên người mình, ta cũng không có phát hiện bất kỳ cái gì ấn ký a. Trừ phi…
- Trừ phi ấn ký này được gắn ở trên gốc Thần Nguyên Thảo.
Giọng nói bình tĩnh của Vô Danh truyền ra cắt đứt suy nghĩ Hồ Thanh Thanh. Câu nói này giống như khiến cho đầu của Hồ Thanh Thanh nổ tung, lập tức nhận ra vấn đề, ấn ký ở trên gốc Thần Nguyên Thảo, nàng quả thực không nghĩ tới còn có một cách như vậy.
Hồ Thanh Thanh lúc này lập tức lấy ra bình ngọc chưa Thần Nguyên Thảo, nàng lập tức đem thần niệm của mình tiến vào trong nhìn gốc Thần Nguyên Thảo này. Nhưng rất nhanh hai hàng lông mày của Hồ Thanh Thanh liền nhíu lại, biểu tình khó hiểu, nàng thế nhưng không có phát hiện bất kỳ cái gì ấn ký ở trên gốc Thần Nguyên Thảo này. Hồ Thanh Thanh nhăn mặt nói:
- Gốc Thần Nguyên Thảo này ta cũng không có phát hiện bất kỳ cái gì ấn ký a. Mà khoan đã, hình như có gì đó không đúng…
Hồ Thanh Thanh nói tới đoạn sau thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nàng rốt cục cũng đã nhìn ra, ở trên này quả thực là một cái ấn ký, ấn ký này quả thực rất khó có thể phát hiện, nó gần như dung nhập làm một với gốc Thần Nguyên Thảo, nếu như chỉ nhìn lướt qua vậy thì khó mà nhìn ra.
Vô Danh thấy biểu hiện của Hồ Thanh Thanh thì cũng biết nàng rất có thể đã nhìn ra được ấn ký ở trong đó, hắn thì chỉ cần vừa quét thần niệm tới liền có thể nhìn ra ấn ký này. Từ lúc Hồ Thanh Thanh lấy ra bình ngọc đựng Thần Nguyên Thảo để đưa cho hắn làm quà xin lỗi thì lúc đó tên Đại Ma cũng đã âm thầm ở trên gốc Thần Nguyên Thảo này đặt tới một cái ấn ký. Nếu như lúc đó Hồ Thanh Thanh thật sự đưa hắn một gốc Thần Nguyên Thảo này rồi rời đi thì nàng sẽ không có chuyện gì, nhưng mà Hồ Thanh Thanh gặp Vũ Thủy Yên nên giờ vẫn còn ở lại đây.
Việc Đại Ma ở trên Thần Nguyên Thảo hạ thần niệm ấn ký Vô Danh đã sớm biết, nhưng hắn không nói ra vì hắn muốn dẫn tới đám người này, hắn cần là đồ vật bên trong nhẫn trự vật của đám người đó.
Lúc này nhìn thấy Hồ Thanh Thanh định gỡ ra ấn ký ở trên gốc Thần Nguyên Thảo thì Vô Danh liền ngăn lại, hắn nói:
- Không cần gỡ ra thần niệm ấn ký đó, tí nữa nó sẽ tự động bị xóa bỏ. Thần niệm ấn ký này quả thực có chút đặc biệt, nhận ra nó cũng không phải điều gì dễ dàng. Tên Đại Ma đó quả thực là có chút thủ đoạn.
Hồ Thanh Thanh nghe thấy lời Vô Danh nói thì cũng liền dừng lại không gỡ xuống thần niệm ấn ký kia. Lúc này nàng nhìn Vô Danh rồi nói:
- Vô huynh có phải hay không đã sớm biết việc này.
Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu, giọng nói bình tĩnh của hắn truyền ra:
- Ta quả thực đã sớm nhận ra ấn ký thần niệm này, thế nhưng ta cũng không muốn vạch trần hắn, bởi vì nó cũng là một phần kế hoạch của ta. Đại Ma này coi như cũng có chút thông minh, biết mình đặt thần niệm ấn ký trên người đối phương thì sẽ dễ dàng bị phát hiện, cho nên hắn mới hạ ở trên Thần Nguyên Thảo. Bình thường thì trong trường hợp đó người ta rất ít khi kiểm tra thật kỹ đồ vật mà chính tay mình lấy được mà sẽ kiểm tra thân thể mình trước tiên, đặc biệt là trong quá trình bị người truy sát như vậy, tâm lý đó sẽ dẫn tới đối phương có thể nắm bắt được mà thực hiện ý đồ. Nhưng mà thần niệm ấn ký này cũng có chút đặc thù, cho dù hắn có hạ ở trên người đối phương thì cũng khiến cho người bị hạ ấn ký khó phát hiện, ấn ký này quả thực là không tầm thường.
Nói tới đây Vô Danh lại cười lạnh một tiếng:
- Thế nhưng mà tên này cũng quá không thông minh, hắn thế nhưng quá đề cao bản thân cùng thủ đoạn của hắn. Cách làm này của hắn tính đến bây giờ thì coi như đạt được mục đích, nhưng mà rất nhanh hắn liền nhận ra đó chính là sai lầm của mình.
Hồ Thanh Thanh nghe Vô Danh nói vậy thì cũng đã nhận ra, nàng thân là người của Hồ tộc thế nhưng kinh nghiệm sống quả thực thiếu quá nhiều, nàng nhận ra bản thân một mực bế quan có thể tăng lên tu vi nhanh chóng nhưng cũng lại đánh mất của nàng rất nhiều thứ, mà những thứ này mới là yếu tố quan trọng dẫn tới thành công trong tương lai. Hồ Thanh Thanh thở dài một tiếng:
- Là ta lần này quá sơ ý. Ta cứ cho rằng một mực bế quan tu luyện thì sẽ có thể đạt được tu vi cao, lúc đó ta sẽ không cần phải lo lắng cái gì. Nhưng mà giờ ta nhận ra lòng người quả thực là hiểm ác, nếu như chính mình không có thủ đoạn thì tu vi cao cũng không thể làm được chuyện gì.
Vô Danh cũng chỉ im lặng không nói gì, hắn không phải so với người khác thông minh hơn bao nhiêu, mà là từ nhỏ đến giờ hắn trải qua nhiều chuyện hơn người khác một chút. Sống trong cái gia tộc ấy quả thực cũng không hề dễ dàng, hắn thế nhưng là mất đi tất cả cái gọi là tuổi thơ mà một đứa trẻ đáng được có, ngay cả cái mà người ta gọi là thanh xuân của tuổi trẻ ấy hắn cũng không biết rốt cục là như thế nào, từ trước tới giờ chẳng phải hắn chính là sống trong hoàn cảnh âm thầm tính kế lẫn nhau, tiêu diệt lẫn nhau hay sao, một tuổi thơ mà trong ký ức của hắn toàn là máu tanh và sự dơ bẩn của nhân tâm.
Vô Danh bỗng nhiên thở dài một hơi, nhân tâm quả thực là thứ tà vật ô uế nhất, hắn cũng có trong mình cái thứ ô uế này, hắn phải loại bỏ nó, nhưng không phải ngay bây giờ hắn có thể làm được, mà hắn sẽ làm điều đó một cách từ từ.
Con đường này hình như không phải do hắn chọn, hắn hình như chưa từng được quyết định con đường đi cho mình. Nhưng hắn bị đưa tới nơi này, vậy hắn nhất định phải tuân theo quy tắc của nó. Vô Danh nghĩ thầm, con người đã bao giờ thực sự được tự lựa chọn làm những gì mình muốn hay chưa, hay đó chỉ là làm theo sự sắp đặt của một thế lực. Và có phải hay không, hắn cũng chính là một sự an bài.
Ấn ký phụ cốt này hắn là học được ở trong miếng ngọc giản có ghi lại ẩn nặc thuật, là miếng ngọc giản hắn bị một con chim thả rơi vào đầu, thật sự là quá trùng hợp. Ở trong miếng ngọc giản này có ghi lại ẩn nặc thuật cùng cách tạo ra ấn ký phụ cốt, lúc đầu tu vi của hắn không đủ cho nên không thể nhìn ra bên trong ngọc giản còn ghi lại cách tạo ấn ký phụ cốt. Mãi cho đến gần một tháng trước hắn nghỉ ngơi thì mới đem ra mấy thứ đồ cũ nhìn lại, không ngờ xem trong viên ngọc giản kia lại có ấn ký phụ cốt, điều này khiến cho hắn cực kỳ rung động, nếu không phải hắn ngẫu nhiên đem miếng ngọc giản này ra nhìn lại thì quả thật là hắn không biết bên trong còn có ghi lại một loại ấn ký đặc biệt tới như vậy.
Sau sự việc đó Vô Danh lập tức cảm thấy miếng ngọc giản không hề tầm thường, thần niệm của hắn đã quét qua nhiều lần nhưng cũng không có phát hiện gì đặc biệt, hắn nghĩ trong miếng ngọc giản đó có lẽ cũng chỉ có ghi lại ẩn nặc thuật cùng phụ cốt ấn ký mà thôi, dù sao hai loại đó cùng thuộc một loại phương diện.
Ẩn nặc thuật kia đồng dạng cũng không hề tầm thường, nhưng sau khi trong người hắn xuất hiện vũ trụ mạch lạc thì hắn cũng không thường xuyên dùng tới loại ẩn nặc thuật đó nữa. Vũ trụ mạch lạc của hắn có tác dụng còn mạnh mẽ hơn cả ẩn nặc thuật, người khác muốn nhìn ra tu vi của hắn thì còn lâu mới có thể nhìn thấy được. Thế nhưng mà ẩn nặc thuật vẫn là còn có chút tác dụng đối với hắn, công hiệu ẩn nấp của nó cũng rất là tốt, có thể ngụy trang khiến người khác khó phát hiện ra, điểm này đối với hắn vẫn có rất nhiều tác dụng, hắn vẫn có lúc thường xuyên sử dụng.
Vô Danh ánh mắt vẫn rất là bình tĩnh nhìn về phía trước, ấn ký xuất hiện trong đầu của hắn cũng càng lúc càng tới gần, hắn vẫn yên lặng chờ đợi trên dãy núi. Lúc này Hồ Thanh Thanh giọng nói có chút không hiểu nổi truyền ra:
- Vô huynh, ta thế nhưng cảm thấy chuyện này có chút không đúng. Đám người kia dường như là không cần tìm kiếm chúng ta, bọn chúng là trực tiếp đi thẳng tới nơi này, giống như là đã biết chúng ta vẫn luôn ở đây vậy.
Vô Danh nghe vậy thì chỉ cười, hắn đương nhiên nhận ra vấn đề này, chẳng qua là hắn cũng không thèm để ý tới mà thôi, đó cũng là một phần trong kế hoạch của hắn. Vô Danh cười nói:
- Tất nhiên là có chỗ không đúng, bọn người đó hay là theo ấn ký để lại tìm tới đây đi.
Hồ Thanh Thanh nghe vậy thì liền giật mình, giọng nói có chút không tin tưởng, nàng nói:
- Chuyện này làm sao có thể chứ, ta trước đó cũng đã kiểm tra rất kỹ ở trên người mình, ta cũng không có phát hiện bất kỳ cái gì ấn ký a. Trừ phi…
- Trừ phi ấn ký này được gắn ở trên gốc Thần Nguyên Thảo.
Giọng nói bình tĩnh của Vô Danh truyền ra cắt đứt suy nghĩ Hồ Thanh Thanh. Câu nói này giống như khiến cho đầu của Hồ Thanh Thanh nổ tung, lập tức nhận ra vấn đề, ấn ký ở trên gốc Thần Nguyên Thảo, nàng quả thực không nghĩ tới còn có một cách như vậy.
Hồ Thanh Thanh lúc này lập tức lấy ra bình ngọc chưa Thần Nguyên Thảo, nàng lập tức đem thần niệm của mình tiến vào trong nhìn gốc Thần Nguyên Thảo này. Nhưng rất nhanh hai hàng lông mày của Hồ Thanh Thanh liền nhíu lại, biểu tình khó hiểu, nàng thế nhưng không có phát hiện bất kỳ cái gì ấn ký ở trên gốc Thần Nguyên Thảo này. Hồ Thanh Thanh nhăn mặt nói:
- Gốc Thần Nguyên Thảo này ta cũng không có phát hiện bất kỳ cái gì ấn ký a. Mà khoan đã, hình như có gì đó không đúng…
Hồ Thanh Thanh nói tới đoạn sau thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nàng rốt cục cũng đã nhìn ra, ở trên này quả thực là một cái ấn ký, ấn ký này quả thực rất khó có thể phát hiện, nó gần như dung nhập làm một với gốc Thần Nguyên Thảo, nếu như chỉ nhìn lướt qua vậy thì khó mà nhìn ra.
Vô Danh thấy biểu hiện của Hồ Thanh Thanh thì cũng biết nàng rất có thể đã nhìn ra được ấn ký ở trong đó, hắn thì chỉ cần vừa quét thần niệm tới liền có thể nhìn ra ấn ký này. Từ lúc Hồ Thanh Thanh lấy ra bình ngọc đựng Thần Nguyên Thảo để đưa cho hắn làm quà xin lỗi thì lúc đó tên Đại Ma cũng đã âm thầm ở trên gốc Thần Nguyên Thảo này đặt tới một cái ấn ký. Nếu như lúc đó Hồ Thanh Thanh thật sự đưa hắn một gốc Thần Nguyên Thảo này rồi rời đi thì nàng sẽ không có chuyện gì, nhưng mà Hồ Thanh Thanh gặp Vũ Thủy Yên nên giờ vẫn còn ở lại đây.
Việc Đại Ma ở trên Thần Nguyên Thảo hạ thần niệm ấn ký Vô Danh đã sớm biết, nhưng hắn không nói ra vì hắn muốn dẫn tới đám người này, hắn cần là đồ vật bên trong nhẫn trự vật của đám người đó.
Lúc này nhìn thấy Hồ Thanh Thanh định gỡ ra ấn ký ở trên gốc Thần Nguyên Thảo thì Vô Danh liền ngăn lại, hắn nói:
- Không cần gỡ ra thần niệm ấn ký đó, tí nữa nó sẽ tự động bị xóa bỏ. Thần niệm ấn ký này quả thực có chút đặc biệt, nhận ra nó cũng không phải điều gì dễ dàng. Tên Đại Ma đó quả thực là có chút thủ đoạn.
Hồ Thanh Thanh nghe thấy lời Vô Danh nói thì cũng liền dừng lại không gỡ xuống thần niệm ấn ký kia. Lúc này nàng nhìn Vô Danh rồi nói:
- Vô huynh có phải hay không đã sớm biết việc này.
Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu, giọng nói bình tĩnh của hắn truyền ra:
- Ta quả thực đã sớm nhận ra ấn ký thần niệm này, thế nhưng ta cũng không muốn vạch trần hắn, bởi vì nó cũng là một phần kế hoạch của ta. Đại Ma này coi như cũng có chút thông minh, biết mình đặt thần niệm ấn ký trên người đối phương thì sẽ dễ dàng bị phát hiện, cho nên hắn mới hạ ở trên Thần Nguyên Thảo. Bình thường thì trong trường hợp đó người ta rất ít khi kiểm tra thật kỹ đồ vật mà chính tay mình lấy được mà sẽ kiểm tra thân thể mình trước tiên, đặc biệt là trong quá trình bị người truy sát như vậy, tâm lý đó sẽ dẫn tới đối phương có thể nắm bắt được mà thực hiện ý đồ. Nhưng mà thần niệm ấn ký này cũng có chút đặc thù, cho dù hắn có hạ ở trên người đối phương thì cũng khiến cho người bị hạ ấn ký khó phát hiện, ấn ký này quả thực là không tầm thường.
Nói tới đây Vô Danh lại cười lạnh một tiếng:
- Thế nhưng mà tên này cũng quá không thông minh, hắn thế nhưng quá đề cao bản thân cùng thủ đoạn của hắn. Cách làm này của hắn tính đến bây giờ thì coi như đạt được mục đích, nhưng mà rất nhanh hắn liền nhận ra đó chính là sai lầm của mình.
Hồ Thanh Thanh nghe Vô Danh nói vậy thì cũng đã nhận ra, nàng thân là người của Hồ tộc thế nhưng kinh nghiệm sống quả thực thiếu quá nhiều, nàng nhận ra bản thân một mực bế quan có thể tăng lên tu vi nhanh chóng nhưng cũng lại đánh mất của nàng rất nhiều thứ, mà những thứ này mới là yếu tố quan trọng dẫn tới thành công trong tương lai. Hồ Thanh Thanh thở dài một tiếng:
- Là ta lần này quá sơ ý. Ta cứ cho rằng một mực bế quan tu luyện thì sẽ có thể đạt được tu vi cao, lúc đó ta sẽ không cần phải lo lắng cái gì. Nhưng mà giờ ta nhận ra lòng người quả thực là hiểm ác, nếu như chính mình không có thủ đoạn thì tu vi cao cũng không thể làm được chuyện gì.
Vô Danh cũng chỉ im lặng không nói gì, hắn không phải so với người khác thông minh hơn bao nhiêu, mà là từ nhỏ đến giờ hắn trải qua nhiều chuyện hơn người khác một chút. Sống trong cái gia tộc ấy quả thực cũng không hề dễ dàng, hắn thế nhưng là mất đi tất cả cái gọi là tuổi thơ mà một đứa trẻ đáng được có, ngay cả cái mà người ta gọi là thanh xuân của tuổi trẻ ấy hắn cũng không biết rốt cục là như thế nào, từ trước tới giờ chẳng phải hắn chính là sống trong hoàn cảnh âm thầm tính kế lẫn nhau, tiêu diệt lẫn nhau hay sao, một tuổi thơ mà trong ký ức của hắn toàn là máu tanh và sự dơ bẩn của nhân tâm.
Vô Danh bỗng nhiên thở dài một hơi, nhân tâm quả thực là thứ tà vật ô uế nhất, hắn cũng có trong mình cái thứ ô uế này, hắn phải loại bỏ nó, nhưng không phải ngay bây giờ hắn có thể làm được, mà hắn sẽ làm điều đó một cách từ từ.
Con đường này hình như không phải do hắn chọn, hắn hình như chưa từng được quyết định con đường đi cho mình. Nhưng hắn bị đưa tới nơi này, vậy hắn nhất định phải tuân theo quy tắc của nó. Vô Danh nghĩ thầm, con người đã bao giờ thực sự được tự lựa chọn làm những gì mình muốn hay chưa, hay đó chỉ là làm theo sự sắp đặt của một thế lực. Và có phải hay không, hắn cũng chính là một sự an bài.
Danh sách chương