Hồng Mông lúc này cùng Lạc Hàn Tịnh gấp rút chạy đi. Lạc Hàn Tịnh bị ca ca của nàng gọi quay trở về, mà Hồng Mông hắn lần này đen đủi, dĩ nhiên cũng phải cùng nàng theo trở về chỗ ca ca nàng. Trên đường di chuyển lần này còn bị nàng sai vặt rất nhiều thứ, thế nhưng mà Hồng Mông lúc này cũng chỉ có thể làm theo lời của nàng, quân lệnh của hắn dĩ nhiên bị nàng cầm trong tay.
Lạc Hàn Tịnh vừa chạy nhanh vừa nhìn Hồng Mông rồi nói:
- Ngươi người bảo vệ này không sai, nếu như làm tốt thì ta có thể hướng ca ca ta xin cho ngươi một viên Ngưng Anh Đan để cho ngươi kết anh, còn nếu không thì, hừ hừ.
Hồng Mông nghe Lạc Hàn Tịnh nói vậy thì cũng coi như không có nghe thấy gì, trong lòng hắn ngược lại còn cười lạnh một tiếng:
- Ha ha, tiểu nữ vô tri, lão tử sớm đã kết anh không cần đan dược, ta lý nào lại cần ngươi xin ca ca của ngươi một viên Ngưng Anh Đan.
Hồng Mông lúc này cảm thấy rất khoái chí, cái cảm giác giả heo ăn thịt hổ này cũng thật thú vị, không thể không nói công pháp ẩn lấp Ẩn Linh thuật này của ca ca thật lợi hại, hắn dĩ nhiên còn không có bị Lạc Hàn Tịnh phát hiện.
Hồng Mông trên đường cũng không nói lời nào, hắn một mực bảo trì im lặng, bởi vì hắn thấy như vậy rất ngầu. Dù sao hắn cũng cần học cách im lặng để giữ cho bản thân bình tĩnh, nếu không rất có thể hắn liền sẽ nổi khùng lên.
Lạc Hàn Tịnh vẻ mặt đắc ý nhìn Hồng Mông, thế nhưng thấy khuân mặt của hắn chẳng có chút biểu hiện gì thì trong lòng lập tức cảm thấy tức giận, Lạc Hàn Tịnh thầm mắng:
- Giả vờ giả vịt, ngươi tưởng ngươi không nói thì ta liền sợ ngươi.
Cứ như vậy mấy ngày liền di chuyển Lạc Hàn Tịnh luôn luôn khiêu khích Hồng Mông, thế nhưng sau khi thấy hắn thực sự không nói lời nào cũng không có tức giận thì liền ngưng lại trò đủa của mình. Lạc Hàn Tịnh lúc này cũng là cảm thấy tức giận, Hồng Mông kia giống như hòn đá, chẳng nói chẳng rằng, thật không có chút hứng thú nào trêu chọc hắn.
Mãi cho đến nửa tháng sau, lúc này Lạc Hàn Tịnh mới nhìn vị trí trong quân lệnh rồi nói:
- Ca ca của ta liền ở phía trước, chúng ta sắp tơi nơi rồi.
Hồng Mông nghe vậy thì cũng không có nói gì, vẫn im lặng chạy theo sau Lạc Hàn Tịnh. Chạy được một ngày thì hai người liền dừng lại ở trên một vách núi, ánh mắt nhìn về phía dưới.
Ở phía dưới là một vùng hoang mạc rộng lớn, lúc này có thể nhìn thấy hàng vạn bóng người đang lao vào nhau chiến đấu. Có thể thấy cuộc chiến này chia làm hai phe, mỗi bên đều sử dụng rất nhiều sĩ binh cổ, hai bên đều là dùng lực lượng sĩ binh cổ của mình xếp thành trận pháp công kích đối phương.
Đây là cuộc chiến của hai đội quân xếp hạng thứ nhất và hạng thứ hai trong chiến trường cổ, một bên là Phù Thiên quân đội của Ma Tiểu Uyên, còn một bên là Bá Long quân đội của Lạc Long Cương.
Phù Thiên quân đội của Ma Tiểu Uyên đứng thứ hai, trong quân có tới hơn năm mươi vạn sĩ binh cổ. Còn Bá Long quân đội của Lạc Long Cương thì đứng thứ nhất với hơn bảy mươi vạn quân.
Nếu như so sánh thực lực thì quân đội của Lạc Long Cương chiếm ưu thế hơn hẳn. Nhưng mà theo tình hình chiến đấu lúc này thì hình như Bá Long quân đội đang rơi vào thế bị động.
Ma Tiểu Uyên lúc trước đã sớm tính toán kĩ, bởi vì lực lượng quân đội của Bá Long quân vượt qua sáu mươi vạn sĩ binh cổ cho nên vị trí sẽ hiển lộ ra cho tất cả các đội quân khác biết, chính vì thế mà Ma Tiểu Uyên lần này đã lợi dụng việc vị trí của Bá Long quân bị lộ mà tiến hành mai phục sẵn. Đến khi Bá Long quân đội đi qua thì có thể chủ động công kích.
Thế nhưng mà cục diện lần này cũng lại mau chóng thay đổi, chỉ thấy Lạc Long Cương tay cầm một thanh trường thương dài xông thẳng vào bên trong Phù Thiên quân đội, theo sau hắn còn có mấy chục tên Nguyên Anh kỳ dẫn theo hai mươi vạn quân đánh trực diện với Phù Thiên quân đội.
Lạc Long Cương này một tay trường thương tung hoành ngang dọc bên trong mấy vạn sĩ binh cổ của Phù Thiên quân đội, mỗi một thương đánh ra liền giết chết hàng ngàn sĩ binh cổ. Mà hai mươi vạn đại quân theo sau hắn được mấy chục tên Nguyên Anh kỳ bố trận cũng cực kỳ mạnh mẽ, thế trận biến ảo khôn lường, khiến cho Phù Thiên quân đôi hao tổn rất nhiều binh lực.
Ma Tiểu Uyên thấy tình thế không ổn thì lập tức đánh trông thu quân, một đường chạy đi không quay trở lại. Lần này mặc dù Ma Tiểu Uyên mai phục sẵn tấn công Bá Long quân đội trước, nhưng mà Bá Long quân đội thực lực quả thực là quá cường hãn, mặc dù bị động phòng thủ nhưng rất nhanh lại chuyển sang thế chủ động tấn công. Khiến cho Phù Thiên quân đội của Ma Tiểu Uyên cái được không bằng cái mất, dĩ nhiên sau trận chiến lần này mất đi mười vạn sĩ binh cổ, mà toàn bộ số sĩ binh cổ này đều rơi vào tay của Bá Long quân đội.
Lúc này thấy trận chiến đã kết thúc, Lạc Hàn Tịnh vui vẻ nói với Hồng Mông ở bên cạnh:
- Ca ca của ta đúng là quá mạnh, dĩ nhiên giữa mấy vạn sĩ binh cổ chiến đấu mà không bị hao tổn. Ngươi đi theo ta, tới gặp ca ca của ta một chút.
Lạc Hàn Tịnh nói xong liền nhảy từ trên vách núi xuống, Hồng Mông thấy vậy thì cũng chỉ có thể chạy theo. Đối với lời vừa rồi của Lạc Hàn Tịnh hắn còn không có để ý, chẳng phải chỉ là ở giữa mấy vạn sĩ binh cổ chiến đấu thôi sao, đại ca của hắn cũng có thể làm được. Mà theo hắn thấy thì chỗ Lạc Long Cương kia xông vào bất quá cũng chỉ là nhóm sĩ binh cổ rời rạc không có kết thành trận pháp, theo sau Lạc Long Cương lại còn có hai mươi vạn sĩ binh cổ ở bên cạnh hỗ trợ, nếu không thì Lạc Long Cương kia có thể tiêu sái chém giết như vậy sao.
Hồng Mông theo sau Lạc Hàn Tịnh chạy tới chỗ Lạc Long Cương, theo Hồng Mông quan sát thì ở bên cạnh Lạc Long Cương lúc này có hai mươi ba người có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, toàn bộ đều là Nguyên Anh tầng một tới Nguyên Anh tầng ba. Hai mươi ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ hiển nhiên là một con số không nhỏ, mỗi môt tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì đều có thực lực chiến đấu kinh người, mỗi người cũng đều có thể coi như là cường giả.
Ngoài hai mươi ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ này ra thì còn có hơn ngàn tu sĩ Kim Đan ở phía sau, tất cả đều đi thành từng đoàn ở phía sau Lạc Long Cương. Nếu như không phải có một số lượng lớn tu sĩ như vậy thì cũng không thể nào điều khiển được hơn bảy mươi vạn sĩ binh cổ. Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể điều khiển được hai vạn sĩ binh cổ đã là rất khá rồi.
Hồng Mông cũng là từng di chuyển ở xung quanh khu vực này một đoạn thời gian cho nên hắn biết được một điều rằng trong chiến trường cổ này chia làm hai khu vực, một khu vực có rất nhiều di tích có thể tìm kiếm bảo vật, còn một khu vực thì lại có rất nhiều sĩ binh cổ.
Khu vực có nhiều di tích có thể tìm kiếm bảo vật thì đa số các tu sĩ đều đi lẻ để tìm kiếm cơ duyên của riêng mình, cho nên hầu như không quá chú ý tới lực lượng quân đội. Còn một bên khu vực là có rất nhiều sĩ binh cổ, có thể thấy sĩ binh cổ thường xuyên chia ra làm từng nhóm lớn di chuyển bên ngoài, nếu như có người đi một mình thì rất dễ bị những sĩ binh cổ này vây giết. Cho nên những tu sĩ ở khu vực có nhiều sĩ binh cổ thì phải đi thành từng đoàn giống như là Bá Long Quân này vậy, chỉ có như thế thì mới có thể tránh thoát được sĩ binh cổ tấn công.
Mặc dù khu vực có nhiều sĩ binh cổ khiến cho tu sĩ phải thường xuyên đương đầu với nguy hiểm mà không thể đi tìm kiếm bảo vật, nhưng mà những sĩ binh cổ này sau khi được chuyển hóa thành cổ linh đan thì sẽ dùng cho quán đỉnh, mà một khí quán đỉnh thì có thể tăng lên thực lực cực kỳ nhanh. Thứ hai là những đội quân nào sở hữu nhiều sĩ binh cổ thì có thể dùng những lực lượng này đi công phá các di tích, từ đó có thể rút ngắn thời gian tìm kiếm bảo vật. Cho nên có thể thấy được dù là ở khu vực nào thì cũng có cái lợi cái hại riêng.
Lạc Long Cương lúc này cũng là nhìn thấy Lạc Hàn Tịnh đang chạy tới chỗ mình, nhưng sau khi nhìn thấy phía sau Lạc Hàn Tịnh còn có một cái thiếu niên thì liền nhíu mày.
Lạc Hàn Tịnh vẫy vẫy tay với Lạc Long Cương:
- Ca ca.
Lạc Long Cương thấy vậy thì cũng chỉ gật đầu một cái sau đó ánh mắt lại đảo qua trên người thiếu niên đi theo phía sau Lạc Hàn Tịnh. Lạc Hàn Tịnh đứng trước Lạc Long Cương rồi đưa ngón tay cái ra:
- Ca ca, chúc mừng ngươi thắng trận trở về, ngươi vừa nãy quả thực là rất oai phong a.
Lạc Long Cương nghe vậy thì nhàn nhạt nói:
- Ngươi dám trốn ra ngoài đi chơi, còn biết ta là ca ca của ngươi sao.
Lạc Hàn Tinh nghe vậy thì chỉ biết cười khổ, nhưng rất nhanh liền tươi cười nói:
- Ca ca, ta mặc dù lần này trốn ra ngoài đi chơi, nhưng ngươi không thấy ta có cái gì khác biệt so với trước đó sao.
Lạc Long Cương nghe vậy thì nhíu mày, hắn nhìn Lạc Hàn Tịnh rồi hỏi:
- Ngươi tu vi vẫn vậy, còn có cái gì khác biệt sao.
Lạc Hàn Tịnh nghe Lạc Long Cương nói vậy thì cảm thấy rất là đắc ý cười, bộ công pháp ẩn nấp này nàng hỏi được từ chỗ Hồng Mông quả nhiên là không tồi, đến ngay cả ca ca nàng cũng không nhận ra. Lạc Hàn Tịnh đưa tay quệt ngang mũi rồi nói:
- Ta không có gì khác biệt sao, ca ca ngươi nhìn kỹ chút.
Lạc Hàn Tịnh nói xong thì cả người khí thế bất chợt tăng lên, tu vi từ Kim Đan tầng năm chạy thẳng tới Nguyên Anh tầng một.
Lạc Hàn Tịnh vừa chạy nhanh vừa nhìn Hồng Mông rồi nói:
- Ngươi người bảo vệ này không sai, nếu như làm tốt thì ta có thể hướng ca ca ta xin cho ngươi một viên Ngưng Anh Đan để cho ngươi kết anh, còn nếu không thì, hừ hừ.
Hồng Mông nghe Lạc Hàn Tịnh nói vậy thì cũng coi như không có nghe thấy gì, trong lòng hắn ngược lại còn cười lạnh một tiếng:
- Ha ha, tiểu nữ vô tri, lão tử sớm đã kết anh không cần đan dược, ta lý nào lại cần ngươi xin ca ca của ngươi một viên Ngưng Anh Đan.
Hồng Mông lúc này cảm thấy rất khoái chí, cái cảm giác giả heo ăn thịt hổ này cũng thật thú vị, không thể không nói công pháp ẩn lấp Ẩn Linh thuật này của ca ca thật lợi hại, hắn dĩ nhiên còn không có bị Lạc Hàn Tịnh phát hiện.
Hồng Mông trên đường cũng không nói lời nào, hắn một mực bảo trì im lặng, bởi vì hắn thấy như vậy rất ngầu. Dù sao hắn cũng cần học cách im lặng để giữ cho bản thân bình tĩnh, nếu không rất có thể hắn liền sẽ nổi khùng lên.
Lạc Hàn Tịnh vẻ mặt đắc ý nhìn Hồng Mông, thế nhưng thấy khuân mặt của hắn chẳng có chút biểu hiện gì thì trong lòng lập tức cảm thấy tức giận, Lạc Hàn Tịnh thầm mắng:
- Giả vờ giả vịt, ngươi tưởng ngươi không nói thì ta liền sợ ngươi.
Cứ như vậy mấy ngày liền di chuyển Lạc Hàn Tịnh luôn luôn khiêu khích Hồng Mông, thế nhưng sau khi thấy hắn thực sự không nói lời nào cũng không có tức giận thì liền ngưng lại trò đủa của mình. Lạc Hàn Tịnh lúc này cũng là cảm thấy tức giận, Hồng Mông kia giống như hòn đá, chẳng nói chẳng rằng, thật không có chút hứng thú nào trêu chọc hắn.
Mãi cho đến nửa tháng sau, lúc này Lạc Hàn Tịnh mới nhìn vị trí trong quân lệnh rồi nói:
- Ca ca của ta liền ở phía trước, chúng ta sắp tơi nơi rồi.
Hồng Mông nghe vậy thì cũng không có nói gì, vẫn im lặng chạy theo sau Lạc Hàn Tịnh. Chạy được một ngày thì hai người liền dừng lại ở trên một vách núi, ánh mắt nhìn về phía dưới.
Ở phía dưới là một vùng hoang mạc rộng lớn, lúc này có thể nhìn thấy hàng vạn bóng người đang lao vào nhau chiến đấu. Có thể thấy cuộc chiến này chia làm hai phe, mỗi bên đều sử dụng rất nhiều sĩ binh cổ, hai bên đều là dùng lực lượng sĩ binh cổ của mình xếp thành trận pháp công kích đối phương.
Đây là cuộc chiến của hai đội quân xếp hạng thứ nhất và hạng thứ hai trong chiến trường cổ, một bên là Phù Thiên quân đội của Ma Tiểu Uyên, còn một bên là Bá Long quân đội của Lạc Long Cương.
Phù Thiên quân đội của Ma Tiểu Uyên đứng thứ hai, trong quân có tới hơn năm mươi vạn sĩ binh cổ. Còn Bá Long quân đội của Lạc Long Cương thì đứng thứ nhất với hơn bảy mươi vạn quân.
Nếu như so sánh thực lực thì quân đội của Lạc Long Cương chiếm ưu thế hơn hẳn. Nhưng mà theo tình hình chiến đấu lúc này thì hình như Bá Long quân đội đang rơi vào thế bị động.
Ma Tiểu Uyên lúc trước đã sớm tính toán kĩ, bởi vì lực lượng quân đội của Bá Long quân vượt qua sáu mươi vạn sĩ binh cổ cho nên vị trí sẽ hiển lộ ra cho tất cả các đội quân khác biết, chính vì thế mà Ma Tiểu Uyên lần này đã lợi dụng việc vị trí của Bá Long quân bị lộ mà tiến hành mai phục sẵn. Đến khi Bá Long quân đội đi qua thì có thể chủ động công kích.
Thế nhưng mà cục diện lần này cũng lại mau chóng thay đổi, chỉ thấy Lạc Long Cương tay cầm một thanh trường thương dài xông thẳng vào bên trong Phù Thiên quân đội, theo sau hắn còn có mấy chục tên Nguyên Anh kỳ dẫn theo hai mươi vạn quân đánh trực diện với Phù Thiên quân đội.
Lạc Long Cương này một tay trường thương tung hoành ngang dọc bên trong mấy vạn sĩ binh cổ của Phù Thiên quân đội, mỗi một thương đánh ra liền giết chết hàng ngàn sĩ binh cổ. Mà hai mươi vạn đại quân theo sau hắn được mấy chục tên Nguyên Anh kỳ bố trận cũng cực kỳ mạnh mẽ, thế trận biến ảo khôn lường, khiến cho Phù Thiên quân đôi hao tổn rất nhiều binh lực.
Ma Tiểu Uyên thấy tình thế không ổn thì lập tức đánh trông thu quân, một đường chạy đi không quay trở lại. Lần này mặc dù Ma Tiểu Uyên mai phục sẵn tấn công Bá Long quân đội trước, nhưng mà Bá Long quân đội thực lực quả thực là quá cường hãn, mặc dù bị động phòng thủ nhưng rất nhanh lại chuyển sang thế chủ động tấn công. Khiến cho Phù Thiên quân đội của Ma Tiểu Uyên cái được không bằng cái mất, dĩ nhiên sau trận chiến lần này mất đi mười vạn sĩ binh cổ, mà toàn bộ số sĩ binh cổ này đều rơi vào tay của Bá Long quân đội.
Lúc này thấy trận chiến đã kết thúc, Lạc Hàn Tịnh vui vẻ nói với Hồng Mông ở bên cạnh:
- Ca ca của ta đúng là quá mạnh, dĩ nhiên giữa mấy vạn sĩ binh cổ chiến đấu mà không bị hao tổn. Ngươi đi theo ta, tới gặp ca ca của ta một chút.
Lạc Hàn Tịnh nói xong liền nhảy từ trên vách núi xuống, Hồng Mông thấy vậy thì cũng chỉ có thể chạy theo. Đối với lời vừa rồi của Lạc Hàn Tịnh hắn còn không có để ý, chẳng phải chỉ là ở giữa mấy vạn sĩ binh cổ chiến đấu thôi sao, đại ca của hắn cũng có thể làm được. Mà theo hắn thấy thì chỗ Lạc Long Cương kia xông vào bất quá cũng chỉ là nhóm sĩ binh cổ rời rạc không có kết thành trận pháp, theo sau Lạc Long Cương lại còn có hai mươi vạn sĩ binh cổ ở bên cạnh hỗ trợ, nếu không thì Lạc Long Cương kia có thể tiêu sái chém giết như vậy sao.
Hồng Mông theo sau Lạc Hàn Tịnh chạy tới chỗ Lạc Long Cương, theo Hồng Mông quan sát thì ở bên cạnh Lạc Long Cương lúc này có hai mươi ba người có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, toàn bộ đều là Nguyên Anh tầng một tới Nguyên Anh tầng ba. Hai mươi ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ hiển nhiên là một con số không nhỏ, mỗi môt tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì đều có thực lực chiến đấu kinh người, mỗi người cũng đều có thể coi như là cường giả.
Ngoài hai mươi ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ này ra thì còn có hơn ngàn tu sĩ Kim Đan ở phía sau, tất cả đều đi thành từng đoàn ở phía sau Lạc Long Cương. Nếu như không phải có một số lượng lớn tu sĩ như vậy thì cũng không thể nào điều khiển được hơn bảy mươi vạn sĩ binh cổ. Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể điều khiển được hai vạn sĩ binh cổ đã là rất khá rồi.
Hồng Mông cũng là từng di chuyển ở xung quanh khu vực này một đoạn thời gian cho nên hắn biết được một điều rằng trong chiến trường cổ này chia làm hai khu vực, một khu vực có rất nhiều di tích có thể tìm kiếm bảo vật, còn một khu vực thì lại có rất nhiều sĩ binh cổ.
Khu vực có nhiều di tích có thể tìm kiếm bảo vật thì đa số các tu sĩ đều đi lẻ để tìm kiếm cơ duyên của riêng mình, cho nên hầu như không quá chú ý tới lực lượng quân đội. Còn một bên khu vực là có rất nhiều sĩ binh cổ, có thể thấy sĩ binh cổ thường xuyên chia ra làm từng nhóm lớn di chuyển bên ngoài, nếu như có người đi một mình thì rất dễ bị những sĩ binh cổ này vây giết. Cho nên những tu sĩ ở khu vực có nhiều sĩ binh cổ thì phải đi thành từng đoàn giống như là Bá Long Quân này vậy, chỉ có như thế thì mới có thể tránh thoát được sĩ binh cổ tấn công.
Mặc dù khu vực có nhiều sĩ binh cổ khiến cho tu sĩ phải thường xuyên đương đầu với nguy hiểm mà không thể đi tìm kiếm bảo vật, nhưng mà những sĩ binh cổ này sau khi được chuyển hóa thành cổ linh đan thì sẽ dùng cho quán đỉnh, mà một khí quán đỉnh thì có thể tăng lên thực lực cực kỳ nhanh. Thứ hai là những đội quân nào sở hữu nhiều sĩ binh cổ thì có thể dùng những lực lượng này đi công phá các di tích, từ đó có thể rút ngắn thời gian tìm kiếm bảo vật. Cho nên có thể thấy được dù là ở khu vực nào thì cũng có cái lợi cái hại riêng.
Lạc Long Cương lúc này cũng là nhìn thấy Lạc Hàn Tịnh đang chạy tới chỗ mình, nhưng sau khi nhìn thấy phía sau Lạc Hàn Tịnh còn có một cái thiếu niên thì liền nhíu mày.
Lạc Hàn Tịnh vẫy vẫy tay với Lạc Long Cương:
- Ca ca.
Lạc Long Cương thấy vậy thì cũng chỉ gật đầu một cái sau đó ánh mắt lại đảo qua trên người thiếu niên đi theo phía sau Lạc Hàn Tịnh. Lạc Hàn Tịnh đứng trước Lạc Long Cương rồi đưa ngón tay cái ra:
- Ca ca, chúc mừng ngươi thắng trận trở về, ngươi vừa nãy quả thực là rất oai phong a.
Lạc Long Cương nghe vậy thì nhàn nhạt nói:
- Ngươi dám trốn ra ngoài đi chơi, còn biết ta là ca ca của ngươi sao.
Lạc Hàn Tinh nghe vậy thì chỉ biết cười khổ, nhưng rất nhanh liền tươi cười nói:
- Ca ca, ta mặc dù lần này trốn ra ngoài đi chơi, nhưng ngươi không thấy ta có cái gì khác biệt so với trước đó sao.
Lạc Long Cương nghe vậy thì nhíu mày, hắn nhìn Lạc Hàn Tịnh rồi hỏi:
- Ngươi tu vi vẫn vậy, còn có cái gì khác biệt sao.
Lạc Hàn Tịnh nghe Lạc Long Cương nói vậy thì cảm thấy rất là đắc ý cười, bộ công pháp ẩn nấp này nàng hỏi được từ chỗ Hồng Mông quả nhiên là không tồi, đến ngay cả ca ca nàng cũng không nhận ra. Lạc Hàn Tịnh đưa tay quệt ngang mũi rồi nói:
- Ta không có gì khác biệt sao, ca ca ngươi nhìn kỹ chút.
Lạc Hàn Tịnh nói xong thì cả người khí thế bất chợt tăng lên, tu vi từ Kim Đan tầng năm chạy thẳng tới Nguyên Anh tầng một.
Danh sách chương