do Tiểu  (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.

Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.

Tôi thừa nhận người đàn ông có tên Tống Ứng Sinh này có sức quyến rũ rất lớn đối với tôi, nhưng từ lần đầu gặp gỡ tới giờ tôi chỉ dám đứng từ xa xa mà nhìn anh ta, tâm đã chết lặng, tôi không còn đủ tự tin và sự lãng mạn để tiếp tục ảo tưởng thêm một lần.

~~~~~

Hơn một tháng sau đó tôi không hề gặp lại cha con Tống Tống, cuộc sống vẫn trôi qua bình lặng như lẽ thường. Hàng ngày đến trường một buổi, buổi còn lại chui đầu vào thư viện hay đi tới hiệu sách để giết thời gian, và cũng để thỏa mãn một sở thích của mình.

Cho tới một ngày, tôi nhận được một cuộc điện thoại của Tống Ứng Sinh.

“A lô, ai đó?” Giọng nói của tôi khá gắt gỏng, chẳng thể trách được vì khi chuông reo, tôi vẫn còn miên man trong giấc ngủ. Đêm hôm trước tôi đọc tiểu thuyết gần như thâu đêm, tới gần sáng lại bị mấy thằng bạn kéo đi uống say túy lúy, đầu đau như muốn nứt ra.

Có thể đầu dây bên cạnh hơi ngỡ ngàng nên một lúc lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng nói “A lô, cậu Lâm có phải không? Tôi là Tống Ứng Sinh.”

Thanh âm ôn hòa truyền vào tai làm tôi lập tức nhớ tới khuôn mặt anh tuấn mà thâm trầm kia, cả người chợt bừng tỉnh. Rồi tôi tự giận chính mình vì thái độ thiếu lịch sự khi nãy. Và cũng ngay sau đó, tôi lại tự hỏi mình hà cớ gì mà mình phải tức giận, thật là khó hiểu!

Chẳng qua mình chỉ là chưa biết rõ đối phương là ai mà thôi – tôi tự tìm một lý do trấn an mình rồi cố gắng uốn giọng cho nhã nhặn hơn một chút “Ông Tống đây ạ? Ông tìm tôi có chuyện gì không?”

“À, là thế này. Tống Tống nó cứ nằng nặc đòi gặp cậu cho bằng được. Khi nào cậu có thời gian thì có thể đi gặp nó một chút được không?” Anh ta vẫn luôn tỏ vẻ hiểu biết lẽ đời như vậy, không hề chấp nhặt thái độ vô lý lúc rồi của tôi.

“À, tất nhiên rồi. Tôi cũng đang rất muốn gặp cậu nhóc. Nhưng hiện giờ tôi chưa thể ra ngoài, một lát nữa có được không?” Khỏi cần soi gương tôi cũng biết hiện giờ tóc tai mình đang bù rù, sắc mặt tái nhợt, còn có hai con mắt thâm quầng như cú vọ nữa. Xấu xí, dễ sợ như vậy thì làm sao có thể gặp người khác được đây? “Vậy hai tiếng sau chúng ta gặp nhau ở quán Khẳng Đức nhé?”

“Được.”

Gác điện thoại, tôi bước xuống giường, bắt đầu chuẩn bị một chút.

Bình thường tôi vốn là một người lôi thôi. Thậm chí là ngay lúc này đây tôi cũng không có ý định sẽ thay đổi phong cách ăn mặc của mình. Cứ chọn đại một bộ nào đấy, mỹ phẩm thì không bao giờ, nếu có cũng chỉ là một lọ sữa rửa mặt làm cho da sạch hơn thôi. Cũng may, tôi trời sinh có một làn da trắng trẻo, đeo thêm cặp kính vào nữa, ngẫu nhiên lại có vẻ trí thức khiến người khác thêm vài phần tin tưởng, quý mến.

Không đổi quần áo, nhưng tự dưng tôi lại muốn làm một cái gì đó khác biệt dành cho ngày hôm nay, khó là ở chỗ ngày thường tôi vốn không chú ý tới việc chăm sóc bản thân nhiều nên quanh quẩn nửa ngày mà vẫn chả biết phải làm sao. May thay, thằng Tiểu Ca, bạn cùng phòng với tôi có đầy đủ hết tất cả những đạo cụ cần thiết của một cậu trai mới lớn ưa đỏm dáng. Dưới sự giúp đỡ của “ông hoàng diêm dúa” này, cuối cùng tôi cũng được lột xác như một con tằm đã ngủ quên trong kén.

Từ trường tôi mà muốn đi tới quán Khẳng Đức thì phải đi hai tuyến xe buýt vì quãng đường đó rất xa. Lúc tôi tới nơi cũng vừa vặn thời điểm mà Tống Ứng Sinh đã hẹn. Tuy là một người thích đúng giờ, nhưng phải thú nhận đây là lần đầu tiên tôi khẩn trương như vậy.

Vừa nhìn thấy tôi Tống Tống đã ùa chạy tới, tôi cũng nhào lại ôm trầm lấy nó. Thằng nhỏ hôn má trái, thơm má phải của tôi một hồi rồi còn nói liên tục “Anh Tiểu Thất, em rất nhớ anh đó ~”

Tôi hôn nhẹ Tống Tống “Anh cũng nhớ Tống Tống mà!”

Tống Ứng Sinh mỉm cười nhìn chúng tôi “Cậu Lâm đến thì tốt rồi, thằng tiểu quỷ này cứ giãy nảy lên đòi gặp cậu suốt. Ngoại cậu ra, nó không cần ai hết, xem ra hai người có duyên với nhau từ kiếp trước rồi!”

“Không, phải là kiếp này có duyên với nhau mới đúng.” Tôi không ngại ngần chỉnh sửa lời nói của Tống Ứng Sinh. Tôi không hề tin vào chuyện kiếp trước hay kiếp sau, con người ta sống, chính là sống cho hiện tại, không liên quan gì tới quá khứ hay tương lai. Khi Vũ đang nằm trên giường bệnh, tôi cũng từng nói với cậu ấy “Nếu có kiếp sau, em sẽ làm bạn với anh cả đời.” Nhưng hơn ai hết, tôi biết đó chỉ là những câu lừa mình dối người. Chết là hết, những gì đã mất đi rồi thì không bao giờ còn lấy lại được nữa.

“Ha ha. Đúng vậy.” Anh ta cười lúng túng. Có thể Tống Ứng Sinh không ngờ tôi là một người mẫn cảm nhường đó.

Tôi im lặng. Chỉ cần nhớ tới Vũ, tâm trạng lại nặng nề.

Tống Tống thì vô cùng vui vẻ, nó nhìn tôi và cười suốt, cười nhiều tới nỗi chính tôi cũng phải cảm thấy ngượng ngùng “Tống Tống, em cười gì thế? Hôm nay trông anh khó coi lắm hả?”

“Không, hôm nay anh đẹp trai lắm. Tống Tống rất vui nên mới cười đấy anh à!” Nói rồi nó lại chồm sang hôn tôi. Thằng nhóc này, lần trước ở cạnh tôi nó cũng vui vẻ như thế, nhìn nó lúc đó, khó mà có ai dám nói nó bị tự kỷ. Nhưng cũng thật đáng buồn, nhìn Tống Tống phấn khởi thế này, tôi cũng đoán được bình thường nó sống buồn tẻ và khép kín tới cỡ nào. Những người tự kỷ như tôi và Tống Tống đều có suy nghĩ rất cực đoan nhưng khả năng quan sát thì vô cùng nhạy bén.

Nghĩ vậy, tôi đau lòng, sờ sờ khuôn mặt non nớt của nó “Tống Tống, hôm nay em muốn đi đâu chơi?”

Nhìn về phía Tống Ứng Sinh, tôi đặt một câu hỏi “Hai cha con tới đây đã lâu chưa, sao ông không gọi cái gì ăn đi?”

“Mới vừa đến thôi. Tôi có gọi thức ăn rồi nhưng không có cậu, nó nhất định không chịu ăn.”

“Vậy à? Vậy để tôi cùng ăn với Tống Tống vậy.”

Tống Ứng Sinh suy nghĩ một chút “Tống Tống rất thích đồ ăn của một chỗ, hay là chúng ta tới đó đi?”

“Cũng được.”

Ba người gồm tôi, Tống Tống và Tống Ứng Sinh lại ngồi cùng một xe lần thứ hai.

Lúc Tống Ứng Sinh cho xe tới trước cửa khách sạn Hoa Thiên, tôi thực sự cảm thấy bất ngờ.

Lúc trước tôi cũng biết anh ta là người khá giả vì tại thành phố cấp tỉnh này không phải gia đình nào cũng có xe hơi riêng. Huống chi, Tống Ứng Sinh còn lái một chiếc BMWs, chỉ cần nhìn vào đó thôi cũng biết anh ta là người thuộc tầng lớp thượng lưu rồi. Nhưng bất ngờ với tôi không chỉ dừng lại ở việc hai cha con họ thường xuyên tới một khách sạn cao cấp dùng bữa mà ngạc nhiên nhất chính là việc Tống Ứng Sinh mời một người xa lạ mới chỉ gặp mặt hai lần là tôi cùng tham gia với họ. Tình huống này làm cho lòng tôi hơi bồn chồn.

Ngồi vào bàn, Tống Ứng Sinh tự mình gọi vài món ăn, không hề hỏi qua ý kiến của tôi hay Tống Tống. Xem ra anh ta cũng là một người đàn ông có tính gia trưởng, độc đoán, chắc hẳn là một thương nhân bản lĩnh, quyết đoán trên thương trường.

Tôi vẫn cười nói, chuyện trò liên tục với Tống Tống, cố gắng hết sức làm sao cho đứa trẻ mà tôi quý mến có thể cảm thấy thoải mái nhất.

Chỉ một lát sau, thức ăn được mang lên, ba người bắt đầu ăn cơm. Tống Tống có vẻ rất đói, vừa bưng bát lên là gắp lấy gắp để. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nó khi ăn, cả tôi và Tống Ứng Sinh đều không nhìn được cười. Vỗ vỗ lưng của cậu nhóc, tôi cười “Ăn từ từ thôi, không ai giành mất của em đâu mà sợ.”

Nhóc nhỏ gật gật đầu, tiếp tục nuốt nốt miếng rau dở trên đũa.

Tống Ứng Sinh thì khỏi phải nói, cử chỉ lúc ăn cũng rất phong độ, có lẽ đã được tập luyện trong nhiều bữa ăn xã giao. Khi nhai thì miệng ngậm lại, uống nước canh cũng không phát ra tiếng soàn soạt, tôi lại thêm một lần thầm ngưỡng mộ anh ta.

Hôm đó tôi cũng ăn rất ít. Lý do thì đơn giản thôi, không thèm ăn, cộng với việc nốc rượu tối hôm trước làm cho dạ dày vẫn còn đau. Thế là đành phải nhìn hai cha con Tống Tống nhưng nhờ vậy mà tôi mới phát hiện ra rằng nhìn người khác ăn cũng có thể khiến cho mình cảm thấy vui vẻ.

Chẳng mấy chốc Tống Tống đã giải quyết xong khẩu phần của mình, miệng nó đầy những dầu mỡ ngoem nguếch. Tôi lấy khăn giấy lau miệng cho nó, nó chỉ nhìn tôi mà cười rất hiền, thật là một đứa trẻ làm cho người khác cảm thấy yêu mến.

Tôi là một người khá mẫn cảm nên dù không nhìn nhưng vẫn có thể nhận ra Tống Ứng Sinh đang nhìn tôi, và bờ môi dày của anh ta như ẩn hiện một nụ cười mãn nguyện. Người đàn ông này đúng là không hề đơn giản chút nào. Chưa bao giờ bị ai nhìn lâu như vậy, tôi cảm thấy không thoải mái, đơn giản, tôi đáp trả bằng cách ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta. Tống Ứng Sinh không hề lảng tránh, bốn mắt nhìn nhau, hiểu ý, mỉm cười.

Đối với tôi, hai cha con đối diện vẫn chỉ là người xa lạ. Tuy rằng có cảm giác rất thân thiết nhưng thực tế tôi chưa hề có hiểu biết gì về họ. Chỉ hai lần gặp gỡ, chưa nói chuyện được nhiều, tôi lại không phải là một kẻ hay tò mò. Bọn họ không nói, tôi cũng không hỏi. Tôi chỉ cố gắng tận hưởng từng phút giây được làm bạn cùng họ, dốc hết sức mình giúp cho Tống Tống cảm nhận được tình thương của mọi người xung quanh dành cho nó.

Tôi thừa nhận người đàn ông có tên Tống Ứng Sinh này có sức quyến rũ rất lớn đối với tôi, nhưng từ lần đầu gặp gỡ tới giờ tôi chỉ dám đứng từ xa xa mà nhìn anh ta, tâm đã chết lặng, tôi không còn đủ tự tin và sự lãng mạn để tiếp tục ảo tưởng thêm một lần.

“Cậu Lâm.” Anh ta gọi tôi, dường như có điều gì đó không tiện, ấp úng một hồi sau “Tôi có chuyện muốn bàn với cậu một chút, không biết cậu có đồng ý không?”

Tôi nhìn anh ta, thản nhiên “Ông cứ nói đi!”. Trong đầu tôi, không hiểu tại sao lại nghĩ ngay rằng bữa cơm tối hôm nay chính là một bữa tiệc chia tay, không, phải là một bữa cơm giã biệt mới đúng, tựa như trước khi tù nhân được đưa lên đoạn đầu đài, họ thường được cho ăn vô cùng thịnh soạn.

“Chuyện là thế này, cậu cũng biết Tống Tống rất thích cậu.” Tống Ứng Sinh đưa tay qua lau nhẹ miệng cậu nhóc “Tôi muốn nhờ cậu làm gia sư cho nó, cậu nghĩ thế nào?”

“Gia sư?” Tôi có chút ngạc nhiên “Tống Tống còn chưa vào học lớp một mà, ông tìm gia sư cho cậu ấy từ bây giờ không phải là quá sớm sao?”

Tống Ứng Sinh cười cười tỏ ý xấu hổ “Thật ra tôi chỉ muốn cậu dành nhiều thời gian để đưa Tống Tống đi chơi. Cậu cũng biết công việc của tôi rất bận rộn. Tính tình nó lại như vậy, tôi không yên tâm chút nào cả…”

“Vậy ông nên thuê một cô bảo mẫu mới đúng chứ?”

“Tôi cũng đã mời rất nhiều bảo mẫu rồi, tất cả đều bị Tống Tống đuổi đi cả. Không dễ gì mà nó cởi mở với người khác như với cậu cho nên tôi hy vọng cậu có thể làm bạn với nó. Từ hai năm trước, sau khi vợ tôi qua đời, nó chưa bao giờ cười nói nhiều như mấy hôm nay.”

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được nguyên nhân vì sao mà Tống Tống lại mắc chứng tự kỷ. Còn nhỏ như vậy, làm sao nó chịu nổi nỗi đau mất đi người thân yêu được?

Nhất thời, tôi không biết phải làm thế nào. Tôi rất thích Tống Tống và muốn làm một cái gì đó cho cậu bé dễ mến này, tôi muốn xóa bỏ đi con người tuyệt vọng, khắc nghiệt trong cậu. Nhưng tôi cũng rất sợ, không biết rằng ở cùng tôi, Tống Tống sẽ như thế nào, nó có thể sẽ càng thêm tuyệt vọng về thế giới này như tôi hay không? Có thể càng lúc càng không vui vẻ hay không? Tôi sợ hãi nhưng còn thương Tống Tống nhiều hơn.

Thấy tôi còn đang lưỡng lự, Tống Ứng Sinh nói thêm “Cậu Lâm cứ yên tâm. Tôi sẽ không bạc đãi cậu, thù lao là năm mươi tệ một giờ, cậu thấy sao?”

“Không phải là chuyện tiền nong.” Tôi cười lạnh. Đúng là dân kinh doanh, đi thẳng vào vấn đề, dùng tiền để giải quyết tất cả. Ở thành phố nhỏ này, một giờ đi làm gia sư cao lắm cũng chỉ kiếm được mười tệ, bỏ ra gấp năm lần số tiền đó chỉ để có người chơi với con mình, tôi không biết anh ta thực sự thương con hay đang cố gắng để chối bỏ trách nhiệm.

Tống Ứng Sinh bị phản ứng của tôi làm cho ngỡ ngàng, anh ta có vẻ sượng sùng, một lúc lâu sau vẫn không nói thêm câu nào. Có lẽ anh ta muốn bồi thêm một cú cho tôi đầu hàng vô điều kiện luôn, nhưng không ngờ khi nói ra lời nói đó lại làm cho tôi cảm thấy coi thường, chuyện này đã vượt quá phạm vi khống chế của anh ta mất rồi. Tôi lại được thấy thêm một tính cách khác của Tống Ứng Sinh, một người đàn ông quá mức tự cao tự đại, luôn muốn kiểm soát mọi thứ trong tầm tay của mình.

Nhưng đúng thật là vậy, trời sinh tôi ra không phải là một đứa ham tiền. Dù không tới mức coi tiền là thứ giấy lộn nhưng cũng không đến nỗi thấy tiền là hai mắt sáng lên, huống hồ, hiện giờ tôi cũng không thiếu tiền. Lúc còn ở Thâm Quyến, tôi đã tích cóp được một ít, khi Vũ qua đời cũng để lại cho tôi một khoản không nhỏ, giờ đây, cuộc sống của tôi đã khá hơn trước rất nhiều. Ít nhất thì cũng không phải vừa học vừa làm như trước, Tống Ứng Sinh muốn dùng tiền để mua chuộc tôi, sai lầm rồi, lúc này đây lại càng sai lầm hơn nữa.

Nhìn khuôn mặt xấu hổ của anh ta, tôi cười thầm.

Sau một thời gian dài không khí trầm mặc, tôi quyết định phá vỡ nó đi, làm khó người khác khó xử mình cũng chẳng vui vẻ gì “Tôi có thể làm gia sư của Tống Tống. Nhưng nói thật, tôi còn có rất nhiều chuyện riêng khác, không thể ngày nào cũng ở bên cạnh cậu ấy được.”

Lập tức, Tống Ứng Sinh lại vui cười, hào hứng nói “Không sao, cậu có thể tới một, hai lần trong tuần. Chỉ cần cậu thường xuyên quan tâm tới nó là được rồi.”

“Vậy thì được. Ông cứ quyết định thời gian đi, về phần tiền bạc, ông cứ làm theo những gì mình cảm thấy phù hợp, tôi không sao cả!”

Tống Ứng Sinh vẫn bối rối, cười cười rất ngại ngùng.

Sau đó, anh ta liền nói ngay, một tuần muốn tôi tới nhà anh ta ba buổi, mỗi buổi hai tiếng, còn tiền công, vẫn quyết định như cũ, năm mươi tệ một giờ. Tôi không muốn làm cho anh ta bận tâm thêm nên gật đầu không phản đối. Nói gì đi nữa, có nhiều tiền chẳng phải là chuyện gì xấu cả, người ta chủ động đưa tới tận tay, không dại gì mà từ chối.

Tống Tống vẫn ngửa cổ nhìn chúng tôi nói chuyện từ nãy tới giờ. Thấy hai người lớn không hề chú ý tới mình, nhóc nhỏ lên tiếng “Ba ba, anh Tiểu Thất, hai người đang nói gì vậy ~?”

Tôi ôm cổ nó “Tống Tống, sau này anh thường xuyên tới chơi cùng em, em có thích không?”

Vẻ mặt của nó sáng lạn “Thật ạ? Anh không được gạt em đâu đấy nhé!”

“Anh đã gạt em bao giờ chưa nè?”

“Thật thích quá!” Tống Tống la lên, lại hôn thật mạnh vào má của tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện