Mục đích của người trong sơn trại chỉ là ép buộc Lãnh Ly, hắn có thể nắm chắc cơ hội bỏ trốn, càng đừng đề cập tới cách ra tay quỷ dị của Lãnh Ly.

Hắn không đi đơn giản là muốn đợi Lãnh Lý tới cứu mình, để Lãnh Ly có cớ rời khỏi kinh thành.

Bọn họ đang nói lời này, Hàn Tử Linh từ bên ngoài vọt vào, đôi mắt hạnh trực câu câu nhìn chằm chằm Hách Liên Hiên hơn nửa ngày, cuối cùng rơi trên ngọc bội ở bên hông của hắn.

Thứ nàng thiếu chính là vật này!

Nàng ba bước rồi hai bước tiến lên, vươn tay lấy ngọc bội của Hách Liên Hiên, Dư Càn Phong thấy nàng muốn làm thương tổn Hách Liên Hiên cũng đứng dậy theo, hắn không sai không kém chưởng vào người Hàn Tú Linh.

Hàn Tử Linh cầm ngọc bội trùng điệp ngã trên tường.

“Khụ khụ!” Hàn Tử Linh ôm chặt lồng ngực đau nhức, cũng may nàng không để thủ hạ theo vào, nếu không thì thật sự quá mất mặt.

“Ta còn tưởng rằng vị công chúa này lợi hại, hóa ra là một con hổ giấy!” Dư Càn Phong nhìn Hàn Tử Linh đang chật vật đứng dậy, nửa miệng châm chọc.

Vị công chúa này nhìn bề ngoài là một nữ tử uy phong kỳ thật chỉ là một tiểu cô nương khoa chân múa tay, chẳng trách Vương Gia không cần phải sợ người này, xem ra đúng thật là tự mình lo ngại.

“Đáng ghét!” Hàn Tử Linh chỉ vào Càn Phong không can tâm nói: “Ngươi dám đả thương ta, có phải chán sống rồi hay không?”

“Có bản lĩnh thì đến đây!” Tuy rằng bắt nạt một cô nương tay không tất sắt nói ra làm trò cho người khác, nhưng ai kêu nàng buộc bọn họ tới đây, hết thảy là tự nàng tìm tới!

“Ngươi!” Hàn Tử Linh hai mắt trừng trừng nhìn Càn Phong, muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống, nàng lớn lên từ xưa đến nay chưa có ai dám đánh, hiện tại thế mà bị một người ngoài đến Miêu Cương khi dễ!

Nhìn dáng vẻ một bộ thành thành thật thật ngu ngơ của hắn, nguyên lai cũng không phải người tốt lành gì!

“Ta còn tưởng ngươi là một người tốt biết giữ khuôn phép, nhưng ngươi cũng là người xấu!” Hàn Tử Linh xấu hổ dậm chân xông ra ngoài phòng trúc.

Dư Càn Phong bị mắng có chút không giải thích được, chỉ vào chóp mũi của mình hỏi: “Chủ nhân, nàng rõ ràng buộc chúng ta đến, hiện tại còn nói chúng ta là người xấu, thần có phải nghe lầm không?”

Hách Liên Hiên cười lắc đầu, “Ngươi nghe lầm rồi, nàng ta chỉ nói ngươi là người xấu, còn ta là người tốt.”

Dư Càn Phong nhìn vào tấm màn hạt, trên đời này sao lại có một cô nương bướng bỉnh như vậy, thật không đáng yêu chút nào!

Tưởng Chấn trấn thủ Miêu Cương ba mươi lăm ngày, thế nhưng chưa thấy Hách Liên Hiên trở về. Ngay khi hắn mặt ủ mày cháu, *vô kế khả thi thì một binh sĩ đi vào bên cạnh, quỳ thân nói: “Tướng quân, có một người Miêu muốn gặp ngài. “

“Người Miêu?” Tưởng Chấn Vĩ bận quần áo, nói với binh lính: “Theo ta xem một chút.”

Tưởng Chấn leo lên cửa thành, từ thành lâu nhìn xuống, quả nhiên trông thấy một người Miêu, hắn cũng trông thấy Tưởng Chấn, liền hô lên: “Ngươi là Tưởng Chấn?”

“chính là lão, ngươi là ai, ngươi ở đây làm gì?” Tưởng Chấn vuốt râu trắng nhìn nam nhân dưới thành.

Người dưới thành khoé miệng nhếch lên, hô to, “Vậy ngươi nghe đây, Yến Vương của Duyên Quốc các ngươi giờ đã nằm trong tay chúng ta. Nếu ngươi không tin thì chúng ta có tín vật của hắn!” Vừa nói, hắn từ trong tay lấy ra ngọc bội trên người Hách Liên Hiên, dùng sức thuận thế hướng cổng thành hất lên.

Tưởng Chấn nhanh tay lẹ mắt tiếp ngọc bội trong tay, hắn mở lòng bàn tay nhìn chăm chú một lúc quả nhiên là ngọc bội trên người Hách Liên Hiên.



“Các ngươi đem Yến Vương đi đâu?” Tưởng Chấn nghiến răng nghiến lợi hỏi người kia.

“Vương Gia của ngươi hiện tại rất tốt, nhưng ta không thể cảm đoan về sau cũng rất tốt!” Người nọ nói tiếp, “Trở về nói cho Yến Vương Phi của ngươi, để nàng ta đích thân đến Miêu Cương, chỉ cần nàng ta chịu đến chúng ta liên thả Yên Vương của các ngươi. Nếu như nàng ta không chịu đến, đợi mà nhặt xác! “

Nói xong chuyện này người Miêu không ngừng kẹp chặt hai đùi ngựa, quay đầu ngựa lại, nhanh chóng đi.

Một binh sĩ bên cạnh Tưởng Chấn lúc này đã mở cung, Tưởng Chấn nhìn thấy cung tên trong tay liền nói: “Vô dụng, ngươi gϊếŧ hắn đi, bọn chúng sẽ không thả Yến Vương. Ta lập tức viết một lá thư, mời ý chỉ của Hoàng Thượng. “

Tưởng Chấn thân thể thẳng tắp tim đập thình thịch, dù sao Yến Vương ở dưới mí mắt của mình bị người khác mang đi, nếu Yến Vương Phi đến lão phải giải thích thế nào? Ông trời ơi, đến lúc đó lão hết đường chối cãi.

Coi như vậy đi, nghĩ nhiều cũng không có ích lợi gì, vẫn nên lập tức trình tấu, mời Yến Vương Phi nhanh tới đây.

Mà trong hoàng cung, Lãnh Ly nhận được thư triệu tập của Chương Tuyên vội vàng chạy vào thư phòng.

Nàng vội vàng bước chân đi vào thư phòng, lại nhìn thấy Vân Yến Thanh, Liễu Quốc Công, còn có Lãnh Thiệu.

“Bái kiến phụ hoàng.” Lãnh Ly thản nhiên hành lễ sau đó đứng dậy, hai con ngươi sâu như giếng cổ chăm chú nhìn chằm chằm vào tấu chương trong tay Hoàng Thượng.

Nhìn lông mày Hoàng Thượng khoá chặt, một bộ dáng vẻ ưu sầu không thôi. Hơn nữa nàng vừa hỏi Chương Tuyên, nói là có liên quan đến Hách Liên Hiên, lòng nàng bất ổn, thấp thỏm dị thường.

“Ngươi đến rồi.” Hoàng Thượng nhìn qua tấu chương trong tay, hướng Chương Tuyên nói: “Đem tấu chương này cho Yến Vương Phi nhìn xem”.

Liễu Quốc Công nghe xong lập tức ngăn cản nói: “Hoàng Thượng, ngài nói nàng liền biết, nữ nhân này không thể *vọng luân triều chính (lo chuyện chính sự). Cái này là tấu chương tuyệt đối không thể cho nàng nhìn thâý.”

“Bây giờ là lúc nào, đừng nói nhiều như vậy.” Hoàng Thượng không vui liếc mắt nhìn thoáng qua Liễu Quốc Công, Liễu Quý Phi không biết đã lén vụиɠ ŧяộʍ nhìn tấu chương bao nhiêu lần, coi như tội danh Liễu Quý Phi phải chém đầu.

“Vâng.” Liễu Quốc Công không còn cách nào khác, đành phải rút lui.

Chương Tuyên đem tấu chương cho Lãnh Ly, nàng căn bản không thể kiềm chế được phát run trong lòng, nàng không sợ bất kì gian nan hiểm trở, cũng không sợ người khác làm nguy hiểm tính mạng mình.

Duy chỉ sợ sau khi nàng trọng sinh đã trải qua ấm áp, ngay tại đây ấm áp lặng yên lơ đãng mà đi mất.

Hách Liên Hiên nếu xảy ra chuyện gì, nàng nhất định để những người kia chôn cùng!

Nàng tiếp nhận tấu chương, từ từ mở ra, bên trong là chữ của Tưởng Chấn viết, nàng đại khái xem một lần. Nỗi lòng lo lắng treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, cũng may Hách Liên Hiên bình an vô sự.

Bằng không nàng sẽ để toàn bộ Miêu Cương chôn cùng!

Xem hết những câu nói ngắn gọn trong tấu chương, thân thể bởi vì tức giận cùng lo lắng của Lãnh Ly run lên dần dần nhẹ nhàng. Ánh mắt nàng trầm xuống, đôi mắt thanh tuyền sâu như dòng suối lộ vẻ kiên định. Nàng khép lại tấu chương, cúi người quỳ xuống, “Phụ hoàng, đối phương đã nói chỉ cần Yến Vương Phi liền sẽ bình an vô sự, thần nguyện ý đi!”

Thanh âm nàng không lớn, lại ăn nói mạnh mẽ trong thượng thư phòng trống trãi lộ ra phi thưởng phiêu miểu.

Hoàng Thượng chậm rãi nâng mắt nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.



Lãnh Thiệu nhìn Lãnh Ly đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt có chút lo lắng, tuy rằng hắn biết rõ năng lực của Lãnh Ly, dù sao cũng phải thâm nhập sâu vào nội bộ của người Miêu, vạn nhất nếu có sơ xuất gì nên làm thế nào mới phải!

“Cũng tốt.” Hoàng Thượng cân nhắc hồi lâu, nếu thật sự là không cần thiết hao tổn trăm vạn quân chỉ vì một Vương Gia, dù sao Hách Liên Hiên hiện tại trong hắn cũng không trọng yếu như thế, dù sao Hách Liên Trần cũng có ở nơi đó, hắn trầm ngâm nói: “Vậy ta cho phép ngươi mang theo ba ngàn binh sĩ thẳng đến Miêu Cương.”

“Con dâu lĩnh mệnh, đa tạ phụ hoàng.” Thanh âm Lãnh Ly kiên định phi thường, tựa như nước chảy đá mòn từng chút một chấn nhϊếp lòng người.

Nàng cấp sắc vội vã đi ra khỏi thư phòng, đến Bích Tiêu Cung từ biệt Thái hậu, lại mang Thanh Âm theo, trước khi đi còn gặp Lãnh Phong.

“Muội đi Miêu Cương chỉ sợ không kịp xử lý sự tình quân lương chuyện này xin giai phó cho ca ca.” Lãnh Ly nhìn Lãnh Phong, thần sắc có chút vội vàng.

Lãnh Phong hơi sững sờ, không ngờ Lãnh Ly lại gọi mình là ca ca, ngày thường sẽ chết mê chết mệt vẻ lạnh lùng hư giả, nhưng lần này lại mang theo một chút tình cảm trong đó.

Dù thế nào thì nàng cũng là muội muội ruột của mình, cho dù không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng trong người cũng mang dòng máu Lãnh gia.

“Muội yên tâm, ca nhất định sẽ tra rõ sự tình. Tuyệt đối không để muội phải lo lắng về lương thảo!” Lãnh Phong ăn nói mạnh mẽ, dùng đối mắt giống nhau mấy phần với Lãnh Ly nhìn nàng.

“Đa tạ.” Môi Lãnh Ly kéo ra một nụ cười ôn hòa.

Từ biệt Lãnh Phong, nàng dẫn theo ba vạn binh sĩ tinh nhuệ, lên ngựa phi nhanh, thẳng đến Miêu Cương.

Trên ngọn đồi bên cạnh con đường chính thức, một con ngựa đen tuấn tú đang thong dong gặm cỏ xanh trên đồi. Một thân nam nhân mặc hồng trang nam tử, đứng tại gò núi bên cạnh, chắp tay đón gió, buộc ba ngàn sợi dây màu xanh trên một cây dây nhỏ, lăng loạn mà có thứ tự bay lên. Dáng người hắn thẳng tắp nhìn qua mang theo một đội tinh binh cấp tốc đi xa thanh ảnh màu trắng, khoé miệng phác hoạ ra nụ cười tuyệt sắc.

Lãnh Ly lo lắng cho Hách Liên Hiên nên không dám chậm trễ, ngày đêm đi Miêu Cương.

Nàng nhảy xuống ngựa, Tưởng Chấn đã đợi nàng ở cổng doanh trại lao lên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, giọng nói có chút hưng phấn.

“Vương Phi, đây là người Miêu giao cho thần”

Tưởng Chấn đưa mặt ngọc bội của Hách Liên Hiên vào tay Lãnh Ly, Lãnh Ly nhìn ngọc bội trong bàn tay lạnh lẽo của mình, đồng tử đột nhiên co rút lại, Hách Liên Hiên, nàng nhất định sẽ cứu chàng!

Hãy đợi nàng!

“Báo ~!” Một binh sĩ kéo dài giọng, từ bên ngoài xông vào lều trại, nhìn thấy Lãnh Ly và Tưởng Chấn hai tay ôm quyền đầu ép tới rất thấp: “Yến Vương Phi, Tưởng Giang Quân, nhóm người Miêu lại tới. Hiện tại đang ở cửa thành muốn dẫn Vương Phi đi gặp Vương gia. “

“Ta đi ngay.” Đôi mắt kết băng lạnh lùng nhìn trận địa sẵn sàng ở quân doanh, khí chất lạnh lùng không chút sợ hãi của Lãnh Ly ngay cả Tưởng Chấn cũng phải kinh ngạc.

“Yến Vương Phi, nếu không thần phái thêm hai người cùng đi.” Tưởng Chấn rất lo lắng, hắn cũng không rõ khả năng của Lãnh Ly.

“Không cần.” Giọng điệu Lãnh Ly nhẹ nhàng, ánh mắt lạnh lùng kiên nghị, “Ta tự mình xử lý được, yên tâm ở trong doanh trại.”

“Vương phi, người phải cẩn thận!” Thanh Âm nhìn Lãnh Ly lo lắng.

Lãnh Ly khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười xấu xa, sau đó bước ra khỏi lều, đi thẳng vào cổng thành.

Đến cổng thành, cánh cửa sơn mài màu đỏ son chậm rãi mở ra, Lãnh Ly toàn thân áo trắng hơn tuyết, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng, nàng đang bay với lụa xanh, thân hình tuyệt mỹ, với một đôi mắt tinh mâu nhìn vào đội kỵ mã gồm bốn người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện