“ Người Miêu bọn ta cung phụng Nữ Oa, Nữ Oa chính là thiên thần, mà thần nữ chính là cầu nối trung gian giữa Nữ Oa và người phàm. Cho nên thần nữ được người Miêu tôn kính. Thần nữ có thể hô mưa gọi gió giúp cho mưa thuận gió hòa, thần nữ lại có được quyền tối cao, nàng ấy chỉ định Đại tế ty, mà Đại tế ty có được thực quyền. Nhưng mà không phải ai cũng có thể làm thần nữ. ” Hàn Tu Linh ở thời điểm nói đến thần nữ, trong ánh mắt toát lên sự tôn kính cao thượng cùng hâm mộ.

Lãnh Ly thần sắc nhàn nhạt, vì làm thần nữ nên nỗi buồn và sự bất lực còn nhiều hơn những người bình thường.

“ Vị thần nữ đầu tiên được chọn là từ núi Ô Mông của bọn ta, sau đó được truyền lại theo thời gian, cho đến 20 năm trước, thần nữ đột nhiên mất tích, núi Ô Mông bọn ta hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối. Tuy rằng phụ vương ta cùng Đại tế ty đem chuyện thần nữ mất tích che dấu phía dưới. Nhưng nhiều năm như vậy , vẫn không tìm thấy thần nữ, lòng dân bất an. Mà chức vị thần nữ cũng không thể tùy tùy tiện tiện mà đảm nhiệm. Nàng ấy phải mang dòng dõi của thần nữ, còn phải hiểu độc dược.” Nói đến đó Hàn Tu Linh hướng về phía Lãnh Ly, “ Thẳng đến nửa năm trước phụ vương ta và Đại tế ty nói đã đụng phải hậu nhân của thần nữ, nhưng ngươi lại không muốn kế thừa thần nữ chi vị.”

“ Vậy thì sao.” Lãnh

Ly nghiêng đầu nhìn nàng, “ Ta vốn không phải là thần nữ của các ngươi, ta là nữ nhi của Lãnh tướng quân Duyên Quốc.” Nàng đã trọng sinh, một số kí ức ở kiếp trước đã bị mất, chống đỡ nàng chỉ có hận thù, còn có, nàng lẳng lặng nhìn Hách Liên Hiên thần sắc đã tốt hơn, còn có chàng ấy.

“ Ngươi không làm thần nữ không có quan hệ, nhưng ngươi không thể làm bá tánh Miêu Cương chịu khổ.” Hàn Tu Linh quát “ Ngươi quá ích kỷ. ”

“ ích kỷ là sự lựa chọn của ta, không liên quan đến ngươi! ” Lãnh Ly lau mồ hôi trên trán Hách Liên Hiên, như thế nào hắn lại bắt đầu đổ mồ hôi, hơn nữa vốn dĩ sắc mặt đã hòa hoãn lại dần dần trở nên có chút tím tái.

“ Ngươi lại làm cái gì? ” Lãnh Ly xoay người một cái bước đến bên cạnh Hàn Tu Linh , sau đó ngón tay khóa trụ yết hầu của nàng, ngày càng tăng thêm sức lực.

“ Khụ khụ! ” mặt của Hàn Tu Linh trông như gan heo, nàng cuống cuồng khụ lên, “ Ngươi gϊếŧ ta cũng không thể cứu được hắn. Đây là cổ độc đã thất truyền của người Miêu. Ta vừa mới cho máu từ đao chảy ra hai cái cốc, đây là một đôi tình cổ, bởi vì nó chỉ cung cấp máu cho nam nhân, hắn ăn viên thuốc kia vào khiến mẫu cổ không thể điều hòa, cho nên đang quay cuồng trong cơ thể hắn. ”

“ Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” sức lực ở cổ tay Lãnh Ly càng lúc càng lớn, Hàn Tu Linh thậm chí nghe thấy được tiếng xương cốt của mình va chạm do áp lực.

“ Rất đơn giản, ngươi cho ta một nửa dòng máu của ngươi, để ta kế thừa dòng dõi của thần nữ, ta phải làm thần nữ, trợ giúp phụ vương ta. Mà năm nay ta vừa đúng 16 tuổi, thật tốt có thể nói rằng ta chính là con gái của thần nữ. ” Hàn Tu Linh đem kế hoạch ấp ủ đã lâu của mình nói ra.

“ Chính bởi vì cái này ngươi liền muốn dồn bọn ta vào chỗ chết? ” Lãnh Ly không thể kiềm nổi tức giận nhìn nàng.

“ Nếu không như vậy, với tính khí lạnh lùng này của ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe ta nói sao? ” Hàn Tu Linh lạnh lùng cười, “ Ngươi không có thời gian suy nghĩ nữa, nếu không nhanh chóng trấn áp mẫu cổ trong cơ thể hắn, hắn rất nhanh sẽ chết! ”

“ Được! ” Lãnh Ly buông lỏng tay ra, nàng không thể vì sự tức giận nhất thời của mình mà chậm trễ thời gian giải độc cho Hách Liên Hiên.

Hàn Tu Linh sờ sờ cái cổ sưng đỏ của mình, nàng thuận thuận hơi thở nói: “ Chúng ta đổi máu trước, bằng không máu của ngươi cạn kiệt, đối với ta cũng là một loại tổn thất.”

“ Đổi như thế nào? ” Lãnh Ly chỉ muốn nhanh một chút.

Hàn Tu Linh đi đến cửa hướng người bên ngoài nói : “ Đem đồ vật tới đây.”

Lãnh Ly ngồi ở trên ghế, Hàn Tu Linh ngồi ở bên người nàng, A Sâm cầm chủy thủ bạc nhẹ nhàng mở cổ tay hai người. Lãnh Ly nhìn dòng máu đỏ tươi của mình từ từ nhỏ xuống bát sứ, toàn bộ căn phòng đều thoang thoảng mùi máu. Mà Hàn Tu Linh máu tiết ra vẫn như cũ không đủ, nhỏ đầy chén sứ đổ rớt.

Cuối cùng chén sứ dưới cổ tay Lãnh Ly đã chảy đầy, A Sâm lập tức tìm thuốc cầm máu cùng băng gạc tới cho nàng băng bó. Nàng bởi vì mất máu quá nhều mà sắc mặt tái nhợt đi, toàn thân mềm nhũn tựa vào ghế.

Hoàn cảnh của Hàn Tu Linh cùng nàng cũng không khác biệt lắm, A Sâm đồng dạng vì nàng băng bó vết thương thật tốt, sau đó đưa Lãnh Ly đến trước mặt Hàn Tu Linh.

Hàn Tu Linh nhận lấy chén sứ nghĩ cũng không nghĩ liền đem cả chén một hơi uống hết. Vu Càn Phong càng không nghĩ tới một tiểu cô nương 16 tuổi lại có thể như vậy.



Hàn Tu Linh buông chén sứ, từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc hướng Lãnh Ly nói : “ Đây là công cổ, ngươi ăn nó vào, sau đó lại đem máu của bản thân đút cho nam nhân của ngươi là được. ”

Vu Càn Phong nghe thấy Lãnh Ly còn phải dùng đến máu, hai hàng lông mày nhín chặt khó chịu nhìn Hàn Tu Linh, “ Một cái tiểu cô nương tâm tư ác độc, liền tính uống máu của thần nữ, chỉ sợ cũng không thành thần nữ! ”

“ Ngươi hiểu cái gì. ” Hàn Tu Linh đôi môi nhợt nhạt liếc nhìn Vu Càn Phong.

Lãnh Ly nuốt viên thuốc kia xuống, Vu Càn Phong đã sớm bưng tới một chén nước, nàng lấy chủy thủ vừa mới dùng qua cứa ngón tay, hai giọt máu chảy xuống, “ Mau, cho hắn nuốt xuống. ”

Nàng lo lắng nếu chậm một bước đối với Hách Liên Hiên đều là một loại giày vò.

Vu Càn Phong không dám chậm trễ liền bưng chén trà cho Hách Liên Hiên nuốt xuống, chính cái gọi là thuốc đến bệnh trừ, màu tím trên mặt Hách Liên Hiên từ từ biến mất, Lãnh Ly thở phào nhẹ nhõm.

“ Hắn còn cần dùng hai lần.” Hàn Tu Linh thong thả đứng lên, “ Bởi vì cổ độc này ngay từ đầu chỉ ăn máu của một người,cần dùng hai lần mới có thể thanh trừ toàn bộ độc tố trong cơ thể nam nhân của ngươi. ”

Lãnh Ly thấy nàng muốn đi, lạnh lùng hỏi : “ Ngươi dự định khi nào thả bọn ta rời đi? ”

“Đợi đến lúc thích hợp ta tự nhiên sẽ thả các ngươi rời đi. ” Hàn Tu Linh đã suy yếu, A Sâm đỡ nàng rời khỏi nhà trúc.

Cũng coi như Hàn Tu Linh có chút lương tâm, cho lui tất lính canh, nàng cũng không sợ Lãnh Ly sẽ rời đi, bởi vì thân thể nàng và Hách Liên Hiên đều đang suy nhược, dù võ công cảu Vu Càn Phong cao đến đâu nhưng lại mang hai kẻ yếu ớt theo cùng, cũng không rời khỏi nơi này được.

Buổi tối, A Sâm đưa tới cơm tối còn có thuốc bổ.

A Sâm lui ra, Vu Càn Phong đưa cho Lãnh Ly một chén thuốc bổ, Lãnh Ly ngửi thuốc bổ một cái, lông mày nhíu chặt , “ Hàn Tu Linh đánh cái chủ ý này, cư nhiên dùng thuốc bổ mạnh như vậy. Uống chén thuốc bổ này, trong vòng 3 ngày khí sắc sẽ tốt trở lại, nhưng máu bên trong chính là không thể quay trở lại.”

Vu Càn Phong vừa nghe, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bát thuốc bổ trong tay, lại để lại lên bàn. Hàn Tu Linh này cũng quá ngoan độc rồi, Lãnh Ly là người luyện võ, hôm nay mất nhiều máu đã mệt như vậy, nếu không bồi bổ thật tốt, chỉ sợ về sau vận công đều không thành, chỉ có thể dùng một vài quyền cước.

Này trị ngọn không trị gốc, thật là âm hiểm.

“ Vương phi, không bằng chúng ta thừa dịp trời tối rời khỏi nơi này.” Vu Càn Phong đề nghị, hắn nhìn về phía Lãnh Ly còn có Hách Liên Hiên đang hôn mê bất tỉnh trên giường, chỉ cần nàng đồng ý, hắn dù cho liều mạng cũng phải đưa bọn họ ra ngoài.

“ Không!” Lãnh Ly lẳng lặng nhìn Hách Liên Hiên ở trên giường, thân thể của nàng và hắn bây giờ không thích hợp để trốn, hơn nữa nàng biết rõ Hàn Tu Linh muốn làm cái gì.

Lần trước xác thực là nàng quá tùy ý rồi, nguyên do chính mình là thần nữ chuyện này lan truyền ở Miêu Cương, bây giờ muốn ngăn lại đều đã không kịp rồi, chuyện lần này nếu không giải quyết tốt chỉ sợ càng phiền toái hơn.

Nếu đã như vậy còn không bằng ở lại nơi này, yên tĩnh xem tình hình phát triển.

Vu Càn Phong không dám làm trái mệnh lệnh của nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Hách Liên Hiên rốt cuộc cũng tỉnh lại, hắn di chuyển cánh tay của mình, có chút nặng, hắn hơi nghiêng đầu nhìn thấy Lãnh Ly nắm lấy tay hắn, ngủ gục trước giường của hắn.

Hắn khẽ trở mình vì sợ đánh thức Lãnh Ly, như thế nhìn nàng thật gần, trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu. Đôi mi dài và dày của nàng phủ bóng, cái mũi giống như một búp măng mang theo vài phần nghịch ngợm cùng quật cường, kì thực bất kể là bộ dạng gì của nàng, hắn đều thích.

Miệng vết thương trên eo với hắn mà nói không nghiêm trọng lắm, nhiều năm tập võ vết thương gì mà hắn chưa chịu qua, chẳng qua là bởi vì ở trước mặt Lãnh Ly, hắn phải giả vờ yếu đuối vô năng.



Hắn nhìn bốn phía xung quanh thấy Vu Càn Phong đang ngồi ở cửa, hắn tựa lưng vào cửa ngủ thϊếp đi.

Nhiều ngày mệt mỏi quả thật khiến cho bọn họ khó có thể chống chọi được.

Lãnh Ly luôn ngủ nhẹ, nghe thấy bên người có động tĩnh, nàng từ từ mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Ly vui mừng nhìn hắn, “ Chàng tỉnh rồi, vết thương còn đau không? ”

“ Ta không sao. ”ánh mắt của Hách Liên Hiên từ từ lướt xuống mắt nàng và cuối cùng dừng lại trên cổ tay bị thương của nàng.

“ Sao lại thế này? ” Hách Liên Hiên lo lắng nắm lấy tay nàng, tuy gấp gáp nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.

Lãnh Ly thấy hắn chính mình khẩn trương, bộ dáng thực sự có chút buồn cười, nàng khẽ cười, đem tất cả ngọn nguồn sự tình giải thích một lần cho hắn. Hách Liên Hiên nghe xong, chậm rãi gật đầu, trầm ngâm một lúc lâu mới nói : “ Thì ra ngày đó nàng bắt người Duyên Quốc là vì tình cổ này.” Hắn sờ sờ trên người mình, không có gì khác thường.

“ Chàng đừng nhúc nhích cẩn thận miệng vết thương rách ra.” Lãnh Ly trấn an hắn nằm xuống, “ Chàng đã không sao rồi.”

Hách Liên Hiên nghe lời nằm xuống, hắn cẩn thận nhìn Lãnh Ly, “ Nàng cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“ Ân, thϊếp biết rồi.”

“ Ly nhi.” Hách Liên Hiên một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Lãnh Ly không rõ nguyên nhân nhìn hắn, “ Làm sao vậy ? ”

“ Ta không ngủ được, nàng hôn ta một cái được không, như vậy ta mới có thể an ổn ngủ. ” Hách Liên Hiên chớp chớp mắt hướng về phía nàng nói, đôi mắt dài hẹp kia cư nhiên thuần khiết như nước suối.

Đùng đoàng! Trong chốc lát Lãnh Ly mặt đỏ tai hồng!

“ Hách Liên Hiên, chàng tìm chết a! ” Lãnh Ly thẹn quá hóa giận.

“ Ly nhi của ta tức giận đều đẹp như vậy. ” Hách Liên Hiên nhấp môi cười, trong mắt đều là ý cười ôn nhu.

“ Chàng từ lúc nào thì trở nên tùy tiện như vậy! ” Lãnh Ly giận giữ, bản thân ngày thường luôn là một bộ băng băng lãnh lãnh, lại luôn bị Hách Liên Hiên phá vỡ!

“ Ly nhi, nàng trách oan ta rồi. ” Hách Liên Hiên nũng nịu nhìn Lãnh Ly, “ Kia không phải tùy tiện, ta là thực sự rất nhớ nàng. ”

“ Mau nhắm mắt nghỉ ngơi! ” Lãnh Ly khuôn mặt e lệ đỏ như mông khỉ.

“ Mau lên, hôn ta một chút. ” Hách Liên Hiên đưa mặt ra chờ đợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện