Mụ tú bà đẩy cửa căn phòng cách vách cười nói:” Yến Vương mời ngồi, tiểu nhân đi mời Thanh Ảnh tới.”
"Ừm." Hách Liên Hiên khẽ vuốt cằm.
Lãnh Ly đứng trong phòng đánh giá bốn phía. Hách Liên Hiên giống như lấy lòng đi đến bên cạnh, “"Ly Nhi, từ lần trước ta cũng không tới Yên Hồng Các lần nào nữa cả, nàng phải tin ta."
Lãnh Ly hững hờ gật đầu, "Ta biết."
Hắn mỗi ngày đều giống như kẹo mạch nha dính lấy nàng, làm gì có thời gian ra ngoài lêu lổng, hơn nữa nàng cũng tin tưởng Hách Liên Hiên. Nhưng mà nàng không quen nhìn những nữ nhân khác tiếp cận hắn.
Lãnh Ly hít sâu một hơi, nàng sao càng ngày càng bá đạo.
Hách Liên Hiên nắm tay nhỏ của Lãnh Ly, dùng ngón tay cạ cạ lòng bàn tay của nàng, Lãnh Ly chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa một chút, Hách Liên Hiên lại có bộ dáng phi thường hưởng thụ.
"Được rồi!" Lãnh Ly rút tay của mình về từ trong lòng bàn tay của hắn, cửa phòng vẫn còn mở, nơi này lại nhiều người tới lui như vậy chẳng lẽ hắn không sợ bị người khác bắt gặp rồi ngày mai liền có lời đồn đại bay đầy trời hay sao? Nói hắn đường đường là Yến Vương lưu luyến yên hoa liễu hạng không nói, thế mà lại còn có đam mê đoạn tụ chi phích (thích nam nhân/đồng tính luyến ái). Đến lúc đó giải thích thế nào cũng không được..
"Ly Nhi." Hách Liên Hiên biểu thị bất mãn, hắn chỉ thích xem nàng bộ dáng đỏ bừng mặt thôi mà.
"Nha, Yến Vương, ngài cuối cùng cũng nhớ tới nô gia." Thanh Ảnh lắc lắc thân hình như thủy xà đi đến, nàng vừa đi vào liền mang theo một cỗ hương thơm son phấn nồng đậm.
"Thanh Ảnh cô nương vẫn dung tục như thế nhỉ." Nàng chính là chán ghét Thanh Ảnh dùng ánh mắt ái mộ nhìn Hách Liên Hiên.
Thanh Ảnh trán nổi đầy gân xanh, thở sâu nói: "Nha, đây là ai, vị tiểu ca ca này, ngươi chính là một cái tiểu tô son trát phấn như là bạch kiểm đâu!"
Khóe miệng đỏ bừng của Lãnh Ly nhếch lên, thế mà giả hồ đồ không biết nàng, thật sự là có ý tứ.
"Đúng vậy, Thanh Ảnh cô nương, giống như vẫn luôn thích những nam tử tráng kiện nha!" Lãnh Ly ngồi xuống, khinh thường nhìn qua Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh còn muốn phản bác lại nhìn đến ánh mắt cảnh báo của Hách Liên Hiên, nàng có chút khô héo, "Chắc hẳn hôm nay Yến Vương cùng Yến Vương Phi đến là do có chuyện gì a."
Lãnh Ly thấy nàng không nói nhảm nữa, cũng lười so đo, dùng cây quạt chỉ chỉ vào gian phòng cách vách hỏi: "Có bao nhiêu người Đông Doanh ở Yên Hồng Các?"
Thanh Ảnh nhăn mày lại, "Yến Vương Phi, ta mỗi ngày đều phải tiếp đãi rất nhiều khách nhân, làm sao rõ ràng trong phòng kia có mấy người được!"
"Xem ra ngươi không có ý định phối hợp với ta?" Lãnh Ly nhướng lông mày một cái, ba đầu tiểu Kim xà trên cổ tay hướng về phía Thanh Ảnh phun lưỡi đỏ bừng. Răng độc thật dài dưới ánh đèn lóe lên ngân quang.
Thanh Ảnh ra vẻ trấn định, không tình nguyện nói: "Có năm người, có mấy người ra ngoài tìm một người Đông Doanh khác rồi."
Lãnh Ly khẽ vuốt cằm, tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay bọn hắn tiếp xúc với những người nào?"
"Không có." Thanh Ảnh nhàn nhạt lắc đầu, sau đó đột nhiên đôi mắt nàng sáng lên, "Bọn hắn giống như gặp qua quản gia của Nhị Vương Gia."
Nói như vậy, Y Đằng Hạ đã nói thật, bọn hắn đúng là do Hách Liên Mặc mời tới.
Lãnh Ly vẫn không nói gì, chỉ thấy sát vách truyền đến âm thanh huyên náo, nàng đứng dậy ra xem, thì ra là mấy người tìm kiếm Y Đằng Hạ đã trở về.
Bọn họ ở bên trong bô bô quang quác nói gì đó, nàng căn bản là nghe không hiểu.Nhưng trong lúc bọn họ nói chuyện có nghe thấy tên của Hách Liên Trần, nàng chắc chắn chuyện này cùng Hách Liên Trần có quan hệ. Người Đông Doanh vốn dĩ đang nằm trên giường đột nhiên đứng dậy, những người còn lại đều cung kính ngậm hết miệng lại, xem ra hắn là người đứng đầu của đám người này. Hắn mắng những người mới từ ngoài về đến máu chó phun đầy đầu, sau đó phất tay áo bỏ đi.
"Hiên, chàng về phủ trước đi, ta đi một chút sẽ trở lại." Lãnh Ly quyết định đuổi theo người kia, xem hắn sẽ đi chỗ nào.
Hách Liên Hiên không vội ngăn cản Lãnh Ly, hắn nói với Thanh Ảnh: "Lập tức để người đuổi theo nàng."
"Vâng. Thuộc hạ đã rõ." Thanh Ảnh biết Lãnh Ly đối Hách Liên Hiên là một tồn tại đặc biệt.
Lãnh Ly đi theo nam nhân ra khỏi Yên Hồng Các, không nghĩ tới quỹ đạo di chuyển của hắn với Y Đằng Hạ vô cùng giống nhau, luôn đi vào chỗ tối.
Nàng bám theo được một đoạn, cuối cùng kiên quyết đến cửa sau Vương phủ của Hách Liên Trần đợi.
Hừ, quả nhiên, Hách Liên Trần vì đoạt được giang sơn sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội hợp tác nào.
Nàng thấy người Đông Doanh từ cửa sau đi vào Tam vương phủ, nàng xoay người nhảy lên trên tường, nàng so với bất luận kẻ nào đều quen thuộc Tam vương phủ hơn.
Đi tới thư phòng của Hách Liên Trần, nàng nhảy lên nóc nhà, lật một khối ngói xanh, thu hết mọi việc bên trong vào mắt .
"Đã lâu không gặp, Y Đằng Bác tiên sinh." Hách Liên Trần ngồi trên ghế, đôi ngươi hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Y Đằng Bác.
Người Đông Doanh này cũng mang họ Y Đằng, xem ra cùng Y Đằng Hạ có quan hệ không bình thường.
"Ta càng hy vọng ngươi gọi ta, Tả Giang." Y Đằng Bác mặt mũi tràn đầy không vui, phảng phất như cái họ Y Đằng này là nỗi sỉ nhục lớn nhất của hắn.
“Ha ha, ngươi vốn là người thừa kế gia tộc Y Đằng, khi còn bé lại bị mẹ của Y Đằng Hạ hãm hại mất đi tư cách thừa kế. Về sau thay đổi hình dạng đổi tên thành Tả Giang trà trộn vào nhà Y Đằng, không phải là vì đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình hay sao?” Hách Liên Trần đem thân thế của hắn nói ra.
"Coi như thế, ta vẫn trung thành với hoàng đế Đông Doanh." Y Đằng Bác cứng rắn nhìn Hách Liên Trần.
“Thì sao, hắn cũng vì củng cố thế lực của mình, mà thừa nhận thân phận của Y Đằng Hạ hay sao?” Hách Liên Trần châm chọc cười một tiếng.
"Hôm nay ta tới là để nhờ ngươi giúp ta tìm Y Đằng Hạ, hắn đã mất tích vài ngày. Nếu không tìm được hắn, ta sợ gia tộc Y Đằng sẽ lập tức để chúng ta trở về!" Y Đằng Bác biết chuyện cấp bách.
"Chúng ta làm một vụ giao dịch như thế nào?" Hách Liên Trần đứng lên từ ghế ngồi, đi đến bên người Y Đằng Bác, đôi mắt nghiêng nghiêng, "Ta giúp ngươi đoạt lại tư cách người thừa kế nhà Y Đằng, ngươi để Hoàng đế của các ngươi xuất binh giúp ta, như thế nào?"
"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?" Y Đằng Bác tâm đã bắt đầu dao động.
"Chỉ bằng dã tâm của ngươi và quan hệ hợp tác của chúng ta. Ta để ngươi giả bộ cùng Hách Liên Mặc liên thủ, chính là vì đem tất cả các hoàng tử diệt trừ, như vậy ta có thể kê cao gối đầu, không lo lắng làm hoàng đế của ta. Chỉ cần ngươi giúp ta, ta liền miễn tiến cống hằng năm cho các ngươi, như thế nào?”
Hai mắt Y Đằng Bác híp lại, không thể nghi ngờ, điều kiện của Hách Liên Trần rất mê người.
"Nếu ta và ngươi đã hợp tác, ngươi lại có năng lực như vậy, như vậy ta còn muốn làm người thừa kế làm gì, trực tiếp ngồi lên ngôi vị Tiên Hoàng không phải càng tốt hơn sao!" Y Đằng Bác đôi mắt khẽ run, hắn đã quyết định.
Hách Liên Trần cười ha ha, hắn biết nước cờ này mình đi rất tốt, mượn tay Y Đằng Bác, diệt trừ tất cả trở ngại.
Chẳng qua là một Đông Doanh nho nhỏ mà thôi, hắn căn bản khinh thường.
Lãnh Ly nhẹ nhàng khép ngói xanh, Y Đằng Bác quả nhiên giống Hách Liên Trần. Nàng đứng dậy nhảy lên, thi triển khinh công giẫm lên mái hiên, rời Tam vương phủ.
Sự tình đã hiểu rõ, nàng sốt ruột hồi phủ xem Hách Liên Hiên đã trở về hay chưa.
"Yến Vương Phi." Một cái bóng trắng từ trong bóng tối đi ra, tay hắn quạt xếp ngọc mạ vàng, phong thái sáng sủa, như tắm trong ánh trăng.
Một đôi mắt phượng sâu thẳm như bích đầm, dưới ánh trăng sáng lấp lánh chói mắt như hắc diệu thạch.
"Khanh Nho." Lãnh Ly thu hồi đề phòng trong mắt, đã mấy tháng không thấy hắn, nàng còn tưởng hắn đã rời kinh thành, hóa ra vẫn còn ở đây.
Chẳng hiểu sao Hách Liên Hiên phát hiện, khi Lãnh Ly trông thấy khuôn mặt chân thực của mình, đều sẽ buông xuống đề phòng trong đáy mắt, khiến hắn rất không cam lòng. Hắn thế nhưng lại ăn dấm của chính mình, cũng thật là...
"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Khanh Nho tựa thanh phong đi đến bên cạnh nàng, phong thần tuấn lãng, trên mặt còn mang theo tà mị nụ cười, dáng vẻ mê chết người không đền mạng.
Lãnh Ly đối Khanh Nho kỳ thật không có cái gì để ghét, hắn đã cứu mình, đã giúp mình, trừ gương mặt yêu nghiệt này, nàng thật sự không thấy hắn có chỗ nào phản cảm.
"Ngươi tìm ta làm cái gì?” Nàng liếc xéo hắn một cái, rồi đi về phía trước.
Hách Liên Hiên lập tức theo sau, hắn cười hì hì nói: "Ngươi vừa rồi một mình chui vào Tam vương phủ thực sự quá nguy hiểm. Nếu như bị Hách Liên Trần phát hiện, hắn nhất định sẽ gϊếŧ ngươi."
Lãnh Ly tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái, "Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi đến lo lắng."
Hách Liên Hiên nghẹn lời, hắn kiên nhẫn đuổi theo, "Về sau việc nguy hiểm như vậy vẫn là để người khác tới làm thì tốt hơn."
"Ta không cảm thấy có cái gì nguy hiểm." Lãnh Ly dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Nho.
Chuyện gì xảy ra vậy, nàng càng nhìn Khanh Nho lại càng cảm thấy quen thuộc, chiều cao dáng người đều giống Hách Liên Hiên, mùi hương thanh nhã cũng giống, còn có ánh mắt của hắn, quả thực giống nhau như đúc.
Khác biệt duy nhất chính là tướng mạo của bọn hắn, thế nhưng loại cảm giác quen thuộc này, thực sự khiến nàng có chút mông lung.
Nàng tin tưởng vững chắc Hách Liên Hiên sẽ không lừa gạt mình, thế nhưng đối với Khanh Nho sinh ra hoài nghi rất lớn.
Lãnh Ly nhăn mày lại, đưa tay nắm chặt gương mặt Khanh Nho, sau đó dụng lực hung hăng kéo một cái!
"A, đau đau!" Khanh Nho không nghĩ tới Lãnh Ly dùng loại biện pháp này để nghiệm chứng hắn có phải là Hách Liên Hiên hay không, thật sự là quá thú vị, thế nhưng đây chính là khuôn mặt của hắn nha.
Lãnh Ly không để ý Khanh Nho giãy giụa, một cái tay khác nắm chặt một bên mặt khác, sau đó hai bút cùng vẽ, dùng sức xé ra, theo lý thuyết cho dù mặt nạ tốt nhất cũng không chịu nổi dạng giày vò này.
Thế nhưng trên mặt Khanh Nho nhìn không thấy chút sơ hở nào, mà dưới ánh trăng, hai gò má của hắn có chút đỏ lên, có thể thấy nàng vừa dùng khí lực rất lớn.
"Thật xin lỗi." Lãnh Ly thấy mình hiểu lầm, lập tức nhận lỗi nói.
"Ừm." Hách Liên Hiên khẽ vuốt cằm.
Lãnh Ly đứng trong phòng đánh giá bốn phía. Hách Liên Hiên giống như lấy lòng đi đến bên cạnh, “"Ly Nhi, từ lần trước ta cũng không tới Yên Hồng Các lần nào nữa cả, nàng phải tin ta."
Lãnh Ly hững hờ gật đầu, "Ta biết."
Hắn mỗi ngày đều giống như kẹo mạch nha dính lấy nàng, làm gì có thời gian ra ngoài lêu lổng, hơn nữa nàng cũng tin tưởng Hách Liên Hiên. Nhưng mà nàng không quen nhìn những nữ nhân khác tiếp cận hắn.
Lãnh Ly hít sâu một hơi, nàng sao càng ngày càng bá đạo.
Hách Liên Hiên nắm tay nhỏ của Lãnh Ly, dùng ngón tay cạ cạ lòng bàn tay của nàng, Lãnh Ly chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa một chút, Hách Liên Hiên lại có bộ dáng phi thường hưởng thụ.
"Được rồi!" Lãnh Ly rút tay của mình về từ trong lòng bàn tay của hắn, cửa phòng vẫn còn mở, nơi này lại nhiều người tới lui như vậy chẳng lẽ hắn không sợ bị người khác bắt gặp rồi ngày mai liền có lời đồn đại bay đầy trời hay sao? Nói hắn đường đường là Yến Vương lưu luyến yên hoa liễu hạng không nói, thế mà lại còn có đam mê đoạn tụ chi phích (thích nam nhân/đồng tính luyến ái). Đến lúc đó giải thích thế nào cũng không được..
"Ly Nhi." Hách Liên Hiên biểu thị bất mãn, hắn chỉ thích xem nàng bộ dáng đỏ bừng mặt thôi mà.
"Nha, Yến Vương, ngài cuối cùng cũng nhớ tới nô gia." Thanh Ảnh lắc lắc thân hình như thủy xà đi đến, nàng vừa đi vào liền mang theo một cỗ hương thơm son phấn nồng đậm.
"Thanh Ảnh cô nương vẫn dung tục như thế nhỉ." Nàng chính là chán ghét Thanh Ảnh dùng ánh mắt ái mộ nhìn Hách Liên Hiên.
Thanh Ảnh trán nổi đầy gân xanh, thở sâu nói: "Nha, đây là ai, vị tiểu ca ca này, ngươi chính là một cái tiểu tô son trát phấn như là bạch kiểm đâu!"
Khóe miệng đỏ bừng của Lãnh Ly nhếch lên, thế mà giả hồ đồ không biết nàng, thật sự là có ý tứ.
"Đúng vậy, Thanh Ảnh cô nương, giống như vẫn luôn thích những nam tử tráng kiện nha!" Lãnh Ly ngồi xuống, khinh thường nhìn qua Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh còn muốn phản bác lại nhìn đến ánh mắt cảnh báo của Hách Liên Hiên, nàng có chút khô héo, "Chắc hẳn hôm nay Yến Vương cùng Yến Vương Phi đến là do có chuyện gì a."
Lãnh Ly thấy nàng không nói nhảm nữa, cũng lười so đo, dùng cây quạt chỉ chỉ vào gian phòng cách vách hỏi: "Có bao nhiêu người Đông Doanh ở Yên Hồng Các?"
Thanh Ảnh nhăn mày lại, "Yến Vương Phi, ta mỗi ngày đều phải tiếp đãi rất nhiều khách nhân, làm sao rõ ràng trong phòng kia có mấy người được!"
"Xem ra ngươi không có ý định phối hợp với ta?" Lãnh Ly nhướng lông mày một cái, ba đầu tiểu Kim xà trên cổ tay hướng về phía Thanh Ảnh phun lưỡi đỏ bừng. Răng độc thật dài dưới ánh đèn lóe lên ngân quang.
Thanh Ảnh ra vẻ trấn định, không tình nguyện nói: "Có năm người, có mấy người ra ngoài tìm một người Đông Doanh khác rồi."
Lãnh Ly khẽ vuốt cằm, tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay bọn hắn tiếp xúc với những người nào?"
"Không có." Thanh Ảnh nhàn nhạt lắc đầu, sau đó đột nhiên đôi mắt nàng sáng lên, "Bọn hắn giống như gặp qua quản gia của Nhị Vương Gia."
Nói như vậy, Y Đằng Hạ đã nói thật, bọn hắn đúng là do Hách Liên Mặc mời tới.
Lãnh Ly vẫn không nói gì, chỉ thấy sát vách truyền đến âm thanh huyên náo, nàng đứng dậy ra xem, thì ra là mấy người tìm kiếm Y Đằng Hạ đã trở về.
Bọn họ ở bên trong bô bô quang quác nói gì đó, nàng căn bản là nghe không hiểu.Nhưng trong lúc bọn họ nói chuyện có nghe thấy tên của Hách Liên Trần, nàng chắc chắn chuyện này cùng Hách Liên Trần có quan hệ. Người Đông Doanh vốn dĩ đang nằm trên giường đột nhiên đứng dậy, những người còn lại đều cung kính ngậm hết miệng lại, xem ra hắn là người đứng đầu của đám người này. Hắn mắng những người mới từ ngoài về đến máu chó phun đầy đầu, sau đó phất tay áo bỏ đi.
"Hiên, chàng về phủ trước đi, ta đi một chút sẽ trở lại." Lãnh Ly quyết định đuổi theo người kia, xem hắn sẽ đi chỗ nào.
Hách Liên Hiên không vội ngăn cản Lãnh Ly, hắn nói với Thanh Ảnh: "Lập tức để người đuổi theo nàng."
"Vâng. Thuộc hạ đã rõ." Thanh Ảnh biết Lãnh Ly đối Hách Liên Hiên là một tồn tại đặc biệt.
Lãnh Ly đi theo nam nhân ra khỏi Yên Hồng Các, không nghĩ tới quỹ đạo di chuyển của hắn với Y Đằng Hạ vô cùng giống nhau, luôn đi vào chỗ tối.
Nàng bám theo được một đoạn, cuối cùng kiên quyết đến cửa sau Vương phủ của Hách Liên Trần đợi.
Hừ, quả nhiên, Hách Liên Trần vì đoạt được giang sơn sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội hợp tác nào.
Nàng thấy người Đông Doanh từ cửa sau đi vào Tam vương phủ, nàng xoay người nhảy lên trên tường, nàng so với bất luận kẻ nào đều quen thuộc Tam vương phủ hơn.
Đi tới thư phòng của Hách Liên Trần, nàng nhảy lên nóc nhà, lật một khối ngói xanh, thu hết mọi việc bên trong vào mắt .
"Đã lâu không gặp, Y Đằng Bác tiên sinh." Hách Liên Trần ngồi trên ghế, đôi ngươi hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Y Đằng Bác.
Người Đông Doanh này cũng mang họ Y Đằng, xem ra cùng Y Đằng Hạ có quan hệ không bình thường.
"Ta càng hy vọng ngươi gọi ta, Tả Giang." Y Đằng Bác mặt mũi tràn đầy không vui, phảng phất như cái họ Y Đằng này là nỗi sỉ nhục lớn nhất của hắn.
“Ha ha, ngươi vốn là người thừa kế gia tộc Y Đằng, khi còn bé lại bị mẹ của Y Đằng Hạ hãm hại mất đi tư cách thừa kế. Về sau thay đổi hình dạng đổi tên thành Tả Giang trà trộn vào nhà Y Đằng, không phải là vì đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình hay sao?” Hách Liên Trần đem thân thế của hắn nói ra.
"Coi như thế, ta vẫn trung thành với hoàng đế Đông Doanh." Y Đằng Bác cứng rắn nhìn Hách Liên Trần.
“Thì sao, hắn cũng vì củng cố thế lực của mình, mà thừa nhận thân phận của Y Đằng Hạ hay sao?” Hách Liên Trần châm chọc cười một tiếng.
"Hôm nay ta tới là để nhờ ngươi giúp ta tìm Y Đằng Hạ, hắn đã mất tích vài ngày. Nếu không tìm được hắn, ta sợ gia tộc Y Đằng sẽ lập tức để chúng ta trở về!" Y Đằng Bác biết chuyện cấp bách.
"Chúng ta làm một vụ giao dịch như thế nào?" Hách Liên Trần đứng lên từ ghế ngồi, đi đến bên người Y Đằng Bác, đôi mắt nghiêng nghiêng, "Ta giúp ngươi đoạt lại tư cách người thừa kế nhà Y Đằng, ngươi để Hoàng đế của các ngươi xuất binh giúp ta, như thế nào?"
"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?" Y Đằng Bác tâm đã bắt đầu dao động.
"Chỉ bằng dã tâm của ngươi và quan hệ hợp tác của chúng ta. Ta để ngươi giả bộ cùng Hách Liên Mặc liên thủ, chính là vì đem tất cả các hoàng tử diệt trừ, như vậy ta có thể kê cao gối đầu, không lo lắng làm hoàng đế của ta. Chỉ cần ngươi giúp ta, ta liền miễn tiến cống hằng năm cho các ngươi, như thế nào?”
Hai mắt Y Đằng Bác híp lại, không thể nghi ngờ, điều kiện của Hách Liên Trần rất mê người.
"Nếu ta và ngươi đã hợp tác, ngươi lại có năng lực như vậy, như vậy ta còn muốn làm người thừa kế làm gì, trực tiếp ngồi lên ngôi vị Tiên Hoàng không phải càng tốt hơn sao!" Y Đằng Bác đôi mắt khẽ run, hắn đã quyết định.
Hách Liên Trần cười ha ha, hắn biết nước cờ này mình đi rất tốt, mượn tay Y Đằng Bác, diệt trừ tất cả trở ngại.
Chẳng qua là một Đông Doanh nho nhỏ mà thôi, hắn căn bản khinh thường.
Lãnh Ly nhẹ nhàng khép ngói xanh, Y Đằng Bác quả nhiên giống Hách Liên Trần. Nàng đứng dậy nhảy lên, thi triển khinh công giẫm lên mái hiên, rời Tam vương phủ.
Sự tình đã hiểu rõ, nàng sốt ruột hồi phủ xem Hách Liên Hiên đã trở về hay chưa.
"Yến Vương Phi." Một cái bóng trắng từ trong bóng tối đi ra, tay hắn quạt xếp ngọc mạ vàng, phong thái sáng sủa, như tắm trong ánh trăng.
Một đôi mắt phượng sâu thẳm như bích đầm, dưới ánh trăng sáng lấp lánh chói mắt như hắc diệu thạch.
"Khanh Nho." Lãnh Ly thu hồi đề phòng trong mắt, đã mấy tháng không thấy hắn, nàng còn tưởng hắn đã rời kinh thành, hóa ra vẫn còn ở đây.
Chẳng hiểu sao Hách Liên Hiên phát hiện, khi Lãnh Ly trông thấy khuôn mặt chân thực của mình, đều sẽ buông xuống đề phòng trong đáy mắt, khiến hắn rất không cam lòng. Hắn thế nhưng lại ăn dấm của chính mình, cũng thật là...
"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Khanh Nho tựa thanh phong đi đến bên cạnh nàng, phong thần tuấn lãng, trên mặt còn mang theo tà mị nụ cười, dáng vẻ mê chết người không đền mạng.
Lãnh Ly đối Khanh Nho kỳ thật không có cái gì để ghét, hắn đã cứu mình, đã giúp mình, trừ gương mặt yêu nghiệt này, nàng thật sự không thấy hắn có chỗ nào phản cảm.
"Ngươi tìm ta làm cái gì?” Nàng liếc xéo hắn một cái, rồi đi về phía trước.
Hách Liên Hiên lập tức theo sau, hắn cười hì hì nói: "Ngươi vừa rồi một mình chui vào Tam vương phủ thực sự quá nguy hiểm. Nếu như bị Hách Liên Trần phát hiện, hắn nhất định sẽ gϊếŧ ngươi."
Lãnh Ly tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái, "Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi đến lo lắng."
Hách Liên Hiên nghẹn lời, hắn kiên nhẫn đuổi theo, "Về sau việc nguy hiểm như vậy vẫn là để người khác tới làm thì tốt hơn."
"Ta không cảm thấy có cái gì nguy hiểm." Lãnh Ly dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Nho.
Chuyện gì xảy ra vậy, nàng càng nhìn Khanh Nho lại càng cảm thấy quen thuộc, chiều cao dáng người đều giống Hách Liên Hiên, mùi hương thanh nhã cũng giống, còn có ánh mắt của hắn, quả thực giống nhau như đúc.
Khác biệt duy nhất chính là tướng mạo của bọn hắn, thế nhưng loại cảm giác quen thuộc này, thực sự khiến nàng có chút mông lung.
Nàng tin tưởng vững chắc Hách Liên Hiên sẽ không lừa gạt mình, thế nhưng đối với Khanh Nho sinh ra hoài nghi rất lớn.
Lãnh Ly nhăn mày lại, đưa tay nắm chặt gương mặt Khanh Nho, sau đó dụng lực hung hăng kéo một cái!
"A, đau đau!" Khanh Nho không nghĩ tới Lãnh Ly dùng loại biện pháp này để nghiệm chứng hắn có phải là Hách Liên Hiên hay không, thật sự là quá thú vị, thế nhưng đây chính là khuôn mặt của hắn nha.
Lãnh Ly không để ý Khanh Nho giãy giụa, một cái tay khác nắm chặt một bên mặt khác, sau đó hai bút cùng vẽ, dùng sức xé ra, theo lý thuyết cho dù mặt nạ tốt nhất cũng không chịu nổi dạng giày vò này.
Thế nhưng trên mặt Khanh Nho nhìn không thấy chút sơ hở nào, mà dưới ánh trăng, hai gò má của hắn có chút đỏ lên, có thể thấy nàng vừa dùng khí lực rất lớn.
"Thật xin lỗi." Lãnh Ly thấy mình hiểu lầm, lập tức nhận lỗi nói.
Danh sách chương