Hách Liên Hiên nghe xong không có nửa phần giật mình, chàng nhếch miệng nói: "Đã sớm đoán được, che giấu tốt như vậy, thuận lợi mượn tay của chúng ta để loại bỏ Y Đằng Bác."

"Hắn đã đi tới thành Đông Hải, không biết hiện tại ở nơi nào?" Phong Ảnh có chút hổ thẹn, dù sao Hách Liên Hiên để hắn phái người trông chừng, nhưng hắn lại để người chạy mất rồi.

Hách Liên Hiên ánh mắt nhàn nhạt, "Hắn không chừng bây giờ đang ở trên thuyền."

Phong Ảnh ánh mắt trầm xuống, "Nhưng trên thuyền đều là người của mình?"

Những người này đều là Ảnh Tổ tuyển chọn tỉ mỉ đi theo hắn ra biển bảo vệ Hách Liên Hiên và Lãnh Ly, hơn nữa đều là tâm phúc của chính mình.

"Không cần ngạc nhiên như vậy, hắn theo thuyền của chúng ta không phải là muốn trở lại Đông Doanh, lúc cần thiết hắn sẽ hiện thân." Hách Liên Hiên vẫn biểu hiện nhàn nhạt, hắn biết Y Đằng Hạ vào lúc nào sẽ xuất hiện.

"Vâng." Phong Ảnh gật đầu.

Hách Liên Hiên cũng có chút buồn ngủ, hắn đi ra buồng lái, Đức Xuyên Tú Tử trốn ở chỗ góc lập tức xoay người, nhưng không nghĩ Hách Liên Hiên đã sớm chú ý tới góc áo màu xanh của nàng.

"Rốt cục cũng ngồi không yên sao?" Hách Liên Hiên ngữ khí lạnh lẽo không hề có một chút nhiệt nào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đức Xuyên Tú Tử, hắn liền đối với nàng ta sinh ra hoài nghi.

"Ngươi quả nhiên nhìn không đơn giản như bên ngoài." Đức Xuyên Tú Tử từ chỗ rẽ chậm rãi đi ra, nàng e ngại nhìn Hách Liên Hiên, nàng cảm thấy sợ sệt, từ trên người đàn ông này vọng lại cảm giác nguy hiểm cùng cảm giác ngột ngạt.

"Ta xưa nay vẫn vậy." Hách Liên Hiên đến gần hai bước, hắn lãnh đạm cười, "nói cho ta biết, Y Đằng Hạ hiện tại trốn ở chỗ nào?"

Đức Xuyên Tú Tử cắn môi đỏ, "Ta không biết."

"Ngươi không phải không biết mà là không muốn nói. Hài tử trong bụng người cũng là của hắn." Trong con ngươi Hách Liên Hiên hiện lên một luồng nham hiểm chợt lóe lên.

"Ngươi biết tất cả mọi chuyện?" Đức Xuyên Tú Tử không ngờ tới ngay cả phụ thân đứa bé trong bụng nàng là ai Hách Liên Hiên đều biết, chẳng trách Y Đằng Hạ vẫn nhắc nhở nàng, đừng chọc giận Hách Liên Hiên.

"Ta còn biết người mà ngươi thích thật sự là Y Đằng Bác, hơn nữa còn là phụ hoàng của ngươi chỉ hôn". Những chuyện này Hách Liên Hiên đã sớm phái người điều tra xong, dù sao vùng Đông Doanh này kề sát thành Đông Hải, nếu như không cố gắng xử lý sẽ trở thành một mầm họa lớn.

Đức Xuyên Tú Tử cắn môi hàm răng càng dùng sức, tựa như là muốn cắn chảy ra máu, hai tay nàng thả xuống nắm thật chặt y phục. Con ngươi nàng mông lung, biểu hiện thê lương.

"Đã như vậy, tại sao ngươi phải cùng Y Đằng Hạ cấu kết với nhau làm việc xấu. Hắn thậm chí cho ca ca ngươi đem ngươi đưa đến Duyên Quốc, ngươi lại còn giúp hắn." Hách Liên Hiên thật không hiểu nổi nữ nhân này thực sự là ngớ ngẩn ngu xuẩn.

Đức Xuyên Tú Tử hít sâu một hơi: "Vốn dĩ ta muốn trực tiếp cự tuyệt Đông Doanh , nhưng Lãnh Ly lại nói cho ta biết ta mang thai rồi. Vì đứa bé này ta không thể không làm như vậy!"

Lúc này, Phong Ảnh đi tới phía sau Hách Liên Hiên , "Vương Gia, có muốn dùng nàng để lừa Y Đằng Hạ đến?"

Hách Liên hiên liếc nhìn Đức Xuyên Tú Tử một chút, không để ý lắm cười nói: "Y Đằng Hạ tính tình độc ác, lòng dạ lại thâm sâu, hắn làm sao sẽ vì một người phụ nữ để cho mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm."

Đức Xuyên Tú Tử hơi run run, Hách Liên hiên rõ ràng ý tứ trong lời nói, quả thực, mình ở trong lòng Y Đằng Hạ chẳng đáng là gì. Nàng bất quá là bị hắn uy hϊếp, nàng chỉ là muốn sống sót mà thôi .

"Đưa nàng trở lại, trông chừng nàng ấy, không cho phép nàng tiếp xúc với cứ ai!" Hách Liên Hiên chính là muốn xem xem, tất cả người trên thuyền đều thuộc hạ dưới tay chàng,Y Đằng Hạ sẽ sống thế nào! Phong Ảnh lập tức đưa tới hai người để cho bọn họ đem Đức Xuyên Tú Tử đuổi về khoang tàu

Hách Liên hiên trở lại khoang tàu, Lãnh Ly còn đang ngủ ,đoán chừng trời sáng nàng mới có thể tỉnh dậy.

Hắn tà mị nở nụ cười, cởi xuống xiêm y, nằm vật xuống giường, vòng tay đem Lãnh Ly ôm vào lòng, cũng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau.

Lãnh Ly dần dần tỉnh mộng, nàng thấy ngoài cửa sổ khí trời âm trầm, bên tai là tiếng vang tí tách tí tách , xem ra bên ngoài trời đang mưa.

Nàng đã không nhớ được hôm qua sao trở lại được khoang tàu , hình như là được Hách Liên Hiên bế trở về. Hơn nữa nàng mơ hồ nhớ hình như là mình uống say.

Cũng không biết mình ngày hôm qua có nói cái gì không nên nói không .

Nàng hơi nghiêng mình, đánh thức Hách Liên Hiên.

Hách Liên hiên còn buồn ngủ nhìn Lãnh Ly, thấy nàng tinh thần thoải mái, chính mình khẽ mỉm cười, "Nàng đã tỉnh?"

Nghĩ đến tối hôm qua chính mình thất thố, Lãnh Ly có chút lúng túng, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, "Ngày hôm qua thϊếp có. . . . . ."

" Ngày hôm qua nàng uống nhiều rồi sau đó đi ngủ." Hách Liên Hiên nói ngắn gọn, nhắc lại, nàng tối hôm qua kỳ thực nàng có nhớ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn sẽ không quên.

"Ừm!" Lãnh Ly khẽ vuốt cằm.

"Quên nói cho nàng biết một chuyện, Y Đằng Hạ từ trong Vương phủ trốn ra được." Hách Liên Hiên lấy tay chống đỡ đầu, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lãnh Ly.

Lãnh Ly cũng không có nhiều phản ứng bất ngờ, nàng chỉ là sửng sốt một lát, sau đó chậm rãi nói rằng: "Võ công của hắn vốn cao cường, nếu như hắn giả vờ tiếp, trái lại khiến người ta cảm thấy sinh nghi. Dù sao ngày ấy năm tên cường tráng, hắn gϊếŧ sạch chỉ bằng vài nhát đao."

Hách Liên hiên nhắm mắt lại, xem ra Lãnh Ly đã sớm chú ý tới chuyện này.

"Như vậy nàng đoán sau khi hắn trốn ra được hắn sẽ làm gì?" Hách Liên Hiên lại hỏi.

"Còn có thể làm gì, đương nhiên là dành thời gian về Đông Doanh a. Lúc Y Đằng Bác chết, hắn diễn rất tốt." Lãnh Ly trớ trêu cười , "Nếu như không phải Y Đằng Bác cùng Hách Liên Trần liên thủ, ta cũng sẽ không thật sự gϊếŧ Y Đằng Bác. Nói đến cùng hắn cũng coi như là rất vô tội."

Hách Liên hiên thấy nàng phản ứng như thế, trong lòng cũng đoán được bảy, tám phần, "Nói như vậy, nàng đã biết Y Đằng Hạ có vấn đề?"

"Chàng cũng không phải biết hay sao?" Lãnh Ly nhìn về phía Hách Liên Hiên, loạt biểu hiện vừa rồi của Hách Liên Hiên nàng đều không bỏ sót, như vậy Lãnh Ly đã biết được chuyện của Y Đằng Hạ, nàng làm sao sẽ không hoài nghi.

Hách Liên Hiên thở một hơi, nụ cười trên miệng chàng có chút sụ xuống.

"Đi bên ngoài xem một chút đi." Lãnh Ly vén màng bước xuống giường.

"Ừ." Hách Liên Hiên sợ bóng gió một hồi, xem ra sau này hắn phải chú ý nhiều hơn mới được.

Đi ra khoang tàu, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên cầm ô giấy đi tới trên boong thuyền. Trên boong thuyền có chút bóng loáng, cánh tay Hách Liên Hiên lao thẳng đến bên Lãnh Ly ôm nàng vào người, phòng hờ nàng trượt chân.

Trên boong thuyền chỉ có hai người chèo thuyền mặc áo tơi đang dọn dẹp dây thừng, mặc dù khí trời mưa dầm , nhưng mặt biển vẫn lặng tĩnh.

Phong Ảnh mặt tối sầm lại đi tới trên boong thuyền, hắn không mặc áo tới cũng không có ô đi mưa, hắn đi tới gần hai người họ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Yến công tử, Lãnh công tử, có một người chèo thuyền chết rồi."

Nghe thấy có người chết Lãnh Ly và Hách Liên Hiên sắc mặt cũng trở nên biến sắc.



"Chết như thế nào?" Hách Liên hiên hỏi.

"Bị người cắt đứt cuống họng, một dao mất mạng." Phong Ảnh đã kiểm tra vết thương.

Lãnh Ly và Hách Liên Hiên nhìn nhau, trong lòng bọn họ cũng đã có đáp án.

"Có muốn đi xem thử không?" Hách Liên hiên nhìn về phía Lãnh Ly.

Lãnh Ly cúi thấp đầu, một đôi con ngươi sáng ngời bỗng nặng nề, như là đang suy tư cái gì. Một lát, nàng nói: "Có xem hay không đều là giống nhau . Y Đằng Hạ ẩn náu trên thuyền, đơn giản là vì để chúng ta tóm gọn."

Hách Liên Hiên cùng Phong Ảnh trầm mặc không nói.

"Hắn thật sự cho là chúng ta đều là kẻ ngu si, thật sự cho là chúng ta không có nhìn thấu âm mưu của bọn họ, Y Đằng Bác chết, Đông Doanh đột nhiên phái sứ giả đến, đơn giản không phải muốn dẫn chúng ta ra biển, mà là muốn ở trên biển gϊếŧ chết chúng ta." Lãnh Ly khóe miệng ngậm lấy cười nhẹ, "Chúng ta làm sao sẽ để hắn thực hiện được."

Y Đằng Hạ từ lúc hắn xuất hiện ngày đó liền cảm thấy vô cùng khả nghi, theo lý thuyết người Đông Doanh đi tới Duyên Quốc, nếu là thực hiện nhiệm vụ bí mật như vậy, hắn làm sao còn có thể nghênh ngang đi tới quán uống rượu, còn muốn gây chuyện thị phi ở đó.

Tất cả những thứ này không phải là muốn gây nên sự chú ý của bọn họ, sau đó gϊếŧ người dưới ánh trăng, cũng bất quá là muốn dụ Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên chú ý một lần nữa.

Bọn họ đoán chắc tâm tư Lãnh Ly và Hách Liên Hiên, biết Lãnh Ly sẽ bỏ thuốc hắn, sau đó chính là lẳng lặng chờ đợi.

Kế tiếp Y Đằng Bác sẽ đến ám sát bọn họ, cũng dựa theo kế hoạch của Y Đằng Hạ cùng Hách Liên Trần thương lượng kỹ càng rồi tiến hành . Đức Xuyên Tú Tử xuất hiện cũng là vì để cho Lãnh Ly cảm thấy nàng lúc trở lại Đông Doanh có thể lợi dụng.

Nhưng nàng cũng không ngu ngốc như vậy, nàng nhìn Phong Ảnh, "Trước khi đi một ngày không phải ta đã đưa ngươi một viên thuốc, để ngươi cho tất cả mọi người ăn vào" Lãnh Ly từ trong áo lấy ra một bình nhỏ màu trắng đưa cho Phong Ảnh tiếp tục nói, "Ngươi đem những thuốc này hoà vào nước cho bọn họ uống, nhìn cánh tay bọn họ phản ứng, nếu như mụn mũ đen đó nhanh chóng biến mất thì chính là người mình, nếu không phải liền đem người kia bắt lại."

Phong Ảnh không dám trì hoãn, hắn lập tức trở về làm việc này.

Trên boong thuyền, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên vẫn đứng đó, vạt áo của họ đều bị mưa làm ướt.

"Ly nhi, nếu như bắt được Y Đằng Hạ nàng sẽ làm gì?" Hách Liên Hiên hỏi.

"Trực tiếp gϊếŧ!" Lãnh Ly vẻ mặt âm trầm, trước không phải nàng nhân từ, mà là bởi vì nàng cảm thấy Y Đằng Hạ hữu dụng, tương lai đến Đông Doanh nàng có thể dùng hắn tạo áp lực cho gia tộc Y Đằng, nhưng sau khi Y Đằng Bác chết, làm cho nàng dần dần cảm thấy Y Đằng Hạ cũng không đơn giản. Lại liên tưởng đến chuyện lúc trước, nàng có thể khẳng định Y Đằng Hạ mới là người phía sau bức màn đen.

Sau đó bọn họ lại đến thành Đông Hải, nàng luôn cảm thấy có người đang theo dõi bọn họ, vào lúc ấy nàng liền nghĩ đến có thể là Y Đằng Hạ trốn ra được.

Gặp phải Đức Xuyên Tú Tử, nàng mấy lần cùng Đức Xuyên Tú Tử trong lúc nói chuyện với nhau nhiều lần nhắc tới Y Đằng Hạ và Y Đằng Bác, Đức Xuyên Tú Tử vẻ mặt đều vô cùng mịt mờ.

Một chuyện mấu chốt nhất chính là Đức Xuyên Tú Tử cũng không có chú ý tới, lúc Lãnh Ly nhắc tới Y Đằng Bác, tên nàng dùng là không phải là Tả Giang mà là tên hắn.

Đức Xuyên Tú Tử cũng không có hỏi qua Lãnh Ly, Y Đằng Bác là ai, bởi vậy có thể thấy được, Đức Xuyên Tú Tử đã biết thân phận Y Đằng Bác.

Hơn nữa Lãnh Ly còn chú ý tới, một khối ngọc bên hông Đức Xuyên Tú Tử cùng khối ngọc của Y Đằng Bác là một đôi, bởi vậy có thể suy tính ra, nhân tình của Đức Xuyên Tú Tử chính là Y Đằng Bác.

Giây lát, trong khoang thuyền truyền đến tiếng đánh nhau, Lãnh Ly biết Phong Ảnh đã tìm được Y Đằng Hạ.

Nàng cùng Hách Liên Hiên lập tức chạy đến trong khoang thuyền, đúng như dự đoán, Y Đằng Hạmột thân chèo thuyền, đang động thủ với Phong Ảnh.Trans by: Nếp

Chương 139: Hài tử là của ai

Hách Liên Hiên nghe xong không có nửa phần giật mình, chàng nhếch miệng nói: "Đã sớm đoán được, che giấu tốt như vậy, thuận lợi mượn tay của chúng ta để loại bỏ Y Đằng Bác."

"Hắn đã đi tới thành Đông Hải, không biết hiện tại ở nơi nào?" Phong Ảnh có chút hổ thẹn, dù sao Hách Liên Hiên để hắn phái người trông chừng, nhưng hắn lại để người chạy mất rồi.

Hách Liên Hiên ánh mắt nhàn nhạt, "Hắn không chừng bây giờ đang ở trên thuyền."

Phong Ảnh ánh mắt trầm xuống, "Nhưng trên thuyền đều là người của mình?"

Những người này đều là Ảnh Tổ tuyển chọn tỉ mỉ đi theo hắn ra biển bảo vệ Hách Liên Hiên và Lãnh Ly, hơn nữa đều là tâm phúc của chính mình.

"Không cần ngạc nhiên như vậy, hắn theo thuyền của chúng ta không phải là muốn trở lại Đông Doanh, lúc cần thiết hắn sẽ hiện thân." Hách Liên Hiên vẫn biểu hiện nhàn nhạt, hắn biết Y Đằng Hạ vào lúc nào sẽ xuất hiện.

"Vâng." Phong Ảnh gật đầu.

Hách Liên Hiên cũng có chút buồn ngủ, hắn đi ra buồng lái, Đức Xuyên Tú Tử trốn ở chỗ góc lập tức xoay người, nhưng không nghĩ Hách Liên Hiên đã sớm chú ý tới góc áo màu xanh của nàng.

"Rốt cục cũng ngồi không yên sao?" Hách Liên Hiên ngữ khí lạnh lẽo không hề có một chút nhiệt nào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đức Xuyên Tú Tử, hắn liền đối với nàng ta sinh ra hoài nghi.

"Ngươi quả nhiên nhìn không đơn giản như bên ngoài." Đức Xuyên Tú Tử từ chỗ rẽ chậm rãi đi ra, nàng e ngại nhìn Hách Liên Hiên, nàng cảm thấy sợ sệt, từ trên người đàn ông này vọng lại cảm giác nguy hiểm cùng cảm giác ngột ngạt.

"Ta xưa nay vẫn vậy." Hách Liên Hiên đến gần hai bước, hắn lãnh đạm cười, "nói cho ta biết, Y Đằng Hạ hiện tại trốn ở chỗ nào?"

Đức Xuyên Tú Tử cắn môi đỏ, "Ta không biết."

"Ngươi không phải không biết mà là không muốn nói. Hài tử trong bụng người cũng là của hắn." Trong con ngươi Hách Liên Hiên hiện lên một luồng nham hiểm chợt lóe lên.

"Ngươi biết tất cả mọi chuyện?" Đức Xuyên Tú Tử không ngờ tới ngay cả phụ thân đứa bé trong bụng nàng là ai Hách Liên Hiên đều biết, chẳng trách Y Đằng Hạ vẫn nhắc nhở nàng, đừng chọc giận Hách Liên Hiên.

"Ta còn biết người mà ngươi thích thật sự là Y Đằng Bác, hơn nữa còn là phụ hoàng của ngươi chỉ hôn". Những chuyện này Hách Liên Hiên đã sớm phái người điều tra xong, dù sao vùng Đông Doanh này kề sát thành Đông Hải, nếu như không cố gắng xử lý sẽ trở thành một mầm họa lớn.

Đức Xuyên Tú Tử cắn môi hàm răng càng dùng sức, tựa như là muốn cắn chảy ra máu, hai tay nàng thả xuống nắm thật chặt y phục. Con ngươi nàng mông lung, biểu hiện thê lương.

"Đã như vậy, tại sao ngươi phải cùng Y Đằng Hạ cấu kết với nhau làm việc xấu. Hắn thậm chí cho ca ca ngươi đem ngươi đưa đến Duyên Quốc, ngươi lại còn giúp hắn." Hách Liên Hiên thật không hiểu nổi nữ nhân này thực sự là ngớ ngẩn ngu xuẩn.

Đức Xuyên Tú Tử hít sâu một hơi: "Vốn dĩ ta muốn trực tiếp cự tuyệt Đông Doanh , nhưng Lãnh Ly lại nói cho ta biết ta mang thai rồi. Vì đứa bé này ta không thể không làm như vậy!"

Lúc này, Phong Ảnh đi tới phía sau Hách Liên Hiên , "Vương Gia, có muốn dùng nàng để lừa Y Đằng Hạ đến?"

Hách Liên hiên liếc nhìn Đức Xuyên Tú Tử một chút, không để ý lắm cười nói: "Y Đằng Hạ tính tình độc ác, lòng dạ lại thâm sâu, hắn làm sao sẽ vì một người phụ nữ để cho mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm."

Đức Xuyên Tú Tử hơi run run, Hách Liên hiên rõ ràng ý tứ trong lời nói, quả thực, mình ở trong lòng Y Đằng Hạ chẳng đáng là gì. Nàng bất quá là bị hắn uy hϊếp, nàng chỉ là muốn sống sót mà thôi .

"Đưa nàng trở lại, trông chừng nàng ấy, không cho phép nàng tiếp xúc với cứ ai!" Hách Liên Hiên chính là muốn xem xem, tất cả người trên thuyền đều thuộc hạ dưới tay chàng,Y Đằng Hạ sẽ sống thế nào!

Phong Ảnh lập tức đưa tới hai người để cho bọn họ đem Đức Xuyên Tú Tử đuổi về khoang tàu



Hách Liên hiên trở lại khoang tàu, Lãnh Ly còn đang ngủ ,đoán chừng trời sáng nàng mới có thể tỉnh dậy.

Hắn tà mị nở nụ cười, cởi xuống xiêm y, nằm vật xuống giường, vòng tay đem Lãnh Ly ôm vào lòng, cũng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau.

Lãnh Ly dần dần tỉnh mộng, nàng thấy ngoài cửa sổ khí trời âm trầm, bên tai là tiếng vang tí tách tí tách , xem ra bên ngoài trời đang mưa.

Nàng đã không nhớ được hôm qua sao trở lại được khoang tàu , hình như là được Hách Liên Hiên bế trở về. Hơn nữa nàng mơ hồ nhớ hình như là mình uống say.

Cũng không biết mình ngày hôm qua có nói cái gì không nên nói không .

Nàng hơi nghiêng mình, đánh thức Hách Liên Hiên.

Hách Liên hiên còn buồn ngủ nhìn Lãnh Ly, thấy nàng tinh thần thoải mái, chính mình khẽ mỉm cười, "Nàng đã tỉnh?"

Nghĩ đến tối hôm qua chính mình thất thố, Lãnh Ly có chút lúng túng, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, "Ngày hôm qua thϊếp có. . . . . ."

" Ngày hôm qua nàng uống nhiều rồi sau đó đi ngủ." Hách Liên Hiên nói ngắn gọn, nhắc lại, nàng tối hôm qua kỳ thực nàng có nhớ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn sẽ không quên.

"Ừm!" Lãnh Ly khẽ vuốt cằm.

"Quên nói cho nàng biết một chuyện, Y Đằng Hạ từ trong Vương phủ trốn ra được." Hách Liên Hiên lấy tay chống đỡ đầu, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lãnh Ly.

Lãnh Ly cũng không có nhiều phản ứng bất ngờ, nàng chỉ là sửng sốt một lát, sau đó chậm rãi nói rằng: "Võ công của hắn vốn cao cường, nếu như hắn giả vờ tiếp, trái lại khiến người ta cảm thấy sinh nghi. Dù sao ngày ấy năm tên cường tráng, hắn gϊếŧ sạch chỉ bằng vài nhát đao."

Hách Liên hiên nhắm mắt lại, xem ra Lãnh Ly đã sớm chú ý tới chuyện này.

"Như vậy nàng đoán sau khi hắn trốn ra được hắn sẽ làm gì?" Hách Liên Hiên lại hỏi.

"Còn có thể làm gì, đương nhiên là dành thời gian về Đông Doanh a. Lúc Y Đằng Bác chết, hắn diễn rất tốt." Lãnh Ly trớ trêu cười , "Nếu như không phải Y Đằng Bác cùng Hách Liên Trần liên thủ, ta cũng sẽ không thật sự gϊếŧ Y Đằng Bác. Nói đến cùng hắn cũng coi như là rất vô tội."

Hách Liên hiên thấy nàng phản ứng như thế, trong lòng cũng đoán được bảy, tám phần, "Nói như vậy, nàng đã biết Y Đằng Hạ có vấn đề?"

"Chàng cũng không phải biết hay sao?" Lãnh Ly nhìn về phía Hách Liên Hiên, loạt biểu hiện vừa rồi của Hách Liên Hiên nàng đều không bỏ sót, như vậy Lãnh Ly đã biết được chuyện của Y Đằng Hạ, nàng làm sao sẽ không hoài nghi.

Hách Liên Hiên thở một hơi, nụ cười trên miệng chàng có chút sụ xuống.

"Đi bên ngoài xem một chút đi." Lãnh Ly vén màng bước xuống giường.

"Ừ." Hách Liên Hiên sợ bóng gió một hồi, xem ra sau này hắn phải chú ý nhiều hơn mới được.

Đi ra khoang tàu, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên cầm ô giấy đi tới trên boong thuyền. Trên boong thuyền có chút bóng loáng, cánh tay Hách Liên Hiên lao thẳng đến bên Lãnh Ly ôm nàng vào người, phòng hờ nàng trượt chân.

Trên boong thuyền chỉ có hai người chèo thuyền mặc áo tơi đang dọn dẹp dây thừng, mặc dù khí trời mưa dầm , nhưng mặt biển vẫn lặng tĩnh.

Phong Ảnh mặt tối sầm lại đi tới trên boong thuyền, hắn không mặc áo tới cũng không có ô đi mưa, hắn đi tới gần hai người họ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Yến công tử, Lãnh công tử, có một người chèo thuyền chết rồi."

Nghe thấy có người chết Lãnh Ly và Hách Liên Hiên sắc mặt cũng trở nên biến sắc.

"Chết như thế nào?" Hách Liên hiên hỏi.

"Bị người cắt đứt cuống họng, một dao mất mạng." Phong Ảnh đã kiểm tra vết thương.

Lãnh Ly và Hách Liên Hiên nhìn nhau, trong lòng bọn họ cũng đã có đáp án.

"Có muốn đi xem thử không?" Hách Liên hiên nhìn về phía Lãnh Ly.

Lãnh Ly cúi thấp đầu, một đôi con ngươi sáng ngời bỗng nặng nề, như là đang suy tư cái gì. Một lát, nàng nói: "Có xem hay không đều là giống nhau . Y Đằng Hạ ẩn náu trên thuyền, đơn giản là vì để chúng ta tóm gọn."

Hách Liên Hiên cùng Phong Ảnh trầm mặc không nói.

"Hắn thật sự cho là chúng ta đều là kẻ ngu si, thật sự cho là chúng ta không có nhìn thấu âm mưu của bọn họ, Y Đằng Bác chết, Đông Doanh đột nhiên phái sứ giả đến, đơn giản không phải muốn dẫn chúng ta ra biển, mà là muốn ở trên biển gϊếŧ chết chúng ta." Lãnh Ly khóe miệng ngậm lấy cười nhẹ, "Chúng ta làm sao sẽ để hắn thực hiện được."

Y Đằng Hạ từ lúc hắn xuất hiện ngày đó liền cảm thấy vô cùng khả nghi, theo lý thuyết người Đông Doanh đi tới Duyên Quốc, nếu là thực hiện nhiệm vụ bí mật như vậy, hắn làm sao còn có thể nghênh ngang đi tới quán uống rượu, còn muốn gây chuyện thị phi ở đó.

Tất cả những thứ này không phải là muốn gây nên sự chú ý của bọn họ, sau đó gϊếŧ người dưới ánh trăng, cũng bất quá là muốn dụ Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên chú ý một lần nữa.

Bọn họ đoán chắc tâm tư Lãnh Ly và Hách Liên Hiên, biết Lãnh Ly sẽ bỏ thuốc hắn, sau đó chính là lẳng lặng chờ đợi.

Kế tiếp Y Đằng Bác sẽ đến ám sát bọn họ, cũng dựa theo kế hoạch của Y Đằng Hạ cùng Hách Liên Trần thương lượng kỹ càng rồi tiến hành . Đức Xuyên Tú Tử xuất hiện cũng là vì để cho Lãnh Ly cảm thấy nàng lúc trở lại Đông Doanh có thể lợi dụng.

Nhưng nàng cũng không ngu ngốc như vậy, nàng nhìn Phong Ảnh, "Trước khi đi một ngày không phải ta đã đưa ngươi một viên thuốc, để ngươi cho tất cả mọi người ăn vào" Lãnh Ly từ trong áo lấy ra một bình nhỏ màu trắng đưa cho Phong Ảnh tiếp tục nói, "Ngươi đem những thuốc này hoà vào nước cho bọn họ uống, nhìn cánh tay bọn họ phản ứng, nếu như mụn mũ đen đó nhanh chóng biến mất thì chính là người mình, nếu không phải liền đem người kia bắt lại."

Phong Ảnh không dám trì hoãn, hắn lập tức trở về làm việc này.

Trên boong thuyền, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên vẫn đứng đó, vạt áo của họ đều bị mưa làm ướt.

"Ly nhi, nếu như bắt được Y Đằng Hạ nàng sẽ làm gì?" Hách Liên Hiên hỏi.

"Trực tiếp gϊếŧ!" Lãnh Ly vẻ mặt âm trầm, trước không phải nàng nhân từ, mà là bởi vì nàng cảm thấy Y Đằng Hạ hữu dụng, tương lai đến Đông Doanh nàng có thể dùng hắn tạo áp lực cho gia tộc Y Đằng, nhưng sau khi Y Đằng Bác chết, làm cho nàng dần dần cảm thấy Y Đằng Hạ cũng không đơn giản. Lại liên tưởng đến chuyện lúc trước, nàng có thể khẳng định Y Đằng Hạ mới là người phía sau bức màn đen.

Sau đó bọn họ lại đến thành Đông Hải, nàng luôn cảm thấy có người đang theo dõi bọn họ, vào lúc ấy nàng liền nghĩ đến có thể là Y Đằng Hạ trốn ra được.

Gặp phải Đức Xuyên Tú Tử, nàng mấy lần cùng Đức Xuyên Tú Tử trong lúc nói chuyện với nhau nhiều lần nhắc tới Y Đằng Hạ và Y Đằng Bác, Đức Xuyên Tú Tử vẻ mặt đều vô cùng mịt mờ.

Một chuyện mấu chốt nhất chính là Đức Xuyên Tú Tử cũng không có chú ý tới, lúc Lãnh Ly nhắc tới Y Đằng Bác, tên nàng dùng là không phải là Tả Giang mà là tên hắn.

Đức Xuyên Tú Tử cũng không có hỏi qua Lãnh Ly, Y Đằng Bác là ai, bởi vậy có thể thấy được, Đức Xuyên Tú Tử đã biết thân phận Y Đằng Bác.

Hơn nữa Lãnh Ly còn chú ý tới, một khối ngọc bên hông Đức Xuyên Tú Tử cùng khối ngọc của Y Đằng Bác là một đôi, bởi vậy có thể suy tính ra, nhân tình của Đức Xuyên Tú Tử chính là Y Đằng Bác.

Giây lát, trong khoang thuyền truyền đến tiếng đánh nhau, Lãnh Ly biết Phong Ảnh đã tìm được Y Đằng Hạ.

Nàng cùng Hách Liên Hiên lập tức chạy đến trong khoang thuyền, đúng như dự đoán, Y Đằng Hạmột thân chèo thuyền, đang động thủ với Phong Ảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện