Lãnh Sương Linh hoảng sợ đến tuột cùng, mặt ngoài vẫn cố tỏ ta trấn định, nàng sớm đã biết Lãnh Ly cũng không ngu dại, lại không nghĩ tới nàng lại lợi hại như vậy, đến Lãnh Phong cũng không làm gì được nàng! "Lãnh Ly! Ngươi chờ đó cho ta! Ta chắc chắn sẽ để phụ thân trừng trị tên tiện nhân nhà ngươi!" Lãnh Sương Linh sớm đã tức giận vô cùng,lời nói cũng không hề giữ ý tứ.

Lãnh Sương Linh sau khi nói xong liền đỡ Lãnh Phong vội vàng rời đi, Lãnh Ly đứng tại chỗ trong lòng bất an, gần đây sự việc ngoài ý muốn quá nhiều, đầu tiên là cung trong Liễu Quý Phi, hiện tại chỉ sợ không lâu nữa Lãnh Thiệu cũng sẽ tìm nàng tính sổ Nhưng, đã nàng đã quyết tâm không đi lại con đường của kiếp trước!

Trong lúc Lãnh Ly đang thất thần, lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ấm áp, Lãnh Ly quay đầu liền trông thấy Hách Liên Hiên một mặt ôn hòa cười với nàng, trong mắt không có cảm giác xa cách, không có đề phòng cùng hận ý, trong lòng không tự chủ được hiện lên một cảm giác ấm áp, hiện nay, cũng chỉ người này là tuyệt sẽ không hại mình, nghĩ đến đây khóe miệng cũng câu lên một nụ cười bình thản.

Trải qua chuyện ở tửu lâu danh tiếng của Lãnh Ly đã vang khắp kinh thành, từ một Lãnh phủ Tứ tiểu thư thân phận hèn mọn biến thành Ngũ Vương Phi hủy mắt người lợi hại tuyệt tình, loại nào đối với Lãnh Ly mà nói cũng là danh tiếng không tốt, thế nhân chỉ biết nàng ngoan độc vô tình, lại không biết nàng đã phải chịu bao nhiêu ức hϊếp, bao nhiêu thống khổ!

Mà cũng đúng như Lãnh Ly suy đoán, ngày thứ hai sau khi hồi phủ Lãnh phủ liền phái người truyền lời đến, gọi Lãnh Ly nhanh chóng quay về Lãnh phủ, trong phủ người hầu truyền tai nhau Lãnh tướng quân giận tím mặt chỉ sợ Lãnh Ly lần này là lành ít dữ nhiều, Lãnh Ly lại không thèm để ý, Hách Liên Hiên vốn muốn cùng Lãnh Ly đến lại bị cự tuyệt, vì nàng không muốn để Hách Liên Hiên chịu liên luỵ!

Lần nữa trở lại Lãnh phủ Lãnh Ly cũng không quá căng thẳng, lần này đến đây nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý muốn cùng Lãnh phủ phân rõ giới hạn, Lãnh phủ đối với nàng mà nói vốn là không có tình cảm, nàng ở đây bị người khi nhục hãm hại, không có nửa phần vuốt ve an ủi, đã là như thế, cần gì phải hoài niệm!

Vả lại trải qua sự việc vừa rồi tất cả mọi người đều cho là mình và Lãnh Thiệu thân thiết, trong lòng nàng rất rõ ràng Lãnh Thiệu không hề yêu thương gì mình!

Lãnh Ly nhìn thấy Lãnh Thiệu đang ngồi giữa phòng, vẫn là uy phong lẫm liệt không giận tự uy, nhưng trải qua việc ở tửu lâu đã lộ ra vẻ tiều tụy không ít, nhìn thấy Lãnh Ly càng là nộ khí xung thiên.

Lãnh Ly lại không hề sợ hãi, không có ý tứ thỉnh tội, Lãnh Thiệu vốn là nộ khí mười phần, nhìn thấy Lãnh Ly một mặt không có biểu tình thì càng thêm tức giận, vốn cho rằng nàng sẽ an phận ở Vương phủ, nào ngờ mới qua mấy ngày, liền khiến hắn tức đến cái mạng già này cũng muốn mất rồi!

Lãnh Phong hôm qua khi trở về đau đến ngất đi, đại phu đều nói hết cách xoay chuyển, đại thiếu gia sau này sợ là hai mắt nếu muốn nhìn lại chỉ sợ cần trải qua thời gian mấy năm, chỉ một câu này liền khiến Lãnh Thiệu kém chút tắt thở.

"Lãnh Ly! Ngươi lại như thế hung tàn ngoan độc, đối với đại ca của mình hạ độc thủ! Ngươi có biết tội của ngươi không? !" Lãnh Thiệu đè nén cơn giận của mình, hướng Lãnh Ly quát hỏi.

Lãnh Ly mặt không biểu tình thần sắc âm trầm, nhưng trong lòng thì cảm thấy nhói đau, thời điểm nàng còn tại Lãnh phủ Lãnh Phong nghĩ trăm phương nghìn kế lấy mạng nàng, Lãnh Sương Linh cũng là ác ngôn khi nhục nàng, hôm qua tại tửu lâu nếu như mình vẫn là người ngu dại như trước chỉ sợ đã bị bọn hắn lấy mạng, Lãnh Thiệu không hỏi nguyên nhân không tra căn cớ đã gọi nàng đến nhận tội, thật sự là trò cười? ! Nếu như hôm nay người bị hủy mắt là nàng, chỉ sợ Lãnh Thiệu cũng sẽ không vì nàng mà ra mặt!

"Hôm qua tại tửu lâu hắn ra tay với ta trước, còn là sát chiêu đoạt mạng. Ta chưa lấy tính mạng của hắn là đã nể tình chí thân, hủy đi hai mắt đã là khoan dung đối với hắn, có tội gì? !" Lãnh Ly ngữ khí mãnh liệt, Lãnh Phong muốn hại nàng là chuyện ai ai cũng biết, nàng hủy đi hai mắt hắn đã là tội lớn ngập trời sao? ! Thực tế buồn cười đến cực điểm! Mà lại nàng cũng đã lưu tình, Lãnh Phong cũng không phải là không có khả năng phục hồi như cũ.



Lãnh Thiệu bị lời nói này chọc giận, thân thể cũng khẽ run lên, trong lòng của hắn biết rõ Lãnh Phong cùng Lãnh Sương Linh đối với Lãnh Ly không tốt, chuyện hôm qua kinh thành khắp nơi bàn tán, nhưng Lãnh Phong là trưởng tử của hắn, lại là con trai độc nhất. Sau này nhất định là phải thừa kế gia nghiệp, coi như có thể phục hồi nhưng cũng phải mất mấy năm, nhưng trong mấy năm này chẳng phải là cùng người mù giống nhau, hắn có thể nào không giận!

"Ngươi đừng hòng giảo biện! Hôm qua tại thọ yến Vân Tương ta vốn cho rằng ngươi đã hiểu phép tắc, lại không ngờ ngươi ác độc như vậy. Cho dù hắn đối với ngươi không thân thích, nhưng cũng chưa từng tổn thương ngươi nửa phần, ngươi lại hủy mắt hắn, còn không biết tội!" Lãnh Thiệu biết được lời này có sai lầm, nhưng giờ phút này sớm đã là tức sùi bọt mép, nào còn có tâm tư suy nghĩ cái khác!

"Chuyện hôm qua chẳng qua là ta cho người một chút thể diện mà thôi, trong lòng ngài chẳng lẽ không rõ ràng! Ngươi chê ta ngu dại chưa từng yêu thương ta nửa phần! Lãnh Phong không biết bao nhiêu lần muốn lấy mạng ta ngươi không hề biết! Hôm người trong kinh thành ai ai cũng biết là hắn ra tay trước, ta chẳng qua phòng bị mà thôi, còn có Lãnh Sương Linh nhiều lần khi dễ ta, các ngươi có khi nào nghĩ đến tình cảm chí thân!" Lãnh Ly trực tiếp hướng Lãnh Thiệu quát, dường như muốn đem toàn bộ ủy khuất trong lòng phát tiết!

Lãnh Thiệu bị Lãnh Ly nói đến phải á khẩu không trả lời được, trong lòng cho dù tức giận lại không có lời nào để nói, hắn đối Lãnh Ly xác thực chưa từng để ở trong lòng, Sương Linh cùng Lãnh Phong đối với nàng thường xuyên khi nhục chửi rủa hắn cũng biết, nhưng lại chưa bao giờ quản giáo qua, chỉ là Lãnh Phong bị hủy mắt là do Lãnh Ly làm, nếu không giáo huấn một phen, vậy uy nghiêm của hắn uy nghiêm của Lãnh phủ trong mắt người đời sẽ tan biến!

"Việc này Phong nhi cũng từng làm sai ta chắc chắn sẽ xử trí, nhưng hiện nay ngươi hủy mắt hắn lại là chuyện rõ rành rành, chỉ cần ngươi nhận tội ta chắc chắn sẽ nhân từ xử lý!" Lãnh Thiệu miễn cưỡng đem lời nói buông lỏng chút, Lãnh Ly dù sao cũng là nhi nữ của hắn, nếu như trách phạt quá nặng người ngoài khó tránh khỏi nói hắn tuyệt tình, lại nói Lãnh Phong cũng có thể chữa khỏi.

Lãnh Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cực kì âm hàn, nhìn về phía Lãnh Thiệu biểu lộ cũng hờ hững, "Ta vô tội vì sao phải nhận? Đường đường là Duyên Quốc Trấn Quốc tướng quân lại muốn đem nhi nữ của mình vu oan giá hoạ sao? Nếu là Lãnh tướng quân ngài cảm thấy Lãnh Phong một người cô đơn, ta ngược lại là có thể giúp ngài hủy nốt hai mắt Lãnh Sương Linh!"

Lãnh Thiệu nghe thấy Lãnh Ly nói liền bị chấn động đến nói không ra lời, chẳng biết tại sao Lãnh Thiệu cảm thấy Lãnh Ly lời ấy cũng không phải là nói để qua mặt, nàng xác thực có thể làm được, mình tại sa trường tung hoành mấy chục năm đều chưa từng sợ hãi, giờ này khắc này cư nhiên trong lòng hiện lên một chút hoảng hốt!

"Ngươi dám uy hϊếp ta! Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?!" Lãnh Thiệu bị tức không nhẹ, sắc mặt cũng đã lộ vẻ có chút trắng bệch, hai tay nắm chặt dường như mười phần ẩn nhẫn.

"Ta kính ngươi là trưởng bối cho nên nhiều lần nhẫn nhịn, Lãnh tướng quân nếu như cảm thấy nhi tử này là rất mất mặt, có thể đem ta trục xuất khỏi Lãnh phủ! Từ nay về sau, Lãnh phủ cùng ta không có một chút liên quan!" Lãnh Ly lời này cũng không phải là nhất thời tức giận mà nói, chỉ vì nàng bây giờ vốn cũng không phải là người Lãnh gia, nếu Lãnh phủ đã không dung được nàng, nàng cần gì phải làm người ta tăng thêm phiền phức!

Lại nói Lãnh Thiệu nhất định sẽ không đem việc này truyền ra ngoài, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài Lãnh Thiệu rất rõ ràng, mượn lực lượng Lãnh Thiệu giúp Hách Liên Hiên giảm bớt một chút phiền toái cũng không ảnh hưởng, việc gì còn phải ở lại đây chịu khinh bỉ!

Lãnh Thiệu sắc mặt rất khó coi, tay trái run rẩy chỉ Lãnh Ly, tức giận quát: "Khốn nạn! Ngươi lại dám càn rỡ như vậy! Quả là chết không có gì đáng tiếc!"

"Ta hiện tại đã không phải người Lãnh phủ, mà là Duyên Quốc Vương Phi! Lãnh tướng quân muốn luận tội của ta chỉ sợ còn không có tư cách này! Nếu muốn lấy tính mạng của ta thì đến Ngũ vương phủ, ta tùy thời phụng bồi!" Lãnh Ly biết được nếu cùng Lãnh Thiệu tiếp tục giằng co cũng không có chỗ tốt, dứt lời liền trực tiếp quay người đi.

Lãnh Thiệu hô hấp đã trở nên cực kì gấp rút, trong cổ họng lại không phát ra được tiếng nào, muốn gọi thị vệ ngăn Lãnh Ly lại cũng không thể, đành phải oán giận nhìn Lãnh Ly rời đi, cuối cùng là nhịn không được hôn mê bất tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện