Lãnh Ly nhếch miệng, "Không có gì." Chỉ là nàng nghe Vu Càn Phong nói, gần đây Hách Liên Mặc vẫn luôn liên lạc với các đại thần trong triều, hình như là đang ấp ủ âm mưu lớn nào đó. Mà vừa hay, Hách Liên Trần cũng đang liên lạc quần thần. Bọn hắn không phải một giuộc sao, tại sao lại phải tách ra gặp đại thần, để tránh hiềm nghi đương nhiên là không cần, ai không biết trong số các hoàng tử trừ Hách Liên Hiên, những người khác nghe răm rắp Hách Liên Trần.
Bây giờ bọn hắn tách ra hành động đúng là kỳ quái.
Chẳng lẽ Hách Liên Trần liền không sinh nghi sao? Trong lúc còn đang suy đoán, Lãnh ly nghe thấy tiếng Thanh Ảnh và Hách Liên Mặc càng ngày càng gần, xem ra bọn họ sắp đến rồi. Nàng kéo Thanh Âm trốn sau giường.
Cửa “két” một tiếng mở ra, Thanh Ảnh bị Hách Liên Mặc kéo, thẹn thùng không thôi, mà Hách Liên Mặc ánh mắt dâʍ tà, bộ dạng không có ý tốt.
Lúc Thanh Ảnh lên lầu, cố ý cao giọng nói là để ám chỉ cho Lãnh Ly. Nàng không còn cách nào, Hách Liên Mặc một mực muốn tới gian phòng của nàng.
Xuyên thấu qua giường sa mỏng, Lãnh Ly lạnh lùng nhìn, nàng cũng không phải là một người không có tình cảm, đối với nữ tử xuất thân dạng này như Thanh Ảnh, nàng cũng có chút đồng tình.
"Nhị Vương Gia, đã mấy ngày rồi ngài không tới, có phải là quên mất Thanh Ảnh rồi." Thanh Ảnh quen thuộc làm nũng, gặp dịp thì chơi, trong lòng sắp buồn nôn muốn chết vì những nam nhân này.
Nhưng nàng nhất định phải nhẫn nại, chỉ vì nàng là người của ảnh tổ, là thủ hạ của Hách Liên Hiên, còn vì tình yêu nàng dành cho Hách Liên Hiên.
"Ừm, gần đây có hơi bận rộn, rảnh rỗi là ta liền đến tìm nàng." Hách Liên Mặc dùng bàn tay thô ráp bóp một cái lên gương mặt trắng mịn của Thanh Ảnh, cười ha hả.
Thanh Ảnh chán ghét lườm Hách Liên Mặc một chút, nhưng rất nhanh liền che giấu đi sự không vui nơi đáy mắt. Nàng vịn Hách Liên Mặc ngồi xuống, sau đó cười nói: "Chẳng lẽ dưới gầm trời này còn có chuyện quan trọng hơn ta sao?"
"Ha ha, giang sơn mỹ nhân đều rất tran trọng." Hách Liên Mặc cười gian, hắn nhìn Thanh Ảnh quyến rũ tận xương, "Chờ ta leo lên hoàng vị, nhất định để nàng vào cung làm hoàng phi."
"Vương Gia, ngươi lại đang nói mê sảng." Thanh Ảnh trêu ghẹo.
"Ta không có." Hách Liên Mặc vội vàng phản bác, "Những năm gần đây ta luôn bị lão tam áp chế, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng rất nhanh thôi, chờ ta diệt trừ Yến Vương, kế tiếp chính là hắn."
"Vương Gia, ngươi uống say thật rồi, lời đại nghịch bất đạo như vậy sao ngươi có thể tùy tiện nói ra." Thanh Ảnh sốt ruột, xem ra đã không cần mình thuật lại cho Hách Liên Mặc.
"Vậy thì sao chứ, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, bị người khác nghe được cũng sẽ chỉ cho là ta ăn nói lung tung. Khà khà." Hách Liên Mặc nâng đôi mắt say rượu đến mơ hồ, "Trừ phi, trong phòng của nàng còn giấu người khác."
Thanh Ảnh giật mình, Lãnh Ly và Thanh Âm trốn sau giường cũng vậy. Lãnh Ly thậm chí đã chuẩn bị rắn độc.
Thanh Ảnh thu lại dáng vẻ giật mình, sau đó cáu giận: "Vương Gia trêu ta rồi, ta nào có lá gan kia."
Hách Liên Mặc nghe vậy cười to, "Ha ha, Thanh Ảnh, ta thích nàng nghe lời như vậy, nhanh, rót cho ta chén nữa nào."
Thanh Ảnh nghe vậy liền đi ra cửa, mở cửa phòng ra lệnh cho hạ nhân đang chờ bên ngoài: "Nhanh đi lấy cho Nhị Vương Gia bình rượu." Một lát sau, hạ nhân bưng khay đến, bên trên khay có một bình rượu cùng hai cái chén.
Lãnh Ly nhìn thấy rõ ràng Thanh Ảnh thả vào trong bình một viên thuốc, xem ra Thanh Ảnh cũng không phải là một nữ tử thanh lâu đơn giản.
Thanh Ảnh bưng rượu một lần nữa quay lại bàn, nàng rót cho Hách Liên Mặc một chén rượu, sau đó cười nói: "Vương Gia, rượu của ngươi."
Hách Liên Mặc bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, gương mặt hắn vốn đã đỏ lại trở nên càng đỏ hơn, thậm chí cảm giác cả người lâng lâng, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
Lãnh Ly nhìn bộ dạng kia của hắn ta, đoán là thuốc Thanh Ảnh hạ trong rượu có tác dụng.
Hách Liên Mặc cười khà khà, hắn nhìn Thanh Ảnh, nụ cười muốn bao nhiêu bỉ ổi liền có bấy nhiêu bỉ ổi. Hắn vươn ma trảo về phía Thanh Ảnh, Thanh Ảnh kiều mị cười, lùi dần về phía giường.
"Tiểu tinh nghịch." Hách Liên Mặc vừa cười vừa đứng dậy đuổi theo, đến khi hắn sắp bắt được Thanh Ảnh, Thanh Ảnh trốn sang bên phải, Hách Liên Mặc bịch một tiếng nhào ngã xuống giường, sau đó không thể dậy được nữa.
Thanh Ảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng khoát tay áo nói với Lãnh Ly cùng Thanh Âm đang trốn phía sau giường: "Ra đi, không có việc gì."
Lãnh Ly cười đi tới trước bàn, nàng mở nắp bình rượu ra, ngửi một chút, khóe miệng khẽ nhếch, mơ hồ cười nói: "Dục tửu, đây là một thứ tốt nha. . ."
Thanh Ảnh giật mình, không ngờ động tác của mình nhanh chóng như vậy vẫn không qua được con mắt của Lãnh Ly, khóe miệng nàng nhếch một cái, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta thật sự cam tâm tình nguyện làm một nữ tử thanh lâu ư, nhìn những nam nhân đầy người hơi tiền kia ta liền buồn nôn, cho nên bày chút kế nhỏ, kiếm tiền của bọn hắn, thiên kinh địa nghĩa."
Lãnh Ly ngồi trên ghế, nàng không cho là đúng, đạm mạc nói: "Ngươi xem ta là đồ ngốc sao, luận độc, ta biết nhiều hơn ngươi nhiều. Dục tửu này cần dùng rất nhiều dược liệu quý giá mới điều phối thành, ngươi chỉ là một nữ tử thanh lâu tiền kiếm cũng không nhiều, làm sao lại cần thứ thuốc đắt giá khiến người sinh ra ảo giác mà không bị người phát hiện."
Thanh Ảnh vốn muốn che giấu lại phát hiện căn bản không che giấu được, ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Ly rất có lực xuyên thấu, khiến người khác không chỗ che thân.
Nàng chỉ có thể lúng túng cười, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Lãnh Ly không nhanh không chậm nói: "Thật ra ta không để ý ngươi là thuộc hạ của ai, có mục đích gì. Chỉ cần ngươi không đối địch với ta, ta sẽ giữ cho ngươi một mạng. Nhưng nếu ngươi là địch nhân, ta csẽ không nhân từ mà nương tay."
Thanh Ảnh lập tức nói: "Cái này, mặc dù chủ tử của ta không muốn ta lộ thân phận thật, nhưng ta và Yến Vương Phi tuyệt đối là châu chấu trên một sợi dây thừng."
Ánh mắt Lãnh Ly lạnh như băng tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, cẩn thận suy nghĩ thật giả trong lời Thanh Ảnh. Kỳ thật nàng rất muốn biết chủ tử của Thanh Ảnh là ai, nhưng nhìn vẻ mặt Thanh Ảnh nghiêm túc kiên định, chỉ sợ dùng cái chết ép nàng ta, nàng ta cũng sẽ không nói.
Đã như vậy, nàng có thể lợi dụng Thanh Ảnh, tiếp tục lấy tình báo từ chỗ nàng ta, cớ sao lại không làm.
Lãnh Ly đứng dậy, nói với Thanh Ảnh: "Như vậy về sau Thanh Ảnh cô nương có bất kỳ tin tức nào thì thỉnh phái người đến Yến Vương Phủ thông báo truyền một tiếng."
"Ta biết." Thanh Ảnh lấy lại tinh thần từ trong ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Ly, Lãnh Ly buông tha cho nàng, để nàng thoáng an lòng. Thế nhưng chỗ Hách Liên Hiên nàng nên xử lý thế nào, nàng thật xấu hổ không dám nói cho Hách Liên Hiên biết thân phận của mình kém chút là bị vạch trần.
Quả nhiên, lúc trước nên gϊếŧ Lãnh Ly!
Lãnh Ly cùng Thanh Âm rời khỏi Yên Hồng Các, hôm nay mặt trời đúng là độc ác. Nàng thấy ngày bình thường người đi đường nhộn nhịp, sao hôm nay ít vậy.
Nàng còn đang hoài nghi, chợt nghe được lời của hai phụ nhân đi qua nàng: "Ôi, đã sắp đến ngày thu hoạch nhưng hiện tại lại khô hạn như vậy, rất nhiều lương thực không thể lớn được, xem ra thu hoạch năm nay ít hơn các năm trước nhiều."
Một phụ nhân khác cũng lo lắng: "Đúng vậy, trận mưa rải rác mấy hôm trước căn bản không giải quyết được vấn đề gì. Ta nghe nói, kinh thành xung quanh chỗ chúng ta vẫn còn tốt, rất nhiều nơi đều hạn hán nghiêm trọng."
Hai phụ nhân bất đắc dĩ lắc đầu đi xa, Lãnh Ly đứng yên tại chỗ, suy nghĩ về những lời vừa rồi, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời chói chang, nảy ra ý hay.
Bây giờ bọn hắn tách ra hành động đúng là kỳ quái.
Chẳng lẽ Hách Liên Trần liền không sinh nghi sao? Trong lúc còn đang suy đoán, Lãnh ly nghe thấy tiếng Thanh Ảnh và Hách Liên Mặc càng ngày càng gần, xem ra bọn họ sắp đến rồi. Nàng kéo Thanh Âm trốn sau giường.
Cửa “két” một tiếng mở ra, Thanh Ảnh bị Hách Liên Mặc kéo, thẹn thùng không thôi, mà Hách Liên Mặc ánh mắt dâʍ tà, bộ dạng không có ý tốt.
Lúc Thanh Ảnh lên lầu, cố ý cao giọng nói là để ám chỉ cho Lãnh Ly. Nàng không còn cách nào, Hách Liên Mặc một mực muốn tới gian phòng của nàng.
Xuyên thấu qua giường sa mỏng, Lãnh Ly lạnh lùng nhìn, nàng cũng không phải là một người không có tình cảm, đối với nữ tử xuất thân dạng này như Thanh Ảnh, nàng cũng có chút đồng tình.
"Nhị Vương Gia, đã mấy ngày rồi ngài không tới, có phải là quên mất Thanh Ảnh rồi." Thanh Ảnh quen thuộc làm nũng, gặp dịp thì chơi, trong lòng sắp buồn nôn muốn chết vì những nam nhân này.
Nhưng nàng nhất định phải nhẫn nại, chỉ vì nàng là người của ảnh tổ, là thủ hạ của Hách Liên Hiên, còn vì tình yêu nàng dành cho Hách Liên Hiên.
"Ừm, gần đây có hơi bận rộn, rảnh rỗi là ta liền đến tìm nàng." Hách Liên Mặc dùng bàn tay thô ráp bóp một cái lên gương mặt trắng mịn của Thanh Ảnh, cười ha hả.
Thanh Ảnh chán ghét lườm Hách Liên Mặc một chút, nhưng rất nhanh liền che giấu đi sự không vui nơi đáy mắt. Nàng vịn Hách Liên Mặc ngồi xuống, sau đó cười nói: "Chẳng lẽ dưới gầm trời này còn có chuyện quan trọng hơn ta sao?"
"Ha ha, giang sơn mỹ nhân đều rất tran trọng." Hách Liên Mặc cười gian, hắn nhìn Thanh Ảnh quyến rũ tận xương, "Chờ ta leo lên hoàng vị, nhất định để nàng vào cung làm hoàng phi."
"Vương Gia, ngươi lại đang nói mê sảng." Thanh Ảnh trêu ghẹo.
"Ta không có." Hách Liên Mặc vội vàng phản bác, "Những năm gần đây ta luôn bị lão tam áp chế, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng rất nhanh thôi, chờ ta diệt trừ Yến Vương, kế tiếp chính là hắn."
"Vương Gia, ngươi uống say thật rồi, lời đại nghịch bất đạo như vậy sao ngươi có thể tùy tiện nói ra." Thanh Ảnh sốt ruột, xem ra đã không cần mình thuật lại cho Hách Liên Mặc.
"Vậy thì sao chứ, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, bị người khác nghe được cũng sẽ chỉ cho là ta ăn nói lung tung. Khà khà." Hách Liên Mặc nâng đôi mắt say rượu đến mơ hồ, "Trừ phi, trong phòng của nàng còn giấu người khác."
Thanh Ảnh giật mình, Lãnh Ly và Thanh Âm trốn sau giường cũng vậy. Lãnh Ly thậm chí đã chuẩn bị rắn độc.
Thanh Ảnh thu lại dáng vẻ giật mình, sau đó cáu giận: "Vương Gia trêu ta rồi, ta nào có lá gan kia."
Hách Liên Mặc nghe vậy cười to, "Ha ha, Thanh Ảnh, ta thích nàng nghe lời như vậy, nhanh, rót cho ta chén nữa nào."
Thanh Ảnh nghe vậy liền đi ra cửa, mở cửa phòng ra lệnh cho hạ nhân đang chờ bên ngoài: "Nhanh đi lấy cho Nhị Vương Gia bình rượu." Một lát sau, hạ nhân bưng khay đến, bên trên khay có một bình rượu cùng hai cái chén.
Lãnh Ly nhìn thấy rõ ràng Thanh Ảnh thả vào trong bình một viên thuốc, xem ra Thanh Ảnh cũng không phải là một nữ tử thanh lâu đơn giản.
Thanh Ảnh bưng rượu một lần nữa quay lại bàn, nàng rót cho Hách Liên Mặc một chén rượu, sau đó cười nói: "Vương Gia, rượu của ngươi."
Hách Liên Mặc bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, gương mặt hắn vốn đã đỏ lại trở nên càng đỏ hơn, thậm chí cảm giác cả người lâng lâng, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
Lãnh Ly nhìn bộ dạng kia của hắn ta, đoán là thuốc Thanh Ảnh hạ trong rượu có tác dụng.
Hách Liên Mặc cười khà khà, hắn nhìn Thanh Ảnh, nụ cười muốn bao nhiêu bỉ ổi liền có bấy nhiêu bỉ ổi. Hắn vươn ma trảo về phía Thanh Ảnh, Thanh Ảnh kiều mị cười, lùi dần về phía giường.
"Tiểu tinh nghịch." Hách Liên Mặc vừa cười vừa đứng dậy đuổi theo, đến khi hắn sắp bắt được Thanh Ảnh, Thanh Ảnh trốn sang bên phải, Hách Liên Mặc bịch một tiếng nhào ngã xuống giường, sau đó không thể dậy được nữa.
Thanh Ảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng khoát tay áo nói với Lãnh Ly cùng Thanh Âm đang trốn phía sau giường: "Ra đi, không có việc gì."
Lãnh Ly cười đi tới trước bàn, nàng mở nắp bình rượu ra, ngửi một chút, khóe miệng khẽ nhếch, mơ hồ cười nói: "Dục tửu, đây là một thứ tốt nha. . ."
Thanh Ảnh giật mình, không ngờ động tác của mình nhanh chóng như vậy vẫn không qua được con mắt của Lãnh Ly, khóe miệng nàng nhếch một cái, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta thật sự cam tâm tình nguyện làm một nữ tử thanh lâu ư, nhìn những nam nhân đầy người hơi tiền kia ta liền buồn nôn, cho nên bày chút kế nhỏ, kiếm tiền của bọn hắn, thiên kinh địa nghĩa."
Lãnh Ly ngồi trên ghế, nàng không cho là đúng, đạm mạc nói: "Ngươi xem ta là đồ ngốc sao, luận độc, ta biết nhiều hơn ngươi nhiều. Dục tửu này cần dùng rất nhiều dược liệu quý giá mới điều phối thành, ngươi chỉ là một nữ tử thanh lâu tiền kiếm cũng không nhiều, làm sao lại cần thứ thuốc đắt giá khiến người sinh ra ảo giác mà không bị người phát hiện."
Thanh Ảnh vốn muốn che giấu lại phát hiện căn bản không che giấu được, ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Ly rất có lực xuyên thấu, khiến người khác không chỗ che thân.
Nàng chỉ có thể lúng túng cười, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Lãnh Ly không nhanh không chậm nói: "Thật ra ta không để ý ngươi là thuộc hạ của ai, có mục đích gì. Chỉ cần ngươi không đối địch với ta, ta sẽ giữ cho ngươi một mạng. Nhưng nếu ngươi là địch nhân, ta csẽ không nhân từ mà nương tay."
Thanh Ảnh lập tức nói: "Cái này, mặc dù chủ tử của ta không muốn ta lộ thân phận thật, nhưng ta và Yến Vương Phi tuyệt đối là châu chấu trên một sợi dây thừng."
Ánh mắt Lãnh Ly lạnh như băng tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, cẩn thận suy nghĩ thật giả trong lời Thanh Ảnh. Kỳ thật nàng rất muốn biết chủ tử của Thanh Ảnh là ai, nhưng nhìn vẻ mặt Thanh Ảnh nghiêm túc kiên định, chỉ sợ dùng cái chết ép nàng ta, nàng ta cũng sẽ không nói.
Đã như vậy, nàng có thể lợi dụng Thanh Ảnh, tiếp tục lấy tình báo từ chỗ nàng ta, cớ sao lại không làm.
Lãnh Ly đứng dậy, nói với Thanh Ảnh: "Như vậy về sau Thanh Ảnh cô nương có bất kỳ tin tức nào thì thỉnh phái người đến Yến Vương Phủ thông báo truyền một tiếng."
"Ta biết." Thanh Ảnh lấy lại tinh thần từ trong ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Ly, Lãnh Ly buông tha cho nàng, để nàng thoáng an lòng. Thế nhưng chỗ Hách Liên Hiên nàng nên xử lý thế nào, nàng thật xấu hổ không dám nói cho Hách Liên Hiên biết thân phận của mình kém chút là bị vạch trần.
Quả nhiên, lúc trước nên gϊếŧ Lãnh Ly!
Lãnh Ly cùng Thanh Âm rời khỏi Yên Hồng Các, hôm nay mặt trời đúng là độc ác. Nàng thấy ngày bình thường người đi đường nhộn nhịp, sao hôm nay ít vậy.
Nàng còn đang hoài nghi, chợt nghe được lời của hai phụ nhân đi qua nàng: "Ôi, đã sắp đến ngày thu hoạch nhưng hiện tại lại khô hạn như vậy, rất nhiều lương thực không thể lớn được, xem ra thu hoạch năm nay ít hơn các năm trước nhiều."
Một phụ nhân khác cũng lo lắng: "Đúng vậy, trận mưa rải rác mấy hôm trước căn bản không giải quyết được vấn đề gì. Ta nghe nói, kinh thành xung quanh chỗ chúng ta vẫn còn tốt, rất nhiều nơi đều hạn hán nghiêm trọng."
Hai phụ nhân bất đắc dĩ lắc đầu đi xa, Lãnh Ly đứng yên tại chỗ, suy nghĩ về những lời vừa rồi, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời chói chang, nảy ra ý hay.
Danh sách chương