“Ồ?” Hoàng Thượng chăm chú nhìn bầu trời đêm, nhìn hai ngọn lửa cùng Hướng Tinh Bảo, lẩm bẩm nói: “Không biết lễ vật là cái gì?”

“Phụ hoàng, xin người cứ tiếp tục theo dõi. Một lát nữa rồi người sẽ biết.” Hách Liên Hiên mỉm cười.

Hoàng Thượng tiếp tục nhìn Hướng Tinh Bảo, đến khi hắn đi tới gần trước mặt, thần sắc hắn như băng, chân đạp tinh hỏa đứng giữa không trung, hắn cúi người nhìn xuống Hoàng Thượng, lạnh lùng nói: "Ta là người Côn Luân Sơn, đệ tử của Côn Luân tiên nhân-Thanh Vân, phụng lệnh sư phụ hỗ trợ Hoàng Thượng Duyên Quốc giải quyết hạn hán quanh kinh thành. "

“Sư phụ ngươi ngài ấy gần đây có khỏe không? Sao lại đột nhiên rời đi?” Hoàng Thượng sốt sắng hỏi.

Hướng Tinh Bảo gật đầu nói với Hoàng Thượng: "Để có thể nhanh chóng làm thuốc trường sinh bất lão cho Hoàng Thượng, sư phụ đã tự mình đi ngũ hồ hải tìm dược liệu, hiện tại đã đi Nam Hải, người sợ trong thời gian ngắn không thể trở lại, cho nên cố ý phái ta đến hiệp trợ Hoàng Thượng, ngoài ra còn bảo ta tiếp tục giảng đạo dưỡng sinh cho Hoàng Thượng."

“Sự phụ ngươi thật có lòng.” Hoàng Thượng nghe Hướng Tinh Bảo nói lời này như được uống một viên thuốc bổ, an tâm hơn nhiều, ông ngẩng đầu tiếp tục nhìn về phía Hướng Tinh Bảo, “Ngươi rốt cục có công phu gì mà lại có thể chân đạp tinh hỏa bay lượn trong không trung? Có thể chỉ dạy cho trẫm hay không?"

Hách Liên Hiên nghe xong có hơi kinh ngạc, không ngờ Hoàng Thượng lại chú ý điều này.

“Đây là bí tịch độc nhất vô nhị của môn phái Côn Luân chúng ta, xin thứ lỗi không thể tiết lộ.” Hướng Tinh Bảo trả lời rất ra dáng.

Hách Liên Hiên tán thưởng gật đầu, thấy Hướng Tinh Bảo gặp khó không hoảng, trong lòng cũng khá an tâm.

“Thì ra là như thế này.” Hoàng Thượng thất thần.

Hướng Tinh Bảo biết nếu nói thêm nữa sẽ muộn mất, lập tức xoay người đáp xuống, tinh hỏa dưới chân cũng tắt trong nháy mắt, cầm phất trần trong tay, nói với Hoàng Thượng: "Kế tiếp, ta sẽ gửi Hoàng Thượng một món quà gặp mặt. "

Hoàng Thượng không biết hắn định làm gì, nhưng cũng khá hứng thú, nhìn Hướng Tinh Bảo chờ mong.

Hướng Tinh Bảo hơi khép hai bàn tay lại, một tay ôm ngực, một tay sau lưng, sau đó hướng tẩm cung trong điện, trong miệng lẩm bẩm, ngoại trừ Hách Liên Hiên không ai biết hắn đang làm cái gì.

Lúc này, Lãnh Ly ở Yến Vương phủ đang đứng dưới hàng hiên đột nhiên trái tim nhói lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời ánh trăng đen kịt, nếu mẫu thân nàng dạy đúng thì tối nay sẽ có mưa to.

Chỉ cần tính toán tốt thời gian giữa Hách Liên Hiên và Hướng Tinh Bảo, bọn họ nhất định sẽ cầu mưa thành công.

Mà Phong Ảnh ở ngoài cung, Nhạc Cô Thần trốn trong bóng tối, Lãnh Phong đi tuần tra những nơi khác trong cung, đều cảm thấy không ổn.



Đây là nước cờ quan trọng nhất của họ, nếu có sơ suất thì tất cả đều biết hậu quả sẽ như thế nào.

Thật lâu sau, Hướng Tinh Bảo không đợi được hiện tượng Lãnh Ly nói, trong lòng có chút sốt ruột, lòng bàn tay cầm lấy phất trần đầy mồ hôi lạnh, trên trán chảy cả mồ hôi.

Hách Liên Hiên cũng có chút bất an nhìn bầu trời đêm bình thường, sao một chút thay đổi cũng không có.

Hoàng Thượng nhìn không rõ Hướng Tinh Bảo đang làm gì, không khỏi quay đầu hỏi Hách Liên Hiên: "Hiên Nhi, Thanh Vân này đang làm cái quỷ gì?"

Hách Liên Hiên tỉnh táo lại, nhìn Hoàng Thượng thản nhiên nói: "Nhi thần nghĩ phải chờ một chút nữa mới biết được hắn ta muốn làm gì.”

Hoàng Thượng không khỏi gật gật đầu, tiếp tục nhìn Hướng Tinh Bảo đang xoay người, lúc này đột nhiên cảm thấy hắn ta có hơi buồn cười.

Mồ hôi từ trên trán Hướng Tinh Bảo chảy xuống lông mày, tim đập loạn xạ, cũng không biết phải làm sao.

Một lúc sau, mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ giảm mạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen che khuất, một trận gió thoảng qua, trong không khí tràn ngập hương đất ẩm ướt.

Hướng Tinh Bảo cũng cảm nhận được một luồng gió mát, làm cho hắn cảm thấy mát mẻ êm ái. Hắn ngẩng đầu nhìn, đúng như Lãnh Ly nói, sắc trời đã thay đổi.

Hắn lay động phất trần trong tay, động tác mạnh hơn.

Đột nhiên, một cơn gió dữ dội thổi qua, một tia sét đánh xuống, xé toang bầu trời đen kịt.

Hoàng Thượng sững sờ, không ngờ thời tiết thay đổi đột ngột, nhìn Hướng Tinh Bảo cầm phất trần múa may, ở trong sân liên tục xoay tới xoay lui, vừa dừng động tác, mưa to đột nhiên rơi xuống.

Cơn mưa tầm tã rơi trên mái hiên tẩm cung, bậc thềm lát đá cẩm thạch trắng, sân lát những phiến đá xanh, còn có vài bông sen cuối cùng của mùa hạ còn sót lại, mặt nước nổi đầy gợn sóng.

Mưa to rơi dọc theo mái hiên, nối thành chuỗi, rơi trên mặt đất bắn tung tóe.

Đứng ở trong sân, Hướng Tinh Bảo ngửa mặt lên trời, đúng là hù chết hắn.

Hoàng Thượng vui mừng khôn xiết, lập tức đón Hướng Tinh Bảo đang dầm mưa đi vào hành lang trú mưa, cao hứng hỏi: "Ngươi đúng là tuổi trẻ tài cao, có thể hô mưa gọi gió.

Thật sự là một tài năng hiếm có. "



Hướng Tinh Bảo chắp ta quỳ xuống đất, giọt nước mưa theo hai má rơi xuống sàn, bình tĩnh nói: "Đây cũng là cảm tạ Hoàng Thượng thưởng thức. Hoàng thượng, hạn hán ở kinh đô nửa tháng qua rốt cục có thể giải quyết, để bá tánh kịp thu hoạch thóc lúa trên nương cho vụ thu.”

Hoàng Thượng rất hài lòng, lương thực là sự sống còn của dân chúng, nông nghiệp là nền tảng của sự tồn vong của đất nước, bây giờ vấn đề này đã được giải quyết, làm sao có thể không vui, ông nhẹ giọng nói: "Được rồi, ngươi sau này ở lại cung tiếp quản vị trí của sư phụ ngươi. Ta phong cho ngươi là Thanh Vân Thiên Sư thế sao? "

“Vâng, đa tạ Hoàng Thượng.” Hướng Tinh Bảo lập tức cúi đầu cảm tạ.

"Đứng lên đi."

Hoàng Thượng tâm tình tốt, quay đầu nhìn về phía Hách Liên Hiên, "Yến Vương, ngươi cũng có thể coi là lập được đại công."

"Đa tạ phụ hoàng, nhi thần không dám nhận. Đây là do Côn Luân tiên nhân tin nhi thần, để nhi thần nói với phụ hoàng rằng hôm nay Thanh Vân Thiên Sư sẽ nhập cung hóa giải hạn hán." Hách Liên Hiên vô cùng khiêm tốn nói.

Hoàng Thượng mỉm cười, hai chuyện lớn đồng thời giải quyết xong.

Hướng Tinh Bảo nhìn thấy Hoàng Thượng vui vẻ, đứng dậy nói: "Sư phụ đã nói với ta, tuy rằng cùng Yến Vương gia chỉ gặp nhau một lần, nhưng cũng nhìn ra được Yến Vương là người có tấm lòng nhân hậu."

Hoàng Thượng gật đầu đồng ý, trong lòng có chút xúc động nói: "Đúng vậy, mẫu phi của Yến Vương là người rất tốt bụng."

Hách Liên Hiên khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm nghe Hoàng Thượng nói về mẫu phi của hắn, hắn luôn cho rằng Hoàng Thượng không còn nhớ đến mẫu phi nữa.

Hoàng Thượng thấy Hách Liên Hiên có chút sầu muộn, Hoàng Hậu cùng Thái tử là tử huyệt của ông, mẫu Phi của Hách Liên Hiên làm sao không phải là tử huyệt của hắn. Ông yên lặng vỗ vai Hách Liên Hiên, phân phó Chương Tuyên: "Chương Tuyên, ngươi đưa hai người bọn họ đi xuống nghỉ ngơi đi. Hiên Nhi, mưa to như thế này, đêm nay không cần quay về”.

"Vâng, đa tạ phụ hoàng.”

Hoàng Thượng xua tay, liếc Hướng Tinh Bảo một cái, khóe miệng mỉm cười đi vào tẩm cung.

Chương Tuyên từ trong tẩm cung lấy ra hai cái dù bằng giấy dầu, đưa cho hai người rồi nói: "Yến Vương, Thanh Vân Thiên Sư, mời đi theo ta."

Hách Liên Hiên cùng Hướng Tinh Bảo cầm ô, đi theo Chương Tuyên rời khỏi tẩm cung đến biệt viện nghỉ ngơi.

Nhạc Cô Thần trốn không bao xa, thấy thị vệ trong sân lui ra ngoài, liền bay lên mái hiên của tẩm cung, tháo dây sắt đã chuẩn bị sẵn. Thật ra Hướng Tinh Bảo dựa vào hai chiếc dây sắt này mới có thể giẫm lên tinh hỏa, cộng thêm tính toán tốt thời gian sử dụng của hai viên phích lịch, hắn ta mới đến trước mặt hoàng đế, viên phích lịch cũng vừa lúc dùng hết. Gương mặt vô cảm của Nhạc Cô Thần bỗng lộ ra tươi cười, hắn không ngờ Yến Vương và Yến Vương Phi lại là người lợi hại như vậy, thật sự là khó lường. Sau đó, hắn lặng lẽ rời đi khi không có ai chú ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện