Ba người các nàng đã bị dọa cho khϊếp sợ, thất tha thất thiểu ngã xuống bên chân Tĩnh Nhi.

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên lập tức mang theo người đến thư phòng, nàng nhìn thấy Tĩnh Nhi đang ngây người còn có Hoàn Diễm và Thu Dung ở trong sân, nói với Thanh Âm: "đem các nàng trói lại hết cho ta."

"Vâng" Thanh Âm mang theo bốn hạ nhân trói ba người bọn họ lại, sau đó đưa đến trước mặt Lãnh Ly, quỳ xuống. Thanh Âm đi đến đến bên cạnh Lãnh Ly nhỏ giọng nói :" Yên vương phi, vẫn còn một người không ở đây."

Lãnh Ly khẽ vuốt cằm, "không sao, người kia để ngày mai lại xử lí, ngươi trước tiên đem bọn họ đi kiểm tra xem."

"Vâng." Thanh Âm tuân lệnh mang theo hạ nhân đi thẳng đến tạp viện nhỏ.

"Thư phòng chính là cấm địa ở Vương phủ, ngày bình thường không có sự cho phép của ta và Yên vương thì ai cũng không dám đến gần, các ngươi có phải ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không." Lãnh Ly tức giận, hai con ngươi nhìn về phía ba người đang run rẩy quỳ trên mặt đất, ba người này nhát gan nhất, hù dọa một chút liền chịu không nổi. Ngược lại người chạy thoát được là Long Kiều, xem ra vẫn là có chút tâm cơ , nhưng mà đều không phải là thứ gì tốt!" Trong khi các ngươi ở đây sợ hãi kêu lớn, còn ra hệ thống gì." Lãnh Ly đi đến phía trước ba người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến ba người họ, khiến cho bọn họ cảm thấy cả mặt đau nhức.

"Không phải đâu, Yên vương phi, bên trong có người chết, có người chết." Hoàn Diễm bị dọa cho sợ hãi, nàng ta khóc lóc than thở, hoảng sợ tột cùng.

Lãnh Ly đi vào thư phòng, rất nhanh lại trở ra nói :"bớt ở đây nói bậy, trong thư phòng cái gì cũng không có."

"A, không thể nào! Vĩnh Thu và ta cùng nhìn thấy." Hoàn Diễm khăng khăng là mình không hề hoa mắt.

Lãnh Ly khẽ thở dài, nói :"đưa bọn họ vào đây , để bọn họ nhìn cho rõ."

"Không thể nào, không thể nào." Hoàn Diễm và Vĩnh Thu cùng nhau lắc đầu, các nàng đồng thanh nói:" bọn tôi đều nhìn thấy là Vưu Ngọc, nàng ta đã ngồi ở đó."

"Miệng toàn ăn nói linh tinh." Lãnh Ly lạnh lùng nhìn các nàng rồi nói, "Đem các nàng về tạp viện nhỏ, khóa cửa viện lại, không có mệnh lệnh của ta không ai được phép lại gần một bước."

"Vâng."



Lúc Hoàn Diễm bị kéo đi trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói :"Nhất định là Vưu Ngọc, nhất định là Vưu Ngọc."

Lãnh Ly nghe xong cười nhạt một tiếng, nàng nói :" Không chừng thật sự là nàng ta, lúc nàng ta bị trừng phạt các ngươi thế mà không ai nói giúp nàng ta một chút. Nàng ta chết không nhắm mắt nha..."

Sắc mặt Vĩnh Thu tái nhợt, mặc dù bình thường nàng ta không thích Vưu Ngọc nhưng là tình cảm giữa bọn họ cũng không tệ, chẳng lẽ Vưu Ngọc thật sự là oán khí không tan sao?"

Đi vào tạp viện nhỏ, Long Kiều cũng đã bị Thanh Âm trói lại, nàng đưa bốn người họ nhốt ở trong một phòng nhỏ, sau đó nhỏ giọng nói với hạ nhân bên cạnh :"Nghe nói gần đây vào ban đêm ở trong này sẽ xuất hiện ma quỷ?"

Hạ nhân bên cạnh nàng nghe xong toàn thân run lên, hắn nhìn hai bên một lát, vừa khóa cửa vừa nói :" Ừm, nghe nói có người từng gặp, có phải là Vân Kì không?"

"Nói bậy." Thanh Âm tức giận, sau đó tiếp tục dùng thanh âm trầm thấp nói :" Chẳng qua âm khí ở viện này nặng như vậy, không chừng ma quỷ gì đó đều sẽ chạy tới đây nha."

"Thanh Âm cô nương, người cũng đừng dọa ta. Chúng ta vẫn là mau đi thôi." Hạ nhân khoanh tay không ngừng xoa xoa hai vai của mình, hắn luôn cảm thấy phía sau có tiếng gió không ngừng, cũng không biết có phải là do nỗi sợ trong lòng tạo nên hay không.

"Một đại nam nhân như ngươi, sao gan cũng bé như vậy nha..." Thanh Âm nhìn hắn ta, biết rằng đoạn đối thoại này của bọn họ cũng đã cho các nàng ta một ít kinh diễm, sau đó đắc ý rời khỏi tiểu viện.

Trong phòng sách, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đóng cửa lại. Càn Phong luôn đứng bên trên xà ngang bay xuống, trên mặt hắn bôi tuyết trắng, trên người vẫn mặc chiếc áo bị rách. Hắn vén tóc trước mắt mình lên, nói :"vương gia, vương phi, biểu hiện của tôi tốt chứ?"

Lãnh Ly ngồi xem hắn diễn kịch một buổi, sau đó cười nói :"aiii, không tệ không tệ, chỉ là ngươi vẫn chưa thể bỏ lớp trang điểm xuống được. Một lát nữa ngươi vẫn phải đến tiểu viện một chuyến, lại cho bọn họ một ít bất ngờ."

Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly cùng Càn Phong dựa gần nhau như thế, trong lòng liền có chút khó chịu, hắn đi đến đứng giữa hai người, sau đó nói :" Không nghĩ tới nàng sẽ dùng biện pháp này."

"Chẳng lẽ chàng cho rằng ta chỉ biết hạ độc thôi sao!" Lãnh Ly có chút không vui.

"Đương nhiên không phải rồi." Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly có chút tức giận liền gấp gáp giải thích :" ta cho rằng nàng sau ba ngày nữa sẽ tặng một món quà lớn cho Hách Liên Trần, chính là năm xác chết sao?"



Lãnh Ly cười lắc đầu nói :" Ta đương nhiên phải đưa cho hắn lễ vật còn sống nha, mà lễ vật này còn không thể trả lại."

Tạp viện nhỏ bọn người Long Kiều rúc vào cùng một chỗ, trong phòng một mảnh đen kịt, không nhìn thấy một tia sáng nào. Hoàn Diễm trong miệng luôn lẩm bẩm :" là Vưu Ngọc, ta nhìn thấy thật mà, nhất định là nàng ta, nàng ta chết không nhắm mắt, cho nên nàng ta quay về rồi . "

Long Kiều nhíu mày, quát :" Đủ rồi! Cũng không phải là chúng ta hại chết nàng ta, nếu như nàng ta muốn báo thù thì cũng là đi tìm Yên vương phi, là nàng hạ lệnh gϊếŧ chết nàng ta. Không liên quan tới chúng ta."

Hoãn Diễm im miệng, thế nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng, thân thể nàng ta cho tới giờ vẫn đang run rẩy, tay chân lạnh buốt.

Tĩnh Nhi trốn vào bên cạnh Long Kiều, nói nhỏ :"Ban nãy các ngươi có nghe thấy lời bọn họ nói không, bọn họ nói trong này có ma quỷ, còn có người từng gặp qua nữa. Cho dù Vưu Ngọc không tới, ta sợ...."

"Được rồi, được rồi, không nên nói nữa. Đợi đến rạng sáng ngày mai, quản gia nhất định sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra." Kỳ thật trong lòng Long Kiều cũng không chắc chắn, cũng không biết ngày mai các nàng phải đối mặt với tình trạng đáng sợ gì.

Mà Vĩnh Thu, người nãy giờ không nói như đang chết lặng. Hoàn Diễm là người đầu tiên phát hiện ra nàng có gì đó không ổn, nàng ta đưa tay sờ lên trán nàng, " a, Vĩnh Thu sốt rồi"

"Vĩnh Thu, " Hoàn Diễm lo lắng cẩn thận nhìn Vĩnh Thu.

"Aaaaa, có ma, có ma." Vĩnh Thu đột nhiên kêu lớn lên, nàng ta giống như động kinh, ngã xuống đất rồi lăn qua lăn lại. Dọa Hoàn Diễm lùi ra sau vài bước. Tĩnh Nhi vẫn nhút nhát trốn phía sau người Long Kiều, chỉ có Long Kiều lại rất tỉnh táo nhìn Vĩnh Thu đôi mắt lồi ra, không ngừng la hét, trong lòng nghĩ, nói đi nói lại đều là đám phế vật vô dụng. Hôm nay bản thân cũng quá sơ suất, thế mà bị lừa rồi! Vĩnh Thu lúc đó đã hoàn toàn mất đi phong độ lúc trước, quần áo hoa lệ bởi vì lăn lộn trên mặt đất mà rách tả tơi. Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp phủ đầy mồ hôi, từng hạt lớn như hạt đậu! Lớp son phấn mỏng bị đông thành từng lớp giống như trở thành vai mặt hoa*

(*vai mặt hoa : trang điểm đậm nhiều màu sắc để hóa trang đóng tuồng í )

Long Kiều nhìn Vĩnh Thu mà buồn nôn, đối với loại người không có tâm cơ này, vừa hay không có lợi ích gì với mục đích mà mình muốn đạt được, nàng ta từ trước đến nay đều không có hảo cảm gì. Chết chết sống sống đều không liên quan gì tới nàng.

Hoàn Diễm run rẩy nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt, từng bắp thịt trên mặt cũng bắt đầu co giật. Bình thường nàng ta gan bé nhất, cho nên nhìn thấy loại tình cảnh này, trái tim cũng muốn rơi khỏi lồng ngực.

"Long Kiều tỷ, tỷ an ủi Vĩnh Thu một chút đi." Tĩnh Nhi trốn phía sau Long Kiều toàn thân run lẩy bẩy, nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy bao giờ, lập tức không còn can đảm, run rẩy cầu cứu Long Kiều ! Dù sao ,trong mấy người bọn họ thì Long Kiều xem như bình tĩnh nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện