Hách Liên Hiên không đồng ý với quan điểm của Lãnh Ly, "Không, bây giờ mục tiêu chung của hai người bọn họ chỉ có một mình ta. Bọn họ trước mắt không giải quyết ta, mặt kệ hiềm khích của bọn họ đã đạt đến mức độ nào, họ cũng không công khai đấu đá quyết liệt, mà là âm thầm cạnh tranh nhau. Vì vậy, ngay lúc này tạo thêm một ít hiềm khích cho bọn họ cũng chỉ là thế cục nhất thời, cũng không thể ảnh hưởng quá nhiều đến chúng ta."
“Xem ra chúng ta vẫn phải ra tay trước.” Lãnh Ly suy nghĩ một chút, cảm thấy Hách Liên Hiên nói rất có lý.
Thở phào nhẹ nhõm, Hách Liên Hiên thả lỏng một hơi: “Tạm thời để những chuyện này qua một bên, chúng ta cùng nhau thưởng thức một chút buổi tối đẹp đẽ này đi?” Hơi nhướng mày làm ra vẻ nhăn nhó, ý tứ rất rõ ràng.
Lãnh Ly biết hắn chỉ là nói giỡn, nhưng là mặt đỏ bừng xấu hổ, nói: "Chàng thật là xấu. Thϊếp, thϊếp..."
Nhưng nói xong mấy chữ "Thϊếp", không nghĩ ra được nên nói cái gì nữa, Hách Liên Hiên cười to, cánh tay có chút dùng sức, muốn đem thân hình người trước mặt nhập vào trong ngực mình.
Sau khi nhúc nhích một hồi, Lãnh Ly cũng không giãy dụa nữa, để tóc của Hách Liên Hiên xõa trên mặt mình, cảm giác ngứa ngáy từ trên mặt lan ra, trong một lúc, Lãnh Ly chỉ cảm thấy thân thể nhẹ xuống, tựa hồ sẽ hòa tan trong long ngực hắn.
Trong phòng có cảnh đẹp, ngọn nến màu cam thỉnh thoảng phát ra tiếng răng rắc khe khẽ. Bóng hai người chiếu lên giấy cửa sổ, tựa như hai người hòa vào nhau, lưu luyến thật lâu thật lâu.
Nơi giam giữ Hoàn Diễm và Tĩnh Nhi.
Cây cối hoa lá ở đây ban ngày vô cùng xum xuê, ban ngày rất đẹp, nhưng về đêm dưới sự bao phủ của bóng đêm, nhìn có vẻ hơi đáng sợ, nơi nào cũng mang đến cho người ta cảm giác ảm đạm và hiu quạnh.
Hoàn Diễm và Tĩnh Nhi ở trong phòng, cảm giác kinh ngạc trước đó vẫn chưa hoàn toàn lui đi. Bọn họ thường a dua nịnh hót, coi như cũng là người lớn gan lớn mật. Nhưng chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi này, vài tỷ muội đã chết, khiến cho sự kiêu ngạo ngày thường của bọn họ lập tức bị dập tắt. Bây giờ suy nghĩ duy nhất của họ là làm thế nào để tồn tại.
"Két", ngay khi hai người đang kinh hãi, một luồng gió thổi tung cánh cửa mở ra một khe hở, ánh trăng không quá sáng rọi vào trong khe hở, tạo thành một cái bóng dài trên mặt đất.
Hoàn Diễm và Tĩnh Nhi đầu tiên là bị hoảng sợ, không biết Lãnh Ly lại đang làm gì. Hai nàng hiện tại đã muốn trông gà hóa cuốc, tựa hồ cảm thấy mọi chuyện đều vô cùng nguy hiểm, chỉ cần nhúc nhích một chút, sẽ mất mạng trong tay Lãnh Ly.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, mọi chuyện vẫn như cũ.
“Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi.” Hoàn Diễm khéo léo một chút, nhìn thấy cảnh này, bản năng ý thức muốn chạy trốn, khiến cho nàng ta lớn gan hơn một chút: "Bọn họ hình như không đóng cửa, chúng ta nhân cơ hội này hãy trốn đi”
Tĩnh Nhi thành thật hơn một chút, nghe được lời này, tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng trong lòng vẫn là lóe lên một tia hi vọng, cũng nói: “Hình như vậy, đã hơn nửa ngày mà cũng không có phản ứng, hẳn là quên khóa cửa”
Hoàn Diễm khuyến khích nói: “Không bằng chúng ta hãy trốn đi.” Tĩnh Nhi suy nghĩ một chút, thay vì ngồi ở chỗ này chờ chết, không bằng xông ra ngoài một lần. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được.” chậm rãi đi đến trước cửa.
Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, Hoàn Diễm muốn Tĩnh Nhi dẫn đầu nên cũng không ngăn cản, ngược lại tiếp tục kích động: "Đi thôi, đi nhanh thôi. Nếu bọn họ phát hiện thì sẽ không yên ổn đâu. "
Tĩnh Nhi gật đầu, thận trọng mở cửa bước ra ngoài, Hoàn Diễm thấy bên ngoài không có canh gác nên cũng đi theo ra ngoài, hai người mò mẫm bước ra ngoài, trốn vào trong bụi cây, tránh né thị vệ canh gác xung quanh.
Tuy nhiên xung quanh không có người canh gác, sân vắng tanh rất yên tĩnh. Trong đêm tối, bóng cây lay động, cho dù có người canh giữ cũng khó có thể phát hiện ra hành tung của bọn họ.
Nhìn thấy tình cảnh này, hai người can đảm hơn một chút, tiếp tục đi về phía trước, Tĩnh Nhi nhát gan, đi vài bước, có chút nao núng, thì thào nói: "Hoàn Diễm tỷ, muội thấy có chút sợ hãi. Nghe nói nơi đây thường có chuyện ma quái... "
Hoàn Diễm ban đầu dũng cảm, nhưng nghe đến đây thì sởn cả tóc gáy, nhanh chóng mắng: "Đừng nói nhảm, cẩn thận quỷ xuất hiện kéo muội đi."
Tĩnh Nhi sợ hãi run lên, quả nhiên ngậm chặt miệng, không dám nói nữa.
Đi được một quãng đường, Hoàn Diễm luôn cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, sân trong yên tĩnh đến lạ thường, thật sự là không hợp lý, trong tình huống bình thường, trong cung có thị vệ tuần tra qua lại cũng là điều hợp lý. Bất quá ý tưởng này cũng chỉ lóe qua rồi biến mất trong chốc lát.
Phía bắc Vương phủ là rừng rậm, thường ít người, Hoàn Diễm dựa theo lời Hách Liên Trần biết được từ đây có thể trực tiếp đi ra ngoài, liền mang theo Tĩnh Nhi đi bộ vào rừng cây.
Tuy rằng Tĩnh Nhi nhìn những nơi rộng lớn tối tăm, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng để có thể sống sót, không quan tâm nhiều như vậy, đành phải mạnh dạn đi theo Hoàn Diễm.
Một con đường hẹp quanh co dài vào rừng cây, trong bóng tối chỉ có một tia sáng rất mờ ảo, để hai người đại khái có thể nhận ra vị trí.
Sau khi cây cối phía sau lung hoàn toàn biến mất, Hoàn Diễm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Đại khái là có thể thoát khỏi ma trảo của bọn họ."
Nhưng mà, đúng lúc này, một lòng bàn tay lạnh lẽo đột nhiên rơi xuống trên vai nàng, sau đó truyền ra một giọng nói âm lãnh: “Trả lại linh hồn cho ta.” Giọng nói lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng, gần như đóng băng hoàn toàn trái tim con người.
Hoàn Diễm thân thể đột nhiên cứng đờ, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi là ai."
Nàng lấy hết can đảm và quay lại, nhưng mà, phía sau nàng lại không có gì cả.
Trái tim Hoàn Diễm đột nhiên mắc ở cổ họng suýt chút nữa hét lên, cũng may dù che miệng cũng chỉ phát ra âm khàn khàn, Tĩnh Nhi cũng sửng sốt, sắc mặt quên mất sự sợ hãi, há to miệng đứng ngây người. .
“Không, không có chuyện gì, ta vừa rồi tự mình dọa mình.” Hoàn Diễm khó khăn bình tĩnh lại, nhưng trong giọng nói không thể che dấu được sợ hãi trong lòng.
Tĩnh Nhi sợ hãi kêu lên: “Vừa rồi, muội nghe được thanh âm vừa rồi.” Hoàn Diễm nhanh chóng che miệng Tĩnh Nhi, tức giận nói: “Đừng khóc, nếu không sẽ bị thị vệ của Vương phủ bắt sống." Tĩnh Nhi uất ức nghẹn ngào, một lúc sau mới từ từ bình tĩnh lại.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng một lúc sau, Hoàn Diễm phát hiện trước mặt không xa có một bóng ma đang di chuyển trái phải.
Hơn nữa, con ma dường như chỉ có nửa trên của cơ thể, một nửa cơ thể đang di chuyển trong không khí.
Hoàn Diễm dụi dụi mắt, thoạt nhìn còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, bất quá nửa người vẫn như cũ ở cách đó không xa tới lui, như gần như xa.
Tĩnh Nhi cũng phát hiện chuyện này, không nhịn được nữa liền thét lên: “Quỷ a.” Vì sợ hãi tột độ, không kìm chế được cảm xúc bật khóc. Khóc mấy tiếng, bất quá có lẽ vì quá sợ hãi, nên nhất thời sợ đến nội té trên mặt đất.
Hoàn Diễm sợ
hãi run lên, chỉ vào nửa người trước mặt, kinh hãi kêu lên: "Ngươi, ngươi là ..." Tuy nhiên nói một hồi lâu, nàng cũng không nói được lời nào, tựa như bị câm điếc.
“Xem ra chúng ta vẫn phải ra tay trước.” Lãnh Ly suy nghĩ một chút, cảm thấy Hách Liên Hiên nói rất có lý.
Thở phào nhẹ nhõm, Hách Liên Hiên thả lỏng một hơi: “Tạm thời để những chuyện này qua một bên, chúng ta cùng nhau thưởng thức một chút buổi tối đẹp đẽ này đi?” Hơi nhướng mày làm ra vẻ nhăn nhó, ý tứ rất rõ ràng.
Lãnh Ly biết hắn chỉ là nói giỡn, nhưng là mặt đỏ bừng xấu hổ, nói: "Chàng thật là xấu. Thϊếp, thϊếp..."
Nhưng nói xong mấy chữ "Thϊếp", không nghĩ ra được nên nói cái gì nữa, Hách Liên Hiên cười to, cánh tay có chút dùng sức, muốn đem thân hình người trước mặt nhập vào trong ngực mình.
Sau khi nhúc nhích một hồi, Lãnh Ly cũng không giãy dụa nữa, để tóc của Hách Liên Hiên xõa trên mặt mình, cảm giác ngứa ngáy từ trên mặt lan ra, trong một lúc, Lãnh Ly chỉ cảm thấy thân thể nhẹ xuống, tựa hồ sẽ hòa tan trong long ngực hắn.
Trong phòng có cảnh đẹp, ngọn nến màu cam thỉnh thoảng phát ra tiếng răng rắc khe khẽ. Bóng hai người chiếu lên giấy cửa sổ, tựa như hai người hòa vào nhau, lưu luyến thật lâu thật lâu.
Nơi giam giữ Hoàn Diễm và Tĩnh Nhi.
Cây cối hoa lá ở đây ban ngày vô cùng xum xuê, ban ngày rất đẹp, nhưng về đêm dưới sự bao phủ của bóng đêm, nhìn có vẻ hơi đáng sợ, nơi nào cũng mang đến cho người ta cảm giác ảm đạm và hiu quạnh.
Hoàn Diễm và Tĩnh Nhi ở trong phòng, cảm giác kinh ngạc trước đó vẫn chưa hoàn toàn lui đi. Bọn họ thường a dua nịnh hót, coi như cũng là người lớn gan lớn mật. Nhưng chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi này, vài tỷ muội đã chết, khiến cho sự kiêu ngạo ngày thường của bọn họ lập tức bị dập tắt. Bây giờ suy nghĩ duy nhất của họ là làm thế nào để tồn tại.
"Két", ngay khi hai người đang kinh hãi, một luồng gió thổi tung cánh cửa mở ra một khe hở, ánh trăng không quá sáng rọi vào trong khe hở, tạo thành một cái bóng dài trên mặt đất.
Hoàn Diễm và Tĩnh Nhi đầu tiên là bị hoảng sợ, không biết Lãnh Ly lại đang làm gì. Hai nàng hiện tại đã muốn trông gà hóa cuốc, tựa hồ cảm thấy mọi chuyện đều vô cùng nguy hiểm, chỉ cần nhúc nhích một chút, sẽ mất mạng trong tay Lãnh Ly.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, mọi chuyện vẫn như cũ.
“Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi.” Hoàn Diễm khéo léo một chút, nhìn thấy cảnh này, bản năng ý thức muốn chạy trốn, khiến cho nàng ta lớn gan hơn một chút: "Bọn họ hình như không đóng cửa, chúng ta nhân cơ hội này hãy trốn đi”
Tĩnh Nhi thành thật hơn một chút, nghe được lời này, tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng trong lòng vẫn là lóe lên một tia hi vọng, cũng nói: “Hình như vậy, đã hơn nửa ngày mà cũng không có phản ứng, hẳn là quên khóa cửa”
Hoàn Diễm khuyến khích nói: “Không bằng chúng ta hãy trốn đi.” Tĩnh Nhi suy nghĩ một chút, thay vì ngồi ở chỗ này chờ chết, không bằng xông ra ngoài một lần. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được.” chậm rãi đi đến trước cửa.
Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, Hoàn Diễm muốn Tĩnh Nhi dẫn đầu nên cũng không ngăn cản, ngược lại tiếp tục kích động: "Đi thôi, đi nhanh thôi. Nếu bọn họ phát hiện thì sẽ không yên ổn đâu. "
Tĩnh Nhi gật đầu, thận trọng mở cửa bước ra ngoài, Hoàn Diễm thấy bên ngoài không có canh gác nên cũng đi theo ra ngoài, hai người mò mẫm bước ra ngoài, trốn vào trong bụi cây, tránh né thị vệ canh gác xung quanh.
Tuy nhiên xung quanh không có người canh gác, sân vắng tanh rất yên tĩnh. Trong đêm tối, bóng cây lay động, cho dù có người canh giữ cũng khó có thể phát hiện ra hành tung của bọn họ.
Nhìn thấy tình cảnh này, hai người can đảm hơn một chút, tiếp tục đi về phía trước, Tĩnh Nhi nhát gan, đi vài bước, có chút nao núng, thì thào nói: "Hoàn Diễm tỷ, muội thấy có chút sợ hãi. Nghe nói nơi đây thường có chuyện ma quái... "
Hoàn Diễm ban đầu dũng cảm, nhưng nghe đến đây thì sởn cả tóc gáy, nhanh chóng mắng: "Đừng nói nhảm, cẩn thận quỷ xuất hiện kéo muội đi."
Tĩnh Nhi sợ hãi run lên, quả nhiên ngậm chặt miệng, không dám nói nữa.
Đi được một quãng đường, Hoàn Diễm luôn cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, sân trong yên tĩnh đến lạ thường, thật sự là không hợp lý, trong tình huống bình thường, trong cung có thị vệ tuần tra qua lại cũng là điều hợp lý. Bất quá ý tưởng này cũng chỉ lóe qua rồi biến mất trong chốc lát.
Phía bắc Vương phủ là rừng rậm, thường ít người, Hoàn Diễm dựa theo lời Hách Liên Trần biết được từ đây có thể trực tiếp đi ra ngoài, liền mang theo Tĩnh Nhi đi bộ vào rừng cây.
Tuy rằng Tĩnh Nhi nhìn những nơi rộng lớn tối tăm, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng để có thể sống sót, không quan tâm nhiều như vậy, đành phải mạnh dạn đi theo Hoàn Diễm.
Một con đường hẹp quanh co dài vào rừng cây, trong bóng tối chỉ có một tia sáng rất mờ ảo, để hai người đại khái có thể nhận ra vị trí.
Sau khi cây cối phía sau lung hoàn toàn biến mất, Hoàn Diễm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Đại khái là có thể thoát khỏi ma trảo của bọn họ."
Nhưng mà, đúng lúc này, một lòng bàn tay lạnh lẽo đột nhiên rơi xuống trên vai nàng, sau đó truyền ra một giọng nói âm lãnh: “Trả lại linh hồn cho ta.” Giọng nói lạnh lùng, vô cùng lạnh lùng, gần như đóng băng hoàn toàn trái tim con người.
Hoàn Diễm thân thể đột nhiên cứng đờ, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi là ai."
Nàng lấy hết can đảm và quay lại, nhưng mà, phía sau nàng lại không có gì cả.
Trái tim Hoàn Diễm đột nhiên mắc ở cổ họng suýt chút nữa hét lên, cũng may dù che miệng cũng chỉ phát ra âm khàn khàn, Tĩnh Nhi cũng sửng sốt, sắc mặt quên mất sự sợ hãi, há to miệng đứng ngây người. .
“Không, không có chuyện gì, ta vừa rồi tự mình dọa mình.” Hoàn Diễm khó khăn bình tĩnh lại, nhưng trong giọng nói không thể che dấu được sợ hãi trong lòng.
Tĩnh Nhi sợ hãi kêu lên: “Vừa rồi, muội nghe được thanh âm vừa rồi.” Hoàn Diễm nhanh chóng che miệng Tĩnh Nhi, tức giận nói: “Đừng khóc, nếu không sẽ bị thị vệ của Vương phủ bắt sống." Tĩnh Nhi uất ức nghẹn ngào, một lúc sau mới từ từ bình tĩnh lại.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng một lúc sau, Hoàn Diễm phát hiện trước mặt không xa có một bóng ma đang di chuyển trái phải.
Hơn nữa, con ma dường như chỉ có nửa trên của cơ thể, một nửa cơ thể đang di chuyển trong không khí.
Hoàn Diễm dụi dụi mắt, thoạt nhìn còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, bất quá nửa người vẫn như cũ ở cách đó không xa tới lui, như gần như xa.
Tĩnh Nhi cũng phát hiện chuyện này, không nhịn được nữa liền thét lên: “Quỷ a.” Vì sợ hãi tột độ, không kìm chế được cảm xúc bật khóc. Khóc mấy tiếng, bất quá có lẽ vì quá sợ hãi, nên nhất thời sợ đến nội té trên mặt đất.
Hoàn Diễm sợ
hãi run lên, chỉ vào nửa người trước mặt, kinh hãi kêu lên: "Ngươi, ngươi là ..." Tuy nhiên nói một hồi lâu, nàng cũng không nói được lời nào, tựa như bị câm điếc.
Danh sách chương