Hắc y nhân hít phải khí độc vội vàng rút lui, nhưng Lãnh Ly cũng không đuổi theo, hướng thắng tới nam tử yêu nghiệt. Ánh mắt của nàng mang theo thăm dò, từng bước từng bước một, khiến nam tử yêu nghiệt không tự chủ có chút lùi lại.

“Dừng lại!”

Lãnh Y khẽ hé môi đỏ, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm nam tử, khiến nam tử cảm thấy tê cả da đầu, đáy mắt hiện lên bối rối. Cái vẻ mặt quên thuộc khiến Lãnh Ly trong lòng hơi động, nhanh chóng tiến tới, nắm chặt vạt áo của hắn muốn cởϊ áσ ngoài của hắn.

Nam tử sao có thể để như mong muốn của nàng, chợt lách người tránh khỏi, lại trêu tức nói: “Cô nương thật hào phóng, cái nơi hoang vu hẻo lánh này muốn đùa dỡn cùng ta? Nói thế nào vừa rồi tại hạ cũng cứu cô nương một mạng. Ngươi như thế này có chút không thích hợp a?"

Vừa rồi thời điểm thân cận, Lãnh Ly ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt. Người này trên vai có vết thương! Hơn nữa thuốc kia cũng là mùi như thế, chẳng lẽ nói hết thảy đều là trùng hợp? Càng là nghi hoặc, Lãnh Ly càng muốn vạch trần, lập tức không muốn cùng nam tử chơi đùa trò ngươi đuổi ta trốn. Nam tử thấy chỉ có điều chốn tránh, đành phải tung người lên ngựa, chuồn mất. Chẳng qua tiếng nói vui vẻ theo cơn gió bay vào lỗ tai Lãnh Ly.

"Cô nương tại hạ có việc đi trước một bước, sau này còn gặp lại!"

Chờ thời điểm Lãnh Ly muốn lên ngựa đuổi theo, nam tử đã sớm mất dạng. Mang theo nghi hoặc, Lãnh Ly cấp tốc lên ngựa hồi phủ, chất chấp hạ nhân thỉnh an, về tới Thúy Trúc hiên nắm cửa phòng mở ra.

Hách Liên Hiên đang nằm trên giường chợp mắt, gương mặt tái nhợt vẫn cũ trắng như tờ giấy.

"Ly Nhi? Làm sao rồi? Nhìn nàng thở hồng hộc, xảy ra chuyện gì?"

Lãnh Ly hi vọng trên gương mặt của Hách Liên Hiên nhìn ra manh mối, đáng tiếc cặp mắt trong veo kia làm nàng không tìm ra dấu vết. Nàng tiến lên một bước , lật áo ngoài của Hách Liên Hiên, thấy vết thương trên bả vai hắn vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, lập tức khẽ mỉm cười nói: "Không có việc gì, chợt nhớ tới ngươi còn chưa có ăn cái gì, trở về muốn hẹn ngươi cùng nhau đi ăn".

Nàng cùng nam tử yêu nghiệt một trước một sau rời đi, nếu thật là Hách Liên Hiên, sẽ không thay xong quần áo nhanh chóng như thế, huống chi hắn mới vừa rồi còn bị thương.

"Được. Vừa vặn ta cũng đói. Trước tiên ta mặc áo ngoài đã!"

Hách Liên Hiên mỉm cười, vẻ mặt thật thà khiến trong lòng Lãnh Ly có chút cười nhạo, nàng làm sao lại cho rằng nam tử kia là Hách Liên Hiên chứ? Chỉ là dáng người và khí tức đều tương tự.

Buổi sáng tửu lâu không tính là chen chúc, lác đác một vài khách quan ngồi bên đó uống trà nói chuyện phiếm. Thời điểm Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đến ngoài ý muốn thấy được người đứng đầu bảng của Yến Hồng Các Thanh Ảnh. Lúc này nàng ta ngồi ăn bánh ngọt, bên người có nha hoàn hầu hạ. Đối với nữ nhân này Lãnh Ly cũng là khắc sâu ấn tượng, nhớ tới một màn kia ở Yến Hồng Các, mặc dù biết Hắc Liên Hiên bị người ta tính kế, thế nhưng nhìn thấy Thanh Ảnh rúc vào ngực Hách Liên Hiên, trong nội tâm nàng chính là không hiểu sao có chút không thoải mái.

"Hiên, chúng ta đổi quán ăn !"

Lãnh Ly nói liền lôi kéo Hách Liên Hiên đi ra ngoài, tiếc rằng nhãn lực của Thanh Ảnh cũng rất tốt, vừa đúng lúc nhìn thấy bọn hắn, đồng thời mở miêng.

"Vương phi, này làm sao mới đến muốn đi a? Sẽ không phải thấy Thanh Ảnh ở đây cố ý tránh đi a?"

Lời này của Thanh Ảnh không cao không thấp, thậm chí còn mang theo một phần nhu hòa, nhưng cũng làm cho tất cả mọi người nghe được rành mạch, rõ ràng. Lần này Lãnh Ly muốn chạy đoán chừng cũng không tiêu sái.

Nàng đường đường là ngũ vương phi làm gì phải trốn tránh nữ tử thanh lâu?

Nhàn nhạt cười nói: "Thanh Ảnh cô nương thật biết nói đùa, bổn vương phi vì sao muốn tránh ngươi a? Bổn vương phi chẳng qua là cảm thấy cùng ngươi một nữ tử thanh lâu ở cùng một tửu lâu ăn cơm sự ngon miệng sẽ bị ảnh hưởng."

Lời này Lãnh Ly vừa nói ra, ánh mắt mọi người đồng loạt bắn về phía Thanh Ảnh. đối với với người tự nhiên tới kiêu khích Lãnh Ly xưa nay không để yên. Thanh Ảnh thân thể cứng đờ, bàn tay nắm chặt đôi đũa có một chút trắng bệch , nhưng vẻ mặt vẫn cười ôn nhu nói: "Ta là nữ tử thanh lâu không sai, nhưng Ngũ Vương Gia không phải cũng là khách quý của ta a?"

Nói xong, ánh mắt mang theo một tia mị hoặc nhìn Hách Liên Hiên.

những lời chấn động này khiến lãnh ly phẫn nộ, nhưng lấy lại tự chủ lạnh nhạt trả lời: "Thanh Ảnh cô nương nói như vậy là có ý gì? Ngươi chẳng lẽ không biết, nói xấu hoàng thân quốc thích sẽ bị trượng đánh chết a?"



Lúc này Thanh Ảnh để đũa xuống, bước chân nhẹ nhàng đi tới, tại thời điểm gần Hách Liên Hiên cố ý dừng lại chốc lát, dung mạo kia, dáng vẻ kia khắp nơi dụ dỗ Hách Liên Hiên.

“Vương phi thật nghiêm túc, ta chỉ là nói đùa, ngài còn tưởng thật ? Chẳng qua ta thực không ngại Ngũ Vương Gia tới tìm ta a.

Thanh Ảnh nói xong, móc ra khăn lụa khẽ vuốt lên trên mặt Hách Liên Hiên, thân thể nhân tiện ngã vào trong ngực của hắn.

Hách Liên Hiên có chút bị hù dọa, thân thể hướng tới Lãnh Ly trốn tránh, Thanh Ảnh bởi vì mất đi điểm tựa, nháy mắt trượt xuống đất . Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hách Liên Hiên ra tay tiếp được thân thể của nàng ta.

Lãnh Ly đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực không ít bong bóng chua, Thanh Ảnh này đúng là làm nàng cảm thấy chướng mắt. Chân phải đưa ra, trực tiếp hướng tới xương bánh chè của Thanh Ảnh.

Một cước này khí lực hùng hổ, Thanh Ảnh mặt mày nín thở, vội vàng đẩy ra, vừa vặn thoát khỏi nguy hiểm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm

“Đừng dùng cách đối phó với những người đàn ông trong lâu để mê hoặc Vương Gia của ta!” sắc mặt Lãnh Ly có chút lạnh, âm thanh càng lộ ra sắc bén, khiến Hắc Liên Hiên không tự chủ co rúm lại, sau đó có chút ủy khuất nhìn Lãnh Ly, ánh mắt hờn tủi nói không nên lời.

Lúc này tâm Lãnh Ly liền mềm,nhưng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, là cảm thấy trong tâm phảng phất như ăn phải ruồi bọ buồn nôn và khó chịu. Lập tức khuôn mặt trở nên u ám, không chút quan tâm đến bộ dạng đáng thương vô tội của Hách Liên Hiên.

Lúc này khắp người Lãnh Ly tỏa ra sát khí, khiến Thanh Ảnh nhìn có chút nghiền ngẫm, nhưng cũng không dám đi châm ngòi lửa giận của Lãnh Ly. Chẳng qua đối sự tình vừa rồi, nàng vẫn cảm thấy rất đắc ý.

"Vương phi, ta chỉ là đùa một chút. Nhìn đem người khẩn trương kìa. Ở trong hoàng thành này không ai không biết Ngũ Vương Gia không hái hoa ngắt cỏ, không đến thanh lâu kỹ viện . Có điều, Vương phi, người đây là đang ăn dấm phải không?"

Hai chữ ăn dấm khiến Lãnh Ly nhíu mày, đáy mắt Hách Liên Hiên chợt lóe tia kinh hỉ.

"Ly Nhi, tại sao phải ăn dấm?"

Hách Liên Hiên ngây ngốc nói một câu khiếnLãnh Ly kém chút bị nước miếng của mình làm cho nghẹn chết. Ngay tại nơi này, ngay thời điểm này Hách Liên Hiên hắn thế mà không cho mình bậc thang xuống dưới, tức giận nhìn hắn nói: “ngươi thích ở lại đây thì tự mình ở lại đi”

Lãnh Ly quay người rời khỏi tửu lâu, mảy may mặc kệ Hách Liên Hiên đi theo không kịp.

Trong lòng loạn muốn chết,nàng đây là thích Hách Hiên Hiên sao? Chẳng lẽ thật là ăn dấm rồi?

Càng nghĩ trong lòng càng phiền, Lãnh Ly bước chân càng ngày càng nhanh, có ý tứ bỏ mặc Hách Liên Hiên.

Thấy Lãnh Ly lần đầu tiên ở trước mặt mình biểu hiện ra bộ dáng thẹn thùng như thế, Hách Liên Hiên khóe miệng khẽ nhếch, cẩn thận cầm tờ giấy Thanh Ảnh thừa dịp hỗn loạn đưa cho mình, một mạch đuỗi theo.

"Ly Nhi, ngươi chờ ta một chút! Ly Nhi!"

Hách Liên Hiên gọi càng vui vẻ, Lãnh Ly đi càng nhanh, giống như phải xua đuổi cái gì đó như ruồi bọ, cũng rất giống như muốn vứt bỏ cảm xúc phiền lòng của mình, chính là không để ý Hách Liên Hiên.

Bỗng nhiên Hách Liên Hiên kêu lên một tiếng to, bước chân của Lãnh Ly cứng ngắc dừng lại. Lúc này cái gì mà ăn dấm, cái gì mà tức giận cũng k bằng sự lo âu tới mãnh liệt. Nàng bỗng nhiên quay đầu, thấy Hách Liên Hiên che lấy bả vai ngồi xổm ở nơi đó, đôi mắt trong veo ủy khuất nhìn nàng, như chó con bị người ta vứt bỏ. Lập tức trong lòng tê rần, Lãnh Ly vạn phần không tình nguyện quay lại.

"Làm sao rồi?"

"Bả vai đau quá!"

Hách Liên Hiên mếu máo, hết sức ủy khuất nhìn Lãnh Ly, giống như là nàng khiến hắn thành bộ dạng như vậy.



Lãnh Ly lúc này mới nhớ tới hắn còn bị thương, trong lòng mặc dù buồn bực, nhưng vẫn là ôn nhu đỡ Hách Liên Hiên.

"Ly Nhi thật tốt! Ly Nhi không tức giận rồi?"

Hách Liên Hiên ngữ khí có chút vui vẻ, lại làm cho Lãnh Ly nghe chói tai, gương mặt xinh đẹp của nàng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đuổi theo làm gì? Làm sao không cùngThanh Ảnh của ngươi vuốt ve an ủi thật tốt?"

Một lời nói ra này chính là mùi dấm chua rất lớn, khiến khóe môi Hách Liên Hiên không tự chủ mà giương lên.

"Nàng mới không phải là của ta, Ly Nhi mới là của ta!" Hách Liên Hiên một bảo đảm với Lãnh Ly, "Ly Nhi, ngươi thơm quá! So với Thanh Ảnh kia thơm hơn nhiều!"

Câu nói này khiến Lãnh Ly tâm tình một chút có chút chuyển biến tốt đẹp.

"Về sau lại để cho nữ nhân không đứng đắn tùy tiện dựa vào ở trên thân thể ngươi, cũng đừng đụng ta! Bẩn!"

Lãnh Ly không chút nào nghe ra sự hờn dỗi trong lời mình nói, lại làm cho Hách Liên Hiên cảm thấy trong lòng ấm áp, mặt mày mỉm cười nói: "Ân, ta cũng không dám lại. Về sau nếu ai lại tới gần ta, ta liền tránh. Nàng ta ngã xuống đất ta đều không đỡ! Ly Nhi, không nên tức giận có được hay không?"

Lãnh Ly hừ lạnh một tiếng, mặc dù không nói gì, trên mặt lại hòa hoãn rất nhiều.

Hách Liên Hiên lại như hài tử ôm lấy eo của nàng, không cho nàng cơ hội nào để chạy chốn, thanh âm mềm mềm nói: "Ly Nhi, ta đói. Chúng ta đi ăn cái gì đi."

Lãnh Ly cho dù hỏa khí có lớn hơn cũng chống cự không được Hách Liên Hiên bán manh nũng nịu, túm tay hắn, đem tay nhỏ của mình bỏ vào, sau đó cảm thụ được bàn tay mang theo thô ráp nắm tay mình, một tia ngọt ngào quanh quẩn trong lòng.

Tùy tiện tìm một tửu lâu gọi chút đồ ăn, sau đó Hách Liên Hiên như một đứa bé ân cần, đem tất cả đồ ăn hắn cảm thấy có dinh dưỡng toàn bộ gắp cho Lãnh Ly. Chỉ chốc lát, Lãnh Ly bát đã hiện ra một tòa núi nhỏ.

Lãnh Ly khẽ nhíu mày một chén lớn , như thế nàng làm sao ăn được?

"Ly Nhi nàng ăn nhiều một chút, nhìn nàng gầy."

Hách Liên Hiên có chút ranh mãnh nhìn Lãnh Ly, hắn như vậy khiến lãnh ly có chút nghi hoặc nhưng càng ấp áp gấp bội.

"Ngươi cũng ăn nhiều chút."

Lãnh Ly đem đồ ăn trong chén lại lần nữa gắp vào chén Hách Liên, hắn chỉ là hơi nhíu mày, khóe miệng vẫn mang một nụ cười vô hại như cũ. Một bữa ăn mà Lãnh Ly tâm tình sục sôi, vừa định cùng Hách Liên Hiên đi bộ hồi phủ, liền gặp Lãnh gia tập kết đông đảo binh sĩ ở cổng. Lãnh Ly khẽ chau mày, có chút không an tâm lởn vởn ở trong lòng.

"Đây là làm sao rồi?"

"Muốn đánh trận!"

Ánh mắt Hách Liên Hiên xẹt qua một tia kinh ngạc. Động tác thật đúng là nhanh chóng. Hắn bên này vừa nhận được tin tức, Lãnh gia đã bắt đầu chờ xuất phát.

Đánh trận!

Trong đầu Lãnh Ly bỗng nhiên ra khuôn mặt Lãnh Tướng Quân , mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng là không thể không nói buổi sáng hôm một câu quan tâm lo lắng của ông ta khiến chính mình có chút bận lòng.Nguyên lai Lãnh Ly nàng cũng không phải người vô tình vô nghĩa!

"Ly Nhi, nàng nói ta cũng nên đi cầu phụ hoàng xin ra chiến trường rèn luyện một chút có được hay không?"

Hách Liên Hiên bỗng nhiên nói một câu khiến Lãnh Ly hơi có chút kinh ngạc. Đây chính là vương gia nhu nhược yếu đuối kia sao ?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện