Đội ngũ đi săn thanh thế to lớn, từ xưa đến nay, đi săn đầu xuân đã dần trở thành một nghi thức không thể thiếu, đầu xuân Hoàng thất đi săn giống như cầu cho một năm mưa thuận gió hòa.

Một đoàn người mang theo đầy đủ cung tiễn, chói mắt nhất chính là Lãnh Thiệu, hắn mặc dù hai bên tóc mai đã có điểm trắng, nhưng tinh thần lại tốt hơn tất cả những người trẻ tham gia. Mà vị hoàng tử khiến người ta chú ý nhất chính là Hách Liên Hiên, bên cạnh hắn còn có một người, là Lãnh Ly. Nàng tư thế hiên ngang khí phách rợp trời để người khác nổi lòng tôn kính, không hổ là nữ nhi của Lãnh Thiệu, quả nhiên là có phong thái cùng khí thế chấn nhϊếp người khác.

Đến bãi săn, đầu tiên là Hoàng thượng tế bái trời đất, gϊếŧ súc vật, đốt lên ngọn lửa báo hiệu cuộc thi săn bắn bắt đầu.

Bãi săn chiếm diện tích vô cùng rộng, bên trong có rừng rậm, trong rừng phần lớn là dã thú, mà xung quanh có núi, trong núi cũng có chim chóc các loài. Hoàng đế dẫn đầu bắn được vài con thỏ, tâm tình có vẻ rất tốt, mà mấy hoàng tử bên kia càng ăn ý để cho hoàng thượng hưởng thụ cảm giác dẫn đầu. Nhưng mà...

Chỉ nghe từ trên đỉnh đầu ngỗng trời bỗng kêu lên một tiếng, tiếp theo liền thấy một vật từ trên không trung rơi xuống, thị vệ đi đến nhặt con ngỗng kia lên, ở đuôi mũi tên cắm vào người con ngỗng có khắc một chữ “ngũ” nhỏ.

"Là vị nào bắn trúng con ngỗng này a?" Hoàng Thượng hỏi xuống, thị vệ kia cũng đành đem con ngỗng kia lên cho y xem.

Hoàng Thượng nhìn chữ khắc trên đuôi tên, hơi nhíu nhíu mày.

Các vương gia khác đều ở một bên cười thầm: Còn tưởng là Hách Liên Hiên đã thông minh hơn, không nghĩ tới hắn vẫn là ngu ngốc như thế, phụ hoàng đi nửa ngày cũng chỉ săn được mấy con thỏ, hắn lại dám bắn ngỗng trời xuống, đây không phải là muốn vượt mặt phụ hoàng a? Nhìn sắc mặt phụ hoàng hiện tại, đoán chừng trong lòng đối với Hách Liên Hiên đã có chút khó chịu đi.

Trong khi các vị vương gia đang cười thầm trong bụng, bỗng nhiên Hoàng thượng lại cười lớn, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không biết Hoàng Thượng vì sao chợt cười lên như vậy.

Hoàng Thượng cũng không nói gì, chỉ truyền cho thị vệ đem ngỗng trời kia xuống cho mọi người cùng xem, ai nấy xem xong đều minh bạch vì sai hoàng thượng lại cười.

Con ngỗng trời này trên thân mặc dù có tổn thương, nhưng không phải do mũi tên của Ngũ vương gia, nó có vẻ như đã bị thương từ trước, hai chân con vật gãy rời lộ ra xương trắng, đã bắt đầu bốc mùi.

"Con vật này sợ là do bị thương nên tụt lại phía sau, lại không may bị Ngũ vương gia bắn trúng, nếu là bình thường thân thể cường tráng, nó có lẽ còn có thể hất văng tiễn này rồi bay tiếp, nhưng là một tiễn này lực đạo tuy nhỏ, lại đối với con vật bị thương như vậy là đả kích trí mạng. Khiến nó rơi từ trên cao xuống, sợ là ngã chết đi." Hoàng Thượng bên cạnh vừa cười vừa nói, "Hiên nhi, tiễn thuật của ngươi còn cần luyện tập a!"

Hách Liên Hiên đỏ bừng cả khuôn mặt: "Phụ hoàng dạy chí phải, Nhi thần đối với thuật bắn cung cũng không giỏi lắm, một tiễn kia vốn là bắn bừa một phát, lại không nhờ bắn trúng con ngỗng trời đang bị thương này, sau này Nhi thần sẽ chăm chỉ luyện tập, hi vọng sẽ có được bản lĩnh thiện xạ như phụ hoàng."

Hoàng Thượng nhẹ gật đầu, khua tay nói: "được rồi, các ngươi tự mình tản ra săn thú đi, không cần phải theo ta nữa." Đám người thấy Hoàng thượng mặt lộ vẻ mỏi mệt, sợ là muốn về trướng bồng nghỉ ngơi, liền đều tản ra.

Hách Liên Hiên thấy tất cả mọi người đối với lời nói của Hoàng thượng đều tin là thật, khóe miệng lộ ra một tia giảo hoạt cười, hắn đối với con ngỗng trời bị thương này thật ra không phải ngộ thương mà là đã chú ý đến nó từ sớm.



Thanh âm của nó bi ai, lại bay cô độc một mình, thiết nghĩ hẳn là nó đang tìm kiếm đồng bọn thất lạc của mình, mà nó bay vừa thấp vừa chậm, hẳn là do thân thể có chỗ nào không ổn, bởi vậy hắn mới rút tên bắn rơi nó, chỉ là cố tình bắn trúng cánh nó, lại vẫn giữ được mũi tên trên người con vật để khiến mọi người nghĩ hắn bắn không trúng, lại dùng không đủ lực nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Lúc trước hắn ở Miêu Cương giữ được hòa bình cho một thành, mặc dù là được rất nhiều người tán thưởng, cũng có triều thần bắt đầu hướng hắn vươn tay biểu thị muốn giúp hắn, nhưng hắn đồng thời cũng bị các vương gia khác bắt đầu nghi ngờ đố kị, nhất định phải che dấu thật tốt, biểu hiện mình kỳ thật căn bản không có gì tài giỏi mới có thể cởi bỏ một chút sự đề phòng của bọn chúng.

Hách Liên Hiên nhẹ nhàng nâng mắt nhìn xa xa phía rừng rậm, hắn sớm đã cử ám vệ mai phục trong rừng, nếu trong bãi săn có người muốn xuống tay với mình, có lẽ rừng rậm chính là nơi tốt nhất để ra tay, chỉ là có lẽ hắn sẽ không ngờ đến chuyện mình đã sớm có chuẩn bị.

Lãnh Ly mặc dù là cùng hắn đến, nhưng cũng chỉ là tại thời điểm tế trời mặc vào trang phục thợ săn để làm lễ, hiện nay đã đang yên giấc trong lều vải, nàng gần đây đặc biệt thèm ngủ, sợ là trước đó bình dịch khiến nàng mệt mỏi(mấy bà hàng xóm sẽ nghĩ “có bầu chắc luôn”).

Hách Liên Hiên trong lòng nghĩ đến Lãnh Ly, siết dây cương muốn cưỡi ngựa trở về, lại bị một người một ngựa ngăn lại trước mặt.

Hách Liên Trần mang theo nụ cười tươi như hoa hướng Hách Liên Hiên nói: "Nghe trưởng quan quản lý bãi săn nói trong rừng thường xuất hiện mấy con hươu lớn, hạy là Ngũ đệ cùng ca ca đến đó xem, không chừng còn có thể bắn hạ một con."

Hách Liên Hiên siết chặt dây cương, biết chuyện nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, Hách Liên Trần tự nhiên muốn cùng mình vào rừng săn hươu hẳn là đã sớm bố trí mai phục, bất quá hắn cũng không sợ, không bằng liền cùng Hách Liên Trần cùng đi, hắn muốn nhìn một chút, xem ám vệ của mình và người Hách Liên Trần phái ra bên nào lợi hại hơn.

Hách Liên Trần giả vờ co rúm lại biểu lộ nói: "Trong rừng sợ không chỉ là có hươu, vạn nhất gặp phải sơn lang dã hổ các loại mãnh thú, thần đệ sợ chạy không kịp. . ."

Hách Liên Trần cảm thấy không khỏi xem thường, nhìn xem bộ dáng bùn nhão trát không nổi tường này của Hách Liên Hiên, một hồi liền muốn hắn chôn thây trong rừng!

"Ngũ đệ chớ sợ, có Tam ca đi cùng ngươi, ta tự nhiên sẽ bảo hộ ngươi chu toàn." Nói xong Hách Liên Trần còn tới gần Hách Liên Hiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, người ngoài không hiểu còn tưởng đây là cảnh tượng huynh đệ tình thâm cảm động biết bao, chỉ có Hách Liên Hiên biết được Hách Liên Trần bên trong là một bụng tràn đầy sát ý.

Hách Liên Hiên đồng ý theo Hách Liên Trần vào rừng, càng đi sâu vào trong, ánh sáng phát ra càng ảm đạm.

"Tam ca, trong rừng này thật có hươu a?" Hách Liên Hiên bộ dáng lo sợ bất an ngó đông ngó tây, cơ thể run đến không nói rõ được thành lời.

Hách Liên Trần cơ hồ muốn cười ra tiếng, xem dạng này của hắn mà trước đó mình còn muốn sợ hắn đối đầu với mình, chẳng qua là trùng hợp để hắn lập được một chút công lao khiến hắn được phụ hoàng khen ngợi, mình thế mà lại bắt đầu coi hắn là địch nhân. Hiện tại xem ra, hắn quả thật không xứng làm đối thủ cạnh tranh với mình.

"Xuỵt!" Hách Liên Trần bỗng nhiên một mặt thần bí ra hiệu im lặng, Hách Liên Hiên vội vã cuống cuồng mà nhìn theo, lại nhìn về phía ánh mắt Hách Liên Trần.

"Có phải là nhìn thấy hươu rồi?" Hách Liên Hiên giả ý tò mò hỏi, nhưng trong lòng thì thầm chuẩn bị, Hách Liên Trần diễn trò cả buổi, sợ đã là muốn hành động. Nghĩ tới đây, Hách Liên Hiên nắm chặt dây cương ở trong tay, ngưng tụ nội lực chú ý động tĩnh chung quanh.

"Ngay tại đằng sau bụi cây phía trước chúng ta." Hách Liên Trần làm bộ tay chỉ về đằng trước bụi cây cao lớn, "Ngươi tiến lên, đợi thấy rõ liền bắn nó, con hươu này cho ngươi, ta không tranh công với ngươi."



"Đa tạ hoàng huynh đã nhường cho." Hách Liên Hiên chắp tay nói, tiếp lấy liền tung người xuống ngựa ôm cung tiễn hướng Hách Liên Trần chỉ mà tiến đến.

Hách Liên Trần khóe miệng lộ ra nụ cười âm tàn, Hách Liên Hiên, phía trước chính là phần mộ của ngươi!

Thấy Hách Liên Hiên dần tiến vào tầm bắn của tiễn thủ, Hách Liên Trần quay người kéo dây cương chuẩn bị rời đi, hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thể bị người khác phát hiện mình đã ở nơi này.

Ngựa chưa đi mấy bước, liền nghe được sau lưng thanh âm phi tiễn xé gió mà đi, tiếp theo chính là một tiếng hét thảm, Hách Liên Trần biết đã có người động thủ, càng ra sức vung roi thúc ngựa rời đi, không hề quay đầu lại.

Thẳng đến ánh chiều tà le lói, đến thời gian tiệc tối, Lãnh Ly mới phát hiện, trừ Hách Liên Hiên tất cả mọi người đã trở về, nàng căng thẳng trong lòng, dự là có chuyện chẳng lành, liền chạy đến chuồng ngựa xem.

Lãnh Thiệu thấy Lãnh Ly hốt hoảng chạy liền tiến lên ngăn lại: "Có chuyện gì sao?"

Lãnh Ly đột nhiên cảm giác được hốc mắt có chút cay, ngẩng đầu nói với Lãnh Thiệu: "Ngũ vương gia vẫn chưa về! Ta muốn đến bãi săn tìm y!"

"Ta sẽ đi cùng ngươi." Lãnh Thiệu nghe xong cũng quyết định cùng Lãnh Ly đi tìm Hách Liên Hiên. Hách Liên Hiên võ nghệ không cao, nếu là không cẩn thận ở trong rừng gặp mãnh thú tất nhiên là mười phần nguy hiểm.

Một bên Hách Liên Thiệu nghe được hai người nói chuyện, lại vui vẻ cười một tiếng: "Ngũ Ca hẳn là ở trong rừng lạc đường, lần này chỉ sợ ở trong rừng khóc lớn vì đói bụng a! Ha ha ha!"

Lãnh Ly nghe Hách Liên Thiệu đùa cợt cũng không muốn đáp lại, chỉ là tay có chút giương lên, liền có một chút bột phấn bay đến trên thân Hách Liên Thiệu, mà hắn lại không hề phát giác.

Lãnh Thiệu cùng Lãnh Ly chạy đến chuồng ngựa đang chuẩn bị dẫn ngựa, chợt nghe phía trước có người lớn tiếng tuyên cáo: "Ngũ. . . Ngũ vương gia trở về! Còn. . . Còn mang theo một con hổ lớn!"

Hai người liếc nhau, bỗng nhiên đều không hẹn mà cùng cười to, Lãnh Thiệu cười trung khí mười phần, mà Lãnh Ly cười dễ nghe êm tai, cùng nhau thả ra dây cương trong tay hướng chỗ bữa tiệc đi đến.

Buổi tiệc bày ở ngoài trời, trong mâm đều là những động vật hôm nay săn được, mấy con thỏ hoàng thượng bắn chết được ngự trù đem nướng lên, xem như là hoàng ân của thánh thượng mà chia cho mỗi bàn một phần.

Chỗ ngồi một bên là triều thần, một bên là hoàng thân quốc thích, Lãnh Ly bước vào, lúc đi qua Hách Liên Thiệu nàng ghé lại gần hắn, cố tình nói nhỏ: "Lục đệ, mấy ngày gần đây tốt nhất là không nên động đến nữ sắc a." Nói xong còn cười với hắn đầy ẩn ý, khiến Hách Liên Thiệu da đầu không khỏi run lên. Yêu nữ này lại có ý định quỷ quái gì đây? Nếu như không phải bởi vì Hách Liên Hiên an toàn trở về, nàng cũng sẽ không có lòng tốt nhắc nhở hắn như vậy, lần này là độc dược mình mới nghiên cứu ra, chưa từng thử đối với con người, không biết tên này có nghe lời nàng mà tránh xa nữ sắc hay không, nếu như không nghe, coi như là tình nguyện giúp nàng thử thuốc đi, dù sao bọn hắn trước đó cũng làm không ít chuyện ác, mình hạ độc hắn như vậy chỉ coi như dạy dỗ hắn một chút!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện