Hách Liên Hiên trong lòng đã sớm nhìn thấu tâm tư của Hách Liên Trần, Hách Liên Trần cho rằng hắn là người được coi trọng nhất trong các vị hoàng tử, năng lực cũng mạnh nhất, hắn không bao giờ để những hoàng tử khác trong mắt, lại thêm mẫu hậu của hắn gần đây rất được sủng ái, càng sớm đã xem hoàng vị trong bàn tay.

Ngày thường, hắn cố ý chèn ép những hoàng tử khác, đối với Hách Liên Hiên thì xem như việc vui hết lần này tới lần khác tiếp đãi, hắn chỉ việc ngồi vào vị trí Vương gia, chỉ chờ phụ thân chiếu cố, để hắn kế vị, nhưng Hách Liên Hiên dần dần sắc bén lộ ra, nhất là có Lãnh Ly giúp đỡ, trong phủ đều thuận lợi, thậm chí để đại thần trong triều đều lau mắt nhìn, Hách Liên Trần bắt đầu cảm thấy áp lực.

Để có được long ỷ, Hách Liên Trần đã chuẩn bị nhiều năm, tự mình huấn luyện ám vệ, đặt nhiều kẻ nằm vùng trong triều, thể hiện tài trí trước mặt phụ thân, đồng thời nghĩ trăm phương ngàn kế hợp tác với Vân Tương Liên Minh. Vốn dĩ nhìn chung quanh, nhiều hoàng tử như vậy, chỉ có một mình hắn chói mắt nhất, mà người khác cũng không có biểu hiện nào tranh chấp cùng hắn, chỉ có điều Hách Liên Hiên này từ sau khi cưới cho Lãnh Ly bỗng nhiên xuất hiện lực lượng mới, tính tình mặc dù y như lúc đầu, nhưng hành động lại khắp nới tranh chấp cùng hắn.

Nghĩ đến dáng vẽ nhanh mồm nhanh miệng của Lãnh Ly, nàng dường như thỉnh thoảng nhắc nhở hắn không muốn người khác biết mặt trái của mình, Hách Liên Trần thực sự tức nghiến răng nghiến lợi.

Con gái của Lãnh Thiệu, cô con gái ban đầu không đáng kể nhất trong phủ của Lãnh Thiệu, đột nhiên thay đổi tính tình, cùng Hách Liên Hiên đối nghịch với hắn, trước đó cũng vì ôn dịch mà từ mình nhốt trong phủ, thật sự rất đáng ghét.

Hắn năm lần bảy lượt phái người hãm hại Hách Liên Hiên, nhưng vì sự trợ giúp âm thầm của Lãnh Thiệu và Lãnh Ly đều không thành công, nhưng Hách Liên Trần cũng phát hiện, chỉ cần Lãnh Ly không có mặt, Hách Liên Hiên liền trở lại bộ dáng nhu nhược, không dám va vào ánh mắt người khác, bởi vậy Lãnh Ly không có mặt hắn phải chuẩn bị một phen, nhất định phải sinh ra một chút ngăn cách giữa hai người.

Mắt thấy Hách Liên Hiên trước mặt, sắc mặt ửng hồng lắp ba lắp bắp: "Tam ca, Ly Nhi rất tốt, hàng ngày chăm sóc đệ rất tốt..."

Hách Liên Trần ngắt lời hắn nói: "Chiếu cố cái gì, còn đi tìm A Di Nương cho vui, ta sẽ ngăn cản con hổ cái của đệ, thành thật nói cho Tam ca biết, nàng ta luôn đối xử với đệ như vậy sao?"

Đương nhiên, Hách Liên Hiên nghe được trong lòng Hách Liên Trần có ý tứ, bất quá chỉ muốn làm cho quan hệ phu thê bọn họ xảy ra vấn đề, sau đó hắn thừa lúc mà trừng trị.

Thuận theo ý của Hách Liên Trần, Hách Liên Hiên nhẹ nhàng "ừm" với giọng nói vừa vặn đồng ý, ngẫu nhiên lại làm ra bộ dáng cuống quýt giải thích: "Tam ca, Ly Nhi đối với ta thật sự tốt, ta trời sinh ngu dốt, thời điểm niên thiếu việc học rất tệ, Ly Nhi đối với đệ cũng là nghiêm khắc cũng là nhắc nhở, hi vọng đệ không phụ kỳ vọng của phụ hoàng và mẫu hậu, phân ưu trong triều với bọn họ. "

Hách Liên Trần trong lòng giễu cợt: Lão Ngũ cái tên ngu ngốc này, cũng không biết nói thật hay giả, Lãnh Ly là nữ nhi của Lãnh Thiệu, Lãnh Thiệu chinh chiến cả đời được đến địa vị bây giờ, nhưng người người đều biết nam tử của Lạnh Thiệu kém xa tài năng của hắn, nếu Lãnh gia không được người khác giúp đỡ, e rằng Lãnh Thiệu sau khi qua đời sẽ xuống dốc, Lãnh Thiệu làm sao để địa vị cùng mình vào sinh ra tử bị người khác cướp đoạt. Tất nhiên là muốn tìm chỗ dựa trong triều đình. Chỉ đáng tiết, phụ hoàng lại đem nữ nhi của hắn gả cho Hách Liên Hiên. Gia tộc bọn họ mọi cố gắng cũng sợ là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.

Còn Hách Liên Hiên thật đần độn khi cho rằng Lãnh gia giúp mình "phân ưu" triều đình, cũng quá ngây thơ, Lãnh gia tâm địa rất lớn, nếu không có Hách Liên Trần, mà để Hách Liên Hiên kế vị, sau này hoàng đế tất nhiên là cái bù nhìn.

Nhìn bộ dạng Hách Liên Hiên khúm núm giải thích giúp Lãnh Ly, Hách Liên Trần liền không nhịn được chế nhạo hắn, ngẩng đầu liền thấy Hách Liên Mặc và Hách Liên Sở đã vào phủ, trong lòng so đo liền không ép hỏi nữa, ngược lại dẫn Hách Liên Hiên ngồi xuống trên bàn tiệc.

Hách Liên Hiên ngồi xuống chỗ của mình, nhìn xem sự xa hoa phô trương trước mặt, trong lòng khẽ thở dài một cái.



Ngay cả bữa tiệc của phụ thân trong cung cũng chưa từng phô trương như vậy, Hách Liên Trần này quả thật là gan lớn, chỉ xem cái bàn chính thượng hạn hoa cúc lê trong buổi tiệc, góc bàn được điêu khắc hoa văn tinh xảo, mỹ lệ, chân bàn cũng không phải hình vuông. Phía dưới cùng dược làm có hình vòng lặp.

Nhìn mâm đựng trái cây trên bàn này, chiếc đĩa là đĩa lưu ly, một chùm nho có màu tím bóng, hạt to đến kinh ngạc, Hách Liên Hiên nhìn thoáng qua cũng có thể biết được rằng năm nay mới có, nho cống phẩm rất hiếm trong cung, cũng không phải mùa nho chín, giá cả còn cao hơn, nhưng Hách Liên Trần một mặt bày ra nhiều như vậy để chiêu đãi khách quý, một mặt là thích sĩ diện, mặt khác cho bọn họ biết hắn xa hoa, cái gì cũng muốn làm được tốt nhất, đây nhất mới từ bỏ ý đồ.

Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Sở một trái một phải ngồi chỗ bên cạnh bàn, chờ Hách Liên Thiệu tới.

"Lục đệ hôm nay thật kỳ quái. Ngày thường, đệ ấy thích tham gia náo nhiệt. Sao hôm nay lại đến muộn." Hách Liên Mặc nhẹ nhàng gõ gõ quạt xếp. "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"

Hách Liên Sở vết thương trên mặt còn chưa lành, vẻ mặt không dám liên lụy, chỉ nhếch miệng nói: "Chính là thị thϊếp trong nhà có thể giữ đang hắn, chẳng qua trước đó vài ngày nghe hắn ta muốn cùng thị thϊếp thân mật, liền cảm thấy đau đầu không chịu nỗi, hắn có phần nhịn một chút, mấy ngày nay vừa vặn chuyển biến tốt đẹp."

Hách Liên Mặc nở nụ cười rõ ràng: "Lục đệ còn trẻ, đối với nữ nhân để bụng là chuyện đương nhiên. Ngươi xem, Ngũ đệ không phải, từ khi trong nhà có Vương phi, liền không ở chung với chúng ta như trước kia"

Hách Liên Hiên không ngờ lại có chuyện này vây quanh mình, hắn giả bộ bối rối, giơ tay vẫy vẫy lần nữa: "Hoàng huynh hiểu lầm rồi, thần đệ nửa năm nay là bận rộn, không còn thời gian để cùng các huynh cùng nhau. Chờ Lục đệ tới, ta trước phạt một chén. "

“Một chén quá ít, chí ít ba chén thể hiện thành ý.” Hách Liên Trần thấy Hách Liên Hiên rơi vào bẫy, không có lý do gì dễ dàng buông tha hắn.

"Uống nhiều Ly Nhi sẽ trách cứ ..." Hách Liên Hiên trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Ly Nhi nói, ngày mai ta cùng nàng và Hồi tướng quân đi thăm Lãnh Tướng Quân, nếu ta uống nhiều ngày mai sợ dậy không nổi "

"Phụ hoàng không phải cho đên nghỉ ngơi nửa tháng sao, đệ nửa tháng cũng không cần phải đi đâu.” Hách Liên Mặc mở quạt xếp ra, khẽ lắc, "Lãnh Tướng Quân chính vụ bận rộn, hạ hướng về sau sợ cũng bận rộn đến giữa trưa mới có thể gặp đệ, đệ ở nhà vẫn tốt hơn.

Ngủ ngon một giấc lại đi thăm cũng không muộn, hôm nay nhất định phải không say không về, vì Ngũ Hoàng đệ bày tiệc mời khách!"

Hách Liên Mặc rất hiếm có chuyện giễu cợt, Hách Liên Trần không khỏi có chút kinh ngạc, Hách Liên Mặc ngày thường không ra khỏi cửa, cũng rất ít tham gia hoạt động của bọn họ. Lần trước tiếp đón Hách Liên Hiên trong nhà chứa, hắn đã nhờ Hách Liên Mặc giúp, sáu tháng nay hắn ta không ra tay nữa, hắn sợ Hắc Liên Mặc sợ hãi trước hành vi vô pháp của Lãnh Ly, Hắn ta đã có một sinh nhật trong nơi đó, sao nói chuyện với Hách Liên Hiên? Còn Lãnh Ly ở trong đám tùy tùng cách đó không xa nhìn thấy những người này vây quanh cố ý chuốt say rượu Hách Liên Hiên, trong lòng đã tức giận rồi, may mà Hách Liên Hiên vẫn nghe lời nàng nói, ít nhất hắn tự tuyệt ba chén đầu của Hách Liên Trần,chỉ cần thẳng thừng cự tuyệt. Có điều, đây cũng là một cái tiến bộ.



Chỉ là Hách Liên Mặc ... Lãnh Ly đang bí mật quan sát Nhị Vương Gia bình thường kín đáo này.

Hách Liên Mặc vẻ mặt lãnh đạm, thường ngày là một người nhàn nhã, tuy rằng không nhát gan và ngu ngốc như Hách Liên Hiên, nhưng về mọi mặt cũng không có gì nổi bật.

Hách Liên Trần là người duy nhất trong số các hoàng tử, còn các hoàng tử khác đều quy thuận hắn như sao cầm trăng, bởi vì cho dù có dựng Thái tử theo thứ tự lớn nhất và nhỏ tuổi nhất cũng không thể thay phiên nhau, nhưng Nhị Hoàng Tử theo thứ tự, đương nhiên có thể kế thừa truyền thống vương gia, nhưng Hách Liên Mặc không động tâm với cơ hội trước mặt.

Sau khi Thái tử qua đời, Hách Liên Mặc vẫn nhàn rỗi như mọi khi, chưa bao giờ giở trò hạ sách, về phương diện nào đó, hắn còn ít được chú ý hơn Hách Liên Hiên, và một vị hoàng tử không phô trương như vậy, thật ra là nhất khủng khϊếp.

Trong số những nam tử, người Thái tử yêu quý nhất không còn sống, và người kế tiếp phải là Nhị Vương Gia - Hách Liên Mặc, nhưng Hoàng đế đã quan sát từ lâu và thấy rằng Hách Liên Mặc không thích hợp với ngôi vị này. Thay vào đó, hắn lại hướng về Tâm Vương Gia tài giỏi, giao cho hắn trọng trách nặng nề, Hách Liên Trần tính tình luôn tự cao tự đại, e rằng Hách Liên Mặc chưa từng để vào trong mắt.

Hách Liên Mặc này là hoàng tử chân chính có phòng bị lòng dạ các hoàng tử khác!

Lãnh Ly không khỏi toát mồ hôi lạnh sống lưng khi nghĩ đến chuyện này.

Nếu như Hách Liên Trần so với Khổng Tước chói mắt đại khái là vừa mắt, thì Hách Liên Mặc lại ẩn ở trong bóng tối giống như quạ đen, nhưng là tất cả mọi người mặc kệ, quạ có thể ăn thịt, hắn chỉ là trốn ở chỗ kín đáo nhất. Đợi cho đến khi mọi người đi hết rồi mới bay xuống ăn thức ăn thối rữa đã làm sẵn.

Hắn chỉ cần thao túng ở phía sau, không uổng một con tốt, cũng không có những rủi ro khác, có thể tối đa hóa lợi ích của bản thân, Hách Liên Mặc này quả thực không đơn giản!

Lãnh Ly suy nghĩ hồi lâu, liền cảm thấy Hách Liên Mặc không đơn giản, bỗng nhiên tại bàn tiệc trước mặt náo động.

Lãnh Ly ngẩng đầu nhìn thấy Hách Liên Trần đã rót sẵn ba ly rượu trước mặt Hách Liên Hiên, lộ ra vẻ mặt đang xem diễn: "Ngũ đệ, rượu ngon này nhất định phải uống trong một hơi, không thể không uống".

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hách Liên Trần, Lãnh Ly hận không thể tiến lên đâm cho hắn một nhát.

Mang bên trong lớp da người là sự bẩn thiểu, những việc xấu xa mà hắn đã làm, sự tàn nhẫn mà hắn đối với nàng ở kiếp trước, nhưng hiện tại hắn đứng sáng ngời giữa đám Vương gia như một vai diễn chính.

Lãnh Ly tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: Hách Liên Trần, ta muốn nhìn thấy ngươi thất bại, ta muốn nhìn thấy ngươi thất bại, ta muốn mọi người nhìn ra tâm tư đen tối nhất của ngươi, cho ngươi biết. Ta, A Khí, một ngày nào đó có thể giẫm lên thân thể của ngươi, giẫm nát ngươi xuống địa ngục!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện