Càn Phong từ khi tiếp nhận nhiệm vụ hầu hạ Lương trợ thủ liền khắc chú ý động tĩnh ở tây giao, mặc dù hắn xuất thân từ ngư thôn, sinh hoạt trước đây phần lớn là lao động chân tay đơn thuần, cũng không có mâu thuẫn cùng người khác.

Lãnh Ly để hắn làm người hầu của Hách Liên Hiên là do coi trọng sự thuần phác trung thực của hắn, nhưng giữa những người trong kinh thành, giữa những tranh đấu xấu xa trong triều đình, không phải điều mà trung thành tuyệt đối có thể ngăn cản.

Thí dụ như Lương trợ thủ này, chẳng qua là một lão đầu hơn bảy mươi tuổi, bởi vì chân không tốt mà nằm cả ngày trên giường rên hừ hừ, Vu Càn Phong trước mắt cần hầu hạ ông ta dưỡng thương. Lương trợ thủ ở kinh thành làm trợ thủ nhiều năm, quen biết rất nhiều, tất cả mọi người đều nói ông ta sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, làm việc đắc lực, mỗi ngày có vô số người đến tìm ông ta đàm luận, trong đó có dân chúng thấp cổ bé họng, ngoài ra còn có. . . Càn Phong giả vờ không biết, bày ra gương mặt thật thà làm việc, biến mình thành một hạ nhân cái gì cũng không hiểu, chỉ dùng lỗ tai và khóe mắt quan sát chung quanh động tĩnh.

Chỉ thấy một nam nhân trung niên ngoài miệng nói chuyện tổ chức thọ yến cho lão nhân trong nhà cùng Lương trợ thủ, nhưng thủ hạ lặp đi lặp lại nhiều lần mấy thủ thế, bọn chúng cứ nghĩ Vu Càn Phong nhìn không rõ, kỳ thật trong lòng của hắn đều rõ ràng.

Mặc dù không biết thủ thế của bọn chúng có ý gì, nhưng Càn Phong biết nam nhân kia nhất định không phải vì thọ yến mà đến, đương nhiên, Lương trợ thủ cũng không phải một trợ chủ đơn thuần.

Bỗng nhiên một người từ ngoài cửa đi vào, Vu Càn Phong ngẩng đầu nhìn lên, chính là đồ tể Triệu Tráng đối diện, hắn ta là người ngày đó Lãnh Sương Linh theo dõi đến thanh lâu phát hiện có vấn đề, Vu Càn Phong lập tức cảnh giác hơn, hắn tới làm gì? Triệu Tráng vào nhà trông thấy Vu Càn Phong đang rửa rau chuẩn bị cho bữa trưn, nhiệt tình ném qua một miếng thịt heo: "Rửa sạch nó đi, nấu đồ ăn cho Lương trợ thủ bồi bổ."

Vu Càn Phong chất phác cười một tiếng: "Được rồi." liền nhận lấy đi rửa.

Triệu Tráng đi đến trước giường Lương trợ thủ lo lắng hỏi: "Lương trợ thủ, chân ngài hôm nay đã đỡ hơn chưa?"

Lương bang bạn than thở: "Người già rồi, không còn dùng được, không tốt lên nhanh được."

Triệu Tráng quay đầu trừng Vu Càn Phong: "Nhìn tính khí của tiểu thư nhà các ngươi xem, lão nhân gia bị thương khó chữa trị hơn rất nhiều."

Vu Càn Phong đương nhiên biết vết thương của Lương trợ thủ rất kỳ quặc, nhưng trên người còn có nhiệm vụ, chỉ có thể lộ vẻ mặt xấu hổ, mặc cho Triệu Tráng oán trách một hồi.

Đám người ngoại tộc này rất có cảnh giác, từ ngày bị Lãnh Phong, Lãnh Sương Linh náo loạn một trận, vì tránh hiềm nghi mà đặc biệt để Lãnh Phủ phái một hạ nhân sang đây trông chừng Lương trợ thủ, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, đổi nơi nghị sự thành trong thanh lâu, không khéo lại bị Lãnh Sương Linh phá hoại. Hiện tại bọn chúng chỉ coi Vu Càn Phong là người bình thường, không biết là kẻ "hạ nhân" một mặt đàng hoàng này đã nhớ kỹ toàn bộ thủ thế của bọn chúng.

Mà Lãnh Ly nhìn qua thủ thế của Vu Càn Phong, nói: "Đây cũng không có ý nghĩa trọng yếu gì, bọn chúng chỉ đang chào hỏi, chúng là thủ thế những người câm điếc thường xuyên dùng, bọn chúng thế mà cũng học được, có thể thấy đám người này nhất định không phải người bình thường."

Đúng vậy, nếu là người bình thường, ai lại đi học thủ ngữ làm gì cơ chứ.

"Ngươi phải nghĩ cách tìm ra người đứng sau bọn chúng, người đứng đầu đoán chừng là Triệu Tráng, hắn ta thỉnh thoảng lại đến tìm Lương trợ thủ, hình như có chuyện cần bàn với Lương trợ thủ, ngươi nhất định phải chú ý quan sát." Lãnh Ly dặn dò.

Vu Càn Phong gật đầu đáp ứng, thừa dịp đêm tối lại lẻn về tây giao.



Ít ngày nữa chính là ngày Lãnh Sương Linh tổ chức hội cầm nghệ, mới qua giữa trưa đã bắt đầu có tốp năm tốp ba người tới Lãnh phủ.

Lãnh Sương Linh chọn địa điểm tại Thiên viện, nơi đây đã được thu xếp ổn thỏa, gian ngoài cho các tiểu thư ngồi, bên trong phòng chính là đồ đệ của Mộ Bạch tiên sinh.

Lãnh Sương Linh từ xa liền thấy một người mặc bạch y theo Lãnh Phong tiến vào nội thất, Lãnh Phong sau khi đi ra cẩn thận căn dặn Lãnh Sương Linh: "Khanh Nho tiên sinh không tiện lộ diện, muội đừng để các vị thiên kim vào nội thất."

Kỳ thật Lãnh Sương Linh cũng rất hiếu kì, dù từ rất xa nàng cũng có thể nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia, đẹp như trích tiên, bây giờ lại nói không cho họ gặp mặt, cảm giác ngứa ngáy trong lòng như có một chiếc lông vũ phất nhẹ qua vậy.

Ban đầu nàng không biết mình cần làm chuyện gì, còn oán thầm trong lòng, chỉ là kết quả việc này liên quan đến vận mệnh Duyên Quốc, nàng không thể không hành sự cẩn thận.

Lãnh Ly cũng chờ trong nội thất, trước đó nàng vô cùng kinh ngạc khi phát hiện Lãnh Phong đưa vào phủ "đồ đệ của Mộ Bạch tiên sinh" thế mà lại là Khanh Nho.

"Ngươi không phải đang ở Đông Hải sao?" Lãnh Ly kinh ngạc, Hách Liên Hiên rõ ràng nói Khanh Nho ở lại Đông Hải giúp bọn họ thám thính xem người Tây Sơn giao dịch với người Hung Nô cuối cùng là kẻ nào.

Khanh Nho nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành: "Ta đã để người lại Đông Hải giúp ta dò xét, ta đoán chuyện trong kinh thành sợ là còn cần ta giúp một tay, sau khi các ngươi đi ba ngày ta liền đi theo."

Lãnh Ly mỗi khi đối mặt với Khanh Nho đều luôn có cảm giác không được tự nhiên, đôi mắt Khanh Nho nhìn người thâm trầm, dường như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện. Mà hắn lại vô tung vô ảnh, lúc xuất hiện làm người ta không thể tưởng tượng nổi, lúc biến mất lại không có tung tích.

"Vậy thì đúng là phải cảm tạ ngươi." Lãnh Ly cách hắn xa một chút, trực giác nói phải giữ khoảng cách với hắn, nhưng nàng vẫn không nhịn được hiếu kì, "Ngươi thật đúng là đồ đệ của Mộ Bạch tiên sinh?"

"Hoàn toàn chính xác." Khanh Nho nhàn nhàn cười nói, "Nếu nàng không tin, ta sẽ đàn cho nàng một khúc."

"Không cần." Lãnh Ly cũng không muốn có quá nhiều quan hệ cùng hắn, mục đích của nàng không phải ở đây, không dây dưa thêm nữa, "Vậy liền làm phiền ngươi, lát nữa cần không lộ vết tích mới tốt."

"Xin Yến Vương phi cứ yên tâm." Khanh Nho vẫn nở nụ cười như gió xuân ấm áp, mà tim Lãnh Ly lại đập hụt một nhịp, nàng cuống quít quay đầu đi, làm bộ nhìn tranh chữ trên tường để che dấu tâm trạng hoảng loạn của mình.

Bỗng nhiên từ cổng truyền đến tiếng cười thanh thúy của Liễu Thiên Thiên, nàng vừa đi vừa trò chuyện cùng Vân Tuyền: "Tẩu tẩu hôm nay thế mà lại mang theo Ly Cư Cầm?"

Vân Tuyền vẫn nở nụ cười không màng danh lợi: "Đúng là "Ly Cư"."

"Ta đoán một chút. . . Là đường ca tặng cho ngươi đúng không." Liễu Thiên Thiên cười khẽ, "Đường ca thật sự rất thương ngươi, Ly Cư Cầm hiếm có như thế mà cũng có thể làm ra."

Ly Cư Cầm chế thành từ gỗ tử đàn, lưu truyền từ tiền triều tới nay, vốn thuộc sở hữu của Gia Dương Công chúa nữ nhi của mạt đại Hoàng đế Sùng Hi Đế tiền triều.



Năm đó, Sùng Hi Đế vốn là hoàng tử vô dụng nhất trong các hoàng tử cùng thế hệ, nhưng tiền triều phân biệt đích thứ vô cùng rõ ràng, Sùng Hi Đế do Hoàng hậu sinh ra lại là trưởng tử, tự nhiên thuận lý thành chương làm Hoàng đế, ông ta không lo triều chính, cả ngày sa vào vui đùa, văn võ bá quan phần lớn đều nịnh bợ tốt khoe xấu che.

Có lẽ nhìn ra hoàng triều này đã muốn suy tàn, quan viên địa phương các nơi trắng trợn vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, tiếng oán than dậy đất, dân chúng lầm than. Mà lúc này, ngoại tộc ở biên cảnh như hổ đói muốn thừa cơ chia cắt quốc thổ hoàng triều đang tràn ngập nguy cơ.

Hách Liên Hưng tướng quân trấn thủ biên cảnh, dẫn đầu quân đội anh dũng tác chiến, đánh đuổi ngoại tộc phía tây, lại điều quân đội chi viện phương đông, đánh nhiều thắng nhiều, trong nhất thời Hách Liên Hưng danh tiếng vang xa. Đợi khi dẹp yên xâm lược, hoàng triều này đã bị sâu kiến đục rỗng nội bộ đến sắp sụp đổ.

Hách Liên Hưng không cam lòng các tướng sĩ bỏ lại tính mạng thân nhân chiến đấu bảo vệ quốc thổ bị quân vương lãng phí như vậy, dẫn quân đội từ biên cương một đường tiến lên, thẳng đến kinh thành. Mà thất vọng với quốc gia không chỉ có Hách Liên Hưng, các nơi mở rộng cửa thành để ngài đi qua, như chỗ không người thẳng vào hoàng cung, Sùng Hi Đế đã sớm bị dọa co rúm lại trong tẩm cung, thấy Hách Liên Hưng đi vào, vội vàng viết chiếu thư chủ động thoái vị, để Hách Liên Hưng danh chính ngôn thuận lên làm Hoàng đế.

Hách Liên Hưng đổi hiệu, xưng Thái Hòa Đế. Duyên Quốc dưới sự lãnh đạo của ngài ngày càng cường thịnh, cuối cùng trở nên thịnh thế như bây giờ.

Mà Hoàng hậu của ngài chính là Gia Dương Công chúa tiền triều. Ly Cư Cầm đã bị thất lạc trong chiến loạn, theo truyền thuyết nó đã được người bí ẩn cất giữ, sau trăm năm lưu lạc cuối cùng cũng xuất hiện lại trước nhân thế, do Hách Liên Trần tặng người hắn ái mộ Vân Tuyền.

Lãnh Ly nghe Ly Cư Cầm của Vân Tuyền là Hách Liên Trần tặng, tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay thật mạnh.

Nàng đã không còn đố kị với Vân Tuyền, chỉ là hận ý với Hách Liên Trần không ngừng lan tràn, làm sao cũng không thể tiêu tán.

Ly Cư Cầm này là do nàng liều chết trộm từ Tư Nguyên Cầm Hành ở Bắc Cảnh, năm đó Hách Liên Trần nói là muốn dùng để lung lạc nhân tâm, nàng còn tưởng rằng hắn tặng cho vương công đại thần nào đó, lại không ngờ rằng Ly Cư Cầm nàng liều chết mới trộm được lại được tặng cho muội muội kiếp trước của nàng-Vân Tuyền.

Vân Tuyền nhu thuận ôn nhu, nàng lại âm hiểm độc ác, thế nhưng có phải nàng vốn là người như vậy?

Nàng ở Vân phủ mặc dù không được chú ý, nhưng lại có mẫu thân thương yêu, chỉ là sau khi mẫu thân qua đời đã không còn có người quan tâm, Hách Liên Trần thừa lúc cô đơn mà vào có được tín nhiệm của nàng, nàng vào sinh ra tử, lần lượt hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, chỉ đổi được nụ cười hài lòng của hắn. Nàng chịu nhiều đau xót như vậy, cũng chỉ có được sự phụ bạc.

Nàng thủ đoạn hung ác là vì hắn phân phó, hắn đã từng dùng sự thâm tình giả dối trói buộc nàng lâu như vậy, cuối cùng lại lấy nỗi thống khổ khi bị moi tim tiễn nàng quy thiên.

"Yến Vương phi, Yến Vương phi?" Khanh Nho nhẹ giọng gọi để Lãnh Ly lấy lại tinh thần, hắn chỉ ngoại thất nói, " Bạch trà có thể cho người mang lên."

Lãnh Ly lấy lại bình tĩnh, đi ra nội thất, một đám nữ nhi gia mang theo vẻ mặt vừa chờ mong lại hiếu kỳ đã ngồi vào chỗ, trước mặt mỗi người đều có một chiếc đàn, mà chiếc đàn của Vân Tuyền Lãnh Ly hết sức quen thuộc, đúng là Ly Cư Cầm nàng phải đánh bại một đội hộ vệ mới trộm được.

Sau khi đưa Ly Cư Cầm cho Hách Liên Trần, hắn ta vô cùng mừng rỡ, nhưng không quan tâm đến thương thế của nàng. Cánh tay của nàng trong khi giao đấu bị cao thủ làm bị thương, nàng không lo chữa thương, không ngủ không nghỉ chạy về kinh thành giao Ly Cư Cầm cho hắn, mặc dù hắn không an ủi một câu, nhưng thấy khuôn mặt mừng rỡ của Hách Liên Trần, lúc ấy nàng cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Chỉ là vật đổi sao rời, nếu như có thể bắt đầu lại, nàng sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, không dễ mắc miệng lưỡi dẻo quẹo của hắn lừa

Nàng trầm ổn đi đến cạnh Vân Tuyền, khẽ hé môi đỏ: "Đàn tốt." đối mặt với đôi mắt ướŧ áŧ lại ôn nhu của nàng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện