Sau khi đàn xong, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, người người đều say mê trong khúc nhạc không nói một lời, Khanh Nho không hổ là đệ tử của Mộ Bạch tiên sinh, cầm kỹ cao siêu, cầm nghệ càng không ai bằng.
Cả Vân Tuyền và Liễu Thiên Thiên đều cảm thấy khúc nhạc mình vừa tấu xong không là gì cả.
Nhưng không ai bị đả kích lớn bằng Lãnh Ly, lúc nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện vậy mà nàng lại mặt đầy nước mắt.
Lãnh Ly làm sao cũng không ngờ được, Khanh Nho nhìn như nam nhân chủ nghĩa hình thức thế mà lại là một cầm sư tốt, ý trong khúc nhạc vừa nãy làm nàng nghĩ đến những binh sĩ chiến đấu vì nước, bạch cốt đã mục mà không người mai táng, giống như kiếp trước của nàng, dùng cả tính mạng cũng không làm người khắc ghi.
Cuối cùng vẫn là Vân Tuyền lấy lại tinh thần trước, nàng đứng dậy tán thưởng: "Ta thấy chúng ta hôm nay không còn cần tranh tài nữa, cầm nghệ của tiên sinh vượt xa bọn ta, chúng ta lại múa rìu qua mắt thợ trước mặt tiên sinh, thực sự quá mất mặt."
Khanh Nho lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cầm ý của nữ tử và nam tử tất nhiên không thể giống nhau, khúc « Thu thuỷ » lúc nãy của Vân cô nương mang chí hướng cao xa, cô nương nên là người ưu tú nhất."
Vân Tuyền nghe được lời tán dương của Khanh Nho trong lòng hết sức cao hứng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ khiêm tốn nói: "Tiên sinh quá khen."
Lãnh Sương Linh cũng đã kịp phản ứng, mặc dù lần này cầm nghệ hội là do nàng đề xuất, nhưng mục đích cũng chỉ để lấy được kia hai phần bạch trà từ Vân Phủ và Liễu Phủ, mục đích đã đạt thành, cầm nghệ hội tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì, dù sao nàng vốn không tinh cầm nghệ, tổ chức thêm mấy lần cũng chỉ là giúp Vân Tuyền làm áo cưới.
"Là ta xúc động, làm cho mọi người cảm thấy tổn thương tự tôn, không bằng thế này, để Khanh Nho tiên sinh nói cho mọi người một điều quan trọng trong tấu khúc, mọi người trở về luyện tập nhiều hơn, sang năm lại để Khanh Nho tiên sinh nghiệm thu giúp mọi người."
Đám người nhao nhao phụ họa, sau khi nghe Khanh Nho tiên sinh diễn tấu thật sự mặc cảm, không bằng nhân cơ hội khó có này để Khanh Nho giảng về kỹ pháp một chút, dù sao Mộ Bạch tiên sinh cũng không biết tìm ở đâu, Khanh Nho tiên sinh cũng khó cầu.
Khanh Nho đưa tay gẩy gẩy dây đàn, Ly Cư Cầm phát ra âm thanh êm tai, Ly Cư Cầm hình dáng kì lạ, vốn thuộc về Tư Nguyên Cầm Hành ở Bắc Cảnh, chuyên thu thập các loại cổ cầm, giá cả cũng không thấp, Ly Cư Cầm này lại là trấn hành chi bảo, không ngờ bị trộm mất, về sau Hách Liên Trần nói hắn mua từ chợ đen, để tỏ tâm ý còn đưa cho Tư Nguyên Cầm Hành một số ngân lượng, nhưng Tư Nguyên Cầm Hành lại cự tuyệt, nói mình không có khả nẳng bảo vệ, nếu Hách Liên Trần mua được thì đàn liền thuộc sở hữu của hắn.
Hách Liên Trần dù thích thu thập những thứ mới lạ, nhưng Ly Cư Cầm này đúng là rất hiếm có, không biết là ai có thể trộm đàn từ Tư Nguyên Cầm Hành nơi cao thủ như mây, phải biết Cầm Hành này là của đệ nhất phú thương Duyên Quốc Vệ Thanh, cao thủ hắn nuôi dưỡng nhiều vô số kể, người có thể trộm đàn từ cầm hành tuyệt không phải người bình thường.
Khanh Nho vừa gảy dây đàn vừa chỉ điểm cho các tiểu thư ở ngoại thất: "Cầm ý nằm ở lòng người, trong lòng có chí hướng cao xa, cầm ý tất nhiên to lớn, nếu là trong lòng không thông tỏ, cầm ý cũng không vào được."
"Vậy làm sao để có thể đàn ra tiếng đàn cao xa?" Liễu Thiên Thiên vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, cầm ý của Vân Tuyền khi nãy đúng là cao hơn nàng ta, nàng ta cũng chỉ tương đối thuần thục kỹ pháp mà thôi.
"Cầm nghệ phản ánh tâm tính một người, các vị là nữ nhi, không thể du lịch bốn phương như nam tử, vậy thì có thể đọc một chút sách. Có câu nói ‘đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường’, tại hạ cảm thấy nữ nhi không nhất định phải tuân thủ « Nữ giới ». Nhiều khi, những chuyện nữ nhân làm được còn khiến người đời kinh ngạc hơn cả nam nhân, tâm của rất nhiều nữ nhân còn cao hơn cả nam nhân."
Lãnh Ly cả kinh, nàng đã lén lau nước mắt, biểu thị tán thưởng rõ ràng những lời này của Khanh Nho.
Duyên Quốc nam tôn nữ ti, địa vị nữ tử đúng là tương đối thấp, phong tục cũng có nhiều trói buộc nữ tử, mà Khanh Nho lại đề nghị nữ nhi đọc nhiều sách, điều này không được nhiều người tán thành.
Nàng thân là nữ nhân, mặc dù bảo hộ bên cạnh Hách Liên Hiên rất nhiều nhưng cũng bởi Hách Liên Hiên thực sự quá nhu nhược, mà kiếp trước bên cạnh Hách Liên Trần, nàng bỏ qua giới tính vào sinh ra tử vì bị lợi dụng, lời của Khanh Nho hôm nay khiến nàng mở rộng tầm mắt.
"Nếu ta có thể góp lời cho đương kim thánh thượng, nhất định phải để ngài nâng địa vị của nữ tử, nữ tử không cần dựa vào nam tử để sống." Khanh Nho còn nói những lời to gan, Lãnh Ly không thể không mở miệng ngăn cản.
"Hôm nay đến đây thôi, Khanh Nho tiên sinh cũng đã mệt mỏi, các vị các tiểu thư giải tán thôi." Lãnh Ly sợ chỉ nửa câu truyền ra ngoài thôi là rất nhiều người muốn tính sổ với hắn.
Người đang ngồi đều là tiểu thư nhà quan, nếu hắn thật sự kích động được ai, để nàng trở về huyên náo long trời lở đất, thật sự không tốt.
Lãnh Ly trả Ly Cư Cầm cho Vân Tuyền, các vị tiểu thư thấy Yến Vương phi đã có ý muốn kết thúc cầm nghệ hội lần này cũng không ở lại lâu, lần lượt cáo từ.
Liễu Thiên Thiên trước khi đi nhìn kĩ trong nội thất, nam tử sau cửa lời nói lớn mật lại thần thần bí bí, lòng hiếu kỳ của nàng không ức chế nổi. Nếu có duyên, hi vọng có thể gặp trực tiếp Khanh Nho tiên sinh một lần.
Thấy người đã đi, Lãnh Ly cũng cáo từ Lãnh Sương Linh, Khanh Nho đuổi theo Lãnh Ly, hô lên: "Xin Yến Vương phi dừng bước."
Lãnh Ly quay người lại đã lạnh như băng: "Khanh Nho tiên sinh có chuyện gì?"
Khanh Nho nhìn trái phải một chút, thấy chung quanh không ai mới hạ giọng nói: "Thủ hạ của ta báo lại, người mua chuộc đám người Tây Sơn kia không nhất định là người của hoàng tộc Hung Nô, Hung Nô hiện tại có thị tộc tạo phản, chuẩn bị nhiều năm muốn cướp lấy vương vị Hung Nô, Đại hãn Hung Nô ốc còn không mang nổi mình ốc, không có tinh lực đi mưu hại Duyên Quốc."
"Chuyện này ta và Yến Vương đã sớm tính đến, nhưng vẫn đa tạ lời nhắc nhở của ngươi. Chúng ta sẽ mau chóng tra ra chân tướng, ngươi tốt hơn hết đừng dính đến âm mưu đục này." Nói xong Lãnh Ly mang theo hai bao bạch trà đi ra ngoài, ngồi xe ngựa về thẳng Vương phủ.
Hách Liên Hiên đã ở trong phủ chờ hồi lâu, thấy Lãnh Ly về, mừng rỡ chào đón: "Ly Nhi, lấy được bạch trà rồi sao?"
Lãnh Ly gật gật đầu, cùng Hách Liên Hiên đến trong thư phòng, trong thư phòng đã chuẩn bị mấy con thỏ trắng theo lời Lãnh Ly, nàng lấy lá trà, bóp miệng con thỏ trực tiếp nhét vào thực quản, hai người chậm rãi đợi biểu hiện của con thỏ.
Nhưng đến chạng vạng tối, con thỏ trắng đó vẫn không hề có động tĩnh gì, nên làm gì làm cái đó, trong lòng Lãnh Ly cảm thấy kỳ quái, tuy nói Thanh Mạch Cổ vào cơ thể tạm thời không phát tác, nhưng vẫn nên có chút phản ứng khác thường, vì sao con thỏ này không có chút thay đổi gì.
Quyết định nhanh chóng, Lãnh Ly mang tới một thanh đao nhọn mổ con thỏ ra quan sát, chỉ phát hiện cặn trà chưa tiêu hóa hết, cơ thể cũng không có dấu hiệu của cổ độc.
"Thật sự quá kỳ quái, chẳng lẽ trong bạch trà này cũng không có cổ độc?" Lãnh Ly nghĩ mãi không rõ, trong bạch trà không có cổ độc, vậy cổ độc được giấu ở đâu trong chỗ cống phẩm? Đúng vào lúc này, Vu Càn Phong lẻn về vương phủ báo cáo cho Lãnh Ly, đám người ở tây giao tựa hồ đã muốn hành động, trước cơm tối Lương trợ thủ nói chân ông ta tốt lên rất nhiều rồi, mà Triệu Tráng nhà đối diện nói Lê thúc ở đầu phố muốn làm tiệc đầy tháng cho cháu trai, nhất định phải để Lương trợ thủ đi qua cùng nhau ăn một bữa cơm và thương lượng một chút, Vu Càn Phong vụиɠ ŧяộʍ đi theo, quả nhiên phát hiện bọn họ không đến đầu phố mà đi thẳng đến thanh lâu ngày ấy Lãnh Sương Linh phát hiện. Vu Càn Phong sợ rút dây động rừng liền về Vương phủ báo cho Lãnh Ly.
Lãnh Ly nhướng mày quả quyết nói với Hách Liên Hiên: "Càn Phong cùng ta đi trước đến thanh lâu kia, chàng dẫn người đến phủ tướng quân, để tướng quân trộm điều binh vây quanh thanh lâu, đợi ta nghe được kế hoạch cụ thể của bọn họ thì các chàng tới bắt người."
Hách Liên Hiên sốt sắng: "Ly Nhi, để ta đưa nàng đi, ta sợ nàng phải chịu thiệt thòi."
Lãnh Ly không đồng ý, Hách Liên Hiên có ý tốt nhưng hắn cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, nhưng nàng không muốn đả kích Hách Liên Hiên, liền an ủi hắn: Chàng để Lãnh Tướng quân kịp thời dẫn người đến chi viện chúng ta cũng rất trọng yếu, nếu có vấn đề ta nhất định sẽ thoát thân trước, không để bản thân lâm vào hoàn cảnh khó khăn, chàng không tin ta sao, ta còn thu phục được cả tế ti của Miêu Cương."
Hách Liên Hiên do dự nói: "Nhưng lần đó ta cũng đi cùng nàng."
"Nếu chàng muốn giúp ta thì nhanh chóng đi tìm viện binh đi, đám người này hẳn là muốn triệu tập tất cả người của bọn chúng."
Nói xong Lãnh Ly liền đi cùng Càn Phong đến thanh lâu, Hách Liên Hiên nhíu mày ra chỉ lệnh, Ý lập tức từ ngoài thư phòng đi vào.
"Vương Gia có gì phân phó." Ý một mực chờ mệnh lệnh của Hách Liên Hiên.
"Phái ảnh tổ mai phục trước ở thanh lâu, nếu Vương phi gặp nạn liền cứu viện, không cần chờ lệnh của ta!"
Ý lĩnh mệnh rời đi, Hách Liên Hiên cũng đi đến phủ tướng quân triệu tập binh mã, có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.
Trong một gian phòng ở lầu hai của thanh lâu tập trung hơn mười người. Bọn hắn tướng mạo khác nhau, nhìn qua đều có vẻ là người bình thường, điều duy nhất khác thường là vẻ mặt không kìm nổi hưng phấn.
"Lần tiến cống này đã được thu xếp thỏa đáng, đầu tháng sau là thọ thần của cẩu hoàng đế Duyên Quốc, năm ngoái hắn ta bình định Miêu Cương thì rất đắc ý, thọ thần năm nay tất nhiên phải tổ chức thật lớn, chúng ta chỉ đợi ngồi mát ăn bát vàng." Người nói chính là Lương trợ thủ, trái ngược dáng vẻ uể oải nằm trên giường trước đó, mắt lóe lên tinh quang, không hề giống một ông lão bệnh tật.
"Thị tộc Nữ Chân của chúng ta cùng Đại hãn vương thất âm thầm đoạt quyền đã lâu, vốn người Hung Nô chúng ta không cần cúi đầu xưng thần với Duyên Quốc, Hoàn Nhan Tuấn là một lão cổ hủ, nhất định phải tiến cống mỗi năm cho Duyên Quốc, chờ ta làm Hãn vương, nhất định thiết kỵ san bằng Trung Nguyên, để người Hung Nô chúng ta thống trị vùng đất này." Người nói bây giờ là lang trung xem bệnh cho Lương trợ thủ trước kia, thì ra chúng là cùng một bọn, chỉ là tính cảnh giác rất cao, thấy người tới chơi thì giả vờ ốm yếu, còn cố ý để người ta giám sát, chỉ là bọn chúng không ngờ được, Càn Phong bề ngoài đàng hoàng thật ra có võ công.
Cả Vân Tuyền và Liễu Thiên Thiên đều cảm thấy khúc nhạc mình vừa tấu xong không là gì cả.
Nhưng không ai bị đả kích lớn bằng Lãnh Ly, lúc nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện vậy mà nàng lại mặt đầy nước mắt.
Lãnh Ly làm sao cũng không ngờ được, Khanh Nho nhìn như nam nhân chủ nghĩa hình thức thế mà lại là một cầm sư tốt, ý trong khúc nhạc vừa nãy làm nàng nghĩ đến những binh sĩ chiến đấu vì nước, bạch cốt đã mục mà không người mai táng, giống như kiếp trước của nàng, dùng cả tính mạng cũng không làm người khắc ghi.
Cuối cùng vẫn là Vân Tuyền lấy lại tinh thần trước, nàng đứng dậy tán thưởng: "Ta thấy chúng ta hôm nay không còn cần tranh tài nữa, cầm nghệ của tiên sinh vượt xa bọn ta, chúng ta lại múa rìu qua mắt thợ trước mặt tiên sinh, thực sự quá mất mặt."
Khanh Nho lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cầm ý của nữ tử và nam tử tất nhiên không thể giống nhau, khúc « Thu thuỷ » lúc nãy của Vân cô nương mang chí hướng cao xa, cô nương nên là người ưu tú nhất."
Vân Tuyền nghe được lời tán dương của Khanh Nho trong lòng hết sức cao hứng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ khiêm tốn nói: "Tiên sinh quá khen."
Lãnh Sương Linh cũng đã kịp phản ứng, mặc dù lần này cầm nghệ hội là do nàng đề xuất, nhưng mục đích cũng chỉ để lấy được kia hai phần bạch trà từ Vân Phủ và Liễu Phủ, mục đích đã đạt thành, cầm nghệ hội tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì, dù sao nàng vốn không tinh cầm nghệ, tổ chức thêm mấy lần cũng chỉ là giúp Vân Tuyền làm áo cưới.
"Là ta xúc động, làm cho mọi người cảm thấy tổn thương tự tôn, không bằng thế này, để Khanh Nho tiên sinh nói cho mọi người một điều quan trọng trong tấu khúc, mọi người trở về luyện tập nhiều hơn, sang năm lại để Khanh Nho tiên sinh nghiệm thu giúp mọi người."
Đám người nhao nhao phụ họa, sau khi nghe Khanh Nho tiên sinh diễn tấu thật sự mặc cảm, không bằng nhân cơ hội khó có này để Khanh Nho giảng về kỹ pháp một chút, dù sao Mộ Bạch tiên sinh cũng không biết tìm ở đâu, Khanh Nho tiên sinh cũng khó cầu.
Khanh Nho đưa tay gẩy gẩy dây đàn, Ly Cư Cầm phát ra âm thanh êm tai, Ly Cư Cầm hình dáng kì lạ, vốn thuộc về Tư Nguyên Cầm Hành ở Bắc Cảnh, chuyên thu thập các loại cổ cầm, giá cả cũng không thấp, Ly Cư Cầm này lại là trấn hành chi bảo, không ngờ bị trộm mất, về sau Hách Liên Trần nói hắn mua từ chợ đen, để tỏ tâm ý còn đưa cho Tư Nguyên Cầm Hành một số ngân lượng, nhưng Tư Nguyên Cầm Hành lại cự tuyệt, nói mình không có khả nẳng bảo vệ, nếu Hách Liên Trần mua được thì đàn liền thuộc sở hữu của hắn.
Hách Liên Trần dù thích thu thập những thứ mới lạ, nhưng Ly Cư Cầm này đúng là rất hiếm có, không biết là ai có thể trộm đàn từ Tư Nguyên Cầm Hành nơi cao thủ như mây, phải biết Cầm Hành này là của đệ nhất phú thương Duyên Quốc Vệ Thanh, cao thủ hắn nuôi dưỡng nhiều vô số kể, người có thể trộm đàn từ cầm hành tuyệt không phải người bình thường.
Khanh Nho vừa gảy dây đàn vừa chỉ điểm cho các tiểu thư ở ngoại thất: "Cầm ý nằm ở lòng người, trong lòng có chí hướng cao xa, cầm ý tất nhiên to lớn, nếu là trong lòng không thông tỏ, cầm ý cũng không vào được."
"Vậy làm sao để có thể đàn ra tiếng đàn cao xa?" Liễu Thiên Thiên vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, cầm ý của Vân Tuyền khi nãy đúng là cao hơn nàng ta, nàng ta cũng chỉ tương đối thuần thục kỹ pháp mà thôi.
"Cầm nghệ phản ánh tâm tính một người, các vị là nữ nhi, không thể du lịch bốn phương như nam tử, vậy thì có thể đọc một chút sách. Có câu nói ‘đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường’, tại hạ cảm thấy nữ nhi không nhất định phải tuân thủ « Nữ giới ». Nhiều khi, những chuyện nữ nhân làm được còn khiến người đời kinh ngạc hơn cả nam nhân, tâm của rất nhiều nữ nhân còn cao hơn cả nam nhân."
Lãnh Ly cả kinh, nàng đã lén lau nước mắt, biểu thị tán thưởng rõ ràng những lời này của Khanh Nho.
Duyên Quốc nam tôn nữ ti, địa vị nữ tử đúng là tương đối thấp, phong tục cũng có nhiều trói buộc nữ tử, mà Khanh Nho lại đề nghị nữ nhi đọc nhiều sách, điều này không được nhiều người tán thành.
Nàng thân là nữ nhân, mặc dù bảo hộ bên cạnh Hách Liên Hiên rất nhiều nhưng cũng bởi Hách Liên Hiên thực sự quá nhu nhược, mà kiếp trước bên cạnh Hách Liên Trần, nàng bỏ qua giới tính vào sinh ra tử vì bị lợi dụng, lời của Khanh Nho hôm nay khiến nàng mở rộng tầm mắt.
"Nếu ta có thể góp lời cho đương kim thánh thượng, nhất định phải để ngài nâng địa vị của nữ tử, nữ tử không cần dựa vào nam tử để sống." Khanh Nho còn nói những lời to gan, Lãnh Ly không thể không mở miệng ngăn cản.
"Hôm nay đến đây thôi, Khanh Nho tiên sinh cũng đã mệt mỏi, các vị các tiểu thư giải tán thôi." Lãnh Ly sợ chỉ nửa câu truyền ra ngoài thôi là rất nhiều người muốn tính sổ với hắn.
Người đang ngồi đều là tiểu thư nhà quan, nếu hắn thật sự kích động được ai, để nàng trở về huyên náo long trời lở đất, thật sự không tốt.
Lãnh Ly trả Ly Cư Cầm cho Vân Tuyền, các vị tiểu thư thấy Yến Vương phi đã có ý muốn kết thúc cầm nghệ hội lần này cũng không ở lại lâu, lần lượt cáo từ.
Liễu Thiên Thiên trước khi đi nhìn kĩ trong nội thất, nam tử sau cửa lời nói lớn mật lại thần thần bí bí, lòng hiếu kỳ của nàng không ức chế nổi. Nếu có duyên, hi vọng có thể gặp trực tiếp Khanh Nho tiên sinh một lần.
Thấy người đã đi, Lãnh Ly cũng cáo từ Lãnh Sương Linh, Khanh Nho đuổi theo Lãnh Ly, hô lên: "Xin Yến Vương phi dừng bước."
Lãnh Ly quay người lại đã lạnh như băng: "Khanh Nho tiên sinh có chuyện gì?"
Khanh Nho nhìn trái phải một chút, thấy chung quanh không ai mới hạ giọng nói: "Thủ hạ của ta báo lại, người mua chuộc đám người Tây Sơn kia không nhất định là người của hoàng tộc Hung Nô, Hung Nô hiện tại có thị tộc tạo phản, chuẩn bị nhiều năm muốn cướp lấy vương vị Hung Nô, Đại hãn Hung Nô ốc còn không mang nổi mình ốc, không có tinh lực đi mưu hại Duyên Quốc."
"Chuyện này ta và Yến Vương đã sớm tính đến, nhưng vẫn đa tạ lời nhắc nhở của ngươi. Chúng ta sẽ mau chóng tra ra chân tướng, ngươi tốt hơn hết đừng dính đến âm mưu đục này." Nói xong Lãnh Ly mang theo hai bao bạch trà đi ra ngoài, ngồi xe ngựa về thẳng Vương phủ.
Hách Liên Hiên đã ở trong phủ chờ hồi lâu, thấy Lãnh Ly về, mừng rỡ chào đón: "Ly Nhi, lấy được bạch trà rồi sao?"
Lãnh Ly gật gật đầu, cùng Hách Liên Hiên đến trong thư phòng, trong thư phòng đã chuẩn bị mấy con thỏ trắng theo lời Lãnh Ly, nàng lấy lá trà, bóp miệng con thỏ trực tiếp nhét vào thực quản, hai người chậm rãi đợi biểu hiện của con thỏ.
Nhưng đến chạng vạng tối, con thỏ trắng đó vẫn không hề có động tĩnh gì, nên làm gì làm cái đó, trong lòng Lãnh Ly cảm thấy kỳ quái, tuy nói Thanh Mạch Cổ vào cơ thể tạm thời không phát tác, nhưng vẫn nên có chút phản ứng khác thường, vì sao con thỏ này không có chút thay đổi gì.
Quyết định nhanh chóng, Lãnh Ly mang tới một thanh đao nhọn mổ con thỏ ra quan sát, chỉ phát hiện cặn trà chưa tiêu hóa hết, cơ thể cũng không có dấu hiệu của cổ độc.
"Thật sự quá kỳ quái, chẳng lẽ trong bạch trà này cũng không có cổ độc?" Lãnh Ly nghĩ mãi không rõ, trong bạch trà không có cổ độc, vậy cổ độc được giấu ở đâu trong chỗ cống phẩm? Đúng vào lúc này, Vu Càn Phong lẻn về vương phủ báo cáo cho Lãnh Ly, đám người ở tây giao tựa hồ đã muốn hành động, trước cơm tối Lương trợ thủ nói chân ông ta tốt lên rất nhiều rồi, mà Triệu Tráng nhà đối diện nói Lê thúc ở đầu phố muốn làm tiệc đầy tháng cho cháu trai, nhất định phải để Lương trợ thủ đi qua cùng nhau ăn một bữa cơm và thương lượng một chút, Vu Càn Phong vụиɠ ŧяộʍ đi theo, quả nhiên phát hiện bọn họ không đến đầu phố mà đi thẳng đến thanh lâu ngày ấy Lãnh Sương Linh phát hiện. Vu Càn Phong sợ rút dây động rừng liền về Vương phủ báo cho Lãnh Ly.
Lãnh Ly nhướng mày quả quyết nói với Hách Liên Hiên: "Càn Phong cùng ta đi trước đến thanh lâu kia, chàng dẫn người đến phủ tướng quân, để tướng quân trộm điều binh vây quanh thanh lâu, đợi ta nghe được kế hoạch cụ thể của bọn họ thì các chàng tới bắt người."
Hách Liên Hiên sốt sắng: "Ly Nhi, để ta đưa nàng đi, ta sợ nàng phải chịu thiệt thòi."
Lãnh Ly không đồng ý, Hách Liên Hiên có ý tốt nhưng hắn cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, nhưng nàng không muốn đả kích Hách Liên Hiên, liền an ủi hắn: Chàng để Lãnh Tướng quân kịp thời dẫn người đến chi viện chúng ta cũng rất trọng yếu, nếu có vấn đề ta nhất định sẽ thoát thân trước, không để bản thân lâm vào hoàn cảnh khó khăn, chàng không tin ta sao, ta còn thu phục được cả tế ti của Miêu Cương."
Hách Liên Hiên do dự nói: "Nhưng lần đó ta cũng đi cùng nàng."
"Nếu chàng muốn giúp ta thì nhanh chóng đi tìm viện binh đi, đám người này hẳn là muốn triệu tập tất cả người của bọn chúng."
Nói xong Lãnh Ly liền đi cùng Càn Phong đến thanh lâu, Hách Liên Hiên nhíu mày ra chỉ lệnh, Ý lập tức từ ngoài thư phòng đi vào.
"Vương Gia có gì phân phó." Ý một mực chờ mệnh lệnh của Hách Liên Hiên.
"Phái ảnh tổ mai phục trước ở thanh lâu, nếu Vương phi gặp nạn liền cứu viện, không cần chờ lệnh của ta!"
Ý lĩnh mệnh rời đi, Hách Liên Hiên cũng đi đến phủ tướng quân triệu tập binh mã, có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.
Trong một gian phòng ở lầu hai của thanh lâu tập trung hơn mười người. Bọn hắn tướng mạo khác nhau, nhìn qua đều có vẻ là người bình thường, điều duy nhất khác thường là vẻ mặt không kìm nổi hưng phấn.
"Lần tiến cống này đã được thu xếp thỏa đáng, đầu tháng sau là thọ thần của cẩu hoàng đế Duyên Quốc, năm ngoái hắn ta bình định Miêu Cương thì rất đắc ý, thọ thần năm nay tất nhiên phải tổ chức thật lớn, chúng ta chỉ đợi ngồi mát ăn bát vàng." Người nói chính là Lương trợ thủ, trái ngược dáng vẻ uể oải nằm trên giường trước đó, mắt lóe lên tinh quang, không hề giống một ông lão bệnh tật.
"Thị tộc Nữ Chân của chúng ta cùng Đại hãn vương thất âm thầm đoạt quyền đã lâu, vốn người Hung Nô chúng ta không cần cúi đầu xưng thần với Duyên Quốc, Hoàn Nhan Tuấn là một lão cổ hủ, nhất định phải tiến cống mỗi năm cho Duyên Quốc, chờ ta làm Hãn vương, nhất định thiết kỵ san bằng Trung Nguyên, để người Hung Nô chúng ta thống trị vùng đất này." Người nói bây giờ là lang trung xem bệnh cho Lương trợ thủ trước kia, thì ra chúng là cùng một bọn, chỉ là tính cảnh giác rất cao, thấy người tới chơi thì giả vờ ốm yếu, còn cố ý để người ta giám sát, chỉ là bọn chúng không ngờ được, Càn Phong bề ngoài đàng hoàng thật ra có võ công.
Danh sách chương