Hách Liên Trần không kinh ngạc, biểu hiện của Hách Liên Hiên không chỉ có Hoàng Thượng cảm giác ngoài ý muốn, bọn họ cũng vậy. Chỉ là mẫu phi hắn nói đúng, tuyệt đối không được để Hoàng Thượng truyền ngôi cho hắn ta, bọn hắn nhất định phải động thủ. Phía trên tẩm điện, một bóng người xinh đẹp lặng lẽ ngồi trên ngói lưu ly, sau đó biến mất trong màn đêm.
Ban đêm, Lãnh Ly ngủ trong phòng, ánh sáng trong thư phòng mờ mịt, giấy cửa sổ mỏng manh chiếu vào hai bóng người ma quái.
“Lúc ta không có ở đây, các ngươi phải bảo vệ Ly Nhi, đừng để nàng bị ai hãm hại.”
Nhìn Hách Liên Hiên vẻ mặt nghiêm túc, Thanh Âm thầm nghĩ, chỉ cần nàng không hại người liền A Di Đà Phật, người khác làm sao có thể hại nàng.
Nhưng sau tất cả, đây là mệnh lệnh của chủ tử, nàng ta nói một tiếng “Vâng.”
“Hôm nay ở nơi Liễu Quý Phi thần nghe được, nàng ta và Hách Liên Trần đã động sát cơ.” Thanh Âm nhàn nhạt nhìn Hách Liên Hiên, chờ chỉ thị tiếp theo.
Hách Liên Hiên khoát khoát nói: “Ngươi tiếp tục theo dõi, xem thay đổi.”
“Vâng.”
“Ngươi cùng Thanh Ảnh sư tỷ cũng nên giữ liên lạc, nàng ở vị trí có người của tam giáo, cửu lưu, quan to quý nhân cũng có, tin tức linh thông tốt nhất.” Hách Liên Hiên căn dặn lại căn dặn.
“Chủ nhân yên tâm, ta cùng sư tỷ đã được người cứu. Đương nhiên, chúng ta thề trung thành với người đến chết.”
Hách Liên Hiên vẫn không yên lòng, Lãnh Ly đơn bạc, tuy rằng có đám người Lãnh Thiệu tiếp ứng, thế nhưng hắn cũng không yên lòng.
Mấy ngày nữa sẽ là thọ thần của hoàng thượng, Lãnh Ly trước đó nói qua thọ lễ Yến Vương phủ là do nàng chuẩn bị, bởi vậy Hách Liên Hiên cũng không hỏi, nhưng thấy Lãnh Ly không có động tĩnh, cũng không có người tới, cũng không thấy có người tới cửa đưa bất kỳ đồ vật gì, không khỏi có chút buồn bực, thuận miệng hỏi Thanh Âm.
“Ngươi gần đây trông thấy Vương phi chuẩn bị quà thọ lễ gì cho phụ hoàng chưa?”
Thanh Âm nghĩ nghĩ lắc đầu: “Không thấy, Vương phi chẳng lẽ quên?” Dù sao Lãnh Ly bận thám thính Thanh Mạch Cổ sau khi trở về từ Đông Hải, sẽ không quên đi thật chứ.
Hách Liên Hiên thở dài lên trời, năm nay thọ yến phụ hoàng thiếu Hách Liên Thiệu, vẫn là bị Lãnh Ly loại bỏ, e rằng những vị hoàng tử khác cũng có chút kiêng kị, ở thọ yến đám thiêu thân đó sẽ không lao đầu chết, hi vọng hắn rời đi kinh thành Lãnh Ly về sau không có việc gì.
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý niệm, đúng, có thể… có thể tìm nàng ta! Năm nay thọ yến làm náo nhiệt, chiến loạn Miêu Cương lắng xuống, bệnh dịch U Châu dẹp yên, Đông Hải không còn loạn lạc, trong cảnh thiên hạ thái bình, tiệc thọ yến của hoàng đế tự nhiên là muốn trắng trợn xử lý.
Trong ngự hoa viên các quần thần đang tụ tập, các phi tần trang điểm lộng lẫy, nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt trìu mến và mỉm cười, hi vọng thọ yến Hoàng Thượng sau khi kết thúc có thể lật bài tử của mình.
Mặc dù mấy ngày trước đã hạ ngục Lục Hoàng Tử, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sự hào hứng của hoàng thượng, mọi người cẩn thận không nhắc tới chuyện này, chỉ chúc những lời tốt lành.
Tất cả triều thần hát và chuẩn bị quà thọ lễ cho Hoàng Thượng, nhưng là cận thần, món quà thọ lễ này khó nắm bắt nhất, cho nên mọi người chỉ chọn vài thứ tương tự để gửi đi, ngọc thạch, bảo châu, thư pháp và thư họa của danh nhân*, hầu hết đều có giá trị ngang nhau.
(*người có tiếng tăm)
“Nguyên Tân Vương thọ lễ đến!” Công công la lên, bốn người đàn ông to lớn từ bên ngoài mang vào một chiếc hộp to, sau khi mở hộp ra, công công lại hô to: “Nguyên Tân Vương tặng Hoàng Thượng ‘Hoả Thụ Ngân Hoa’!”
Nguyên Tân Vương của Đông Hải đã đưa đến một cây san hô to, loại san hô huyết sắc quý giá nhất, phía trên tô điểm các loại châu báu khác nhau, lấy tên “Hỏa Thụ Ngân Hoa”.
Kiếm được san hô cực kỳ khó, san hô lớn lại càng hiếm, huyết san hô là trân phẩm của san hô, cây san hô trước mặt chính là trân phẩm.
Những viên đá quý đủ màu sắc nổi trên san hô lại càng hấp dẫn hơn, màu đỏ hồng ngọc, thạch ngọc bích xanh biếc, xanh ngọc lam, đá hoa anh đào màu hồng nhạt, thạch anh màu hoàng sắc… Một cơn gió thổi qua, những viên đá quý trên cây san hô thanh thúy rung động, như một nhạc cụ cổ tuyệt vời đang vang lên.
Hoàng đế cũng vui mừng: “Nguyên Tân Vương năm nào cũng khéo léo chuẩn bị quà cho ta, quả nhiên là đem trẫm để trong lòng.”
Hôm nay thọ yến hoàng thượng, hoàng thái hậu cũng có mặt, ngồi bên cạnh hoàng đế, nghe nói là do Nguyên Tân vương giao đến, trong mắt lóe lên thần thái khác thường.
Lãnh Ly nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Hoàng thái hậu, lúc đó nàng cũng biết một chút về Nguyên Tân Vương và Hoàng thái hậu, hiện tại xem ra Hoàng thái hậu vẫn chưa quên Nguyên Tân Vương, nhìn thấy đồ vật có liên quan đến Nguyên Tân Vương là có phản ứng.
Công công bẩm báo với Hoàng đế những gì mà Nguyên Tân Vương phái người gửi đến: “Nguyên Tân Vương thân ở Đông Hải, cảm niệm hoàng ân, san hô này là do ngư dân vớt phải, không lấy chút bạc tặng Hoàng Thượng làm thọ lễ, nếu không phải Hoàng Thượng phái người tìm ra thủy quái, ngư nhân không dám xuống biển. Nguyện cùng Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!”
Hoàng đế sau khi nghe xong liền cười lớn: “Những bảo vật kỳ lạ này do ngư dân ở Đông Hải lấy được, cũng là phúc khí của ta đối với Đại Duyên. Bí ẩn về thủy quái của ngư dân là tai họa do con người tạo ra, bị con ta Hách Liên Hiên phá án và bắt giam!”
Hách Liên Hiên sợ hãi đứng lên nói: “Phụ hoàng, san hô này lấy được từ biển Đại Duyên, người tốt đẹp đương nhiên là được thiên nhiên ban tặng, Nhi Thần chỉ xem sự tình mà thôi, thực sự không dám tham công.”
Hoàng đế hài lòng gật đầu, bây giờ Hiên Nhi nói chuyện ngày càng đoan chính hơn, ban đầu cho hắn một cơ hội quả là không sai, hắn như một viên ngọc bích dần dần tỏa sáng sau khi đánh bóng, mong rằng hắn có thể đắc lực bảo vệ Miêu Cương. Để kiểm chứng với thực lực của bản thân, sau này sẽ có nhiều lựa chọn người kế vị ... Cây Liễu thị đã quá lớn và chằng chịt, rắc rối khó gỡ. Nếu không phân tán bọn hắn về sau nếu muốn đối phó e là thực sự quá khó.
Món quà thọ lễ của Nguyên Tân Vương khiến những món quà tiếp theo của các hoàng tử trở nên ảm đạm, dù có quý hiếm hay tinh xảo đểu không qua được huyết san hô. Hách Liên Trần trong lòng mười phần hối hận, năm nay từ Vân Nam chuẩn bị một cặp Khổng Tước, Khổng Tước cũng không hiếm, nhưng hiếm thấy là cặp Khổng Tước này quanh thân đều là hoàng kim.
Vẻ đẹp của Khổng Tước bình thường nằm ở bộ lông sặc sỡ, Khổng Tước màu trắng cũng cao quý, nhưng con Khổng Tước màu vàng này rất hiếm mà lại là màu vàng kim. Màu vàng vẫn luôn là màu của hoàng tộc, Hách Liên Trần cảm thấy sẽ không bao giờ có món nào bằng Khổng Tước càng làm náo động, không nghĩ tới cây san hô quý hiếm này, thật sự khiến chính mình choáng ngợp.
Hoàng Thượng nhìn cặp Khổng Tước bằng vàng trong lồng, tuy được khen ngợi nhưng hoàng thượng vẫn luôn lo lắng bị “mê muội mất cả ý chí”, cũng không có biểu hiện quá vui mừng, Hách Liên Trần thì không, chỉ cảm thấy mình tặng lễ vật không hợp tâm ý phụ hoàng, bởi vậy trong lòng mười phần phiền muộn.
Mà đến phiên thời điểm Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đưa lễ mừng thọ, Lãnh Ly chỉ chuẩn bị một hộp gỗ nhỏ, sau khi mở ra là một hộp lá trà, đen thui không có chút chú ý nào.
Hoàng Thượng đương nhiên muốn cho Hách Liên Hiên một mặt mũi, mặc dù cảm thấy Hiên Nhi tặng lá trà có chút qua loa, nhưng gần đây hắn cùng Vương Phi vội vàng phá án, cũng có thể hiểu, liền cười ha hat nhận lấy.
Hách Liên Hiên không hiểu ý tứ Lãnh Ly, cũng không hỏi nhiều.
Ba ngày sau khi thọ yến kết thúc, kinh thành mở ra, nhượng bộ dân chúng lui binh, thị vệ đứng hai bên, bên cửa thành Hoàng Thượng bài trí rượu, Hách Liên Hiên một thân thiết giáp kim quang lóng lánh, hiên ngang trước gió, uy phong lẫm liệt.
Dưới cổng thành là ba vạn tinh binh, cờ che khuất bầu trời đón gió phiêu triển, binh lính sắp xếp chỉnh tề lộ ra một loại khí thế.
Hoàng Thượng nhìn một quân như vậy, lại nhìn xem Hách Liên Hiên, trong lòng ý cười càng thêm nồng nặc. Mặc dù đối với Hách Liên Hiên có nhiều điều không thể bỏ, thế nhưng là chuyện quốc gia đại sự, so với tình nữ nhi vẫn là trọng yếu.
Lãnh Ly toàn thân áo trắng hơn tuyết, tắm trong hào quang ánh mặt trời, vẻ mặt lạnh lùng.
Nàng đứng ở sau lưng hắn, nhìn bả vai cường tráng, trong tay chăm chú siết chặt tơ lụa, không nói câu nào, hai mắt chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm Hách Liên Hiên, cố gắng khắc sâu dáng vẻ của hắn vào sâu trong đáy lòng.
Hoàng Thượng nâng ly rượu, sốt sắng nói với Hách Liên Hiên: “Hiên Nhi, lần này con đi nhất định phải bảo trọng thật tốt, trách nhiệm quốc gia, bảo vệ biên cương đều trông cậy vào con.”
Lãnh Ly không khỏi nhếch mép, trách nhiệm quốc gia?! Bảo vệ biên cương?! Triều đình nhiều thái tử, các đại thần như vậy, không nhất định Hách Liên Hiên ưu tú tài giỏi thế nhưng hoàng thượng cố tình nghe lời rèm pha.
Mặc dù nàng biết Hách Liên Hiên có bản lĩnh cùng thực lực, chỉ là không thể nhìn bọn họ khi dễ Hách Liên Hiên, khi dễ phu quân của mình, nàng chính là nhìn không được!
Hách Liên Hiên tiếp nhận ly rượu trong tay Hoàng Thượng, “Nhi thần xin cẩn tuân sứ mệnh phụ hoàng đã giao!”
“Tốt!” Hoàng Thượng rất vui mừng, lại nâng ly rượu lên, đối mặt với binh lính dưới cổng thành đang chuẩn bị theo Hách Liên Hiên tiến đến Miêu Cương, nói: “Cũng hi vọng các ngươi sớm ngày trở về!”
“Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mấy vạn quan viên binh lính đứng lên hô to, làm màng nhĩ Lãnh Ly rung lên, nhưng lòng lo lắng cùng sợ hãi không ngừng nhìn về phía Hách Liên Hiên, một khắc cũng không an lòng.
Phảng phất lại cũng không nhìn thấy, nàng kiên quyết lắc đầu, nàng không thể có suy nghĩ như vậy!
“Tốt, ngươi nói chuyện cùng Yến Vương Phi đi.” Hoàng Thượng quay lưng lại, cho bọn họ nói chuyện.
Hách Liên Hiên hơi quay người lại, nhìn nàng dịu dàng cùng miễn cưỡng với đôi mắt sáng như sao hàn, nàng cũng vậy. Giờ này, khắc này, tình cảnh này. Tất cả lời nói tan biến trong ánh mắt lặng lẽ của hai người.
Lãnh Ly đi tới, chóp mũi có chút đỏ, co rút lại, một đôi tay trần sắp xếp áo giáp trên người hắn, rất tinh tế cẩn thận, Hách Liên Hiên biết nàng bất đắc dĩ, hắn cầm thật chặt đôi bàn tay lạnh ngắt của nàng, “Chờ ta, Ly Nhi, chờ ta.” Hắn nói từng chữ.
“Ừm.” Lãnh Ly ngước mắt trịnh trọng gật đầu, “Ta đợi chàng.”
Hách Liên Hiên quay đầu lần nữa bái biệt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng hướng hắn trân trọng.
Hách Liên Hiên đứng dậy chậm rãi bước xuống thành lâu.
Lãnh Ly nhìn Hách Liên Hiên cưỡi trên lưng chiến mã uy phong lẫm liệt, quay đầu hướng nàng cười, hắn hai chân kẹp lấy chiến mã, chiến mã có lệnh, liền vọt ra ngoài, sau đó chậm rãi tiến lên.
Ban đêm, Lãnh Ly ngủ trong phòng, ánh sáng trong thư phòng mờ mịt, giấy cửa sổ mỏng manh chiếu vào hai bóng người ma quái.
“Lúc ta không có ở đây, các ngươi phải bảo vệ Ly Nhi, đừng để nàng bị ai hãm hại.”
Nhìn Hách Liên Hiên vẻ mặt nghiêm túc, Thanh Âm thầm nghĩ, chỉ cần nàng không hại người liền A Di Đà Phật, người khác làm sao có thể hại nàng.
Nhưng sau tất cả, đây là mệnh lệnh của chủ tử, nàng ta nói một tiếng “Vâng.”
“Hôm nay ở nơi Liễu Quý Phi thần nghe được, nàng ta và Hách Liên Trần đã động sát cơ.” Thanh Âm nhàn nhạt nhìn Hách Liên Hiên, chờ chỉ thị tiếp theo.
Hách Liên Hiên khoát khoát nói: “Ngươi tiếp tục theo dõi, xem thay đổi.”
“Vâng.”
“Ngươi cùng Thanh Ảnh sư tỷ cũng nên giữ liên lạc, nàng ở vị trí có người của tam giáo, cửu lưu, quan to quý nhân cũng có, tin tức linh thông tốt nhất.” Hách Liên Hiên căn dặn lại căn dặn.
“Chủ nhân yên tâm, ta cùng sư tỷ đã được người cứu. Đương nhiên, chúng ta thề trung thành với người đến chết.”
Hách Liên Hiên vẫn không yên lòng, Lãnh Ly đơn bạc, tuy rằng có đám người Lãnh Thiệu tiếp ứng, thế nhưng hắn cũng không yên lòng.
Mấy ngày nữa sẽ là thọ thần của hoàng thượng, Lãnh Ly trước đó nói qua thọ lễ Yến Vương phủ là do nàng chuẩn bị, bởi vậy Hách Liên Hiên cũng không hỏi, nhưng thấy Lãnh Ly không có động tĩnh, cũng không có người tới, cũng không thấy có người tới cửa đưa bất kỳ đồ vật gì, không khỏi có chút buồn bực, thuận miệng hỏi Thanh Âm.
“Ngươi gần đây trông thấy Vương phi chuẩn bị quà thọ lễ gì cho phụ hoàng chưa?”
Thanh Âm nghĩ nghĩ lắc đầu: “Không thấy, Vương phi chẳng lẽ quên?” Dù sao Lãnh Ly bận thám thính Thanh Mạch Cổ sau khi trở về từ Đông Hải, sẽ không quên đi thật chứ.
Hách Liên Hiên thở dài lên trời, năm nay thọ yến phụ hoàng thiếu Hách Liên Thiệu, vẫn là bị Lãnh Ly loại bỏ, e rằng những vị hoàng tử khác cũng có chút kiêng kị, ở thọ yến đám thiêu thân đó sẽ không lao đầu chết, hi vọng hắn rời đi kinh thành Lãnh Ly về sau không có việc gì.
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý niệm, đúng, có thể… có thể tìm nàng ta! Năm nay thọ yến làm náo nhiệt, chiến loạn Miêu Cương lắng xuống, bệnh dịch U Châu dẹp yên, Đông Hải không còn loạn lạc, trong cảnh thiên hạ thái bình, tiệc thọ yến của hoàng đế tự nhiên là muốn trắng trợn xử lý.
Trong ngự hoa viên các quần thần đang tụ tập, các phi tần trang điểm lộng lẫy, nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt trìu mến và mỉm cười, hi vọng thọ yến Hoàng Thượng sau khi kết thúc có thể lật bài tử của mình.
Mặc dù mấy ngày trước đã hạ ngục Lục Hoàng Tử, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sự hào hứng của hoàng thượng, mọi người cẩn thận không nhắc tới chuyện này, chỉ chúc những lời tốt lành.
Tất cả triều thần hát và chuẩn bị quà thọ lễ cho Hoàng Thượng, nhưng là cận thần, món quà thọ lễ này khó nắm bắt nhất, cho nên mọi người chỉ chọn vài thứ tương tự để gửi đi, ngọc thạch, bảo châu, thư pháp và thư họa của danh nhân*, hầu hết đều có giá trị ngang nhau.
(*người có tiếng tăm)
“Nguyên Tân Vương thọ lễ đến!” Công công la lên, bốn người đàn ông to lớn từ bên ngoài mang vào một chiếc hộp to, sau khi mở hộp ra, công công lại hô to: “Nguyên Tân Vương tặng Hoàng Thượng ‘Hoả Thụ Ngân Hoa’!”
Nguyên Tân Vương của Đông Hải đã đưa đến một cây san hô to, loại san hô huyết sắc quý giá nhất, phía trên tô điểm các loại châu báu khác nhau, lấy tên “Hỏa Thụ Ngân Hoa”.
Kiếm được san hô cực kỳ khó, san hô lớn lại càng hiếm, huyết san hô là trân phẩm của san hô, cây san hô trước mặt chính là trân phẩm.
Những viên đá quý đủ màu sắc nổi trên san hô lại càng hấp dẫn hơn, màu đỏ hồng ngọc, thạch ngọc bích xanh biếc, xanh ngọc lam, đá hoa anh đào màu hồng nhạt, thạch anh màu hoàng sắc… Một cơn gió thổi qua, những viên đá quý trên cây san hô thanh thúy rung động, như một nhạc cụ cổ tuyệt vời đang vang lên.
Hoàng đế cũng vui mừng: “Nguyên Tân Vương năm nào cũng khéo léo chuẩn bị quà cho ta, quả nhiên là đem trẫm để trong lòng.”
Hôm nay thọ yến hoàng thượng, hoàng thái hậu cũng có mặt, ngồi bên cạnh hoàng đế, nghe nói là do Nguyên Tân vương giao đến, trong mắt lóe lên thần thái khác thường.
Lãnh Ly nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Hoàng thái hậu, lúc đó nàng cũng biết một chút về Nguyên Tân Vương và Hoàng thái hậu, hiện tại xem ra Hoàng thái hậu vẫn chưa quên Nguyên Tân Vương, nhìn thấy đồ vật có liên quan đến Nguyên Tân Vương là có phản ứng.
Công công bẩm báo với Hoàng đế những gì mà Nguyên Tân Vương phái người gửi đến: “Nguyên Tân Vương thân ở Đông Hải, cảm niệm hoàng ân, san hô này là do ngư dân vớt phải, không lấy chút bạc tặng Hoàng Thượng làm thọ lễ, nếu không phải Hoàng Thượng phái người tìm ra thủy quái, ngư nhân không dám xuống biển. Nguyện cùng Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!”
Hoàng đế sau khi nghe xong liền cười lớn: “Những bảo vật kỳ lạ này do ngư dân ở Đông Hải lấy được, cũng là phúc khí của ta đối với Đại Duyên. Bí ẩn về thủy quái của ngư dân là tai họa do con người tạo ra, bị con ta Hách Liên Hiên phá án và bắt giam!”
Hách Liên Hiên sợ hãi đứng lên nói: “Phụ hoàng, san hô này lấy được từ biển Đại Duyên, người tốt đẹp đương nhiên là được thiên nhiên ban tặng, Nhi Thần chỉ xem sự tình mà thôi, thực sự không dám tham công.”
Hoàng đế hài lòng gật đầu, bây giờ Hiên Nhi nói chuyện ngày càng đoan chính hơn, ban đầu cho hắn một cơ hội quả là không sai, hắn như một viên ngọc bích dần dần tỏa sáng sau khi đánh bóng, mong rằng hắn có thể đắc lực bảo vệ Miêu Cương. Để kiểm chứng với thực lực của bản thân, sau này sẽ có nhiều lựa chọn người kế vị ... Cây Liễu thị đã quá lớn và chằng chịt, rắc rối khó gỡ. Nếu không phân tán bọn hắn về sau nếu muốn đối phó e là thực sự quá khó.
Món quà thọ lễ của Nguyên Tân Vương khiến những món quà tiếp theo của các hoàng tử trở nên ảm đạm, dù có quý hiếm hay tinh xảo đểu không qua được huyết san hô. Hách Liên Trần trong lòng mười phần hối hận, năm nay từ Vân Nam chuẩn bị một cặp Khổng Tước, Khổng Tước cũng không hiếm, nhưng hiếm thấy là cặp Khổng Tước này quanh thân đều là hoàng kim.
Vẻ đẹp của Khổng Tước bình thường nằm ở bộ lông sặc sỡ, Khổng Tước màu trắng cũng cao quý, nhưng con Khổng Tước màu vàng này rất hiếm mà lại là màu vàng kim. Màu vàng vẫn luôn là màu của hoàng tộc, Hách Liên Trần cảm thấy sẽ không bao giờ có món nào bằng Khổng Tước càng làm náo động, không nghĩ tới cây san hô quý hiếm này, thật sự khiến chính mình choáng ngợp.
Hoàng Thượng nhìn cặp Khổng Tước bằng vàng trong lồng, tuy được khen ngợi nhưng hoàng thượng vẫn luôn lo lắng bị “mê muội mất cả ý chí”, cũng không có biểu hiện quá vui mừng, Hách Liên Trần thì không, chỉ cảm thấy mình tặng lễ vật không hợp tâm ý phụ hoàng, bởi vậy trong lòng mười phần phiền muộn.
Mà đến phiên thời điểm Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đưa lễ mừng thọ, Lãnh Ly chỉ chuẩn bị một hộp gỗ nhỏ, sau khi mở ra là một hộp lá trà, đen thui không có chút chú ý nào.
Hoàng Thượng đương nhiên muốn cho Hách Liên Hiên một mặt mũi, mặc dù cảm thấy Hiên Nhi tặng lá trà có chút qua loa, nhưng gần đây hắn cùng Vương Phi vội vàng phá án, cũng có thể hiểu, liền cười ha hat nhận lấy.
Hách Liên Hiên không hiểu ý tứ Lãnh Ly, cũng không hỏi nhiều.
Ba ngày sau khi thọ yến kết thúc, kinh thành mở ra, nhượng bộ dân chúng lui binh, thị vệ đứng hai bên, bên cửa thành Hoàng Thượng bài trí rượu, Hách Liên Hiên một thân thiết giáp kim quang lóng lánh, hiên ngang trước gió, uy phong lẫm liệt.
Dưới cổng thành là ba vạn tinh binh, cờ che khuất bầu trời đón gió phiêu triển, binh lính sắp xếp chỉnh tề lộ ra một loại khí thế.
Hoàng Thượng nhìn một quân như vậy, lại nhìn xem Hách Liên Hiên, trong lòng ý cười càng thêm nồng nặc. Mặc dù đối với Hách Liên Hiên có nhiều điều không thể bỏ, thế nhưng là chuyện quốc gia đại sự, so với tình nữ nhi vẫn là trọng yếu.
Lãnh Ly toàn thân áo trắng hơn tuyết, tắm trong hào quang ánh mặt trời, vẻ mặt lạnh lùng.
Nàng đứng ở sau lưng hắn, nhìn bả vai cường tráng, trong tay chăm chú siết chặt tơ lụa, không nói câu nào, hai mắt chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm Hách Liên Hiên, cố gắng khắc sâu dáng vẻ của hắn vào sâu trong đáy lòng.
Hoàng Thượng nâng ly rượu, sốt sắng nói với Hách Liên Hiên: “Hiên Nhi, lần này con đi nhất định phải bảo trọng thật tốt, trách nhiệm quốc gia, bảo vệ biên cương đều trông cậy vào con.”
Lãnh Ly không khỏi nhếch mép, trách nhiệm quốc gia?! Bảo vệ biên cương?! Triều đình nhiều thái tử, các đại thần như vậy, không nhất định Hách Liên Hiên ưu tú tài giỏi thế nhưng hoàng thượng cố tình nghe lời rèm pha.
Mặc dù nàng biết Hách Liên Hiên có bản lĩnh cùng thực lực, chỉ là không thể nhìn bọn họ khi dễ Hách Liên Hiên, khi dễ phu quân của mình, nàng chính là nhìn không được!
Hách Liên Hiên tiếp nhận ly rượu trong tay Hoàng Thượng, “Nhi thần xin cẩn tuân sứ mệnh phụ hoàng đã giao!”
“Tốt!” Hoàng Thượng rất vui mừng, lại nâng ly rượu lên, đối mặt với binh lính dưới cổng thành đang chuẩn bị theo Hách Liên Hiên tiến đến Miêu Cương, nói: “Cũng hi vọng các ngươi sớm ngày trở về!”
“Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mấy vạn quan viên binh lính đứng lên hô to, làm màng nhĩ Lãnh Ly rung lên, nhưng lòng lo lắng cùng sợ hãi không ngừng nhìn về phía Hách Liên Hiên, một khắc cũng không an lòng.
Phảng phất lại cũng không nhìn thấy, nàng kiên quyết lắc đầu, nàng không thể có suy nghĩ như vậy!
“Tốt, ngươi nói chuyện cùng Yến Vương Phi đi.” Hoàng Thượng quay lưng lại, cho bọn họ nói chuyện.
Hách Liên Hiên hơi quay người lại, nhìn nàng dịu dàng cùng miễn cưỡng với đôi mắt sáng như sao hàn, nàng cũng vậy. Giờ này, khắc này, tình cảnh này. Tất cả lời nói tan biến trong ánh mắt lặng lẽ của hai người.
Lãnh Ly đi tới, chóp mũi có chút đỏ, co rút lại, một đôi tay trần sắp xếp áo giáp trên người hắn, rất tinh tế cẩn thận, Hách Liên Hiên biết nàng bất đắc dĩ, hắn cầm thật chặt đôi bàn tay lạnh ngắt của nàng, “Chờ ta, Ly Nhi, chờ ta.” Hắn nói từng chữ.
“Ừm.” Lãnh Ly ngước mắt trịnh trọng gật đầu, “Ta đợi chàng.”
Hách Liên Hiên quay đầu lần nữa bái biệt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng hướng hắn trân trọng.
Hách Liên Hiên đứng dậy chậm rãi bước xuống thành lâu.
Lãnh Ly nhìn Hách Liên Hiên cưỡi trên lưng chiến mã uy phong lẫm liệt, quay đầu hướng nàng cười, hắn hai chân kẹp lấy chiến mã, chiến mã có lệnh, liền vọt ra ngoài, sau đó chậm rãi tiến lên.
Danh sách chương