"Nói cho cùng vẫn là con của mình bất hiếu, mưu hại Hoàng Thượng, ngươi lo lắng hắn không bằng lo lắng chính mình tốt hơn. Hơi một tí liền khóc, Hoàng Thượng nhìn cũng sẽ phiền lòng." Hoàng thái hậu ở trước mặt trách cứ Thanh Phi, quả nhiên nữ nhân này già mồm phiền phức.
Thanh Phi nghĩ là Hoàng thái hậu sẽ xem Hách Liên Thiệu là cháu của mình, thay nàng ta chỉ trích, không nghĩ tới Hoàng thái hậu lại trách cứ mình, lập tức xấu hổ giận dữ đan xen, bàn tay không nghe lời run rẩy.
Thị nữ Đàn Hương đứng ở phía sau lưng, lập tức an ủi Thanh Phi, ý đồ để nàng ta ổn định lại.
Qua một lúc lâu, Thanh Phi mới tỉnh táo lại. Liễu Quý Phi đã sớm ngờ tới sẽ như thế, nàng hướng về phía Thanh Phi làm một ánh mắt, Thanh Phi lập tức hiểu ý, hướng Hoàng thái hậu nói ra: "Thần thϊếp thất lễ. Còn mong Hoàng thái hậu ân chuẩn thần trở về một lần nữa trang điểm."
Hoàng thái hậu khẽ gật đầu, "Đi đi."
Thanh Phi vịn tay Đàn Hương đi xuống khán đài, Lãnh Ly lại chú ý tới ánh mắt vừa mới nãy của Liễu Quý Phi, cũng chú ý tới Thanh Phi đi xuống khán đài, bên tai Đàn Hương thì thầm cái gì, sau đó Đàn Hương liền nhanh chóng rời khỏi.
Thanh Phi mặt lộ vẻ hung ác nhìn thoáng qua Lãnh Ly, lại không nghĩ tới Lãnh Ly mỉm cười nhìn mình, dọa nàng ta thân thể run lên. Nàng khẩn cầu Lãnh Ly chỉ nhìn khiêu khích mà thôi, nàng ta căn bản không biết kế hoạch của bọn họ.
Mà Lãnh Ly nhìn Thanh Phi đi hậu điện nghỉ ngơi, liền hướng Thanh Âm thì thầm vài câu, Thanh Âm hăng hái gật đầu, cũng rời khán đài.
Thanh Âm dựa theo Lãnh Ly chỉ thị, đi theo Đàn Hương một đường mà đi. Đàn Hương lén lén lút lút đi vào Bích Tiêu Cung, con mắt quay tròn. Loạn chuyển, xem ra có quỷ.
Bích Tiêu Cung ngày bình thường có rất ít người vãng lai, Hoàng thái hậu lại không thích người khác quấy rầy, cho nên trừ bỏ mấy người hầu hạ đi theo sân khấu kịch, toàn bộ Bích Tiêu Cung liền lưu lại một thái giám trông coi, thế nhưng là toàn bộ Bích Tiêu Cung đều yên lặng, thái giám trông coi cũng không biết đi nơi nào.
Đàn Hương cẩn thận từng li từng tí đi đến bên trong, đi thẳng tới tẩm điện Lãnh Ly, nàng đẩy cửa vào đem một cái cái hộp trong lồng ngực của mình nhét vào quần áo bên trong tủ, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Thanh Âm đợi đến nàng ta rời đi mới trở lại bên trong tẩm điện, từ trong tủ quần áo đem ra cái hộp kia, chờ một lát để Lãnh Ly trở về, đem cái này giao cho nàng.
Qua nửa ngày, Lãnh Ly mới nhìn rõ Đàn Hương dìu Thanh Phi trở lại trên đài, Thanh Phi hướng về phía Đàn Hương nhìn thoáng qua, vẻ mặt tán dương, Thanh Phi thở một hơi dài nhẹ nhõm, tâm tình thật tốt, sắc mặt tái nhợt ban đầu cũng dần dần hồng nhuận.
Lãnh Ly có chút muốn cười, bọn họ đây là có bao nhiêu sợ mình.
Lúc này trên sân khấu hí cũng tới thời điểm mấu chốt nhất rồi, chỉ thấy con hát xuất ra một thanh rìu, chuẩn bị phá núi cứu mẹ, lại nghe thấy nhìn trên đài có người rống to, "A..., là rắn!"
Toàn bộ khán đài đều náo loạn lên, mọi người hoảng hốt sợ hãi, nhìn xem mấy chục đầu Thanh Xà hướng các nàng phi tới, không khỏi la to. Trong đó có phi tần bởi vì kích động ngất đi, mọi người loạn tung tùng phèo. Trên bàn trái cây lê, đào đều bị các nàng đổ nhào trên mặt đất, cùng nhau co rúm lại với nhau, Lãnh Ly càng nhanh chóng đi đến bên người Hoàng thái hậu. Thị vệ thủ ở phía dưới lập tức chạy tới, tay cầm đao thương hướng về phía những Thanh Xà vung vẩy.
Lãnh Ly lại không cảm thấy kinh ngạc, ngay cả kim xà Miêu vương nàng cũng có thể bắt lấy, càng không cần nhắc tới những loại rắn bình thường này, chỉ những loại rắn này xuất hiện cũng lạ đang yên đang lành từ đâu tới? Bọn thị vệ đem Thanh Xà chém chết, máu tươi văng tại chỗ, một mùi máu tanh nồng đậm liền chui vào lỗ mũi. Nhìn thấy thi thể Thanh Xà ngổn ngang trên đất máu thịt be bét, rất nhiều phi tần đều sợ hãi quay mặt qua chỗ khác, không khỏi nghẹn ở ngực, buồn nôn không thôi.
Hoàng Thượng nghe nói mà đến, trên sân khấu hí đã diễn không nổi nữa. Hắn trông thấy bọn thị vệ đã thanh lý Thanh Xà, Hoàng thái hậu bị kinh hãi không nhẹ, hắn ân cần hỏi han: "Để mẫu hậu chấn kinh, là Nhi Thần bất hiếu."
Chúng phi tần trông thấy Hoàng Thượng quỳ xuống cũng quỳ theo.
"Ta không sao, đều đứng lên đi." Hoàng thái hậu chán ghét nhìn thoáng qua Liễu Quý Phi có chút đắc ý, "Chỉ là về sau chuyện như vậy không cần gọi ta tới nữa. Ai gia là cho Hoàng đế ngươi mặt mũi mới từ Bích Tiêu Cung đi đến coi một chút."
Đối mặt với chỉ trích của Hoàng thái hậu hoàng thượng sắc mặt cũng trở nên rất khó coi. Chuyện này còn không phải là Liễu Quý Phi làm chủ, hắn vốn dĩ đã có thể hóa giải một chút mâu thuẫn quan hệ mẫu tử, lại không nghĩ tới rước lấy phiền chán của Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu cũng biết lời nói của mình có chút nghiêm khắc, lại bình thản nói: "Ai gia biết ngươi một thân hiếu tâm, về sau vẫn là để người ít đem những chuyện này đến phiền ta."
Hoàng Thượng biết hoàng thái hậu có ý ám chỉ, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Liễu Quý Phi, vốn dĩ còn đang mừng thầm Liễu Quý Phi thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Thượng không khỏi sửng sốt, lập tức cúi đầu giả bộ ảo não không thôi
Vừa rồi Lãnh ly đem hết thảy vào đáy mắt, trừ bỏ Thanh Phi cùng Liễu Quý Phi, phi tần người nào người nấy đều sợ tới mức tè ra quần, lúc ấy chỉ có hai người các nàng phi thường bình tĩnh, chắc là biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, mới có thể bình tĩnh như thế.
"Ai gia đi về, cũng hy vọng Hoàng Thượng đem chuyện này điều tra rõ ràng, tại sao đang êm đẹp lại xuất hiện rắn như thế." Nói xong, hoàng thái hậu liền bãi giá hồi cung .
Lãnh ly cũng lập tức đi theo, chắc chắn Hoàng Thượng cái gì cũng tra không được đi. Lúc ấy chỉ có Thanh Phi rời đi, như vậy nhất định là nàng ta động tay động chân, chứng cớ phỏng chừng cũng đều bị nàng ta hủy hết rồi.
Trở lại Bích Tiêu cung, sắc mặt Hoàng Thái Hậu lập tức trở nên khó coi, nghĩ đến cũng là bị kinh hách quá lớn, vừa rồi trấn định cũng là giả vờ, sợ làm cho Liễu Quý Phi nhìn ra manh mối.
"Hoàng thái hậu, người có khỏe không." Lãnh ly hầu hạ Hoàng Thái Hậu ngồi vào giường lấy gối mềm giúp Hoàng Thái Hậu dựa vào.
"Hôm nay chuyện tình này ngươi thấy thế nào?" Hoàng thái hậu mới vừa nằm xuống lại hỏi, cho tới bây giờ lòng của nàng vẫn cuồng loạn.
" Thanh xà này tuy rằng không độc nhưng mà tự dưng chạy tới nhiều như vậy thật sự là quái dị, nếu không phải có người đem chúng nó thả ra, làm sao lại khéo như thế. Còn có, chỉ có Thanh Phi nương nương rời đi, lúc sau nàng ta trở về thanh xà kia liền đi theo đến, không thể không nói thật sự kỳ lạ."
"Ân." Hoàng thái hậu thở ra một hơi, " Thời điểm mọi người chạy trối chết, chỉ có Thanh Phi cùng Liễu Quý Phi bình tĩnh nhất. Ai gia biết chuyện này cùng các nàng không thoát được có quan hệ."
Lãnh ly thấy sắc mặt Hoàng Thái Hậu càng ngày càng kém, biết chậm trễ không được, lập tức cho người tìm thái y đến chẩn đoán bệnh cho Người. Thái y vuốt chòm râu của mình nói: "Hoàng thái hậu không có gì trở ngại, chỉ là kinh hách quá độ mà thôi. Ta kê một ít thuốc uống là tốt thôi."
Thái y biết nơi này đã không còn chuyện của mình, liền đóng cái hòm thuốc rời khỏi Bích Tiêu Cung.
Thái hậu cũng hướng về ánh trăng thở dài, nói như thế nào thì Liễu Quý Phi cũng là chất nữ của mình, hiện giờ xem ra lòng dạ nàng ta ngoan độc, thế nhưng bởi vì Lãnh Ly cùng mình thân cận sẽ hại mình, quả nhiên là tâm địa rắn rết!
Giữa trưa hôm sau, Thanh Phi cư nhiên đi vào Bích Tiêu Cung vấn an Hoàng Thái Hậu.
Lãnh ly cùng Hoàng Thái Hậu hai mặt nhìn nhau, nàng ta tới làm cái gì, Hoàng Thái Hậu không phải sớm đã có ý chỉ, bình thường không cần các nàng đến thỉnh an rồi, như thế nào hôm nay không phải cuối tháng mùng một nàng đã tới rồi.
Hai người đang hồ nghi, Thanh Phi đã đi đến, sau đó thỉnh an Hoàng Thái Hậu ,hoàng thái hậu ban thưởng nàng ta ngồi, nàng ta sau khi ngồi xuống, quan tâm nói: "Nô tì nghe nói Hoàng Thái Hậu bởi vì kinh hách quá độ, vẫn nằm trên giường, cho nên nô tỳ đến thăm. Hôm nay gặp mẫu hậu khí sắc không tồi, nô tì cũng an tâm."
"Ta thật ra vô sự, nhưng Thanh Phi ngươi, thân cốt càng ngày càng yếu, về sau không cần thường đến thăm ta." Hoàng thái hậu cũng giả vờ hiền lành nói.
"Vâng, chỉ là nô tì thân là cung tần, chăm sóc Hoàng Thái Hậu cũng là bình thường,chỉ là thân thể nô tỳ không được tốt." Thanh phi đột nhiên khụ một tiếng, nàng lập tức dùng khăn tay che miệng lại, nhưng mà Lãnh Ly vẫn là thấy nàng ta ho ra máu, nàng ta lại không dấu vết đem khăn tay nắm lại trong tay.
Xem ra thời gian của Thanh Phi không nhiều lắm .
Hôm nay Thanh phi thế nhưng chưa từng có biểu hiện ra ý hận với Lãnh Ly, ánh mắt thản nhiên mang theo ý cười nhợt nhạt.
"Ai gia có thái y cùng Yến Vương phi đích thân chăm sóc , ngươi không cần quan tâm." Hoàng thái hậu cũng phiền chán ứng phó với bọn họ, bất quá Thái Hậu cũng hiểu được, thời khắc mình đem Lãnh Ly thu vào trong cung, liền nhất định không có cách nào chỉ lo thân mình .
"Vâng, hôm nay nô tì ngửi được trong cung Hoàng Thái Hậu có mùi đàn hương cũng cảm thấy được vui vẻ thoải mái. Xem ra nô tì cũng nên thắp hương lễ Phật nhiều hơn mới phải." Đôi mắt hạnh nhân của Thanh Phi nhàn nhạt đánh giá hết thảy tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Hoàng thái hậu cùng Lãnh Ly nghe được nàng nhắc tới đàn hương, lại nhớ đến ngày ấy phủ nội vụ đưa tới đàn hương có vấn đề, trong lời nói của Thanh Phi như là ám chỉ điều gì.
Thanh phi lại nói tiếp: " đàn hương trong cung Hoàng thái hậu đều là tốt nhất,không giống đàn hương của chúng thần đều là loại bình thường thất. Nô tỳ nghe nói Hoàng Thái Hậu gần đây dùng đều là đồ tiến cống, không biết có thể hay không thưởng cho nô tì một ít."
Lãnh Ly nháy mắt hiểu được ý gì, Hoàng Thái Hậu trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn hướng Lãnh Ly, lãnh Ly hướng nàng gật gật đầu, Hoàng Thái Hậu không dấu vết nhìn về phía Thanh Phi, nói: "Một khi đã như vậy, Lãnh Ly, ngươi lấy một ít đưa cho Thanh Phi đi."
Lãnh Ly gật gật đầu xoay người đi ra tẩm cung, Thanh Phi cũng đứng dậy đi theo, đi ra khỏi tẩm điện.
Lãnh Ly bảo Thanh Âm gói một ít đàn hương, Thanh Âm lo lắng hỏi: " Đàn hương này vốn có độc, chúng ta có nên đổi thành không có độc không?"
Lãnh Ly lắc đầu, "Không cần, nếu chúng ta cho nàng ta loại không có độc, ngược lại làm cho nàng ta phát hiện chúng ta đã nghi ngờ, hơn nữa cho dù không có độc các nàng cũng sẽ biến thành có độc. Ta liền đưa cho nàng ta loại có độc, ta thật muốn nhìn một chút các nàng đang muốn làm gì."
Thanh Âm cũng hiểu được Lãnh Ly nói có lý, lập tức gói đàn hương lại đưa cho Thanh Phi
Vào đêm, Thanh Âm đi ra bên ngoài lấy cho Lãnh Ly nước ấm rửa mặt, nàng nhỏ giọng nói cho Lãnh Ly, "Thần vừa mới thấy cung nữ Đàn Hương bên người Thanh Phi, nàng ta tới Bích Tiêu Cung hỏi thăm cung nữ thái giám gần đây nhất Hoàng Thái Hậu có hay không dùng đàn hương tiến cống."
Lãnh ly cầm khăn mặt lau mặt, lẩm bẩm nói: "Hừ, chỉ sợ là các nàng thấy Thái Hậu vẫn vô sự, cho nên cũng không dám tùy tiện đứng ra nói cái gì. Theo ta phân tích, các nàng vốn là muốn Thái Hậu trúng độc, khiến cho Thanh Phi cầm đàn hương có độc kia đi đến chỗ Thái Hậu tố giác ta."
Thanh Phi nghĩ là Hoàng thái hậu sẽ xem Hách Liên Thiệu là cháu của mình, thay nàng ta chỉ trích, không nghĩ tới Hoàng thái hậu lại trách cứ mình, lập tức xấu hổ giận dữ đan xen, bàn tay không nghe lời run rẩy.
Thị nữ Đàn Hương đứng ở phía sau lưng, lập tức an ủi Thanh Phi, ý đồ để nàng ta ổn định lại.
Qua một lúc lâu, Thanh Phi mới tỉnh táo lại. Liễu Quý Phi đã sớm ngờ tới sẽ như thế, nàng hướng về phía Thanh Phi làm một ánh mắt, Thanh Phi lập tức hiểu ý, hướng Hoàng thái hậu nói ra: "Thần thϊếp thất lễ. Còn mong Hoàng thái hậu ân chuẩn thần trở về một lần nữa trang điểm."
Hoàng thái hậu khẽ gật đầu, "Đi đi."
Thanh Phi vịn tay Đàn Hương đi xuống khán đài, Lãnh Ly lại chú ý tới ánh mắt vừa mới nãy của Liễu Quý Phi, cũng chú ý tới Thanh Phi đi xuống khán đài, bên tai Đàn Hương thì thầm cái gì, sau đó Đàn Hương liền nhanh chóng rời khỏi.
Thanh Phi mặt lộ vẻ hung ác nhìn thoáng qua Lãnh Ly, lại không nghĩ tới Lãnh Ly mỉm cười nhìn mình, dọa nàng ta thân thể run lên. Nàng khẩn cầu Lãnh Ly chỉ nhìn khiêu khích mà thôi, nàng ta căn bản không biết kế hoạch của bọn họ.
Mà Lãnh Ly nhìn Thanh Phi đi hậu điện nghỉ ngơi, liền hướng Thanh Âm thì thầm vài câu, Thanh Âm hăng hái gật đầu, cũng rời khán đài.
Thanh Âm dựa theo Lãnh Ly chỉ thị, đi theo Đàn Hương một đường mà đi. Đàn Hương lén lén lút lút đi vào Bích Tiêu Cung, con mắt quay tròn. Loạn chuyển, xem ra có quỷ.
Bích Tiêu Cung ngày bình thường có rất ít người vãng lai, Hoàng thái hậu lại không thích người khác quấy rầy, cho nên trừ bỏ mấy người hầu hạ đi theo sân khấu kịch, toàn bộ Bích Tiêu Cung liền lưu lại một thái giám trông coi, thế nhưng là toàn bộ Bích Tiêu Cung đều yên lặng, thái giám trông coi cũng không biết đi nơi nào.
Đàn Hương cẩn thận từng li từng tí đi đến bên trong, đi thẳng tới tẩm điện Lãnh Ly, nàng đẩy cửa vào đem một cái cái hộp trong lồng ngực của mình nhét vào quần áo bên trong tủ, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Thanh Âm đợi đến nàng ta rời đi mới trở lại bên trong tẩm điện, từ trong tủ quần áo đem ra cái hộp kia, chờ một lát để Lãnh Ly trở về, đem cái này giao cho nàng.
Qua nửa ngày, Lãnh Ly mới nhìn rõ Đàn Hương dìu Thanh Phi trở lại trên đài, Thanh Phi hướng về phía Đàn Hương nhìn thoáng qua, vẻ mặt tán dương, Thanh Phi thở một hơi dài nhẹ nhõm, tâm tình thật tốt, sắc mặt tái nhợt ban đầu cũng dần dần hồng nhuận.
Lãnh Ly có chút muốn cười, bọn họ đây là có bao nhiêu sợ mình.
Lúc này trên sân khấu hí cũng tới thời điểm mấu chốt nhất rồi, chỉ thấy con hát xuất ra một thanh rìu, chuẩn bị phá núi cứu mẹ, lại nghe thấy nhìn trên đài có người rống to, "A..., là rắn!"
Toàn bộ khán đài đều náo loạn lên, mọi người hoảng hốt sợ hãi, nhìn xem mấy chục đầu Thanh Xà hướng các nàng phi tới, không khỏi la to. Trong đó có phi tần bởi vì kích động ngất đi, mọi người loạn tung tùng phèo. Trên bàn trái cây lê, đào đều bị các nàng đổ nhào trên mặt đất, cùng nhau co rúm lại với nhau, Lãnh Ly càng nhanh chóng đi đến bên người Hoàng thái hậu. Thị vệ thủ ở phía dưới lập tức chạy tới, tay cầm đao thương hướng về phía những Thanh Xà vung vẩy.
Lãnh Ly lại không cảm thấy kinh ngạc, ngay cả kim xà Miêu vương nàng cũng có thể bắt lấy, càng không cần nhắc tới những loại rắn bình thường này, chỉ những loại rắn này xuất hiện cũng lạ đang yên đang lành từ đâu tới? Bọn thị vệ đem Thanh Xà chém chết, máu tươi văng tại chỗ, một mùi máu tanh nồng đậm liền chui vào lỗ mũi. Nhìn thấy thi thể Thanh Xà ngổn ngang trên đất máu thịt be bét, rất nhiều phi tần đều sợ hãi quay mặt qua chỗ khác, không khỏi nghẹn ở ngực, buồn nôn không thôi.
Hoàng Thượng nghe nói mà đến, trên sân khấu hí đã diễn không nổi nữa. Hắn trông thấy bọn thị vệ đã thanh lý Thanh Xà, Hoàng thái hậu bị kinh hãi không nhẹ, hắn ân cần hỏi han: "Để mẫu hậu chấn kinh, là Nhi Thần bất hiếu."
Chúng phi tần trông thấy Hoàng Thượng quỳ xuống cũng quỳ theo.
"Ta không sao, đều đứng lên đi." Hoàng thái hậu chán ghét nhìn thoáng qua Liễu Quý Phi có chút đắc ý, "Chỉ là về sau chuyện như vậy không cần gọi ta tới nữa. Ai gia là cho Hoàng đế ngươi mặt mũi mới từ Bích Tiêu Cung đi đến coi một chút."
Đối mặt với chỉ trích của Hoàng thái hậu hoàng thượng sắc mặt cũng trở nên rất khó coi. Chuyện này còn không phải là Liễu Quý Phi làm chủ, hắn vốn dĩ đã có thể hóa giải một chút mâu thuẫn quan hệ mẫu tử, lại không nghĩ tới rước lấy phiền chán của Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu cũng biết lời nói của mình có chút nghiêm khắc, lại bình thản nói: "Ai gia biết ngươi một thân hiếu tâm, về sau vẫn là để người ít đem những chuyện này đến phiền ta."
Hoàng Thượng biết hoàng thái hậu có ý ám chỉ, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Liễu Quý Phi, vốn dĩ còn đang mừng thầm Liễu Quý Phi thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Thượng không khỏi sửng sốt, lập tức cúi đầu giả bộ ảo não không thôi
Vừa rồi Lãnh ly đem hết thảy vào đáy mắt, trừ bỏ Thanh Phi cùng Liễu Quý Phi, phi tần người nào người nấy đều sợ tới mức tè ra quần, lúc ấy chỉ có hai người các nàng phi thường bình tĩnh, chắc là biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, mới có thể bình tĩnh như thế.
"Ai gia đi về, cũng hy vọng Hoàng Thượng đem chuyện này điều tra rõ ràng, tại sao đang êm đẹp lại xuất hiện rắn như thế." Nói xong, hoàng thái hậu liền bãi giá hồi cung .
Lãnh ly cũng lập tức đi theo, chắc chắn Hoàng Thượng cái gì cũng tra không được đi. Lúc ấy chỉ có Thanh Phi rời đi, như vậy nhất định là nàng ta động tay động chân, chứng cớ phỏng chừng cũng đều bị nàng ta hủy hết rồi.
Trở lại Bích Tiêu cung, sắc mặt Hoàng Thái Hậu lập tức trở nên khó coi, nghĩ đến cũng là bị kinh hách quá lớn, vừa rồi trấn định cũng là giả vờ, sợ làm cho Liễu Quý Phi nhìn ra manh mối.
"Hoàng thái hậu, người có khỏe không." Lãnh ly hầu hạ Hoàng Thái Hậu ngồi vào giường lấy gối mềm giúp Hoàng Thái Hậu dựa vào.
"Hôm nay chuyện tình này ngươi thấy thế nào?" Hoàng thái hậu mới vừa nằm xuống lại hỏi, cho tới bây giờ lòng của nàng vẫn cuồng loạn.
" Thanh xà này tuy rằng không độc nhưng mà tự dưng chạy tới nhiều như vậy thật sự là quái dị, nếu không phải có người đem chúng nó thả ra, làm sao lại khéo như thế. Còn có, chỉ có Thanh Phi nương nương rời đi, lúc sau nàng ta trở về thanh xà kia liền đi theo đến, không thể không nói thật sự kỳ lạ."
"Ân." Hoàng thái hậu thở ra một hơi, " Thời điểm mọi người chạy trối chết, chỉ có Thanh Phi cùng Liễu Quý Phi bình tĩnh nhất. Ai gia biết chuyện này cùng các nàng không thoát được có quan hệ."
Lãnh ly thấy sắc mặt Hoàng Thái Hậu càng ngày càng kém, biết chậm trễ không được, lập tức cho người tìm thái y đến chẩn đoán bệnh cho Người. Thái y vuốt chòm râu của mình nói: "Hoàng thái hậu không có gì trở ngại, chỉ là kinh hách quá độ mà thôi. Ta kê một ít thuốc uống là tốt thôi."
Thái y biết nơi này đã không còn chuyện của mình, liền đóng cái hòm thuốc rời khỏi Bích Tiêu Cung.
Thái hậu cũng hướng về ánh trăng thở dài, nói như thế nào thì Liễu Quý Phi cũng là chất nữ của mình, hiện giờ xem ra lòng dạ nàng ta ngoan độc, thế nhưng bởi vì Lãnh Ly cùng mình thân cận sẽ hại mình, quả nhiên là tâm địa rắn rết!
Giữa trưa hôm sau, Thanh Phi cư nhiên đi vào Bích Tiêu Cung vấn an Hoàng Thái Hậu.
Lãnh ly cùng Hoàng Thái Hậu hai mặt nhìn nhau, nàng ta tới làm cái gì, Hoàng Thái Hậu không phải sớm đã có ý chỉ, bình thường không cần các nàng đến thỉnh an rồi, như thế nào hôm nay không phải cuối tháng mùng một nàng đã tới rồi.
Hai người đang hồ nghi, Thanh Phi đã đi đến, sau đó thỉnh an Hoàng Thái Hậu ,hoàng thái hậu ban thưởng nàng ta ngồi, nàng ta sau khi ngồi xuống, quan tâm nói: "Nô tì nghe nói Hoàng Thái Hậu bởi vì kinh hách quá độ, vẫn nằm trên giường, cho nên nô tỳ đến thăm. Hôm nay gặp mẫu hậu khí sắc không tồi, nô tì cũng an tâm."
"Ta thật ra vô sự, nhưng Thanh Phi ngươi, thân cốt càng ngày càng yếu, về sau không cần thường đến thăm ta." Hoàng thái hậu cũng giả vờ hiền lành nói.
"Vâng, chỉ là nô tì thân là cung tần, chăm sóc Hoàng Thái Hậu cũng là bình thường,chỉ là thân thể nô tỳ không được tốt." Thanh phi đột nhiên khụ một tiếng, nàng lập tức dùng khăn tay che miệng lại, nhưng mà Lãnh Ly vẫn là thấy nàng ta ho ra máu, nàng ta lại không dấu vết đem khăn tay nắm lại trong tay.
Xem ra thời gian của Thanh Phi không nhiều lắm .
Hôm nay Thanh phi thế nhưng chưa từng có biểu hiện ra ý hận với Lãnh Ly, ánh mắt thản nhiên mang theo ý cười nhợt nhạt.
"Ai gia có thái y cùng Yến Vương phi đích thân chăm sóc , ngươi không cần quan tâm." Hoàng thái hậu cũng phiền chán ứng phó với bọn họ, bất quá Thái Hậu cũng hiểu được, thời khắc mình đem Lãnh Ly thu vào trong cung, liền nhất định không có cách nào chỉ lo thân mình .
"Vâng, hôm nay nô tì ngửi được trong cung Hoàng Thái Hậu có mùi đàn hương cũng cảm thấy được vui vẻ thoải mái. Xem ra nô tì cũng nên thắp hương lễ Phật nhiều hơn mới phải." Đôi mắt hạnh nhân của Thanh Phi nhàn nhạt đánh giá hết thảy tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Hoàng thái hậu cùng Lãnh Ly nghe được nàng nhắc tới đàn hương, lại nhớ đến ngày ấy phủ nội vụ đưa tới đàn hương có vấn đề, trong lời nói của Thanh Phi như là ám chỉ điều gì.
Thanh phi lại nói tiếp: " đàn hương trong cung Hoàng thái hậu đều là tốt nhất,không giống đàn hương của chúng thần đều là loại bình thường thất. Nô tỳ nghe nói Hoàng Thái Hậu gần đây dùng đều là đồ tiến cống, không biết có thể hay không thưởng cho nô tì một ít."
Lãnh Ly nháy mắt hiểu được ý gì, Hoàng Thái Hậu trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn hướng Lãnh Ly, lãnh Ly hướng nàng gật gật đầu, Hoàng Thái Hậu không dấu vết nhìn về phía Thanh Phi, nói: "Một khi đã như vậy, Lãnh Ly, ngươi lấy một ít đưa cho Thanh Phi đi."
Lãnh Ly gật gật đầu xoay người đi ra tẩm cung, Thanh Phi cũng đứng dậy đi theo, đi ra khỏi tẩm điện.
Lãnh Ly bảo Thanh Âm gói một ít đàn hương, Thanh Âm lo lắng hỏi: " Đàn hương này vốn có độc, chúng ta có nên đổi thành không có độc không?"
Lãnh Ly lắc đầu, "Không cần, nếu chúng ta cho nàng ta loại không có độc, ngược lại làm cho nàng ta phát hiện chúng ta đã nghi ngờ, hơn nữa cho dù không có độc các nàng cũng sẽ biến thành có độc. Ta liền đưa cho nàng ta loại có độc, ta thật muốn nhìn một chút các nàng đang muốn làm gì."
Thanh Âm cũng hiểu được Lãnh Ly nói có lý, lập tức gói đàn hương lại đưa cho Thanh Phi
Vào đêm, Thanh Âm đi ra bên ngoài lấy cho Lãnh Ly nước ấm rửa mặt, nàng nhỏ giọng nói cho Lãnh Ly, "Thần vừa mới thấy cung nữ Đàn Hương bên người Thanh Phi, nàng ta tới Bích Tiêu Cung hỏi thăm cung nữ thái giám gần đây nhất Hoàng Thái Hậu có hay không dùng đàn hương tiến cống."
Lãnh ly cầm khăn mặt lau mặt, lẩm bẩm nói: "Hừ, chỉ sợ là các nàng thấy Thái Hậu vẫn vô sự, cho nên cũng không dám tùy tiện đứng ra nói cái gì. Theo ta phân tích, các nàng vốn là muốn Thái Hậu trúng độc, khiến cho Thanh Phi cầm đàn hương có độc kia đi đến chỗ Thái Hậu tố giác ta."
Danh sách chương