"Cái này, này không có khả năng!" Thôi Tiến trở nên bối rối, "Hoàng thượng, nô tài không có lá gan lớn như vậy, nhất định là hiểu lầm. Hoặc là do những người khác ở Phủ Nội Vụ làm ra!"

"A...!" Vân Xảo chỉ vào túi táo đỏ nói: "Trước đó vài ngày Hoàng thượng sai Phủ Nội Vụ đưa cho Quý nhân một chút thuốc bổ, ở trong đó cũng có táo đỏ, nhưng Quý nhân cái gì cũng đều ăn không vô, nô tì vẫn không động đến chúng."

Sắc mặt Hoàng thượng càng ngày càng u ám, "Thân là Tổng quản Phủ Nội mà chuyện này cũng không làm được, cần ngươi làm gì! Người đâu, kéo vào Thận Hành Ti!"

"Hoàng thượng, Hoàng thượng, tha mạng cho thần!" Thôi Tiến lo lắng nhìn về phía Liễu Quý phi.

Liễu Quý phi biết không tốt, bà không thể mất đi quân cờ Thôi Tiến này, bà lập tức cầu tình: "Hoàng thượng, chắc hẳn Thôi Tiến cũng không phải cố ý, ngài tha thứ cho hắn đi."

"Đây còn là sai lầm ở buổi tiệc sinh thần của Quý nhân, về sau nếu là sai lầm ở trên Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu, sợ là cái gì cũng không còn kịp." Lãnh Ly nhàn nhạt mở miệng nói ra.

Hoàng Thượng nghe xong, quả thực như vậy.

"Hoàng thượng, còn có một chuyện." Chương Tuyên sầm mặt nói: "Vừa nãy khi điều tra Phủ Nội Vụ, nô tài lục soát đàn hương dùng lễ Phật, phát hiện đoạn trường phấn."

"Đoạn trường phấn? !" Hoàng thượng ngồi thẳng người, "Làm sao lại có đoạn trường phấn? !"

Sắc mặt Liễu Quý Phi nháy mắt trở nên khó coi, lớp trang điểm tinh tế trên mặt cũng không che giấu được sắc mặt xám xanh.

"Phụ hoàng." Lãnh Ly bước lên trước mặt Hoàng thượng, nói: "Ngày đó Thanh Phi nương nương khăng khăng đàn hương này là lấy từ cung của Hoàng Thái hậu. Thế nhưng ngày ấy thái y đã kiểm tra thực hư, đàn hương trong cung Thái hậu không có đoạn trường phấn, hiện tại xem ra Tổng quản Phủ Nội Vụ cấu kết với Thanh Phi nương nương muốn mưu hại Hoàng Thái hậu."

"Nói bậy." Liễu Quý phi vội vàng quát: "Thanh Phi và Thôi Tiến đâu có lý do gì để hãm hại Hoàng Thái hậu!"

"Tại sao lại không có lý do." Lãnh Ly chậm rãi ngước mắt, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm Liễu Quý Phi: "Thái hậu bảo hộ ta, Thanh Phi vẫn luôn oán hận Hoàng thượng, bà ấy muốn để Hoàng Thượng nếm thử cảm giác đau khổ khi mất đi chí thân." Nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Thôi Tiến nói tiếp: "Thôi Tiến lại là đồng hương của Thanh Phi, bọn họ đương nhiên có thể thông đồng được."

"Tốt!" Hoàng Thượng đã hoa mắt váng đầu, một Hách Liên Thiệu đã dẫn đến bao nhiêu sự cố, Thanh Phi đã phụ ân sủng của hắn, nhốt vào lãnh cung vẫn không an phận, hắn sầm mặt lại, nói: "Chém đầu Thôi Tiến, ban cho Thanh Phi ở lãnh cung tội chết!"

"Vâng." Chương Tuyên dùng ánh mắt ra hiệu cho thủ vệ, hai thị vệ lập tức tiến lên đưa Thôi Tiến ra ngoài viện.

Mọi người không biết nên làm thế nào cho phải, Hoàng thượng thở dài một hơi, đứng dậy, "Ái phi, sinh thần yến của nàng, trẫm nợ nàng."

"Hoàng thượng, thần thϊếp không thèm để ý những cái này." An Quý nhân mỉm cười nhìn Hoàng hượng, "Thần thϊếp rất thỏa mãn."

Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, "Truyền ý chỉ của ta, An Quý nhân tấn thăng làm Phương Tần, chuyển vào Thúy Vi Cung."

"Vâng, đa tạ Hoàng thượng." An Quý nhân, không, Phương Tần, trong một đêm trở thành Tần, không biết đã làm bao nhiêu người ghen tị.

Liễu Quý phi mắt sắc nhìn chằm chằm An Quý nhân, còn chưa kịp xử lí nàng ta, thế mà đã thành Phương Tần, thật sự quá đáng ghét! "Dọn canh trên bàn xuống, tiếp tục biểu diễn đi." Hoàng thượng nói với mọi người: "Các ngươi cũng ngồi xuống đi."

"Vâng."

Nghệ nhân trên sân tiếp tục diễn tấu, Lãnh Ly đưa Thanh Âm chuẩn bị trở về Bích Tiêu Cung.



"Dừng lại!" Chẳng biết lúc nào Liễu Quý phi cũng đã đi xuống, một đôi mắt phượng như phun lửa, "Hôm nay lại là quỷ kế của ngươi đúng không? !"

Lãnh Ly chậm rãi quay người, cười nói tự nhiên, "Vâng."

"Ngươi đã cản trở bản cung như thế, đừng trách bản cung không dung nổi ngươi!" Sát ý nơi đáy mắt của Liễu Quý phi, Lãnh Ly nhìn thấy rất rõ ràng.

"Không dung nổi ta?" Lãnh Ly cười lạnh, "Quý phi nương nương khi nào dung được ta, người và Tam Hoàng Tử không phải xem ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt sao?"

"Hãy đợi đấy!" Liễu Quý phi giận không kềm được, không ngờ lại dễ dàng bị nàng ta làm tổn thất một người.

Lãnh Ly quay người rời đi, nhìn thân ảnh nàng đi xa, Liễu Quý phi cười lạnh, xem ngươi còn được đắc ý tới khi nào, rất nhanh liền không cần phải nhìn thấy ngươi nữa.

Bất kể như thế nào, trận phong ba này cuối cùng cũng lắng lại. Chỉ là Lãnh Ly không nghĩ tới một tai họa khác đang đợi nàng.

Lãnh Ly bên này bận bịu đấu Hoàng tử, đấu Tần phi, nơi Hách Liên Hiên cũng không nhàn rỗi.

Ai có thể ngờ được Ngũ Hoàng tử bình thường đến cực hạn, vô năng đến cực hạn thế mà trở thành Yến Vương, lần nữa trở lại Miêu Cương.

Giờ phút này, Hách Liên Hiên ngồi một mình trong lều vải, bên ngoài là từng đợt mưa rơi, hạt mưa to lớn rơi xuống lều phát ra tiếng vang nặng nề, hắn nghĩ đến tin tức thủ hạ hồi báo mà trong lòng tâm tình bất định, hắn không ở bên cạnh Lãnh Ly, không ngờ nàng lại gặp nhiều chuyện như vậy, xem ra hắn nhất định phải nghĩ cách trở về thăm nàng một chút mới được.

Hắn cúi đầu nhìn sa bàn trước mắt, sự tình lần trước đã được xử lý khá ổn thỏa, chỉ là nội bộ Miêu Cương vẫn sẽ có một thế lực không nhỏ có thể gây ra sóng gió bất cứ khi nào, hắn không thể không cẩn thận hơn.

Tưởng Chấn đội mưa đi vào lều vải, con ngươi vốn trong trẻo lạnh lùng sắc bén của Hách Liên Hiên nháy mắt biến thành ôn nhiên như ngày bình thường, cẩn thận từng li từng tí.

"Tướng quân, sao ngươi lại đến đây?" Hách Liên Hiên đứng dậy nhường chỗ cho Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn thụ sủng nhược kinh, vội vàng khoát tay, "Không được, không được, Yến Vương đến lần này thân phận đã khác biệt, người là Trấn Quan Tướng quân, quân hàm ở trên lão hủ, ta đứng là được rồi.”

Hách Liên Hiên mắt sắc ôn hòa, "Tướng quân quá khiêm tốn, ngài kinh nghiệm lâu năm, lịch duyệt thâm sâu, thân phận ta có tôn quý cũng phải dựa vào sự chỉ điểm của ngài, trong lòng ta ngài giống như là sư phụ vậy."

Tưởng Chấn ha ha cười một tiếng, vuốt chòm râu dê hoa râm của mình, hắn đã già, không còn cầm quân ra trận được, nếu đổi thành người khác làm sao còn để hắn vào mắt, Yến Vương bình dị gần gũi, khiêm tốn hữu lễ, nhất định không phải người tầm thường. Thêm nữa trước đó hắn cũng đã thể hiện năng lực, càng làm Tưởng Chấn bội phục.

"Không biết lão tướng quân lần này tới là có chuyện gì?" Hách Liên Hiên vén bạch sắc y bào, ngồi lại trên ghế, hai con ngươi thâm thúy nhìn Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn cũng đã thấy qua việc đời, đời này duyệt vô số người, chỉ nhìn ánh mắt này của Hách Liên Hiên ông đã cảm thấy hắn căn bản không nhu nhược như vẻ bề ngoài.

"A, mặc dù vẫn chưa tới ngày mùa, nhưng lương thảo trong quân doanh có hạn, lương thảo từ kinh thành còn chưa được vận chuyển tới. Ta nghĩ nếu không chuẩn bị trước một chút lương thảo, tất sẽ dẫn tới hậu họa về sau."

Hách Liên Hiên nhìn mây bay mịt mờ ngoài rèm, gật gật đầu, "Hiện tại mưa dầm liên miên, lương thảo của Miêu Cương cũng không biết có bị mốc hay không?"

Tưởng Chấn nghĩ hồi lâu, hồi đáp: "Chuyện này hẳn là không có vấn đề, mưa dầm chỉ vừa mới bắt đầu, mà kho lương thảo trong quân doanh cũng rất khô ráo."

"Đã như vậy thì lão tướng quân ngài đi chuẩn bị là được rồi, ngài thông thạo những việc này, ta lại không quen thuộc." Hách Liên Hiên lời nói khiêm tốn thỏa đáng.



Hắn càng như thế, Tưởng Chấn càng không dám xem nhẹ hắn.

"Như thế, ta cáo lui trước." Tưởng Chấn đứng dậy đi ra lều trại.

Hôm sau, mưa vẫn không ngừng, mặc dù binh sĩ cảm thấy mát mẻ, nhưng cảm giác ẩm ướt lại vô cùng khó chịu.

Tưởng Chấn đưa một nam nhân đến trước mặt Hách Liên Hiên, người này một thân tỏa ra cảm giác giàu có, dáng người cao gầy, lấm la lấm lét, nhìn rất không chính phái, hai mắt như hai hạt đậu mang theo giảo hoạt, là thần sắc thuộc về gian thương.

Hách Liên Hiên lần đầu tiên nhìn hắn thấy rất phản cảm, không biết vì sao Tưởng Chấn đưa hắn đến quân doanh.

"Yến Vương, đây là Lưu tài chủ trong thành, ruộng lúa ở Miêu Cương phần lớn đều là của hắn, mà lương thảo những năm qua cũng là mua từ tay hắn." Tưởng Chấn nhìn ra lo lắng trong mắt Hách Liên Hiên, lập tức giải thích.

Hách Liên Hiên gật đầu, hắn nhìn qua Lưu tài chủ, không nhanh không chậm hỏi: "Trong tay ngươi có bao nhiêu lương thảo?"

Lưu tài chủ không cần nghĩ ngợi nói: "Năm ngàn vạn cân không có vấn đề."

Lưu tài chủ khoe khoang khoác lác như vậy, rất khó để Hách Liên Hiên không hoài nghi. Chẳng qua là một thành nhỏ ở biên thuỳ, sao lại có nhiều lương thực như vậy? Mà năm trước vì có chiến sự mà rất nhiều đất đai bỏ hoang, cho dù là trữ từ mấy năm trước, hiện tại lại không có thu hoạch, nói thế nào cũng không đủ hai ngàn vạn cân!

Nhìn nụ cười nịnh nọt cùng tự đại của Lưu tài chủ, hẳn là nơi này có gì đó mờ ám.

Hách Liên Hiên trầm ngâm hồi lâu, mới nói với Lưu tài chủ: "Nếu đã từng hợp tác cùng lão tướng quân thì ta cũng yên lòng, năm ngàn vạn cân này ta muốn hết!"

Lưu tài chủ vui mừng nhướng mày, không ngờ Yến Vương tài đại khí thô như nậy, quả nhiên là Vương gia nha, tiêu tiền từ quốc khố tiền đúng là không nương tay!

"Thật tốt, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị ngay." Lưu tài chủ mặc dù cực lực khắc chế nhưng hắn vẫn không tự chủ được cong khóe miệng.

"Không vội." Hách Liên Hiên biết lương thảo trong quân doanh còn đủ nửa tháng, "Ngươi chí ít cũng phải để chúng ta nghiệm hàng một chút."

"Được được." Lưu tài chủ lại phi thường sảng khoái đáp ứng.

Chẳng lẽ là mình đa nghi rồi? Hách Liên Hiên không khỏi nhìn lại vẻ mặt Lưu tài, không đúng, trong này chắc chắn có vấn đề.

"Như vậy ngươi đi chuẩn bị đi." Hách Liên Hiên đuổi Lưu tài chủ đi.

Tưởng Chấn hỏi: "Vương Gia, dường như ngươi không mấy tin tưởng Lưu tài chủ?"

Nụ cười của Hách Liên Hiên cực kì nhạt, hắn gật đầu nói: "Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tài chủ ở thành trì biên cương, sao có nổi năm ngàn vạn cân lương thảo, điều này khiến người khác rất hoài nghi."

"Đúng vậy ha.” Tưởng Chấn lúc này mới từ từ hiểu được, ông sợ Hách Liên Hiên vì thế hoài nghi mình, vội vàng giải thích: "Vương gia, mặc dù lão thần đã giao dịch cùng hắn mấy lần nhưng cũng không biết hắn là dạng người gì."

"Lão tướng quân, ta không có nghi ngờ ngài." Hách Liên Hiên vẫn rất có lòng tin với Tưởng Chấn, dù sao ông ấy cũng đã trấn thủ nhiều năm ở Miêu Cương, khi tiếp xúc cũng thấy được đây là một tướng quân tính tình ngay thẳng.

"Vậy, Yến Vương, ngươi đây là?" Tưởng Chấn không biết hắn muốn làm gì.

"Lão tướng quân không cần hao tâm tổn trí, ta tự có biện pháp, điều tra một chút thực hư của Lưu tài chủ này." Con ngươi vốn bình tĩnh ôn nhiên của Hách Liên Hiên trở nên hung ác sắc bén như liệp báo, trong lòng Tưởng Chấn run lên, quả nhiên Yến Vương này tuyệt đối không phải là một hoàng từ tầm thường!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện