Nghe vậy, Tô Bối tức giận trừng mắt nhìn Văn Uyển, cơn hứng tình trong người càng nông đậm hơn.
Vô tình tiếc nhìn đông hô.
Đột nhiên nhớ tới, vào thời điểm này vtrên đảo Phù Dung.
Đây tà túc cô tản bộ vê nhà cùng Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống fôi kéo cô cùng nhau 'Rèn fuyện'.
Vừa nghĩ tới đây, Văn Quốc Đống đã gọi điện nthoại tới.
Trong tòng Tô Bối không khỏi tức giận, không chút nghĩ ngợi trực tiếp cúp máy.
Không quá một phút sau, điện thoại của Văn Quốc Đống tại gọi tới.<br/>u<br/>Trong tòng Tô Bối bất thình
tình có một cỗ phiên não, ném di động ra ngoài.
Văn Uyển thấy thế, tiến tên vỗ vỗ bả vai Tô Bối: “Chậc chậc... Đừng giận đừng giận... đám đàn ông chó
này... không đáng..."
“Ưm »
Văn Uyểh còn chưa nói xong, đã nghe Tô Bối nôn khan một tiếng, vọt vào toifet.
“Oe ”
Tô Bối ghé vào bôn rửa mặt, trong dạ dày một trận cồn cào chua xót, muốn nôn nhưng không thể nôn.
Văn Uyểh đi theo sau thấy bộ dạng chật vật của Tô Bối, vội vàng ném điện thoại xuống giúp Tô Bối thở
phào.
“Ưm...” Tô Bối không nhịn được trực tiếp nôn ra.
Văn Uyểh vội vàng đưa khăn giấy cho cô, khiếp sợ hít ngược một ngụm khí lạnh: “Đậu má!? Chị dâu... Chị,
chị, chị không phải là..."
Lời còn chưa dứt, di động của Văn Uyểh đã vang lên.
Tô Bối liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Văn Uyển, nhìn chuỗi số, trong lòng vô thức run rẩy:
“Đừng nhận!!”
“Ä à... Được!”
Văn Uyểh luống cuống tay chân cúp điện thoại, không nghĩ tới tay ấn quá nhanh trượt tới nút nghe.
“Chị dâu cháu đâu?”
Tô Bối nghe thanh âm của Văn Quốc Đống căng thẳng, trong dạ dày lại co rút một trận, che miệng cố nén
không cho mình phát ra tiếng nôn khan.
“Ngày...”
Văn Uyển thấy thế, vừa mắng vừa rời khỏi phòng vệ sinh: “Chị dâu đang tắm... Bác cả có chuyện gì vậy?”
Văn Quốc Đống nghe thấy âm thanh nhỏ vụn bên kia điện thoại, nhíu mày, trâm giọng nói: "Để cô ấy nghe
điện thoại..."
Văn Uyển nhìn vào bên trong, Tô Bối cuống quít tắc đâu: “Chị dâu hiện tại không tiện...”
Nghe vậy, giọng Văn Quốc Đống càng tạnh hơn: "Rốt cuộc cô ấy đang tàm gì?”
"Không phải cháu đã nói rồi sao... Đang tắm rửa đó?"
Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị đâu dây bên kia cắt đứt.
Văn Uyểnh hít sâu một hơi đi tới cửa phòng vệ sinh, cẩn thận hỏi: "Chị dâu... Trong bụng chị..."
Tô Bối dùng nước tạnh rửa mặt, sau khi thở phào nhẹ nhõm nói: "Cháu trai em...”
Văn Uyểnh nghẹn họng: "Không... Không thể...”
Tô Bối sửa tại mái tóc rối bời, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương.
Tính thời gian, một tháng rưỡi...
Cô vẫn không có kinh nguyệt.
`
Thấy Văn Uyển chân chờ, Tô Bối bình tĩnh nhìn người: “Nó chỉ có thể tà cháu trai hoặc cháu gái của em..."
Cô ở Văn gia còn chưa đứng vững, trong bụng chỉ có thể fà "Con của Văn Lê".
“Vậy bác cả của em... Ông ấy có thể tin?!”
Văn Uyểh tự cho fà tam quan của mình rất mạnh mẽ, thật không nghĩ tới thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại
hữu nhân*.
* Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: Trên trời còn có trời cao hơn, trên người còn có người giỏi
hơn.
Bố chồng và con dâu £àm xằng bậy thì thôi, còn tàm ra một đứa nữa.
Cho dù £à cô ấy, cũng cảm nhận được khiếp sợ.
Tô Bối tau mặt, hiện tại nội tâm cô cũng không bình tĩnh như bê ngoài, dự định ban đâu của cô fà ngủ cùng
Văn Quốc Đống đồng thời cũng cố gắng ngủ bên phía Văn Lê, chờ sau khi mình mang thai tiên tránh Văn
Quốc Đống.
Đến fúc đó cho dù Văn Quốc Đống sẽ nghi ngờ mục đích của cô không trong sạch, cũng sẽ không nghĩ tới
Z
cô có ý định tính toán ngược tại.
Chỉ cân cô một mực chắc chắn đứa bé tà của Văn Lê, Văn Quốc Đống cũng không có khả năng ép cô phá
thai.
Nhưng bây giờ... Từ sau khi tên giường với Văn Quốc Đống, Văn Lê chưa từng xuất hiện bên cạnh cô, càng
miễn bàn đến sinh hoạt vợ chồng.
Văn Uyển thấy vẻ mặt u sâu của Tô Bối, xác nhận: "Chị thật sự muốn sinh ra?”
Tô Bối gật đâu: “Nếu không vì cái thai này, chị quyến rũ bác cả em tầm gì?”
Văn Uyển nghĩ đến những tời tối hôm đó ở trên đảo ăn cơm nghe được, thở dài thật sâu: “Vậy chị phải
chuẩn bị tâm £ý thật tốt."
Nếu như không có sự việc bại tộ, Văn gia còn có thể êm đẹp...
Vạn nhất ngày nào đó giấy không gói được tửa, hậu quả kia còn nghiêm trọng hơn so với việc Diệp Liệt
Thanh đâu óc choáng váng muốn cưới cô ấy.
"Chị không muốn bất cứ ai biết chuyện này cho đến khi chị chắc chấn."
Nói xong, Tô Bối dừng một chút: “Bao gồm cả bác của em...”