Thanh niên đầu trọc kia thở dài.- Viên lão… ta thật sự… chưa từng nghĩ xa như vậy.
Với Vạn phu nhân chỉ đơn thuần là….Viên lão hiển nhiên là người trải đời…nghe đến đây đã hiểu.- Đó chỉ là ngươi nghĩ… ta thấy ánh mắt Vạn phu nhân nhìn ngươi rất khác a….Thấy hắn có chút thất thần, Viên lão liền cúi sát tới, mỉm cười đê tiện.- Ngươi....!vẫn chưa trả lời ta…....cơ thể Viên phu nhân thế nào a…..- Lão thật là…Nói đến đây, thanh niên đầu trọc liền bật cười.
Uống một ngụm rượu.Sau đó ánh mắt chợt động, thấy một nhân ảnh mập mạp đang đi tới, hắn vội đứng phắt dậy.- Không nói với lão nữa… khách nhân đến rồi...Lão già cũng không có ngăn cản, chỉ nhìn hắn bật cười.- Hahaha….Ngươi vẫn còn nợ lão đáp án đấy a…....Thanh niên đầu trọc kia dẫn một khách nhân mập mạp trạc 40 ra bên ngoài, toàn thân trung niên nhân kia mang đầy linh bảo sáng lập loè, thậm chí mỗi ngón tay còn mang đến tận 2 trữ giới chỉ.Mới nhìn sơ qua đã thấy là người vô cùng giàu có.Thanh niên kia dẫn khách nhân thăm thú một vòng trên dải lụa xám này, đi đến đâu, đều giới thiệu vô cùng chi tiết, lão nhân kia cũng vô cùng chăm chú lắng nghe, đầu còn gật gật khuôn mặt vô cùng thích thú...“ Khách quan, nơi này là linh điền lớn nhất trên dải lụa xám này… người thấy đấy, cây cối vô cùng xanh tốt, cũng không thiếu những linh dược hiếm có khó tìm a”...“Còn nơi này là Hồi Nhạn Lâu, cũng là tửu lâu lớn nhất ở đây, không biết bao nhiêu nữ tu sĩ buôn phấn bán hoa ở đây vô cùng xinh đẹp a”..“Phía trước mặt, chính là dòng sông do các vị cổ tu sĩ tạo ra trên dải lụa này, cảnh sắc vô cùng hiếm có…”..Không biết qua bao lâu, trời cũng đã về chiều, cả hai đã đứng trước một cánh rừng nhỏ, trung niên nhân kia khuôn mặt vô cùng hài lòng.- Tiểu Kê, đa tạ ngươi.
Không chỉ luyện giới chỉ cho ta…còn vô cùng nhiệt tình chu đáo.
Ta đã có lời đề bạt với Vạn trang chủ cất nhắc ngươi a...Vị thanh niên kia nghe vậy liền cúi đầu chắp tay.- Đa tạ khách quan đã cất nhắc, ta không có gì báo đáp a….Trung niên nhân kia chợt khuôn mặt có chút cảm khái.- Ta từ Phụ Kiên giới ngàn dặm xa xôi đến đây để đặt đơn hàng này… có chuyện này ta mấy tháng qua vô cùng tò mò..Nghe đến đây, ánh mắt thanh niên đầu trọc chợt loé.
Nhưng vẫn chắp tay.- Khách nhân có gì cứ nói..Thấy biểu tình của hắn, trung niên nhân mới ghé sát lại.- Trận pháp không gian ngàn năm qua bất di bất dịch, đều có giới hạn, nhưng tại sao các trữ vật giới chỉ khác chỉ rộng một trượng, nhưng…… giới chỉ chế tác của ngươi lại rộng đến gần hai trượng ?.Thanh niên đầu trọc nghe đến đây thì khuôn mặt cũng giãn ra.- Ai dà… cái này cũng là bí mật nghề nghiệp, thú thật với khách nhân… chuyện này ngay cả trang chủ….
ta cũng không tiết lộ a….Thấy biểu tình của hắn, trung niên nhân mập mạp có chút thất vọng, nhưng những bí mật nghề nghiệp này không tiết lộ cũng là điều vô cùng bình thường.
Không lâu sau, ông ta cũng định thần, bật cười.- Ta cũng đã nghĩ ngươi sẽ không trả lời a… Nhưng dù sao… vẫn đa tạ Tiểu Kê ngươi đã tận tâm a….Ông ta đi tới trước mấy bước, đảo mắt quanh một vòng.- Phụ Kiên giới đến Thất Thải giới vô cùng xa xôi, mất gần cả năm trời di chuyển… có lẽ đây là lần cuối cùng ta đặt chân đến đây..Vừa nghe đến đây, khuôn mặt thanh niên đầu trọc thoáng hiện lên dị sắc, sau đó liền nhanh chóng trở lại như thường, chắp tay.- Cung chúc khách nhân thượng lộ bình an..Lão ta thấy vậy liền gật đầu.- Tiểu Kê… ngươi cũng bảo trọng.
Ta cũng đi đây a….Ông ta vẫy tay mấy cái, sau đó liền quay lưng bước đi vào cánh rừng.
Ở phía sau, ánh mắt thanh niên đầu trọc chợt loé.
Dù cả người mang tử y nhưng ở cổ và cổ tay, thoáng hiện lên mấy đồ đằng chuyển động kì quái.Cánh rừng này cũng không hề rộng lớn, chỉ trải dài hơn một dặm, đi hết cánh rừng này sẽ đến truyền tống trận thu phí của Thất Thải giới.Trung niên nhân kia bộ dạng nhàn nhã, vừa rảo bộ thăm thú, vừa huýt sáo.Bất ngờ không chút báo trước...“Ù ù ù….”..Một hố đen hiện ra ngay sau lưng, vô thanh vô thức hút ông ta vào bên trong dưới ánh mắt kinh hãi.....Không biết qua bao lâu.Lúc mở mắt ra đã thấy bên trong một gian nhà đá rộng hơn 50 mươi trượng kín bưng, chẳng có cửa sổ, cũng chẳng có cửa đi, bên trên chỉ có một vài viên đá phát sáng mập mờ.Xung quanh hài cốt chất la liệt.
Thậm chí còn có một vài tử thi nữ tử đang mục rửa chưa phân huỷ hết.Dù là thương nhân nhưng nói gì đi nữa trung niên nhân này cũng là....!Địa Ma cảnh, lão nhanh chóng định thần, khuôn mặt cảnh giác cực độ.Cả người vô thức run rẩy, bởi lão cũng biết, có thể vô thanh vô thức cưỡng ép lão vào trong này… tu vi của đối phương…….
Sâu không lường được !.- Tại sao lại cưỡng ép bắt giam Hà mỗ ?.- Tiền bối là ai… ?.Bên trong nhà đá kín bưng, tiếng quát của trung niên nhân vang vọng….“ Tiền bối là ai…?”.“ Tiền bối là ai…?”.Không lâu sâu, không thấy có ai trả lời, trung niên nhân mập mạp liền mất kiên nhẫn, tế ra bảo khí...“uỳnh…”..“uỳnh…”..Vô số công kích lăng lệ nhắm vào vách tường đá.
Nhưng đã khiến ông ta thất vọng.
Tường đá kia… thậm chí ngay cả vết trầy xước cũng không có.Qua một canh giờ, lão ta công kích đến nỗi linh lực đã cạn, đầy mệt mỏi ngồi thụp xuống.Nhanh chóng lấy ra mấy viên trung phẩm linh thạch hấp thu....“Công kích không có hiệu quả đúng không ?”..Chợt sống lưng trung niên nhân lạnh ngắt, bởi giọng nói kia vô cùng quen thuộc, lão ta ánh mắt đảo quanh.
Chợt thấy ở một góc thạch lao, một nhân ảnh gầy gò từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.Ông ta trợn tròn.- Tiểu....!Tiểu Kê… sao lại là ngươi…..Đối diện, thấy nhân ảnh kia không chút cảm xúc.
Trung niên nhân miệng lưỡi lắp bắp..- Chẳng lẽ gần đây… các tu sĩ mất tích chính là…..- Thật lắm lời…..Nhân ảnh kia vừa mở miệng nói mấy chữ, bất ngờ..“Phập… phập…phập…”.Vô số thanh kiếm như từ hư vô xuất hiện, nhanh như chớp cắm vào người lão.
Dưới ánh mắt trợn tròn của trung niên nhân.Thanh niên kia mới từ từ bước tới, các đồ đằng chuyển động trên mặt cũng dần lặn xuống.Máu túa ra khắp nơi trên người, mùi tanh nồng xông lên.
Nhưng tu sĩ sức sống vô cùng mãnh liệt, lão cũng không có tuyệt khí.
Chợt thấy thanh niên kia một tay đưa lên phía trước, năm ngón tay mở rộng.Cả người trung niên nhân vốn mập mạp, bỗng dần dần khô héo thấy rõ…dưới ánh mắt kinh hoảng tột độ, chỉ còn nghe giọng lão thều thào....… Ác quỷ… là ác quỷ…...Đó cũng là những lời nói cuối cùng của lão......Một ngày sau.Cách đó 50 dặm, có một vùng âm khí bốc lên mãnh liệt, nơi này cũng là trung tâm của chiến trường cổ năm xưa.
Vì khắp nơi âm khí quá nhiều, cũng rất ít tu sĩ tình nguyện sinh sống ở nơi này.Cũng vì lý do này, bán kính 30 dặm xung quanh, chỉ có rải rác vài căn nhà lụp xụp.Nhưng kì lạ ở chỗ, chẳng biết có phải có quá nhiều thi thể bên dưới mặt đất hay không, mà cây cối nơi này sinh trưởng vô cùng tốt.
Chỉ là lá cây không có màu xanh, mà là một màu xám xịt...Một gian nhà nhỏ cũ kĩ, xung quanh có hàng rào gỗ xập xệ.Một nữ nhân đang ngồi thêu thùa, bên cạnh, có một tiểu nữ xinh xắn tay cầm mấy thanh phi châm dài mấy tấc đang đào xới nghịch ngợm, khuôn mặt lấm lem.Chợt nghe có tiếng bước chân, tiểu nữ kia khuôn mặt sáng rỡ.- Cha đến… cha đã đến...- Mẫu thân...!cha đến rồi !..Nghe vậy, nữ tử kia cũng đình chỉ, ánh mắt cũng không dấu nổi vui mừng.Từ ngoài hàng rào xập xệ, một nhân ảnh mở hàng rào gỗ xập xệ ra, tay còn mang một túi vải đong đưa.- Tiểu nữ… thử đoán xem hôm nay cha đem quà gì đến này….Thấy bọc vải đong đưa, tiểu nữ kia khuôn mặt sáng rỡ, chạy đến ôm chầm lấy hai chân nhân ảnh kia.- Cha… ta nhớ người… tiểu nữ không cần quà, ta chỉ cần người ở lâu một chút….Chợt khuôn mặt lấm lem nhìn lên.….chơi với tiểu nữ nhiều một chút thôi.Nhân ảnh kia thấy vậy sắc mặt có chút cảm động, chợt bế tiểu nữ bên dưới lên, hai tay khẽ lau vết bùn đất trên mặt.- Được rồi… được rồi.
Hôm nay cha sẽ ở đến sáng mới về… được chưa ?.Vừa dứt lời, khuôn mặt tiểu nữ kia mừng rỡ, ôm lấy nhân ảnh kia hôn mấy cái.- Cha đã hứa rồi....!không được nuốt lời đấy a.......
Với Vạn phu nhân chỉ đơn thuần là….Viên lão hiển nhiên là người trải đời…nghe đến đây đã hiểu.- Đó chỉ là ngươi nghĩ… ta thấy ánh mắt Vạn phu nhân nhìn ngươi rất khác a….Thấy hắn có chút thất thần, Viên lão liền cúi sát tới, mỉm cười đê tiện.- Ngươi....!vẫn chưa trả lời ta…....cơ thể Viên phu nhân thế nào a…..- Lão thật là…Nói đến đây, thanh niên đầu trọc liền bật cười.
Uống một ngụm rượu.Sau đó ánh mắt chợt động, thấy một nhân ảnh mập mạp đang đi tới, hắn vội đứng phắt dậy.- Không nói với lão nữa… khách nhân đến rồi...Lão già cũng không có ngăn cản, chỉ nhìn hắn bật cười.- Hahaha….Ngươi vẫn còn nợ lão đáp án đấy a…....Thanh niên đầu trọc kia dẫn một khách nhân mập mạp trạc 40 ra bên ngoài, toàn thân trung niên nhân kia mang đầy linh bảo sáng lập loè, thậm chí mỗi ngón tay còn mang đến tận 2 trữ giới chỉ.Mới nhìn sơ qua đã thấy là người vô cùng giàu có.Thanh niên kia dẫn khách nhân thăm thú một vòng trên dải lụa xám này, đi đến đâu, đều giới thiệu vô cùng chi tiết, lão nhân kia cũng vô cùng chăm chú lắng nghe, đầu còn gật gật khuôn mặt vô cùng thích thú...“ Khách quan, nơi này là linh điền lớn nhất trên dải lụa xám này… người thấy đấy, cây cối vô cùng xanh tốt, cũng không thiếu những linh dược hiếm có khó tìm a”...“Còn nơi này là Hồi Nhạn Lâu, cũng là tửu lâu lớn nhất ở đây, không biết bao nhiêu nữ tu sĩ buôn phấn bán hoa ở đây vô cùng xinh đẹp a”..“Phía trước mặt, chính là dòng sông do các vị cổ tu sĩ tạo ra trên dải lụa này, cảnh sắc vô cùng hiếm có…”..Không biết qua bao lâu, trời cũng đã về chiều, cả hai đã đứng trước một cánh rừng nhỏ, trung niên nhân kia khuôn mặt vô cùng hài lòng.- Tiểu Kê, đa tạ ngươi.
Không chỉ luyện giới chỉ cho ta…còn vô cùng nhiệt tình chu đáo.
Ta đã có lời đề bạt với Vạn trang chủ cất nhắc ngươi a...Vị thanh niên kia nghe vậy liền cúi đầu chắp tay.- Đa tạ khách quan đã cất nhắc, ta không có gì báo đáp a….Trung niên nhân kia chợt khuôn mặt có chút cảm khái.- Ta từ Phụ Kiên giới ngàn dặm xa xôi đến đây để đặt đơn hàng này… có chuyện này ta mấy tháng qua vô cùng tò mò..Nghe đến đây, ánh mắt thanh niên đầu trọc chợt loé.
Nhưng vẫn chắp tay.- Khách nhân có gì cứ nói..Thấy biểu tình của hắn, trung niên nhân mới ghé sát lại.- Trận pháp không gian ngàn năm qua bất di bất dịch, đều có giới hạn, nhưng tại sao các trữ vật giới chỉ khác chỉ rộng một trượng, nhưng…… giới chỉ chế tác của ngươi lại rộng đến gần hai trượng ?.Thanh niên đầu trọc nghe đến đây thì khuôn mặt cũng giãn ra.- Ai dà… cái này cũng là bí mật nghề nghiệp, thú thật với khách nhân… chuyện này ngay cả trang chủ….
ta cũng không tiết lộ a….Thấy biểu tình của hắn, trung niên nhân mập mạp có chút thất vọng, nhưng những bí mật nghề nghiệp này không tiết lộ cũng là điều vô cùng bình thường.
Không lâu sau, ông ta cũng định thần, bật cười.- Ta cũng đã nghĩ ngươi sẽ không trả lời a… Nhưng dù sao… vẫn đa tạ Tiểu Kê ngươi đã tận tâm a….Ông ta đi tới trước mấy bước, đảo mắt quanh một vòng.- Phụ Kiên giới đến Thất Thải giới vô cùng xa xôi, mất gần cả năm trời di chuyển… có lẽ đây là lần cuối cùng ta đặt chân đến đây..Vừa nghe đến đây, khuôn mặt thanh niên đầu trọc thoáng hiện lên dị sắc, sau đó liền nhanh chóng trở lại như thường, chắp tay.- Cung chúc khách nhân thượng lộ bình an..Lão ta thấy vậy liền gật đầu.- Tiểu Kê… ngươi cũng bảo trọng.
Ta cũng đi đây a….Ông ta vẫy tay mấy cái, sau đó liền quay lưng bước đi vào cánh rừng.
Ở phía sau, ánh mắt thanh niên đầu trọc chợt loé.
Dù cả người mang tử y nhưng ở cổ và cổ tay, thoáng hiện lên mấy đồ đằng chuyển động kì quái.Cánh rừng này cũng không hề rộng lớn, chỉ trải dài hơn một dặm, đi hết cánh rừng này sẽ đến truyền tống trận thu phí của Thất Thải giới.Trung niên nhân kia bộ dạng nhàn nhã, vừa rảo bộ thăm thú, vừa huýt sáo.Bất ngờ không chút báo trước...“Ù ù ù….”..Một hố đen hiện ra ngay sau lưng, vô thanh vô thức hút ông ta vào bên trong dưới ánh mắt kinh hãi.....Không biết qua bao lâu.Lúc mở mắt ra đã thấy bên trong một gian nhà đá rộng hơn 50 mươi trượng kín bưng, chẳng có cửa sổ, cũng chẳng có cửa đi, bên trên chỉ có một vài viên đá phát sáng mập mờ.Xung quanh hài cốt chất la liệt.
Thậm chí còn có một vài tử thi nữ tử đang mục rửa chưa phân huỷ hết.Dù là thương nhân nhưng nói gì đi nữa trung niên nhân này cũng là....!Địa Ma cảnh, lão nhanh chóng định thần, khuôn mặt cảnh giác cực độ.Cả người vô thức run rẩy, bởi lão cũng biết, có thể vô thanh vô thức cưỡng ép lão vào trong này… tu vi của đối phương…….
Sâu không lường được !.- Tại sao lại cưỡng ép bắt giam Hà mỗ ?.- Tiền bối là ai… ?.Bên trong nhà đá kín bưng, tiếng quát của trung niên nhân vang vọng….“ Tiền bối là ai…?”.“ Tiền bối là ai…?”.Không lâu sâu, không thấy có ai trả lời, trung niên nhân mập mạp liền mất kiên nhẫn, tế ra bảo khí...“uỳnh…”..“uỳnh…”..Vô số công kích lăng lệ nhắm vào vách tường đá.
Nhưng đã khiến ông ta thất vọng.
Tường đá kia… thậm chí ngay cả vết trầy xước cũng không có.Qua một canh giờ, lão ta công kích đến nỗi linh lực đã cạn, đầy mệt mỏi ngồi thụp xuống.Nhanh chóng lấy ra mấy viên trung phẩm linh thạch hấp thu....“Công kích không có hiệu quả đúng không ?”..Chợt sống lưng trung niên nhân lạnh ngắt, bởi giọng nói kia vô cùng quen thuộc, lão ta ánh mắt đảo quanh.
Chợt thấy ở một góc thạch lao, một nhân ảnh gầy gò từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.Ông ta trợn tròn.- Tiểu....!Tiểu Kê… sao lại là ngươi…..Đối diện, thấy nhân ảnh kia không chút cảm xúc.
Trung niên nhân miệng lưỡi lắp bắp..- Chẳng lẽ gần đây… các tu sĩ mất tích chính là…..- Thật lắm lời…..Nhân ảnh kia vừa mở miệng nói mấy chữ, bất ngờ..“Phập… phập…phập…”.Vô số thanh kiếm như từ hư vô xuất hiện, nhanh như chớp cắm vào người lão.
Dưới ánh mắt trợn tròn của trung niên nhân.Thanh niên kia mới từ từ bước tới, các đồ đằng chuyển động trên mặt cũng dần lặn xuống.Máu túa ra khắp nơi trên người, mùi tanh nồng xông lên.
Nhưng tu sĩ sức sống vô cùng mãnh liệt, lão cũng không có tuyệt khí.
Chợt thấy thanh niên kia một tay đưa lên phía trước, năm ngón tay mở rộng.Cả người trung niên nhân vốn mập mạp, bỗng dần dần khô héo thấy rõ…dưới ánh mắt kinh hoảng tột độ, chỉ còn nghe giọng lão thều thào....… Ác quỷ… là ác quỷ…...Đó cũng là những lời nói cuối cùng của lão......Một ngày sau.Cách đó 50 dặm, có một vùng âm khí bốc lên mãnh liệt, nơi này cũng là trung tâm của chiến trường cổ năm xưa.
Vì khắp nơi âm khí quá nhiều, cũng rất ít tu sĩ tình nguyện sinh sống ở nơi này.Cũng vì lý do này, bán kính 30 dặm xung quanh, chỉ có rải rác vài căn nhà lụp xụp.Nhưng kì lạ ở chỗ, chẳng biết có phải có quá nhiều thi thể bên dưới mặt đất hay không, mà cây cối nơi này sinh trưởng vô cùng tốt.
Chỉ là lá cây không có màu xanh, mà là một màu xám xịt...Một gian nhà nhỏ cũ kĩ, xung quanh có hàng rào gỗ xập xệ.Một nữ nhân đang ngồi thêu thùa, bên cạnh, có một tiểu nữ xinh xắn tay cầm mấy thanh phi châm dài mấy tấc đang đào xới nghịch ngợm, khuôn mặt lấm lem.Chợt nghe có tiếng bước chân, tiểu nữ kia khuôn mặt sáng rỡ.- Cha đến… cha đã đến...- Mẫu thân...!cha đến rồi !..Nghe vậy, nữ tử kia cũng đình chỉ, ánh mắt cũng không dấu nổi vui mừng.Từ ngoài hàng rào xập xệ, một nhân ảnh mở hàng rào gỗ xập xệ ra, tay còn mang một túi vải đong đưa.- Tiểu nữ… thử đoán xem hôm nay cha đem quà gì đến này….Thấy bọc vải đong đưa, tiểu nữ kia khuôn mặt sáng rỡ, chạy đến ôm chầm lấy hai chân nhân ảnh kia.- Cha… ta nhớ người… tiểu nữ không cần quà, ta chỉ cần người ở lâu một chút….Chợt khuôn mặt lấm lem nhìn lên.….chơi với tiểu nữ nhiều một chút thôi.Nhân ảnh kia thấy vậy sắc mặt có chút cảm động, chợt bế tiểu nữ bên dưới lên, hai tay khẽ lau vết bùn đất trên mặt.- Được rồi… được rồi.
Hôm nay cha sẽ ở đến sáng mới về… được chưa ?.Vừa dứt lời, khuôn mặt tiểu nữ kia mừng rỡ, ôm lấy nhân ảnh kia hôn mấy cái.- Cha đã hứa rồi....!không được nuốt lời đấy a.......
Danh sách chương