Hướng Hiển chỉ cười nhạt.- Hằng năm Bách Dược Trang đưa ra ngoài thị trường không biết bao nhiêu loại đan dược mới, tất cả đều phải thông qua thí nghiệm trên tù nhân này..Dứt lời, Hướng Hiển đưa cả hai đến một hành lang đá, không khí có chút âm u.

Mùi ẩm mốc hôi hám bốc lên cả không gian.Chỉ thấy hành lang đá này ánh sáng lập loè, có vô số cửa gỗ lẫn ô cửa nhỏ.

Dọc đường, chỉ toàn nghe tiếng khóc lóc, rên rỉ xen lẫn cả chửi bới.Lý Quý có chút tò mò kề mắt nhìn vào một ô cửa nhỏ.

Chỉ thấy bên trong, một nhân ảnh nữ tử trần truồng đang bị cột chặt tứ chi.

Một tên già vừa cười cợt vừa cầm một roi dây vọt liên tiếp vào người.Nữ tử này dường như chẳng còn sức lực la hét, dưới chân, chỉ thấy nhầy nhụa phân và nước tiểu, mùi xú uế bốc lên nồng nặc.Lý Quý vội tặc lưỡi thu mắt.

Đúng lúc này liền nghe Hướng Hiển giải thích.- Bên trái là buồng giam của nữ tử, bên phải là buồng giam của nam tử.

Một ngày phải trả hơn 20 vạn tinh thạch mới được vào, tra tấn, hưởng thụ… muốn gì cũng được.


Nhưng tuyệt không được hạ sát.- Chẳng may làm chết tù nhân, phải đền bù cho Thượng Vân Ngục 150 vạn..Nghe đến đây, Lý Quý vội hít một ngụm khí lạnh..“Đây mới thật sự là bộ mặt của Thượng Vân Ngục…”“ Mang tiếng là chính phái, nhưng vì linh thạch, bất chấp tất cả, không gì mà không làm a”.Đang miên man chợt Hướng Hiển quay sang nhìn Viên Tam.- Viên hộ pháp, trước đây ngươi toàn vui chơi bên ngoài tiền ngục, lần này đến hậu ngục, cũng nên thử một chút.

Cứ yên tâm lần này Thượng Vân Ngục miễn phí a..Tất nhiên Viên Tam cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, cũng là dục tu, thải âm bổ dương.

Ông ta làm sao từ chối, chỉ thấy Viên Tam cười đê tiện, xoa xoa tay.- Hướng trang chủ đã mở lời, ta làm sao lại dám từ chối a..Dứt lời, Viên Tam quay sang Lý Quý.- Tiểu Kê, ngươi cứ đi trước.

Khi nào xong trở lại tìm ta a !.Dứt lời, khuôn mặt nhăn nheo của ông ta cười đê tiện, đi tới phía trước, mỗi một gian đều liếc mắt vào nhìn, chợt khựng lại ở một gian thạch ngục cách đó không xa, sau đó mở cửa tiến vào.Nhất thời, chỉ nghe tiếng nữ nhân..“Khốn kiếp… ngươi là ai…”.“Thả ta ra…”.“Ngươi… ngươi hạ lưu… đừng đụng vào người ta…”.Nghe thấy những âm thanh kia, Hướng Hiển chợt quay ra nhìn Lý Quý bật cười.- Hắn cũng thật là sung mãn a… Tiểu Kê, ngươi dường như cũng là dục tu, có muốn….Lý Quý vội chắp tay.- Thời gian còn dài… để khi khác a.

Ta cũng không muốn làm tốn thời gian quý giá của Hướng huynh..Nhất thời, Hướng Hiển bật cười.- Được rồi, đi thôi....Không lâu sau, Hướng Hiển dẫn Lý Quý đến chân một hẻm núi rộng cả trăm trượng xung quanh toàn là đá xen lẫn với những thân cây già cỗi to lớn.Ở giữa hẻm núi này, có 6 gian nhà đá vô cùng lớn, phân biệt 3 cái bên trái và 3 cái bên phải.

Mỗi gian nhà đá cách nhau hơn 50 trượng.Hướng Hiển chầm chậm nói.- Tất cả tù nhân đến đây đều là nhận án tử.

6 gian ngục này do 6 người cai quản, nói là cai quản, thực tế là để hành quyết thì đúng hơn.

Đa số mấy tên cai quản ở đây đều có sở thích giết chóc, hoặc giết người vì một mục đích gì đó….Hướng Hiển chợt quay sang.- Cũng giống như ngươi..Nghe đến đây, Lý Quý sắc mặt chợt trầm xuống.

Hướng Hiển như biết ý chỉ mỉm cười.- Yên tâm… ta cũng không phải người tò mò a..Ông ta nói xong liền dẫn hắn đến phía trước.

Vừa đi vừa nói.- Nơi này tuy hành quyết, nhưng các trận pháp được bố trí dày đặc, vô cùng yên tĩnh.

Du tả sứ có nói ngươi sẽ ở lại một thời gian.

Tiểu Kê thấy thế nào ?.Lý Quý ánh mắt chợt động liền gật đầu.- Không thành vấn đề..Hướng Hiển mỉm cười đi tiếp.- Nơi này gọi là Lục Ngục, vốn dĩ có 6 tên cai quản, nhưng Du tả sứ mở lời, ta đành phải nhường lại cho ngươi một vị trí.

Chính là nơi này.Chỉ thấy Hướng Hiển chỉ vào gian ngục đầu tiên bên tay trái.

Lý Quý thấy vậy chỉ gật đầu, cũng không có nói gì.Ông ta đi đến mấy bước liền dừng lại, chỉ về hai gian cuối cùng.- Nơi này vô pháp vô thiên, cẩn thận một chút.


Hai gian ngục cuối cùng kia hành quyết phạm nhân Thiên Cảnh, hai tên kia có chút điên khùng.

Ngươi chớ có đi đến làm phiền bọn hắn.- Gian ngục bên cạnh ngươi cũng hành quyết phạm nhân Địa cảnh, tên này cũng là người họ Du, tuy nhiên thần kinh có chút vấn đề, cũng không nên tiếp xúc với hắn nhiều..Hướng Hiển chỉ về hai gian ngục đối diện với gian của Lý Quý.- Còn hai gian này để hành quyết phạm nhân Nhân cảnh, tuy nhiên 2 tên quản ngục này thì chỉ đơn thuần thích mổ xẻ tử thi.

Cũng không có gì đáng lo ngại..Nói đến đây, Hướng Hiển quay sang nhìn Lý Quý.- Cần nói cũng đã nói hết, Du Tả sứ hứa cho ngươi 4 tên, 1 tuần sẽ mang đến 1 người.

Nhưng ta tặng ngươi thêm một tên, vì vậy cứ mỗi 5 đến 6 ngày sẽ mang đến 1 tên.- Linh thực cùng các vật dụng thường ngày sẽ có người cấp đến tận nơi.

Ngươi cũng không cần lo lắng..Chợt Hướng Hiển quay sang nhoẻn miệng cười lớn.- Nếu có buồn chán, thì trở lại gian ngục của Viên hộ pháp vui chơi một chút, dù sao cũng gọi ta một tiếng Hướng huynh, ta sẽ giảm cho ngươi 5 thành a !.Lý Quý nghe vậy liền trố mắt, vội định thần chắp tay.- Đa tạ Hướng huynh ưu ái..- Được rồi.

Ta đi trước ! Ngươi cứ ở lại làm quen một chút.

Đây là chìa khoá, còn có gì thắc mắc mang thứ này đến tìm ta..Dứt lời, Hướng Hiển ném về phía đối diện một lệnh bài có màu đen nhánh.

Lý Quý vừa ngước lên đã thấy Hướng Hiển đi mất..Hắn cầm lệnh bài hít một hơi thật sâu chẳng biết nghĩ gì, không lâu sau liền tiến về gian ngục của mình.Giống như lúc nãy, hắn tra lệnh bài lên, cánh cửa liền tự động mở ra.Chỉ thấy đằng sau cánh cửa sắt là một thạch thất rộng hơn 50 trượng.

Vô cùng đơn sơ, cũng không có vật dụng gì.

Bên dưới loang lổ máu, bốc ra mùi tanh nồng nặc.Thấy bên trong chẳng có gì đặc biệt, nhất thời hắn có chút thất vọng liền trở ra bên ngoài, định bụng tìm đến Viên Tam........Trong một gian ngục nhỏ, một nữ tử hai tay bị còng chặt ra sau lưng, hai chân cũng đang bị còng chặt.

Đang nằm úp xuống dưới, ở sau thượng đồn đang có một nhân ảnh đang ra sức nhịp tới.Khuôn mặt trắng ngần của nữ tử này đỏ bừng lên, vừa khóc lóc rên rỉ vừa chửi bới....“Ư…ư… a…”..“Phạch… phạch….”..“Ư… ư…hu..

hu…”...- Tiểu tử, có muốn vui vẻ với nàng một chút không ?.Nhân ảnh đang nhịp vào đằng sau còn ai khác ngoài Viên Tam.

Lý Quý ngồi ở đối diện, khuôn mặt nhăn nhó.- Nhìn cơ thể nhăn nheo của lão, ta đã cụt hứng mất rồi a..Viên Tam chỉ bật cười đê tiện, bàn tay phét lên mông nàng ta mấy cái, hạ thân như nhịp tới mạnh hơn.- Tiểu nữ, mau đến hầu hạ tiểu huynh đệ của ta một chút nào..Dứt lời, Viên Tam vừa nhịp tới, vừa đẩy nữ tử kia đến phía trước.

Nữ tử kia khuôn mặt có chút thất thần gượng dậy, cũng lết hai đầu gối tới.Nhìn đôi mắt vô hồn của nữ tử này khác hẳn với lúc chửi bới Viên Tam, Lý Quý ánh mắt chợt động.- Hấp Hồn Ấn Chú ?.Lý Quý vẫn còn nhớ như in trước đây, lúc trên chuyến xe ngựa từ Thần Kiếm Tông đi Vô Không Am, gặp gia đình lão tiều phu, Liễu Thanh lúc đó có thi triển qua pháp môn này, đôi mắt của gia đình lão tiều phu cũng vô hồn hệt như nữ tử này.- Hấp Hồn Ấn Chú cái chó gì chứ, đây là Khu Thần Thuật của Băng Cung.

Có là sư tử cái hung dữ đi nữa trúng phải là ngoan như tiểu miêu ngay a….Hắn nghe vậy liền trợn tròn bật cười.- Khu Thần Thuật này giống hệt như Hấp Hồn Ấn Chú của Hợp Hoan Tông a..Chỉ thấy nữ tử kia gượng dậy, đầu chợt vươn đến dùng miệng kéo tụt hạ y của hắn xuống, ngay cả nội khố tất nhiên cũng không để lại.


Mao côn lông lá yểu xìu hiện ra trước mặt.

Nàng ta không chút báo trước ngậm lấy cho vào miệng, khiến Lý Quý cũng phải giật thót mấy cái.Hạ thân đang nhịp ở sau, Viên Tam bật cười một tràng.- Ta không biết Hợp Hoan Tông thế nào, Băng Cung chúng ta, nam nữ đệ tử không được gần gũi nhau, mấy nam đệ tử thường lén lút ra bên ngoài.

Hai ba nam tử cùng giao hoan với một nữ tử, cảm giác vô cùng thú vị đấy.

Tiểu tử ngươi đã từng nếm qua chưa ?.Đầu lưỡi của nữ tử kia đảo quanh mao côn của Lý Quý, khiến hắn hô hấp có chút không thông.

Máu nóng dồn xuống, hắn thấy rõ tiểu huynh đệ lông lá đang dần dần cứng lên trong miệng của nàng ta.

Vội hít một hơi thật sâu định thần.- Hợp Hoan Tông chỉ có một mình ta nam tử….

tất nhiên là chưa từng rồi..Viên lão nghe vậy ánh mắt trợn lên.- Chẳng lẽ tất cả những người còn lại đều…..Lý Quý gật đầu.- Tất nhiên là nữ nhân..Nghe đến đây, khuôn mặt già nua của lão giật giật, hiện lên phẫn nộ khó dấu.- Khốn kiếp… sao bất công như vậy.

Đã cho người cùng tông giao hoan với nhau rồi, mà lại còn đông nữ nhân như vậy.- Con mẹ nó… lão ra khỏi môn phái đây, không Băng Cung hay Hoả Cung gì nữa, Tiểu Kê ngươi mau thu nạp lão đi.

Ta kêu ngươi một tiếng sư phụ cũng được !.Hắn đang kiềm chế khoái cảm bên dưới, nghe vậy chợt bật cười.- Lão mơ đi.

Hợp Hoan Tông chỉ có tông chủ là nam nhân thôi..- Cái gì… chẳng lẽ tiểu tử ngươi chính là….Lý Quý có chút khó hiểu nhướng mày.- Chẳng lẽ Du Phụng chưa nói cho lão ?.Hắn chợt thở dài.- Ta chính là thiếu chủ, cũng chính là tông chủ tương lai của Hợp Hoan Tông..Dù hạ thân đang ra sức bên dưới, đáng lẽ lão phải vui vẻ mới đúng, nhưng ngược lại, khuôn mặt nhăn nheo của lão nhíu lại.- Con bà nó… vậy là hết hi vọng rồi..Chỉ thấy Lý Quý chợt bật cười, ngả người ra sau.- Viên lão à, ngươi lo cái gì.

Nữ tử Hợp Hoan Tông phong lưu phóng đãng, nếu lão cùng ta đến Mãn Hoang, ta sẽ ….Khuôn mặt già nua của Viên lão đang yểu xìu chợt sáng lên.- Sẽ cái gì… mau nói mau nói …...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện