Vừa nghe lão nhân kia nói xong, xung quanh nhất thời vang lên vô số tiếng xì xầm.
“ Cái gì ? Là Dương Thông của Thiền Tông ? ”“ Dương Thông ? Bảo Các hội mời được ông ta cũng thật có mặt mũi a”“ Có phải là Dương Thông cảnh giới Thiên Tiên hậu kì ?”“ Có lão già này toạ trấn, đấu giá hội này hẳn không ai dám làm loạn a”….
Tiếng bàn tán làm Lý Quý có chút không tập trung, hắn khẽ nghiêng đầu, liếc xuống bên dưới.
Dương Thông nãy giờ mọi người bàn tán là một người đàn ông trung niên cao lớn, bề ngoài trạc ngũ tuần, nổi bật nhất là chòm râu dưới cằm dài đen nhánh.
Sống lưng thẳng đứng, ánh mắt sáng trong vắt, không phù hợp với bộ dạng trung niên nhân của mình.
Chợt nghe giọng Tuyết Nhi.
- Ông ta là một trong 2 trưởng lão của Thiền Tông phương Nam.
Chính tu phật môn, pháp lực cực kì thâm hậu.
- Coi bộ các vật phẩm đấu giá cũng không hề tầm thường a.
Dù sao hắn cũng không có hứng thú với cuộc đấu giá lắm, nhất thời liền không để ý nữa, hạ thân khẽ nhịp phối hợp với Tuyết Nhi bên trên.
Một tay ôm eo , một nay sờ soạng xuống bờ mông căng tròn phía sau bóp nắn.
Băng ghế nhẹ nhàng rung lắc, phát ra từng tiếng “ cót két cót két ” khe khẽ.
.
.
.
Tiếng khàn khàn của Dương Thông vang vọng.
" Hẳn có nhiều vị ở đây không biết, chưởng giáo của Đan Tông chính là Hạ Minh Bân.
Cách đây nửa năm, không may đột phá Thiên Tiên hậu kì thất bại, thân tử đạo tiêu ”“Minh Bân đạo hữu lúc còn sống là một trong những vị Đan Sư tài nghệ lão luyện, vang danh Mãn Hoang giới này”“Đan dược do chính tay Hạ đạo hữu luyện chế chắc các vị cũng biết.
.
.
.
.
.
trân quý như thế nào a”Bất chợt một lão già Thiên Ma khuôn mặt nhăn nheo, dáng ngồi hơi còng ở hàng đầu giọng có chút khó chịu.
- Dương Thông ! có rắm mau đánh, ngươi cứ úp úp mở mở.
Thật là rườm rà a.
Đối diện, Dương Thông nghe vậy không chút biến sắc, khuôn mặt vẫn điềm đạm.
- Tu đạo hữu chớ giận chớ giận.
Tại hạ nói ngay đây a.
Dứt lời, ông ta đảo mắt một vòng quan sát toàn trường.
- Vật đấu giá đầu tiên hôm nay chính là 1 viên…….
Cực…phẩm…Thiên…Tiên…ĐanDứt lời, ngoại trừ hai vị Thiên Ma cảnh ngồi hàng đầu có chút thất vọng ra.
Cả gian nhà lúc này như bùng nổ, bên dưới ai nấy đều biến sắc, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.
Dương Thông quan sát sắc mặt mọi người, gật gật đầu hài lòng.
Hai tay nhanh chóng gỡ lớp vải đỏ bao bọc bên trên.
Trên bàn lúc này là một hộp gỗ màu đen, thoạt nhìn không có gì nổi bật.
Ông ta cũng không đình chỉ, cầm hộp gỗ lên đưa về phía trước, miệng khẽ cười.
Từ từ mở ra.
Chỉ thấy một viên đan màu trắng tinh, một cỗ mùi hương dễ chịu lan toả.
Xung quanh còn chớp loé ánh sáng, như có các tia lôi điện đang vờn xung quanh.
Thiên Tiên Đan chính là đan dược cực kì quan trọng để đột phá cảnh giới Thiên Tiên Trung Kì lẫn Hậu Kì.
Thứ này cực kì hiếm thấy, bình thường các tu sĩ cao giai hoặc môn phái nào may mắn sở hữu được, đều là cất giấu riêng cho mình.
Vì Thiên Tiên Đan.
.
.
.
.
.
.
.
cực khó luyện chế.
Các Đan Sư lão luyện cũng chỉ nắm 1,2 phần thành công, mà dù có thành đan đi nữa, đa phần đẳng cấp thường thấy chỉ là trung phẩm và hạ phẩm.
Còn viên đan mà Dương Thông giới thiệu, là chính là cực phẩm a !Chính vì lẽ đó, vật kia làm sao không khiến bên dưới phát điên cho được.
Dương Thông cảm thấy mọi người đã mất kiên nhẫn, liền nói:- Thiên Tiên Đan cực phẩm này, vốn dĩ Hạ đạo hữu luyện ra để bản thân mình sử dụng.
- Nhưng rốt cuộc Hạ đạo hữu lại.
.
.
không có cơ hội này.
- Đan Tông sau khi thu hồi Thiên Tiên Đan cực phẩm này không lâu, liền nhờ Bảo Các hội đấu giá giúp.
Bên dưới tiếng bàn tán lại vang lên.
“ Đúng rồi, ta có nghe qua mấy tháng vừa rồi, nội bộ của Đan Tông lục đục vì tranh giành đan dược gì đó.
Hẳn chính là vì viên đan kia a”“ Không sai.
Dường như không ai chịu nhường ai.
Có thể vì vậy mà Đan Tông quyết định bán quách đi, tránh mất đoàn kết nội bộ a”“ Chả trách được, viên đan thực sự quá trân quý, dù có rơi vào các môn phái khác cũng không tránh khỏi thảm cảnh tranh đoạt như Đan Tông a ”Bất chợt Dương Thông ánh mắt đanh lại.
" Hừ "Toàn trường nghe tiếng hừ kia đều như có tiếng sét đánh ở trong đầu.
Lúc này Dương Thông mặt mới giãn ra, nói chầm chậm.
- Cực phẩm Thiên Tiên Đan…giá khởi điểm……90 vạn hạ phẩm linh thạch.
- Mỗi lần tăng giá không…dưới 5 vạn…Không lâu trước đó Lý Quý khuôn mặt đang thư thái, nhắm nghiền mắt.
Vừa nghe thấy tiếng hừ kia liền cả kinh, giật bắn mình.
- Lão già đáng chết, phá hỏng tâm trạng của bổn cô nương.
Tuyết nhi miệng nhỏ nhu lên, có chút bực bội.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Lý Quý liền giãn ra, không nhịn được bật cười.
- Lão ta chỉ hừ một tiếng, thiếu chủ của ta đã xanh mặt rồi a.
Lý Quý nghe nàng chê bai cũng không có trả lời, chỉ gãi đầu mấy cái rồi thở dài.
- Tu sĩ Thiên Ma cảnh đại thành…cũng thật là đáng sợ.
Tuyết Nhi liếc ra sau bĩu môi.
- Nếu nói về công kích tinh thần, Hợp Hoan tông ta mới thực sự là đáng sợ nhất a.
- Xú bà bà mẫu thân ngươi dù tu vi kém lão già Dương Thông 3 tiểu cảnh giới nhưng công kích tinh thần của bà ta còn đáng sợ hơn thế nhiều.
Hắn nghe vậy liền sáng mắt, nút nước miếng mấy cái.
- Thực sự mạnh như vậy ?- Ta chưa thấy bà ta động thủ bao giờ.
.
.
nên cũng không rõ a.
Tuyết Nhi không biết nghĩ gì chợt khẽ cười, véo má hắn.
- Không ngờ ngươi thật sự đoán đúng a, bổn cô nương phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác rồi a.
Đối diện, Lý Quý đắc ý.
- Bây giờ ngươi mới biết thì hơi muộn rồi.
Dứt lời hạ thân Tuyết Nhi nhấp mạnh xuống liên hồi, khiến tiếng cọt kẹt của băng ghế kêu lớn hơn.
Hắn không tự chủ khẽ rên mấy tiếng, cố gắng trấn tĩnh, bóp mạnh vào bờ mông nàng.
- Nhẹ nhàng một chút ! Yêu nữ ngươi ban nãy, gây nháo sự còn chưa đủ chăng ?.
Tuyết Nhi che miệng cười khoái chí, hạ thân nhấp chầm chậm trở lại.
Chợt quay đầu, nói khẽ.
- Theo lời ngươi nói, hẳn là 4 món tiếp theo….
….
cũng là Thiên Tiên Đan rồi a.
- Thật là chán chết đi được.
Lý Quý thở dốc, khẽ cười.
- Không sai, 5 viên đan đều giống hệt nhau.
Đối diện, Tuyết Nhi như suy nghĩ gì đó.
Chợt gật gật đầu nói.
- Thì ra vì lý do này mà Bảo Các Hội cố tình che dấu đi vật phẩm đấu giá.
Hắn có chút khó hiểu.
- Vì sao ?Nàng ta gõ đầu hắn một cái.
- Ngu ngốc ! Nếu ngươi lo lắng chỉ có một viên Thiên Tiên Đan duy nhất thì sẽ ra giá như thế nào ? Chắc chắn là sống chết giành giật a.
- Còn nếu ngươi biết trước có 5 viên Thiên Tiên Đan giống nhau thì sẽ ra giá như thế nào ? Hẳn là sẽ không quyết liệt bằng rồi.
- Suy cho cùng, Bảo Các hội chỉ muốn tìm mọi cách kiếm về nhiều linh thạch nhất.
Lúc này Lý Quý mới hiểu ra, miệng nói khẽ.
- Đúng là tính toán chu toàn a.
Tuyết Nhi chợt hôn nhẹ lên môi hắn, ánh mắt kiều mị liếc xuống hạ thân cả hai đang dính chặt nhau bên dưới.
- Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.
Đấu giá vẫn còn lâu mới kết thúc.
Ta và ngươi….
….
có việc khác quan trọng hơn a.
Lý Quý nghe vậy bật cười, cũng không thèm quan tâm chuyện kia nữa.
Hai tay nhanh chóng luồn vào vạt áo xám, ngón tay xoa nắn nhũ hoa căng cứng của Tuyết Nhi không chút cố kị.
Khuôn mặt chầm chậm tiến đến hôn lấy môi ngọc của nàng.
Cả hai lại dính chặt lấy nhau.
Thỉnh thoảng còn vô ý phát ra những tiếng ư ư khe khẽ đầy nhục dục.
Bầu không khí ồn ã náo nhiệt, khiến hội trường dần dần nóng lên.
Tiếng ra giá liên tiếp, thậm chí cả tiếng tranh cãi.
- “100 vạn hạ phẩm linh thạch”- “ Phùng đạo hữu của Vạn Đao tông ra giá 100 vạn, còn đạo hữu nào ra giá cao hơn không a ?”- “110 vạn”- “ Mặc đạo hữu của Thần Kiếm tông ra giá 110 vạn, còn ai ra giá cao hơn không ?”- “120 vạn”- “ Cái gì, ngươi tên khốn kiếp.
Độc Tông tà phái các ngươi cần quái gì Thiên Tiên Đan, hà cớ gì giành giật với chúng ta ”- “ Lão tử.
.
.
dư tinh thạch…có được không ? ”- “ ….
”- “ 120 vạn là giá của Chung đạo hữu Độc Tông, còn ai nữa không, nếu không Thiên Tiên Đan này thuộc về Chung đạo hữu a ”- “ Lũ tà phái khốn kiếp”- “ 140 vạn…”- “ Mặc Long hay lắm, đừng để viên đan kia rơi vào tay bọn tà phái kia”- “ Ta ra giá 145 vạn…”.
.
.
Sau một hồi tranh đoạt.
Viên đan dược kia rốt cuộc lại rơi vào tay của vị tu sĩ họ Phùng của Vạn Đao Tông với giá 185 vạn.
Vị tu sĩ họ Phùng kia tích luỹ đã hơn 10 năm, chờ đợi cơ duyên đột phá Thiên Tiên hậu kì.
Không cần nói cũng biết, khi viên đan đến tay, ông ta vui mừng như thế nào.
Với một tu sĩ Thiên Tiên cảnh, đoạt được cực phẩm Thiên Tiên đan với giá 185 vạn.
.
.
vẫn còn quá hời.
Bên ngoài có linh thạch, cũng chưa chắc mua được a !Ở phía sau.
Tiếng tiếc hận, tiếng thở dài khắp nơi.
Lý Quý hạ thân vẫn không ngừng nhịp lên trên hạ bộ Tuyết Nhi, khẽ buông môi ra, mặt đầy tiếu ý.
- Không biết lão Phùng kia khi biết có tận 5 viên Thiên Tiên Đan thì sẽ tức giận như thế nào a.
Đối diện, từng cơn khoái cảm không ngừng truyền đến bên dưới hạ thân, Tuyết Nhi ánh mắt có chút mê li.
- Biết thì thế nào, Bảo Các Hội đã dám làm thì cũng đã nắm chắc có cách xoay sở.
Có Dương Thông áp trận, chẳng ai dám lên tiếng oán trách.
Đúng hệt như Lý Quý vừa nói.
Ngay khi Dương Thông tuyên bố vật phẩm đấu giá thứ 2 vẫn là 1 viên Cực Phẩm Thiên Tiên Đan khác.
Khuôn mặt của vị tu sĩ họ Phùng đang ngồi kia đỏ bừng, rõ ràng là vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám nói ra.
Bên cạnh, vị tu sĩ Độc Tông tranh giành ban nãy.
Liếc sang thấy vẻ mặt của tu sĩ họ Phùng, thì cười một tràng lớn đầy khoái chí.
- Ha Ha Ha hảo hảo ! Lũ chính phái các ngươi giành giật hay lắm a !
.
“ Cái gì ? Là Dương Thông của Thiền Tông ? ”“ Dương Thông ? Bảo Các hội mời được ông ta cũng thật có mặt mũi a”“ Có phải là Dương Thông cảnh giới Thiên Tiên hậu kì ?”“ Có lão già này toạ trấn, đấu giá hội này hẳn không ai dám làm loạn a”….
Tiếng bàn tán làm Lý Quý có chút không tập trung, hắn khẽ nghiêng đầu, liếc xuống bên dưới.
Dương Thông nãy giờ mọi người bàn tán là một người đàn ông trung niên cao lớn, bề ngoài trạc ngũ tuần, nổi bật nhất là chòm râu dưới cằm dài đen nhánh.
Sống lưng thẳng đứng, ánh mắt sáng trong vắt, không phù hợp với bộ dạng trung niên nhân của mình.
Chợt nghe giọng Tuyết Nhi.
- Ông ta là một trong 2 trưởng lão của Thiền Tông phương Nam.
Chính tu phật môn, pháp lực cực kì thâm hậu.
- Coi bộ các vật phẩm đấu giá cũng không hề tầm thường a.
Dù sao hắn cũng không có hứng thú với cuộc đấu giá lắm, nhất thời liền không để ý nữa, hạ thân khẽ nhịp phối hợp với Tuyết Nhi bên trên.
Một tay ôm eo , một nay sờ soạng xuống bờ mông căng tròn phía sau bóp nắn.
Băng ghế nhẹ nhàng rung lắc, phát ra từng tiếng “ cót két cót két ” khe khẽ.
.
.
.
Tiếng khàn khàn của Dương Thông vang vọng.
" Hẳn có nhiều vị ở đây không biết, chưởng giáo của Đan Tông chính là Hạ Minh Bân.
Cách đây nửa năm, không may đột phá Thiên Tiên hậu kì thất bại, thân tử đạo tiêu ”“Minh Bân đạo hữu lúc còn sống là một trong những vị Đan Sư tài nghệ lão luyện, vang danh Mãn Hoang giới này”“Đan dược do chính tay Hạ đạo hữu luyện chế chắc các vị cũng biết.
.
.
.
.
.
trân quý như thế nào a”Bất chợt một lão già Thiên Ma khuôn mặt nhăn nheo, dáng ngồi hơi còng ở hàng đầu giọng có chút khó chịu.
- Dương Thông ! có rắm mau đánh, ngươi cứ úp úp mở mở.
Thật là rườm rà a.
Đối diện, Dương Thông nghe vậy không chút biến sắc, khuôn mặt vẫn điềm đạm.
- Tu đạo hữu chớ giận chớ giận.
Tại hạ nói ngay đây a.
Dứt lời, ông ta đảo mắt một vòng quan sát toàn trường.
- Vật đấu giá đầu tiên hôm nay chính là 1 viên…….
Cực…phẩm…Thiên…Tiên…ĐanDứt lời, ngoại trừ hai vị Thiên Ma cảnh ngồi hàng đầu có chút thất vọng ra.
Cả gian nhà lúc này như bùng nổ, bên dưới ai nấy đều biến sắc, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.
Dương Thông quan sát sắc mặt mọi người, gật gật đầu hài lòng.
Hai tay nhanh chóng gỡ lớp vải đỏ bao bọc bên trên.
Trên bàn lúc này là một hộp gỗ màu đen, thoạt nhìn không có gì nổi bật.
Ông ta cũng không đình chỉ, cầm hộp gỗ lên đưa về phía trước, miệng khẽ cười.
Từ từ mở ra.
Chỉ thấy một viên đan màu trắng tinh, một cỗ mùi hương dễ chịu lan toả.
Xung quanh còn chớp loé ánh sáng, như có các tia lôi điện đang vờn xung quanh.
Thiên Tiên Đan chính là đan dược cực kì quan trọng để đột phá cảnh giới Thiên Tiên Trung Kì lẫn Hậu Kì.
Thứ này cực kì hiếm thấy, bình thường các tu sĩ cao giai hoặc môn phái nào may mắn sở hữu được, đều là cất giấu riêng cho mình.
Vì Thiên Tiên Đan.
.
.
.
.
.
.
.
cực khó luyện chế.
Các Đan Sư lão luyện cũng chỉ nắm 1,2 phần thành công, mà dù có thành đan đi nữa, đa phần đẳng cấp thường thấy chỉ là trung phẩm và hạ phẩm.
Còn viên đan mà Dương Thông giới thiệu, là chính là cực phẩm a !Chính vì lẽ đó, vật kia làm sao không khiến bên dưới phát điên cho được.
Dương Thông cảm thấy mọi người đã mất kiên nhẫn, liền nói:- Thiên Tiên Đan cực phẩm này, vốn dĩ Hạ đạo hữu luyện ra để bản thân mình sử dụng.
- Nhưng rốt cuộc Hạ đạo hữu lại.
.
.
không có cơ hội này.
- Đan Tông sau khi thu hồi Thiên Tiên Đan cực phẩm này không lâu, liền nhờ Bảo Các hội đấu giá giúp.
Bên dưới tiếng bàn tán lại vang lên.
“ Đúng rồi, ta có nghe qua mấy tháng vừa rồi, nội bộ của Đan Tông lục đục vì tranh giành đan dược gì đó.
Hẳn chính là vì viên đan kia a”“ Không sai.
Dường như không ai chịu nhường ai.
Có thể vì vậy mà Đan Tông quyết định bán quách đi, tránh mất đoàn kết nội bộ a”“ Chả trách được, viên đan thực sự quá trân quý, dù có rơi vào các môn phái khác cũng không tránh khỏi thảm cảnh tranh đoạt như Đan Tông a ”Bất chợt Dương Thông ánh mắt đanh lại.
" Hừ "Toàn trường nghe tiếng hừ kia đều như có tiếng sét đánh ở trong đầu.
Lúc này Dương Thông mặt mới giãn ra, nói chầm chậm.
- Cực phẩm Thiên Tiên Đan…giá khởi điểm……90 vạn hạ phẩm linh thạch.
- Mỗi lần tăng giá không…dưới 5 vạn…Không lâu trước đó Lý Quý khuôn mặt đang thư thái, nhắm nghiền mắt.
Vừa nghe thấy tiếng hừ kia liền cả kinh, giật bắn mình.
- Lão già đáng chết, phá hỏng tâm trạng của bổn cô nương.
Tuyết nhi miệng nhỏ nhu lên, có chút bực bội.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Lý Quý liền giãn ra, không nhịn được bật cười.
- Lão ta chỉ hừ một tiếng, thiếu chủ của ta đã xanh mặt rồi a.
Lý Quý nghe nàng chê bai cũng không có trả lời, chỉ gãi đầu mấy cái rồi thở dài.
- Tu sĩ Thiên Ma cảnh đại thành…cũng thật là đáng sợ.
Tuyết Nhi liếc ra sau bĩu môi.
- Nếu nói về công kích tinh thần, Hợp Hoan tông ta mới thực sự là đáng sợ nhất a.
- Xú bà bà mẫu thân ngươi dù tu vi kém lão già Dương Thông 3 tiểu cảnh giới nhưng công kích tinh thần của bà ta còn đáng sợ hơn thế nhiều.
Hắn nghe vậy liền sáng mắt, nút nước miếng mấy cái.
- Thực sự mạnh như vậy ?- Ta chưa thấy bà ta động thủ bao giờ.
.
.
nên cũng không rõ a.
Tuyết Nhi không biết nghĩ gì chợt khẽ cười, véo má hắn.
- Không ngờ ngươi thật sự đoán đúng a, bổn cô nương phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác rồi a.
Đối diện, Lý Quý đắc ý.
- Bây giờ ngươi mới biết thì hơi muộn rồi.
Dứt lời hạ thân Tuyết Nhi nhấp mạnh xuống liên hồi, khiến tiếng cọt kẹt của băng ghế kêu lớn hơn.
Hắn không tự chủ khẽ rên mấy tiếng, cố gắng trấn tĩnh, bóp mạnh vào bờ mông nàng.
- Nhẹ nhàng một chút ! Yêu nữ ngươi ban nãy, gây nháo sự còn chưa đủ chăng ?.
Tuyết Nhi che miệng cười khoái chí, hạ thân nhấp chầm chậm trở lại.
Chợt quay đầu, nói khẽ.
- Theo lời ngươi nói, hẳn là 4 món tiếp theo….
….
cũng là Thiên Tiên Đan rồi a.
- Thật là chán chết đi được.
Lý Quý thở dốc, khẽ cười.
- Không sai, 5 viên đan đều giống hệt nhau.
Đối diện, Tuyết Nhi như suy nghĩ gì đó.
Chợt gật gật đầu nói.
- Thì ra vì lý do này mà Bảo Các Hội cố tình che dấu đi vật phẩm đấu giá.
Hắn có chút khó hiểu.
- Vì sao ?Nàng ta gõ đầu hắn một cái.
- Ngu ngốc ! Nếu ngươi lo lắng chỉ có một viên Thiên Tiên Đan duy nhất thì sẽ ra giá như thế nào ? Chắc chắn là sống chết giành giật a.
- Còn nếu ngươi biết trước có 5 viên Thiên Tiên Đan giống nhau thì sẽ ra giá như thế nào ? Hẳn là sẽ không quyết liệt bằng rồi.
- Suy cho cùng, Bảo Các hội chỉ muốn tìm mọi cách kiếm về nhiều linh thạch nhất.
Lúc này Lý Quý mới hiểu ra, miệng nói khẽ.
- Đúng là tính toán chu toàn a.
Tuyết Nhi chợt hôn nhẹ lên môi hắn, ánh mắt kiều mị liếc xuống hạ thân cả hai đang dính chặt nhau bên dưới.
- Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.
Đấu giá vẫn còn lâu mới kết thúc.
Ta và ngươi….
….
có việc khác quan trọng hơn a.
Lý Quý nghe vậy bật cười, cũng không thèm quan tâm chuyện kia nữa.
Hai tay nhanh chóng luồn vào vạt áo xám, ngón tay xoa nắn nhũ hoa căng cứng của Tuyết Nhi không chút cố kị.
Khuôn mặt chầm chậm tiến đến hôn lấy môi ngọc của nàng.
Cả hai lại dính chặt lấy nhau.
Thỉnh thoảng còn vô ý phát ra những tiếng ư ư khe khẽ đầy nhục dục.
Bầu không khí ồn ã náo nhiệt, khiến hội trường dần dần nóng lên.
Tiếng ra giá liên tiếp, thậm chí cả tiếng tranh cãi.
- “100 vạn hạ phẩm linh thạch”- “ Phùng đạo hữu của Vạn Đao tông ra giá 100 vạn, còn đạo hữu nào ra giá cao hơn không a ?”- “110 vạn”- “ Mặc đạo hữu của Thần Kiếm tông ra giá 110 vạn, còn ai ra giá cao hơn không ?”- “120 vạn”- “ Cái gì, ngươi tên khốn kiếp.
Độc Tông tà phái các ngươi cần quái gì Thiên Tiên Đan, hà cớ gì giành giật với chúng ta ”- “ Lão tử.
.
.
dư tinh thạch…có được không ? ”- “ ….
”- “ 120 vạn là giá của Chung đạo hữu Độc Tông, còn ai nữa không, nếu không Thiên Tiên Đan này thuộc về Chung đạo hữu a ”- “ Lũ tà phái khốn kiếp”- “ 140 vạn…”- “ Mặc Long hay lắm, đừng để viên đan kia rơi vào tay bọn tà phái kia”- “ Ta ra giá 145 vạn…”.
.
.
Sau một hồi tranh đoạt.
Viên đan dược kia rốt cuộc lại rơi vào tay của vị tu sĩ họ Phùng của Vạn Đao Tông với giá 185 vạn.
Vị tu sĩ họ Phùng kia tích luỹ đã hơn 10 năm, chờ đợi cơ duyên đột phá Thiên Tiên hậu kì.
Không cần nói cũng biết, khi viên đan đến tay, ông ta vui mừng như thế nào.
Với một tu sĩ Thiên Tiên cảnh, đoạt được cực phẩm Thiên Tiên đan với giá 185 vạn.
.
.
vẫn còn quá hời.
Bên ngoài có linh thạch, cũng chưa chắc mua được a !Ở phía sau.
Tiếng tiếc hận, tiếng thở dài khắp nơi.
Lý Quý hạ thân vẫn không ngừng nhịp lên trên hạ bộ Tuyết Nhi, khẽ buông môi ra, mặt đầy tiếu ý.
- Không biết lão Phùng kia khi biết có tận 5 viên Thiên Tiên Đan thì sẽ tức giận như thế nào a.
Đối diện, từng cơn khoái cảm không ngừng truyền đến bên dưới hạ thân, Tuyết Nhi ánh mắt có chút mê li.
- Biết thì thế nào, Bảo Các Hội đã dám làm thì cũng đã nắm chắc có cách xoay sở.
Có Dương Thông áp trận, chẳng ai dám lên tiếng oán trách.
Đúng hệt như Lý Quý vừa nói.
Ngay khi Dương Thông tuyên bố vật phẩm đấu giá thứ 2 vẫn là 1 viên Cực Phẩm Thiên Tiên Đan khác.
Khuôn mặt của vị tu sĩ họ Phùng đang ngồi kia đỏ bừng, rõ ràng là vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám nói ra.
Bên cạnh, vị tu sĩ Độc Tông tranh giành ban nãy.
Liếc sang thấy vẻ mặt của tu sĩ họ Phùng, thì cười một tràng lớn đầy khoái chí.
- Ha Ha Ha hảo hảo ! Lũ chính phái các ngươi giành giật hay lắm a !
.
Danh sách chương