Có lẽ vừa lòng đối với thái độ của cô, Minh Hoằng cười nhạt, khoanh tay nhìn biển khơi, nửa buổi cũng không nói thêm câu nào.

Trong lòng Hứa Mộ Triều lại vô cùng sốt ruột — Không rõ Minh Hoằng định đối xử với cô ra sao, cô phải nghĩ cách dẫn mọi người chạy trốn trong vòng hai ngày này! Mấy ngày nay giả dạng làm phần tử cuồng nhiệt với chủ nghĩa duy vật máy móc, ngay cả cô cũng chịu đủ rồi. Sợ rằng bỗng nhiên Minh Hoằng đưa ra ý muốn cải tạo bộ phận nào đó của cô, cô sẽ không chịu được nữa, để lộ sơ hở.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

“Nghe nói gần đây, loài người thắng zombie?” Đột nhiên Minh Hoằng hỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn hỏi đến tình hình trên mặt đất, Hứa Mộ Triều gật đầu “Đúng, nhưng mà chiến tranh vẫn còn chưa kết thúc.”

Minh Hoằng cười cười “Tốt lắm.”

Hứa Mộ Triều không rõ ý của hắn. Nghĩ lại, nếu như hắn do Tây Lạc Thanh Huy – nhà khoa học loài người lưu vong chế tạo, chẳng lẽ Tây Lạc Thanh Huy vẫn muốn đánh thắng loài người như cũ? Bọn họ có thể trung thành với loài người không? Nhân cơ hội này, cô hỏi “Nghe nói loài người có một nhà khoa học rất nổi tiếng, tên là Tây Lạc Thanh Huy. Hình như cũng đặc biệt am hiểu chủ nghĩa duy vật máy móc, tướng quân có biết không?”

Minh Hoằng thản nhiên nói “Có đọc qua người này trong sách.” Chợt quay đầu nhìn về phía cô “Chẳng lẽ cô không tin vào năng lực cải tạo của tôi, định đi tìm ông ta?”

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc châm chọc “Tôi đã đọc lý luận của ông ta. Nếu cô so sánh ông ta với tôi, tôi không thể không nói đó đúng là sỉ nhục tôi.”

Chuyện này khiến Hứa Mộ Triều lắp bắp kinh hãi.

Cô hơi trầm tư, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề “Trên thực tế, tôi nghĩ các anh là do ông ta chế tạo. Dù sao, ông ta cũng là chuyên gia ưu tú nhất đại lục.”

Bỗng nhiên Minh Hoằng giơ tay, ngón tay lạnh lẽo chuẩn xác nắm cằm Hứa Mộ Triều, ánh mắt hơi âm u “Hứa, cô không gạt tôi chứ?”

Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động “Có ý gì? Đương nhiên tôi sẽ không lừa tướng quân.”

Minh Hoằng nhìn cô, gằn từng chữ “Như vậy, một luận giả máy móc tối cao, làm sao có thể cho rằng, loài người thấp kém, lại có năng lực chế tạo ra được người máy trí năng cao cấp nhất chứ?”

Trong nháy mắt, tim Hứa Mộ Triều đập nhanh hơn, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh giận dữ “Logic của anh rất kỳ quái! Anh là người máy đầu tiên trên đảo này, vậy thì ai chế tạo ra anh.”

Minh Huy có nói, tất cả bọn họ, đều là do Minh Hoằng sản xuất ra, lần lượt chế tạo. Minh Hoằng là người máy đời thứ nhất.

“Tuy rằng tôi không biết ai ban sinh mệnh cho tôi, nhưng đương nhiên, cũng là một người máy cao cấp.” Minh Hoằng khinh miệt nhìn cô.

Hứa Mộ Triều lắc đầu “Nếu người máy chỉ có thể chế tạo người máy, như vậy người máy cao cấp đầu tiên, là do ai chế tạo?”

Đột nhiên Minh Hoằng nhíu mày, suy nghĩ rồi nói “Chẳng lẽ người máy đầu tiên, không thể là kết quả tự tiến hóa sao? Có lẽ một dạng thể sống nào đó, tiến hóa thành người máy có trí năng đầu tiên, sau đó chế tạo ra tôi.”

Hứa Mộ Triều nao nao.

Minh Hoằng thấy cô không đáp được, cười nhạt “Hứa, đừng hoài nghi giá trị của người máy. Chúng ta có tốc độ tính toán hùng mạnh, lực công kích, cuộc sống vĩnh hằng, không ngừng tối ưu hóa sinh mệnh, đã chứng tỏ hết tất cả rồi.”

Hứa Mộ Triều trầm tư một lát, lại ngẩng mặt lên lần nữa “Anh cảm thấy người máy cao cấp đầu tiên, có cần tuân theo nguyên tắc cơ bản của người máy không?”

Minh Hoàng đáp lại không hề suy nghĩ “Đương nhiên! Nguyên tắc cơ bản chính là mục đích tồn tại căn bản của chúng tôi.”

Sức nắm của hắn chợt gia tăng, ngay tức khắc dưới cằm Hứa Mộ Triều cũng xuất hiện thêm mấy vạch đỏ. Nhưng cô nhịn đau, tiếp tục nói “Tướng quân, vậy thì mâu thuẫn rồi. Nguyên tắc cơ bản rõ ràng là mệnh lệnh, là hướng dẫn hành động, bị người ta viết vào để khống chế trình tự. Kết quả tiến hóa tự nhiên, ví dụ như loài người, ví dụ như các loài động vật khác, cũng không có nguyên tắc cơ bản như vậy. Nếu… Người máy đầu tiên cũng cần tuân theo, vậy hắn nhất định sẽ không phải là kết quả tiến hóa tự nhiên.”

Cô nhìn Minh Hoằng, giọng nói vừa chậm vừa nặng nề”Minh Hoằng, anh có phải là người máy cao cấp đầu tiên không? Người chế tạo ra anh, có lẽ căn bản cũng không phải là người máy đâu.”

Minh Hoằng nhìn cô khiếp sợ, trong nháy mắt đôi mắt đỏ lạnh lùng như băng. Hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, sắc mặt u ám nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm. Trừng đến mức làm trong lòng cô dâng lên từng đợt kinh sợ.

Bỗng nhiên cô lại cảm thấy, đến lúc này mình đã hiểu được phong cách hành sự của Minh Hoằng.

Hắn trời sinh cao ngạo tàn nhẫn, luôn tự phụ là hình thức sinh mệnh cao nhất, hắn chưa bao giờ nảy sinh nghi ngờ với nguyên tắc cơ bản. Cho nên khi Hứa Mộ Triều khích tướng hắn, hắn biết rõ là kế, nhưng vẫn nghe — Bởi vì, hắn vô cùng tự tin cô sẽ trốn không thoát, hắn muốn chứng minh sự cao quý của người máy.

Mà lúc này, cô nói với hắn những mệnh đề mâu thuẫn, không thể nghi ngờ đó là sự khiêu chiến với tín ngưỡng của hắn. Đây không phải là một nhược điểm tâm lý của hắn sao.

Thấy sắc mặt hắn không ổn, Hứa Mộ Triều lo lắng mình nói hơi quá, nắm tay âm thầm siết chặt, nghĩ rằng nếu hắn đột nhiên trở mặt, cô chỉ có thể liều lĩnh đánh cuộc, nếu áp chế được hắn, vẫn còn một con đường sống.

Nhưng hình như Minh Hoằng không tính động thủ. Hắn im lặng đúng mười phút, mới ngước gương mặt u ám lên, thản nhiên nói “Cô ra ngoài cũng lâu rồi.”

Trong sắc trời đỏ sẫm ảm đạm, Minh Hoằng khoanh tay đi đằng trước, bóng lưng cao to mặc quân trang màu xanh, thoạt nhìn lại có chút cô đơn tịch mịch.

Đương nhiên, Hứa Mộ Triều cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình.

Đến cuối tầng lầu là gian phòng nghỉ của Hứa Mộ Triều, Minh Hoằng liếc nhìn cô một cái “Hứa, trời sáng đến nhà xưởng tìm tôi.”

Tạm thời Hứa Mộ Triều không dám dằng dai nữa, gật gật đầu.

Cửa phòng kế bên lại bật mở, cả người Hắc Kiệt đầy máu xuất hiện ở cửa, quần áo rách rưới, cánh tay và ngực rõ ràng có vài vết thương thật sâu.

“Phó thống lĩnh” Hắn nói “A Lệ cậu ấy…”

Trong lòng Hứa Mộ Triều trầm xuống, nhưng Minh Hoằng đang ở đây, cô không dám biểu hiện ra quá nhiều tâm tình, chỉ thản nhiên hỏi “Tại sao cậu lại bị thương thế này?”

Hắc Kiệt nhìn Minh Hoằng một cái, hít sâu một hơi mới nói “Minh Huy tiểu thư vừa mới muốn cải tạo A Lệ, thuộc hạ cho rằng tất phải có sự đồng ý của ngài… Thuộc hạ không ngăn lại…”

Hứa Mộ Triều im lặng một chút, xoay người đi vào phòng.

Hắc Kiệt không dám nhiều lời, nhanh chóng quay về phòng. Minh Hoằng nhìn thấy bước chân của Hứa Mộ Triều rõ ràng nhanh hơn, hai bàn tay ở bên người rõ ràng hơi run rẩy.

Trong phòng có mùi máu tươi thoang thoảng. Chàng trai tuyệt mỹ lẳng lặng nằm trên mặt đất, hai tròng mắt đen sáng ngời hơn cả ánh sao. Minh Huy ngồi trên mặt đất bên cạnh cậu ta, hai tay ôm đầu gối, nhìn chăm chú vào cậu không dời mắt.

Hứa Mộ Triều ngửi ngửi, xoay người, bắt lấy quần dài màu xám của cậu ta, xé nát. Rốt cuộc sắc mặt A Lệ hơi cứng đờ, mà mặt Minh Huy lại kiêu ngạo “Không sai, lần đầu tiên tôi cải tạo hai chân cho người khác. Rất phù hợp.”

Ánh mắt Hứa Mộ Triều trầm xuống.

Cẳng chân trắng nõn cân xứng của cậu, vốn đã có không ít vết thương cũ, dữ tợn, nhưng ít ra cũng là chân hoàn chỉnh. Nhưng giờ phút này, ngay dưới mắt cá chân, không biết bị dùng cách gì chặt đứt đi. Một đôi chân kim loại còn trắng hơn cả màu da vốn có, nối liền với cẳng chân của cậu ta. Chúng nó kết hợp vừa khớp như thế, thật giống như thịt và da hòa lẫn với kim loại. Chỉ là chỗ nối kim loại, lộ ra một đường viền màu máu đỏ sậm mờ mờ.

Lồng ngực Hứa Mộ Triều như nghẹn lại “Tại sao đột nhiên lại cải tạo cậu ấy?”

Minh Huy cướp lời “Hứa Mộ Triều, cô yên tâm! Qua mấy giờ nữa, cậu ấy có thể đi đứng như thường, hơn nữa còn có tốc độ siêu cấp… Đây là đôi chân có chức năng tốt nhất.” Nói xong, không đợi Hứa Mộ Triều trả lời, cô ta nhìn về Minh Hoằng “Tướng Quân, tôi làm không tệ chứ?”

Minh Hoằng đang dựa vào cửa, lúc này lại đi tới, hai tay khoanh trước ngực, cùi đầu vài lần, nói “Thô thiển… Nhưng mà lần đầu tiên cô tự tay làm, cũng coi như không tệ. Lần sau dùng lượng thuốc mê nhiều một chút, cậu ấy sẽ không cảm thấy đau đớn mãnh liệt như vậy.”

Minh Huy lại tươi cười hớn hở, Minh Hoằng cũng cười nhạt. Thật giống như người anh nghiêm khắc, nuông chiều em gái, không khí trong phòng dường như cũng ôn hòa hơn.

“Vì sao… chưa có sự đồng ý của tôi, đã cải tạo người của tôi?” Giọng nói lạnh như băng vang lên, Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xoáy vào người Minh Huy, trong giọng nói lộ ra sự tức giận mơ hồ.

“Phó thống lĩnh… Tôi tự nguyện.” Giọng nói A Lệ hơi khàn khàn.

Cả người Hứa Mộ Triều chấn động, nhìn A Lệ một cái, lại nhìn Minh Huy. Một lát sau, cô thản nhiên nói với Minh Hoằng “Thời gian không còn sớm, các người đi đi.”

Minh Huy từng thua trên tay cô, nên hơi sợ. Thấy A Lệ gật gật đầu với mình, cô ta cũng làm mặt quỷ với Hứa Mộ Triều rồi đi ra cửa.

Nhưng Minh Hoằng lại không nhúc nhích.

Hắn nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm “Hứa, dáng vẻ của cô… tức giận sao?”

Hứa Mộ Triều nhìn hắn cười “Không phải tôi tức giận. Với chúng tôi mà nói, cải tạo là chuyện lớn sống còn, hơi vô ý một chút sẽ thành công cốc. Nếu tôi gạt anh, giết Minh Huy để cải tạo, chẳng lẽ anh không tức giận sao?”

Minh Hoằng lắc đầu “Tôi sẽ không tức giận. Đã chết rồi, thì tạo ra một cái khác, giống Minh Huy như đúc — chức năng còn có thể tối ưu hơn.”

Hứa Mộ Triều im lặng một lát.

“Nhưng nó vẫn là Minh Huy sao?” Cô nói “Anh nói các anh là hình thức sinh mệnh cuối cùng. Nhưng hình thức sinh mệnh cuối cùng thật sự, vĩ đại nhất, không phải là độc nhất vô nhị không thể thay thế ư?”

Cô cười lạnh “Thứ thật sự tồn tại đến cuối cùng, là nguyên tắc cơ bản của các anh, mà không phải là sinh mệnh của các anh. Nói cách khác, thứ tồn tại thật sự, là chủng tộc chế tạo ra các anh, không phải là các anh. Ha ha, tôi thật sự phải suy nghĩ một chút, có nên nhận sự cải tạo của các anh hay không?”

Nhất thời sắc mặt Minh Hoằng hết sức khó coi, biểu hiện của Hứa Mộ Triều lại kiên định dị thường, không khách khí nói “Tôi muốn ngủ, mời anh đi ra.”

Minh Hoằng giận quá, cười lạnh lùng mấy tiếng, xoay người rời khỏi.

Trong phòng yên tĩnh lại một lần nữa.

A Lệ luôn luôn trầm mặc, giọng nói lại hơi gấp gáp”Không phải là cô quá xúc động rồi chứ? Cô sẽ chọc giận hắn đó.”

Sự tức giận trên gương mặt của Hứa Mộ Triều lập tức biến mất, hít sâu một hơi “Tôi cố ý.”

“…?”

“Có câu ‘ Loạn Tắc Sinh Biến’, chúng ta mới có thể trong tìm đường sống trong hỗn loạn. Hắn đã có kế hoạch, trong hai ngày sẽ hoàn thành việc cải tạo tôi. Với tính cách tính toán tinh vi của hắn, chỉ có làm cho lòng hắn rối loạn, mới có đường sống. Hôm nay, khó khăn lắm tôi mới phát hiện được nhược điểm tâm lý của hắn…” Hứa Mộ Triều ngồi xổm xuống bên cạnh A Lệ “Bây giờ, nói với tôi, vì sao cậu lại chấp nhận cải tạo?”

A Lệ cọ quậy muốn ngồi dậy, Hứa Mộ Triều vội vàng đỡ cậu ta. Cậu ta dựa vào vai cô, thở nhẹ, hai mắt sáng lóng lánh như ánh trăng, phát ra tia sáng vui sướng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mộ Triều nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của cậu.

Cậu nói “Cuối cùng tôi đã biết, nội dung nguyên tắc cơ bản của người máy.”

Hứa Mộ Triều cúi đầu, từ từ nói “Trả giá bằng hai chân?”

Cậu gật đầu ” Trả giá bằng hai chân. Không sao, cơ thể của tôi… Minh Huy hoàn toàn tin vào thành ý của tôi, tôi đã là nửa người nửa máy, cho nên cô ta nói cho tôi biết nội dung nguyên tắc cơ bản.”

Cậu ta nhìn Hứa Mộ Triều, nghiêm túc nói “Hứa Mộ Triều, tôi muốn chạy đi chỉ sợ rất khó. Nhưng cô thì có thể. Tôi hi vọng cô lấy tính mạng ra thề, nếu cô có thể đi ra ngoài, xin truyền lại bí mật lớn được che giấu trong nguyên tắc cơ bản cho loài người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện