Chiếc ô tô tạt ngang qua bình nguyên bát ngát, trên bầu trời màu tro xám, những đám mây trôi nhanh chóng mất dạng.

Quan Duy Lăng mặc bộ quân trang thẳng thớm, mắt nhìn thẳng về phía trước. Thỉnh thoảng, khóe mắt liếc lại, cô gái đó vẫn mềm nhũn ngả lên ghế, vành nón kéo xuống rất thấp, rõ ràng đang ngủ rất say.

Hoàn toàn. . . không có tác phong dáng điệu của quân nhân mà mang dáng dấp của một nữ lưu manh trong quân đội.

Nhưng điều đó vẫn. . . khiến tâm trạng của anh vui vẻ hẳn lên.

“Gần đây lão đại chưa có giấc ngủ nào cho ra hồn cả.” Đại Vũ ngồi ở ghế lái phụ sải tay ra, “Thú tộc chúng tôi đau khổ vì tình thì đáng thương như vậy đấy. . .”

“Câm miệng.” Giọng nói của cô rất tỉnh táo, lúc này mới ngồi thẳng người dậy, giương mắt nhìn màu xanh bát ngát ngoài cửa sổ.

Ô tô đã chạy băng băng ba tiếng đồng hồ. Còn hai tiếng nữa thì đến sân bay quân dụng gần nhất. Nhóm của họ tổng cộng có tám chiếc xe, ngoài chiếc xe này chỉ có ba người họ, trên những xe khác có mười binh sĩ, đều thuộc đội cảnh vệ của Quan Duy Lăng và Hứa Mộ Triều.

Bởi vì chiến tranh, đường cao tốc bị không kích, họ chỉ có thể chạy xe trên đường cái bình thường. Bên cạnh đường cái thẳng tắp, là ruộng đồng xanh mướt. Lãnh thổ của loài người, khắp nơi đều là phì nhiêu bừng bừng sức sống.

“Dừng xe lại.” Hứa Mộ Triều đột ngột nói.

Quan Duy Lăng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn nhấn nút truyền tin. Tám chiếc ô tô đồng thời dừng lại.

Hứa Mộ Triều ngước mắt lên nhìn anh: “Có người máy.”

“Sao lại thế được? Đây là lãnh thổ của chúng ta!” Quan Duy Lăng lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy rừng cây xanh tươi phía cuối đồng ruộng.

Hứa Mộ Triều quả quyết: “Tôi ngửi thấy mùi của chúng. Lập tức quay đầu lại!”

Tuy rằng kinh ngạc, Quan Duy Lăng vẫn hạ lệnh ngay lập tức. Chưa đến mười phút sau khi quay xe lại, Hứa Mộ Triều khiêng một khẩu súng cối từ dưới ghế ngồi lên: “Dừng xe lại, chúng ta bị bao vây rồi. Số lượng. . . rất nhiều.”

Quan Duy Lăng thật sự không thể nào tin nổi vào tai mình! Sau mặt trận, lãnh địa loài người lại có thể có người máy xâm phạm sao? Lẽ nào tiền tuyến xuất hiện lỗ hổng? Không thể nào, nếu như thật sự có số lượng lớn người máy xuất hiện sao lại không bị phát hiện ra chứ? Vậy chỉ còn lại một nguyên do —— Có kẻ phản bội! Có kẻ để người máy tiến vào. Hơn nữa, rõ ràng đang nhằm vào bọn họ.

Địa thế ở đây bằng phẳng, ngay cả công sự che chắn cơ bản cũng không có sẵn. Mọi người chuẩn bị vũ khí xong xuôi, sẵn sàng đón quân địch.

Khoảng chừng một hai phút sau, từ đầu kia của cánh đồng, trong rừng cây không nhìn thấy điểm cuối, xuất hiện những bóng người màu đen —— một, hai. . . nhiều hơn nữa, số lượng không đếm xuể. Mà trong không khí cũng dần dần tràn ngập mùi kim loại.

“Đây là người gây bất lợi cho tôi mà anh nói đấy sao?” Hứa Mộ Triều mở cửa xe, “Hai người lên xe khác đi, đột phá vòng vây về phía Bắc, người máy ở đó ít hơn. Bọn chúng đến vì tôi, tôi sẽ hấp dẫn sự chú ý của chúng.”

“Không được!” Quan Duy Lăng nắm lấy cửa xe.

Hứa Mộ Triều kiên định: Mọi người chạy rồi, tôi sẽ bay đi thoát thân luôn. Mọi người ở lại là gánh nặng cho tôi đấy.”

Nửa tiếng sau.

Minh Hoằng! Lẽ nào Minh Hoằng ở đây?!

Hứa Mộ Triều hạ xuống đất, cảnh giác nhìn xung quanh —— Minh Hoằng là thống soái toàn quân, lẽ nào dễ dàng xâm nhập vào lãnh địa loài người như vậy? Cô không tin sự cố chấp của hắn đối với mình lại sâu sắc đến nước này?

Mà nếu không phải là hắn, ai có thể hiểu rõ đặc điểm chiến đấu của cô như thế, bố trí vòng vây dày đặc khiến cô không thể chạy thoát?

Trong tầm mắt cô, cả bầu trời tràn ngập sương mù dày đặc, cô chỉ cần bay cao mười mét, mùi khét trong màn sương mù đó sẽ khiến cô ngạt thở. Cô lấy mặt nạ phòng độc mang theo bên người ra. Mặt nạ bị trực tiếp ăn mòn! Vì vậy cô hoàn toàn không có cách nào thoát thân!

Vòng vây của đám người máy màu đen dần dần thu hẹp lại, Hứa Mộ Triều thử đột phá vòng vây bằng tốc độ cao. Với tốc độ của cô, bất cứ người máy nào cũng cảm thấy như một cơn gió lốc lướt qua không thể nắm bắt được.

Mới thoát khỏi vòng vây được năm mươi mét, đám người máy đen nhận được mệnh lệnh giống như muốn đẩy cô vào chỗ chết, dùng hỏa lực dày đặc phong tỏa lối thoát của cô, thậm chí không ngần ngại bắn trúng người máy đồng loại.

Bất kể thế nào cô vẫn là cơ thể bằng xương bằng thịt, không thể cứ xông bừa lên được. Đưa mắt nhìn xung quanh, lại thấy trên khoảng đất cách đó không xa, Đại Vũ nằm thẳng tắp, một tên người máy đen đứng đối diện hắn đang siết chặt cò súng!

“A ——” một tiếng kêu đau đớn vang lên!

Hứa Mộ Triều ném đầu tên người máy xuống đất, liếc mắt nhìn Đại Vũ toàn thân chi chít vết thương, nằm trên mặt đất mà lòng cô đau xót. Vừa nãy vì cứu Đại Vũ mà bị đạn lạc bắn vào cánh, cảm giác tê liệt bắt đầu lan khắp người.

Mẹ nó! Là đạn gây mê liều mạnh! Minh Hoằng! Chỉ có tên biến thái này mới có thể tốn công tốn sức như thế để bắt sống mình!

Càng lúc càng có nhiều người máy bao vây cô. Cô hoài nghi để bắt được cô, Minh Hoằng đã dốc cạn vốn liếng. Tuy rằng những người máy đen này không thể chịu nổi một cú đánh của cô, nhưng cô cũng có thể cảm giác được, sức chiến đấu của chúng mạnh nhất trong số những người máy cô từng gặp.

Cảm giác tê liệt từ từ lan tràn, tốc độ của cô chậm dần lại.

“Xoạt ——” Bộ móng thép của một gã người máy, xuyên vào bên cánh kia của cô, đau đến mức run rẩy toàn thân. Cô ngước đôi mắt mơ màng lên, lại chỉ thấy đám người máy màu đen lao tới như thủy triều.

Đúng lúc này, tiếng gió rít xẹt qua. Lấy cô làm tâm, người máy trong vòng năm mét xung quanh nhanh chóng cung kính lùi về sau. Mà bóng người màu xanh đột ngột từ trên trời giáng xuống dải đất giống như vùng chân không này!

Kẻ đó ôm chặt lấy eo cô, ôm ngang cô lên. Dưới chiếc nón quân trang màu xanh, khuôn mặt tuấn dật, ánh mắt ấm áp, bàn tay vững chắc mạnh mẽ.

Dán sát vào khuôn ngực lạnh giá của hắn, Hứa Mộ Triều choáng váng trong chớp mắt. Nhưng nỗi tuyệt vọng lập tức như dây mây khô cằn bò lên siết chặt tim cô. Rốt cuộc cô vẫn rơi vào tay Minh Hoằng ư?

Nhưng lúc này, khóe mắt cô lại lướt ra xa mấy mét, cả người Quan Duy Lăng đầy máu, bị người máy bao quanh, nhưng lại trợn trừng hai mắt nhìn cô, như phát điên dồn sức bổ nhào về phía này!

“Thả họ ra!” Hứa Mộ Triều cũng không biết dũng khí từ đâu ùa tới, tay cô nắm chặt lấy lớp áo trên ngực Minh Hoằng, “Anh thả bọn họ ra!”

Minh Hoằng hơi sửng sốt. Ánh mắt của hắn trượt xuống dọc theo mặt cô, cuối cùng rơi trên những ngón tay xanh xao như ngọc trắng bấu chặt vào vạt áo mình.

Hắn giơ tay lên nhéo mặt cô, thấy đôi mắt kiệt sức của cô thoáng hiện vẻ chống cự, trên khuôn mặt điển trai của hắn lại lộ ra nụ cười hài lòng.

Hắn ra lệnh cho binh sĩ sau lưng: “Thả những người khác.”

Xong xuôi, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô: “Yên tâm ngủ đi, Hứa, cuối cùng em đã là của tôi.”

Đế Đô.

Trong dinh thự nguyên soái yên tĩnh, tiếng bước chân vội vã mà không ổn định, như thể hòn đá phá tan sự yên lặng của mặt hồ.

Bác sĩ khổ sở cầu xin lôi kéo, nhưng không thể ngăn cản Quan Duy Lăng toàn thân đầy máu, lao tới phòng làm việc trên lầu.

“Mẫn Hồng đâu!” Anh gầm lên.

Bác sĩ vội vã quỳ xuống dưới chân anh: “Thiếu tá! Thiếu tá! Ngài để tôi xử lý vết thương cho ngài trước đã! Ngài đi máy bay trở về với thân thể bị thương nặng thế này, nếu không xử lý, sẽ nhiễm trùng mất! Ngài Tạ sắp đến rồi!”

Rốt cuộc bóng dáng của Tạ Mẫn Hồng cũng xuất hiện ở đầu cuối hành lang, vội vã chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tạ Mẫn Hồng quá sợ hãi, đỡ lấy Quan Duy Lăng lảo đảo suýt ngã.

“Chúng tôi bị mai phục!” Trên khuôn mặt thiếu tá vẫn luôn kiên nghị lại lộ ra vẻ bi thương, “Mộ Triều bị người máy bắt đi rồi! Cô ấy bị bắt đi ngay trên lãnh thổ của loài người,!”

Tạ Mẫn Hồng chợt biến sắc, chỉ yên lặng vài giây rồi giận dữ nói: “Vừa mới nhận được tin tức, quân đoàn người máy Đông lộ rút quân trăm dặm, trả lại mười thành thị, tôi đang thấy lạ. . . Thì ra là như vậy. . .”

Quan Duy Lăng bắt lấy bàn tay của Tạ Mẫn Hồng: “Mười thành thị mà đổi được cô ấy sao! Cô ấy là người trong lòng của . . . Cô ấy đã lập bao nhiêu chiến công cho loài người chúng ta, thu phục bao nhiêu mảnh đất bị mất! Rốt cuộc là ai đã bán đứng cô ấy? Tôi phải đi giết hắn!”

Tạ Mẫn Hồng suy sụp: “Phe thủ tướng? Cố Tích? Quý tộc phương Đông? Hay là người nào đó trong quân đội. . . Có khi tất cả bọn họ đều. . . có phần! Thế nhưng, chúng ta không thể làm gì được!”

Quan Duy Lăng hất mạnh tay Tạ Mẫn Hồng, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cố chấp khập khiễng vào phòng Nguyên soái.

Ánh mặt trời trong phòng rất tĩnh lặng, sạch sẽ yên ả. Nguyên soái vẫn ngủ say.

Anh ầm một tiếng quỳ rạp trước giường Nguyên soái.

“Xin lỗi, nguyên soái.” Anh giơ tay lên lau vệt máu trên khóe miệng, “Chúng tôi không bảo vệ cô ấy được. . . Cô ấy bị người máy mang đi rồi.”

Giọng nói của anh vừa chậm rãi vừa nặng nề, rõ ràng là cầu xin, nhưng giọng điệu lại kiên quyết.

“Nguyên soái! Ngài tỉnh lại đi! Ngài có tỉnh lại, mới có thể cứu được cô ấy! Nếu không. . . thì không kịp nữa rồi! Nếu như cô ấy bị cải tạo thành người máy thì phải làm sao bây giờ!”

Ngón tay của Nguyên soái khẽ động, như thể nói cho mọi người biết, anh nghe thấy lời khẩn cầu của Quan Duy Lăng.

Nhưng tựa như thiên sứ rơi vào địa ngục, trên khuôn mặt vô cùng điển trai, đôi mắt vẫn nhíu chặt chìm trong cơn mê.

Mặc dù lòng đầy phẫn nộ, nhưng hai người Quan Tạ vẫn không thể không che giấu tin tức Hứa Mộ Triều bị bán đứng. Bên ngoài chỉ biết được một đội quân người máy đã lén lút lợi dụng mắt xích phòng tuyến yếu kém, mai phục rồi bắt cô đi mà không biết trao đổi lợi ích dơ bẩn đằng sau.

Sau khi tin tức Hứa Mộ Triều bị bắt giữ được truyền ra, toàn bộ mười lăm vạn quân binh thú tộc phẫn nộ đủ để lật tung mảnh đất dưới chân! Trong lòng bọn họ, từ lâu Hứa Mội Triều đã là nữ hoàng không ngai của Thú Tộc. Mà hôm nay, nữ hoàng của họ lại bị người máy bắt đi!

Dưới sự ngầm cho phép của sĩ quan loài người, quân binh Thú Tộc tràn lên tấn công người máy như thủy triều! Tuy nhiên sau vài lần đánh cho người máy tơi bời nhưng cũng phải trả giá bằng thương vong nghiêm trọng, Thú Tộc đã ý thức được nỗ lực của họ không thể làm nên chuyện gì! Đất trời bao la, kẹt giữa hơn mười vạn đại quân người máy và Zombie, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra cách cứu viện nào!

Bọn họ chỉ có thể lẳng lặng cầu khẩn cho nữ hoàng của mình trong đêm hè lộng gió vắng lặng. Nước mắt của Thú Tộc lại không đủ để khiến kỳ tích xuất hiện.

Vào đêm.

Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy không khí mềm mại sạch sẽ xung quanh, khiến cô không kìm lòng nổi muốn ngủ thêm một lúc.

Thế nhưng, ký ức chậm rãi tua lại, những ký ức cực kỳ đáng sợ.

Cô từ từ mở mắt ra.

Trần nhà trắng toát, ánh mặt trời rực sáng, giường đệm mềm mại, đồ ngủ dễ chịu trắng như tuyết. Toàn thân từ trên xuống dưới đều sạch sẽ thoải mái.

Cách xa mấy mét, trước một loạt màn hình tinh thể lòng khổng lồ, bóng người màu xanh cao ngất đứng lên. Nụ cười của hắn cực kỳ ấm áp, lại khiến Hứa Mộ Triều run sợ trong lòng.

Tay chân có thể cử động, nhưng không ngờ lại không có chút sức lực nào, chắc chắn cô đã bị tiêm thuốc. Hiện giờ Hứa Mộ Triều cô chỉ là một phụ nữ trói gà không chặt.

Cô rụt lùi lại theo phản xạ có điều kiện.

Thấy động tác cuộn tròn trên giường của cô, Minh Hoằng không khỏi nở nụ cười. Hắn ngồi xuống bên giường, thân thể cao to làm tấm nện hơi lún xuống.

“Em sợ tôi?”

Trả lời hắn chính là nụ cười rạng rỡ trở mặt còn nhanh hơn lật sách của Hứa Mộ Triều: “Tướng quân, đã lâu không gặp.”

“Ừm.” Dường như mỗi lần gặp mặt, đều có thể khiến tâm trạng của Minh Hoằng tốt lên. Hắn chợt đưa tay ra, dịu dàng nắm lấy mắt cá chân bóng loáng của cô. Trên mắt cá chân, một chiếc lắc chân tinh tế không biết được làm từ loại kim loại nào quấn quanh chân cô.

“Đây là bom.” Hắn dịu dàng nói, nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân cô, kéo cô về phía mình, “Cỡ rất vừa vặn, em không tháo ra được đâu. Nếu như bị đứt, hoặc là tôi điều khiển từ xa nó sẽ nổ tung đấy. Bùm —— “

Hứa Mộ Triều mắng một câu mẹ nó trong lòng. Tuy nhiên nhìn nụ cười còn ấm áp hơn ánh mặt trời của Minh Hoằng, cô không chắc hắn ta đang nghĩ gì nên cũng không dám tùy tiện nịnh nọt như trước.

“Tướng quân, anh tốn sức như vậy, chỉ vì muốn bắt tôi về cải tạo ư?” Tay hắn chậm rãi lướt qua cẳng chân cô, khiến giọng nói của cô hơi run rẩy,

“Tôi sẽ không cải tạo em.” Cánh tay dài của hắn chụp tới, dễ dàng ôm lấy cô, đặt cô lên trên đùi.

Hứa Mộ Triều nghe vậy mà nhẹ cả người, nhưng bởi vì vòng ôm của hắn, lại căng thẳng như điện giật. Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu, nhưng không chắc tên này rốt cuộc muốn gì.

Song, vòng ôm của hắn dần dần siết chặt lại, gương mặt lạnh lẽo, nhẹ nhàng kề sát cô.

“Ừm. Em hiểu về tình yêu.” Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng như tuyết ửng đỏ của cô, “Tôi muốn em yêu tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện