Các thiếu nữ hoài xuân của đế đô đã nghênh đón người đàn ông thứ hai khiến họ vô cùng ngưỡng mộ mơ tưởng.

Cục diện như vậy, quả thật đã nằm ngoài dự kiến của mọi người. Khi Thẩm Mặc Sơ lấy hình người xuất hiện trên tivi, tuyên bố với toàn đại lục sẽ liên hợp chống lại người máy. Người thanh niên với mái tóc đen và đôi mắt thăm thẳm vừa anh tuấn, trầm ổn lại mang vẻ tang thương, khiến tất cả phụ nữ khắp đế đô đều...rung động.

Mà người một tay sắp xếp việc tuyên bố này - Cố Linh, thì gióng trống khua chiêng đẩy mạnh sức mạnh của dư luận, cũng như năm đó đã xây dựng hình tượng tích cực Hứa Mộ Triều choThú tộc. Lúc này mọi người mới biết được, một Thẩm Mặc Sơ vận mệnh ngang trái, đã từng là vua Zombie tội ác tày trời, hóa ra cũng là một vị anh hùng can đảm, chính trực mà lại cô đơn đến thế.

Chiến lực của anh có thể sánh ngang với Cố Nguyên soái, anh tung hoành suốt trăm năm bách chiến bách thắng.

Mà ở thời đại này, nhân tính của anh rốt cục đã thức tỉnh, anh dẫn dắt đại quân với ba mươi vạn Zombie trở về, trở thành đồng minh hùng mạnh nhất của loài người! Đại quân người máy một mình tác chiến liên tiếp bị đánh bại, hòa bình ở đại lục sắp tới!

Dư luận hiện tại vẫn đang chia thành hai xu thế, người phản đối vua Zombie mỗi ngày đều biểu tình ở trước cửa Phủ Tổng lý và Phủ Nguyên soái yêu cầu xử tử anh. Người ủng hộ mỗi ngày đều đến Phủ Nguyên soái với hy vọng được vị anh hùng diệt vong này liếc mắt một cái. Tình yêu của anh và nữ vương Thú tộc Hứa Mộ Triều, đã khiến cho mọi người cảm động sụt sùi rơi lệ.

Nghe nói hai người chia cách rồi lại tái hợp nhiều lần. Anh không chỉmột lần xâm nhập nơi nguy hiểm, làm anh hùng cứu mỹ nhân từ trong tay bọn người máy, mà cô cũng là một người con gái trung trinh, bất kể là lúc anh thức tỉnh hay trầm mê, vẫn không hề rời bỏ. Vào thời điểm quyết định thế cục của đại lục, tình yêu chân thành của cô đã làm anh cảm động, khiến anh khôi phục nhân tính, trở về con đường chính nghĩa...

"Cố Linh gan dạ thật" Hứa Mộ Triều tay cầm tờ báo mà nói không nên lời. Hiện nay toàn bộ đại lục đều cho rằng cô và Thẩm Mặc Sơ là một đôi.

Ánh mặt trời chiếu lên cỏ, người đàn ông anh tuấn đang ngồi trên chiếc ghế đá bằng phẳng tươi cười ôn hòa: "Tinh thần không tệ."

Hứa Mộ Triều khẽ cười: "Anh cũng vậy."

Nửa tháng trôi qua, vết thương của hai người gần như khỏi hẳn. Thẩm Mặc Sơ mặc một bộ đồ bệnh nhân bằng bông màu trắng, bên ngoài khoác quân trang Zombie màu đen, dưới ánh mặt trời, trông anh nhu hòa mà không kém phần kiên nghị. Mà đôi mắt xanh biếc lại vô cùng yên bình, dường như không có chút cảm xúc dư thừa nào.

Mà Hứa Mộ Triều, cũng đã nửa tháng, không được gặp Cố Triệt rồi.

Sau khi Hai người được Cố Triệt điên cuồng cứu ra khỏi doanh trại của đám người máy, Cố Triệt chỉ kịp vội vàng giao phó cho người hầu vài câu, đã lập tức tập trung vào việc chỉ huy toàn cục chiến tranh. Hai người bị đuổi về đế đô, được cứu chữa trong điều kiện thật tốt. Mà Thẩm Mặc Sơ vừa khôi phục lại liền lập tức tuyên bố công khai rằng từ đây Zombie sẽ kết minh với loài người.

Dưới sự bao vây của ba chủng tộc, quân đoàn người máy sau giai đoạn đầu không kịp xoay sở phải phòng bị, nay đã ổn định trận thế. Người máy không có cảm xúc cũng không dao động vì quân địch lớn mạnh, tiếp tục vững vàng chống cự.

Nhưng đêm biến cố này giống như một bước ngoặt, dưới sự chỉ huy toàn quyền của Cố Triệt, người máy bắt đầu dần dần bị đánh lùi về sau, loài người đã thu phục toàn cục, người máy đành co đầu rút cổ mà lui quân đến khu vực phía Bắc của Zombie.

Thắng lợi sắp tới.

"Ở Phủ Nguyên soái mặc quân trang Zombie." Hứa Mộ Triều lắc đầu, "Hành động của anh sẽ càng làm đám fan kia càng thêm điên cuồng."

Thẩm Mặc Sơ cười thoải mái: "Anh phải tỏ thái độ cho họ thấy."

Cô hiểu rõ, Zombie là liên minh của loài người, chứ không phụ thuộc. Cho nên trong vùng đất của loài người, anh vẫn mặc quân trang của Zombie, thể hiện rõ thân phận của mình.

Hứa Mộ Triều nâng cằm lên: "Anh nói xem, Zombie và Thú tộc đều là chủng tộc bị loài người khinh bỉ, sức chiến đầu của mỗi binh sĩ đều mạnh hơn loài người. Vì sao cuối cùng em lại cảm thấy Zombie còn bị khinh bỉ hơn cả Thú tộc?"

"Khinh bỉ?" Thẩm Mặc Sơ lắc đầu, "Anh không nghĩ vậy. Cho tới bây giờ Zombie chỉ khiến loài người cảm thấy sợ hãi."

"...." Được rồi, quả nhiên là lực lượng khác biệt. Nếu năm đó lá gan của Hứa Mộ Triều lớn hơn một chút, may mắn hơn một chút, không chừng Thú tộc đã trở thành liên minh của loài người, mà không phải quy thuận tuyệt đối rồi. Chỉ là năm đó khi cô đàm phán với Cố Triệt, đối với sự độc lập của Thú tộc , người nào đó một bước cũng không nhường còn muốn cô bù thêm bản thân mình. Trong khi người nào đó chỉ tạm thời tiếp quản chỉ huy đại quân bao mươi vạn Zombie, lại đạt thành hiệp nghị đồng minh với Thẩm Mặc Sơ.

Nếu anh biết những chuyện Thẩm Mặc Sơ từng làm với mình thì sẽ phản ứng sao đây? Hứa Mộ Triều cảm thấy hơi mờ mịt. Thật ra cô cũng không biết, phản ứng của anh sẽ như thế nào. Sao thái độ của anh với Thẩm Mặc Sơ lại bình thường đến thế? Còn để Mặc Sơ ở Phủ Nguyên soái chữa thương? Nhìn thấy Hứa Mộ Triều xuất thần, Thẩm Mặc Sơ thấp giọng cười: "Nghĩ đến Cố Triệt?"

Mặt Hứa Mộ Triều nóng lên, không trả lời.

Mà Thẩm Mặc Sơ nhìn khuôn mặt cô chói lọi dưới ánh bình minhchỉ cảm thấy thời gian như ngưng lại trong giờ khắc này. Sau khi sống chết có nhau, người có thể bảo vệ cô vẫn không phải là anh.

Anh ngẩng đầu, nhìn bầu trời phía Tây, đó là khu vực của Zombie, là lãnh địa của anh. Từ vùng đất của loài người trông đến, nơi đó như bao phủ bởi một màu xanh lam trong suốt khôn cùng, yên tĩnh như thế, tốt đẹp như thế.

Anh nghĩ anh hối hận khi không thể chết vì cô.

"Qua vài ngày nữa anh sẽ trở về." Anh nhìn cô chằm chằm, "Em bảo trọng."

"Ừm, thống lĩnh loài người và vua Zombie lần đầu tiên liên minh" Hứa Mộ Triều gật đầu, "Thật làm cho người ta mỏi mắt mong chờ nha!"

"Hắn buông tha chúng ta." Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nói.

"Phải. Đời người quả thật kỳ quái." Hứa Mộ Triều nói, "Một người máy vậy mà có thể mềm lòng. Mà loài người chúng ta, lại không thể không đuổi tận giết tuyệt hắn."

Nếu đối tượng khiến hắn mềm lòng là em, vậy thì không có gì kỳ quái rồi. Thẩm Mặc Sơ thầm nghĩ, hàng mày rậm giãn ra nhìn cô: "Khi nào thì em trở lại tiền tuyến?"

Hứa Mộ Triều lộ vẻ thẹn thùng hiếm có: "Khụ....Chắc là nhanh thôi."

Thực ra ngày hôm qua, cô đã nói với người hầu do Cố Triệt phái tới, bản thân đã hồi phục, muốn đến tiền tuyến giúp đỡ Cố Triệt. Kết quả sáng nay lại từ hệ thống truyền tin nhìn thấy người nào đó nhíu mày: "Ba ngày sau."

"Hả?"

"Ba ngày sau, anh về. Nếu anh kiểm tra thấy không có vấn đề, sẽ để em trở lại tiền tuyến."

Người nào đó từ đầu đến cuối đều cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, trong lúc nói chuyện còn nhận được hai cuộc điện thoại lại hạ vài mệnh lệnh. Chỉ là khi anh cúp điện thoại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Mộ Triều thì hơi ngạc nhiên: "Sao vậy? Không thoải mái?"

"Không có!" Hứa Mộ Triều khóc không ra nước mắt....Chỉ vì một câu "Anh kiểm tra"vu vơ của anh đã khiến cô nghĩ lung tung, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập rồi ư? Chỉ là cô biết, anh chắc chắn sẽ không nghĩ tới phương diện khác đâu....

Càng nghĩ mặt càng nóng, Hứa Mộ Triều lập tức đổi đề tài: "Cố Linh nói hưu nói vượn tạo nên chuyện xấu của chúng ta, chỉ vì lợi ích của Cố thị. Chỉ là với tính cách của cô ấy, có lẽ còn có thể nắm lấy cơ hội quấy rầy anh tạo tin tức nóng hổi, nhưng cô ấy không phải người xấu."

"Anh biết." Thẩm Mặc Sơ gật đầu, "Nên lo lắng phải là Cố Linh kìa, người của Cố Triệt có lẽ đã sắp đuổi giết cô ấy trên toàn đại lục rồi?"

"...."

"Còn nữa, em phải bảo trọng." Tròng mắt anh thẫm lại, "Con đường để em và Cố Triệt ở bên nhau, chắc cũng không dễ dàng."

"Ừm." Hứa Mộ Triều gật đầu, "Cố thị cũng thật thú vị. Khi Cố Triệt hôn mê, bọn họ từ bỏ anh ấy. Hiện nay anh ấy nắm giữ quyền lực, bọn họ lại muốn cản trở em và anh ấy, không tiếc lợi dụng dư luận để kéo anh và em lại với nhau."

"Có chuyện gì, nhớ tìm người anh này." Anh mỉm cười, "Nếu Cố Triệt đối xử không tốt với em, ba mươi vạn zombie sẽ giúp em chống đỡ."

"A...." Trong lòng cô ấm áp lại mềm mại, nhìn dung nhan anh tuấn và hàng mi dài của anh, có nhiều lời muốn nói lại nói không nên câu.

Cô còn có thể nói gì đây? Cô lựa chọn Cố Triệt, vận mệnh lựa chọn Cố Triệt. Mà anh, lại trở về lãnh địa của Zombie lần nữa. Cô không hiểu tình yêu, càng không hiểu tình cảm anh dành cho cô. Mấy buổi tối gần đây càng làm cô nhớ tới thời khắc hai người sắp chết, cô nói anh không thể bỏ lại đại quân ba mươi vạn zombie, anh lại nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Vậy thì bỏ lại đi", khiến cô đau lòng không thôi.

Chỉ là khi cô nhìn thấy dung nhan kiên định, ẫn nhẫn sự hổ thẹn của anh, nhìn thấy anh không giống trước kia ngang ngược biểu lộ tình cảm với cô, lại bình tĩnh mà ấm áp đặt bản thân tại vị trí "người anh", cô lại cảm thấy cô và anh thật giống nhau, chua xót khó tả.

Có lẽ sau này, không gặp sẽ tốt hơn.

Không gặp, anh vẫn là vua Zombie uy chấn đại lục, là người anh hùng được phụ nữ đế đô điên cuồng thương xót, là chỗ dựa của ba mươi vạn zombie. Anh sẽ ở trong thế giới của anh, trả lại tội nghiệt, cứu vớt muôn người, công thành danh toại.

"Chỉ là.... người như anh ta." Thẩm Mặc Sơ nhớ lại tình huống bản thân mật đàm với Cố Triệt sau khi tỉnh dậy, chậm rãi nói, "Sẽ chẳng bao giờ đối xử không tốt với em."

"Sao anh lại nói vậy?" Hứa Mộ Triều nhịn không được hỏi.

"Ngày đó, sau khi nói xong chuyện quân sự, anh hỏi anh ta vì sao không giết anh, còn cứu anh." Thẩm Mặc Sơ đáp, "Chuyện anh không thể kiềm chế làm với em đêm đó, anh ta đều biết."

"Anh ấy biết? Anh ấy nói là biết sao?"

"Không cần phải nói" Thẩm Mặc Sơ lắc đầu, "Ánh mắt anh ta nói với anh, anh ta biết hết."

"Vậy anh ấy nói gỉ?" Cô hỏi

Thẩm Mặc Sơ nhớ lại ngày đó, sắc mặt Cố Triệt xơ xác lại lạnh lùng như băng.Thẩm Mặc Sơ rất quen thuộc với loại biểu cảm này, thật lâu trước kia, khi Thẩm Mặc Sơ nhìn thấy Hứa Mộ Triều bị Minh Hoằng uy hiếp, đại khái cũng có loại biểu cảm như vậy.

Biểu cảm kia nói cho Thẩm Mặc Sơ biết, Cố Triệt sẽ không chút do dự giết chết bất cứ kẻ nào, nếu kẻ đó dám chạm đến Hứa Mộ Triều dù chỉ là một ngón tay. Bởi vì Thẩm Mặc Sơ lúc trước, cũng đã nghĩ như vậy.

Người phụ nữ mà anh yêu, nữ thần của anh, làm sao có thể bị những kẻ khác vấy bẩn?

Có giết một ngàn lần cũng không đáng tiếc!

Mà khi Cố Triệt nhắc tới ba chữ "Hứa Mộ Triều", ánh mắt vị thống lĩnh loài người vốn đang tràn đầy sát khí, lại trở nên bình thản. Anh ta nói: "Cô ấy nguyện ý chết vì anh, nên tôi tạm thời không giết anh."

Chỉ là tạm thời.

Vua Zombie, anh sẽ không bất tử đâu. Ngày Hứa Mộ Triều qua đời, bất kể là Cố Triệt còn sống hay không, cũng sẽ cóngười tới lấy mạng của anh. Người mà Cố Triệt tôi muốn giết, chưa còn ai sống trên đời.

Thẩm Mặc Sơ ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Hứa Mộ Triều trước mặt: "Anh ta nói em sẽ khó chịu, cho nên không giết anh. Mộ Triều, cũng vì nguyên nhân mà anh không giết anh ta."

Bởi vì cô lựa chọn anh ta, cho nên vua Zombie mới buông tha người con gái duy nhất mà anh yêu suốt trăm năm qua, sẽ không xuống tay đối với người đàn ông đã cướp đi cô. Bởi vì anh không muốn thấy cô khổ sở. Sau trăm tuổi, chúng ta đều xuống địa ngục, anh sẽ không nhường cô nữa.

Hứa Mộ Triều nhìn dung nhan bình tĩnh của anh, cuối cùng chỉ cúi đầu gọi một tiếng: "Anh trai..."

Tác giả có chuyện muốn nói: Sau này sẽ không còn chương nào có ngược nữa, mọi người cũng không còn phải buồn thương. Đương nhiên sẽ còn biến cố, nhưng không có ngược nha~~

Tình tiết báo trước: Mấy chương tiếp theo đều là đối thủ của Hứa, Cố, sau đó mới có tình cảm kịch liệt

Thu thập tên họ dùng để phối hợp diễn cho mấy chương phiên ngoại, hoan nghênh hăng hái báo danh, Đinh Mặc bất tài sẽ căn cứ hoàn cảnh mà chọn lựa. Các bạn đọc đã comment rất nhiệt tình, thí dụ như CS, quần nhỏ màu đen, khỉ nhỏ không có mông đỏ, abc, Diệp Tử, Tê Lợi tỷ, còn có 111, 110. Tôi có muốn sắp xếp nhân vật cho mọi người, quả thật cũng đành bó tay....

Đã trưng dụng tên họ: Phong Thanh Dương, Mộc Quang ( hai người này sẽ là người yêu~~)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện