Trước khi gặp được Hứa Mộ Triều, Cố Triệt không biết, trên đời này, có một loại tình yêu tên là "vừa gặp đã yêu". Trên thực tế, anh cũng biết rất ít về tình yêu.
Chỉ là vào ngày đầu tiên đó gặp mặt, người con gái hơi ngốc nghếch, hoàn toàn khác với những lời đồn đại dối trá khôn khéo bên ngoài, đầu óc choáng váng nhào vào lòng anh. Cô vui buồn lẫn lộn, gọi anh là "A Lệ", đôi mắt trong trẻo rực rỡ, chất chứa vẻ dịu dàng khiến người ta rung động.
Một cảm giác thật mềm mại.
Mềm mại khi cô tựa trên đùi anh, vòng eo mảnh mai, làn da trơn mịn, bầu ngực no đủ gần đến mức có thể chạm tay tới.
Có lẽ là vì nể mặt Cố Lệ, anh tự nhủ, cho nên anh đã không đẩy cô ra.
Thế nhưng anh sẽ không nhàm chán đến mức đóng vai một người đã mất. Tạ Mẫn Hồng có hàng trăm loại phương pháp, vừa dụ dỗ vừa đe dọa để đạt được thông tin tình báo mong muốn.
Không phủ nhận, chỉ là vì không muốn chính miệng nói ra tin Cố Lệ đã chết.
Lại càng không muốn, nhìn thấy bộ dạng của cô khi nghe tin Cố Lệ đã chết.
Hẳn là sẽ rất đau lòng? Anh có thể tưởng tượng được.
Chỉ là anh không nghĩ tới, cô rõ ràng đã ngờ ngợ biết được thân phận của anh, lại vẫn không tiếc trả giá đến cứu viện. Lúc anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy khuôn mặt nhuốm máu yêu dị của cô phản chiếu vào cửa sổ xe, toàn thân cô đều đổ máu, rõ ràng là đang liều mạng vì anh.
Điều này khiến cho Cố Triệt, một người từ nhỏ đã trăm trận trăm thắng, nảy sinh một loại cảm giác kì lạ.
Cô ấy lại muốn bảo vệ anh? Người yếu đuối lại đi bảo vệ kẻ hùng mạnh?
Anh không thích nợ ân nghĩa người khác, cho nên, tất cả bọn người máy bao vây tấn công cô, anh đều phá tan thành từng mảnh, khiến cô ngã vào lòng anh, mềm mại, không còn sức lực, khiếp sợ, thống khổ. Cô có nhiều cảm xúc như thế, căn bản không đủ tư cách trở thành sĩ quan.
Hơn nữa, cô lại không sợ anh.
Anh ôm cô, tâm trí lần đầu tiên lan man xa xăm đến một vạn tám ngàn dặm —— anh nhớ đến những ảo tưởng khi phóng thích bản thân. Hứa Mộ Triều thanh lệ với vòng eo nổi bật và nụ cười tươi đáng yêu. Lúc này, cuối cùng đã có thể ôm cô trong lòng, dù cô cứ dùng ánh mắt giận dữ mà nhìn anh, anh lại cảm thấy thật vui vẻ.
Mà khi chiếc chăn mỏng từ trên người cô rơi xuống, toàn bộ thân thể trắng nõn mảnh mai của cô anh đều nhìn không sót một thứ gì, thì hô hấp của anh không khỏi bị kiềm hãm.
Thông minh, thanh tú, kiên cường, giảo hoạt, dịu dàng, trung nghĩa, đa cảm.
Trước kia anh không biết, một người phụ nữ lại có thể đồng thời hình dung bằng nhiều từ như vậy. Anh không biết, có phải thật ra loại phụ nữ như thế có rất nhiều hay không, nhưng bất kể thế nào, cô cũng là người đầu tiên mà anh gặp được.
Mà anh cũng không có nhiều tính nhẫn nại, để đi quen biết nhiều người như thế.
Cô hiển nhiên là đã nổi nóng. Với tính cách của cô, nếu biết thân phận của anh ngay từ đầu, chắc là đã ba hoa nịnh hót, việc gì cũng dám làm? Vậy mà cô chỉ bình thản, nghiêm cẩn đặt anh ở vị trí cấp trên. Hơn nữa, đối với ý tốt cho cô nghỉ ngơi ba ngày của anh, lại thờ ơ như không có việc gì. Có vẻ khí tiết, không mặt dày mày dạn như trong lời đồn.
Cô còn không sợ trời không sợ đất, xúc động đả thương những gã sĩ quan loài người dám hành hạ Thú binh đến chết, hơn nữa còn cố ý làm lớn chuyện đến trước mặt anh. Cô không biết rằng, khi anh ném chuyển sổ chứng thực Thú tộc có được hưởng nhân quyền hay không kia đến trước mặt cô, trong lòng rốt cuộc cũng dâng lên cảm giác đắc ý và ung dung hiếm thấy.
Quả nhiên, sau khi cô xem xong, lập tức thay đổi sắc mặt.
Chỉ là....không phải phương thức cảm kích mà anh mong muốn.
Không phải ánh mắt thiếu nữ ngưỡng mộ, dịu dàng cảm kích. Mà là đôi mắt vừa động, "thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên"*
(* thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên : vạn vật đều có thay đổi, chỉ có vuốt đuôi ngựa (nịnh hót) là mãi mãi vẫn có thể dùng. )
Vì chuyện ngang hàng của Thú tộc mà nhẫn nhịn bỏ ra bao nhiêu tâm tư . Cố Triệt cuối cùng cũng nhịn không được, dùng ngữ khí lạnh lùng cực độ nhắc nhở cô, mạng của cô thuộc về anh.
Thấy cô xấu hổ, anh vừa lòng.
Sau đó, là rất nhiều ngày ngày đêm đêm cùng ở tại quân doanh. Cô ở gần bên cạnh anh. Anh giữ cô lại bên người, bưng trà rót nước, sửa sang văn kiện. Nhìn thấy cô bề ngoài tỏ vẻ dịu ngoan nghe lời, thỉnh thoảng để lộ vẻ mặt bực tức đến phát điên, anh càng cảm thấy vui sướng.
Với anh mà nói, công việc chỉ huy chiến tranh nhàm chán quen thuộc, đột nhiên lại trở nên sinh động thú vị lạ thường.
Mà các chuyên gia của Viện sinh học, lúc này, cũng báo cho anh biết, cuối cùng đã tìm được một chút manh mối về gien bán thú của cô. Anh xem xong báo cáo bọn họ đưa tới và bản ghi chép về thí nghiệm khoa học kỳ quái của tên giáo sư quái thai họ Tiết bán mạng cho Cố thị trăm năm trước, thì cảm thấy không cần thiết, coi như chưa từng xem. Cũng không nhắc đến chuyện này trước mặt cô.
Anh biết rằng cô rất có tài. Làm mấy việc vặt đã lâu, mặc dù cô không nửa lời oán trách, nhưng mỗi khi nhắc đến quân sự tiền tuyến, hai mắt cô luôn tỏa sáng. Trận chiến ở Khang đô, rõ ràng là một trận chiến ác liệt. Về công, cô là ứng cử viên tốt nhất; về tư, trận chiến quyết định nàu này, có thể giúp cô lập uy mang vinh quang về cho Thú tộc.
Cô quả nhiên không phụ sự tin cậy của anh, hoàn thành mọi việc còn hoàn hảo những gì của anh tưởng tượng. Chỉ là cái giá quá mức nặng nề. Ngày thứ hai cô trở về doanh trại, anh nghe nữ bác sĩ dùng giọng điệu đau lòng báo cáo về thương tích của cô, thì anh bỗng dưng lại tức giận.
Đêm hôm đó, ma xui quỷ khiến thế nào, anh tránh tai mắt của mọi người, lẻn vào phòng cô. Nhìn dung nhan mềm mại không còn chút máu nằm trên giường bệnh, nghĩ đến chuyện suýt chút nữa sẽ không còn nhìn thấy nụ cười của cô, ngài Nguyên soái bỗng nhiên hiểu ra người mà anh giận, chính là bản thân mình.
Sau đó, thấy bốn phía đều không có ai, ngài Nguyên soái không chút do dự hạ thấp người, cúi đầu, khẽ hôn lên gò má lạnh băng của cô.
Cảm xúc không thể khống chế được, lúc này mới tan thành mây khói.
Vì thế, cô hôn mê ba ngày, anh đến đây ba lần, hôn....không ít lần.
Ngài Nguyên soái không biết nửa đêm trộm hương có gì không ổn. Muốn hôn thì hôn thôi. Chỉ là anh đã xem nhẹ một vấn đề —— vì sao vào ban ngày lại không dám hôn cô.
Thế nhưng, cô vẫn hiểu lầm anh.
Ngày đó, khi anh trở lại phòng sách, cả căn phòng đều tối đen. Thế nhưng, thiếu nữ ngủ say trên sofa lại giống như một luồng sáng rực rỡ, chiếu sáng tầm nhìn của anh.
Vị Nguyên soái từ trước đến nay đều coi thời gian là vàng bạc, lại phá lệ không mở đèn, không làm việc, cho mọi người lui. Anh choàng quân trang Nguyên soái lên vai cô, ngồi trong bóng đêm âm u, lẳng lặng nhìn cô, nhìn không biết chán.
Sau khi cô khóc tỉnh, lại cười lạnh nói với anh: "Nguyên soái nếu muốn để Hứa Mộ Triều làm mồi, cứ việc nói thẳng ra."
Nếu là những người khác, dám chất vấn dụng tâm của anh, dám nhục mạ ngay mặt, đã sớm bị anh giết ngay tại chỗ. Thế nhưng đối với cô, anh lại muốn giải thích. Giải thích cho người ngốc nghếch như cô rằng anh sẽ không lừa gạt thuộc hạ đi chịu chết.
Chỉ là có một câu, anh còn chưa nói.
Anh làm sao có thể để Hứa Mộ Triều đi tìm cái chết?
Nhưng mà sự mâu thuẫn này, cũng không phải không thu hoạch được gì. Cố thị lại có thêm một thành viên mới, cô lấy tên là Cố Tiểu Bạch. Chỉ là khi cô ôm Tiểu Bạch tự xưng là mẹ, anh vốn dĩ không có hảo cảm đối với Tiểu Bạch, bỗng nhiên cảm thấy, sự tồn tại của loại động vật cả trí tuệ lẫn năng lực đều thấp này, cũng có chút giá trị.
Vỉ thế anh lại không cần thầy dạy cũng biết —— mỗi ngày ra lệnh cưỡng chế cô đến chăm sóc Cố Tiểu Bạch. Nó trở thành lí do công khai để mỗi ngày anh có thể tản bộ cùng cô và Tiểu Bạch, làm cả nhóm người hầu đều cảm thấy mấy ngày nay tâm tình Nguyên soái quả thật rất tốt. Mà Nguyên soái tản bộ cùng một cô gái, đủ để khiến cả doanh trại khiếp sợ. Chỉ là, ai dám chất vấn?
Anh cho rằng cuộc sống sẽ cứ tiếp tục tiếp diễn như thế.
Cho rằng một ngày nào đó, anh sẽ có một thời cơ thỏa đáng, có lẽ là lúc tản bộ, có lẽ lúc cô cúi đầu sửa sang lại văn kiện, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Thiên hạ đệ nhất Nguyên soái, lần đầu tiên cảm thấy thấp thỏm.
Cứ mỗi ngày, khi cô nhìn thấy anh đều nở một nụ cười dịu dàng mà chính bản thân cô cũng không phát hiện. Lúc nghe người hầu bẩm báo việc sắp xếp ẩm thực hằng ngày của anh, cô sẽ không nhịn được vượt bổn phận mà xen mồm vài câu, tất cả mọi chuyện đều có vẻ hiển nhiên như thế.
Thế mà lần đầu tiên trong suốt hai mươi lăm năm qua, anh lại không thể xác định.
Sau đó, vua Zombie tới.
Ký kết hiệp ước đồng minh với vua Zombie, vị anh hùng kiệt xuất kia và Cố Triệt đều hiểu rõ, hiệp ược tạm thời này có lợi cho tất cả mọi người. Tương lai ra sao, còn chưa thể xác định. Chỉ là khi vua Zombie nói, trên người cô có máu của anh ta, Cố Triệt bỗng ngửi được hơi thở cực đoan nguy hiểm.
Đây là cảm giác mà anh chưa bao giờ có, cho nên anh cho rằng hẳn là nên yên lặng xem xét.
Sau đó....
Nhìn dấu hôn đỏ tươi trên cổ Hứa Mộ Triều, Cố Triệt bỗng nhiên cảm thấy, có một số việckhông phải có thể thông qua tính toán chính xác mà phán đoán. Ngài Nguyên soái luôn tự hào mình vô địch, lại có dự cảm mơ hồ, có phải bản thân... đã dùng sai cách rồi không?
Có phải....động tác đã quá chậm rồi không?
Có phải mình luôn dễ dàng nhận được hết thảy, nhưng trong đó, thật ra không nhất định sẽ...bao gồm trái tim của cô?
Nếu hôn cô, nếu ôm cô, nếu để cô biết tình cảm của mình.
Có phải cô cũng giống như lúc nhắc tới vua Zombie, nói với người khác rằng: "Xin đừng hiểu lầm, Cố Triệt chỉ là cấp trên của tôi."
Nếu để cô biết tình cảm của bản thân, kết quả sẽ ra sao?
Ý niệm này đột ngột xuất hiện, khiến Cố Triệt hơi kinh hãi. Thì ra...
Tình cảm của anh,đã thật rõ ràng, quá rõ ràng rồi.
Vì thế, rốt cục, khi ngày đó cô trở về, lúc cô bưng đồ ăn chậm rãi bước vào, vị Nguyên soái luôn lạnh nhạt tự nhiên, lại bị một loại cảm xúc gọi là "khẩn trương" quấy nhiễu.
Mà lúc anh có chút cứng ngắc nắm lấy tay cô, thế giới anh từng có đã trống rỗng trong vài giây. Anh nghĩ anh đại khái là rất khẩn trương. Bởi vì trước tối nay, anh chưa bao giờ nghĩ tới, nếu cô gái này cự tuyệt anh, sẽ như thế nào?
Mà giờ phút này, khi anh ngang ngược nắm lấy tay cô, trong đầu lại không cách nào ngăn cản nghĩ đến một vấn đế —— nếu Hứa Mộ Triều cự tuyệt Cố Triệt, Cố Triệt phải làm gì?
Đáp án dĩ nhiên là không có cách nào cả.
Anh có thể điều động hơn năm mươi vạn liên quân, anh có thể tiêu diệt bất cứ chủng tộc nào của đại lục. Chỉ cần cô đồng ý, anh có thể mang bất cứ thứ gì cô muốn đến trước mặt cô.
Nhưng nếu như....cô không cần thì sao?
Cô không cự tuyệt.
Cô ấy không cự tuyệt!
Cô dịu dàng ngồi cạnh anh, đầu hơi cúi xuống, không có tránh né. Trong lòng Nguyên soái, khẽ thở một hơi thật dài sau niềm vui sướng được thả lỏng.
Có phải mỗi cô gái khi có được thứ tình cảm từ hai phía, sẽ đều có biểu cảm thẹn thùng khác ngày thường như vậy? Anh không biết. Thế nhưng anh đã nhìn thấy cô dịu dàng đến tận xương với A Lệ, thấy vẻ đẹp khiến cả đế đô đều phải kinh sợ của cô. Mà cô hôm nay lẳng lặng rúc vào lòng anh, thì ra trong đầu anh, đã nhìn thấy rất hình ảnh này vô số lần.
Cho nên, Nguyên soái cũng nhất thời không phòng bị, bị người trong lòng đâm một dao vào ngực.
Đoạn thời gian hôn mê kia là khoảng thời gian Nguyên soái chưa bao giờ trải qua. Ý nghĩ mơ hồ dần thanh tỉnh. Thân thể lại không chịu điều khiển, hai mắt....không mở ra được.
Cho nên không thể nhìn thấy dung nhan đau thương của cô, không thể nhìn thấy nét mặt xót xa của cô.
Chỉ có thể nghe được, lời nói dịu dàng văng vẳng bên tai.
Cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh Triệt, khi nào anh mới tỉnh?"
Cô nói, anh Triệt, hôm nay em lại giết người.
Cô nói, anh Triệt, em phải đi tiền tuyến, em để lại cho anh một bức thư, đặt ở dưới gối.
Cô nói, anh Triệt, tay em đã đầy máu tươi, khắp người bụi đất. Đại lục thật sự đã ngủ say mà sao anh vẫn mãi không tỉnh?
Miệng anh không thể nói, anh muốn cô đừng đi. Anh sớm nhắc nhở bản thân, không được để cô mạo hiểm nữa. Anh nỗ lực lại nỗ lực, rốt cuộc cảm giác được ngón tay nhúc nhích, thế nhưng bên tai chỉ truyền đến giọng nói Quan Duy Lăng: "Ngón tay Nguyên soái cử động rồi! Cử động rồi!"
Lại không có giọng nói của cô.
Thì ra lời nói dịu dàng rõ ràng vang vọng bên tai kia đã từ mấy ngày trước. Cô đã sớm rời đi mất rồi.
Ngày đó thức tỉnh,trong lòng anh rất bình tĩnh. Anh biết cô rơi vào tay Minh Hoằng, anh biết mấy chục vạn đại quân nằm ngang đại lục, trời nam đất bắc không thể gặp nhau.
Thế nhưng không vấn đề gì, không vấn đề gì cả.
Không ai có thể ngăn cản, dù là sống chết cũng không thể cách trở đôi ta.
Anh muốn lau khô những giọt nước mắt của cô, anh muốn mỗi đêm ôm cô vào lòng, không để cô bị thương chịu khổ, không để cô một mình không có chỗ nương tựa.
Anh đã từng ngây ngô chập chạp, anh đã từng bất an khẩn trương, anh đã từng cho rằng, thống lĩnh loài người vốn chỉ là hư danh.
Nhưng chỉ cần trong lòng cô cũng có anh, thì anh vẫn là Nguyên soái trăm trận trăm thắng, thao túng toàn bộ để đạt đến mục tiêu.
Minh Hoằng cũng được, Zombie cũng tốt, bao nhiêu chủng tộc khác muốn tranh đoạt cô cũng vậy thôi.
Người phụ nữ của Cố Triệt, nhất định sẽ là của anh.
Bởi vì A Lệ từng nói, muốn bọn họ vĩnh viễn yêu nhau, mãi không chia lìa.
Bởi vì mẹ từng nói, bọn họ nhất định sẽ gặp nhau, nhất định sẽ hạnh phúc.
Chỉ là vào ngày đầu tiên đó gặp mặt, người con gái hơi ngốc nghếch, hoàn toàn khác với những lời đồn đại dối trá khôn khéo bên ngoài, đầu óc choáng váng nhào vào lòng anh. Cô vui buồn lẫn lộn, gọi anh là "A Lệ", đôi mắt trong trẻo rực rỡ, chất chứa vẻ dịu dàng khiến người ta rung động.
Một cảm giác thật mềm mại.
Mềm mại khi cô tựa trên đùi anh, vòng eo mảnh mai, làn da trơn mịn, bầu ngực no đủ gần đến mức có thể chạm tay tới.
Có lẽ là vì nể mặt Cố Lệ, anh tự nhủ, cho nên anh đã không đẩy cô ra.
Thế nhưng anh sẽ không nhàm chán đến mức đóng vai một người đã mất. Tạ Mẫn Hồng có hàng trăm loại phương pháp, vừa dụ dỗ vừa đe dọa để đạt được thông tin tình báo mong muốn.
Không phủ nhận, chỉ là vì không muốn chính miệng nói ra tin Cố Lệ đã chết.
Lại càng không muốn, nhìn thấy bộ dạng của cô khi nghe tin Cố Lệ đã chết.
Hẳn là sẽ rất đau lòng? Anh có thể tưởng tượng được.
Chỉ là anh không nghĩ tới, cô rõ ràng đã ngờ ngợ biết được thân phận của anh, lại vẫn không tiếc trả giá đến cứu viện. Lúc anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy khuôn mặt nhuốm máu yêu dị của cô phản chiếu vào cửa sổ xe, toàn thân cô đều đổ máu, rõ ràng là đang liều mạng vì anh.
Điều này khiến cho Cố Triệt, một người từ nhỏ đã trăm trận trăm thắng, nảy sinh một loại cảm giác kì lạ.
Cô ấy lại muốn bảo vệ anh? Người yếu đuối lại đi bảo vệ kẻ hùng mạnh?
Anh không thích nợ ân nghĩa người khác, cho nên, tất cả bọn người máy bao vây tấn công cô, anh đều phá tan thành từng mảnh, khiến cô ngã vào lòng anh, mềm mại, không còn sức lực, khiếp sợ, thống khổ. Cô có nhiều cảm xúc như thế, căn bản không đủ tư cách trở thành sĩ quan.
Hơn nữa, cô lại không sợ anh.
Anh ôm cô, tâm trí lần đầu tiên lan man xa xăm đến một vạn tám ngàn dặm —— anh nhớ đến những ảo tưởng khi phóng thích bản thân. Hứa Mộ Triều thanh lệ với vòng eo nổi bật và nụ cười tươi đáng yêu. Lúc này, cuối cùng đã có thể ôm cô trong lòng, dù cô cứ dùng ánh mắt giận dữ mà nhìn anh, anh lại cảm thấy thật vui vẻ.
Mà khi chiếc chăn mỏng từ trên người cô rơi xuống, toàn bộ thân thể trắng nõn mảnh mai của cô anh đều nhìn không sót một thứ gì, thì hô hấp của anh không khỏi bị kiềm hãm.
Thông minh, thanh tú, kiên cường, giảo hoạt, dịu dàng, trung nghĩa, đa cảm.
Trước kia anh không biết, một người phụ nữ lại có thể đồng thời hình dung bằng nhiều từ như vậy. Anh không biết, có phải thật ra loại phụ nữ như thế có rất nhiều hay không, nhưng bất kể thế nào, cô cũng là người đầu tiên mà anh gặp được.
Mà anh cũng không có nhiều tính nhẫn nại, để đi quen biết nhiều người như thế.
Cô hiển nhiên là đã nổi nóng. Với tính cách của cô, nếu biết thân phận của anh ngay từ đầu, chắc là đã ba hoa nịnh hót, việc gì cũng dám làm? Vậy mà cô chỉ bình thản, nghiêm cẩn đặt anh ở vị trí cấp trên. Hơn nữa, đối với ý tốt cho cô nghỉ ngơi ba ngày của anh, lại thờ ơ như không có việc gì. Có vẻ khí tiết, không mặt dày mày dạn như trong lời đồn.
Cô còn không sợ trời không sợ đất, xúc động đả thương những gã sĩ quan loài người dám hành hạ Thú binh đến chết, hơn nữa còn cố ý làm lớn chuyện đến trước mặt anh. Cô không biết rằng, khi anh ném chuyển sổ chứng thực Thú tộc có được hưởng nhân quyền hay không kia đến trước mặt cô, trong lòng rốt cuộc cũng dâng lên cảm giác đắc ý và ung dung hiếm thấy.
Quả nhiên, sau khi cô xem xong, lập tức thay đổi sắc mặt.
Chỉ là....không phải phương thức cảm kích mà anh mong muốn.
Không phải ánh mắt thiếu nữ ngưỡng mộ, dịu dàng cảm kích. Mà là đôi mắt vừa động, "thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên"*
(* thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên : vạn vật đều có thay đổi, chỉ có vuốt đuôi ngựa (nịnh hót) là mãi mãi vẫn có thể dùng. )
Vì chuyện ngang hàng của Thú tộc mà nhẫn nhịn bỏ ra bao nhiêu tâm tư . Cố Triệt cuối cùng cũng nhịn không được, dùng ngữ khí lạnh lùng cực độ nhắc nhở cô, mạng của cô thuộc về anh.
Thấy cô xấu hổ, anh vừa lòng.
Sau đó, là rất nhiều ngày ngày đêm đêm cùng ở tại quân doanh. Cô ở gần bên cạnh anh. Anh giữ cô lại bên người, bưng trà rót nước, sửa sang văn kiện. Nhìn thấy cô bề ngoài tỏ vẻ dịu ngoan nghe lời, thỉnh thoảng để lộ vẻ mặt bực tức đến phát điên, anh càng cảm thấy vui sướng.
Với anh mà nói, công việc chỉ huy chiến tranh nhàm chán quen thuộc, đột nhiên lại trở nên sinh động thú vị lạ thường.
Mà các chuyên gia của Viện sinh học, lúc này, cũng báo cho anh biết, cuối cùng đã tìm được một chút manh mối về gien bán thú của cô. Anh xem xong báo cáo bọn họ đưa tới và bản ghi chép về thí nghiệm khoa học kỳ quái của tên giáo sư quái thai họ Tiết bán mạng cho Cố thị trăm năm trước, thì cảm thấy không cần thiết, coi như chưa từng xem. Cũng không nhắc đến chuyện này trước mặt cô.
Anh biết rằng cô rất có tài. Làm mấy việc vặt đã lâu, mặc dù cô không nửa lời oán trách, nhưng mỗi khi nhắc đến quân sự tiền tuyến, hai mắt cô luôn tỏa sáng. Trận chiến ở Khang đô, rõ ràng là một trận chiến ác liệt. Về công, cô là ứng cử viên tốt nhất; về tư, trận chiến quyết định nàu này, có thể giúp cô lập uy mang vinh quang về cho Thú tộc.
Cô quả nhiên không phụ sự tin cậy của anh, hoàn thành mọi việc còn hoàn hảo những gì của anh tưởng tượng. Chỉ là cái giá quá mức nặng nề. Ngày thứ hai cô trở về doanh trại, anh nghe nữ bác sĩ dùng giọng điệu đau lòng báo cáo về thương tích của cô, thì anh bỗng dưng lại tức giận.
Đêm hôm đó, ma xui quỷ khiến thế nào, anh tránh tai mắt của mọi người, lẻn vào phòng cô. Nhìn dung nhan mềm mại không còn chút máu nằm trên giường bệnh, nghĩ đến chuyện suýt chút nữa sẽ không còn nhìn thấy nụ cười của cô, ngài Nguyên soái bỗng nhiên hiểu ra người mà anh giận, chính là bản thân mình.
Sau đó, thấy bốn phía đều không có ai, ngài Nguyên soái không chút do dự hạ thấp người, cúi đầu, khẽ hôn lên gò má lạnh băng của cô.
Cảm xúc không thể khống chế được, lúc này mới tan thành mây khói.
Vì thế, cô hôn mê ba ngày, anh đến đây ba lần, hôn....không ít lần.
Ngài Nguyên soái không biết nửa đêm trộm hương có gì không ổn. Muốn hôn thì hôn thôi. Chỉ là anh đã xem nhẹ một vấn đề —— vì sao vào ban ngày lại không dám hôn cô.
Thế nhưng, cô vẫn hiểu lầm anh.
Ngày đó, khi anh trở lại phòng sách, cả căn phòng đều tối đen. Thế nhưng, thiếu nữ ngủ say trên sofa lại giống như một luồng sáng rực rỡ, chiếu sáng tầm nhìn của anh.
Vị Nguyên soái từ trước đến nay đều coi thời gian là vàng bạc, lại phá lệ không mở đèn, không làm việc, cho mọi người lui. Anh choàng quân trang Nguyên soái lên vai cô, ngồi trong bóng đêm âm u, lẳng lặng nhìn cô, nhìn không biết chán.
Sau khi cô khóc tỉnh, lại cười lạnh nói với anh: "Nguyên soái nếu muốn để Hứa Mộ Triều làm mồi, cứ việc nói thẳng ra."
Nếu là những người khác, dám chất vấn dụng tâm của anh, dám nhục mạ ngay mặt, đã sớm bị anh giết ngay tại chỗ. Thế nhưng đối với cô, anh lại muốn giải thích. Giải thích cho người ngốc nghếch như cô rằng anh sẽ không lừa gạt thuộc hạ đi chịu chết.
Chỉ là có một câu, anh còn chưa nói.
Anh làm sao có thể để Hứa Mộ Triều đi tìm cái chết?
Nhưng mà sự mâu thuẫn này, cũng không phải không thu hoạch được gì. Cố thị lại có thêm một thành viên mới, cô lấy tên là Cố Tiểu Bạch. Chỉ là khi cô ôm Tiểu Bạch tự xưng là mẹ, anh vốn dĩ không có hảo cảm đối với Tiểu Bạch, bỗng nhiên cảm thấy, sự tồn tại của loại động vật cả trí tuệ lẫn năng lực đều thấp này, cũng có chút giá trị.
Vỉ thế anh lại không cần thầy dạy cũng biết —— mỗi ngày ra lệnh cưỡng chế cô đến chăm sóc Cố Tiểu Bạch. Nó trở thành lí do công khai để mỗi ngày anh có thể tản bộ cùng cô và Tiểu Bạch, làm cả nhóm người hầu đều cảm thấy mấy ngày nay tâm tình Nguyên soái quả thật rất tốt. Mà Nguyên soái tản bộ cùng một cô gái, đủ để khiến cả doanh trại khiếp sợ. Chỉ là, ai dám chất vấn?
Anh cho rằng cuộc sống sẽ cứ tiếp tục tiếp diễn như thế.
Cho rằng một ngày nào đó, anh sẽ có một thời cơ thỏa đáng, có lẽ là lúc tản bộ, có lẽ lúc cô cúi đầu sửa sang lại văn kiện, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Thiên hạ đệ nhất Nguyên soái, lần đầu tiên cảm thấy thấp thỏm.
Cứ mỗi ngày, khi cô nhìn thấy anh đều nở một nụ cười dịu dàng mà chính bản thân cô cũng không phát hiện. Lúc nghe người hầu bẩm báo việc sắp xếp ẩm thực hằng ngày của anh, cô sẽ không nhịn được vượt bổn phận mà xen mồm vài câu, tất cả mọi chuyện đều có vẻ hiển nhiên như thế.
Thế mà lần đầu tiên trong suốt hai mươi lăm năm qua, anh lại không thể xác định.
Sau đó, vua Zombie tới.
Ký kết hiệp ước đồng minh với vua Zombie, vị anh hùng kiệt xuất kia và Cố Triệt đều hiểu rõ, hiệp ược tạm thời này có lợi cho tất cả mọi người. Tương lai ra sao, còn chưa thể xác định. Chỉ là khi vua Zombie nói, trên người cô có máu của anh ta, Cố Triệt bỗng ngửi được hơi thở cực đoan nguy hiểm.
Đây là cảm giác mà anh chưa bao giờ có, cho nên anh cho rằng hẳn là nên yên lặng xem xét.
Sau đó....
Nhìn dấu hôn đỏ tươi trên cổ Hứa Mộ Triều, Cố Triệt bỗng nhiên cảm thấy, có một số việckhông phải có thể thông qua tính toán chính xác mà phán đoán. Ngài Nguyên soái luôn tự hào mình vô địch, lại có dự cảm mơ hồ, có phải bản thân... đã dùng sai cách rồi không?
Có phải....động tác đã quá chậm rồi không?
Có phải mình luôn dễ dàng nhận được hết thảy, nhưng trong đó, thật ra không nhất định sẽ...bao gồm trái tim của cô?
Nếu hôn cô, nếu ôm cô, nếu để cô biết tình cảm của mình.
Có phải cô cũng giống như lúc nhắc tới vua Zombie, nói với người khác rằng: "Xin đừng hiểu lầm, Cố Triệt chỉ là cấp trên của tôi."
Nếu để cô biết tình cảm của bản thân, kết quả sẽ ra sao?
Ý niệm này đột ngột xuất hiện, khiến Cố Triệt hơi kinh hãi. Thì ra...
Tình cảm của anh,đã thật rõ ràng, quá rõ ràng rồi.
Vì thế, rốt cục, khi ngày đó cô trở về, lúc cô bưng đồ ăn chậm rãi bước vào, vị Nguyên soái luôn lạnh nhạt tự nhiên, lại bị một loại cảm xúc gọi là "khẩn trương" quấy nhiễu.
Mà lúc anh có chút cứng ngắc nắm lấy tay cô, thế giới anh từng có đã trống rỗng trong vài giây. Anh nghĩ anh đại khái là rất khẩn trương. Bởi vì trước tối nay, anh chưa bao giờ nghĩ tới, nếu cô gái này cự tuyệt anh, sẽ như thế nào?
Mà giờ phút này, khi anh ngang ngược nắm lấy tay cô, trong đầu lại không cách nào ngăn cản nghĩ đến một vấn đế —— nếu Hứa Mộ Triều cự tuyệt Cố Triệt, Cố Triệt phải làm gì?
Đáp án dĩ nhiên là không có cách nào cả.
Anh có thể điều động hơn năm mươi vạn liên quân, anh có thể tiêu diệt bất cứ chủng tộc nào của đại lục. Chỉ cần cô đồng ý, anh có thể mang bất cứ thứ gì cô muốn đến trước mặt cô.
Nhưng nếu như....cô không cần thì sao?
Cô không cự tuyệt.
Cô ấy không cự tuyệt!
Cô dịu dàng ngồi cạnh anh, đầu hơi cúi xuống, không có tránh né. Trong lòng Nguyên soái, khẽ thở một hơi thật dài sau niềm vui sướng được thả lỏng.
Có phải mỗi cô gái khi có được thứ tình cảm từ hai phía, sẽ đều có biểu cảm thẹn thùng khác ngày thường như vậy? Anh không biết. Thế nhưng anh đã nhìn thấy cô dịu dàng đến tận xương với A Lệ, thấy vẻ đẹp khiến cả đế đô đều phải kinh sợ của cô. Mà cô hôm nay lẳng lặng rúc vào lòng anh, thì ra trong đầu anh, đã nhìn thấy rất hình ảnh này vô số lần.
Cho nên, Nguyên soái cũng nhất thời không phòng bị, bị người trong lòng đâm một dao vào ngực.
Đoạn thời gian hôn mê kia là khoảng thời gian Nguyên soái chưa bao giờ trải qua. Ý nghĩ mơ hồ dần thanh tỉnh. Thân thể lại không chịu điều khiển, hai mắt....không mở ra được.
Cho nên không thể nhìn thấy dung nhan đau thương của cô, không thể nhìn thấy nét mặt xót xa của cô.
Chỉ có thể nghe được, lời nói dịu dàng văng vẳng bên tai.
Cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh Triệt, khi nào anh mới tỉnh?"
Cô nói, anh Triệt, hôm nay em lại giết người.
Cô nói, anh Triệt, em phải đi tiền tuyến, em để lại cho anh một bức thư, đặt ở dưới gối.
Cô nói, anh Triệt, tay em đã đầy máu tươi, khắp người bụi đất. Đại lục thật sự đã ngủ say mà sao anh vẫn mãi không tỉnh?
Miệng anh không thể nói, anh muốn cô đừng đi. Anh sớm nhắc nhở bản thân, không được để cô mạo hiểm nữa. Anh nỗ lực lại nỗ lực, rốt cuộc cảm giác được ngón tay nhúc nhích, thế nhưng bên tai chỉ truyền đến giọng nói Quan Duy Lăng: "Ngón tay Nguyên soái cử động rồi! Cử động rồi!"
Lại không có giọng nói của cô.
Thì ra lời nói dịu dàng rõ ràng vang vọng bên tai kia đã từ mấy ngày trước. Cô đã sớm rời đi mất rồi.
Ngày đó thức tỉnh,trong lòng anh rất bình tĩnh. Anh biết cô rơi vào tay Minh Hoằng, anh biết mấy chục vạn đại quân nằm ngang đại lục, trời nam đất bắc không thể gặp nhau.
Thế nhưng không vấn đề gì, không vấn đề gì cả.
Không ai có thể ngăn cản, dù là sống chết cũng không thể cách trở đôi ta.
Anh muốn lau khô những giọt nước mắt của cô, anh muốn mỗi đêm ôm cô vào lòng, không để cô bị thương chịu khổ, không để cô một mình không có chỗ nương tựa.
Anh đã từng ngây ngô chập chạp, anh đã từng bất an khẩn trương, anh đã từng cho rằng, thống lĩnh loài người vốn chỉ là hư danh.
Nhưng chỉ cần trong lòng cô cũng có anh, thì anh vẫn là Nguyên soái trăm trận trăm thắng, thao túng toàn bộ để đạt đến mục tiêu.
Minh Hoằng cũng được, Zombie cũng tốt, bao nhiêu chủng tộc khác muốn tranh đoạt cô cũng vậy thôi.
Người phụ nữ của Cố Triệt, nhất định sẽ là của anh.
Bởi vì A Lệ từng nói, muốn bọn họ vĩnh viễn yêu nhau, mãi không chia lìa.
Bởi vì mẹ từng nói, bọn họ nhất định sẽ gặp nhau, nhất định sẽ hạnh phúc.
Danh sách chương