Mọi cảnh vật ở đây cô đều không quenthuộc, thậm chí chưa từng thấy qua.

Cách bày trí nội thất lạ lẫm, bầu không khí xa lạ, xa lạ đến nỗi không có chút cảm giác an toàn.

Dung Ân sợ hãi ngồi dậy, hai tay chống đỡ bên người cô đang run lên, hòn đảo tư nhân này, từ lúc cô bước vào đã cảm giác được một loại áp lực, như bây giờ, khó chịu giống như bị một người nào đó xiết chặt cổ, không khí xung quanh loãng ra.

Rèm cửa dày bị kéo ra từ bên ngoài, trong căn phòng mang phong cách Châu Âu, đang mở một bóng đèn thủy tinh, ước chừng 1000 viên thủy tinh sắc màu rực rỡ, độ ấm áp tỏa ra hầu hết mọi ngóc ngách hẻo lánh.

Cô đang mặc bộ áo ngủ từ giường tuột xuống, cô cúi đầu nhìn xuống, đây cũng không phải là bộ áo ngủ hôm qua cô mặc, áo lụa cao cấp màu đỏ rực, một luồng không khí ấm áp lướt qua, thì sẽ hút chặt vào cơ thể cô làm nổi bật các đường cong, cô không thích mặc màu này, màu đỏ đậm, giống như màu máu tươi khô lại.

Cô chân trần đi trên tấm thảm, mái tóc suông mềm mượt dài tới giữa eo. Cảm giác này, giống như lúc trước cô bị giam trong Ngự Cảnh Uyển, chính là những ngày tháng tâm tối.

Dung Ân không từ bỏ, cô gấp gáp đi tới trước cửa sổ, bỗng nhiên kéo cánh rèm cửa ra, rõ ràng phát hiện bên ngoài còn một lớp nữa mà còn được kéo rất kín, không có một chút ánh sáng nào có thể lọt vào.

Dung Ân lùi về sau, dĩ nhiên sắc mặt thay đổi nhiều, cô đi tới cửa kéo vài cái, phát hiện cánh cửa khắc hình cá heo bị khóa trái lại, cô dùng hết sức đập vào cửa mấy lần, ” Có ai không? Có ai không? Thả tôi ra ngoài ………”

Dung Ân kêu hết nửa ngày trời, nhưng vẫn không có một ai trả lời.

Dung Ân trở về bên giường, không tìm thấy di động của mình, ở trong phòng cũng không có điện thoại, cô xông vào phòng tắm, nhưng vẫn không có kết quả, căn bản không thể nào cho cô ra ngoài được.

Cô lùi về đến bên giường, chân sau va vào mép giường, Dung Ân thất thần ngồi xuống.

Lý Hủy sáng dậy đã không thấy Dung Ân, lúc đó vẫn chưa thấy có gì bất ổn, cho đến khi cô mặc xong quần áo thì phát hiện đồ đạc của Dung Ân đều không thấy đâu.

Cô thử gọi điện thoại cho Dung Ân, vẫn không có người nghe điện thoại.

Lý Hủy vội vàng cầm lấy cáo khoác đi ra ngoài, những gian phòng ở lầu hai đều đã đi khắp một vòng, các đồng nghiệp cũng vừa mới thức, ai cũng nói không gặp Dung Ân.” Cậu ơi, giờ phải làm sao đây?”

“Có phải cô ấy bận việc nên đã về nhà rồi? Có thể là gấp quá, không nhắn lại với con.”

“Không thể nào.” Lý Hủy không chút suy nghĩ lắc đầu, “Nếu như cậu ấy thực sự có việc gấp nhất định sẽ nói cho con biết, làm sao có thể đi một mạch làm cho chúng ta lo lắng chứ?”

“Nếu không vậy đi, con gọi điện thoại về nhà cho Dung Ân xem sao…”

Lý Hủy suy nghĩ một chút, chỉ biết thử xem sao.

Khi điện thoại đã kết nối, vang lên vài tiếng thì mẹ Dung mới bắt lên.

“Alo, Dì ơi, con là Hủy,” Lý Hủy thuận miệng chào hỏi, “Tụi con ở trên đảo chơi, dạ, đúng, rất tốt ạ, Ân Ân hả?… Ân Ân ở đây, đi ăn điểm tâm rồi, dặn con gọi điện nhắc Dì hôm nay đừng quên đi bệnh viện khu phố đo huyết áp, dạ đúng…”

Sắc mặt Lý Hủy suy sụp, lúc cất điện thoại đi, hình như đã khóc thành tiếng, “Cậu ấy không có về nhà.”

Ông chủ cũng cảm giác được chuyện này có vẻ kỳ quái, “Đừng khóc, mọi người mau chia nhau tìm xem, Cậu đi hỏi đầu bếp có nhìn thấy hay không, mọi người tìm trong phòng xem sao, đừng đi xa biết không?”

“Được.”

Trên gian phòng lầu hai, trước đó Lý Hủy dường như đã tìm khắp nơi.

Dung Ân ngồi ở trên giường, đèn thủy tinh chiếu rọi xuống kéo cả thân hình cô dài ra, lúc đi ngang qua tủ quần áo, một nửa khúc xạ chiếu lên mặt tủ.

“Gian phòng này bị khóa rồi, không vào được… “

Trong không gian yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện rất rõ ràng, về sau liền là những bước chân nhỏ vụn đang đi tới, “Đã khóa rồi sao? Thử gọi xem sao…”

Đó là giọng nói của Lý Hủy, nỗi sợ hãi trong lòng Dung Ân ngay lập tức được thay thế bằng niềm hy vọng, cô mừng đến phát khóc, vội vàng chạy tới cửa, “Hủy, tớ ở đây, tớ ở đây…”

Phía ngoài tay nắm cửa bị gõ vang lên, chỉ nghe Lý Hủy nói, “Bên này cũng bị khóa, xem ra chúng ta không vào được.”

” Hủy….” Đôi tay Dung Ân bắt đầu đập vào cánh cửa, “Tớ ở trong này…Hủy.”

Lý Hủy nổi giận, đôi mắt đỏ ẩn, giọng nói lo lắng, “Phải làm sao đây, tìm ko thấy, mọi người nói xem Ân Ân đi đâu được chứ?”

Sắc mặt Dung Ân kinh ngạc, mọi người rõ ràng chỉ cách có một cánh cửa, cô đập gây ra âm thanh lớn như vậy, Lý Hủy làm sao có thể không nghe được?

“Lý Hủy, cậu cũng đừng gấp gáp, suy nghĩ kỹ xem, hôm qua hai người không phải ngủ chung sao?” bên cạnh, các đồng nghiệp kêu cô nhớ lại.

“Đúng vậy, lúc đi ngủ vẫn bình thường mà, nhưng lúc tôi thức dậy thì ko thấy cô ấy đâu cả, đến cả hành lý cũng không có, mọi người nói đi, tại sao lại vậy?”

“Hủy, tớ ở đây, Hủy….Dung Ân đập cửa đến nỗi hai bàn tay đỏ lên, mặc dù cô nghe trong tai mình, âm thanh rất vang, nhưng ở bên ngoài vẫn như cũ không có động tĩnh gì, lời nói của bọn họ, mỗi một câu cũng có thể truyền đến tai Dung Ân, lại rất rõ ràng.

“Sao rồi, tìm thấy chưa?” giọng nói của ông chủ cũng chen vào.

“Cậu ơi, chưa tìm thấy, bên Cậu thì sao?”

“Mấy người đầu bếp nói không nhìn thấy, có thể là rời khỏi rồi……….”

“Không thể nào,” Lý Hủy vẫn kiên trì “Ân Ân dù cho có việc gì gấp đi nữa, cậu ấy cũng không thể ngay cả một cú điện thoại, tin nhắn cũng không có, cậu ấy nhất định đã xảy chuyện gì rồi.”

Dung Ân nhanh chóng chảy nước mắt, trong lòng tràn ra vẻ tuyệt vọng, cô về bên giường, lấy cái đèn bàn hình nàng tiên cá ném vào tường.

“Rầm….”

Thủy tinh văng đầy tứ phía, tiếng vỡ nứt đó, cũng đủ vang vọng cả căn phòng.

Dung Ân chân trần bước tới, thủy tinh dính vào trong tấm thảm lông đâm vào lòng bàn chân cô, máu tươi chảy ra theo từng bước chân cô, hiện lên một loạt dấu chân cô đơn.

“Chúng ta về trước đi, về đến thành phố Bạch Sa sẽ tìm tiếp, thử liên lạc với bạn bè người thân của Dung Ân……..”

“Tôi không đi.” Lý Hủy rất cố chấp, “Ân Ân mất tích ở đây, chúng ta phải báo cảnh sát.”

Tiếng động lớn như vậy, bọn họ tuyệt nhiên không nghe thấy.

Dung Ân tuyệt vọng khóc thành tiếng, “Tôi ở đây, thả tôi ra ngoài…..”

“Dung Ân chỉ mới mất tích vài tiếng, cho dù có báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không lập án đâu.” Sắc mặt ông chủ cũng rất lo lắng. “Bây giờ cách duy nhất chính là về thành phố Bạch Sa trước.”

“Nhưng nếu như Dung Ân vẫn còn trên đảo này, cậu ấy không tìm thấy chúng ta, sẽ sợ đấy.”

“Lý Hủy, Dung Ân không thể nào còn ở đây đâu.” Có đồng nghiệp thử phân tích, “Hành lý cô ấy đều mang đi, hơn nữa chúng ta cũng tìm lâu như vậy, nếu cô ấy còn ở đây, nghe thấy giọng nói của chúng ta thì sớm đã ra đây rồi, cho nên cô ấy nhất định đã rời khỏi.”

Dung Ân đã sớm ngừng gào thét, trong lòng, niềm hy vọng chất chứa trước đó từng chút từng chút một vơi đi.

“Tôi không đi…..”

“Lý Hủy.” Ông chủ đi qua kéo cánh tay cô. “Không tìm thấy Dung Ân chúng ta cũng rất lo, đừng ngang bướng, con rất thân với nó, nhanh trở về, đến những nơi nó thường hay đến tìm thử xem sao, thực sự không được lúc đó báo cảnh sát cũng còn kịp, con ở lại đây cũng không làm gì được, lãng phí thời gian.”

Lý Hủy gần như bị thuyết phục, rất lâu cũng không nói lời nào.

Sau đó, Dung Ân nghe thấy ở bên ngoài có tiếng xoay người, tiếng bước chân rời khỏi, thân thể cô dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, cho đến khi bọn họ xuống lầu, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc mơ hồ của Lý Hủy.

Cuộc sống là như vậy, nó luôn cho bạn nhìn thấy hy vọng, trong lúc bạn cố gắng nắm bắt nó, lại bị đập tan một cách hung hãng.

Bọn họ nhất định đã đi rồi, sự yên tĩnh chết choc lại phủ xuống.

Khi xung quanh yên tĩnh, Dung Ân cảm thấy cả vách ngăn đều yên ắng, dường như một tiếng động nhỏ cũng làm người ta trở nên nhạy cảm.

Cô rúc vào phía sau cửa, ngồi rất lâu, hai chân gập trước người.

Cả thân thể bởi vì duy trì động tác này quá lâu mà trở nên cứng ngắc, Dung Ân ko biết đã ngồi bao lâu, bên ngoài yên tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng không có.

“Răng rắc…..”

Âm thanh khẽ vang lên từ sau lưng, Dung Ân đột nhiên ngã nhào ra khỏi phòng, nửa người trên nhoài ra ngoài hành lang.

Cô gấp gáp bò dậy, lúc này mới phát hiện cửa đã mở, cô không kịp nghĩ ngợi, chỉ thấy trước cầu thang có để đôi giày bốt của mình, cô không nghĩ gì hết đem nó nhặt lên, sau khi ngắm nhìn bốn phía xác định không có ai, lúc này mới rón ra rón rén đi xuống lầu.

Nơi này bởi vì hôm qua Dung Ân có đi tham quan, nên biết đại khái cũng cảm giác được phương hướng, trong căn phòng tối âm u đó trừ những bóng đèn tường tối mờ, thì không có tia sáng nào cả, cô mò mò mẫm tới được cửa lớn, không thấy ai, lúc này mới cuống quýt mang đôi bốt cao vào, một mạch chạy ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Cô mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng manh, gió lạnh len vào kẽ hở, cô dường như bị đông cứng ngay tại chỗ.

Vừa bước xuống bậc thềm, chưa tới hai ba bước, không gian tối tăm trước đó đột nhiên bị một ngọn đèn sáng chói chiếu rọi như ban ngày, Dung Ân kinh hoảng quay đầu lại, thì thấy trong căn nhà đó mỗi căn phòng đều sáng đèn lên, ở trên nóc nhà, còn có một ngọn đèn lớn chiếu xuống, chiếu sáng như đèn pha, đem cảnh vật bên ngoài khuôn viên đều bày ra trước mắt.

Dung Ân sợ hãi, vội vàng nâng bước chân thoát ra ngoài.

Cô không chọn đường lớn, mà lách mình vào vườn trái cây bên cạnh. Những cây đó đều cao cỡ một người, lúc trốn, sẽ không đến nỗi dễ bị phát hiện.

Dung Ân dùng hai tay đẩy vật cản trước mắt mình, lòng bàn chân vì bị thương, cho nên từng bước chân khập khiễng chạy rất chậm, không biết đằng sau có ai đi theo không, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ hướng ra ngoài chạy thục mạng.

Cánh tay bị nhánh cây rạch bị thương, trên mặt cũng có vết máu, đôi mắt rất đau, tóc tai bị thổi rối bời…….

Bị vấp té, lập tức đứng dậy, tới giờ phút này cô không có thời gian màng tới nỗi đau.

Dung Ân chạy rất lâu mới ra khỏi khu vườn đó, đằng trước là quảng trường lớn đó, chỉ cần đi qua được chỗ đó, thì có thể đi tới bờ sông, ngồi thuyền trở về.

Dung Ân tăng tốc chạy qua đó, thân hình lộ ra dưới ánh đèn, đỉnh đầu truyền đến tiếng vang ầm ầm.

Đồng thời lúc đó, phía trên hình thành trận gió lớn, cảm giác như có lốc xoáy áp trên đỉnh đầu, gió thổi bay áo ngủ của Dung Ân, cô chỉ có thể miễn cưỡng nắm chặt vạt áo,mới có thể để bản thân không chật vật vì bị lộ hàng.

Bụi bay vào đôi mắt Dung Ân, cô đau đến nỗi không mở được mắt, cổ áo ngủ bị thổi lên, lộ ra áo ngực màu đen bên trong.

Tay chân trắng nõn lộ ra ngoài, Dung Ân lạnh đến nỗi run cầm cập, tóc con bị thổi đâm vào mặt, vừa đau vừa ngứa, rất khó chịu.

Sau khi tiếng động và gió mạnh tan biến hết, Dung Ân mới dụi dụi mở mắt lên, lúc này cô mới phát hiện, dừng ngay trước mặt mình, quả nhiên là chiếc máy bay trực thăng.

Khoang cửa đã mở ra, nhưng không có bất cứ người nào bước ra.

Dung Ân lạnh đến nỗi tứ chi cứng ngắc, hai tay cô vòng qua bả vai, lấy hết can đảm đi lên phía trước, cô đứng trước khoang cửa, vừa muốn lên tiếng, một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu.

Bởi vì góc độ thị giác, đập vào mắt cô đầu tiên, một đôi bốt nam màu sáng, ngay sau đó, là quần dài màu đen, từ từ đi lên….. chính là chiếc cằm cương nghị của người đàn ông, cùng với khuyên tai trái sáng chói, liền sau đó….. là một đôi mắt hẹp dài mà hung ác nham hiểm của người đàn ông.

Dung Ân há to miệng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Đôi tay người đàn ông mở ra, động tác nhanh nhẹn từ trực thăng đi xuống, tóc màu nho tím nhuộm highlight giữa tóc đen, lại phát ra loại khí chất đen tối của người đàn ông, tất cả ánh hào quang, dường như vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà tập trung lại, tụ trên thân hình cao to của anh.

Khóe miệng Nam Dạ Tước câu lên, nhưng không có ý cười, ngược lại, có vẻ âm muội mà nguy hiểm, hơi thở toàn thân không khác gì với thần Asura* trong bóng đêm, lạnh đến nỗi khiến người ta run cầm cập.

*(Asura là một vị hung thần, sống dưới đáy biển, luôn tranh đấu với các vị thần linh. Cái này mình cũng không biết ^^ nên mình phải hỏi bạn và tra trên mạng.)

Người đàn ông ngắm nhìn Dung Ân.

Đối diện với ánh mắt bên trong, theo con ngươi u ám mà sâu hơn.

Anh không nói ra được biểu cảm trên mặt Dung Ân là như thế nào, cô chỉ nhìm chằm chằm, quên cả sợ hãi, quên cả kinh hoảng, quên luôn cả bất kỳ vẻ mặt nào, giống như con rối, ánh mắt vô hồn.

Anh bước lên trước, Dung Ân muốn lùi bước, nhưng đôi chân như bị đóng đinh, ngay cả sức lực để di chuyển cũng không có.

Cô nhìn người đàn ông bước tới, ánh đèn chói mắt trước đó bị lưng anh che đi, Nam Dạ Tước đưa tay phải ra, chuẩn bị hướng tới mặt của người con gái.

Năm ngón tay thon dài mở ra, giống như văng ra một cái lưới lớn.

” A—-” cô giống như nhìn thấy ma gạt bỏ tay Nam Dạ Tước, ánh mắt kinh hoảng, xoay người bỏ chạy.

Người đàn ông sợ hãi, không ngờ tới cô ta có phản ứng này, xem ra hết lần này tới lần khác, quả nhiên là đã dọa cô sợ.

Dung Ân vẫn không chọn con đường lớn, vẫn như cũ chui vào vườn trái cây kia, toàn bộ sức lực của cô cũng dồn hết vào đôi chân, thậm chí bản thân cô cũng không rõ vì sao phải chạy, chỉ biết người đó là Nam Dạ Tước, về phần là người hay là ma, cô cũng không nhìn rõ.

Cô nghe thấy tiếng bước chân đi theo, cô càng dùng hết sức để chạy. Âm thanh đằng sau ngay sau lưng cô, Dung Ân gào thét, lảo đảo tiếp tục chạy như bay.

Nam Dạ Tước kéo lấy cánh tay cô, kéo nhẹ đem cô ôm vào lòng mình.

Lồng ngực đó, nóng rực. Nhưng Dung Ân chỉ biết giãy giụa, không có thời gian để mà cảm nhận.

Nam Dạ Tước ôm eo cô đem cả người cô ngã về phía mình rồi nhấc lên, anh muốn vác cô lên vai.

“Umm…..” tiếng kêu đau đớn của người đàn ông, đau đến nỗi khom lưng xuống.

Lúc Dung Ân giãy giụa đầu gối đụng mạnh vào bụng dưới rắn chắc của người đàn ông, sau khi cô thoát khỏi sự kiềm chế, tiếp tục chạy nhanh như bay.

Nam Dạ Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, “Mẹ kiếp, thấp xuống một tý thì đem anh phế rồi!”

Lúc Dung Ân bị kéo cánh tay lần nữa, người đàn ông trực tiếp vây cô vào lòng, “Em cũng biết chột dạ, cũng biết sợ hãi? Ân Ân, anh từ dưới địa ngục trở về đây tìm em…….”

Giọng nói của người đàn ông cùng với gió rét có vẻ âm trầm kinh khủng, Dung Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ở trước mặt, “Anh muốn dẫn tôi xuống địa ngục sao?”

“Đúng, Ân Ân, anh muốn nhốt em cả đời bên cạnh anh, trừ khi anh chết thêm lần nữa, nếu ko, cho dù chán ngấy rồi cũng muốn em ở cùng anh…….” Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào cổ Dung Ân, ánh mắt cô mê ly, dường như vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Nam Dạ Tước buông lỏng một cánh tay, tay trái kéo cổ áo mình, ra sức một cái, sau khi giựt đứt mấy cái nút, lộ ra bộ ngực màu đồng rắn chắc, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dung Ân, kéo tới vết sẹo dữ tợn.

Anh đem lòng bàn tay Dung Ân ép cô mở ra, để lòng bàn tay non mịn của cô tiếp xúc với miệng vết thương mới khỏi, chỗ ấy đã là một mảng thịt thối, có thể cảm nhận được đường vân lồi ra ngoài.

“Cảm nhận đuợc không? là phát súng đó, để lại trên người anh, Ân Ân, anh bị ngâm trong nước sông lạnh lẽo, nhưng mà Diêm Vương không nhận anh, ông ấy nói: nếu muốn nhận, thì phải nhận cả hai người chúng ta…..”

“Không, không, anh buông ra” đôi mắt Dung Ân đỏ lên, hiện tại cuối cùng có thể xác định được anh ấy chưa chết, cô thật sự sợ người đàn ông này, anh ta đúng là ác ma, có thể hủy hoại tất cả của cô, dưới lòng bàn tay, vết thương đó chạm vào nỗi sợ hãi trong cô, Dung Ân dường như thấy được ngực anh thủng một lỗ rất to, máu tươi ko ngừng chảy đứng trước mặt cô, “Anh thật sự muốn bức tôi tới điên sao? Nam Dạ Tước, nếu anh đã ko chết, cuộc điện thoại và chiếc nhẫn trước đó, còn chuyện tôi bị đẩy xuống hồ bơi cũng là do anh làm đúng không, còn tai nạn xe nữa, anh muốn giết tôi tại sao còn cứu tôi.”

Dung Ân nói năng lộn xộn, Nam Dạ Tước vươn tay che miệng của cô, “Em cũng biết sợ sao? Dung Ân, khi tôi nằm trong nước lạnh lẽo, em có nghĩ tới anh cũng sợ hãi hay không?”

Cô biết, anh trở về lần này nhất định là muốn trả thù, theo tính tình của anh, người hại anh, cho dù là trốn đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị bắt trở về.

Cho nên, Dung Ân ngừng phản kháng. Nam Dạ Tước đem cô nhấc lên rồi vác lên vai.

Bờ vai anh chống lấy bụng cô, cô đã một ngày chưa ăn uống gì, bây giờ bị vác lên càng khó chịu hơn. Cảnh vật xung quanh trong mắt xoay chuyển, Nam Dạ Tước dẫn cô đi xuyên qua vườn trái cây, đi đến trong căn phòng trống tối tăm đó.

Anh vác cô lên lầu, cửa phòng ngủ đang mở, người đàn ông đạp lên những mảnh vụn thủy tinh, đem Dung Ân quăng lên chiếc giường lớn.

Cô muốn đứng dậy, người đàn ông nhanh chân lấy chân phải đè vào giữa hai chân cô, anh cúi người, hai tay giữ lấy đầu cô, “Ân Ân, nhìn thấy người đàn ông của em trở về, chẳng lẽ không thể tỏ ra một chút vui vẻ sao?”

Dung Ân nằm ngửa trên giường, điên loạn lúc nãy được đổi lại vẻ bình tĩnh, “Tôi biết, anh trở về để tìm tôi báo thù, đúng vậy, chiếc đĩa đó là tôi lấy đó.”

Người đàn ông nhấc tay lên, động tác ưu nhã chỉ nhẹ lên trán Dung Ân, sau đó, thuận theo cánh mũi cô di chuyển xuống, cuối cùng rơi xuống miệng Dung Ân, đầu ngón tay anh búng nhẹ vài cái lên cánh môi đỏ mọng của cô, “Nhưng cái đó là giả đấy.”

“Anh sớm đã tính toán hết hết rồi phải không?”

“Đương nhiên.” Người đàn ông trả lời không chút do dự, “Ân Ân, em làm lộ liễu quá, trong mắt em mỗi ánh mắt đều lộ ra nỗi hận muốn đem anh đưa vào chỗ chết, anh làm sao có thể ngốc như vậy, dễ dàng mà giao chiếc đĩa đến tay em?”

Cho dù cô cẩn thận cỡ nào, cũng đấu không lại một con sói kinh nghiệm chiến đấu đầy mình.

Ánh sáng trong mắt của Dung Ân rơi xuống người đàn ông như có như không câu lên khóe miệng, anh không chết, cách một năm sau, nỗi hận điên cuồng lúc trước đã tiêu tan đi rất nhiều, cô có loại ảo giác mất rồi có lại, rõ ràng cảm thấy không thể, nhưng tràn đầy trong lòng, thật sự không chỉ chua xót.

“Nếu như, anh muốn tìm em trả thù, không cần phải tốn công tốn sức như vậy.”

Người đàn ông cười nhẹ, đôi mắt dài hẹp híp lại, mê hoặc mà âm lãnh, ánh sáng trong mắt anh rất lạnh, dường như có thể đông lạnh đối phương, “Anh tất nhiên sẽ không tha cho em.”

Đôi tay Nam Dạ Tước đè lên vai cô, “Nếu như không phải phát súng đó bắn trượt, anh thật sự đã chết rồi.”

Người đàn ông giơ cổ tay lên, đem vết thương đó bày ra trước mặt Dung Ân “Nhìn thấy không, ở đây, ở đây, đều là do em…… chiếc đĩa đó không lấy được mạng anh, nhưng em lại có thể.”

“Nam Dạ Tước, nếu như không phải anh bất chấp cảm nhận của tôi hại chết Diêm Việt, giữa chúng ta cũng không trở nên như vậy, tôi không thể để cho anh ấy chết oan như vậy, cho dù anh đối xử với tôi tốt đến cỡ nào cũng vô dụng thôi, vắt ngang giữa chúng ta là một mạng người!” Dung Ân hét lên, hốc mắt phiếm đỏ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt dưới thân, những gì anh làm, tưởng chừng đều vì muốn tốt cho cô, anh nên sớm đã ý thức được, Dung Ân sống tiếp, nhưng mầm móng thù hận trong lòng lại càng bám càng sâu, sự trả giá cho tất cả mọi hậu quả, cho đến cuối cùng, hết thảy là muốn bản thân anh tự gánh lấy.

“Em có muốn biết Diêm Việt chết như thế nào không?”

Nam Dạ Tước nghiêng người, ánh mắt đối diện với Dung Ân, thật ra, có đem tất cả chân tướng sự việc nói cho cô biết, cô cũng sẽ không tin.

Tầm mắt Dung Ân nhìn về hướng ánh mắt người đàn ông, mắt cô trợn tròn, “Anh nói vậy là có ý gì? Anh ấy không phải bị anh…”

“Không, anh ta là do chính tay em giết chết.”

Dung Ân để ý nhất, chính cái chết của Diêm Việt, người đàn ông cười lên, sự trừng phạt tàn khốc nhất đối với cô, đơn giản chính là như vậy.

“Nam Dạ Tước, anh thật bỉ ổi!”

“Ah,” người đàn ông cười nhẹ, “Lúc anh đi vào phòng bệnh của anh ta, bọn anh nói rất nhiều chuyện, anh nói với anh ta, chúng ta quen nhau như thế nào, một người hoàn mỹ như em ở trong lòng anh ta, thì ra chỉ là một cô gái làm trong Ám Dục. Sau đó, em bán thân cho anh, và sau này nữa……….chúng ta ở chung với nhau, còn có cả con……….”

Dung Ân mở to mắt, trong lòng bị đâm vào từng nhát.

“Cho nên, anh ta là tự sát, anh ta không chịu nổi sự dơ bẩn của em, chịu không nỗi sự sa đọa của em, khi luồng ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời trở nên tăm tối, anh ta có thể sống tiếp sao?” Nam Dạ Tước mỉm cười nhìn chằm chằm vào giương mặt trắng bệch của Dung Ân, đúng, anh chính là muốn đem cô lần nữa đẩy vào địa ngục, cho cô nếm thử cảm giác bồi hồi trước cửa địa ngục âm tối, rốt cuộc là tâm trạng cô đơn sợ hãi đến thế nào.

Bên trong ánh mắt Dung Ân hơi nước mờ mịt, tầm mắt bị mơ hồ, “Không, anh nói dối.”

“Chỉ là bản thân em không dám chấp nhận sự thật, điều em có thể chấp nhận, chính là anh đã giết Diêm Việt, lúc trước em muốn chết theo anh ta, nếu anh nói sự thật cho em biết, em sớm đã không chịu nổi rồi, Dung Ân, anh chỉ có thể làm cho em hận anh, càng hận càng tốt, sau đó, quả nhiên em không đòi tìm đến cái chết nữa… Thế nhưng, anh tuyệt đối không nghĩ đến…” Khóe miệng người đàn ông câu lên tự giễu, “Anh không nghĩ tới em thực sự có thể ra tay, anh cho rằng, em sẽ nhớ đến một chút tình cũ, cho dù là do dự cũng được, đau khổ cũng được, mặc dù kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, nhưng đối với anh mà nói, đó cũng là không giống.”

Người đàn ông một câu nói như một đấm nặng nề nện xuống bên tai Dung Ân, lực đàn hồi nhẹ nhàng khiến cho anh thu tay lại, ánh mắt càng phát ra hung ác nham hiểm.

Nhìn vào cặp mắt Dung Ân tràn đầy vẻ kinh ngạc, Nam Dạ Tước híp mắt lại, những điều này, cũng không phải là toàn bộ chân tướng.

Anh chính là muốn đem cái chết của Diêm Việt đẩy lên người Dung Ân, cho cô nếm thử cái loại tư vị dày vò đêm ngày!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện