Hà Dĩ Kiệt muốn điều chỉnh lại giọng nói của chính mình nhưng thấy có chút khó khăn, giọng nói của anh đã biến đổi, nghe vừa khàn khàn và thô két, vừa chứa đựng sự ham muốn nồng đậm: “Em sinh bảo bảo ra đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, bác sĩ nói phải chịu khó bồi dưỡng cho em làm sao cho thật tốt... Cho nên anh mới phải nhẫn nhịn chịu đựng khổ sở như vậy, sớm biết em không được vui lòng như thế thì anh...”

Anh mút chặt cô đôi môi đỏ tươi của cô, dùng đầu lưỡi vẽ quanh viền môi của cô thành một đường. Đôi mắt đẹp mê người của anh cũng nhìn sâu vào trong đáy mắt cô: “Cô bé ngốc nghếch này, em không được phép nói như thế nữa, nghe chưa?”

Anh nói xong, hung hăng cắn cô một cái, Tương Tư bị đau liền khẽ rên lên một tiếng, Hà Dĩ Kiệt cũng đã buông cô ra, lại dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm láp vết thương vừa bị cắn của cô...

“Vậy tại sao anh lại gạt em? Anh sơm nói cho em biết có phải là tốt bao nhiêu không, làm hại em còn tưởng rằng anh không còn yêu thích em nữa, anh ghét bỏ em vì em đã trở nên béo hơn ngày trước rồi...”

Tương Tư cảm thấy tủi thân vô cùng, không nhịn được liền nắm tay lại thành quả đấm nhỏ nhẹ nhàng đấm vào người Hà Dĩ Kiệt.

“Anh không muốn nói cho em biết chẳng qua là vì sợ em lo lắng nghĩ ngợi. Anh cũng đã nghĩ chờ khi em đã nghỉ ngơi bồi dưỡng cho sức khỏe phục hồi trở lại thật tốt, lúc ấy anh sẽ nói cho em biết. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cô bé ngốc, em có biết rằng anh đang suy nghĩ làm sao cho em phải béo lên một chút nữa không? Em mà béo lên thì anh đỡ phải lo lắng có ngày cô ngốc này sẽ bị gió thổi bay đi mất...”

Anh vừa nói cười rộ lên, ánh mắt xẹt qua đống trang phục và dụng cụ biểu diễn đang vứt ở trên giường: “Hôm nay cô bé ngốc của anh đã thông suốt rồi chứ, nhưng mà... Nếu em đã chuẩn bị dụng cụ biểu diễn đầy đủ thế này rồi, vậy có lẽ chúng ta cũng không nên lãng phí nhỉ...”

Hà Dĩ Kiệt cười đầy vẻ xấu xa, anh thuận tay với lấy chiếc còng tay lại, cầm lên xem xét kỹ lưỡng. Thứ đạo cụ này thật thú vị, dĩ nhiên là món đồ được làm hết sức thân thiết, lớp vòng bao quanh cổ tay ở bên trong được lót bằng một lớp bọt biển thật dầy để che đỡ, tránh khi chơi đùa làm cổ tay bị thương...

Anh xem xét tỉ mỉ một lần nữa, sau đó gọn gàng linh hoạt còng luôn đôi tay của Tương Tư lại...

Tương Tư bị anh còng tay lại bất thình lình, tiếp đó bị người nọ thành thạo cột lên trên lan can phía đầu giường, lại thuận thế đè luôn lên chiếc eo thon của cô, làm cho cô có muốn cử động cũng không sao động đậy được, lúc này cô mới hoảng hồn, liều mạng giãy dụa giằng co...

Ai ngờ cô vừa mới cử động không được bao lâu, liền cảm giác phía dưới có cái gì không đúng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quả nhiên, sắc mặt của Hà Dĩ Kiệt cũng đã thay đổi, ngay cả động tác cởi cúc áo của anh cũng không sao giữ được vẻ lịch sự nữa, đến cuối cùng, anh dứt khoát dùng hai tay lôi kéo mạnh một cái, chiếc áo sơ mi kia liền bị phá hủy...

Tương Tư chỉ cảm thấy cổ họng mình trở nên khô ráp, cô khẩn trương trợn tròn cặp mắt, sai mất rồi, sai quá rồi! Rõ ràng ý tưởng của cô lúc trước không phải như vậy! Phải là cô còng anh lại tra tấn mới đúng chứ... Cô phải là người sắm vai nữ vương cơ mà, nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại bị đảo ngược, trở thành anh khóa cô lại ở trên giường thế nhỉ...

“Hà Dĩ Kiệt, ngược rồi, ngược lại cơ, không phải thế này!” Tương Tư vội vã kêu to lên, nhưng không ngờ Hà Dĩ Kiệt lại nhíu cặp lông mày lại, cười mà như không cười nhìn lại cô: “Ngược lại à (*)? Vậy thì càng dễ làm!”

(*) 反: Nghĩa từ theo Hán Việt là phản, ngược lại, trái lại, chuyển đổi. Ở trong đoạn văn trên, ý của từ - 反 – ngược lại - Tương Tư dùng theo nghĩa là vị trí của hai người bị ngược, phải đổi ngược lại, nghĩa là Hà Dĩ Kiệt phải là người bị Tương Tư còng tay ở trên giường. Nhưng Hà Dĩ Kiệt lại hiểu - 反 – ngược lại – nghĩa là tư thế của thân thể Tương Tư phải được đổi ngược lại.

Anh liền đứng dậy, ôm lấy cô, Tương Tư đã thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô còn đang định nói thêm câu gì nữa, nhưng không ngờ thân thể của cô lại bị con người ma mãnh kia lật ngược trở lại. Anh để cô gập hai đầu gối lại, quỳ ở trên giường, sau đó lại còng hai cổ tay của cô lên trên lan can của chiếc giường. Kế tiếp, Hà Dĩ Kiệt giơ tay nắm lấy chiếc eo thon của cô, Tương Tư thét lên một tiếng, giãy giụa, nhưng cánh tay lại không thể giơ cao, nên cô đành phải chịu “khuất nhục”, bị đè ép dưới thân thể của anh, miệng thét lên tiếng chói tai phản kháng liên tiếp...

Cô nói ngược lại, không phải là theo ý này mà...

Tư thế này khiến cô vừa thấy xấu hổ lại vừa cấp bách, liền liều cái mạng nhỏ đá đạp lung tung, chỉ nghĩ muốn làm sao để bản thân mình lúc này được thoát khỏi cảnh bị anh đè xuống bên dưới như hiện tại. Hà Dĩ Kiệt chỉ vài ba lần đã cởi sạch quần áo, đưa tay vỗ một cái lên trên cái mông mềm mại trắng trẻo của cô: “Cô bé ngốc, ngoan ngoãn quỳ cho tốt...”

“Em không muốn như vậy! Hà Dĩ Kiệt anh xấu lắm, anh toàn bắt nạt em thôi!” Tương Tư cuống quít đến sắp phát khóc lên rồi, cô cũng muốn được cùng anh làm chuyện yêu đường, nhưng mà, anh cũng không nên lúc nào cũng bắt nạt cô như vậy chứ, tóm lại là cô cũng muốn thử bắt nạt anh một lần...

“Ngoan nào... Sau đó chúng ta lại đổi lại tư thế với nhau...”

Hà Dĩ Kiệt nghiêng người đè xuống, anh nhẹ nhàng hôn vào cái tai xinh xắn đáng yêu của cô, từng tiếng từng tiếng nói như dỗ dành, nào bảo bối, nào ngoan nhé, nào thân ái, bà xã...Dần dần Tương Tư bị những lời dỗ dành kia làm cho bắt đầu trở nên ngơ ngẩn...

Nhất là, khi anh nhẹ nhàng đặt một dãy những nụ hôn êm ái từ vành tai của cô lan dần xuống đến sau lưng. Tương Tư chỉ cảm tháy toàn thân mình giống như vừa bị điện giật, không nhịn được liền rên lên một tiếng nho nhỏ...

Hà Dĩ Kiệt vừa nghe thấy tiếng cô rên rỉ như vậy, trong lòng không khỏi phấn khởi. Một tay anh cố định giữ chặt cái eo thon của cô, một tay kia vòng về phía dưới người cô vuốt ve. Tương Tư đã sớm bị anh hôn đến mức thần hồn điên đảo, đầu ngón tay của anh chạm đến nơi đã sớm trở thành một vùng ẩm ướt. Hà Dĩ Kiệt không khỏi nhẹ nhàng cắn chặt răng lại, cố gắng nhẫn nhịn, nén lại cơn dục vọng đang ập đến. Anh lại ôm cô hôn, dụ dỗ một lúc rất lâu, sau đó mới thẳng lưng lên đưa mình tiến vào trong cơ thể của cô...

Đột nhiên cảm giác được lấp đầy, khiến Tương Tư không khỏi cao giọng rên rỉ lên thành tiếng. Hà Dĩ Kiệt cũng đã không thể chịu đựng được nữa, hung hăng dùng sức đâm mạnh một cái. Tương Tư lập tức giãy dụa hét ầm lên, không ngờ, cô càng lộn xộn, anh lại càng tăng thêm sự lợi hại, áp sát mình vào thân thể cô thật chặt, bàn tay nóng rực ôm chặt, bóp mạnh vào chiếc eo thon của cô dùng sức xuyên vào trong cô từng cái từng cái...

“Tư Tư... Gọi tên anh đi... Cô gái ngốc của anh... hãy gọi tên của anh đi nào...” Hà Dĩ Kiệt cúi người xuống, lại nói những lời như câu hồn đoạt phách đầy mê hoặc ở bên tai cô. Trước mắt Tương Tư lúc này chỉ thấy một mảnh hôn mê, cô đã sớm không có thần trí (tinh thần và trí tuệ), chỉ ngoan ngoãn dịu dàng khe khẽ gọi tên của anh: “Dĩ Kiệt... Ông xã à, A... Anh chậm một chút...”

Tương Tư bị chiếc còng móc lại ở trên lan can giường, hoàn toàn không thể động đậy nổi, cứ như vậy khi thứ âm thanh vừa dịu dàng vừa quyến rũ kia vừa dứt, Hà Dĩ Kiệt liền dồn dập liên tục thúc vào bên trong, mỗi một cú ra vào kia tựa như đòi mạng... Tương Tư như bị chìm trong sự mê mang hỗn độn, chỉ cảm thấy như có dòng điện từ nơi bụng dưới tỏa lan lên trên, sự cọ sát kia vừa thấy tê dại vừa thấy đau đau, tại sâu nhất cũng cảm thấy có một luồng cảm giác vừa tê tê lại vừa vô cùng thỏa mãn... Người cô mềm nhũn, ngã xuống giường: “Dĩ Kiệt...Dĩ Kiệt...”

Cô cứ như vậy gọi tên của Hà Dĩ Kiệt, từng tiếng, từng tiếng, nghe như tiếng kêu của một con mèo nhỏ đáng thương. Hà Dĩ Kiệt bị tiếng gọi này của cô làm cho kích thích, hai mắt đỏ ngầu, bàn tay của anh ốp ở hai bên hông của cô, xoa xoa vào cái mông trắng, càng gia tăng thêm sức chơi đùa cô...

Ánh nắng buổi trưa thật rực rỡ, trong phòng ngủ thật ấm áp và thoải mái. Trên giường là một cảnh vừa kiều diễm lại vừa lộn xộn, một cô gái da thịt trắng như tuyết, quỳ ở nơi đó đôi tay bị còng lại, để mặc cho người đàn ông vô cùng tuấn tú không ngừng “hành hạ” từ phía sau lưng...

Thời khắc kết thúc, Hà Dĩ Kiệt cắn vào vai Tương Tư một cái, rên lên một tiếng trầm khàn. Tương Tư vẫn đang chìm trong cảm giác ngây ngẩn đờ đẫn, chỉ cảm thấy giờ phút này anh càng lại càng thêm cứng rắn nóng bỏng hơn, khiến cho toàn thân của cô không nhịn được liền co rút một hồi. Cô mở mắt ra đầy vẻ mệt mỏi, cô cũng không biết Hà Dĩ Kiệt đã lật cô lên từ lúc nào. Cô nhìn gương mặt đàn ông cự kỳ anh tuấn ở trước mặt mình, trong lòng tràn đầy vui sướng, đây là người đàn ông mà cô yêu, là người mà cả đời này cô cũng không thể nào rời bỏ nổi...

Cô khẽ nâng cằm lên, nhẹ nhàng hôn lên trên môi của anh: “Ông xã... Em yêu anh...”

Đột nhiên Hà Dĩ Kiệt cảm thấy thân thể mình run lên lợi hại, anh siết chặt lấy cái eo thon của cô, hai tay của anh gần như muốn nhào nặn sau đó khảm sâu vào bên trong thân thể của mình. Anh áp sát vào cô, áp thật chặt, sau một thời gian run rẩy rất lâu anh mới cảm thấy bình tĩnh trở lại...

Tương Tư mệt mỏi đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy nữa, cô nhắm mắt lại, vùi vào trong ngực của anh vẻ mệt mỏi muốn ngủ...

Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hơi ẩm của cô, mổ mổ những chiếc hôn nho nhỏ lên trên trán của cô: “Tư Tư, Tư Tư...”

Anh gọi cô từng tiếng từng tiếng một, thật khẽ khàng. Tương Tư giật mình nặng nề mở mắt ra: “Dĩ Kiệt?”

“Em có biết không, anh rất yêu em...” Đáy mắt của anh tràn ngập ý cười, mặt mày tràn ngập sự dịu dàng: “Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của anh, chính là đã để cho anh được gặp em... Tư Tư, anh yêu em!"

HOÀN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện