Cô gái trong gương da thịt trơn bóng, mặc dù không phải trắng nõn, nhưng làn da màu lúa mì khỏe mạnh lại gây cảm giác có chút gợi cảm. Bộ ngực tròn lộ ra một nửa, tuy không được đầy đặn lắm, nhưng cũng có khe rãnh rõ ràng. Mái tóc ngắn của Phương Phương còn hơi ẩm ướt dán tại trên má, đôi mắt phượng tròn nhìn rất rạng rỡ, dáng người cũng khá linh hoạt hấp dẫn. Chỉ có điều là từ nhỏ đến lớn cô vốn ở trong doanh trại quân đội, suốt ngày lăn lê bò toài, tập đánh đấm nên cánh tay có chút nổi cơ bắp. Nhưng nhìn tổng thể coi như cô cũng là một cô gái xinh đẹp như hoa hồng Đỗ Phương Phương lấy lọ nước hoa Chanel số 5 ra, mở nắp, nhẹ nhàng thoa một ít lên tay, lên cổ, gáy, phía sau tai, sau đó hơi nghiêng người một chút ở trước gương, nhìn kỹ lại gương mặt của mình. Không ngờ nhìn mình vẫn còn trẻ trung, gọn gàng rực rỡ như vậy! Phương Phương dần dần trở nên tĩnh tâm hơn, nghĩ đến trước kia bản thân đã từng nhiều lần điên loan đảo phượng với Hà Dĩ Kiệt thế nào... Nếu như đêm nay Dĩ Kiệt trở về nhìn thấy cô như vậy liệu anh có thể cầm giữ được lòng mình hay không? Trong đầu Đỗ Phương Phương mới nghĩ như vậy, nét mặt đã đỏ bừng lên không sao kiềm chế nổi. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Cô thả lọ nước hoa xuống, liền mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng xe. Anh đã trở lại!

Chương 41: Không động đậy

Trong đầu Đỗ Phương Phương mới nghĩ như vậy, nét mặt đã đỏ bừng lên không sao kiềm chế nổi. Cô thả lọ nước hoa xuống, liền mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng xe. Anh đã trở lại!

Trái tim cô nhảy rộn lên mấy cái thình thịch, thình thịch, Phương Phương hít sâu mấy hơi rồi dần dần bình tĩnh trở lại, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng, hình như anh đang lên lầu rồi. Đỗ Phương Phương mở nắp bình rượu đỏ ra, ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng có chút hồi hộp. Sáng sớm nay cô đã thông báo cho người giúp việc, khi nào Hà Dĩ Kiệt trở lại, báo cho anh một tiếng rằng cô đang ở trong phòng ngủ chờ anh, mời anh qua đó một chuyến. Lúc này, ở bên ngoài, tiếng bước chân tựa như đã dừng lại ở phía trước cửa phòng của hai người. 

Đỗ Phương Phương không khỏi nín thở, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, cô thật sự lo lắng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lo lắng Hà Dĩ Kiệt không để ý tới cô nữa, sẽ đi thẳng tới phòng khách.

Trong ba ngày ở lại đây, không phải Đỗ phu nhân chưa từng khéo léo đề cập đến vấn đề này, nhưng đều bị anh từ chối một cách nhã nhặn. Đỗ Phương Phương cũng rất lo đêm dài lắm mộng, quả thật đã có tin tức anh đã có quan hệ bất chính ở bên ngoài rồi, cho nên hiện tại cô không thể không chủ động làm lành với anh.

Cô thông qua người giúp việc thông báo với Hà Dĩ Kiệt biết cô đang ở trong phòng ngủ chờ anh, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn đây chính là một hình thức tuyên cáo biến tướng trước mặt mọi người rằng, cô chủ động đưa ra ý kiến muốn chấm dứt chuyện ở riêng. Là cô đã chịu mềm mỏng phục tùng trước anh, cho anh chút thể diện, chẳng nhẽ anh lại không thể bỏ qua chuyện này sao?

Ngoài cửa rất yên tĩnh, trong lòng Đỗ Phương Phương dần dần bắt đầu trở nên sôi trào, tại sao anh lại không chịu đi vào? Chẳng lẽ hiện tại cô đã nhượng bộ đến mức này rồi mà anh vẫn còn chưa hài lòng hay sao? Hay là anh định mượn cơ hội tốt này để đoạn tuyệt quan hệ với cô chăng?

Lửa giận dâng trào trong lòng Đỗ Phương Phương, cô đứng phắt ngay dậy. Cùng lúc cô đứng lên, cánh cửa phòng ngủ cũng được anh nhẹ nhàng đẩy ra

Hà Dĩ Kiệt đứng ở giữa cửa, chiếc áo khoác ngoài vắt ở trên cánh tay, dưới ánh sáng của đèn trên hành lang chiếu vào, bóng dáng của anh trải dài ở trên mặt sàn. Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, ánh sáng cũng rất mờ, cả người của anh liền bao phủ ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ được rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này.

Trái tim của Đỗ Phương Phương đột nhiên thấy chua xót, trong hốc mắt cô thoáng hơi ướt át, môi cô mấp máy như muốn gọi tên anh nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại không thốt nên lời. 

Hà Dĩ Kiệt đứng cạnh cửa một lát, liền nhấc chân chậm rãi đi vào, Đỗ Phương Phương thấy anh đóng cửa, treo áo khoác ngoài treo lên móc áo, đi tới chỗ cô. Trong lòng cô giờ đây niềm vui sướng rạo rực lại đan xen lẫn những nỗi uất ức và chua xót khi nãy. Khiến cho trong  cơ thể của cô lúc này vừa tồn tại một nửa là niềm vui ấm áp, một nửa là đau khổ lạnh lẽo.

"Ông xã...” Phương Phương vòng qua ghế sa lon, trong ánh sáng mập mờ đón anh đi tới, trong miệng nghẹn ngào kêu một tiếng. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt thoáng dừng lại, chợt cảm thấy có một thân thể mềm mại thơm mát áp sát vào mình.

Anh không né tránh, nhưng cũng không ôm lấy cô. Đỗ Phương Phương cọ xát ở trong lòng anh một lát mới phát hiện sự khác thường của anh. Cô vội vàng ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng của chiếc đèn bàn nhìn kỹ lại gương mặt của anh, nhưng chỉ thấy đầy vẻ yên tĩnh hờ hững. Trong lòng của cô lập tức thấy luống cuống "Ông xã... ông xã, anh vẫn còn giận em có phải không?"

Hà Dĩ Kiệt cảm thấy mệt mỏi và chán ghét không sao thốt ra được thành lời. Mùi vị trên người của cô khiến anh hết sức chán ghét, giờ phút này bọn họ gần gũi với nhau như vậy, làm cho anh cảm thấy cực kỳ không quen. Trước đây hai người bọn họ ngoại trừ những lúc khỏa thân ở trên giường gần gũi với nhau ra thì cũng chưa từng có những tiếp xúc trực tiếp quá thân mật khi ở bên ngoài chiếc giường kia.

Anh coi việc thân mật vợ chồng chỉ là nghĩa vụ, thực hiện xong nhiệm vụ một cách máy móc là hoàn thành nghĩa vụ sau đó anh cũng sẽ chẳng để ý gì tới cô nữa, riêng chăn riêng gối ra để ngủ. Việc vợ chồng ân ái ngọt ngào chỉ thích hợp với những đôi yêu nhau thắm thiết, bọn họ không có thứ tình cảm này nên không làm được chuyện như vậy...

Nhưng nếu đẩy cô ra, hung hăng cự tuyệt cô, mặc dù trong lòng anh sẽ thấy hả giận sung sướng, nhưng hậu họa lại không ngờ được. Đỗ Phương Phương này là một con người có tâm tư nhỏ mọn, thù lâu nhớ dai, yếu điểm của anh lại đang nằm trong tay nhà họ Đỗ. Nếu như chỉ là tiền đổ của một mình anh, thì anh mặc kệ, cứ để cho nhà họ Đỗ nhào nặn trong tay thế nào cũng được, dù có thế nào với anh cũng không sao hết. Điều duy nhất khiến anh phải lo lắng ở đây chẳng qua chỉ là vì bí thư Tiếu, người đã có ơn tái sinh cho anh.

Chuyện lúc trước vẫn chưa giải quyết được gì, rốt cuộc lại giống như một quả bom hẹn giờ. Nếu anh trở mặt với nhà họ Đỗ, không giữ gìn cẩn thận, thì Đỗ Phương Phương sẽ bất kể, liều lĩnh chọc cho bọn họ một đao. Nhưng anh coi bí thư Tiếu như cha mình, ông là điểm mấu chốt của anh. Anh không thể nhìn bí thư Tiếu bởi vì anh mà gặp phải bất kể cái tình cảnh khốn cùng hoặc là phải chịu bất cứ sự thương tổn nào.

Những suy nghĩ như vậy cứ luẩn quẩn trong đầu anh tới hồi lâu, vì vậy hai người bọn họ cứ ngồi ở trên ghế sa lon như vậy.

Đỗ Phương Phương rót rượu cho anh, anh xua tay: "Phương Phương, hôm nay công việc của anh rất bận, nên có chút mệt mỏi, anh muốn đi nghỉ sớm chút... Em, em tìm anh có chuyện gì?"

Đỗ Phương Phương lập tức cảm thấy uất ức, cô nhào vào đánh lên người anh, sức lực của cô không quá mạnh, anh chỉ nheo mắt lại chứ không lên tiếng.

"Anh còn hỏi em có chuyện gì sao, em gọi anh trở về phòng, anh nói xem có thể có chuyện gì khác được đây?" Đỗ Phương Phương nằm ở trên người anh, cách hai lớp áo, cô hung hăng cắn vào bờ vai anh. Hà Dĩ Kiệt cảm thấy đau, hít vào một hơi, nỗi oán giận trong lòng đột ngột tăng lên, thiếu chút nữa anh không khống chế được tâm tình của mình lại ném cô sang một bên.

"Phương Phương, đừng như vậy, khoảng thời gian này anh vô cùng mệt mỏi..." Hà Dĩ Kiệt cắn răng cố kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy cô ra, nghiêng người chuẩn bị đứng lên...

"Hà Dĩ Kiệt!" Hàng lông mày của Đỗ Phương Phương dựng ngược lên, lập tức đè vai anh lại. Cô vừa thấy tức giận, lại vừa cảm thấy nhục nhã. Mà càng khổ sở hơn chính là sự uất ức trong lòng lại không sao nói ra được. Cô yêu Hà Dĩ Kiệt, bất kể như thế nào trái tim của cô đã chìm đắm vào trong anh rồi.  Chỉ có điều trong lòng cô có một điểm gút mắc mà không sao gỡ ra được, cô cũng không muốn đẩy anh ra xa mình thêm nữa, giữa bọn họ đã là một cái hào rộng rồi, không thể để cho khoảng cách đó tiếp tục bị nới rộng ra xa hơn nữa.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện