Thời tiết của thành phố A đã chuyển sang hè, tiết trời nóng bức cực kì khó chịu. Đối với những kẻ có tiền, sống trong mùa đông hay mùa hạ cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng đối với tình hình hiện nay của Tương Tư mà nói thì cô như đang chịu sự tra tấn của địa ngục. d∞đ∞l∞q∞đ Gian nhà đi thuê cô đang ở nóng như trong lồng hấp, chưa tới giữa trưa mà ánh nắng đã chiếu xuyên vào đến giữa nhà. Tiền lương của Tương Tư tuy không phải là thấp, nhưng Nhất Nặc cần phải được bổ sung dinh dưỡng, cho nên cô phải cho con gái ăn thêm sữa bột, rồi cả tã bỉm để khi con gái đi tiểu ra không bị ẩm ướt. Những thứ đó khiến số tiền một tháng cô phải chi tiêu không phải là nhỏ. Cô cũng đã từng muốn dùng số tiền mà Hà Dĩ Kiệt đã đưa để mua một cái máy điều hòa nhiệt độ. Dù sao thì hiện tại anh cùng đã biết cô ở đâu rồi, không cần phải bận tâm lo lắng như trước kia. Nhưng Tương Tư lại nghĩ mình và anh đã hoàn toàn chia tay, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn cũng đã nói rõ ràng giữa hai người đã không còn liên quan gì với nhau nữa, do đó cô càng không thể động đến số tiền kia của anh. Cô hối hận lần trước khi gặp mặt anh cô đã không trả lại cho anh tấm thẻ tín dụng đó. Ngày qua ngày Tương Tư cố gắng chịu đựng nhẫn nhịn sống như vậy. Nhưng đến giữa tháng Bảy thì cơ thể của cô không thể gắng gượng được nữa, cô lăn ra ốm.

Sức khoẻ của cô vốn không được tốt, lúc trước lại còn bị Đỗ Phương Phương ban cho vài roi, chết đi sống lại như thế, nên tình trạng sức khỏe của cô ngày càng xuống dốc. Cô lại cố ý muốn sinh Nặc Nặc, sau khi sinh con ra, chính bản thân cô cũng cảm thấy là sức khỏe của mình vốn đã kém giờ đây không thể nào kém hơn được nữa.     dienndannleequyydonn Cô thấy mình tựa như một cái cây mà thân đã bị sâu mọt đục rũa lấy đi hết sức sống rồi. Lần này cô phát bệnh, sốt cao li bì nhiều ngày, người không thể gầy thêm được nữa, may mà còn có Trường Sinh ở bên cạnh. Cậu khăng khăng yêu cầu cô phải đến bệnh viện.

Trường Sinh là nhân viên thời vụ của siêu thị, tiền lương một tháng chỉ có 1200 tệ. Tương Tư vẫn còn ốm, không thể đi làm, tiền lương liền bị ngừng trả, vẻn vẹn chỉ còn lại một ít tiền cô đã dành dụm được, nhưng cũng chỉ đủ chèo chống cho hai ngày nằm viện là hết. Tương Tư sốt cao, mặt vẫn còn đỏ rực đã phải xuất viện. Cô biết tình hình sức khỏe của mình, cô không thể động đến số tiền sinh hoạt của Nặc Nặc được. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Con gái cô còn nhỏ như vậy, cô không thể để con gái bị ăn uống khổ sở. Trường Sinh cố chấp không chịu, nhờ thím Phúc ở lại bệnh viện chăm sóc Tương Tư, cậu liều mạng đi ra bến cảng tìm việc làm thêm.  Nhưng thứ nhất là cậu không có bằng cấp gì, thứ hai là không có năng lực gì đặc biệt, thứ ba là không có bối cảnh, thứ tư không có sức lực. Vòng vo suốt hai ngày trời ở đây cậu vẫn không tìm được việc gì để làm. Sau vài lần do dự, cậu gạt bỏ lòng kiêu ngạo của tuổi thiếu niên sang một bên, dứt khoát hỏi bằng được thím Phúc những tin tức về các mối quan hệ của Tương Tư, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn từ đó cậu đã có chút ít thông tin về mối liên quan giữa người đàn ông tối hôm trước với Tương Tư. 

**************

Khi Trường Sinh xuất hiện Hà Dĩ Kiệt đang xử lý công việc ở trong phòng làm việc của mình. Chẳng những thư ký Triệu sợ ngây người, mà ngay cả Hà Dĩ Kiệt cũng giật nảy mình. Cậu thanh niên trẻ tuổi này dường như không biết sợ hãi gì, cũng không cần biết là ở trước mặt "Quan lớn quyền quý" thì phải biết bớt chút phóng túng. Cậu ta cứ như vậy báo tên người mình cần gặp là Hà Dĩ Kiệt, sau đó theo con đường lớn bước rầm rầm vào trong,  tìm đến phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt.

Sau khi Hà Dĩ Kiệt đưa xe đến, Trường Sinh gặp chút ít phiền toái khi lên xe. Phải mất ba lần đụng đầu cậu mới thành công nhét được mình vào trong xe. Cho dù như thế cậu vẫn không chút lúng túng, bình tĩnh giải thích một câu: "Tôi chưa từng ngồi xe bao giờ, thật xấu hổ, đã để các anh chê cười rồi."

Hà Dĩ Kiệt không khỏi nhìn liếc nhìn chàng trai trẻ này. Cậu ta không có một chút ngượng ngùng của những người trẻ tuổi, cũng không có mặc cảm tự ti bởi sự vì nghèo túng của mình. Đối mặt với Hà Dĩ Kiệt cậu cũng không cảm thấy tự ti kém cỏi trước một “vị quan lớn” như anh. Cậu là người như thế nào cứ biểu lộ như thế, sạch sẽ, trong suốt khiến Hà Dĩ Kiệt cảm thấy tự mình phải xấu hổ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện