Bóng rổ đấu không được, đánh hội đồng cũng đánh không được, nhìn bọn Trần Duệ viết xong bản kiểm điểm 3000 chữ, lại sến phòng ý tế thoa thuốc mỡ, mọi ân oán đều đã hóa giải.

Nhưng mà đam bọn họ lại không muốn trở về Tam trung, nên ăn không ngồi rồi ngồi trêи khán đài sân thể ɖu͙ƈ của trường Thực Nghiệm dưới ánh mặt trời chiều ngã về tây, mỗi người ngậm một cây kem đá, trầm tư về cuộc đời.

Trầm tư một hồi, tiểu Béo vẫn không cam lòng xoay người lại, hỏi Tống Yếm lần thứ một trăm linh tám: "Cậu và Hạ gia thật sự chỉ là tình anh em trong sáng thuần khiết thôi à?"

Tống Yếm ngồi trêи cao, cúi đầu nhìn bạn: "Cậu thật sự rất muốn bị đánh à?"

"..." Tiểu Béo run sợ, "Thật xin lỗi, quấy rầy."

Nói xong ngoan ngoãn xoay người, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tống Yếm cũng thu hồi tầm mắt tràn ngập sát khí, nhưng ánh mắt chỉ vừa mới chuyển, đã thoáng nhìn thấy nữ sinh đi theo bọn họ đứng dưới khán đài, thế nên lấy chân đạp Hạ Chi Dã đang lười biếng lột hạt hè ngồi bên cạnh, tức giận nói: "Kìa, có người tìm."

Hạ Chi Dã ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng hiểu rõ, đứng lên, vỗ bụi bám trêи ống quần: "Yên tâm, tôi đi một lát rồi sẽ về, sẽ không chạy theo người khác..."

"Chạy ông nội cậu."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Tống Yếm đá bay xuống khán đài.

Nhìn vẻ mặt vô cùng ghen tuông của người nào đó, Hạ Chi Dã nhịn không được cúi đầu cười một tiếng, chờ đến khi đi đến trước mặt Giang Viên Viên mới thu hồi thần sắc: "Sao vậy, có chuyện gì à?"

"À... Ừ... Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn nói cảm ơn cậu thôi, sau đó muốn nói xin lỗi, để cậu chịu nỗi oan lớn như vậy, đã vậy còn gây cản trở trận đấu của các cậu nữa. Đây là chút tâm ý của tôi, hy vọng cậu có thể vui lòng nhận lấy." Giang Viên Viên đưa cho hắn một chồng vé vào cửa.

Hạ Chi Dã nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây là?”

"Vé vào cửa của công viên giải trí mới mở ở phía nam thành phố, công ty ba tôi phát rất nhiều, dù sao tôi giữ cũng vô dụng, cậu giúp tôi chuyển cho các cậu ấy nhé, coi như nhận lỗi."

Có một số ân huệ, người khác muốn trả, mình không nhận, ngược lại sẽ khiến người khác canh cánh trong lòng, chỉ có nhận lấy, những quá khứ đã từng không mấy vui vẻ mới xem như hoàn toàn qua đi.

Vì thế Hạ Chi Dã cũng chẳng nhiều lời, chỉ nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn."

"Không có gì, không cần khách khí, chúc các cậu chơi vui vẻ." Giang Viên Viên hào phóng khéo léo nở một nụ cười tươi tắn, sau đó phóng khoáng xoay người rời đi.

Không có bất cứ lời nói dư thừa nào cả, cũng không có bất kỳ quyến luyến nào hết.

Như là biết có chuyện không cần phải nói ra làm mọi người khó xử, khiến những tâm sự lúc còn niên thiếu an an tĩnh tĩnh vẽ nên một dấu chấm câu mà trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, cũng coi như là một loại viên mãn.

Mà Tống Yếm đang ngồi tít trêи cao ở khán đài lại không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy Giang Viên Viên đưa vé vào cửa linh tinh nào đó cho Hạ Chi Dã, sau đó Hạ Chi Dã không hề nghĩ ngợi mà nhận lấy, bỗng chợt cảm thấy hạt dẻ Hạ Chi Dã mới lột chẳng ngọt chút nào.

Chính mình ngồi ở đây bận việc trước sau gần như cả ngày giúp hắn trút giận giải oan, kết quả lại là giúp người nào đó nối lại tình xưa.

Hạ Chi Dã vừa quay đầu lại, đã đụng phải tầm mắt lạnh như băng của Tống Yếm, hơi cong môi, thong thả ung dung đi lên đó: "Cuối tuần Yếm cưa có rảnh không?"

Tống Yếm thậm chí không thèm đảo mắt, bọn họ một ngày 24 giờ ngoại trừ thời gian nửa tiếng để tắm rửa thì gần như không bao giờ bước vào điểm mù trong tầm nhìn của đối phương, cậu có rảnh hay không, trong lòng Hạ Chi Dã không phải biết rõ à.

Nhưng tiểu Béo đang ngồi ở dưới lại rất thích náo nhiệt, tích cực xoay người: "Tôi có rảnh tôi có rảnh! Thế nào, Hạ gia có hoạt động gì muốn tổ chức à?"

"Giang Viên Viên nói muốn cảm ơn và xin lỗi nên mới các cậu đến công viên giải trí chơi, vé vào cửa có hiệu mức đến hết ngày 1 tháng 12." Hạ Chi Dã phát đống vé cho mọi người.

Năm đội viên chủ lực, ba đội viên dự bị, hai cổ động viên, vừa đủ mười vé.

Tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu vô cùng vui vẻ nhận lấy tấm vé: "Không bằng ngày mai chúng ta đi luôn đi? Dù sau trận đấu cũng bị hủy bỏ rồi, cuối tuần lại không có bài tập, nhàn rỗi không có gì làm."

Lưu Việt nhét vé vào túi: "Tôi không đi, không có hứng thú với mấy thứ này."

Nói xong dẫn theo mấy đội viên đội bóng rổ rời đi.

Chu Tử Thu cũng đứng lên: "Cuối tuần hẹn người khác chơi game, không có thời gian."

Tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu chỉ có thể nhìn về phía hai người còn sót lại: "Anh Yếm, Hạ gia, hai cậu đi không?"

Hạ Chi Dã lười biếng duỗi chân: "Đừng nhìn tôi, hỏi anh Yếm của hai cậu ấy, lời tôi nói thì không có tính."

Khổng Hiểu Hiểu chờ mong nhìn Tống Yếm, sau đó nhận được một câu cực kỳ lãnh khốc vô tình: "Không đi."

"..."

Khổng Hiểu Hiểu bị từ chối thê thảm run run hỏi bạn học Tống Yếm đến từ Bắc Kinh một vấn đề: "Cậu có biết người như Hạ gia được gọi là gì trong tiếng địa phương của Thành Đô không?"

Tống Yếm: "?"

Khổng Hiểu Hiểu: "Gãi tai."

*Gãi tai: Ngôn ngữ vùng Tứ Xuyên, ý chỉ những người sợ vợ, đội vợ lên đầu trường sinh bất tử.

Nói xong không cho Tống Yếm bất kỳ cơ hội nhận ra rồi đại khai sát giới, tóm lấy tiểu Béo nhanh chóng thoát khỏi hiện trường vụ án.

Để lại Tống Yếm nhíu mày, nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Gãi tai có nghĩa là gì?"

Hạ Chi Dã mặt không đổi sắc nói dối: "Có nghĩa là trong miệng toàn lời bốc phét."

Tống Yếm đã hiểu, mặt không cảm xúc nói: "Vậy cậu quả thật rất gãi tai."

Hạ Chi Dã cười cười dựa người vào lan can ở phía sau, nhìn ánh hoàng hôn chiếu lên vành tai Tống Yếm làm hiện ra một vầng sáng nhợt nhạt, nghĩ thầm địa vị trong gia đình của mình đoán chừng cũng vẫn cứ mãi như thế.

Cơ mà phải có gia đình trước thì mới có địa vị trong gia đình, nhặt hai tấm vé vào công viên giải trí được giao không công lên, cơ hội tốt tự mình đưa tới cửa, không nắm chắc thì quá đáng tiếc.

Vì thế thong thả ung dung mở miệng: "Bà nội kêu cậu ngay mai đến nhà bà ăn cơm, nói rằng muốn kiểm tra cậu có béo lên không, đi chứ?"

"Đi."

Đối với người hiếm hoi chủ động quan tâm đến cậu, trước giờ Tống Yếm đều luyến tiếc việc cô phụ ý tốt của họ.

Hôm sau hai người trực tiếp ngủ đến tận trưa mới xuất phát đi về hẻm Tại Tửu.

Bà nội Lưu đang ở trong bếp bận bịu, nói phải bồi bổ cho Tống Yếm, tiểu Mạt Chược vui vẻ vừa định chuẩn bị để anh trai xinh đẹp ôm một cái, Hạ Chi Dã đã vẫy vẫy tay với cô bé.

Tiểu Mạt Chược hiểu ý trong nháy mắt, lộc cộc chạy đến: "Anh Dã ơi, sao vậy ạ?"

Hạ Chi Dã nhìn thoáng qua phòng bếp, sau khi xác nhận Tống Yếm đang nói chuyện với bà nội, mới rũ mắt nhìn tiểu Mạt Chược, cười nói: "Tiểu Mạt Chược có muốn đến công viên giải trí chơi không?"

Tiểu Mạt Chược điên cuồng gật đầu: "Muốn ạ!"

"Nếu muốn thì chờ lát nữa giúp anh một việc nhé."

Tiểu Mạt Chược ngoẹo đầu, như thể cảm thấy câu này hơi vượt quá tầm hiểu biết của một đứa trẻ ba tuổi như cô bé.

Hạ Chi Dã bèn thay đổi một cách nói trực tiếp hơn: "Đợt chút nữa ăn cơm, chỉ cần anh Dã nhắc đến công viên giải trí thì em cứ bắt đầu làm nũng bán manh khóc nhè với anh trai xinh đẹp nhé, hiểu chưa nào?"

"Hiểu ạ!"

Tiểu Mạt Chược gật đầu thật mạnh.

Hạ Chi Dã vừa lòng nắm lấy mái tóc mềm mại thưa thớt của cô bé: "Vậy hạnh phúc cả đời của anh giao cho em đấy, nếu biểu hiện tốt thì anh sẽ mua bánh kem cho em ăn."

"Hạnh phúc cả đời là gì vậy anh?"

Tiểu Mạt Chược nhọc lòng về vấn đề mà ở độ tuổi của cô bé không nên nhọc lòng.

Hạ Chi Dã suy nghĩ, nhìn vào hai mắt cô bé, nghiêm túc đáp: "Hạnh phúc cả đời chính là cả đời này em có thể ăn bánh kem nhỏ nhà em thích nhất."

"Oa! Thế thì hạnh phúc thật á! Em nhất định sẽ khiến cho anh Dã có thể ăn bánh kém nhỏ mãi mãi!" Tiểu Mạt Chược nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đây là ngày tháng thần tiên gì nữa, hai mắt vui vẻ đến mức nổi bong bóng.

Tống Yếm vừa ra đã nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tức khắc có dự cảm bất hảo: "Hạ Chi Dã, cậu lại muốn dạy tiểu Mạt Chược làm chuyện xấu à?"

"Tôi có thể dạy một đứa bé nhỏ như vậy làm chuyện xấu gì chứ? Chỉ là con bé nhìn thấy vé vào cửa công viên giải trí trong túi áo của tôi, một phải phải bắt tôi dẫn con bé đi." Giọng điệu Hạ Chi Dã tự nhiên vô cùng, ngay cả đôi mắt cũng không thèm chớp.

Tống Yếm cũng không nghĩ nhiều: "Con bé muốn đi thì cậu dẫn em ấy đi là được, không phải vừa lúc có vé à."

"Nhưng con bé quá nhỏ, chỉ có thể đến khu vui chơi gia đình thôi."

Ngữ khí của Hạ Chi Dã không phải không có tiếc nuối.

Tống Yếm không hiểu: "Công viên này cũng đâu phải không có khu vui chơi gia đình."

"Nhưng mà chủ đề hoạt động của khu vui chơi gia đình đều cần ít nhất hai người phụ huynh cùng chơi."

"Đừng có nằm mơ, tôi không đi."

Tống Yếm ngay lập tức phát hiện ý đồ chân thật của Hạ Chi Dã, quyết đoán từ chối.

Hạ Chi Dã áp đặt đạo đức: "Không phải là cậu muốn để bà nội đi cùng đâu đúng chứ?"

"Đi cái gì? Đi đến đâu? Đi bao lâu?" Bà nội Lưu mới nghe được một nửa, đã vội vàng từ chối không ngừng, "Dù sao cũng đừng để bà đi, tay chân bà già yếu rồi mà còn đi đâu nữa, muốn đi mấy người trẻ tuổi tụi con đi đi."

Hạ Chi Dã hơi nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Tống Yếm vừa định mở miệng, tiểu Mạt Chược đã cúi đầu chu miệng, nhấp nháy hàng mi dài rồi chớp chớp hai mắt: "Mấy bạn nhỏ khác ở nhà trẻ đều được đi công viên giải trí, chỉ có một mình tiểu Mạt Chược chưa được đi, tiểu Mạt Chược cũng muốn đi, Yếm cưa cưa dẫn tiểu Mạt Chược đi với, được không ạ."

Giọng nói mềm mại như sữa của đứa bé ba bốn tuổi, một khi mở miệng thì đã khiến người ta hoàn toàn hết cách từ chối.

Tống Yếm còn chưa nghĩ xem nên nói cái gì, 'xoạch' một tiếng, nước mắt của tiểu Mạt Chược đã rớt xuống đất: "Có phải là do tiểu Mạt Chược không có ba mẹ nên tiểu Mạt Chược không thể đến công viên giải trí không ạ, nhưng mà tiểu Mạt Chược rất muốn đi, tiểu Mạt Chược muốn được giống như mấy bạn nhỏ khác."

"..."

Tống Yếm trực tiếp phá vỡ phòng thủ.

Trong nháy mắt đó, cậu nhớ đến bộ dáng bản thân mỗi lần mỏi mắt trông mong nhìn ba mẹ của bạn học dẫn bọn họ đi công viên giải trí lúc nhỏ, vì thế ngồi xổm xuống, ôm lấy tiểu Mạt Chược, giúp cô bé lau khô nước mắt, thấp giọng dỗ dành: "Tiểu Mạt Chược cũng giống với các bạn nhỏ khác mà, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, anh dẫn em đi nhé."

"Thật không ạ?"

Tiểu Mạt Chược đỏ mắt, hít hít mũi.

Tống Yếm lấy khăn giấy, lau sạch nước mũi giúp cô bé, thấp giọng nói: "Thật đó."

"Vậy ngoéo tay."

"Được, ngoéo tay."

Ngón tay tròn trịa ngắn ngủn cố hết sức móc vào đốt ngón tay mảnh khảnh thon dài của thiếu niên, kéo trước kéo sau hai lần, xem như ký kết hiệp ước.

Tiểu Mạt Chược lúc này mới nín khóc mỉm cười, ôm chặt Tống Yếm: "Anh trai xinh đẹp đối xử tốt nhất với tiểu Mạt Chược! Tiểu Mạt Chược thích anh trai xinh đẹp nhất luôn!"

Một bên ôm một bên liên tục cọ tới cọ lui, Hạ Chi Dã nhìn mà cực kỳ hâm mộ, vừa định mở miệng nói 'tôi cũng vậy', Tống Yếm đã lạnh lùng nâng mắt, tràn ngập sát ý nhìn hắn một cái.

Hạ Chi Dã: "?"

Tống Yếm vỗ vỗ đầu tiểu Mạt Chược: "Ngoan, vào nhà xem phim hoạt hình trước nhé."

Sau đó đứng lên, nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Cậu lại muốn làm chuyện gì?"

Đuôi lông mày của Hạ Chi Dã khẽ nhướng, vẻ mặt vô tội: "Tôi có thể làm chuyện gì chứ?"

"Không phải cậu dạy tiểu Mạt Chược nói mấy thứ đó à?"

Vẻ mặt Tống Yếm đầy vẻ 'mẹ nó cậu xem tôi là đồ ngốc à' không kiên nhẫn.

Hạ Chi Dã lại chẳng chút chột dạ: "Tôi chưa bao giờ dạy con nít nói dối, lời con bé nói đều là ý nghĩ chân thật trong nội tâm của con bé."

Hắn chỉ cung cấp một cơ hội mà thôi, không tính là một phụ huynh tồi.

Tống Yếm nửa tin nửa ngờ.

Hạ Chi Dã nhìn cậu như vậy, mặt mày cong cong, lộ ra một nụ cười có thể khiến Tống Yếm trở nên ngốc nghếch trong truyền thuyết: "Nhìn tôi giống loại người sẽ lợi dụng con nít lừa gạt sự đồng tình của cậu hửm?"

"..."

Quả thật cũng không giống.

"Tốt nhất là không phải."

Hạ Chi Dã: "Sao lại nói thế?"

"Người cuối cùng có ý đồ lợi dụng sự đồng cảm hiện giờ cỏ xanh trêи mộ đã cao hai mét, tôi hy vọng cậu có thể sống lâu mấy năm."

Hạ Chi Dã tuy rằng không phải cố ý nhưng quả thật có giả nghèo lợi dụng sự đồng cảm của Tống Yếm: "... Tôi đi giúp nội."

Nói xong xoay người vào phòng.

Vừa mới vào nhà, cửa sân đã bị gõ vang: "Vương giả đẹp trai đáng yêu nhất thế giới có ở nhà không? Bưu phẩm của cậu đến rồi."

"Yếm cưa, giúp tôi ký nhận với."

Trong phòng truyền đến thanh âm của Hạ Chi Dã.

Người này sao lại lấy tên không biết xấu hổ thế nhở, Tống Yếm mặt không cảm xúc mở cửa, nhận lấy bưu phẩm, chuẩn bị ký nhận.

Nhưng mà vừa liếc mắt một cái đã thấy mấy chữ to trêи hóa đơn chuyển phát nhanh:

Người gửi: Chị gái phú bà mỹ lệ nhất của cưng.

Vật phẩm gửi qua bưu điện: Một cái đồng hồ Omega.

Ghi chú: Hạ Chi Dã, tiền em thiếu chị định lấy cái gì trả.

Tống Yếm: "...?"

Sao cậu lại ẩn ẩn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng cho lắm?

Hết chương 43.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện